Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Chương 13

2024-10-04 18:55:08

Buổi tối mùa đông âm u mịt mờ, không trăng cũng không sao, đen kịt như mực, sền sệt đến nỗi có pha thêm nước nữa cũng chẳng thể phai nhòa.

Trong căn phòng ngủ chính trên lầu ba của biệt thự lại sáng như ban ngày, mọi cảnh sắc tươi đẹp đều không chỗ che giấu.

Hàng mi Cố Tinh Đàn ướt nhòe hơi nước, đôi mắt như thấm đẫm nước, mông lung ngơ ngác. Khi cô ngước nhìn trần nhà, cứ cảm giác như ngọn đèn lưu ly đang xoay vòng vòng.

Đợi đã.

Chẳng phải cô đang phản đòn lại Dung Hoài Yến ư? Sao bỗng dưng lại trở thành như bây giờ?

Quấn quýt...

Ừ thì?

Quấn quýt lấy nhau?

Cố Tinh Đàn cau hàng mày xinh đẹp lại, đôi mắt chậm rãi ngắm về phía người đàn ông chỉ khoác chiếc áo tắm dài bằng lụa màu đen trên vai ở ngay trước mặt mà sững sờ hồi lâu. Chỉ thấy đai lưng bên hông anh buông thõng, đường nét vân da hoàn mỹ cộng thêm đôi môi lạnh lùng quyến rũ đã tạo nên một bức tranh tràn ngập sự dẻo dai chấn động lòng người.

Trước đó, cô kiêu ngạo đùa giỡn người đẹp đang bệnh như nào thì đến tối lại càng bị người ta bắt nạt thảm hại hơn nhường ấy.

Dung Hoài yến nghiêng người, đôi môi mỏng sượt qua vành tai cô, giọng nói thấm nhuận khàn khàn quanh quẩn trong căn phòng gạch men sứ có chút lưu luyến bỡn cợt: "Cô Dung, đủ nóng chưa nào?"

Đủ chưa á?

Đã đủ chưa ấy hả?

Đâu chỉ là đủ!

Quả nhiên, mấy kiến thức vặt vãnh kỳ lạ của y học đều trái ngược với khảo sát thực tế!

Có điều...

Anh chồng bé nhỏ yếu đuối của tôi đâu?!

...

Sáng sớm hôm sau, Cố Tinh Đàn khó nhọc mở mắt ra, vô thức vươn tay định xoa huyệt thái dương. Nhưng ai ngờ, cô vừa nhúc nhích thì một cảm giác tê mỏi đau nhức lập tức dọc theo đầu ngón tay lan rộng khắp cả người.

Cả người dường như bị xe tải nghiền qua nghiền lại mấy lần.

"Ưm..."

Chưa chờ cô ngồi dậy.

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói nhàn nhạt đầy lạnh lùng của Dung Hoài Yến: "Tỉnh rồi à?"

Ngón tay thon dài mềm mại của Cố Tinh Đàn chống ga giường, kinh ngạc nhìn sang bên cạnh.

Lọt vào trong tầm mắt là gò má quen thuộc của Dung Hoài Yến.

Trễ vậy rồi mà không ngờ anh vẫn chưa đi làm.

Mặt trời mọc từ phía tây ư?

Cố Tinh Đàn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng.

Mặt trời vẫn mọc theo lẽ thường, thế giới cũng không bị hủy diệt.

Vậy nên, tại sao một Dung - nhà tư bản - thời gian là vàng bạc - Hoài Yến lại vẫn còn ngủ nướng trên giường thế này?

Mãi đến khi cô nhìn thấy tai nghe màu xanh lam trên tai và điện thoại đinh động trong tay anh mới hiểu: hóa ra là Dung Hoài Yến đang mở họp qua điện thoại.

Cố Tinh Đàn không làm phiền anh, tự mình hoạt động cơ thể bủn rủn cứng đờ, thuận tay kéo dây đai váy ngủ rơi xuống khuỷu tay lên. Sau đó, cô mới trèo qua anh đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Cô vô tình ngó màn hình thì thấy anh không làm gì cả.

Bấy giờ, Dung Hoài Yến chậm rãi vươn tay gỡ tai nghe điện thoại màu xanh lam xuống.

Ngay sau đó, nội dung trong tai nghe lập tức vang lên, xuyên thấu qua cả căn phòng một cách rõ ràng cùng với... Màng tai của Cố Tinh Đàn.

"Chẳng phải sốt tốt hơn ư, nhiệt độ cơ thể sẽ tăng lên, nơi đó cũng vậy."

"Này, Dung..." Giọng nữ cực kỳ quen tai ngừng lại, đôi mắt Cố Tinh Đàn lập tức trợn to dưới ánh ban mai, cả người cũng hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong cơn say.

Sau khi cô uống rượu sẽ mắc phải chút bệnh vặt, đó là không nhớ những chuyện đã xảy ra vào hôm trước và hôm nay!

Song, giờ cô đã hoàn toàn nhớ lại hết...

Nghe thử coi, nghe thử coi.

Đây là chuyện mà con người sẽ làm hả?

Ai không biết còn tưởng rằng cô đã làm chuyện gì đó cực kỳ tàn ác khiến người ta giận sôi với chồng mình đấy.

Cố Tinh Đàn an ủi mình bình tĩnh cả một lúc lâu.

Cô mới khó khăn lắm vịn bàn trang điểm đứng vững, liếc nhìn màn hình điện thoại, chần chờ cò kè mặc cả với anh: "Nói đi, anh muốn như thế nào mới bằng lòng quên đi chuyện tối ngày hôm qua?"

Tuy nhiên, sắc đỏ giấu sau mái tóc đen tuyền lại để lộ cảm xúc của cô.

Dung Hoài Yến nghe vậy, ngón tay ung dung vuốt ve viền kim loại của điện thoại di động như đang suy ngẫm.

Khoảng mấy giây sau, anh mới không nhanh không chậm hỏi: "Tối hôm qua, cô Dung làm vậy là vì cảm ơn tôi à?"

Hừ.

Thế mà lại lấy cớ cho cô ư?

Cố Tinh Đàn nhanh chóng gật đầu, đôi mắt hoa đào nhìn anh chớp chớp, con ngươi như chứa đựng cả dòng suối trong tràn ngập vẻ vô tội đáp: "Đúng vậy, đều là lòng biết ơn của tôi không đó."

Nhưng chưa chờ cô thể hiện tấm lòng của mình, lại nghe thấy Dung Hoài Yến đổi giọng nói: "Có vẻ như bức tranh cổ kia đã được phục chế rất thuận lợi."

"Nếu thế thì em hãy vẽ một bức tặng tôi, coi như một món quà cảm ơn khác đi."

Ý của anh rất rõ ràng.

Một món quà khác mới có thể khiến anh quên đi sự 'Cảm ơn' tối qua.

Ai ngờ.

Cố Tinh Đàn vừa nghe thấy chữ vẽ tranh, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ tràn ngập vẻ vô tội thoáng chốc như phủ một lớp băng mỏng, lạnh nhạt nói: "Vậy phải khiến tổng giám đốc Dung thất vọng rồi, tôi không biết vẽ tranh."

Ngay sau đó, cô lập tức đổi đề tài: "Tối hôm qua đã cảm ơn hết cả rồi, chúng ta coi như thanh toán xong."

Dung Hoài Yến chưa kịp nói gì thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa của quản gia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thưa cậu, thư ký Giang có việc gấp trên công ty muốn gặp cậu."

Dung Hoài Yến bình tĩnh đáp lại một tiếng, sau đó mới không nhanh không chậm bước xuống giường.

Lúc này, Cố Tinh Đàn mới phát hiện trên người anh đã đổi thành bộ quần áo màu trắng hay mặc ở nhà từ lâu, giọng nói đầm ấm dễ nghe thuận miệng chốt một câu: "Để hôm khác rồi bàn."

Sau đó rời khỏi phòng ngủ.

Bàn con khỉ chứ bàn.

Cố Tinh Đàn ngồi trên ghế trang điểm, tầm mắt nhìn theo ngón tay thon dài không quên cầm di động đi theo của anh.

Chậc.

Cố Tinh Đàn chần chờ vài giây, đôi môi đỏ mọng mấp máy nhưng không gọi anh lại vì chỉ sợ anh lại nhắc đến vẽ tranh gì đó.

Nhược điểm bị người ta bắt thóp, cảm giác thật sự rất tồi tệ!

...

Cố Tinh Đàn thấy Dung Hoài Yến đi rồi bèn trực tiếp bò lên trên giường lại, tiếp tục ngủ nướng.

Chắc phải ngủ đến tận 11 giờ trưa, cô mới uể oải đi xuống lầu. Chiếc váy ngủ bằng lụa dài gần như chạm đất, khóe mắt đỏ hoe khẽ rũ như nhìn xuống chúng sinh nhưng lại toát ra vẻ lười biếng từ trong xương, trông vừa xinh đẹp lại vừa kiêu ngạo.

Quản gia kính cẩn chào hỏi: "Thưa cô, cô có muốn ăn sáng không?"

Cố Tinh Đàn ngại ngùng gật đầu.

Cô hoàn toàn không cảm thấy giờ này ăn 'Bữa sáng' thì có gì là sai.

Cô ung dung ngồi xuống bàn ăn, ngón tay trắng muốt cầm một ly nước ấm lên uống vài ngụm cho đỡ khô cổ họng.

Lúc này, Cố Tinh Đàn chợt thấy một cái bình hoa bằng sứ màu trắng cắm hai cành hoa mận ngay chỗ ngoặt giữa nhà ăn và phòng khách trông có chút quen mắt.

Tầm mắt cô khựng lại vài giây.

Quản gia lập tức nhận ra tầm mắt của cô.

Sau đó, ông ta giải thích: "Tuy cô chủ thích hoa Tây Phủ hải đường nhưng mùa này là mùa hoa mận nở, có thể chờ đến mùa xuân năm sau lại thay bằng Hải Đường."

Cố Tinh Đàn giật mình nghĩ: hóa ra, từ lần đầu tiên cô đến nơi này đã trôi qua ba năm rồi.

Mấy ngày sau khi kết hôn, Dung Hoài Yến đã bay sang Mỹ, nghe nói là khai thác thị trường ở nước ngoài. Hôm đó, cô lấy cớ không tiện cho công việc nên đã dọn về nhà trọ ở trung tâm thành phố của mình.

Mãi đến tận bây giờ, cô vẫn chưa dọn đồ đạc về lại.

Từ quản gia cho đến người giúp việc ở đây đều tâm lý một cách đáng sợ, khiến cho cô có cảm giác như mình vẫn sống ở nơi này.

Quản gia thấy Cố Tinh Đàn im lặng không nói gì bèn bình tĩnh nói: "Nếu cô chủ không thích hoa mận..."

Bấy giờ, Cố Tinh Đàn mới hoàn hồn lại đáp: "Không sao, cứ cắm đi."

Tuy cô thích nhất hoa Tây Phủ hải đường nhưng trưng những loài hoa xinh đẹp khác cũng vui tai vui mắt

Người quản gia từng chăm sóc cho hai đời gia chủ nhà họ Dung bỗng nhiên nói: "Nếu cậu chủ đã về nước, sau này mong cô chủ cứ yên tâm mà sinh sống ở nơi này."'

"Đây cũng là điều mà ông chủ quá cố ở trên trời cũng mong nhìn thấy."

Cố Tinh Đàn nhớ đến ông cụ hiền lành dễ gần lại hài hước kia bèn gật đầu theo bản năng.

Vì thế.

Vị quản gia có hiệu suất làm việc cực cao thừa dịp hôm nay Cố Tinh Đàn nghỉ đã dẫn theo một đám vệ sĩ, khuân hết đồ đạc của cô về Phong Hồ Cư.

Bấy giờ, Cố Tinh Đàn mới ngơ ngẩn cảm thấy chân thật.

Đó là mình đã kết hôn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô sẽ cùng với một người đàn ông xa lạ ngủ trên một cái giường cả đời.



Cảm giác kỳ diệu ấy kéo dài đến khi cô bị giám đốc viện bảo tàng hối livestream.

Nam Trĩ thấy cô chán chường, sau khi dè dặt cài đặt các thiết bị xong mới mở miệng nói: "Cô ơi, thực ra livestream rất thú vị. Nó thú vị hơn công việc phục chế văn vật khô khan kia rất nhiều."

"Cô cứ coi như là mình thư giãn trong kỳ nghỉ phép đi."

Bởi vì phải livestream nên đèn trong phòng đều được bật đến mức sáng nhất.

Điều này khiến cho cô gái ngồi trước cái bàn gỗ trầm hương to rộng trông càng thêm xinh đẹp quyến rũ, không chút tì vết.

Nam Trĩ: Cô Cố lớn lên với khuôn mặt ấy, cần phải khoe ra bên ngoài nhiều hơn để trình độ thẩm mỹ của mọi người được nâng cao!

Cố Tinh Đàn nhìn quanh, trong tầm mắt đặt đủ loại dụng cụ và các loại sách tài liệu cổ về công việc phục chế thư họa.

Cô lười biếng nhướng mày, cười nhạo một tiếng hỏi: "Có nhân viên nào đang trong kỳ nghỉ phép mà lại luẩn quẩn ở phòng làm việc không?"

"Giám đốc nói hôm nay là lần livestream đầu tiên nên phải làm ở nơi trông có vẻ nghiêm túc một chút."

Sau đó, cô ấy lặng lẽ ngó ngoài cửa rồi nói khẽ bên tai Cố Tinh Đàn: "Mọi người đều đã biết chuyện cô được giám đốc chọn livestream, họ đều lén lút nói giám đốc đưa hết mọi cơ hội cho cô."

"Giám đốc đã coi trọng cô như vậy, cô tuyệt đối đừng làm hỏng nhé."

Cố Tinh Đàn dùng lòng bàn tay mềm mại chống cằm, kéo dài giọng đáp có lệ: "Biết, rồi!"

Tầm mắt nhìn về phía khung chọn lựa giao diện livestream.

Con ngươi xinh đẹp khẽ đảo, bỗng vươn tay kéo hết chức năng làm đẹp đến mức cao nhất.

Cô gái xinh đẹp mỹ miều ban đầu trong màn hình thoáng chốc... Trở thành khuôn mặt búp bê cằm nhọn mắt to vặn vẹo trông cực kỳ khủng bố vì dùng filter quá độ.

Nam Trĩ đang điều chỉnh microphone vừa ngẩng đầu lên đã suýt nữa sợ tới mức ngất xỉu luôn tại chỗ.

"Cô Cố!"

"Đừng nghịch."

Cố Tinh Đàn hết sức hài lòng với phản ứng của Nam Trĩ: "Chính là loại hiệu quả này, dù ba, ông nội hay anh trai tôi có thấy cũng không nhận ra."

Cô xoay camera về phía bức tranh cổ thì cũng không bị ảnh hưởng bởi filter.

Cố Tinh Đàn vô cùng hài lòng về hiệu quả này.

Cô dứt khoát quyết định: "Cứ như vậy đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Trĩ hít sâu mấy cái, tự mình thôi miên mình: Xấu đẹp cũng không vi phạm quy định của livestream, càng không ảnh hưởng đến việc phổ biến văn hóa phục hồi thư họa cổ. Chỉ là... có ảnh hưởng tới thẩm mỹ mà thôi.

Đúng thế.

Tất cả mọi người tới là để học cách phục chế thư họa cổ.

Chứ không nhìn mặt.

Không nhìn mặt.

Cô Cố làm vậy là đúng, dù sao nếu dùng khuôn mặt thật để livestream thì chắc người xem sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia của cô thôi.

Sau đó, Nam Trĩ run rẩy nhấn [Bắt đầu livestream].

Nhưng đầu ngón tay còn chưa hạ xuống, cô ấy đã chợt nhớ ra một chuyện: "À đúng rồi, đến bảy giờ thì nữ streamer bên Yangbo sẽ chủ động kết nối với cô. Giám đốc nói cái này gọi là hợp tác kéo fan."

Dù sao thì cũng là người mới, lại còn làm về mảng phục chế văn vật hiếm người quan tâm nên lượng người xem gần như chẳng có mấy.

Cố Tinh Đàn lười biếng đáp một tiếng.

Cô ngắm nghía gương mặt dùng filter quá đà trong màn hình, cố tình mở to mắt, con ngươi như thể sắp rơi ra khỏi tròng.

Bỗng dưng.

Trên màn hình nhảy ra một khung thông báo.

Có đồng ý kết nối micro không?

Hử?

Đây là cái vụ kết nối mà Nam Trĩ đã nói à.

Cố Tinh Đàn thuận tay nhấn đồng ý.

Giây tiếp theo.

Trên màn hình hiện lên một trang livestream khác.

Khác với màn hình vắng hoe vắng ngắt của bên cô, bên kia lại có rất nhiều bình luận.

Cố Tinh Đàn nghe thấy nữ streamer có cả triệu fan bên Yangbo đang giới thiệu cô: "Người đang nối mic với tôi chính là chị gái trong viện bảo tàng quốc gia, chủ yếu là phố biến cách phục chế văn vật, mong mọi người quan tâm đến chị gái xinh đẹp này nhiều hơn nhé."

"Sao, có phải là cực kỳ..."

"Đẹp không?"

Nữ streamer Lam Tình của Yangbo khựng lại.

Đến khi cô ấy nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện trên màn hình livestream của viện bảo tàng quốc gia thì chợt nghẹn họng.

Chữ 'Đẹp' bị cô ấy im lặng nín lại, nghi ngờ cuộc sống: chẳng phải giám đốc nói streamer bên Guobo đã chọn người xinh đẹp nhất à?

Bên dưới là hàng loạt bình luận nhảy lên liên tục:

“Vãi cả mỹ nữ? Mù cmn mắt tôi rồi!”

"Chắc là tài khoản của bảo tàng quốc gia chưa? Không phải cái chỗ ma ám quái quỷ gì đấy chứ? Hay đây là livestream trốn thoát khỏi mật thất?"

"Đệt đệt, có mùi kiểu đấy thật. Trông phông nền cũng rùng rợn vãi... Là ma thời cổ đại à?”

"A a a a a a, tôi sợ tới mức quăng điện thoại xuống đất rồi, streamer đền cho tôi đi!"

"Ối giời ơi cái mắt kia, tôi nghĩ nó sắp lòi ra thật đấy. Hu hu hu, hơi sợ…”

Cố Tinh Đàn thích thú đọc comment.

Không ngờ sẽ có người có chung suy nghĩ với mình thật luôn.

Đôi môi đỏ mọng vô thức nhếch lên.

Lúc này, bỗng nhiên có người comment một câu:

"Mẹ ơi, mọi người có đọc giới thiệu của cô ấy chưa, là Cố Tinh Đàn của viện bảo tàng quốc gia đó! Chính là nhà phục chế đẹp nhất bất ngờ nổi tiếng nhờ tấm ảnh chụp trong viện triển lãm ấy. Khuôn mặt của cô ấy bị sao vậy?"

"Là cùng một người hả?"

"Đúng vậy!"

"Giờ yêu cầu cái đẹp của mọi người đều thấp như vậy luôn hả? Dựa vào khuôn mặt này mà cũng có thể nổi tiếng được à?"

"..."

Comment trôi quá nhanh.

Đến cả Lam Tình cũng không điều tiết được, chẳng biết nên nói gì.

Trái lại Cố Tinh Đàn vẫn bình tĩnh, tâm trạng cực kỳ ổn định chào hỏi mọi người theo lời giới thiệu của Lam Tình: "Chào mọi người, đúng rồi, tôi là Cố Tinh Đàn, chỉ là một người đẹp mỹ miều rất là tầm thường thôi mà.”

Comment: "..."

Ngờ thế nào được, cái cô streamer mặt như búp bê khuyết tật lại... ảo tưởng sức mạnh như vậy?



Trong văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Dung Thị.

8 giờ tối.

Sau khi Dung Hoài Yến kết thúc cuộc họp, thư ký Giang đứng bên bèn đưa điện thoại cá nhân của anh qua rồi nhắc nhở: "Giám đốc Hạ đã gửi cho anh mấy tin nhắn."

Hạ Linh Tễ?

Dung Hoài Yến rũ mắt, nhẹ nhàng nhấn mở tin nhắn ra.

Lọt vào trong tầm mắt là một bức ảnh chụp màn hình.

Thư ký Giang lơ đễnh ngó thấy nghĩ bụng: không ngờ một người trông đứng đắn, cẩn thận giỏi giang như giám đốc Hạ cũng gửi ảnh khủng bố giám đốc Dung.

Chậc chậc chậc.

Đúng là người không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Dung Hoài Yến thuận tay kéo đến tin nhắn cuối cùng rồi bỗng dưng khựng lại...

[Đây là cô vợ xinh đẹp như tiên kia của cậu à?]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Số ký tự: 0