Tình Tay Ba (2/...
2024-11-03 20:48:30
Nụ cười của cô ta đông cứng trong giây lát.
“Diệc Châu, sao cậu lại tới rồi. Chúng tôi còn định lén ăn trước.”
Mọi người sớm đã chuyển từ sofa sang bàn ăn, có người lên tiếng trêu chọc.
“Mới vừa về nước đã bắt chúng ta đợi, chỉ có Tống Diệc Châu.”
“Đúng vậy, bắt chúng ta đợi cũng không tính, lại bắt cả Thẩm Hi chờ cậu ta.”
Tống Diệc Châu cười nhẹ: “Xin lỗi. Công ty xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
Bên cạnh Thẩm Hi đặc biệt dành riêng một chỗ cho hắn, sau khi Tống Diệc Châu ngồi xuống, Thẩm Hi cố ý kèo ghế lại gần, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Phía đối diện, Hoắc Dao đem sự ăn ý của họ nạp vào đáy mắt, ánh đèn lướt qua đồng tử hắn tối sầm.
Hắn tựa lưng vào ghế, thoải mái nói: “Tống tổng, nghe nói cậu lần này về nước là để tiếp quản Thần Đạt.”
Thần Đạt là một phần của tập đoàn Thịnh Đình, được thành lập bởi ông nội của Tống Diệc Châu, có nghiệp vụ trải rộng trên toàn thế giới. Bao gồm y tế, khách sạn, giải trí, trang sức và các ngành công nghiệp tiềm năng khác.
Trong những năm gần đây, do ngành đầu tư sa sút, Thịnh Đình đã lên kế hoạch xác nhập cổ phần.
Tống Diệc Châu trở lại lần này bất chấp mọi ý kiến giữ lại Thần Đạt, cũng đảm nhận luôn chức vụ Tổng giám đốc. Nhiều cổ đông và giám đốc điều hành đã rất ngạc nhiên.
Vẻ mặt của Tống Diệc Châu thả lỏng, cười nhẹ nói: “Tin tức khá chính xác.”
“Trước khi cậu trở về Trung Quốc, có tin đồn Thái tử sẽ nhảy dù xuống ngành y tế đang nóng, cậu lại cố ý chiếm lấy Thần Đạt.”
Hoắc Dao cười nói: “ Người khác có phải sẽ thắc mắc liệu Tống Tam thiếu có được ông Tống coi trọng không?”
Bản thân Tống Diệc Châu cũng không hề động lòng, nhẹ nhàng cười: “Để bọn họ nói đi, đây không phải sự thật sao?”
Đương nhiên là không, ông Tống đã hơn tám mươi tuổi, quyền lực to lớn nhưng lại chỉ có ba đứa cháu, thương nhất đứa út.
Tống Diệc Châu từ nhỏ đã được ông nuôi nấng, tự mình dạy dỗ. Mấy người bạn còn nhớ lúc ra đại viện chơi đùa, Tống Diệc Châu tuổi còn nhỏ đã đi theo ông Tống học Thái cực quyền, Tứ Thư.
*Tứ Thư (四書 Sì shū): là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Chúng bao gồm: Đại Học (大學 Dà Xué), Trung Dung (中庸 Zhōng Yóng), Luận Ngữ (論語 Lùn Yǔ), Mạnh Tử (孟子 Mèng Zǐ).
Có người hỏi: “Thuận Đạt không phải dễ dàng. Cậu làm ăn tốt không? Nghe nói đang tuyển người?”
Tống Diệc Châu “Ừm” một tiếng “Cậy già lên mặt quá nhiều, đúng lúc cần thay máu.”
Các món ăn trên bàn được luân chuyển, một đĩa bánh sừng bò nhỏ màu vàng chua ngọt được đặt trước mặt Tống Diệc Châu, hắn gắp một miếng vào bát của Thẩm Hi.
Người bên cạnh thấy ái muội, huýt sáo: “Hiếm lạ, bông hoa cao lãnh bây giờ lại biết quan tâm đến người khác. Hai người làm sao ở bên nhau?”
Hai tháng trước, Thẩm Hi chạy đến Anh quốc tìm Tống Diệc Châu, khi trở về hai người liền xác nhận quan hệ.
Thẩm Hi vẫn luôn có ý với Tống Diệc Châu, nhưng nhiều năm trôi qua bọn họ ít nhiều đều biết “thiếp có tình, lang vô tình”.
Đột nhiên ở bên nhau, tin tức này thực sự bùng nổ.
Có người nói đùa: “Hi muội thật khổ, Tống Diệc Châu thằng nhãi này lạnh lùng như vậy còn không để ý tới người khác. Không biết bình thường làm sao chịu đựng hắn.”
Thẩm Hi cong môi: “Nào có lạnh lẽo!”
Tống Diệc Châu lạnh nhạt liếc nhìn đối phương: “Cậu muốn gì?”
“Vốn dĩ chính là, nha đầu này năm đó còn nói thỏ không ăn cỏ gần hang, không phải Thâm Hi vi phạm nguyên tắc rồi sao?”
Hoắc Dao ngồi đối diện bọn họ, nhả khói, liếc nhìn Thẩm Hi.
Người sau che mặt xấu hổ cầu xin tha mạng.
“Ai da các anh, để lại cho tôi chút mặt mũi được không? Yêu đương cũng phải có chút không gian riêng tư chứ…”
Cô ta che mặt tỏ vẻ đáng thương, những người khác coi như em gái trong nhà cũng không trêu chọc nữa.
Hoắc Dao nhìn, nhếch môi cười.
Đột nhiên có thứ gì đó được đặt vào chiếc bát trống, Hoắc Dao đưa mắt nhìn xuống, là một miếng sườn heo chín vàng.
Tầm mắt hắn nhìn theo động tác cô rút tay lại.
Cô giống như một con nai nhỏ thận trọng, không dám biểu lộ sự hiện diện của mình trong một môi trường xa lạ, chỉ có đôi mắt sáng không gì che lấp được.
Bắt gặp ánh mắt dò xét của người đàn ông, Liên Chi nhỏ giọng nói sang: “ Món sườn này rất ngon, anh thử xem?”
Hoắc Dao không biết sườn có ngon hay không, hắn chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm vết đường dính trên khóe miệng cô, giống như đứa trẻ lén ăn vụng để lại.
Không biết trong lòng đang nghĩ gì, Hoắc Dao đưa tay ra.
Đầu ngón tay thô ráp chạm vào môi cô, nóng rực, cô sợ hãi lùi lại.
“Đừng cử động.” hắn nói, “Dính gì đó trên mặt.”
Cô không dám cử động, để đầu ngón tay ấm áp của hắn xoa xoa khóe môi, lau xong, tai cô cũng đỏ bừng.
Hoắc Dao rất có hứng thú dùng khăn ướt lau tay rồi ném lên bàn.
Quả nhiên, tin nhắn tới.
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên sáng lên.
[Cậu có ý gì? Muốn dùng cách ấu trĩ này để trả thù tôi?]
Hoắc Dao lười biếng ngước mắt lên, đối diện hắn, Thẩm Hi không còn vui vẻ như trước nữa, vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm hắn.
Xung quanh mọi người đàm tiếu, cũng không có ai để ý đến những động tác nhỏ của họ.
Ánh sáng mỏng manh của màn hình điện thoại phản chiếu vào trong mắt người đàn ông, khóe miệng tuy cong nhưng trong mắt lại không có chút ý cười.
Sau đó trực tiếp trước mắt người đối diện tắt điện thoại, xem như không để ý đến cô ta.
Mọi người trên bàn đều tập trung vào chủ đề thu hồi đất, chỉ có Liên Chi chú ý đến hai người họ.
Cô thu hồi ánh mắt, thông qua chuyện vừa rồi xác định đại khái mối quan hệ của những người này.
Tình tay ba sao?
“Diệc Châu, sao cậu lại tới rồi. Chúng tôi còn định lén ăn trước.”
Mọi người sớm đã chuyển từ sofa sang bàn ăn, có người lên tiếng trêu chọc.
“Mới vừa về nước đã bắt chúng ta đợi, chỉ có Tống Diệc Châu.”
“Đúng vậy, bắt chúng ta đợi cũng không tính, lại bắt cả Thẩm Hi chờ cậu ta.”
Tống Diệc Châu cười nhẹ: “Xin lỗi. Công ty xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
Bên cạnh Thẩm Hi đặc biệt dành riêng một chỗ cho hắn, sau khi Tống Diệc Châu ngồi xuống, Thẩm Hi cố ý kèo ghế lại gần, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Phía đối diện, Hoắc Dao đem sự ăn ý của họ nạp vào đáy mắt, ánh đèn lướt qua đồng tử hắn tối sầm.
Hắn tựa lưng vào ghế, thoải mái nói: “Tống tổng, nghe nói cậu lần này về nước là để tiếp quản Thần Đạt.”
Thần Đạt là một phần của tập đoàn Thịnh Đình, được thành lập bởi ông nội của Tống Diệc Châu, có nghiệp vụ trải rộng trên toàn thế giới. Bao gồm y tế, khách sạn, giải trí, trang sức và các ngành công nghiệp tiềm năng khác.
Trong những năm gần đây, do ngành đầu tư sa sút, Thịnh Đình đã lên kế hoạch xác nhập cổ phần.
Tống Diệc Châu trở lại lần này bất chấp mọi ý kiến giữ lại Thần Đạt, cũng đảm nhận luôn chức vụ Tổng giám đốc. Nhiều cổ đông và giám đốc điều hành đã rất ngạc nhiên.
Vẻ mặt của Tống Diệc Châu thả lỏng, cười nhẹ nói: “Tin tức khá chính xác.”
“Trước khi cậu trở về Trung Quốc, có tin đồn Thái tử sẽ nhảy dù xuống ngành y tế đang nóng, cậu lại cố ý chiếm lấy Thần Đạt.”
Hoắc Dao cười nói: “ Người khác có phải sẽ thắc mắc liệu Tống Tam thiếu có được ông Tống coi trọng không?”
Bản thân Tống Diệc Châu cũng không hề động lòng, nhẹ nhàng cười: “Để bọn họ nói đi, đây không phải sự thật sao?”
Đương nhiên là không, ông Tống đã hơn tám mươi tuổi, quyền lực to lớn nhưng lại chỉ có ba đứa cháu, thương nhất đứa út.
Tống Diệc Châu từ nhỏ đã được ông nuôi nấng, tự mình dạy dỗ. Mấy người bạn còn nhớ lúc ra đại viện chơi đùa, Tống Diệc Châu tuổi còn nhỏ đã đi theo ông Tống học Thái cực quyền, Tứ Thư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Tứ Thư (四書 Sì shū): là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Chúng bao gồm: Đại Học (大學 Dà Xué), Trung Dung (中庸 Zhōng Yóng), Luận Ngữ (論語 Lùn Yǔ), Mạnh Tử (孟子 Mèng Zǐ).
Có người hỏi: “Thuận Đạt không phải dễ dàng. Cậu làm ăn tốt không? Nghe nói đang tuyển người?”
Tống Diệc Châu “Ừm” một tiếng “Cậy già lên mặt quá nhiều, đúng lúc cần thay máu.”
Các món ăn trên bàn được luân chuyển, một đĩa bánh sừng bò nhỏ màu vàng chua ngọt được đặt trước mặt Tống Diệc Châu, hắn gắp một miếng vào bát của Thẩm Hi.
Người bên cạnh thấy ái muội, huýt sáo: “Hiếm lạ, bông hoa cao lãnh bây giờ lại biết quan tâm đến người khác. Hai người làm sao ở bên nhau?”
Hai tháng trước, Thẩm Hi chạy đến Anh quốc tìm Tống Diệc Châu, khi trở về hai người liền xác nhận quan hệ.
Thẩm Hi vẫn luôn có ý với Tống Diệc Châu, nhưng nhiều năm trôi qua bọn họ ít nhiều đều biết “thiếp có tình, lang vô tình”.
Đột nhiên ở bên nhau, tin tức này thực sự bùng nổ.
Có người nói đùa: “Hi muội thật khổ, Tống Diệc Châu thằng nhãi này lạnh lùng như vậy còn không để ý tới người khác. Không biết bình thường làm sao chịu đựng hắn.”
Thẩm Hi cong môi: “Nào có lạnh lẽo!”
Tống Diệc Châu lạnh nhạt liếc nhìn đối phương: “Cậu muốn gì?”
“Vốn dĩ chính là, nha đầu này năm đó còn nói thỏ không ăn cỏ gần hang, không phải Thâm Hi vi phạm nguyên tắc rồi sao?”
Hoắc Dao ngồi đối diện bọn họ, nhả khói, liếc nhìn Thẩm Hi.
Người sau che mặt xấu hổ cầu xin tha mạng.
“Ai da các anh, để lại cho tôi chút mặt mũi được không? Yêu đương cũng phải có chút không gian riêng tư chứ…”
Cô ta che mặt tỏ vẻ đáng thương, những người khác coi như em gái trong nhà cũng không trêu chọc nữa.
Hoắc Dao nhìn, nhếch môi cười.
Đột nhiên có thứ gì đó được đặt vào chiếc bát trống, Hoắc Dao đưa mắt nhìn xuống, là một miếng sườn heo chín vàng.
Tầm mắt hắn nhìn theo động tác cô rút tay lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô giống như một con nai nhỏ thận trọng, không dám biểu lộ sự hiện diện của mình trong một môi trường xa lạ, chỉ có đôi mắt sáng không gì che lấp được.
Bắt gặp ánh mắt dò xét của người đàn ông, Liên Chi nhỏ giọng nói sang: “ Món sườn này rất ngon, anh thử xem?”
Hoắc Dao không biết sườn có ngon hay không, hắn chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm vết đường dính trên khóe miệng cô, giống như đứa trẻ lén ăn vụng để lại.
Không biết trong lòng đang nghĩ gì, Hoắc Dao đưa tay ra.
Đầu ngón tay thô ráp chạm vào môi cô, nóng rực, cô sợ hãi lùi lại.
“Đừng cử động.” hắn nói, “Dính gì đó trên mặt.”
Cô không dám cử động, để đầu ngón tay ấm áp của hắn xoa xoa khóe môi, lau xong, tai cô cũng đỏ bừng.
Hoắc Dao rất có hứng thú dùng khăn ướt lau tay rồi ném lên bàn.
Quả nhiên, tin nhắn tới.
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên sáng lên.
[Cậu có ý gì? Muốn dùng cách ấu trĩ này để trả thù tôi?]
Hoắc Dao lười biếng ngước mắt lên, đối diện hắn, Thẩm Hi không còn vui vẻ như trước nữa, vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm hắn.
Xung quanh mọi người đàm tiếu, cũng không có ai để ý đến những động tác nhỏ của họ.
Ánh sáng mỏng manh của màn hình điện thoại phản chiếu vào trong mắt người đàn ông, khóe miệng tuy cong nhưng trong mắt lại không có chút ý cười.
Sau đó trực tiếp trước mắt người đối diện tắt điện thoại, xem như không để ý đến cô ta.
Mọi người trên bàn đều tập trung vào chủ đề thu hồi đất, chỉ có Liên Chi chú ý đến hai người họ.
Cô thu hồi ánh mắt, thông qua chuyện vừa rồi xác định đại khái mối quan hệ của những người này.
Tình tay ba sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro