Sư Phụ Trong Game Muốn Gặp Ta!
Chương 73
Hồ Lô Đường
2024-07-19 21:03:40
Mọi người hôm nay ăn lẩu nên không phải nấu nướng cầu kỳ gì cả,. Sau khi mang hết nguyên liệu chuẩn bị lên xong, tất cả cùng ngồi vào bàn bật bếp đợi nước trong nồi sôi lên. Lưu Hạnh nhìn hắn rồi quay sang hỏi Tiểu Thiên.
“Tiểu Thiên, ngồi bên cạnh cháu đây là…?”
Biết được bà đang muốn hỏi ai, cậu liền vui vẻ giới thiệu. “Cháu quên chưa giới thiệu với mọi người, đây là Hứa Thiên Minh, là bạn ở Tân Lập của cháu, hôm nay được nghỉ nên muốn cùng cháu về quê xem thử.” Rồi cậu cũng giới thiệu những người trong bàn còn lại cho hắn biết. Sau khi biết được từng người rồi, hắn cũng cười với họ. “Chào mọi người, cháu là Thiên Minh, là bạn của Tiểu Thiên. Mọi người có thể gọi cháu là Thiên Minh hoặc A Minh đều được ạ!”
Hiểu Manh ngồi cạnh Lưu Hạnh nghe hắn nói vậy thì sốc đến sặc. “Khụ khụ khụ!!”
“Hiểu Manh, con có sao không? Sao lại ho dữ vậy?” Lưu Hạnh lo lắng vỗ nhẹ lưng cô.
“Con không sao, chỉ là không cẩn thận bị sặc nước thôi! Khụ khụ!!” Hiểu Manh che miệng lại quay ra ngoài. Đại thiếu gia nhà họ Hứa từ khi nào nói chuyện ôn nhu như vậy chứ? Không phải trước giờ mọi người đều gọi anh ta là ‘Mặt Diêm Vương’ sao? Không phải trước giờ đều rất khó nói chuyện sao? Bây giờ đây đang là chuyện gì? Không phải đây rất dễ nói chuyện sao? Haizzz, đúng là lời đồn đều không đáng tin mà!
“Không sao là tốt rồi!” Lưu Hạnh thấy cô không sao rồi thì cười. Nhìn nồi lẩu đang sôi liền giục mọi người. “Mọi người động đũa cho đồ vào đi, nước cũng sôi lên rồi!”
“Được, cùng ăn lẩu thôi!” Mọi người cùng cười nói vui vẻ với nhau.
Lâm Thiên gắp một miếng thịt to thả vào bát cho hắn. “Anh ăn tự nhiên đi nha, đừng có ngại. Cứ coi đây như nhà mình là được.”
Nhìn miếng thịt cậu vừa gắp vào bát cho mình, hắn cong nhẹ khóe môi như khoảnh khắc này đang dừng lại chỉ có cậu và hắn ở đây thôi. “Được!” Đều nghe cậu hết.
Sau khi ăn xong, mọi người còn ngồi lại nói chuyện với nhau một lúc lâu sau mới giải tán. Vừa về đến nhà cậu liền nói với Lâm Thái. “Ba, con với A Thâm bọn họ vào rừng chơi nha. Tiện dẫn bọn họ đi xem hồ hoa sen trong đó.”
“Ừm, nhớ về sớm đấy. Ba ở nhà chuẩn bị cơm chờ mấy đứa về ăn!” Lâm Thái cười với họ rồi đi vào nhà. “Mấy đứa đi nhớ chú ý an toàn!”
“Vâng con biết rồi ba. Bọn con đi đây ba!” Tiểu Thiên cười với ông rồi cả bọn cùng nhau đi vào rừng.
Bốn người vào rừng rồi đi men theo con suối nhỏ, đi mãi đi mãi đến khi nghe thấy tiếng “ào ào” của nước từ trên cao chảy xuống mới dừng lại nghỉ ngơi.
“Chúng ta sắp đến nơi rồi!” Tiểu Thiên nhìn về hướng có tiếng nước chảy rồi lau mồ hôi. Quay lại nhìn Hiểu Manh tựa mình vào cái cây gần đó thì cậu đi lại đưa cho cô chai nước cũng cái khăn trong túi cậu mang theo. “Mệt thì uống chút nước nghỉ ngơi đi, lát nữa đỡ mệt rồi chúng ta đi đến chỗ thác nước.”
“Hả!! Vẫn còn phải đi tiếp nữa sao?” Hiểu Manh ngạc nhiên hỏi lại, thấy cái gật đầu chắc chắn của cậu cùng Hải Thâm thì ngồi luôn xuống đất. “Em không đi nữa đâu, mệt ch.ết em rồi!!”
“Không đi thì đừng có hối hận đấy!” Hải Thâm nhìn cô rồi cười gian. “Chỗ chúng ta chuẩn bị đến là nơi đẹp nhất trong rừng này đấy. Không có nơi nào đẹp như thế đâu!” Rồi cậu ta quay sang khoác vai cậu. “Tiểu Thiên, chúng ta đi thôi, mặc kệ người nào đó không đi sẽ hối hận!”
Cậu gạt cánh tay đang khoác lên vai mình của cậu ta ra rồi đi lại chỗ cô. Ngồi xuống quay lưng lại với cô. “Nếu không đi được thì lên đây anh cõng, thác nước cũng không còn xa nữa rồi.”
Cậu vừa nói dứt lời thì cô liền cảm nhận được một luồng khí lạnh thổi qua, nhìn lên thì gặp ngay cặp mắt như hung thần của hắn đang nhìn cô. Mặt hắn không có biểu cảm gì nhưng lại khiến người khác nhìn vào đều không tự chủ được mà run lên. Đáng sợ quá, mình đã đắc tội gì với vị Hứa tổng kia mà anh ta lại dùng ánh mắt đó nhìn mình vậy? Dọa ch.ết bảo bối rồi!! Nghĩ vậy rồi cô vội quay mặt đi chỗ khác rồi chống tay xuống đất mà đứng lên. “Không cần đâu anh Tiểu Thiên, em cũng hết mệt rồi, chúng ta đi tiếp thôi.”
“Ừm, vậy được! Vậy chúng ta đi thôi!.” Lâm Thiên cũng đứng dậy rồi quay lại dìu Hiểu Manh. “Nếu như cảm thấy mệt thì nói với anh đấy, đừng ngại.”
“Vâng, em biết rồi anh Tiểu Thiên!” Cô ngoan ngoãn mỉm cười đáp lại sự quan tâm của cậu.
Bốn người lại cùng nhau đi tiếp một đoạn là thấy một thác nước đang chảy từ trên vách núi cao xuống tạo thành một hồ nước rộng. Khi nước đổ xuống hồ nước kia thì tạo thành những làn sương trắng mờ ảo. Trên bờ hồ, hai cây liễu chụm đầu vào rủ lá xuống gần mặt nước như tấm màn xanh khổng lồ đang cất giấu bảo vật bên trong. Hai bên thác nước là hai cây hoa đào to, một cây hoa màu hồng, một cây hoa màu trắng đều vươn tán ra như muốn đan vào nhau nhưng bị thác nước vô tình chia cắt ra. Nhìn hai cây đào như hai người yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau vậy.
Hiểu Manh nhìn thấy cảnh này liền quên hết những mệt mỏi trước đó đi. Cô đi lại gần hồ nước, chạm tay vào làn nước trong vắt kia, một cảm giác dễ chịu truyền khắp cơ thể cô. Hải Thâm cũng đi lại ngồi cạnh cô rồi vớt nước trong hồ lên rửa mặt. Rửa xong cậu ta khoác tay qua vai cô cười đắc ý.
“Sao, tiểu cô nương, nếu không đến được đây có phải rất hối hận không?”
Cô gạt tay của cậu ta ra rồi đi lại chỗ cậu. “Anh Tiểu Thiên, sao bây giờ anh mới dẫn em đến đây vậy? Trước giờ em về chơi đều không thấy anh nhắc đến nó nữa!”
Nghe cô hỏi vậy, Hải Thâm đứng dậy đi lại nói. “Ai bảo là chưa bao giờ nhắc đến nó với em chứ? Lần nào em về đây chơi hai bọn anh đều nhắc đến nó nhưng con sâu lười như em sợ mệt không muốn đi nên bọn anh cũng không nhắc đến nữa đấy chứ! Đúng không Tiểu Thiên?” Cậu ta hỏi cậu để xác định lại với cô.
“Đúng vậy! Lần đầu phát hiện đã kể với em rồi nhưng thấy em không có phản ứng nghĩ là em không thích nên không nhắc đến nữa.” Cậu gật đầu khẳng định.
“Năm ấy khi phát hiện ra chỗ này, Tiểu Thiên về kế cho chú Thái nghe thì chú ấy bảo nơi như này thường là nơi tiên nhân ở, cậu ấy tin là thật nên ngày nào cũng chạy đến đây chờ tiên nhân xuất hiện nữa. Cái thời gian ấy cứ mỗi khi đi học về là cậu ấy lại cầm sách vở đến đây học. Ngày nào cũng như ngày nào đến tối muộn mới thấy cậu ấy lững thững về. Có hôm còn ngủ lại đây luôn đến hôm sau mới về nữa. Phải mất ba năm ròng rã như vậy thì cậu ấy mới chịu bỏ cuộc không phải ngày nào cũng đến đây nữa.” Hải Thâm vừa nhớ lại vừa buồn cười. “Ngày đấy trông cậu ấy thật ngốc!”
Lâm Thiên lườm xéo cậu ta một cái rồi đi lại chỗ gần thác nước, nhìn thác nước rồi lẩm bẩm. “Ngày ấy tôi đã gặp được rồi!”
“Tiểu Thiên, ngồi bên cạnh cháu đây là…?”
Biết được bà đang muốn hỏi ai, cậu liền vui vẻ giới thiệu. “Cháu quên chưa giới thiệu với mọi người, đây là Hứa Thiên Minh, là bạn ở Tân Lập của cháu, hôm nay được nghỉ nên muốn cùng cháu về quê xem thử.” Rồi cậu cũng giới thiệu những người trong bàn còn lại cho hắn biết. Sau khi biết được từng người rồi, hắn cũng cười với họ. “Chào mọi người, cháu là Thiên Minh, là bạn của Tiểu Thiên. Mọi người có thể gọi cháu là Thiên Minh hoặc A Minh đều được ạ!”
Hiểu Manh ngồi cạnh Lưu Hạnh nghe hắn nói vậy thì sốc đến sặc. “Khụ khụ khụ!!”
“Hiểu Manh, con có sao không? Sao lại ho dữ vậy?” Lưu Hạnh lo lắng vỗ nhẹ lưng cô.
“Con không sao, chỉ là không cẩn thận bị sặc nước thôi! Khụ khụ!!” Hiểu Manh che miệng lại quay ra ngoài. Đại thiếu gia nhà họ Hứa từ khi nào nói chuyện ôn nhu như vậy chứ? Không phải trước giờ mọi người đều gọi anh ta là ‘Mặt Diêm Vương’ sao? Không phải trước giờ đều rất khó nói chuyện sao? Bây giờ đây đang là chuyện gì? Không phải đây rất dễ nói chuyện sao? Haizzz, đúng là lời đồn đều không đáng tin mà!
“Không sao là tốt rồi!” Lưu Hạnh thấy cô không sao rồi thì cười. Nhìn nồi lẩu đang sôi liền giục mọi người. “Mọi người động đũa cho đồ vào đi, nước cũng sôi lên rồi!”
“Được, cùng ăn lẩu thôi!” Mọi người cùng cười nói vui vẻ với nhau.
Lâm Thiên gắp một miếng thịt to thả vào bát cho hắn. “Anh ăn tự nhiên đi nha, đừng có ngại. Cứ coi đây như nhà mình là được.”
Nhìn miếng thịt cậu vừa gắp vào bát cho mình, hắn cong nhẹ khóe môi như khoảnh khắc này đang dừng lại chỉ có cậu và hắn ở đây thôi. “Được!” Đều nghe cậu hết.
Sau khi ăn xong, mọi người còn ngồi lại nói chuyện với nhau một lúc lâu sau mới giải tán. Vừa về đến nhà cậu liền nói với Lâm Thái. “Ba, con với A Thâm bọn họ vào rừng chơi nha. Tiện dẫn bọn họ đi xem hồ hoa sen trong đó.”
“Ừm, nhớ về sớm đấy. Ba ở nhà chuẩn bị cơm chờ mấy đứa về ăn!” Lâm Thái cười với họ rồi đi vào nhà. “Mấy đứa đi nhớ chú ý an toàn!”
“Vâng con biết rồi ba. Bọn con đi đây ba!” Tiểu Thiên cười với ông rồi cả bọn cùng nhau đi vào rừng.
Bốn người vào rừng rồi đi men theo con suối nhỏ, đi mãi đi mãi đến khi nghe thấy tiếng “ào ào” của nước từ trên cao chảy xuống mới dừng lại nghỉ ngơi.
“Chúng ta sắp đến nơi rồi!” Tiểu Thiên nhìn về hướng có tiếng nước chảy rồi lau mồ hôi. Quay lại nhìn Hiểu Manh tựa mình vào cái cây gần đó thì cậu đi lại đưa cho cô chai nước cũng cái khăn trong túi cậu mang theo. “Mệt thì uống chút nước nghỉ ngơi đi, lát nữa đỡ mệt rồi chúng ta đi đến chỗ thác nước.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hả!! Vẫn còn phải đi tiếp nữa sao?” Hiểu Manh ngạc nhiên hỏi lại, thấy cái gật đầu chắc chắn của cậu cùng Hải Thâm thì ngồi luôn xuống đất. “Em không đi nữa đâu, mệt ch.ết em rồi!!”
“Không đi thì đừng có hối hận đấy!” Hải Thâm nhìn cô rồi cười gian. “Chỗ chúng ta chuẩn bị đến là nơi đẹp nhất trong rừng này đấy. Không có nơi nào đẹp như thế đâu!” Rồi cậu ta quay sang khoác vai cậu. “Tiểu Thiên, chúng ta đi thôi, mặc kệ người nào đó không đi sẽ hối hận!”
Cậu gạt cánh tay đang khoác lên vai mình của cậu ta ra rồi đi lại chỗ cô. Ngồi xuống quay lưng lại với cô. “Nếu không đi được thì lên đây anh cõng, thác nước cũng không còn xa nữa rồi.”
Cậu vừa nói dứt lời thì cô liền cảm nhận được một luồng khí lạnh thổi qua, nhìn lên thì gặp ngay cặp mắt như hung thần của hắn đang nhìn cô. Mặt hắn không có biểu cảm gì nhưng lại khiến người khác nhìn vào đều không tự chủ được mà run lên. Đáng sợ quá, mình đã đắc tội gì với vị Hứa tổng kia mà anh ta lại dùng ánh mắt đó nhìn mình vậy? Dọa ch.ết bảo bối rồi!! Nghĩ vậy rồi cô vội quay mặt đi chỗ khác rồi chống tay xuống đất mà đứng lên. “Không cần đâu anh Tiểu Thiên, em cũng hết mệt rồi, chúng ta đi tiếp thôi.”
“Ừm, vậy được! Vậy chúng ta đi thôi!.” Lâm Thiên cũng đứng dậy rồi quay lại dìu Hiểu Manh. “Nếu như cảm thấy mệt thì nói với anh đấy, đừng ngại.”
“Vâng, em biết rồi anh Tiểu Thiên!” Cô ngoan ngoãn mỉm cười đáp lại sự quan tâm của cậu.
Bốn người lại cùng nhau đi tiếp một đoạn là thấy một thác nước đang chảy từ trên vách núi cao xuống tạo thành một hồ nước rộng. Khi nước đổ xuống hồ nước kia thì tạo thành những làn sương trắng mờ ảo. Trên bờ hồ, hai cây liễu chụm đầu vào rủ lá xuống gần mặt nước như tấm màn xanh khổng lồ đang cất giấu bảo vật bên trong. Hai bên thác nước là hai cây hoa đào to, một cây hoa màu hồng, một cây hoa màu trắng đều vươn tán ra như muốn đan vào nhau nhưng bị thác nước vô tình chia cắt ra. Nhìn hai cây đào như hai người yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau vậy.
Hiểu Manh nhìn thấy cảnh này liền quên hết những mệt mỏi trước đó đi. Cô đi lại gần hồ nước, chạm tay vào làn nước trong vắt kia, một cảm giác dễ chịu truyền khắp cơ thể cô. Hải Thâm cũng đi lại ngồi cạnh cô rồi vớt nước trong hồ lên rửa mặt. Rửa xong cậu ta khoác tay qua vai cô cười đắc ý.
“Sao, tiểu cô nương, nếu không đến được đây có phải rất hối hận không?”
Cô gạt tay của cậu ta ra rồi đi lại chỗ cậu. “Anh Tiểu Thiên, sao bây giờ anh mới dẫn em đến đây vậy? Trước giờ em về chơi đều không thấy anh nhắc đến nó nữa!”
Nghe cô hỏi vậy, Hải Thâm đứng dậy đi lại nói. “Ai bảo là chưa bao giờ nhắc đến nó với em chứ? Lần nào em về đây chơi hai bọn anh đều nhắc đến nó nhưng con sâu lười như em sợ mệt không muốn đi nên bọn anh cũng không nhắc đến nữa đấy chứ! Đúng không Tiểu Thiên?” Cậu ta hỏi cậu để xác định lại với cô.
“Đúng vậy! Lần đầu phát hiện đã kể với em rồi nhưng thấy em không có phản ứng nghĩ là em không thích nên không nhắc đến nữa.” Cậu gật đầu khẳng định.
“Năm ấy khi phát hiện ra chỗ này, Tiểu Thiên về kế cho chú Thái nghe thì chú ấy bảo nơi như này thường là nơi tiên nhân ở, cậu ấy tin là thật nên ngày nào cũng chạy đến đây chờ tiên nhân xuất hiện nữa. Cái thời gian ấy cứ mỗi khi đi học về là cậu ấy lại cầm sách vở đến đây học. Ngày nào cũng như ngày nào đến tối muộn mới thấy cậu ấy lững thững về. Có hôm còn ngủ lại đây luôn đến hôm sau mới về nữa. Phải mất ba năm ròng rã như vậy thì cậu ấy mới chịu bỏ cuộc không phải ngày nào cũng đến đây nữa.” Hải Thâm vừa nhớ lại vừa buồn cười. “Ngày đấy trông cậu ấy thật ngốc!”
Lâm Thiên lườm xéo cậu ta một cái rồi đi lại chỗ gần thác nước, nhìn thác nước rồi lẩm bẩm. “Ngày ấy tôi đã gặp được rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro