Sư Phụ Trong Game Muốn Gặp Ta!
Chương 72
Hồ Lô Đường
2024-07-19 21:03:40
Về đến nhà, thấy Lâm Thái đang cho thuốc lên giá trên cao, cậu liền đi lại đỡ mẹt thuốc cho ông. “Ba ngồi nghỉ đi, để con phơi nốt chỗ thuốc kia cho!”
Nhìn thấy cậu, ông có chút ngạc nhiên. “Thằng bé này, sao con về mà không nói trước cho ba một tiếng!” Tuy miệng trách móc vậy thôi nhưng trên mặt ông không giấu nổi sự sủng nịnh đối với cậu. Ông quay lại thấy hắn đang đứng trước cổng, tò mò hỏi cậu. “Tiểu Thiên, cậu kia là…?”
Biết được sự nghi hoặc của ông, cậu liền đi lại chỗ hắn đứng, rồi giới thiệu. “Ba, đây là cấp trên của con, cuối tuần được nghỉ nên muốn đến thăm nhà mình.” Rồi quay sang hắn giới thiệu. “Anh Minh, đây là ba của tôi.”
“Chào chú, cháu tên Hứa Thiên Minh, là cấp trên cũng như là bạn của Tiểu Thiên. Chú cứ gọi cháu Thiên Minh hoặc A Minh là được!” Hắn hướng Lâm Thái gật đầu như chào hỏi.
Nghe hắn giới thiệu, gật đầu rồi cười với hắn. “Là vậy sao? Vậy sau này ở trên thành phố phải nhờ cháu chiếu cố đến Tiểu Thiên rồi!” Nói rồi, ông quay sang đập nhẹ tay cậu. “Tiểu Thiên, con mau dẫn A Minh vào trong rửa chân tay mặt mũi đi, hai đứa đi đường xa chắc cũng mệt rồi!”
“Vâng con biết rồi ba. Để con phơi hết chỗ thuốc kia cho ba rồi con vào!” Nói rồi cậu quay sang hắn. “Vòi nước ở kia, anh qua đó rửa chân tay đi, tôi phơi xong chỗ thuốc này rồi sẽ qua đó ngay!”
Nghe cậu nói rồi chỉ tay về phía vòi nước, hắn không nói gì chỉ đặt đồ trên tay mình xuống đất rồi đi lại chỗ cậu nâng mẹt thuốc lên giá. “Cái này làm thế nào? Tôi làm cùng cậu rồi chúng ta vào sau!”
Thấy hắn giành mẹt thuốc của mình, cậu có chút ngạc nhiên. Nhưng khi nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn thì chỉ đành gật đầu rồi chỉ cho hắn cách phân biệt từng loại thuốc ra phơi.
Hắn rất thông minh, cậu chỉ cần nói qua một lượt là hắn đã biết phân biệt từng loại thuốc ra phơi rồi.
Rất nhanh hai người đã phơi xong chỗ thuốc cần phơi rồi.
Hai người vừa rửa chân tay xong đã thấy Hải Thâm đi tắt lối sau nhà sang. Vừa nhìn thấy cậu, cậu ta hỏi luôn. “Tiểu Thiên, chú Thái có nhà không?”
“Có, ba tôi đang ở trong nhà, cậu tìm ba tôi có việc gì à?” Nói rồi cậu lau khô tay rồi dẫn Hải Thâm vào nhà. Cả ba người vào nhà thì thấy Lâm Thái đang dọn dẹp trong phòng, cậu vội đi lại giúp ông. “Ba, mấy chuyện này cứ để con làm cho, ba cứ ngồi nghỉ ngơi cho khỏe. A Thâm sang tìm ba có việc gì đấy, ba ra xem này!”
Lâm Thái ngừng tay cười với cậu. “Ba dọn cũng gần xong rồi,. Nhà chỉ có hai giường ngủ, đêm nay chắc phải để con chịu thiệt sang ngủ cùng ta để A Minh ngủ đây rồi!”
“Không sao đâu ba, con ngủ đâu cũng được hết mà!”
Hai người đang nói chuyện thì Hải Thâm cùng Thiên Minh đi vào. Vừa nhìn thấy ông, cậu ta đã lễ phép chào hỏi. “Con chào chú Thái. Dạo này chú có khỏe không ạ?”
“A Thâm đấy à? Ta vẫn khỏe!” Vừa thấy Hải Thâm, ông gật đầu cười rồi đi lại gần chỗ cậu ta. “Ta nghe Tiểu Thiên nói con tìm ta à? Có việc gì sao con?”
“Dạ là ba mẹ con bảo con sang mời mọi người sang nhà con ăn cơm ạ!” Cậu ta đi lại đỡ ông rồi hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
Tiểu Thiên đang chỉnh lại chăn gối trên giường thì hắn đi lại đứng đằng sau cậu. “Có cần tôi giúp gì không?”
Cậu giật mình quay lại sau, vừa nhìn thấy mặt hắn ở cự ly gần thì cậu giật mình lần nữa liền ngã ngồi luôn xuống giường. Cậu lúng túng quay mặt đi chỗ khác. “Không… không cần đâu! Tôi… tôi làm một lúc nữa là xong rồi.”
Nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ, hắn hơi cong khóe miệng lên rồi nhìn xung quanh căn phòng này. “Không sao, tôi giúp cậu sắp xếp rồi cùng ra ngoài. Tôi cũng không thể đến đây mà không làm gì chứ?”
“Được, vậy anh giúp tôi sắp xếp lại cái bàn này đi!” Cậu quay lại nói với hắn rồi chỉ tay về phía bàn trên đầu giường. Hắn không nói gì chỉ gật đầu rồi giúp cậu sắp xếp lại đồ đạc. Còn cậu thì tiếp tục chỉnh lại chăn gối trên giường.
Qua một lúc, hai người cũng sắp xếp xong đi ra ngoài. Vừa ra đến ngoài sân, Hải Thâm đã vẫy tay với hai người. “Tiểu Thiên, bên này, bên này.” Thấy hai người đi lại chỗ mình, cậu ta vui vẻ. “Hai người dọn xong chưa?”
“Vừa xong rồi! Sao vậy? Ba tôi đâu?” Cậu nhìn xung quanh không thấy Lâm Thái đâu liền hỏi.
“Hai người xong rồi thì đi theo tôi!” Nói rồi cậu ta kéo tay cậu đi. “Ba cậu sang nhà tôi rồi, ba mẹ tôi hôm nay làm cơm mời mọi người sang ăn cùng. Mau đi thôi, mọi người đang đợi rồi!”
“Được rồi, được rồi. Cậu thả tay ra tôi tự đi được mà.” Cậu rút cánh tay đang bị kéo đi của mình ra rồi quay lại gọi hắn. “Anh Minh, chúng ta đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu!”
“Ừm!” Hắn gật đầu rồi cũng bước theo cậu.
Ba người đi lối tắt nên rất nhanh đã sang đến sân nhà Hải Thâm rồi. Thấy mọi người đang dọn mâm, ba người cũng đi nhanh lại giúp đỡ.
“Cháu chào cô chú! Cô chú cứ ra kia ngồi đi, chỗ này cứ để bọn cháu lo!”
Lưu Hạnh dừng tay, quay lại nhìn thấy cậu thì cười dịu dàng, buông đồ trong tay xuống. “Mấy đứa đến rồi à? Mau vào bàn ngồi đi, chút chuyện nhỏ này cứ để cô chú làm nốt cho là được rồi! Đồ cũng mang ra gần hết rồi!”
Tiểu Thiên với Hải Thâm gật đầu với nhau, rồi Hải Thâm đi lại kéo Lưu Hạnh với Trình Phúc ra bàn. “Ba mẹ cứ ngồi nghỉ ngơi đi, hai người cũng vất vả từ sáng đến giờ rồi, việc còn lại cứ giao cho chúng con làm là được rồi! Chẳng lẽ ba mẹ không tin chúng con có thể làm được à?”
Lâm Thái thấy vậy, nhìn hai người rồi nhìn mấy đứa trẻ ở trong bếp lên tiếng. “Cứ để bọn trẻ làm đi, chúng đều đã trưởng thành cả rồi!”
Nghe Lâm Thái nói vậy, Lưu Hạnh lúc này mới nhìn vào bếp, thấy sự thành thạo của mấy người mới yên tâm ngồi. “Đúng, bọn trẻ đều lớn hết rồi, còn chúng ta cũng già cả rồi!”
“Đúng, chúng ta già cả rồi!! Hahaha!!!” Trình Phúc với Lâm Thái cùng cười rộ lên.
Nhìn thấy cậu, ông có chút ngạc nhiên. “Thằng bé này, sao con về mà không nói trước cho ba một tiếng!” Tuy miệng trách móc vậy thôi nhưng trên mặt ông không giấu nổi sự sủng nịnh đối với cậu. Ông quay lại thấy hắn đang đứng trước cổng, tò mò hỏi cậu. “Tiểu Thiên, cậu kia là…?”
Biết được sự nghi hoặc của ông, cậu liền đi lại chỗ hắn đứng, rồi giới thiệu. “Ba, đây là cấp trên của con, cuối tuần được nghỉ nên muốn đến thăm nhà mình.” Rồi quay sang hắn giới thiệu. “Anh Minh, đây là ba của tôi.”
“Chào chú, cháu tên Hứa Thiên Minh, là cấp trên cũng như là bạn của Tiểu Thiên. Chú cứ gọi cháu Thiên Minh hoặc A Minh là được!” Hắn hướng Lâm Thái gật đầu như chào hỏi.
Nghe hắn giới thiệu, gật đầu rồi cười với hắn. “Là vậy sao? Vậy sau này ở trên thành phố phải nhờ cháu chiếu cố đến Tiểu Thiên rồi!” Nói rồi, ông quay sang đập nhẹ tay cậu. “Tiểu Thiên, con mau dẫn A Minh vào trong rửa chân tay mặt mũi đi, hai đứa đi đường xa chắc cũng mệt rồi!”
“Vâng con biết rồi ba. Để con phơi hết chỗ thuốc kia cho ba rồi con vào!” Nói rồi cậu quay sang hắn. “Vòi nước ở kia, anh qua đó rửa chân tay đi, tôi phơi xong chỗ thuốc này rồi sẽ qua đó ngay!”
Nghe cậu nói rồi chỉ tay về phía vòi nước, hắn không nói gì chỉ đặt đồ trên tay mình xuống đất rồi đi lại chỗ cậu nâng mẹt thuốc lên giá. “Cái này làm thế nào? Tôi làm cùng cậu rồi chúng ta vào sau!”
Thấy hắn giành mẹt thuốc của mình, cậu có chút ngạc nhiên. Nhưng khi nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn thì chỉ đành gật đầu rồi chỉ cho hắn cách phân biệt từng loại thuốc ra phơi.
Hắn rất thông minh, cậu chỉ cần nói qua một lượt là hắn đã biết phân biệt từng loại thuốc ra phơi rồi.
Rất nhanh hai người đã phơi xong chỗ thuốc cần phơi rồi.
Hai người vừa rửa chân tay xong đã thấy Hải Thâm đi tắt lối sau nhà sang. Vừa nhìn thấy cậu, cậu ta hỏi luôn. “Tiểu Thiên, chú Thái có nhà không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có, ba tôi đang ở trong nhà, cậu tìm ba tôi có việc gì à?” Nói rồi cậu lau khô tay rồi dẫn Hải Thâm vào nhà. Cả ba người vào nhà thì thấy Lâm Thái đang dọn dẹp trong phòng, cậu vội đi lại giúp ông. “Ba, mấy chuyện này cứ để con làm cho, ba cứ ngồi nghỉ ngơi cho khỏe. A Thâm sang tìm ba có việc gì đấy, ba ra xem này!”
Lâm Thái ngừng tay cười với cậu. “Ba dọn cũng gần xong rồi,. Nhà chỉ có hai giường ngủ, đêm nay chắc phải để con chịu thiệt sang ngủ cùng ta để A Minh ngủ đây rồi!”
“Không sao đâu ba, con ngủ đâu cũng được hết mà!”
Hai người đang nói chuyện thì Hải Thâm cùng Thiên Minh đi vào. Vừa nhìn thấy ông, cậu ta đã lễ phép chào hỏi. “Con chào chú Thái. Dạo này chú có khỏe không ạ?”
“A Thâm đấy à? Ta vẫn khỏe!” Vừa thấy Hải Thâm, ông gật đầu cười rồi đi lại gần chỗ cậu ta. “Ta nghe Tiểu Thiên nói con tìm ta à? Có việc gì sao con?”
“Dạ là ba mẹ con bảo con sang mời mọi người sang nhà con ăn cơm ạ!” Cậu ta đi lại đỡ ông rồi hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
Tiểu Thiên đang chỉnh lại chăn gối trên giường thì hắn đi lại đứng đằng sau cậu. “Có cần tôi giúp gì không?”
Cậu giật mình quay lại sau, vừa nhìn thấy mặt hắn ở cự ly gần thì cậu giật mình lần nữa liền ngã ngồi luôn xuống giường. Cậu lúng túng quay mặt đi chỗ khác. “Không… không cần đâu! Tôi… tôi làm một lúc nữa là xong rồi.”
Nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ, hắn hơi cong khóe miệng lên rồi nhìn xung quanh căn phòng này. “Không sao, tôi giúp cậu sắp xếp rồi cùng ra ngoài. Tôi cũng không thể đến đây mà không làm gì chứ?”
“Được, vậy anh giúp tôi sắp xếp lại cái bàn này đi!” Cậu quay lại nói với hắn rồi chỉ tay về phía bàn trên đầu giường. Hắn không nói gì chỉ gật đầu rồi giúp cậu sắp xếp lại đồ đạc. Còn cậu thì tiếp tục chỉnh lại chăn gối trên giường.
Qua một lúc, hai người cũng sắp xếp xong đi ra ngoài. Vừa ra đến ngoài sân, Hải Thâm đã vẫy tay với hai người. “Tiểu Thiên, bên này, bên này.” Thấy hai người đi lại chỗ mình, cậu ta vui vẻ. “Hai người dọn xong chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vừa xong rồi! Sao vậy? Ba tôi đâu?” Cậu nhìn xung quanh không thấy Lâm Thái đâu liền hỏi.
“Hai người xong rồi thì đi theo tôi!” Nói rồi cậu ta kéo tay cậu đi. “Ba cậu sang nhà tôi rồi, ba mẹ tôi hôm nay làm cơm mời mọi người sang ăn cùng. Mau đi thôi, mọi người đang đợi rồi!”
“Được rồi, được rồi. Cậu thả tay ra tôi tự đi được mà.” Cậu rút cánh tay đang bị kéo đi của mình ra rồi quay lại gọi hắn. “Anh Minh, chúng ta đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu!”
“Ừm!” Hắn gật đầu rồi cũng bước theo cậu.
Ba người đi lối tắt nên rất nhanh đã sang đến sân nhà Hải Thâm rồi. Thấy mọi người đang dọn mâm, ba người cũng đi nhanh lại giúp đỡ.
“Cháu chào cô chú! Cô chú cứ ra kia ngồi đi, chỗ này cứ để bọn cháu lo!”
Lưu Hạnh dừng tay, quay lại nhìn thấy cậu thì cười dịu dàng, buông đồ trong tay xuống. “Mấy đứa đến rồi à? Mau vào bàn ngồi đi, chút chuyện nhỏ này cứ để cô chú làm nốt cho là được rồi! Đồ cũng mang ra gần hết rồi!”
Tiểu Thiên với Hải Thâm gật đầu với nhau, rồi Hải Thâm đi lại kéo Lưu Hạnh với Trình Phúc ra bàn. “Ba mẹ cứ ngồi nghỉ ngơi đi, hai người cũng vất vả từ sáng đến giờ rồi, việc còn lại cứ giao cho chúng con làm là được rồi! Chẳng lẽ ba mẹ không tin chúng con có thể làm được à?”
Lâm Thái thấy vậy, nhìn hai người rồi nhìn mấy đứa trẻ ở trong bếp lên tiếng. “Cứ để bọn trẻ làm đi, chúng đều đã trưởng thành cả rồi!”
Nghe Lâm Thái nói vậy, Lưu Hạnh lúc này mới nhìn vào bếp, thấy sự thành thạo của mấy người mới yên tâm ngồi. “Đúng, bọn trẻ đều lớn hết rồi, còn chúng ta cũng già cả rồi!”
“Đúng, chúng ta già cả rồi!! Hahaha!!!” Trình Phúc với Lâm Thái cùng cười rộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro