Chương 16
2024-10-05 18:39:30
Cố Tinh Đàn: ???
Gì? Tự dưng cô thành thô tục là sao?
Chẳng lẽ vì câu trả lời ‘chồng tôi mới là người biến thái’ có chứa từ ngữ thô tục?
Cư dân mạng đang hóng hớt: ???!!!
Không thể như vậy được!
Tại sao trong lúc quan trọng thế này.
Lại cấm phát sóng!!!
Nam Trĩ cũng không hiểu, tầm mắt cô ấy dừng trên đôi chân được sườn xám che khuất của Cố Tinh Đàn, nghĩ đến cảnh tượng gây sốt vừa rồi bèn há hốc miệng, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ vì để lộ chân sao?”
Cố Tinh Đàn mở vạt áo ra, nhìn đi nhìn lại nhánh hoa hải đường và làn da trắng nõn ẩn hiện phía sau tà sườn xám. Cô nghĩ tới khả năng bị cấm vì cái này thì không khỏi tức cười:
Cái này mà gọi là khoe chân à?
Nhưng bị cấm trực tiếp ba ngày cũng hay.
Không cần phải phát sóng trực tiếp nữa.
Cô có thể tiếp tục nghỉ ngơi.
Dù sao đây cũng không phải lỗi của cô.
Tâm trạng vui vẻ kéo dài chưa đầy vài phút thì di động của cô lại rung lên.
Nhìn vào tên người gọi, Cố Tinh Đàn khẽ cau mày. Cho đến một giây trước khi cuộc gọi tự động ngắt thì đầu ngón tay cô mới nhẹ nhàng nhấn nghe.
Còn chưa đợi cô lên tiếng, một giọng nói thân quen thuộc về một chàng trai đã vang lên ở đầu bên kia: “Anh đợi em ở bên ngoài viện bảo tàng quốc gia.”
Đầu tiên là ba cô gọi tới, bây giờ lại là anh ta.
Cô biết ngay từ lúc mình lộ mặt trong buổi phát sóng trực tiếp thì hai người này sẽ xuất hiện.
Hàng mi của Cố Tinh Đàn không hề nhúc nhích, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường thẳng tắp.
*
Sáu giờ tối, tại một nhà hàng Trung Hoa gần viện bảo tàng.
Cô Tinh Đàn rũ mắt, lười biếng tựa lưng lên ghế sô pha và nghịch điện thoại, như thể không thèm ngó ngàng đến người đàn ông mặc vest đi giày da thuộc hàng có số má kia.
Lúc này, Trình Duy Sở nhấp một ngụm nước trong, lấy di động từ trong túi ra và đẩy tới trước mặt Cố Tinh Đàn, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, không mặn không nhạt nói: “Chú Cố nhờ anh đi hỏi em, đây là thứ em gọi là trùng tu văn vật, kế thừa văn hóa sao?”
“Muốn thành ngôi sao nữ thì gia đình có thể giúp em nổi tiếng, cớ sao lại…”
Cố Tinh Đàn rũ mắt, nhìn thoáng qua tiêu đề tìm kiếm gây sốt trên Weibo.
#Cố Tinh Đàn đẹp như tiên nữ#
#Cố Tinh Đàn - người đẹp hoa hải đường#
Chỉ nhìn những thứ này, ai không biết còn tưởng Cố Tinh Đàn là một ngôi sao nữ hàng đầu nào đó.
Cố Tinh Đàn thản nhiên ném điện thoại lên bàn, tạo ra tiếng động nặng nề.
Cô khoanh tay, lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện: “Chắc hẳn anh cũng biết tại sao tôi không muốn liên quan gì đến gia đình chứ nhỉ?”
Trình Duy Sở khẽ ngước nhìn, như thể đang thở dài.
Đôi mắt cáo bạc tình bạc nghĩa kia không có chút hơi ấm nào, vậy mà giọng điệu của anh ta lại như đang khuyên nhủ một đứa trẻ không hiểu chuyện: “Giữa ba con làm gì có mối thù nào hơn một đêm, huống hồ chi, chú Cố chỉ có một đứa con gái duy nhất là em.”
Nghe thấy những lời này.
Cố Tinh Đàn cười nhạo: “Cái gì mà chỉ có một đứa con gái duy nhất, không phải ông ấy còn có anh là…”
Cô thoáng ngập ngừng, ba từ còn lại thoát ra khỏi môi theo thứ tự rất rất chậm: “Con, trai, ngoan.”
Từ mấy năm trước, khi cô quyết định lựa chọn ngành phục chế thay vì đi theo sự sắp xếp của gia đình, ba cô càng ngày càng coi trọng Trình Duy Sở, đứa con nuôi mà ông ta đã ủng hộ từ rất lâu và nâng đỡ từ khi anh ta tốt nghiệp đến giờ.
May mắn thay Trình Duy Sở cũng không làm ông ta thất vọng. Từ ngày còn đi học chỉ số thông minh của anh ta đã rất cao, sau khi tốt nghiệp còn thể hiện được tài năng kinh doanh đáng kinh ngạc. Quả thực là đứa con ngoan mà ba cô hằng ao ước bấy lâu. Quan trọng là ông ta nói gì đứa con nuôi này đều nghe, khác hẳn với đứa con gái nổi loạn của ông ta.
Tuy nhiên, trong mắt một người kinh doanh kỹ tính như ba cô thì tình cảm dù có sâu đậm đến đâu cũng không bằng mối quan hệ huyết thống.
Để Trình Duy Sở càng yên tâm bán mạng cho mình hơn, ông ta còn lợi dụng nhiều thủ đoạn khác nhau nhằm khiến hai người bọn họ kết hôn.
Một năm trước, ông ta thậm chí còn vô lý đến mức nhốt hai người bọn họ chung trong một phòng khách sạn.
May mắn mà ông ngoại đã đến kịp lúc.
Ông cụ lấy lá thư đính hôn với dòng dõi thư hương là nhà họ Dung ra.
Khi đó mới hoàn toàn cắt đứt tâm tư của ba cô.
Nghe được lời châm chọc mỉa mai này, sắc mặt Trình Duy Sở trái lại chẳng mảy may thay đổi, anh ta nâng tay rót cho cô một ly trà, nhẹ nhàng nói: “Công chúa nhỏ à, xin bớt giận.”
Ai là công chúa nhỏ của anh.
Nét mặt lạnh lùng của Cố Tinh Đàn nứt ra hai giây, ý thức được sự vô liêm sỉ của anh ta mới khôi phục trở lại.
Người này đúng là rất biết giả vờ.
Từ nhỏ đã như vậy, giả vờ là đứa trẻ ngoan, chu toàn trong các mối quan hệ cá nhân, chiều chuộng khiến cô trở nên kiêu căng tùy hứng. Nếu kết hôn với một người như vậy, nói không chừng đã bị anh ta hút cạn cả da lẫn xương.
Đúng lúc này trợ lý của anh ta cầm một hộp quà tinh xảo đi vào và đưa cho cô: “Cô chủ, đây là quà do đích thân Phó Tổng Giám đốc Trình chọn cho cô.”
Cố Tinh Đàn không chạm vào.
Trình Duy Sở đứng dậy, lặng lẽ sửa sang lại khuy măng sét bằng ngọc bích tinh xảo trên cổ tay áo, rồi cầm lấy hộp quà và nhét vào tay cô: “Dù sao anh cũng mua bằng tiền của nhà em, nếu em có vứt thì cũng là vứt tiền của mình.”
Cố Tinh Đàn: “???”
Sao lại có người lòng dạ hiểm độc như vậy???
Tính toán mọi thứ hết sức rõ ràng.
Trình Duy Sở đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn cô bé đang trưng ra vẻ mặt lạnh lùng: “Dạo gần đây sức khỏe của chú Cố không được tốt, em nên dành chút thời gian về thăm chú.”
Cố Tinh Đàn nhướng mày liễu, đôi mắt đào hoa nhìn thẳng vào anh ta, cất tông giọng hết sức nhẹ nhàng: “Như vậy không phải vừa đúng ý của anh trai nuôi sao.”
Chỉ có cụm từ ‘anh trai nuôi’ được nhấn mạnh.
Quả nhiên, cô đã khiến đáy mắt Trình Duy Sở hơi trầm xuống, vài giây sau anh ta trở lại bộ mặt thờ ơ lãnh đạm thường ngày.
Anh ta rời đi mà chẳng thèm ngoái đầu.
Cố Tinh Đàn đã kéo về một ván hòa.
Nhưng cô không hề vui vẻ chút nào, cúi mắt lạnh nhạt nhìn hộp quà màu trắng của hãng C nổi tiếng xa xỉ, dựa vào hoa văn màu vàng được khắc ở đây rõ ràng có thể thấy đó là bộ trang sức kim cương mới nhất năm nay.
Đôi môi đỏ chậm rãi cong lên một nụ cười chế giễu.
Mỗi lần gặp mặt đều tặng quà cho cô.
Mỗi lần tặng đều là thứ thời thượng nhất.
*
Hội thưởng thức đồ cổ nằm trong tòa nhà giống như một lâu đài lớn nhất Lăng Thành với gần một trăm phòng, lúc này toàn bộ đèn ở tất cả cửa sổ đều bật sáng, chói lóa lộng lẫy, bên ngoài đậu đầy những chiếc xe sang trọng bản giới hạn, là nơi tụ tập của những người nổi tiếng và giàu có thực thụ.
Để có thể tham gia hội thưởng thức, ngoài việc cần có những tấm thiệp mời viết tay từ nhà sưu tập nổi tiếng quốc tế - ông Tưởng, còn cần phải mang theo một món đồ cổ trị giá hàng trăm triệu để cùng mọi người thưởng thức.
Cũng có thể trao đổi.
Trong sảnh lớn, các hàng tủ trưng bày được làm bằng kính chống đạn bày đầy những món đồ cổ đủ kiểu dáng, từ các món trang sức nhiều phẩm loại nhất, đến tranh chữ thư pháp, đồ sứ và ngọc, v.v.
Khi mọi người ở đây đang thưởng thức đồ cổ, Dung Hoài Yến và Hạ Linh Tễ mỗi người cầm một ly champagne không độ, nhìn xuyên qua màn đêm bên ngoài cánh cửa kính to sát đất.
Ánh sáng le lói, nhưng không che giấu được phong thái khác biệt của hai nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh.
Khác với Dung Hoài Yến trời quang trăng sáng, đàng hoàng khiêm tốn, Hạ Linh Tễ giống như một thanh kiếm được rút khỏi vỏ, thần thái kiêu ngạo, như thể không đặt bất cứ ai vào mắt.
Tông giọng của Hạ Linh Tễ từ tính cuốn hút, lúc này anh ấy đang rất thích thú trêu đùa: “Cậu không nhìn trúng thứ gì đặc biệt để tặng cho cô vợ tiên nữ của mình à?”
Nhắc tới hai chữ tiên nữ.
Dung Hoài Yến nhớ đến bức ảnh bị cô Dung ép buộc xóa đi, đôi môi mỏng ung dung mỉm thành hình vòng cung: “Cậu ghen tị à?”
Hạ - không có vợ - Linh Tễ chống đầu ngón tay lên đuôi mày, nhìn gương mặt trẻ trung đẹp trai của người này, cảm thấy khó hiểu: “Rốt cuộc tại sao cậu đột nhiên lại kết hôn vậy?”
Rõ ràng từng nói không có ham muốn, tất cả đều là hư vô.
Tại sao lại kết hôn?
Ngón tay thon dài của Dung Hoài Yến không che giấu được ánh ngọc lạnh lẽo dưới ánh sáng mờ ảo, anh khẽ vuốt ve thành ly lành lạnh, cười như không cười: “Thành thật mà nói, xem như tôi là…” Người chồng nuôi từ bé của nhà cô ấy.
Lời còn chưa dứt.
Một giọng nói dồn dập cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
“Anh Dung!”
“Người tình bé nhỏ của anh một chân đạp hai thuyền, anh biết chưa?!!!”
Một vài người được coi là bạn bè trong giới cùng bước tới chỗ họ.
Người tình bé nhỏ?
Hạ Linh Tễ nhướng mày, như trầm ngâm nhìn Dung Hoài Yến.
Ngược lại, Dung Hoài Yến lướt qua từng gương mặt của những người đang đi tới với ánh mắt lạnh như trăng sáng, nhàn nhạt đáp lời: “Vậy sao?”
Những người có thể đến nơi này tất nhiên đều có cùng vai vế.
Người đi đầu là Nguyễn Kỳ Chước, từng sống cùng một đại viện với bọn họ khi còn bé, hiện giờ đang thừa kế công ty truyền thông của gia đình, cũng là nhà đầu tư lớn nhất vào diễn đàn phát sóng trực tiếp của Cố Tinh Đàn.
Nắm giữ tin tức trực tiếp từ mỗi gia tộc.
Nguyễn Kỳ Chước thấy anh không quan tâm, hai tay lập tức mở màn hình điện thoại rồi đưa ra: “Anh không tin thì nhìn xem!”
“Cùng dùng bữa tối với doanh nhân mới nổi Trình Duy Sở, còn được tặng quà nữa này.”
Dung Hoài Yến rũ mắt xuống, lọt vào tầm mắt anh là một tấm hình bị chụp lén…
Bên trong nhà hàng.
Một người phụ nữ có dáng người thướt tha xinh đẹp trong bộ sườn xám màu sương nhạt sắc sảo đang ngồi trên sô pha, cô ngước nhìn một người đàn ông mặc vest đi giày da đứng bên cạnh, mà nơi hai bàn tay họ chạm vào nhau là một hộp quà trang sức màu trắng.
Bức ảnh nhanh chóng trở thành xu hướng tìm kiếm.
Nguyễn Kỳ Chước từng gặp Cố Tinh Đàn ở câu lạc bộ vào lúc trước nên mới thực sự nghĩ cô là người tình bé nhỏ của Dung Hoài Yến.
Thế là anh ấy tiếp tục giải thích: “Tôi nghe nói người này là đứa con rể được đích thân chủ tịch tập đoàn họ Cố chọn về cho cô con gái độc nhất của ông ta, là kiểu chồng nuôi từ bé đó!”
Sắc mặt của Dung Hoài Yến vẫn không thay đổi, ngón tay sạch sẽ hiện rõ khớp xương như đang lạnh lùng chơi đùa với chiếc di động, tựa như tùy tiện lướt qua các chủ đề tìm kiếm nóng…
#Người chồng bí ẩn của Cố Tinh Đàn đã lộ diện#
Người chồng bí ẩn?
Dung Hoài Yến nheo mắt lại, anh thản nhiên cầm chiếc áo khoác đen trên giá trước ánh mắt đầy thương cảm của những người có mặt.
Hạ Linh Tễ buông ly rượu, vô thức hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
Dưới ánh trăng chiếu qua từ cửa sổ, người đàn ông mày như núi xanh, chậm rãi khoác áo, cứ như một chàng trai cao quý bước ra từ cuốn sách đắm mình trong hương mực, đứng đắn ung dung.
Nhưng lời nói ra lại khiến tất cả sửng sốt.
Hai chữ đơn giản được thốt ra từ chất giọng trầm thấp nhưng đầy lịch sự tao nhã: “Bắt gian.”
Gì? Tự dưng cô thành thô tục là sao?
Chẳng lẽ vì câu trả lời ‘chồng tôi mới là người biến thái’ có chứa từ ngữ thô tục?
Cư dân mạng đang hóng hớt: ???!!!
Không thể như vậy được!
Tại sao trong lúc quan trọng thế này.
Lại cấm phát sóng!!!
Nam Trĩ cũng không hiểu, tầm mắt cô ấy dừng trên đôi chân được sườn xám che khuất của Cố Tinh Đàn, nghĩ đến cảnh tượng gây sốt vừa rồi bèn há hốc miệng, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ vì để lộ chân sao?”
Cố Tinh Đàn mở vạt áo ra, nhìn đi nhìn lại nhánh hoa hải đường và làn da trắng nõn ẩn hiện phía sau tà sườn xám. Cô nghĩ tới khả năng bị cấm vì cái này thì không khỏi tức cười:
Cái này mà gọi là khoe chân à?
Nhưng bị cấm trực tiếp ba ngày cũng hay.
Không cần phải phát sóng trực tiếp nữa.
Cô có thể tiếp tục nghỉ ngơi.
Dù sao đây cũng không phải lỗi của cô.
Tâm trạng vui vẻ kéo dài chưa đầy vài phút thì di động của cô lại rung lên.
Nhìn vào tên người gọi, Cố Tinh Đàn khẽ cau mày. Cho đến một giây trước khi cuộc gọi tự động ngắt thì đầu ngón tay cô mới nhẹ nhàng nhấn nghe.
Còn chưa đợi cô lên tiếng, một giọng nói thân quen thuộc về một chàng trai đã vang lên ở đầu bên kia: “Anh đợi em ở bên ngoài viện bảo tàng quốc gia.”
Đầu tiên là ba cô gọi tới, bây giờ lại là anh ta.
Cô biết ngay từ lúc mình lộ mặt trong buổi phát sóng trực tiếp thì hai người này sẽ xuất hiện.
Hàng mi của Cố Tinh Đàn không hề nhúc nhích, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường thẳng tắp.
*
Sáu giờ tối, tại một nhà hàng Trung Hoa gần viện bảo tàng.
Cô Tinh Đàn rũ mắt, lười biếng tựa lưng lên ghế sô pha và nghịch điện thoại, như thể không thèm ngó ngàng đến người đàn ông mặc vest đi giày da thuộc hàng có số má kia.
Lúc này, Trình Duy Sở nhấp một ngụm nước trong, lấy di động từ trong túi ra và đẩy tới trước mặt Cố Tinh Đàn, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, không mặn không nhạt nói: “Chú Cố nhờ anh đi hỏi em, đây là thứ em gọi là trùng tu văn vật, kế thừa văn hóa sao?”
“Muốn thành ngôi sao nữ thì gia đình có thể giúp em nổi tiếng, cớ sao lại…”
Cố Tinh Đàn rũ mắt, nhìn thoáng qua tiêu đề tìm kiếm gây sốt trên Weibo.
#Cố Tinh Đàn đẹp như tiên nữ#
#Cố Tinh Đàn - người đẹp hoa hải đường#
Chỉ nhìn những thứ này, ai không biết còn tưởng Cố Tinh Đàn là một ngôi sao nữ hàng đầu nào đó.
Cố Tinh Đàn thản nhiên ném điện thoại lên bàn, tạo ra tiếng động nặng nề.
Cô khoanh tay, lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện: “Chắc hẳn anh cũng biết tại sao tôi không muốn liên quan gì đến gia đình chứ nhỉ?”
Trình Duy Sở khẽ ngước nhìn, như thể đang thở dài.
Đôi mắt cáo bạc tình bạc nghĩa kia không có chút hơi ấm nào, vậy mà giọng điệu của anh ta lại như đang khuyên nhủ một đứa trẻ không hiểu chuyện: “Giữa ba con làm gì có mối thù nào hơn một đêm, huống hồ chi, chú Cố chỉ có một đứa con gái duy nhất là em.”
Nghe thấy những lời này.
Cố Tinh Đàn cười nhạo: “Cái gì mà chỉ có một đứa con gái duy nhất, không phải ông ấy còn có anh là…”
Cô thoáng ngập ngừng, ba từ còn lại thoát ra khỏi môi theo thứ tự rất rất chậm: “Con, trai, ngoan.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ mấy năm trước, khi cô quyết định lựa chọn ngành phục chế thay vì đi theo sự sắp xếp của gia đình, ba cô càng ngày càng coi trọng Trình Duy Sở, đứa con nuôi mà ông ta đã ủng hộ từ rất lâu và nâng đỡ từ khi anh ta tốt nghiệp đến giờ.
May mắn thay Trình Duy Sở cũng không làm ông ta thất vọng. Từ ngày còn đi học chỉ số thông minh của anh ta đã rất cao, sau khi tốt nghiệp còn thể hiện được tài năng kinh doanh đáng kinh ngạc. Quả thực là đứa con ngoan mà ba cô hằng ao ước bấy lâu. Quan trọng là ông ta nói gì đứa con nuôi này đều nghe, khác hẳn với đứa con gái nổi loạn của ông ta.
Tuy nhiên, trong mắt một người kinh doanh kỹ tính như ba cô thì tình cảm dù có sâu đậm đến đâu cũng không bằng mối quan hệ huyết thống.
Để Trình Duy Sở càng yên tâm bán mạng cho mình hơn, ông ta còn lợi dụng nhiều thủ đoạn khác nhau nhằm khiến hai người bọn họ kết hôn.
Một năm trước, ông ta thậm chí còn vô lý đến mức nhốt hai người bọn họ chung trong một phòng khách sạn.
May mắn mà ông ngoại đã đến kịp lúc.
Ông cụ lấy lá thư đính hôn với dòng dõi thư hương là nhà họ Dung ra.
Khi đó mới hoàn toàn cắt đứt tâm tư của ba cô.
Nghe được lời châm chọc mỉa mai này, sắc mặt Trình Duy Sở trái lại chẳng mảy may thay đổi, anh ta nâng tay rót cho cô một ly trà, nhẹ nhàng nói: “Công chúa nhỏ à, xin bớt giận.”
Ai là công chúa nhỏ của anh.
Nét mặt lạnh lùng của Cố Tinh Đàn nứt ra hai giây, ý thức được sự vô liêm sỉ của anh ta mới khôi phục trở lại.
Người này đúng là rất biết giả vờ.
Từ nhỏ đã như vậy, giả vờ là đứa trẻ ngoan, chu toàn trong các mối quan hệ cá nhân, chiều chuộng khiến cô trở nên kiêu căng tùy hứng. Nếu kết hôn với một người như vậy, nói không chừng đã bị anh ta hút cạn cả da lẫn xương.
Đúng lúc này trợ lý của anh ta cầm một hộp quà tinh xảo đi vào và đưa cho cô: “Cô chủ, đây là quà do đích thân Phó Tổng Giám đốc Trình chọn cho cô.”
Cố Tinh Đàn không chạm vào.
Trình Duy Sở đứng dậy, lặng lẽ sửa sang lại khuy măng sét bằng ngọc bích tinh xảo trên cổ tay áo, rồi cầm lấy hộp quà và nhét vào tay cô: “Dù sao anh cũng mua bằng tiền của nhà em, nếu em có vứt thì cũng là vứt tiền của mình.”
Cố Tinh Đàn: “???”
Sao lại có người lòng dạ hiểm độc như vậy???
Tính toán mọi thứ hết sức rõ ràng.
Trình Duy Sở đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn cô bé đang trưng ra vẻ mặt lạnh lùng: “Dạo gần đây sức khỏe của chú Cố không được tốt, em nên dành chút thời gian về thăm chú.”
Cố Tinh Đàn nhướng mày liễu, đôi mắt đào hoa nhìn thẳng vào anh ta, cất tông giọng hết sức nhẹ nhàng: “Như vậy không phải vừa đúng ý của anh trai nuôi sao.”
Chỉ có cụm từ ‘anh trai nuôi’ được nhấn mạnh.
Quả nhiên, cô đã khiến đáy mắt Trình Duy Sở hơi trầm xuống, vài giây sau anh ta trở lại bộ mặt thờ ơ lãnh đạm thường ngày.
Anh ta rời đi mà chẳng thèm ngoái đầu.
Cố Tinh Đàn đã kéo về một ván hòa.
Nhưng cô không hề vui vẻ chút nào, cúi mắt lạnh nhạt nhìn hộp quà màu trắng của hãng C nổi tiếng xa xỉ, dựa vào hoa văn màu vàng được khắc ở đây rõ ràng có thể thấy đó là bộ trang sức kim cương mới nhất năm nay.
Đôi môi đỏ chậm rãi cong lên một nụ cười chế giễu.
Mỗi lần gặp mặt đều tặng quà cho cô.
Mỗi lần tặng đều là thứ thời thượng nhất.
*
Hội thưởng thức đồ cổ nằm trong tòa nhà giống như một lâu đài lớn nhất Lăng Thành với gần một trăm phòng, lúc này toàn bộ đèn ở tất cả cửa sổ đều bật sáng, chói lóa lộng lẫy, bên ngoài đậu đầy những chiếc xe sang trọng bản giới hạn, là nơi tụ tập của những người nổi tiếng và giàu có thực thụ.
Để có thể tham gia hội thưởng thức, ngoài việc cần có những tấm thiệp mời viết tay từ nhà sưu tập nổi tiếng quốc tế - ông Tưởng, còn cần phải mang theo một món đồ cổ trị giá hàng trăm triệu để cùng mọi người thưởng thức.
Cũng có thể trao đổi.
Trong sảnh lớn, các hàng tủ trưng bày được làm bằng kính chống đạn bày đầy những món đồ cổ đủ kiểu dáng, từ các món trang sức nhiều phẩm loại nhất, đến tranh chữ thư pháp, đồ sứ và ngọc, v.v.
Khi mọi người ở đây đang thưởng thức đồ cổ, Dung Hoài Yến và Hạ Linh Tễ mỗi người cầm một ly champagne không độ, nhìn xuyên qua màn đêm bên ngoài cánh cửa kính to sát đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh sáng le lói, nhưng không che giấu được phong thái khác biệt của hai nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh.
Khác với Dung Hoài Yến trời quang trăng sáng, đàng hoàng khiêm tốn, Hạ Linh Tễ giống như một thanh kiếm được rút khỏi vỏ, thần thái kiêu ngạo, như thể không đặt bất cứ ai vào mắt.
Tông giọng của Hạ Linh Tễ từ tính cuốn hút, lúc này anh ấy đang rất thích thú trêu đùa: “Cậu không nhìn trúng thứ gì đặc biệt để tặng cho cô vợ tiên nữ của mình à?”
Nhắc tới hai chữ tiên nữ.
Dung Hoài Yến nhớ đến bức ảnh bị cô Dung ép buộc xóa đi, đôi môi mỏng ung dung mỉm thành hình vòng cung: “Cậu ghen tị à?”
Hạ - không có vợ - Linh Tễ chống đầu ngón tay lên đuôi mày, nhìn gương mặt trẻ trung đẹp trai của người này, cảm thấy khó hiểu: “Rốt cuộc tại sao cậu đột nhiên lại kết hôn vậy?”
Rõ ràng từng nói không có ham muốn, tất cả đều là hư vô.
Tại sao lại kết hôn?
Ngón tay thon dài của Dung Hoài Yến không che giấu được ánh ngọc lạnh lẽo dưới ánh sáng mờ ảo, anh khẽ vuốt ve thành ly lành lạnh, cười như không cười: “Thành thật mà nói, xem như tôi là…” Người chồng nuôi từ bé của nhà cô ấy.
Lời còn chưa dứt.
Một giọng nói dồn dập cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
“Anh Dung!”
“Người tình bé nhỏ của anh một chân đạp hai thuyền, anh biết chưa?!!!”
Một vài người được coi là bạn bè trong giới cùng bước tới chỗ họ.
Người tình bé nhỏ?
Hạ Linh Tễ nhướng mày, như trầm ngâm nhìn Dung Hoài Yến.
Ngược lại, Dung Hoài Yến lướt qua từng gương mặt của những người đang đi tới với ánh mắt lạnh như trăng sáng, nhàn nhạt đáp lời: “Vậy sao?”
Những người có thể đến nơi này tất nhiên đều có cùng vai vế.
Người đi đầu là Nguyễn Kỳ Chước, từng sống cùng một đại viện với bọn họ khi còn bé, hiện giờ đang thừa kế công ty truyền thông của gia đình, cũng là nhà đầu tư lớn nhất vào diễn đàn phát sóng trực tiếp của Cố Tinh Đàn.
Nắm giữ tin tức trực tiếp từ mỗi gia tộc.
Nguyễn Kỳ Chước thấy anh không quan tâm, hai tay lập tức mở màn hình điện thoại rồi đưa ra: “Anh không tin thì nhìn xem!”
“Cùng dùng bữa tối với doanh nhân mới nổi Trình Duy Sở, còn được tặng quà nữa này.”
Dung Hoài Yến rũ mắt xuống, lọt vào tầm mắt anh là một tấm hình bị chụp lén…
Bên trong nhà hàng.
Một người phụ nữ có dáng người thướt tha xinh đẹp trong bộ sườn xám màu sương nhạt sắc sảo đang ngồi trên sô pha, cô ngước nhìn một người đàn ông mặc vest đi giày da đứng bên cạnh, mà nơi hai bàn tay họ chạm vào nhau là một hộp quà trang sức màu trắng.
Bức ảnh nhanh chóng trở thành xu hướng tìm kiếm.
Nguyễn Kỳ Chước từng gặp Cố Tinh Đàn ở câu lạc bộ vào lúc trước nên mới thực sự nghĩ cô là người tình bé nhỏ của Dung Hoài Yến.
Thế là anh ấy tiếp tục giải thích: “Tôi nghe nói người này là đứa con rể được đích thân chủ tịch tập đoàn họ Cố chọn về cho cô con gái độc nhất của ông ta, là kiểu chồng nuôi từ bé đó!”
Sắc mặt của Dung Hoài Yến vẫn không thay đổi, ngón tay sạch sẽ hiện rõ khớp xương như đang lạnh lùng chơi đùa với chiếc di động, tựa như tùy tiện lướt qua các chủ đề tìm kiếm nóng…
#Người chồng bí ẩn của Cố Tinh Đàn đã lộ diện#
Người chồng bí ẩn?
Dung Hoài Yến nheo mắt lại, anh thản nhiên cầm chiếc áo khoác đen trên giá trước ánh mắt đầy thương cảm của những người có mặt.
Hạ Linh Tễ buông ly rượu, vô thức hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
Dưới ánh trăng chiếu qua từ cửa sổ, người đàn ông mày như núi xanh, chậm rãi khoác áo, cứ như một chàng trai cao quý bước ra từ cuốn sách đắm mình trong hương mực, đứng đắn ung dung.
Nhưng lời nói ra lại khiến tất cả sửng sốt.
Hai chữ đơn giản được thốt ra từ chất giọng trầm thấp nhưng đầy lịch sự tao nhã: “Bắt gian.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro