Súc Sinh Tu Tiên

Xuất Phát

Thiên Dực

2024-06-22 16:55:15

Ở với trưởng làng từ nhỏ, làm sao mà Thiên Sinh không nhận ra điều khác thường cơ chứ. Hắn vẫn đứng đó, nhìn về phía trưởng làng. Đến khi mọi người thưa bớt, trưởng làng cũng nhận ra sự có mặt của hắn, liền quay qua, nói:

Thiên Sinh, cha ngươi vẫn còn sống, ngươi yên tâm. Còn giờ thì mau về nhà, thu dọn quần áo của ngươi, mang theo hết chỗ tiền mà cha ngươi dành dụm được. Chắc ngươi cũng biết cha ngươi để ở đâu chứ.

Hắn vội gật đầu, quay người trở về nhà. nghe thấy cha mình còn sống, hắn cũng yên tâm phần nào, những chuyện khác, để sau rồi hẵng nói. Làng của hắn không lớn, nên đi 1 lát là đã về tới nhà. nhìn thấy bếp đã tắt lửa, nước cũng đã cạn hết, hắn xoay người, bước vào phòng của mình. Vì đang tuổi lớn, nên quần áo hắn rất nhanh trật, tính ra những bộ mà hắn mặc được cũng không nhiều, chỉ có vài bộ. Sắp xếp xong quần áo, hắn đi tới phòng cha hắn. Phòng hắn và cha hắn giống nhau, chỉ có 1 chiếc giường và 1 chiếc tủ quần áo. Ngăn dưới của tủ quần áo, là nơi cha hắn cất tiền. Ở thế giới này, người ta dùng tiền xu làm đơn vị tiền tệ. Lục tìm 1 lúc, hắn đếm được gần 100 xu. Hắn không biết thế là nhiều hay ít, có lẽ lên kinh thành thì là ít, nhưng ở nơi thôn làng như hắn thì 100 xu này cũng đủ mua thức ăn cả năm.

Xong xuôi mọi thứ, hắn qua nhà trưởng làng. Lúc này mọi người cũng đã tụ tập gần hết, chỉ là không thấy trưởng làng cùng những người đàn ông trong làng đâu. Nửa khắc sau, họ mới từ trong nhà trưởng làng đi ra. Cũng giống như trưởng làng, mặt mày họ giờ trông rất khó coi. Người thì cúi gằm mặt, người thì tối sầm mặt mũi, người thì mặt tái mét,...không 1 ai là vui vẻ cả. Họ bước về phía gia đình của mình, dặn dò con cái điều gì đó. Đột nhiên, trưởng làng nói to:

Không còn nhiều thời gian nữa, các người mau mau xuất phát. Lần này đi ta sẽ để Trương Chi dẫn đoàn.

Trương Chi chính là người trở về từ khu rừng ban nãy, cũng là người trẻ nhất trong nhóm những người tiến vào rừng, năm nay hắn 17 tuổi.

Ta đã giao cho hắn 1 phong thư, đợi đến khi tới nơi, đưa cho vị bằng hữu kia của ta là được.

Trưởng làng vừa nói, vừa quét mắt nhìn đám trẻ 1 lượt. Đám trẻ này còn quá bé để hiểu chuyện. Hầu hết là từ 10-13 tuổi, Thiên Sinh năm nay 7 tuổi, thuộc nhóm ít tuổi nhất. nhìn thấy Thiên Sinh, trưởng làng cũng muốn dặn dò riêng hắn mấy câu, nhưng giờ thời gian không có nhiều, nên lão cũng chỉ đành dặn chung mọi người.

Các ngươi hãy ghi nhớ điều này. Sau khi các ngươi trưởng thành, nếu có thể trụ lại được kinh thành thì ráng mà trụ lại. Không cần phải quay về đây làm gì cả. Các ngươi đều là con cháu dân làng ta, nếu có thể đùm bọc, bảo vệ lẫn nhau thì là tốt nhất, tuyệt đối đừng đấu đá lẫn nhau, nếu để ta và cha mẹ các ngươi biết được sẽ rất buồn đấy.

Nói đến đây, 2 hàng nước mắt lão không kìm được mà chảy xuống. Để ý kĩ mới thấy, chỉ sau có 1 đêm, mà trông lão như đã già đi cả chục tuổi. Không biết là đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến lão buồn rầu, suy kiệt đến vậy. Lão phất phất tay, ra hiệu cho Trương Chi xuất phát.

Đám trẻ con đứa thì khóc vì không muốn xa cha mẹ, đứa thì lại cười vui vẻ, háo hức vì sắp được lên kinh thành. Thiên Sinh rất muốn hỏi Trương Chi rốt cuộc đã có chuyện gì. Nhưng, hắn bị câm mà, làm sao có thể hỏi được. Làng của hắn vừa nghèo, vừa ở nơi hẻo lánh, cũng chẳng ai là biết chữ cả. Chỉ có duy nhất trưởng làng, lúc còn trẻ xông pha khắp nơi, nên có biết chút ít. Hắn ở với trưởng làng từ bé, nên đương nhiên cũng được trưởng làng dạy chữ cho rồi. Nhưng những người khác không được học, nên hắn không thể giao tiếp với họ được. Ở thế giới này, cũng không có ngôn ngữ ký hiệu, nên đối với người câm, ngoài viết chữ ra thì gần như không còn cách giao tiếp nào khác.

Đã 1 tháng kể từ khi rời làng, ngoài việc thức ăn đã vơi bớt nhiều thì trên đường đi không gặp bất cứ chuyện gì nguy hiểm cả. Không gặp thổ phỉ, cường hào ác bá, đường cũng rất bằng phẳng, dễ đi. Có lẽ, lộ trình mà trưởng làng cho bọn hắn, chính là lộ trình an toàn nhất mà lão biết. Nhưng sự đời, nào có yên bình được mãi. Khi bọn hắn tới gần thị trấn, bọn hắn buộc phải đi đường chính. Mà đám con nít hai mấy 3 chục người thế này, làm sao mà không gây chú ý được cơ chứ.

Doãn phủ, trong 1 căn phòng, 1 người đàn ông đang nghe 1 tên thuộc hạ bẩm báo:

- Thưa Doãn phủ đại nhân, thuộc hạ nghe ngóng được có 1 nhóm tiểu hài tử đang tới gần trấn của chúng ta. Theo tin báo lại, bọn chúng trông có vẻ nhếch nhác, khả năng cao đã đi 1 quãng đường dài. Không biết phủ chủ có muốn …



Nói đến đây, miệng tên thuộc hạ cười đểu, mặt tỏ ra lưu manh. Còn người đàn ông được gọi là phủ chủ kia, sau khi hớp 1 ngụm trà, nhìn tên thuộc hạ, chậm rãi nói:

- Hừm, ta làm ăn mấy chục năm, chưa thấy trường hợp nào mỡ dâng miệng mèo, lộ liễu như thế này cả. Trước mắt cứ tiếp tục theo dõi, rồi bẩm báo lại ta. Ta chỉ sợ đây là chiêu trò của lũ quan phủ, muốn hốt gọn đám chúng ta, nên mới bày ra kế này. Còn nếu không phải thì… Hehehehe đúng là 1 núi tiền rơi vào đầu ta rồi.

Tên thuộc hạ thấy vậy, cũng cười theo khoái chí. Rồi lập tức cúi người, lui ra. Mấy ngày sau, đám Thiên Sinh, Trương Chi cuối cùng cũng tới thị trấn. Đây là 1 trấn nhỏ, nên cũng không có lính gác, mọi người có thể tự do ra vào, vậy nên bọn trẻ cứ thế tiến vào bên trong. Vào tới bên trong, bọn chúng không khỏi trầm trồ khi thấy khung cảnh trước mặt. Hàng quán, đồ ăn, đồ chơi bày bán dọc 2 bên đường, dòng người tấp nập qua lại. Đây là lần đầu tiên bọn chúng được thấy những thứ này. Cho nên dù chỉ là 1 trấn nhỏ, nhưng những thứ này cũng khiến bọn trẻ vui mừng phấn khích. Trương Chi, người lớn nhất đám cũng không khỏi gợn sóng trong lòng. Nhưng hắn biết, nhiệm vụ của mình cao cả, không thể để mấy thứ trước mắt làm xao nhãng được. Còn đối với Thiên Sinh, những thứ này hắn chả để vào mắt.

Lúc đầu, đám nhỏ còn có chút cố kỵ, nhưng càng đi sâu vào trong trấn, chúng lại càng thấy nhiều điều thú vị và mới lạ. Bắt đầu có 1 vài đứa ngó nghiêng, đi chậm hơn đoàn. Cũng may, Trương Chi kịp chỉnh đốn, dặn dò.

- Đám các ngươi nghe cho kỹ đây. Tất cả những thứ các ngươi nhìn thấy đều phải dùng tiền để mua. Chúng ta không có nhiều tiền, vì vậy không thể mua mấy thứ đó được. Thời gian sau này của chúng ta còn dài, các ngươi có thể tìm hiểu những thứ đó sau. Còn việc trước mắt, là phải tới được kinh thành. Đứa nào mà để đi lạc, ta sẽ cho ở lại đây luôn. Từ nay về sau sống chết, không chốn dung thân thì kệ các ngươi.

Nói rồi Trương Chi quay người, cước bộ nhanh hơn lúc trước. Đám nhỏ đằng sau nghe vậy cũng thấy sợ, răm rắp đi theo không dám ngó nghiêng nữa. Khi đi tới giữa trấn, dòng người có vẻ ít đi rất nhiều, thưa thớt dần chỉ lác đác 1 vài bóng người. Đúng lúc này, giọng nói của 1 người phụ nữ cất lên:

- EEEE, các con, chậm đã.

Người phụ nữ tay cầm 2 con gà và mấy mớ rau, từ từ lại gần đám trẻ. Trương Chi đang định đề phòng, vừa nhìn thấy nữ nhân này thì đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, mặt nghệt ra, 2 mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ. Đây là người phụ nữ đẹp nhất từ trước tới giờ mà Trương Chi nhìn thấy. Khuôn mặt phúc hậu, hai má ửng hồng, bờ môi được đánh son đỏ, thân hình đầy đặn, 3 vòng, vòng nào ra vòng nấy, không khỏi khiến Trương Chi nuốt nước miếng cái “ực”. Tiến gần đến đám nhóc, người phụ nữ tiếp tục nói:

- Các con là người từ đâu tới vậy? Cha mẹ các con đâu? Trông các con lấm lem vậy, chắc nhiều ngày chưa tắm rồi ha? Các con có đói không? Trời ơi nhìn đám nhóc đáng thương chưa này.

Vừa nói, người phụ nữ vừa xoa đầu, nựng má 1 đứa nhỏ nhất trong nhóm. Trương Chi lúc này vẫn chưa hoàn hồn, vẫn ngơ ngác nhìn người phụ nữ. Người phụ nữ quay qua nhìn Trương Chi, nói:

- Ta thấy vị huynh đệ này khôi ngô tuấn tú, thân hình vạm vỡ, chắc là người đứng đầu ở đây có phải không? Bên kia là nhà của ta, mọi người dừng chân nghỉ ngơi 1 chút, tiện thể để ta mời mọi người 1 bữa.

Vừa nói, tay người phụ nữ vừa chỉ tới 1 cánh cửa gần đó, phía trên có treo 1 tấm biển. Thiên Sinh là người duy nhất ở đây đọc được, chữ trên tấm biển ghi:

- “Doãn Phủ”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Súc Sinh Tu Tiên

Số ký tự: 0