Bố Cục Bắt Đầu...
2024-11-03 20:48:30
Ăn tối xong, Liên Chi lên xe của Hoắc Dao trở về.
Ánh đèn neon từ các biển quảng cáo trong thành phố lóe lên trên cửa sổ xe thành những đường thẳng, cửa sổ bên ghế lái từ tự hạ xuống, cơn gió thiêu đốt ùa vào thổi bay mái tóc trước trán Hoắc Dao rối tung.
Hắn tựa khuỷu tay lên cửa kính ô tô, ngón tay gõ nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc bay vương vãi khắp nơi, đốm lửa nhỏ cháy rực càng làm rõ thêm nét tùy ý.
Cửa sổ xe trong suốt phản chiếu mơ hồ đôi mắt đen lãnh đạm.
Nhìn vào đôi mắt ấy, Liên Chi chợt giật mình nhớ tới lần đầu bọn họ gặp nhau.
Cô ở trên bàn rượu bị khách hàng quấy rối, nhà hàng to như vậy, tên đàn ông đầu trọc dựa vào chút men say muốn sờ mông cô.
Khi cô đang xấu hổ né tránh, từ phía sau một người đàn ông cao lớn tiến đến cầm chai rượu đập vào đầu tên đầu trọc kia.
Liên Chi chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt nhàn nhã, khóe môi nhàn nhạt cong lên, như thể đối với hắn chuyện đánh người ở nơi công cộng chả khác gì cơm bữa.
“Dám động vào người ở đây, loại đàn ông gì vậy?”
Hắn lạnh lùng gằn từng chữ, nói xong liền ném cái chai rồi bỏ đi.
Liên Chi ngẩn ngơ đứng đó hồi lâu mới kịp phản ứng, đuổi theo, lúc này người đàn ông đã ra khỏi cánh cửa xoay của khách sạn, mấy anh em bên cạnh đang trêu chọc gì đó.
Hắn làm bộ lười nhác, chỉ nhướng mày đáp lại.
Liên Chi lúc đó không biết lấy đâu ra dũng khí, gọi hắn lại. Người đàn ông quay đầu lại, liếc mắt hờ hững, hiển nhiên chuyện lúc nãy chỉ là hắt nhất thời có hứng, cũng không còn nhớ cô là ai.
Liên Chi lập tức mở miệng cảm ơn.
Mấy anh em bên cạnh hắn trêu chọc, nói: “Em gái, tên là gì a, không thể không biết người Hoắc Nhị thiếu gia cứu là ai được?”
“Tôi là Liên Chi, Liên Thành Quyết, Tơ Chi Chi.”
Lúc đó cô vừa cảm kích vừa khẩn trương, không để ý rằng sau khi nghe được tên cô, ánh mắt Hoắc Dao dần dần thay đổi, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Có lẽ từ khi bắt đầu, hắn đã nhận ra cô.
Ngày hôm sau, Liên Chi liền nhận được điện thoại của hắn, bây giờ nghĩ lại, khi đó chính hắn là người đem cô trở thành công cụ cho Tống Thẩm Hi.
Một cơn gió thổi qua, Liên Chi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi tới bữa tiệc hôm nay.”
Hoắc Dao nhìn cô qua kính chiếu hậu, khẽ nói: “Không thấy nhàm chán sao?”
Nhìn thấy Thẩm Hi, cô cũng có thể bình tĩnh?
Liên Chi chậm rãi lắc đầu.
“Cho dù nhàm chán đến mức nào, cũng có thể gặp người trò chuyện. Bình thường tan làm tôi thường chỉ ở nhà, hơn nữa, đồ ăn tối nay đều rất ngon.”
Những lời này nhẹ nhàng bình lặng mà lại phát đi tín hiệu, người đàn ông trăng hoa như Hoắc Dao sao lại không hiểu cô muốn hắn mở lời cho buổi gặp lần sau.
Nhưng mà làm Liên Chi thất vọng rồi, Hoắc Dao không hề có ý cong môi dưới, cái gì cũng chưa nói.
“Đi bên nào?”
Chính là hỏi cô phương hướng, Liên Chi nói: “Bên phải, rẽ vào một chút là đến.”
Liên Chi trong lòng hiểu rõ, xem ra Hoắc Dao tạm thời không có ý định hẹn lần khác.
Cũng là, xung quanh Hoắc Nhị thiếu gia oanh oanh yến yến, người trong chưa ra đã có kẻ khác muốn chen vào, cần gì cô gái nào bên cạnh lâu dài chứ.
Làm Thẩm Hi tức giận đến tiếng lòng rối loạn xem như hắn đã đạt được mục đích.
Liên Chi trước đây ở bên cạnh hắn vì năm phần thật lòng, năm phần muốn đổi mệnh.
Thành công là mệnh, thất bại cũng là mệnh (số phận).
Nhưng hiện tại cái cô muốn là đem hắn cùng Thẩm Hi kéo xuống nước, bàn đạp như Hoắc Dao ắt không thể thiếu.
Liên Chi lặng lẽ mở ví, lấy từ bên trong ra thẻ nhân viên, đẩy đến dưới mép ghế phụ.
Sau mấy đoạn đường.
Hoắc Dao dừng lại bên lề đường, Liên Chi cởi bỏ đai an toàn, nói: “ Vậy tôi đi trước, anh nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.”
Hoắc Dao tùy ý giật giật khóe môi, xem như đáp lại.
Liên Chi đẩy cửa xuống xe, hắn cũng quay vô lăng lái xe trở về, màn hình điện thoại sáng lên, Hoắc Dao liếc mắt, là Thẩm Hi gọi đến.
Khuôn mặt có chút giễu cợt của hắn phản chiếu trên kính cửa sổ, ấn tắt điện thoại.
*
________
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Ánh đèn neon từ các biển quảng cáo trong thành phố lóe lên trên cửa sổ xe thành những đường thẳng, cửa sổ bên ghế lái từ tự hạ xuống, cơn gió thiêu đốt ùa vào thổi bay mái tóc trước trán Hoắc Dao rối tung.
Hắn tựa khuỷu tay lên cửa kính ô tô, ngón tay gõ nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc bay vương vãi khắp nơi, đốm lửa nhỏ cháy rực càng làm rõ thêm nét tùy ý.
Cửa sổ xe trong suốt phản chiếu mơ hồ đôi mắt đen lãnh đạm.
Nhìn vào đôi mắt ấy, Liên Chi chợt giật mình nhớ tới lần đầu bọn họ gặp nhau.
Cô ở trên bàn rượu bị khách hàng quấy rối, nhà hàng to như vậy, tên đàn ông đầu trọc dựa vào chút men say muốn sờ mông cô.
Khi cô đang xấu hổ né tránh, từ phía sau một người đàn ông cao lớn tiến đến cầm chai rượu đập vào đầu tên đầu trọc kia.
Liên Chi chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt nhàn nhã, khóe môi nhàn nhạt cong lên, như thể đối với hắn chuyện đánh người ở nơi công cộng chả khác gì cơm bữa.
“Dám động vào người ở đây, loại đàn ông gì vậy?”
Hắn lạnh lùng gằn từng chữ, nói xong liền ném cái chai rồi bỏ đi.
Liên Chi ngẩn ngơ đứng đó hồi lâu mới kịp phản ứng, đuổi theo, lúc này người đàn ông đã ra khỏi cánh cửa xoay của khách sạn, mấy anh em bên cạnh đang trêu chọc gì đó.
Hắn làm bộ lười nhác, chỉ nhướng mày đáp lại.
Liên Chi lúc đó không biết lấy đâu ra dũng khí, gọi hắn lại. Người đàn ông quay đầu lại, liếc mắt hờ hững, hiển nhiên chuyện lúc nãy chỉ là hắt nhất thời có hứng, cũng không còn nhớ cô là ai.
Liên Chi lập tức mở miệng cảm ơn.
Mấy anh em bên cạnh hắn trêu chọc, nói: “Em gái, tên là gì a, không thể không biết người Hoắc Nhị thiếu gia cứu là ai được?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi là Liên Chi, Liên Thành Quyết, Tơ Chi Chi.”
Lúc đó cô vừa cảm kích vừa khẩn trương, không để ý rằng sau khi nghe được tên cô, ánh mắt Hoắc Dao dần dần thay đổi, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Có lẽ từ khi bắt đầu, hắn đã nhận ra cô.
Ngày hôm sau, Liên Chi liền nhận được điện thoại của hắn, bây giờ nghĩ lại, khi đó chính hắn là người đem cô trở thành công cụ cho Tống Thẩm Hi.
Một cơn gió thổi qua, Liên Chi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi tới bữa tiệc hôm nay.”
Hoắc Dao nhìn cô qua kính chiếu hậu, khẽ nói: “Không thấy nhàm chán sao?”
Nhìn thấy Thẩm Hi, cô cũng có thể bình tĩnh?
Liên Chi chậm rãi lắc đầu.
“Cho dù nhàm chán đến mức nào, cũng có thể gặp người trò chuyện. Bình thường tan làm tôi thường chỉ ở nhà, hơn nữa, đồ ăn tối nay đều rất ngon.”
Những lời này nhẹ nhàng bình lặng mà lại phát đi tín hiệu, người đàn ông trăng hoa như Hoắc Dao sao lại không hiểu cô muốn hắn mở lời cho buổi gặp lần sau.
Nhưng mà làm Liên Chi thất vọng rồi, Hoắc Dao không hề có ý cong môi dưới, cái gì cũng chưa nói.
“Đi bên nào?”
Chính là hỏi cô phương hướng, Liên Chi nói: “Bên phải, rẽ vào một chút là đến.”
Liên Chi trong lòng hiểu rõ, xem ra Hoắc Dao tạm thời không có ý định hẹn lần khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng là, xung quanh Hoắc Nhị thiếu gia oanh oanh yến yến, người trong chưa ra đã có kẻ khác muốn chen vào, cần gì cô gái nào bên cạnh lâu dài chứ.
Làm Thẩm Hi tức giận đến tiếng lòng rối loạn xem như hắn đã đạt được mục đích.
Liên Chi trước đây ở bên cạnh hắn vì năm phần thật lòng, năm phần muốn đổi mệnh.
Thành công là mệnh, thất bại cũng là mệnh (số phận).
Nhưng hiện tại cái cô muốn là đem hắn cùng Thẩm Hi kéo xuống nước, bàn đạp như Hoắc Dao ắt không thể thiếu.
Liên Chi lặng lẽ mở ví, lấy từ bên trong ra thẻ nhân viên, đẩy đến dưới mép ghế phụ.
Sau mấy đoạn đường.
Hoắc Dao dừng lại bên lề đường, Liên Chi cởi bỏ đai an toàn, nói: “ Vậy tôi đi trước, anh nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.”
Hoắc Dao tùy ý giật giật khóe môi, xem như đáp lại.
Liên Chi đẩy cửa xuống xe, hắn cũng quay vô lăng lái xe trở về, màn hình điện thoại sáng lên, Hoắc Dao liếc mắt, là Thẩm Hi gọi đến.
Khuôn mặt có chút giễu cợt của hắn phản chiếu trên kính cửa sổ, ấn tắt điện thoại.
*
________
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro