Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Chương 11

2024-10-04 18:55:08

Nghe được lời này, trước mắt Cố Tinh Đàn tối sầm lại.

Bốn từ “cờ cổ khó giải” cứ văng vẳng trong tâm trí cô.

Đôi môi đỏ mọng của cô mấp máy, phải một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Vậy anh có giải được không?”

Trên mái đình phủ đầy sương giá như được tráng một lớp men nhạt màu, dưới ánh nắng ban mai phản chiếu nét tinh xảo độc đáo.

Hai ngón tay thon dài thanh tú của Dung Hoài Yến đang mân mê quân cờ đen, thậm chí còn bắt mắt hơn cả những bông hoa sương đẹp đẽ kia.

Tư thế nhàn nhã, phảng phất toát lên vẻ điềm tĩnh.

Không ngờ vừa dứt lời, cô liền thấy quân cờ ngọc trên đầu ngón tay người đàn ông được tùy ý đặt xuống.

Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của anh, hơi thở của Cố Tinh Đàn thắt lại, hai bàn tay nhỏ nhắn theo phản xạ bắt lấy cánh tay của người đàn ông. Đôi mắt vốn trìu mến hút hồn giờ đây trợn tròn, kinh ngạc hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Làm hỏng bàn cờ thì sao!”

Lời vừa dứt.

Bầu không khí như nhưng đọng lại.

Mà phía bên kia, ông cụ Đường đang cau mày, có chút trầm tư nhìn thế cờ trên bàn. Ngay sau đó để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hiếm thấy: “Thì ra là vậy, không phá cái cũ thì không làm được cái mới!”

“Tôi đã tìm thấy thế cờ này trong một cuốn sách hướng dẫn chơi cờ cũ nát. Đúng là chỉ có cậu mới giải được.”

Là sao đây?

Giải được rồi sao?

Không phải nói là cờ cổ khó giải à?

Cố Tinh Đàn nhìn theo hướng cổ tay trắng ngần, thấy quân cờ đen mà Dung Hoài Yến vừa tùy ý đặt xuống.

Người am hiểu cờ chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhận ra thế cờ đã thay đổi.

Thế cờ đã thay đổi hoàn toàn.

Dung Hoài Yến để Cố Tinh Đàn nắm lấy cổ tay mình, bình tĩnh nói: “Hóa ra ông cố ý ở đây đợi cháu.”

“Hahaha, vẫn còn phải xem cậu có bằng lòng tham gia hay không.”

Ông cụ Đường cười híp cả mắt lại.

Ngay sau đó, ông ấy dùng vẻ mặt hiền từ nhìn sang Cố Tinh Đàn bên cạnh: “Là vì ​​cô bé này sao?”

Đôi môi mỏng của Dung Hoài Yến vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp quen thuộc, trong đôi mắt đen láy kia cũng ẩn chứa ý cười.

Một cơn gió thổi qua.

Những bông hoa sương sau lưng anh từ mái đình rơi xuống, vô tình tỏa ra sương tuyết mờ mịt. Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt vừa được gọi là cô bé kia, ung dung trả lời: “Ông quả là có đôi mắt tinh tường.”



Họ từ chối lời mời ăn trưa của ông Đường.

Bên trong xe.

Trên đầu gối Cố Tinh Đàn là hộp gỗ đàn hương, bên trong đựng các loại giấy cổ khác nhau, thậm chí còn có cả loại giấy hiếm nhất là lụa mỏng. Số giấy đó có thể giúp cô phục chế hàng trăm thư họa cổ, hơn nữa tất cả đều không phải là văn vật!

Rốt cuộc thì cũng không được phép dùng văn vật để phục chế văn vật.

Đây đều là những loại giấy có thể dùng để phục chế thư họa cổ, vô cùng hữu ích.

Cô nhìn ra ngoài cửa kính ô tô, ngắm nhìn những ngọn núi hùng vĩ chìm trong mây mù vụt qua trước mắt. Khung cảnh thơ mộng ấy khiến người ta như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Thực lòng mà nói, lúc này cô cảm thấy có chút mơ hồ, tờ giấy cổ mà mình hằng ao ước, vậy mà giờ đây lại đang nằm trong tay mình?

Cô ngước mắt lên lén nhìn người đàn ông có sức hút mạnh mẽ đang ngồi bên cạnh.

Bên trong xe hơi nóng bức, Dung Hoài Yến mặc một bộ vest được may đo tinh xảo, cà vạt vẫn được thắt chặt gọn gàng, toát lên dáng vẻ quý phái tao nhã, đang chậm rãi vuốt phẳng những nếp nhăn trên ống tay áo sơ mi trắng.

Chỉ riêng khuôn mặt này thôi, không biết đã khiến cho bao nhiêu người phụ nữ thèm thuồng.

Đột nhiên, Cố Tinh Đàn nhớ tới Dung Hoài Yến từng nói nhà anh và nhà họ Đường là bạn thân nhiều đời, vậy thì…

Cô khẽ cau mày, ngập ngừng hỏi: “Ông Đường và Đường Y Nhược có quan hệ họ hàng à?”

“Ông Đường là ông nội của cô ta.”

Dung Hoài Yến thản nhiên đáp lại.

Ông nội?

Cố Tinh Đàn giật mình nhận ra, kinh ngạc nhìn lão cáo già ung dung tự tại này một lượt từ trên xuống dưới, trong lòng thầm cung kính nể phục.

Không hổ danh là anh.

Cháu gái người ta lấy đồ của anh, còn anh thì không tốn chút sức lực nào đến nhà người ta vơ vét hết giấy cổ mà người ra cất giấu.

Lại còn khiến cho ông cụ Đường cười híp cả mắt tiễn anh về.

Một lát sau.

Một đôi bàn tay mảnh khảnh mềm mại nhanh chóng vươn tới giúp anh vuốt phẳng nếp nhăn trên vải, thể hiện phong thái của một người vợ hiền, vừa nhẫn nại vừa dịu dàng.

Sau đó, cô dùng đôi mắt ngấn nước nũng nịu nhìn anh.

Khuôn mặt nhỏ xinh xắn nghiêm túc, nắm tay anh nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Dung vì đã đóng góp cho sự nghiệp phục chế của đất nước chúng ta.”

Dung Hoài Yến nhìn ống tay áo càng được cô vuốt phẳng càng nhăn hơn thì dừng lại một lát.

Sau đó anh liền ung dung cởi khuy áo ở ống tay, lạnh lùng nói: “Nên làm mà. Dù sao cũng là để đổi lấy việc cô Dung thỏa mãn sở thích “biến thái” của tôi.”

Cố Tinh Đàn lập tức nhớ lại lời mình nói tối qua.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đồ độc ác.

Đồ thù dai!

Nhìn thấy chiếc hộp gỗ đàn hương vẫn yên vị trên đầu gối, Cố Tinh Đàn suy nghĩ mất hồi lâu rồi mới nghiêng người cởi áo khoác ra, để lộ dáng người thon thả được bọc trong chiếc váy cổ vuông màu đen, tuyệt nhiên không hề lộ liễu nhưng lại rất quyến rũ.

Cô vươn cánh tay mảnh khảnh về phía “đồ thù dai” đang thản nhiên ngồi bên cạnh, nhắm mắt lại, chiếc cằm thanh tú hơi nhếch lên: “Bắt đầu đi!”

Bên trong xe, ánh sáng yếu ớt rọi xuống, lờ mờ thấy trên gương mặt xinh đẹp kia đẩy vẻ “coi thường cái chết”.

Cố Tinh Đàn suy nghĩ rất lâu mới dám đánh đổi như vậy.

Cô nhắm mắt đợi mất mấy phút.

Mãi đến khi sắp mất hết kiên nhẫn, cô mới cảm thấy một bóng người vô cùng to lớn mà ấm áp phủ xuống. Hàng mi cong vút của Cố Tinh Đàn không khỏi khẽ run lên.

Đến rồi, đến rồi.

Không biết lần này tên biến thái Dung Hoài Yến sẽ làm gì cô gái yếu đuối, ngây thơ, đáng thương nhưng xinh đẹp và quyến rũ này!

Đột nhiên.

Trán cô bị ngón tay của người đàn ông kia búng một nhát.

Cố Tinh Đàn đột nhiên mở mắt, lại bắt gặp ánh mắt như cười như không của người đàn ông.

Còn chưa đợi cô mở lời.

Đôi môi mỏng của Dung Hoài Yến hơi nhếch lên, dùng giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nói: “Cô Dung, em quá đáng rồi đấy.”

Cố Tinh Đàn chớp chớp mắt, vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Cô quá đáng chỗ nào?

Giây tiếp theo.

Người đàn ông chậm rãi giơ tay lên gõ vào chiếc hộp gỗ đàn hương bên cạnh cô.

Dùng ngữ điệu sắc bét nói:

“Có được lợi lộc rồi lại còn thèm muốn thân thể của tôi.”

Nói xong, Dung Hoài Yến lại thản nhiên ngồi xuống, tỏ vẻ ung dung đứng đắn, thanh tâm quả dục.

? ? ?

! ! !

Cố Tinh Đàn ngạc nhiên vô cùng…

Đồ chó này còn dám đổi trắng thay đen! ! !

Cô thừa nhận rằng mình vừa được hưởng lợi lộc.

Nhưng!

Ai thèm muốn cơ thể của anh?

*

Vì thời gian bàn giao bức họa đang đến gần, Cố Tinh Đàn sau khi lấy được vật liệu phục chế cũng không dám chậm trễ, vội vàng quay trở về Lăng Thành trong đêm.

Bắt đầu bế quan phục chế tranh.

Dùng hành động để chứng minh mình không hề thèm muốn cơ thể của người kia!

Năm nay tuyết rơi ở Lăng Thành nhiều bất thường, từ nửa tháng trước có đợt tuyết đầu tiên đến nay giống như van xả lũ vậy.

Cứ một hoặc hai ngày sẽ lại rơi một đợt tuyết dày.

Bên ngoài như bị đóng băng.

Để tránh làm bức họa cổ bị hư hỏng lần thứ hai, trong phòng phục chế không bật điều hòa ở nhiệt độ quá cao. Cô gái xưa nay luôn yếu đuối đang đứng bên bàn gỗ trầm hương tập trung phục chế tranh, dường như không cảm nhận được nhiệt độ đang giảm dần.

Những đầu ngón tay thon dài trắng mịn giờ đây sưng đỏ lên vì lạnh.

Toàn bộ khung cảnh như ngưng đọng lại. Chỉ có hai chiếc chuông nhỏ trên sợi dây đeo giữ kính kim loại bên tai Cố Tinh Đàn thi thoảng va chạm vào nhau phát ra âm thanh nhỏ theo cử động vô cùng nhẹ nhàng của cô mới có chút linh khí.

Hai giờ sau.

“Ôi, cô không thấy lạnh à?”

Nam Trĩ vừa bước vào liền rùng mình, suýt chút nữa chết cóng.

Đơn giản là vì trong phòng còn lạnh hơn tuyết rơi dày đặc bên ngoài!

Vừa bước vào, cô ấy đã nhìn thấy cô Cố đang mím chặt môi, cúi đầu nhìn bức họa. Gương mặt ấy vẫn xinh đẹp động lòng người.

Có điều đã bị cái lạnh làm cho tái nhợt.

Tim Nam Trĩ đập thình thịch.

Chẳng lẽ dùng giấy mới cũng không thể phục chế được?

Cô ấy nhìn đồng hồ, nhón chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Cố Tinh Đàn, cẩn thận nhắc nhở: “Cô giáo, giám đốc bảo tàng sắp tới rồi, đã đến lúc phải bàn giao tranh rồi.”

Cuối cùng, Cố Tinh Đàn cũng tỉnh táo lại.

Đúng vậy.

Hôm nay đã đến giờ bàn giao bức họa rồi.

Cô bình tĩnh cất bức họa [Xuân cung bí diễn] đi.

Sau đó, cô mới uể oải tựa lưng vào ghế lớn, vô thức xoa bóp phần gáy đau nhức của mình. Ngay khi đầu ngón tay lạnh buốt vừa chạm vào phần da mỏng manh trên gáy, cô suýt chút nữa bị đông cứng.

“Có nước không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Tinh Đàn không nói một lúc lâu, giọng nói vốn trong trẻo ngọt ngào giờ đây lại trở nên khàn khàn và có chút lười biếng.

Nam Tri vội vàng đưa cốc giữ nhiệt tới, an ủi: “Cho dù chưa phục chế xong cũng không sao. Dù sao thì ai cũng biết, nếu nguyên liệu không tốt thì tay nghề có giỏi đến đâu cũng vô dụng.”

Cố Tinh Đàn uống một ngụm nước ấm có nhiệt độ vừa phải, hơi nước trong nháy mắt đã che khuất tầm nhìn của cô. Cô đưa ngón tay thon dài trắng nõn tùy ý gỡ chiếc kính gọng vàng trên sống mũi xuống.

Sau khi được nước làm ẩm, đôi môi đỏ mọng lấy lại vẻ kiều diễm hơi cong lên, kéo dài ngữ điệu: “Đúng vậy, tôi phải làm sao đây?”

Nam Trĩ rụt hai tay vào ống tay áo, cau mày suy nghĩ: “Hay là… xin giám đốc bảo tàng đổi cho bức thư họa khác làm nhiệm vụ kiểm tra?”

Làm theo lời cô ấy.

Cố Tinh Đàn cầm cuộn tranh đã được cuộn sẵn, một tay cầm chiếc cốc giữ nhiệt màu bạc bước ra khỏi phòng làm việc trước: “Vậy thì đi thôi.”

“Hả?”

Nam Trĩ trong vô thức đi theo sau. Càng lúc càng thấy cô Cố đi sai hướng, cô ấy vội vàng nhắc nhở:

“Cô à, chúng ta không thể đi thẳng đến hội trường được. Hôm nay là buổi tổng kết đại hội nửa năm tổ chức một lần, rất nhiều người đang ở đó!”

Việc xin giám đốc bảo tàng khoan hồng độ lượng không phải nên làm lén lút sao!

Tại sao cô Cố luôn thích hành động khác người vậy?



Lúc này, tại hội trường lớn của viện bảo tàng.

Mỗi phòng phục chế phân công ít nhất hai người tham gia, chủ yếu là tổng kết công việc trong nửa năm qua.

Vốn dĩ trong ngành phục chế cũng không nhiều chủ đề để bàn tán.

Lần này, mọi người đột nhiên dồn hết sự chú ý vào Cố Tinh Đàn - người mới đến phòng phục chế thư họa cổ, đặc biệt hôm nay lại đúng là ngày cô phải nộp bức họa.

Có người hả hê nói: “Nghe nói cô ta bỏ cuộc rồi. Nói gì thì nói, cô ta chiếm phòng phục chế lớn nhất trong viện bảo tàng, lại còn chưa vượt qua cuộc kiểm tra. Nếu tôi mà là cô ta thì chắc chắn sẽ không dám lộ diện.”

“Thầy Tùy, cơ hội của thầy đến rồi.”

Hơn mười tuổi đã bắt đầu học việc, bây giờ khó khăn lắm mới trở thành nhà phục chế đồ gỗ, Tùy Khiển An đã tơ tưởng về căn phòng phục chế này từ lâu. Theo lý mà nói, đáng lẽ ra căn phòng đó phải được giao cho anh ta hoặc Đường Y Nhược.

Nhưng không ngờ lại bị cướp mất.

Người nâng đỡ Cố Tinh Đàn là cái thá gì?

Anh ta vốn đã đầy oán hận nên bật cười mỉa mai: “Đã không có trình độ gì thì sớm muộn cũng phải giao cho người có năng lực thôi.”

Vừa hay Cố Tinh Đàn bước vào vô tình nghe thấy những lời kia, ánh mắt cô dán chặt vào Tùy Khiển An vẫn đang nói chuyện.

Cô mang giày đế bằng, thong thả bước đến như thể đang đi dạo. Cô đứng trước mặt anh ta nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới. Sau đó đôi môi đỏ mọng ấy nở nụ cười lạnh lùng:

“Vậy thì cả đời này anh sẽ không còn cơ hội nào nữa rồi.”

Cô lại lập tức đổi ý.

“À không, vẫn còn có một chút cơ hội. Mặc dù anh đã học kỹ thuật phục chế hơn 40 năm mà vẫn không thể cạnh tranh với tôi, nhưng anh cứ thử học thêm 40 năm nữa xem?”

Mọi người kinh ngạc nhìn Cố Tinh Đàn vừa thốt ra những lời nói ngông cuồng.

Không ngờ cô sẽ đối đầu trực tiếp với anh ta.

Điểm mấu chốt là…

Tùy Khiển An: “Tôi năm nay mới 29 tuổi!”

Nhìn thấy giám đốc bảo tàng đã tới gần cửa, Cố Tinh Đàn hờ hững xua tay: “Còn trẻ vậy à…”

Lời này càng khiến tên kia tức giận hơn nữa.

Sau đó, cô không thèm nhìn anh ta mà cầm bức tranh đi thẳng về phía giám đốc bảo tàng.

Để lại Tùy Khiển An phía sau tức đến phát điên.

Đường Y Nhược đang đứng trong góc lặng lẽ nhìn Cố Tinh Đàn, người vừa bước vào đã thu hút mọi ánh nhìn. Đôi mắt thường ngày dịu dàng và điềm tĩnh của cô ta hiếm khi nổi gợn sóng.

Phía bên này, là một trong số ít người trong viện bảo tàng biết được thân phận thật của Cố Tinh Đàn, giám đốc bảo tàng rất kỳ vọng vào bức thư họa cổ đầu tiên được cô phục chế sau khi nhậm chức.

Ngay khi nhận lấy, ông ấy lập tức trải nó trên bàn.

Thậm chí còn không kịp chào hỏi mọi người.

Càng nhìn, nụ cười trên môi càng khó giấu.

Mọi người đều nhìn thấy vẻ mặt của giám đốc bảo tàng…

Có người thắc mắc, chẳng lẽ kỹ năng phục chế của Cố Tinh Đàn thực sự tốt tới vậy sao?

Sắc mặt Tùy Khiển An tối sầm, lúng túng đưa mắt nhìn mấy đồng nghiệp bên cạnh cũng đang vô cùng bất mãn với Cố Tinh Đàn.

Lúc này, giám đốc bảo tàng đột nhiên vẫy tay với mấy vị chuyên gia có thâm niên trong nghề ngồi cách đó không xa: “Lại đây bình phẩm xem, trình độ này có đủ tư cách làm nhà phục chế thư họa cổ của chúng ta không?”

Các chuyên gia có thâm niên trong nghề cũng khá tò mò nên lần lượt đứng dậy.

Những nhà phục chế trẻ tuổi khác tuy mỗi người một ý nhưng cũng xúm lại xem.

Ông Từ, người có thâm niên trong nghề phục chế của bảo tàng đang cầm tách trà trên tay, đang định đặt xuống để quan sát kỹ hơn. Không ngờ, khi ông ấy vừa bước đến gần chiếc bàn, bỗng dưng dưới chân lại vấp phải thứ gì đó.

Do bị mất thăng bằng nên khi nghiêng người, cổ tay cầm tách trà của ông ấy không tự chủ được mà vung về phía trước.

Dưới ánh đèn trắng lung linh, những giọt nước trong suốt lấp lánh hòa quyện với những lá trà xanh biếc.

Vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung.

Giống như một thước phim quay chậm vậy, nhưng thực ra chỉ những người đứng đó mới biết được mọi chuyện diễn ra nhanh tới mức nào…

Những giọt nước lấp lánh kia đáp xuống bức thư họa cổ đang trải dài trên bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Số ký tự: 0