Chết
Thiên Dực
2024-06-22 16:55:15
2024, lịch Trái Đất
Tại 1 thành phố hoa lệ - Thủ đô của 1 đất nước đang phát triển. Trong 1 căn phòng đã nhiều ngày không thấy ánh sáng mặt trời. Có 1 thanh niên đang thẫn thờ nhìn vào màn hình máy tính của mình, trên đó đang hiện lên dòng chữ "Thua cuộc". Đây đã là trận thua thứ 7 liên tiếp của hắn ta. Nhìn lịch sử đấu chỉ toàn 1 màu đỏ, hắn ta chán nản rồi tắt máy tính. Cái tựa game Moba này hắn đã chơi gần chục năm, nhưng không có bất cứ thành tựu gì. Kỹ năng không quá tốt, mức rank chỉ ở mức trung bình. Có lẽ, hắn chơi game chỉ để giết thời gian.
Mở cửa phòng, hắn liếc mắt nhìn 1 cái, rồi sau đó đóng cửa, bước xuống cầu thang. Đối diện phòng hắn là phòng của bà hắn. Bà hắn năm nay đã 85 tuổi, tuy tuổi đã cao nhưng trộm vía vẫn rất khoẻ mạnh, chân tay hoạt bát, mắt sáng, đầu óc minh mẫn. Vừa rồi hắn liếc nhìn, chính là để nhìn căn phòng đó. Căn phòng đang đóng cửa, chắc bà hắn đã ra ngoài tập thể dục, hoặc đi dạo loanh quanh trong khu phố. Điều này, hắn cũng không còn lạ lẫm gì nữa, vì đây là thói quen hàng ngày của bà hắn. Nhớ hồi còn nhỏ xíu, hắn thường chơi với bà. Bà hắn rất yêu thương và bảo vệ hắn. Nhưng không biết từ khi nào, từ sau khi lớn lên, hắn không còn nói chuyện với bà nữa.
Xuống dưới nhà, vẫn không thấy bóng dáng ai. Giờ này, bố mẹ hắn đã đi làm hết. Gia đình hắn không giàu, chỉ là 1 gia đình thuộc tầng lớp lao động như bao gia đình khác. Được cái bố mẹ hắn chăm chỉ, nên cuộc sống cũng gọi là đủ đầy, không thiếu ăn thiếu mặc. Bố mẹ hắn hiền lành, cũng rất yêu con cái, nên mặc dù hắn đã 27 tuổi, vẫn không bắt hắn phải đi làm hay lập gia đình, cứ sống vui vẻ hạnh phúc là được.
Nhưng, hắn không hề cảm thấy vui vẻ. Hắn tự biết mình bất tài vô dụng, nên hàng ngày chỉ biết trốn trong phòng, không dám ra ngoài gặp ai, không dám đòi hỏi bất cứ điều gì. Hắn có 1 mối tình kéo dài 8 năm, nhưng cũng mới chia tay cách đây không lâu. Hắn thấy mình nhu nhược, nên chủ động rời bỏ người con gái kia, để cô ấy có thể tìm được người thực sự làm cô ấy hạnh phúc. Đấy là hắn tự biện minh cho mình như vậy, chứ trong sâu thẳm, hắn biết, mình tệ tới mức nào. 8 năm, đối với đời người có lẽ là không quá dài, nhưng lại là cả thanh xuân của 1 người con gái.
Bước tới bàn ăn, hắn mở lồng bàn. Trước mặt hắn là 1 bàn thức ăn thịnh soạn. Cơm, canh, rau, thịt đều đủ cả, chỉ có điều mọi thứ đều đã nguội, không còn được nóng hổi. Hàng ngày, trước khi đi làm, mẹ hắn đều dậy từ sớm để chuẩn bị đồ ăn cho 2 bà cháu ở nhà. Vì vậy nên mỗi lần đói, hắn chỉ việc xuống nhà và ăn. Mặc dù được chăm sóc chu đáo là vậy nhưng người hắn vô cùng gầy gò, ốm yếu, trông không khác gì 1 thằng nghiện. Từ bé, hắn đã hay mắc các bệnh vặt. Lớn lên rồi cũng vẫn không khá khẩm hơn là mấy. Có tháng thì trúng gió, có tháng thì sốt virus, có tháng thì đau đầu triền miên, rồi xoang, say xe, tiền đình, … đủ các thứ bệnh.
Sau khi ăn xong, hắn lại bước về phòng. Phòng của hắn cũng khá rộng rãi đối với 1 người ở. Đủ để kê 1 chiếc giường, 1 chiếc tủ quần áo, 1 chiếc bàn để máy tính, có phòng vệ sinh riêng và vẫn thừa 1 khoảng cho 5-6 người ngồi. Theo như hắn tự nhận xét, thì phòng hắn không bẩn, nhưng cũng không sạch. Vì chẳng mấy khi ra ngoài và lười vận động, nên đầu giường hắn hội tụ gần như tất cả các đồ dùng sinh hoạt. Từ bình nước, giấy ăn, cho tới hoa quả bánh kẹo, thuốc, bấm móng tay, xịt rửa tay, điều khiển điều hoà,... Mặc dù nhiều thứ là vậy, nhưng dù gì hắn cũng là cung Xử nữ, nên cũng hơi kỹ tính 1 chút, các đồ đạc đều được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng, tiện cho việc sử dụng của hắn.
Nằm trên giường, đầu óc hắn trống rỗng. Hắn không biết phải làm gì tiếp theo. Lặp lại các hành động như mọi ngày, có lẽ giờ hắn sẽ đi ngủ. Đối với hắn, không có khái niệm về giờ giấc. Mệt thì ngủ, đói thì ăn, chán thì chơi game, dù cho đó có là đêm hay ngày. Tiếp xúc với ánh sáng xanh từ máy tính nhiều, nên hắn bị chứng mất ngủ. Mỗi ngày hắn chỉ ngủ từ 3-4 tiếng, và thường không sâu giấc. Vì vậy mà hắn trông lúc nào cũng lờ đờ, uể oải như người mất hồn.
1 kẻ như hắn, tại sao lại được sinh ra. 1 kẻ như hắn, tại sao lại được tồn tại. 1 kẻ như hắn, tại sao lại được nhận nhiều tình yêu thương tới vậy. Những câu hỏi cứ luôn xuất hiện trong đầu hắn mỗi lần trước khi đi ngủ. Nếu hỏi rằng, hắn đã từng nghĩ quẩn hay chưa? Câu trả lời chắc chắn là có. Nhưng, hắn không làm được, hắn không đủ dũng khí, hắn không muốn gia đình phải đau khổ vì hắn.
Không gian dần chìm trong tĩnh lặng, hắn đã ngủ.
Giữa bóng tối bao trùm, chợt có 1 đốm sáng lóe lên. Đốm sáng đó to dần, to dần, cho tới khi bằng quả trứng gà thì ngừng lại. Rồi lại 1,2,3 đốm sáng nữa xuất hiện. Nhưng không giống đốm sáng đầu tiên, những đốm sáng sau có vẻ bé hơn, chỉ to bằng đầu ngón tay. Đặc biệt, có 2 đốm sáng lại gần, dính vào nhau, rồi sau đó biến mất, chỉ để lại 2 đốm sáng. 1 to 1 nhỏ.
- “Là mơ sao”, hắn tự nhủ. Giấc ngủ của hắn không sâu, nên hắn thường hay bị mơ màng, trong giấc mơ vẫn tồn tại 1 tia ý thức.
- “Lần này là mơ về thứ gì đây. Vũ trụ sao.
Cũng không biết nữa, thật mơ hồ.”
Khi hắn còn đang suy nghĩ miên man, thì từ đằng sau 2 đốm sáng, 1 đường chân trời dần xuất hiện. Rồi từ từ tách ra
1 thứ gì đó dần dần hiện rõ.
- “Là … là một con mắt khổng lồ”. Hắn thầm giật mình
Con mắt đó đang nhìn 2 đốm sáng ư? Hay là đang nhìn hắn?
Hắn là người hiện đại, là người của thế kỷ 21, hắn đã xem vô số hình ảnh, video, phim khoa học viễn tưởng. Nhưng thứ mà hắn nhìn thấy lúc này vượt xa những hiểu biết của hắn. Hắn cảm thấy rằng, chỉ bằng 1 ánh mắt này có thể nhìn thấu vạn vật. Chỉ bằng 1 ánh mắt này cũng có thể nhìn thấu tâm can, nhìn xuyên không gian, nhìn ngược thời gian. Chỉ bằng 1 ánh mắt này cũng có thể khiến tất cả phải cúi đầu. 1 ánh mắt đứng trên tất cả, duy ngã độc tôn. Nhưng lại không phải của kiểu ác nhân, mà trong đó lại chất chứa các loại cảm xúc. Vừa ôn nhu, dịu nhẹ như tình yêu của mẹ, lại vừa cứng rắn, nghiêm khắc như ánh mắt của cha. Vừa ngây ngô như 1 đứa trẻ con, lại vừa tri thức như thầy cô giáo.
Con mắt đó nhìn hắn 1 lúc lâu, rồi tròng mắt từ từ chuyển trắng dã, khiến hắn khiếp sợ vô cùng. Cuối cùng lại dần chìm vào trong bóng tối.
Tỉnh dậy sau cơn mơ, hắn nhìn đồng hồ. Lúc này mới trải qua 4 tiếng kể từ khi hắn bắt đầu ngủ. Cảm thấy hơi khát, hắn định ngồi dậy lấy bình nước. Nhưng chưa kịp ngồi dậy, ngực hắn bỗng truyền đến cơn đau dữ dội. Hắn ôm ngực rồi đập thật mạnh vào ngực, quằn quại trên giường. Cơn đau thì ngày 1 tăng, cho đến khi hắn không thể chịu được nữa. 1 lúc sau, cơ thể hắn cứng đờ. Hắn, đã chết. Nguyên nhân: Đột quỵ
Với kiểu sinh hoạt thất thường của mình, hắn biết sớm muộn gì hắn cũng xảy ra chuyện, nhưng không nghĩ nó lại tới sớm như vậy.
Tại 1 thành phố hoa lệ - Thủ đô của 1 đất nước đang phát triển. Trong 1 căn phòng đã nhiều ngày không thấy ánh sáng mặt trời. Có 1 thanh niên đang thẫn thờ nhìn vào màn hình máy tính của mình, trên đó đang hiện lên dòng chữ "Thua cuộc". Đây đã là trận thua thứ 7 liên tiếp của hắn ta. Nhìn lịch sử đấu chỉ toàn 1 màu đỏ, hắn ta chán nản rồi tắt máy tính. Cái tựa game Moba này hắn đã chơi gần chục năm, nhưng không có bất cứ thành tựu gì. Kỹ năng không quá tốt, mức rank chỉ ở mức trung bình. Có lẽ, hắn chơi game chỉ để giết thời gian.
Mở cửa phòng, hắn liếc mắt nhìn 1 cái, rồi sau đó đóng cửa, bước xuống cầu thang. Đối diện phòng hắn là phòng của bà hắn. Bà hắn năm nay đã 85 tuổi, tuy tuổi đã cao nhưng trộm vía vẫn rất khoẻ mạnh, chân tay hoạt bát, mắt sáng, đầu óc minh mẫn. Vừa rồi hắn liếc nhìn, chính là để nhìn căn phòng đó. Căn phòng đang đóng cửa, chắc bà hắn đã ra ngoài tập thể dục, hoặc đi dạo loanh quanh trong khu phố. Điều này, hắn cũng không còn lạ lẫm gì nữa, vì đây là thói quen hàng ngày của bà hắn. Nhớ hồi còn nhỏ xíu, hắn thường chơi với bà. Bà hắn rất yêu thương và bảo vệ hắn. Nhưng không biết từ khi nào, từ sau khi lớn lên, hắn không còn nói chuyện với bà nữa.
Xuống dưới nhà, vẫn không thấy bóng dáng ai. Giờ này, bố mẹ hắn đã đi làm hết. Gia đình hắn không giàu, chỉ là 1 gia đình thuộc tầng lớp lao động như bao gia đình khác. Được cái bố mẹ hắn chăm chỉ, nên cuộc sống cũng gọi là đủ đầy, không thiếu ăn thiếu mặc. Bố mẹ hắn hiền lành, cũng rất yêu con cái, nên mặc dù hắn đã 27 tuổi, vẫn không bắt hắn phải đi làm hay lập gia đình, cứ sống vui vẻ hạnh phúc là được.
Nhưng, hắn không hề cảm thấy vui vẻ. Hắn tự biết mình bất tài vô dụng, nên hàng ngày chỉ biết trốn trong phòng, không dám ra ngoài gặp ai, không dám đòi hỏi bất cứ điều gì. Hắn có 1 mối tình kéo dài 8 năm, nhưng cũng mới chia tay cách đây không lâu. Hắn thấy mình nhu nhược, nên chủ động rời bỏ người con gái kia, để cô ấy có thể tìm được người thực sự làm cô ấy hạnh phúc. Đấy là hắn tự biện minh cho mình như vậy, chứ trong sâu thẳm, hắn biết, mình tệ tới mức nào. 8 năm, đối với đời người có lẽ là không quá dài, nhưng lại là cả thanh xuân của 1 người con gái.
Bước tới bàn ăn, hắn mở lồng bàn. Trước mặt hắn là 1 bàn thức ăn thịnh soạn. Cơm, canh, rau, thịt đều đủ cả, chỉ có điều mọi thứ đều đã nguội, không còn được nóng hổi. Hàng ngày, trước khi đi làm, mẹ hắn đều dậy từ sớm để chuẩn bị đồ ăn cho 2 bà cháu ở nhà. Vì vậy nên mỗi lần đói, hắn chỉ việc xuống nhà và ăn. Mặc dù được chăm sóc chu đáo là vậy nhưng người hắn vô cùng gầy gò, ốm yếu, trông không khác gì 1 thằng nghiện. Từ bé, hắn đã hay mắc các bệnh vặt. Lớn lên rồi cũng vẫn không khá khẩm hơn là mấy. Có tháng thì trúng gió, có tháng thì sốt virus, có tháng thì đau đầu triền miên, rồi xoang, say xe, tiền đình, … đủ các thứ bệnh.
Sau khi ăn xong, hắn lại bước về phòng. Phòng của hắn cũng khá rộng rãi đối với 1 người ở. Đủ để kê 1 chiếc giường, 1 chiếc tủ quần áo, 1 chiếc bàn để máy tính, có phòng vệ sinh riêng và vẫn thừa 1 khoảng cho 5-6 người ngồi. Theo như hắn tự nhận xét, thì phòng hắn không bẩn, nhưng cũng không sạch. Vì chẳng mấy khi ra ngoài và lười vận động, nên đầu giường hắn hội tụ gần như tất cả các đồ dùng sinh hoạt. Từ bình nước, giấy ăn, cho tới hoa quả bánh kẹo, thuốc, bấm móng tay, xịt rửa tay, điều khiển điều hoà,... Mặc dù nhiều thứ là vậy, nhưng dù gì hắn cũng là cung Xử nữ, nên cũng hơi kỹ tính 1 chút, các đồ đạc đều được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng, tiện cho việc sử dụng của hắn.
Nằm trên giường, đầu óc hắn trống rỗng. Hắn không biết phải làm gì tiếp theo. Lặp lại các hành động như mọi ngày, có lẽ giờ hắn sẽ đi ngủ. Đối với hắn, không có khái niệm về giờ giấc. Mệt thì ngủ, đói thì ăn, chán thì chơi game, dù cho đó có là đêm hay ngày. Tiếp xúc với ánh sáng xanh từ máy tính nhiều, nên hắn bị chứng mất ngủ. Mỗi ngày hắn chỉ ngủ từ 3-4 tiếng, và thường không sâu giấc. Vì vậy mà hắn trông lúc nào cũng lờ đờ, uể oải như người mất hồn.
1 kẻ như hắn, tại sao lại được sinh ra. 1 kẻ như hắn, tại sao lại được tồn tại. 1 kẻ như hắn, tại sao lại được nhận nhiều tình yêu thương tới vậy. Những câu hỏi cứ luôn xuất hiện trong đầu hắn mỗi lần trước khi đi ngủ. Nếu hỏi rằng, hắn đã từng nghĩ quẩn hay chưa? Câu trả lời chắc chắn là có. Nhưng, hắn không làm được, hắn không đủ dũng khí, hắn không muốn gia đình phải đau khổ vì hắn.
Không gian dần chìm trong tĩnh lặng, hắn đã ngủ.
Giữa bóng tối bao trùm, chợt có 1 đốm sáng lóe lên. Đốm sáng đó to dần, to dần, cho tới khi bằng quả trứng gà thì ngừng lại. Rồi lại 1,2,3 đốm sáng nữa xuất hiện. Nhưng không giống đốm sáng đầu tiên, những đốm sáng sau có vẻ bé hơn, chỉ to bằng đầu ngón tay. Đặc biệt, có 2 đốm sáng lại gần, dính vào nhau, rồi sau đó biến mất, chỉ để lại 2 đốm sáng. 1 to 1 nhỏ.
- “Là mơ sao”, hắn tự nhủ. Giấc ngủ của hắn không sâu, nên hắn thường hay bị mơ màng, trong giấc mơ vẫn tồn tại 1 tia ý thức.
- “Lần này là mơ về thứ gì đây. Vũ trụ sao.
Cũng không biết nữa, thật mơ hồ.”
Khi hắn còn đang suy nghĩ miên man, thì từ đằng sau 2 đốm sáng, 1 đường chân trời dần xuất hiện. Rồi từ từ tách ra
1 thứ gì đó dần dần hiện rõ.
- “Là … là một con mắt khổng lồ”. Hắn thầm giật mình
Con mắt đó đang nhìn 2 đốm sáng ư? Hay là đang nhìn hắn?
Hắn là người hiện đại, là người của thế kỷ 21, hắn đã xem vô số hình ảnh, video, phim khoa học viễn tưởng. Nhưng thứ mà hắn nhìn thấy lúc này vượt xa những hiểu biết của hắn. Hắn cảm thấy rằng, chỉ bằng 1 ánh mắt này có thể nhìn thấu vạn vật. Chỉ bằng 1 ánh mắt này cũng có thể nhìn thấu tâm can, nhìn xuyên không gian, nhìn ngược thời gian. Chỉ bằng 1 ánh mắt này cũng có thể khiến tất cả phải cúi đầu. 1 ánh mắt đứng trên tất cả, duy ngã độc tôn. Nhưng lại không phải của kiểu ác nhân, mà trong đó lại chất chứa các loại cảm xúc. Vừa ôn nhu, dịu nhẹ như tình yêu của mẹ, lại vừa cứng rắn, nghiêm khắc như ánh mắt của cha. Vừa ngây ngô như 1 đứa trẻ con, lại vừa tri thức như thầy cô giáo.
Con mắt đó nhìn hắn 1 lúc lâu, rồi tròng mắt từ từ chuyển trắng dã, khiến hắn khiếp sợ vô cùng. Cuối cùng lại dần chìm vào trong bóng tối.
Tỉnh dậy sau cơn mơ, hắn nhìn đồng hồ. Lúc này mới trải qua 4 tiếng kể từ khi hắn bắt đầu ngủ. Cảm thấy hơi khát, hắn định ngồi dậy lấy bình nước. Nhưng chưa kịp ngồi dậy, ngực hắn bỗng truyền đến cơn đau dữ dội. Hắn ôm ngực rồi đập thật mạnh vào ngực, quằn quại trên giường. Cơn đau thì ngày 1 tăng, cho đến khi hắn không thể chịu được nữa. 1 lúc sau, cơ thể hắn cứng đờ. Hắn, đã chết. Nguyên nhân: Đột quỵ
Với kiểu sinh hoạt thất thường của mình, hắn biết sớm muộn gì hắn cũng xảy ra chuyện, nhưng không nghĩ nó lại tới sớm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro