Say Rượu Và Kiề...
2024-11-03 20:48:30
Tám giờ tối, ánh trăng chiếu xuống bóng cây ngô đồng bên đường, phủ thêm một tầng mờ ảo.
Hai bên đường phố, hàng dài các cửa hàng ăn vặt nối tiếp nhau, khói dầu dọc theo tấm màn xanh trắng bay ra. Xiên thịt bò xèo xèo trên vỉ nướng, ông chủ rắc lên một chút hồ tiêu bày lên đĩa rồi bưng ra bàn cho khách.
Ánh đèn phủ bụi mờ mờ, Hoắc Dao liếc mắt nhìn đĩa thịt bò nướng trên bàn.
Mặc dù trên mặt hắn không có biểu cảm gì lớn, nhưng bất giác tựa sát lưng vào ghế, không thể kiểm soát mà cau mày.
Hoắc Dao tuy không phải lớn lên bằng sơn hào hải vị, nhưng món ăn vỉa hè dầu mỡ kiểu này thật không lọt vào được mắt hắn.
Liên Chi cầm lên một xiên thịt cho vào miệng, giả vờ như không nhận ra sự ghét bỏ của hắn.
“Anh ăn đi, cửa hàng này rất nổi tiếng ở đây đó.”
Hoắc Dao như có như không mà gật đầu, không đáp lại lời cô.
“Tôi còn nghĩ rằng cô sẽ chọn món Pháp hoặc Ý.”
Không trách được hắn sẽ nghĩ như vậy, một cô gái xinh đẹp trên mặt viết đầy tham vọng lại gặp được cao phú soái như hắn, liền vội không thể cởi bỏ đi lớp bần hèn mà khoác lên lớp áo bông giả vờ.
Đời trước Liên Chi chính là như thế, cô ăn mặc diễm lệ ngồi lên chiếc Ferrari của Hoắc Dao.
Từng câu từng chữ đều thể hiện mình là cô gái có hiểu biết, muốn dựa vào Hoắc Dao leo lên, không nghĩ tới hắn liếc mắt một cái liền biết chiếc váy Chanel cô đang mặc là hàng nhái cao cấp.
Liên Chi giả vờ nghe không hiểu ý hắn châm chọc, nói: “Người trong tình huống cực kỳ bi thương như này đương nhiên muốn ăn chút khẩu vị nặng, tôi hôm nay lại vừa mất việc, ăn chút thịt nướng cũng không có gì quá đáng chứ.”
Hoắc Dao hơi nhướng mày, đồng tình với ý kiến của cô.
Cô lại kêu chủ quán mang đến một thùng bia.
Liên Chi mở nắp, đưa một chai cho hắn: “Anh thử đi? Đây là loại bia chuẩn nhất Dung Thành, tôi đoán anh chưa từng uống qua.”
Hoắc Dao đưa tay nhận lấy, lãnh đạm nói: “Mất việc rồi, cô định làm gì?”
Hắn nhấp một ngụm bia, cảm giác nóng rát trên đầu lưỡi.
Hai từ thôi: Khó uống.
“Không có thì lại tìm. Bất quá, gần đây Dung Thành tìm việc không dễ dàng, rất nhiều công ty đều không tuyển người…Thôi không nói chuyện này nữa.”
Liên Chi giơ chai bia lên, nhẹ nhàng cùng hắn chạm ly, phát ra âm thanh thanh thúy.
Đôi mắt cô sáng lên, cảm thán nói: “Hoắc Dao, tôi phải kính anh mấy chai. Chai thứ nhất, là cảm ơn anh ở trên bàn tiệc đã cứu tôi, nếu không có anh có thể tôi đã bị làm nhục ở khách sạn.”
Cô cong cong đôi mắt nhìn hắn, nói xong ngửa đầu, rót một chai vào bụng.
Hoắc Dao chỉ tựa lưng vào ghế nhìn cô uống, cũng không nhắc đến chuyện con gái nên uống ít đi.
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Hai bên đường phố, hàng dài các cửa hàng ăn vặt nối tiếp nhau, khói dầu dọc theo tấm màn xanh trắng bay ra. Xiên thịt bò xèo xèo trên vỉ nướng, ông chủ rắc lên một chút hồ tiêu bày lên đĩa rồi bưng ra bàn cho khách.
Ánh đèn phủ bụi mờ mờ, Hoắc Dao liếc mắt nhìn đĩa thịt bò nướng trên bàn.
Mặc dù trên mặt hắn không có biểu cảm gì lớn, nhưng bất giác tựa sát lưng vào ghế, không thể kiểm soát mà cau mày.
Hoắc Dao tuy không phải lớn lên bằng sơn hào hải vị, nhưng món ăn vỉa hè dầu mỡ kiểu này thật không lọt vào được mắt hắn.
Liên Chi cầm lên một xiên thịt cho vào miệng, giả vờ như không nhận ra sự ghét bỏ của hắn.
“Anh ăn đi, cửa hàng này rất nổi tiếng ở đây đó.”
Hoắc Dao như có như không mà gật đầu, không đáp lại lời cô.
“Tôi còn nghĩ rằng cô sẽ chọn món Pháp hoặc Ý.”
Không trách được hắn sẽ nghĩ như vậy, một cô gái xinh đẹp trên mặt viết đầy tham vọng lại gặp được cao phú soái như hắn, liền vội không thể cởi bỏ đi lớp bần hèn mà khoác lên lớp áo bông giả vờ.
Đời trước Liên Chi chính là như thế, cô ăn mặc diễm lệ ngồi lên chiếc Ferrari của Hoắc Dao.
Từng câu từng chữ đều thể hiện mình là cô gái có hiểu biết, muốn dựa vào Hoắc Dao leo lên, không nghĩ tới hắn liếc mắt một cái liền biết chiếc váy Chanel cô đang mặc là hàng nhái cao cấp.
Liên Chi giả vờ nghe không hiểu ý hắn châm chọc, nói: “Người trong tình huống cực kỳ bi thương như này đương nhiên muốn ăn chút khẩu vị nặng, tôi hôm nay lại vừa mất việc, ăn chút thịt nướng cũng không có gì quá đáng chứ.”
Hoắc Dao hơi nhướng mày, đồng tình với ý kiến của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lại kêu chủ quán mang đến một thùng bia.
Liên Chi mở nắp, đưa một chai cho hắn: “Anh thử đi? Đây là loại bia chuẩn nhất Dung Thành, tôi đoán anh chưa từng uống qua.”
Hoắc Dao đưa tay nhận lấy, lãnh đạm nói: “Mất việc rồi, cô định làm gì?”
Hắn nhấp một ngụm bia, cảm giác nóng rát trên đầu lưỡi.
Hai từ thôi: Khó uống.
“Không có thì lại tìm. Bất quá, gần đây Dung Thành tìm việc không dễ dàng, rất nhiều công ty đều không tuyển người…Thôi không nói chuyện này nữa.”
Liên Chi giơ chai bia lên, nhẹ nhàng cùng hắn chạm ly, phát ra âm thanh thanh thúy.
Đôi mắt cô sáng lên, cảm thán nói: “Hoắc Dao, tôi phải kính anh mấy chai. Chai thứ nhất, là cảm ơn anh ở trên bàn tiệc đã cứu tôi, nếu không có anh có thể tôi đã bị làm nhục ở khách sạn.”
Cô cong cong đôi mắt nhìn hắn, nói xong ngửa đầu, rót một chai vào bụng.
Hoắc Dao chỉ tựa lưng vào ghế nhìn cô uống, cũng không nhắc đến chuyện con gái nên uống ít đi.
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro