Chương 12
2024-10-05 18:39:30
"Bức tranh!"
"Mau cứu bức tranh!"
Cùng với vô số tiếng la hoảng sợ, phản ứng đầu tiên của tất cả các nhà phục chế đều là phải cứu lấy văn vật bằng mọi giá.
Văn vật quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Đây là sự cố chấp được khắc trong cốt tủy của những người làm nghề nghiên cứu văn vật và cũng là chấp niệm trong tâm hồn họ.
Ngay khi nước sắp văng lên bức tranh.
Trong giây phút nguy hiểm ấy...
Có một bóng người màu vàng nhạt bỗng nhào đến từ bên cạnh, dùng cơ thể hứng lấy phần lớn nước trà.
Chiếc áo măng tô đẹp đẽ trang nhã bị hắt ướt một mảng lớn, dẫn đến mái tóc xõa ngang ngực cũng ướt, còn có mấy lá trà dính lên vải khiến người này trông cực kỳ chật vật.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng bước tới kiểm tra văn vật.
Cổ tay Đường Y Nhược không cẩn thận đụng vào góc bàn, thoáng chốc đau nhói, nhưng ánh mắt lại vô thức ngó bức tranh cổ kia.
Một vài giọt nước bắn tung tóe lên giữa bức tranh đã được phục chế chậm rãi chảy xuống.
Sau đó, không để lại một chút dấu vết nào.
Mọi người lập tức cảm thấy hết sức may mắn.
May mà cứu lại kịp thời, vả lại có lớp bảo vệ nên bức tranh cổ ấy cũng không bị hư hao gì.
Bấy giờ, giám đốc bảo tàng mới nhìn về phía Đường Y Nhược, thấy lúc cô ta lau nước thì hơi cau mày giống như đang nhịn đau bèn lo lắng hỏi: "Không bị thương chứ?"
Đường Y Nhược không mấy để ý rụt cổ tay vào trong tay áo, khẽ cười đáp: "Tôi không sao..." Văn vật quan trọng hơn.
Cô ta đáp rất khẽ, còn chưa nói xong đã bị tiếng hét đầy sợ hãi của Nam Trĩ át đi: "A a a a, kia là bức tranh mà cô Cố đã mất một tháng mới hoàn thành đó. Vì tìm được loại giấy phù hợp nhất với bức tranh, cô Cố đã đi đến rất nhiều nơi, may mà không hư. Không thì, mọi vất vả đều trở thành công cốc hết, còn phải sửa lại từ đầu!"
Mọi người lập tức bị cô ấy thu hút sự chú ý.
Ông Từ nhìn ly nước trong tay mà hối hận không thôi, chẳng biết tại sao mình lại bỗng dưng trượt chân?
Nam Trĩ thấy ông ấy nhúc nhích thì lập tức hoảng sợ: "Từ từ đã ông Từ ơi! Tôi đỡ ông, chứ tuyệt đối đừng vấp nữa!"
Mặt ông Từ đỏ bừng, đôi mắt ngó bức tranh suýt nữa bị mình làm hư đặt trên bàn im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ rời xa cái bàn, nghển cổ xem nó.
Còn Cố Tinh Đàn chỉ đứng cách đó không xa và ngó thấy hết vẻ mặt của mọi người vào lúc này. Dưới ánh đèn sáng ngời, gò má cô trông trắng ngần và toát ra chút lạnh lẽo như sứ. Giờ đây, cô bình tĩnh nhìn mọi người như một bức tượng lạnh lùng xinh đẹp.
Một lát sau.
Đôi môi đỏ mọng của cô mới chậm rãi cong lên, thấp thoáng vẻ châm chọc.
Bên kia.
Giám đốc bảo tàng nể tình bức tranh cổ vẫn chưa hư hao nên không nỡ trách móc người thợ già, chỉ trừ tiền lương của ông ấy coi như thưởng phạt rõ ràng.
Và dặn mọi người sau này phải cẩn thận một chút.
Đương nhiên.
Bức tranh do Cố Tinh Đàn phục hồi lại này cũng lọt vào mắt của mọi người.
Bất kể là những chi tiết hay tổng thể thì đều không có gì để bắt bẻ.
Hoàn toàn khác xa với lời đồn về Cố Tinh Đàn rằng một nhà phục chế chỉ có tiếng chứ không có miếng, có ô dù được bổ nhiệm đến viện bảo tàng.
Tùy Khiển An chậc một tiếng.
Anh ta vô cùng nghi ngờ với điều đó: Lẽ nào có người giúp?
Không chỉ mình anh ta có suy nghĩ đấy.
Nhưng dù mọi người nghĩ gì thì đương nhiên Cố Tinh Đàn vẫn tiếp tục chiếm lấy căn phòng phục chế thư họa cổ lớn nhất.
Trên đường về.
Nam Trĩ vẫn còn sợ hãi không thôi: "Hôm nay khéo thật luôn, suýt nữa là bức tranh mà cô tốn công tốn sức phục hồi đã bị làm hư rồi."
Bình thường đâu ai sẽ mắc phải cái lỗi cỏn con như thế. Nào là cầm ly nước ngắm tranh rồi bị sẩy chân, phải xui xẻo cỡ nào mới gặp phải nguyên bộ lưu trình như vậy chứ.
Cố Tinh Đàn vân vê chiếc đồng hồ quả quýt lạnh lẽo, hơi nhướn mày, cười khẩy một tiếng hỏi ngược lại: "Khéo ư?"
Nam Trĩ sửng sốt, sau đó lập tức nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô Cố, tức giận nói: "Bọn họ vô liêm sỉ vậy luôn, vì đuổi cô đi mà lại định phá hủy văn vật!"
Cố Tinh Đàn đút hai tay vào trong túi áo măng tô, lười biếng dạo bước trên con đường phủ đầy tuyết, mặt mày hết sức nhàn nhã.
Dường như người bị gài không phải là cô vậy.
Không thèm để ý đến bọn họ mới là cú tát vang dội nhất đối với họ.
Song lại nghe thấy Nam Trì lải nhải tiếp: "May mà cô Đường phản ứng nhanh, kịp thời cứu được bức tranh mà cô đã phục chế."
"À đúng rồi. Ban nãy, khi đi thì nghe thấy có người nói cổ tay cô Đường bị va chạm tím bầm một mảng, nhưng vừa rồi cô ta lại không than tiếng nào."
"Không ngờ con người của cô ta cũng tốt bụng ghê."
Vốn dĩ, Nam Trĩ vẫn luôn cảm thấy gai mắt Đường Y Nhược, giờ lại có cái nhìn khác về cô ta.
Nam Trĩ nghĩ bụng sau này mình sẽ không bao giờ chửi thầm cô ta là "người đẹp có nụ cười giả tạo" ở trong lòng nữa.
Cố Tinh Đàn khựng lại, khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, cô Đường phản ứng nhanh ghê, có thể so với vận động viên chuyên cứu hộ luôn rồi."
Nhanh đến nỗi như thể đã đoán được ông Từ sẽ bị vấp.
Còn chưa chờ Nam Trĩ ngẫm nghĩ kỹ câu đó của Cố Tinh Đàn.
Phòng phục chế thư họa đã ngay trước mặt.
Công việc phục chế thường rất cực, đều qua lại rất vội vàng.
Hôm nay nộp xong bức tranh, hiếm lắm Cố Tinh Đàn mới có dịp nghỉ chân ngắm nghía căn phòng phục chế thư họa cổ mà cô đã ở mấy tháng nay.
Viện bảo tàng chính là đơn vị bảo hộ hàng đầu quốc gia. Vì vậy, thực ra nơi họ làm việc đều là những kiến trúc cổ, tuy có tu sửa nhưng vẫn được bảo tồn rất hoàn hảo.
Vì căn phòng phục chế thư họa này chiếm riêng một cái sân nhỏ nên vô cùng thích hợp với công việc cần sự tập trung cao độ như phục chế văn vật.
Vả lại, bên cạnh lại là cổng sau, nối thẳng tới một con phố cổ kính, ra vào cũng cực kỳ thuận tiện.
Đây là nơi mà ông Đàm Trinh Khanh - một nhà phục chế thư họa - bảo vật của quốc gia từng ở. Sau này, khi ông cụ giải nghệ thì nó vẫn được giữ lại và không mở cửa ra với bên ngoài.
Năm nay bỗng dưng mở ra, ý của giám đốc viện bảo tàng là muốn để lại cho thanh niên nào có thể kế thừa ngón nghề của ông cụ. Lúc đó, mọi nhà phục chế trẻ tuổi đều vô cùng phấn khích và cố gắng thể hiện chính mình.
Nhưng ai mà ngờ được.
Giữa họ thì cạnh tranh kịch liệt, cuối cùng lại có một gương mặt mới toanh bỗng dưng xuất hiện, trực tiếp chiếm lấy vị trí ấy.
Lúc này.
Cố Tinh Đàn ngẩng đầu nhìn cái bảng hiệu màu đen treo trên cây cột bên cạnh, bên trên là một hàng chữ cứng cáp màu vàng bằng bút lông...
[Chọn một việc, chung một đời.]
Cô bình tĩnh nhìn sáu chữ quen thuộc kia, mấy giây sau mới vờ như chẳng hề để ý rảo bước vào phòng phục chế thư họa, tiện tay lấy một tuýp thuốc mỡ đưa cho Nam Trĩ đi theo đằng sau.
Nam Trĩ: "?"
"Đi đưa cho cô Đường đã anh dũng bị thương, 'xả mình vì bức tranh' kia đi."
Sau đó, Cố Tinh Đàn vượt qua Nam Trĩ, trực tiếp rời khỏi phòng phục chế thư họa.
"Ơ, cô đi đâu vậy?"
Cố Tinh Đàn lười biếng xua tay, lộ ra cổ tay trắng nõn nổi bật giữa trời đầy tuyết từ trong chiếc áo măng tô, đáp: "Vất vả cả tháng rồi nên đi thư giãn đây."
Đi thư giãn?
Nam Trĩ cầm thuốc mỡ nhìn bóng lưng thướt tha của cô Cố dần biến mất giữa bầu trời đầy tuyết.
Ngay sau đó, cô ấy có một suy đoán khá là to gan:
Chắc là tìm anh Dung thư giãn rồi chứ gì!
...
Cố Tinh Đàn vất vả thức đêm tăng ca mới hoàn thành xong nhiệm vụ phục chế văn vật nên hoàn toàn có thể về sớm.
Song ai mà ngờ.
Cô thế mà lại gặp phải giám đốc viện bảo tàng ở ngoài cửa con hẻm.
"Đợi đã, Tinh Đàn."
Cố Tinh Đàn tính giả vờ không thấy, nghe tiếng gọi đó đành phải ngoan ngoãn dừng lại.
Cô vừa mở miệng đã nói: "Giám đốc, ông đã đồng ý với tôi là chỉ cần phục chế xong một bức tranh sẽ cho tôi nghỉ nửa tháng mà."
Nhắc đến phục chế thư họa.
Giám đốc vui vẻ nhìn cô gái nhỏ mà người thầy của mình đã tự tay dạy dỗ và có kỳ vọng rất lớn, khẽ cười nói: "Cho cô nghỉ một tháng luôn, không cần sửa bức tranh mới nào nữa."
Còn có chuyện tốt như vậy à?
Con ngươi xinh đẹp lóng lánh của Cố Tinh Đàn đảo tròn, trên mặt toát ra vẻ nghi ngờ.
Một ông sếp không bóc lột công nhân, còn cho nghỉ có lương? Đâu ra thánh mẫu dữ vậy?
Quả nhiên...
Ngay sau đó, giám đốc đã nói ra mục đích của mình: bảo cô livestream, tuyên truyền văn hóa phục chế văn vật.
"Yangbo sát vách hot rần rần trên livestream và sắp đạt được một triệu fan! Chúng ta cũng phải đuổi kịp họ mới được."
"Tránh cho sau này giới trẻ chỉ biết Yangbo, không biết Goubo chúng ta! Vừa hay, chẳng phải trước đó cô từng lên 'Hot search' gì đó à? Tranh thủ một tháng khiến số lượng fan vượt qua Yangbo đi."
Cố Tinh Đàn nhìn ông giám đốc nói tăng lượng fan như kiểu tăng giá tiền thì câm nín mấy giây, sau đó đề nghị: "Hay là tôi bỏ tiền mua một triệu fan cho ông nhé?"
Giám đốc giả vờ như không nghe thấy, cười tủm tỉm nói: "Ngày mai tôi sẽ bảo người đưa tài khoản cho cô."
"Cứ nghỉ ngơi cho tốt đi nhé."
Cố Tinh Đàn: "..."
Nửa tiếng sau.
Lầu Bát Bảo ở cuối hẻm nghênh đón một vị 'Khách không mời mà đến'.
Vừa hay gặp Chu Hạc Linh đang định đi nghe nhạc, thế là bèn dẫn cái cô muốn 'Đi thư giãn' này đi luôn.
Cố Tinh Đàn bị gò bó suốt một thời gian dài, một khi được thả ra, cô trực tiếp uống rượu tại nơi thanh tịnh trang nhã.
Ngu Thanh Đài - trợ lý kiêm đệ tử của Chu Hạc Linh đứng cạnh không kiềm được mà nhấn mạnh: "Cô Cố, nơi này là quán trà đó."
Dưới ánh đèn mờ nhạt của quán trà, Cố Tinh Đàn ngước mắt lên, nghiêng nghiêng đầu, dùng con ngươi lạnh lùng song lại cực kỳ xinh đẹp trong không gian mờ tối này nhìn cậu ta, thuận miệng hỏi: "Trong quán trà này có quy định không được uống rượu hả?"
Ngu Thanh Đài nghẹn họng: cái này thì không.
Chu Hạc Linh khẽ cười bảo: "Đi lấy cho em ấy đi."
Cố Tinh Đàn vừa lòng nói: "Vậy còn nghe được, anh biết điều hơn tên nhóc đệ tử của anh đó."
Nhóc đệ tử Ngu Thanh Đài không hiểu chuyện tức đến dậm chân.
Cậu ta không hiểu chuyện chỗ nào, rõ ràng là cô Cố thích làm việc theo ý mình thì có.
Nhưng cũng đúng, nếu tính cách không giống nhau thì đã không trở thành bạn thân với sư phụ mình rồi.
Chẳng biết qua bao lâu.
Trên đài bắt đầu hát côn khúc, cứ í a ì a khiến Cố Tinh Đàn không có sở thích ấy nghe mà nhức hết cả đầu. Ngón tay trắng muốt nhàn nhã cầm ly rượu trong suốt, nhẹ nhàng lắc lư dưới ánh đèn mang phong cách giả cổ, ánh lên từng tia sáng lóng lánh mỹ miều.
Hai người trực tiếp coi quán trà thành quán bar.
Trên chiếc bàn bằng gỗ bày đầy đủ loại rượu cốc tai với màu sắc sặc sỡ.
Không say, chỉ uống cho đỡ chán.
Chu Hạc Linh cười nhạt, bỗng hỏi: "Đàn em, em có nhớ mình vẫn còn một anh chồng không đấy?"
"Một cô gái đã kết hôn lại uống rượu với một người đàn ông chưa lập gia đình, chồng em không tức giận hả?"
"Chồng?"
Ngón tay Cố Tinh Đàn khựng lại.
Hèn chi cô cứ cảm thấy mình quên cái gì đó.
Mỗi lần bế quan phục chế tranh là đầu óc cứ quên mất chuyện gì đấy.
Có điều...
Gì mà người đàn ông chưa lập gia đình cơ.
Cố Tinh Đàn liếc mái tóc đen còn dài hơn mình kia của anh ấy, thích thú uống một ngụm rượu rồi: "Vậy thì xa lạ quá, em vẫn xem anh như là một người bạn của chị em phụ nữ để dốc bầu tâm sự."
Chu Hạc Linh bị cô chọc tức đến bật cười, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá ở bên cạnh ra rồi châm.
Ngu Thanh Đài đứng cạnh nghe mà hoảng sợ không thôi, cũng chỉ có cô Cố mới dám đùa như vậy với sư phụ!
Ngay sau đó.
Chỉ thấy Cố Tinh Đàn chậm rãi vươn tay chống lên mặt bàn rồi đứng dậy.
"Đi đâu đó?"
Cố Tinh Đàn muốn đi ra ngoài một chút, cũng không quay đầu lại đáp: "Làm chuyện còn thoải mái hơn uống rượu."
...
Mười một giờ tối.
Trước khi Cố Tinh Đàn về nhà vẫn chưa say, nhưng khi bị làn gió đêm thổi lại bắt đầu ngà ngà say.
Mãi đến khi lên lầu.
Cô cũng không để ý đến lời dặn 'cậu chủ có hơi sốt, đang nghỉ ngơi' của quản gia ở trong lòng.
Cô thuận tay mở đèn treo lên, lơ đãng liếc nhìn căn phòng mà gần nửa tháng nay vẫn chưa trở về.
Ánh mắt Cố Tinh Đàn bỗng dưng nhìn về phía người đẹp đang im lặng ngủ trên chiếc giường lớn.
Không, phải là anh đẹp trai đang ngủ mới đúng.
Cả hai kết hôn cũng sắp được một năm, nhưng thời gian ngủ cùng nhau lại có thể đếm trên đầu ngón tay.
Song, đây vẫn là lần đầu tiên Cố Tinh Đàn thấy dáng vẻ khi ngủ của Dung Hoài Yến.
Dung Hoài Yến bị ánh sáng chợt lóe lên đánh thức nên khẽ cau mày. Dưới ánh đèn, cổ tay rắn chắc trắng nõn như ngọc vô thức che mắt.
Mấy giây sau.
Người đàn ông dường như ý thức được gì đó, lại thả tay xuống, ngồi dậy nhìn bóng người thon thả ở cửa, giọng nói trong trẻo êm ấm giờ đây hơi khàn nói: "Em về rồi à."
Cố Tinh Đàn miễn cưỡng ừ một tiếng.
Sau đó, cô chậm rãi bước đến.
Cố Tinh Đàn càng đến gần mới phát hiện giờ đây khuôn mặt đẹp như tranh của anh có hơi tái nhợt như không khỏe, càng làm nổi bật mái tóc ngắn trông đen như mực. Có lẽ là do phát sốt nên màu môi càng trở nên đỏ thắm căng mọng.
Điều ấy cũng chẳng thể ảnh hưởng đến sự điển trai của anh, trái lại còn khiến anh trông mang một vẻ đẹp yếu ớt.
"Nhìn cái gì?"
Dù Dung Hoài Yến đang sốt, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh, cứ thế ngồi dựa vào gối quay đầu nhìn cô.
"Nhìn..."
Cố Tinh Đàn kéo dài giọng ra, làn điệu ngâm nga nơi cuống họng dường như có ý trêu tức, đôi môi đỏ mọng gằn từng chữ một: "Chồng tôi đẹp trai ghê."
Khi đôi con ngươi sũng nước thấm đượm tình cảm của cô gái nhìn về phía người khác thì vừa ẩm ướt lại quyến rũ, khóe mắt đỏ hoe lơ đễnh toát ra vẻ mê đắm chết người mà không tự biết.
Dung Hoài Yến có vẻ như không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, đôi mắt thâm thúy nhưng lạnh lùng hơi trợn to.
Mãi đến khi anh ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt xen lẫn với mùi hoa Tây Phủ hải đường như có như không quyện vào nhau tạo thành một hương thơm sâu lắng.
Dung Hoài Cẩn mới chậm rãi nói: "Em uống say rồi."
Hàng mi dài của Cố Tinh Đàn nhấp nháy vài cái, cãi lại: "Tôi không có say."
Đêm nay, tổng giám đốc Dung giống như một anh chồng bé nhỏ khiến Cố Tinh Đàn có cảm giác như mình có thể thừa dịp này mà đè anh.
Cố Tinh Đàn nghĩ đến đây thì càng can đảm hơn, đứng bên cửa sổ, vươn đôi cánh tay thon dài dùng sức đè lại bả vai anh, cố ý kéo dài giọng ra nói: "Cảm ơn tổng giám đốc Dung đã tìm giấy cho, tôi đây không có gì báo đáp, đành lấy thân báo đáp..."
Dung Hoài Yến nghe thấy câu đó thì dường như không nghĩ tới sau khi cô Dung uống say tính tình sẽ trở nên to gan như vậy.
Anh theo lực đẩy của cô dựa vào tủ đầu giường, khẽ cười một tiếng, dưới bóng đêm lại càng trở nên quyến rũ chết người: "Cô Dung à, hôm nay tôi sốt, có lẽ..."
"Dù có muốn cũng bất lực."
Cô Dung nghe vậy khẽ ồ.
Tên nhóc biến thái họ Dung tỏ ra yếu thế kìa!
Cô lại nhớ đến vô số những trò bịp bợm lúc trước của anh.
Giờ phải lợi dụng lúc anh bệnh, khiến anh nhận thua mới được!
Con ngươi Cố Tinh Đàn liếc nhìn nơi 'dù có muốn cũng bất lực' của anh, đôi môi đỏ mọng nhoẻn lên lộ ra nụ cười hài hước: "Sốt không tốt hả, nhiệt độ cơ thể sẽ tăng cao, chỗ đó cũng vậy."
Cô nghiêm túc suy xét từ khía cạnh của y học...
Cơ thể không được, vậy dùng nhiệt độ bù lại.
"Mau cứu bức tranh!"
Cùng với vô số tiếng la hoảng sợ, phản ứng đầu tiên của tất cả các nhà phục chế đều là phải cứu lấy văn vật bằng mọi giá.
Văn vật quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Đây là sự cố chấp được khắc trong cốt tủy của những người làm nghề nghiên cứu văn vật và cũng là chấp niệm trong tâm hồn họ.
Ngay khi nước sắp văng lên bức tranh.
Trong giây phút nguy hiểm ấy...
Có một bóng người màu vàng nhạt bỗng nhào đến từ bên cạnh, dùng cơ thể hứng lấy phần lớn nước trà.
Chiếc áo măng tô đẹp đẽ trang nhã bị hắt ướt một mảng lớn, dẫn đến mái tóc xõa ngang ngực cũng ướt, còn có mấy lá trà dính lên vải khiến người này trông cực kỳ chật vật.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng bước tới kiểm tra văn vật.
Cổ tay Đường Y Nhược không cẩn thận đụng vào góc bàn, thoáng chốc đau nhói, nhưng ánh mắt lại vô thức ngó bức tranh cổ kia.
Một vài giọt nước bắn tung tóe lên giữa bức tranh đã được phục chế chậm rãi chảy xuống.
Sau đó, không để lại một chút dấu vết nào.
Mọi người lập tức cảm thấy hết sức may mắn.
May mà cứu lại kịp thời, vả lại có lớp bảo vệ nên bức tranh cổ ấy cũng không bị hư hao gì.
Bấy giờ, giám đốc bảo tàng mới nhìn về phía Đường Y Nhược, thấy lúc cô ta lau nước thì hơi cau mày giống như đang nhịn đau bèn lo lắng hỏi: "Không bị thương chứ?"
Đường Y Nhược không mấy để ý rụt cổ tay vào trong tay áo, khẽ cười đáp: "Tôi không sao..." Văn vật quan trọng hơn.
Cô ta đáp rất khẽ, còn chưa nói xong đã bị tiếng hét đầy sợ hãi của Nam Trĩ át đi: "A a a a, kia là bức tranh mà cô Cố đã mất một tháng mới hoàn thành đó. Vì tìm được loại giấy phù hợp nhất với bức tranh, cô Cố đã đi đến rất nhiều nơi, may mà không hư. Không thì, mọi vất vả đều trở thành công cốc hết, còn phải sửa lại từ đầu!"
Mọi người lập tức bị cô ấy thu hút sự chú ý.
Ông Từ nhìn ly nước trong tay mà hối hận không thôi, chẳng biết tại sao mình lại bỗng dưng trượt chân?
Nam Trĩ thấy ông ấy nhúc nhích thì lập tức hoảng sợ: "Từ từ đã ông Từ ơi! Tôi đỡ ông, chứ tuyệt đối đừng vấp nữa!"
Mặt ông Từ đỏ bừng, đôi mắt ngó bức tranh suýt nữa bị mình làm hư đặt trên bàn im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ rời xa cái bàn, nghển cổ xem nó.
Còn Cố Tinh Đàn chỉ đứng cách đó không xa và ngó thấy hết vẻ mặt của mọi người vào lúc này. Dưới ánh đèn sáng ngời, gò má cô trông trắng ngần và toát ra chút lạnh lẽo như sứ. Giờ đây, cô bình tĩnh nhìn mọi người như một bức tượng lạnh lùng xinh đẹp.
Một lát sau.
Đôi môi đỏ mọng của cô mới chậm rãi cong lên, thấp thoáng vẻ châm chọc.
Bên kia.
Giám đốc bảo tàng nể tình bức tranh cổ vẫn chưa hư hao nên không nỡ trách móc người thợ già, chỉ trừ tiền lương của ông ấy coi như thưởng phạt rõ ràng.
Và dặn mọi người sau này phải cẩn thận một chút.
Đương nhiên.
Bức tranh do Cố Tinh Đàn phục hồi lại này cũng lọt vào mắt của mọi người.
Bất kể là những chi tiết hay tổng thể thì đều không có gì để bắt bẻ.
Hoàn toàn khác xa với lời đồn về Cố Tinh Đàn rằng một nhà phục chế chỉ có tiếng chứ không có miếng, có ô dù được bổ nhiệm đến viện bảo tàng.
Tùy Khiển An chậc một tiếng.
Anh ta vô cùng nghi ngờ với điều đó: Lẽ nào có người giúp?
Không chỉ mình anh ta có suy nghĩ đấy.
Nhưng dù mọi người nghĩ gì thì đương nhiên Cố Tinh Đàn vẫn tiếp tục chiếm lấy căn phòng phục chế thư họa cổ lớn nhất.
Trên đường về.
Nam Trĩ vẫn còn sợ hãi không thôi: "Hôm nay khéo thật luôn, suýt nữa là bức tranh mà cô tốn công tốn sức phục hồi đã bị làm hư rồi."
Bình thường đâu ai sẽ mắc phải cái lỗi cỏn con như thế. Nào là cầm ly nước ngắm tranh rồi bị sẩy chân, phải xui xẻo cỡ nào mới gặp phải nguyên bộ lưu trình như vậy chứ.
Cố Tinh Đàn vân vê chiếc đồng hồ quả quýt lạnh lẽo, hơi nhướn mày, cười khẩy một tiếng hỏi ngược lại: "Khéo ư?"
Nam Trĩ sửng sốt, sau đó lập tức nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô Cố, tức giận nói: "Bọn họ vô liêm sỉ vậy luôn, vì đuổi cô đi mà lại định phá hủy văn vật!"
Cố Tinh Đàn đút hai tay vào trong túi áo măng tô, lười biếng dạo bước trên con đường phủ đầy tuyết, mặt mày hết sức nhàn nhã.
Dường như người bị gài không phải là cô vậy.
Không thèm để ý đến bọn họ mới là cú tát vang dội nhất đối với họ.
Song lại nghe thấy Nam Trì lải nhải tiếp: "May mà cô Đường phản ứng nhanh, kịp thời cứu được bức tranh mà cô đã phục chế."
"À đúng rồi. Ban nãy, khi đi thì nghe thấy có người nói cổ tay cô Đường bị va chạm tím bầm một mảng, nhưng vừa rồi cô ta lại không than tiếng nào."
"Không ngờ con người của cô ta cũng tốt bụng ghê."
Vốn dĩ, Nam Trĩ vẫn luôn cảm thấy gai mắt Đường Y Nhược, giờ lại có cái nhìn khác về cô ta.
Nam Trĩ nghĩ bụng sau này mình sẽ không bao giờ chửi thầm cô ta là "người đẹp có nụ cười giả tạo" ở trong lòng nữa.
Cố Tinh Đàn khựng lại, khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, cô Đường phản ứng nhanh ghê, có thể so với vận động viên chuyên cứu hộ luôn rồi."
Nhanh đến nỗi như thể đã đoán được ông Từ sẽ bị vấp.
Còn chưa chờ Nam Trĩ ngẫm nghĩ kỹ câu đó của Cố Tinh Đàn.
Phòng phục chế thư họa đã ngay trước mặt.
Công việc phục chế thường rất cực, đều qua lại rất vội vàng.
Hôm nay nộp xong bức tranh, hiếm lắm Cố Tinh Đàn mới có dịp nghỉ chân ngắm nghía căn phòng phục chế thư họa cổ mà cô đã ở mấy tháng nay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Viện bảo tàng chính là đơn vị bảo hộ hàng đầu quốc gia. Vì vậy, thực ra nơi họ làm việc đều là những kiến trúc cổ, tuy có tu sửa nhưng vẫn được bảo tồn rất hoàn hảo.
Vì căn phòng phục chế thư họa này chiếm riêng một cái sân nhỏ nên vô cùng thích hợp với công việc cần sự tập trung cao độ như phục chế văn vật.
Vả lại, bên cạnh lại là cổng sau, nối thẳng tới một con phố cổ kính, ra vào cũng cực kỳ thuận tiện.
Đây là nơi mà ông Đàm Trinh Khanh - một nhà phục chế thư họa - bảo vật của quốc gia từng ở. Sau này, khi ông cụ giải nghệ thì nó vẫn được giữ lại và không mở cửa ra với bên ngoài.
Năm nay bỗng dưng mở ra, ý của giám đốc viện bảo tàng là muốn để lại cho thanh niên nào có thể kế thừa ngón nghề của ông cụ. Lúc đó, mọi nhà phục chế trẻ tuổi đều vô cùng phấn khích và cố gắng thể hiện chính mình.
Nhưng ai mà ngờ được.
Giữa họ thì cạnh tranh kịch liệt, cuối cùng lại có một gương mặt mới toanh bỗng dưng xuất hiện, trực tiếp chiếm lấy vị trí ấy.
Lúc này.
Cố Tinh Đàn ngẩng đầu nhìn cái bảng hiệu màu đen treo trên cây cột bên cạnh, bên trên là một hàng chữ cứng cáp màu vàng bằng bút lông...
[Chọn một việc, chung một đời.]
Cô bình tĩnh nhìn sáu chữ quen thuộc kia, mấy giây sau mới vờ như chẳng hề để ý rảo bước vào phòng phục chế thư họa, tiện tay lấy một tuýp thuốc mỡ đưa cho Nam Trĩ đi theo đằng sau.
Nam Trĩ: "?"
"Đi đưa cho cô Đường đã anh dũng bị thương, 'xả mình vì bức tranh' kia đi."
Sau đó, Cố Tinh Đàn vượt qua Nam Trĩ, trực tiếp rời khỏi phòng phục chế thư họa.
"Ơ, cô đi đâu vậy?"
Cố Tinh Đàn lười biếng xua tay, lộ ra cổ tay trắng nõn nổi bật giữa trời đầy tuyết từ trong chiếc áo măng tô, đáp: "Vất vả cả tháng rồi nên đi thư giãn đây."
Đi thư giãn?
Nam Trĩ cầm thuốc mỡ nhìn bóng lưng thướt tha của cô Cố dần biến mất giữa bầu trời đầy tuyết.
Ngay sau đó, cô ấy có một suy đoán khá là to gan:
Chắc là tìm anh Dung thư giãn rồi chứ gì!
...
Cố Tinh Đàn vất vả thức đêm tăng ca mới hoàn thành xong nhiệm vụ phục chế văn vật nên hoàn toàn có thể về sớm.
Song ai mà ngờ.
Cô thế mà lại gặp phải giám đốc viện bảo tàng ở ngoài cửa con hẻm.
"Đợi đã, Tinh Đàn."
Cố Tinh Đàn tính giả vờ không thấy, nghe tiếng gọi đó đành phải ngoan ngoãn dừng lại.
Cô vừa mở miệng đã nói: "Giám đốc, ông đã đồng ý với tôi là chỉ cần phục chế xong một bức tranh sẽ cho tôi nghỉ nửa tháng mà."
Nhắc đến phục chế thư họa.
Giám đốc vui vẻ nhìn cô gái nhỏ mà người thầy của mình đã tự tay dạy dỗ và có kỳ vọng rất lớn, khẽ cười nói: "Cho cô nghỉ một tháng luôn, không cần sửa bức tranh mới nào nữa."
Còn có chuyện tốt như vậy à?
Con ngươi xinh đẹp lóng lánh của Cố Tinh Đàn đảo tròn, trên mặt toát ra vẻ nghi ngờ.
Một ông sếp không bóc lột công nhân, còn cho nghỉ có lương? Đâu ra thánh mẫu dữ vậy?
Quả nhiên...
Ngay sau đó, giám đốc đã nói ra mục đích của mình: bảo cô livestream, tuyên truyền văn hóa phục chế văn vật.
"Yangbo sát vách hot rần rần trên livestream và sắp đạt được một triệu fan! Chúng ta cũng phải đuổi kịp họ mới được."
"Tránh cho sau này giới trẻ chỉ biết Yangbo, không biết Goubo chúng ta! Vừa hay, chẳng phải trước đó cô từng lên 'Hot search' gì đó à? Tranh thủ một tháng khiến số lượng fan vượt qua Yangbo đi."
Cố Tinh Đàn nhìn ông giám đốc nói tăng lượng fan như kiểu tăng giá tiền thì câm nín mấy giây, sau đó đề nghị: "Hay là tôi bỏ tiền mua một triệu fan cho ông nhé?"
Giám đốc giả vờ như không nghe thấy, cười tủm tỉm nói: "Ngày mai tôi sẽ bảo người đưa tài khoản cho cô."
"Cứ nghỉ ngơi cho tốt đi nhé."
Cố Tinh Đàn: "..."
Nửa tiếng sau.
Lầu Bát Bảo ở cuối hẻm nghênh đón một vị 'Khách không mời mà đến'.
Vừa hay gặp Chu Hạc Linh đang định đi nghe nhạc, thế là bèn dẫn cái cô muốn 'Đi thư giãn' này đi luôn.
Cố Tinh Đàn bị gò bó suốt một thời gian dài, một khi được thả ra, cô trực tiếp uống rượu tại nơi thanh tịnh trang nhã.
Ngu Thanh Đài - trợ lý kiêm đệ tử của Chu Hạc Linh đứng cạnh không kiềm được mà nhấn mạnh: "Cô Cố, nơi này là quán trà đó."
Dưới ánh đèn mờ nhạt của quán trà, Cố Tinh Đàn ngước mắt lên, nghiêng nghiêng đầu, dùng con ngươi lạnh lùng song lại cực kỳ xinh đẹp trong không gian mờ tối này nhìn cậu ta, thuận miệng hỏi: "Trong quán trà này có quy định không được uống rượu hả?"
Ngu Thanh Đài nghẹn họng: cái này thì không.
Chu Hạc Linh khẽ cười bảo: "Đi lấy cho em ấy đi."
Cố Tinh Đàn vừa lòng nói: "Vậy còn nghe được, anh biết điều hơn tên nhóc đệ tử của anh đó."
Nhóc đệ tử Ngu Thanh Đài không hiểu chuyện tức đến dậm chân.
Cậu ta không hiểu chuyện chỗ nào, rõ ràng là cô Cố thích làm việc theo ý mình thì có.
Nhưng cũng đúng, nếu tính cách không giống nhau thì đã không trở thành bạn thân với sư phụ mình rồi.
Chẳng biết qua bao lâu.
Trên đài bắt đầu hát côn khúc, cứ í a ì a khiến Cố Tinh Đàn không có sở thích ấy nghe mà nhức hết cả đầu. Ngón tay trắng muốt nhàn nhã cầm ly rượu trong suốt, nhẹ nhàng lắc lư dưới ánh đèn mang phong cách giả cổ, ánh lên từng tia sáng lóng lánh mỹ miều.
Hai người trực tiếp coi quán trà thành quán bar.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên chiếc bàn bằng gỗ bày đầy đủ loại rượu cốc tai với màu sắc sặc sỡ.
Không say, chỉ uống cho đỡ chán.
Chu Hạc Linh cười nhạt, bỗng hỏi: "Đàn em, em có nhớ mình vẫn còn một anh chồng không đấy?"
"Một cô gái đã kết hôn lại uống rượu với một người đàn ông chưa lập gia đình, chồng em không tức giận hả?"
"Chồng?"
Ngón tay Cố Tinh Đàn khựng lại.
Hèn chi cô cứ cảm thấy mình quên cái gì đó.
Mỗi lần bế quan phục chế tranh là đầu óc cứ quên mất chuyện gì đấy.
Có điều...
Gì mà người đàn ông chưa lập gia đình cơ.
Cố Tinh Đàn liếc mái tóc đen còn dài hơn mình kia của anh ấy, thích thú uống một ngụm rượu rồi: "Vậy thì xa lạ quá, em vẫn xem anh như là một người bạn của chị em phụ nữ để dốc bầu tâm sự."
Chu Hạc Linh bị cô chọc tức đến bật cười, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá ở bên cạnh ra rồi châm.
Ngu Thanh Đài đứng cạnh nghe mà hoảng sợ không thôi, cũng chỉ có cô Cố mới dám đùa như vậy với sư phụ!
Ngay sau đó.
Chỉ thấy Cố Tinh Đàn chậm rãi vươn tay chống lên mặt bàn rồi đứng dậy.
"Đi đâu đó?"
Cố Tinh Đàn muốn đi ra ngoài một chút, cũng không quay đầu lại đáp: "Làm chuyện còn thoải mái hơn uống rượu."
...
Mười một giờ tối.
Trước khi Cố Tinh Đàn về nhà vẫn chưa say, nhưng khi bị làn gió đêm thổi lại bắt đầu ngà ngà say.
Mãi đến khi lên lầu.
Cô cũng không để ý đến lời dặn 'cậu chủ có hơi sốt, đang nghỉ ngơi' của quản gia ở trong lòng.
Cô thuận tay mở đèn treo lên, lơ đãng liếc nhìn căn phòng mà gần nửa tháng nay vẫn chưa trở về.
Ánh mắt Cố Tinh Đàn bỗng dưng nhìn về phía người đẹp đang im lặng ngủ trên chiếc giường lớn.
Không, phải là anh đẹp trai đang ngủ mới đúng.
Cả hai kết hôn cũng sắp được một năm, nhưng thời gian ngủ cùng nhau lại có thể đếm trên đầu ngón tay.
Song, đây vẫn là lần đầu tiên Cố Tinh Đàn thấy dáng vẻ khi ngủ của Dung Hoài Yến.
Dung Hoài Yến bị ánh sáng chợt lóe lên đánh thức nên khẽ cau mày. Dưới ánh đèn, cổ tay rắn chắc trắng nõn như ngọc vô thức che mắt.
Mấy giây sau.
Người đàn ông dường như ý thức được gì đó, lại thả tay xuống, ngồi dậy nhìn bóng người thon thả ở cửa, giọng nói trong trẻo êm ấm giờ đây hơi khàn nói: "Em về rồi à."
Cố Tinh Đàn miễn cưỡng ừ một tiếng.
Sau đó, cô chậm rãi bước đến.
Cố Tinh Đàn càng đến gần mới phát hiện giờ đây khuôn mặt đẹp như tranh của anh có hơi tái nhợt như không khỏe, càng làm nổi bật mái tóc ngắn trông đen như mực. Có lẽ là do phát sốt nên màu môi càng trở nên đỏ thắm căng mọng.
Điều ấy cũng chẳng thể ảnh hưởng đến sự điển trai của anh, trái lại còn khiến anh trông mang một vẻ đẹp yếu ớt.
"Nhìn cái gì?"
Dù Dung Hoài Yến đang sốt, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh, cứ thế ngồi dựa vào gối quay đầu nhìn cô.
"Nhìn..."
Cố Tinh Đàn kéo dài giọng ra, làn điệu ngâm nga nơi cuống họng dường như có ý trêu tức, đôi môi đỏ mọng gằn từng chữ một: "Chồng tôi đẹp trai ghê."
Khi đôi con ngươi sũng nước thấm đượm tình cảm của cô gái nhìn về phía người khác thì vừa ẩm ướt lại quyến rũ, khóe mắt đỏ hoe lơ đễnh toát ra vẻ mê đắm chết người mà không tự biết.
Dung Hoài Yến có vẻ như không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, đôi mắt thâm thúy nhưng lạnh lùng hơi trợn to.
Mãi đến khi anh ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt xen lẫn với mùi hoa Tây Phủ hải đường như có như không quyện vào nhau tạo thành một hương thơm sâu lắng.
Dung Hoài Cẩn mới chậm rãi nói: "Em uống say rồi."
Hàng mi dài của Cố Tinh Đàn nhấp nháy vài cái, cãi lại: "Tôi không có say."
Đêm nay, tổng giám đốc Dung giống như một anh chồng bé nhỏ khiến Cố Tinh Đàn có cảm giác như mình có thể thừa dịp này mà đè anh.
Cố Tinh Đàn nghĩ đến đây thì càng can đảm hơn, đứng bên cửa sổ, vươn đôi cánh tay thon dài dùng sức đè lại bả vai anh, cố ý kéo dài giọng ra nói: "Cảm ơn tổng giám đốc Dung đã tìm giấy cho, tôi đây không có gì báo đáp, đành lấy thân báo đáp..."
Dung Hoài Yến nghe thấy câu đó thì dường như không nghĩ tới sau khi cô Dung uống say tính tình sẽ trở nên to gan như vậy.
Anh theo lực đẩy của cô dựa vào tủ đầu giường, khẽ cười một tiếng, dưới bóng đêm lại càng trở nên quyến rũ chết người: "Cô Dung à, hôm nay tôi sốt, có lẽ..."
"Dù có muốn cũng bất lực."
Cô Dung nghe vậy khẽ ồ.
Tên nhóc biến thái họ Dung tỏ ra yếu thế kìa!
Cô lại nhớ đến vô số những trò bịp bợm lúc trước của anh.
Giờ phải lợi dụng lúc anh bệnh, khiến anh nhận thua mới được!
Con ngươi Cố Tinh Đàn liếc nhìn nơi 'dù có muốn cũng bất lực' của anh, đôi môi đỏ mọng nhoẻn lên lộ ra nụ cười hài hước: "Sốt không tốt hả, nhiệt độ cơ thể sẽ tăng cao, chỗ đó cũng vậy."
Cô nghiêm túc suy xét từ khía cạnh của y học...
Cơ thể không được, vậy dùng nhiệt độ bù lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro