Sư Phụ Ăn Ăn Ăn
Đánh giá:
5.3
/10 từ 25 lượt
Đọc truyện Sư Phụ Ăn Ăn Ăn ra chương mới nhất Chương 21, 22, 23 - DocTruyen.Pro. Sư Phụ Ăn Ăn Ăn - Đã hoàn - Mạt Trà Khúc Kỳ
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Không phụ kỳ danh, A Kiểu sinh ra với tóc đen da trắng, một đôi mắt hoa đào trong trẻo long lanh như màu nước, như chan chứa sóng thu, phối hợp với đôi mắt trong veo như nước này là khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, thật sự rất xứng với hai chữ "Kiểu Kiểu" này.
Đáng tiếc, sinh ra càng đẹp, bên cạnh lại càng ngày càng ít người.
A Kiểu buồn khổ không thôi, bây giờ rõ ràng là thế hệ nhìn mặt, nhưng vì sao đến nàng thì ngược lại chứ? Nàng linh hoạt từ trên cây nhảy xuống, dùng tay chải sơ mái tóc đen, sửa sang lại váy một chút. Nàng cúi đầu nhìn bộ váy mới tinh vừa thay ngày hôm qua, tức khắc nhíu chân mày---- ------- trên làn váy bị thủng một lỗ thật lớn, cũng không biết bị rách lúc nào.
Tất cả nam nhân Quy Vân Các cũng không dám nhìn, Coi như vô tình thấy được, cũng là cả người run rẩy, sau đó cúi đầu như đụng phải kẻ địch, giả vờ không nhìn thấy.
Dọc theo hành lang quanh co, xuyên qua cửa nguyệt động, ngang qua hồ sen, A Kiểu đi suốt nửa khắc.
Quy Vân Các này rất rộng lớn, hồi mới đến nàng xém bị lạc đường. Nàng đưa mắt nhìn nam nhân mặc thanh y đang đi tới, mắt chợt lóe lên, định bước đến chào đón, lại nhìn thấy thanh y nam nhân thấy nàng liền quay đầu đi mất.
"Nhị sư huynh, tại sao lại tránh né muội?"
"Ta còn có chút chuyện, sư phụ đang chờ muội, muội đi qua đi."
Nhìn bóng lưng Nhị sư huynh, A Kiểu cảm thấy thật khó hiểu.
Người cuối cùng thân cận nàng nhất trong Quy Vân Các này, hiện giờ cũng tránh nàng như tránh nước lũ và thú dữ. Nàng đưa tay nhỏ sờ lên má mình, chu môi phấn lẩm bẩm nói:
"...Thật sự dọa người đến vậy sao?"
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Không phụ kỳ danh, A Kiểu sinh ra với tóc đen da trắng, một đôi mắt hoa đào trong trẻo long lanh như màu nước, như chan chứa sóng thu, phối hợp với đôi mắt trong veo như nước này là khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, thật sự rất xứng với hai chữ "Kiểu Kiểu" này.
Đáng tiếc, sinh ra càng đẹp, bên cạnh lại càng ngày càng ít người.
A Kiểu buồn khổ không thôi, bây giờ rõ ràng là thế hệ nhìn mặt, nhưng vì sao đến nàng thì ngược lại chứ? Nàng linh hoạt từ trên cây nhảy xuống, dùng tay chải sơ mái tóc đen, sửa sang lại váy một chút. Nàng cúi đầu nhìn bộ váy mới tinh vừa thay ngày hôm qua, tức khắc nhíu chân mày---- ------- trên làn váy bị thủng một lỗ thật lớn, cũng không biết bị rách lúc nào.
Tất cả nam nhân Quy Vân Các cũng không dám nhìn, Coi như vô tình thấy được, cũng là cả người run rẩy, sau đó cúi đầu như đụng phải kẻ địch, giả vờ không nhìn thấy.
Dọc theo hành lang quanh co, xuyên qua cửa nguyệt động, ngang qua hồ sen, A Kiểu đi suốt nửa khắc.
Quy Vân Các này rất rộng lớn, hồi mới đến nàng xém bị lạc đường. Nàng đưa mắt nhìn nam nhân mặc thanh y đang đi tới, mắt chợt lóe lên, định bước đến chào đón, lại nhìn thấy thanh y nam nhân thấy nàng liền quay đầu đi mất.
"Nhị sư huynh, tại sao lại tránh né muội?"
"Ta còn có chút chuyện, sư phụ đang chờ muội, muội đi qua đi."
Nhìn bóng lưng Nhị sư huynh, A Kiểu cảm thấy thật khó hiểu.
Người cuối cùng thân cận nàng nhất trong Quy Vân Các này, hiện giờ cũng tránh nàng như tránh nước lũ và thú dữ. Nàng đưa tay nhỏ sờ lên má mình, chu môi phấn lẩm bẩm nói:
"...Thật sự dọa người đến vậy sao?"