Chương 17
2024-10-05 18:39:30
Dưới tầng âm thứ hai của Phong Hồ Cư có một chiếc bể bơi trong nhà dài khoảng 50m. Mặt nước lăn tăn, sáng như gương soi, quanh đây đầy đủ các loại thiết kế thông minh, vô cùng xa hoa và sang trọng.
Cố Tinh Đàn đã bơi hai vòng để giải tỏa cảm xúc.
Lúc này, cô đang lười biếng tựa vào thành bể, bộ bikini cực mỏng màu xanh ngọc bích ôm lấy cơ thể duyên dáng đầy quyến rũ. Từng bọt nước li ti bắn tung tóe trong làn nước xanh nhạt theo những giọt nước mịn màng lăn dọc trên làn da của cô,
Chiếc điện thoại kế bên đang có người nói chuyện.
Chu Hạc Linh thản nhiên trêu chọc: “Chà, người chồng bí ẩn của bậc thầy phục chế xinh đẹp nhất Cố Tinh Đàn quả nhiên là anh ta.”
“Cặp đôi mới nổi đẹp nhất Lăng Thành…”
“Dừng dừng dừng.”
Cố Tinh Đàn nghe anh ấy đọc bình luận nóng trên mạng, tâm tình vừa tốt hơn xíu lại bị phá hỏng, biểu cảm lười biếng nhàn nhã của cô đã nhuốm vài phần chán ghét: “Đừng nhắc tới anh ta nữa, xui xẻo chết đi được.”
Chu Hạc Linh nghe lời đổi sang chuyện khác.
“Được rồi, không nhắc tới anh ta nữa, em vẫn còn nhớ mình mới kết hôn chứ?”
Cố Tinh Đàn thờ ơ đùa nghịch làn nước bên cạnh, dưới ánh đèn rực rỡ trong nhà, hàng mi cong vút của cô in từng hàng bóng mờ lên làn da trắng ngần.
“Vẫn nhớ…”
Cô cũng đâu có quên được dễ thế, huống chi, cô còn đang đứng dưới mái hiên đây này.
Cô quan sát xung quanh rồi khẽ tặc lưỡi.
Nhà cô không có không gian lớn như vậy để làm những thứ này, thậm chí là cả tầng như thế. Các khu khác còn thiết kế nguyên một khu Spa, bồn tắm massage, khu vực nghỉ ngơi… Còn đầy đủ hơn các câu lạc bộ bơi lội cao cấp.
“Vậy… em có từng nghĩ, mình phải giải thích như thế nào nếu chuyện từng có chồng nuôi từ bé, bê bối tình cảm của bản thân bị chồng em phát hiện chưa?”
Chu Hạc Linh chậm rãi nhắc nhở.
“...”
Bàn tay đang nghịch nước của Cố Tinh Đàn đột nhiên dừng lại.
Phải ha.
Hiện giờ cô vẫn còn mang danh cô Dung, lại có bê bối tình cảm với người đàn ông khác, quả thực cô cần phải xin lỗi Dung Hoài Yến.
Hầy.
Cố Tinh Đàn vươn cánh tay trắng nõn ra, cầm lấy ly rượu gần đó đã được chuẩn bị từ trước, thành thật cảm thấy mừng cho tổng giám đốc Dung bị ép ôm cặp sừng: “Cũng may, người ta vẫn chưa biết Dung Hoài Yến mới chính là người chồng bí mật.”
Chu Hạc Linh hiếm khi không nói nên lời: “...”
Sau vài giây im lặng: “Có phải em nghĩ là bình thường nhìn Dung Hoài Yến trông đàng hoàng khiêm tốn nên cho rằng anh ta dễ bắt nạt không? Anh ta…”
Loại người như vậy mới thực sự nguy hiểm.
Tuy nhiên, không đợi Chu Hạc Linh kịp nói xấu về Dung Hoài Yến lần nữa.
Cố Tinh Đàn lập tức phản bác:
“Em không có nghĩ vậy!”
Cô cúi mắt nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt nước và đôi chân vốn sạch sẽ trắng trẻo của mình giờ đang nở rộ từng đóa hoa hải đường tuyệt đẹp. Cố Tinh Đàn cười khẩy, nói không mấy thiện cảm:
“Cậu Dung của chúng ta nhìn thì tưởng đàng hoàng, nhưng ai biết được là biết chơi lắm đâu.
Miêu tả bằng một từ sống động hoàn hảo đủ tiêu chuẩn chính là….”
“Mặt, người, dạ, thú.”
Từng câu chữ mạnh mẽ vừa thốt ra.
Cô vô thức nâng chiếc cằm nhỏ tinh tế của mình lên, tiếp tục nhấp rượu lấy bình tĩnh.
Cố Tinh Đàn thoáng thấy bóng dáng cao ráo đang chầm chậm đi về phía này, khi người đàn ông ngẩng mặt lên, Cố Tinh Đàn thấy rõ gương mặt anh.
Ánh sáng chói lóa chiếu rọi, phác họa rõ ràng từng đường nét của người đàn ông, mái tóc ngắn đen tuyền, đôi môi mỏng hồng hào hơi mím lại thành đường cong nhẹ nhàng mà tinh tế. Anh tiện tay cởi chiếc áo khoác lạnh trên người, để lộ chiếc quần tây được may đo tỉ mẩn và áo sơ mi trắng phẳng phiu bên trong.
Cô chợt sặc rượu.
“Khụ khụ khụ!”
Quả báo đây mà, nói xấu sau lưng người ta thế nào thì nhận lại thế ấy!
Vì ho dữ dội quá nên làn da mỏng manh không còn đủ sức chống đỡ, cơ thể trượt thẳng xuống bể bơi, làm đổ cả nửa ly rượu vang đỏ còn lại.
Khiến làn nước trong vắt dưới bể bơi từ từ loang thành một màu hồng.
Chiếc ly nổi lênh đênh.
Nhưng…
Cố Tinh Đàn phát hiện bản thân không nổi lên được vì đôi chân đang mỏi nhừ.
Chu Hạc Linh ở đầu bên kia nghe thấy tiếng ho khan của Cố Tinh Đàn bèn lo lắng hỏi: “Đàn em, em có sao không?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vì bật loa ngoài nên giọng nói rất to.
Đặc biệt là khi còn truyền xuyên qua nước.
Dung Hoài Yến nghe thấy giọng của một người đàn ông xa lạ, hơi nhướng mày, thản nhiên ung dung cởi từng cúc áo sơ mi, cúi đầu nhìn thân hình tinh tế đang tung tăng trong nước từ trên cao.
Rồi anh than thở bằng một giọng rất nhẹ: “Cô Dung, cái bể này chỉ sâu có 1 mét 3.”
Âm thanh khá nhỏ nhưng cũng đủ để người trong di động nghe được.
Quả nhiên.
Chu Hạc Linh vừa nãy còn đang lo lắng, chợt im lặng vài giây rồi chọn cúp máy.
Cố Tinh Đàn sững sờ.
Mũi chân của cô cũng chạm vào đáy bể bơi, cơ thể mảnh khảnh duyên dáng của cô đặc biệt động lòng người khi dao động theo từng gợn sóng.
Cô trơ mắt nhìn Dung Hoài Yến đi về phía này mà không khỏi cảm thấy chột dạ. Cố Tinh Đàn bèn vùi nửa gương mặt xuống làn nước trong veo, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen trắng rõ ràng ngây thơ vô tội, cùng mái tóc ướt sũng trên vai đầy mong manh dễ vỡ.
Trong lòng cô không khỏi mắng thầm:
Tên khốn không có lương tâm!
Chẳng phải như bình thường khi thấy cô vợ xinh đẹp đuối nước, dưới tình thế nguy kịch trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế thì tâm trí nam chính trên phim đều trống rỗng, thậm chí quên mất bản thân không biết bơi mà liều mình nhảy xuống đồng sinh cộng tử với người yêu chứ.
Sao mà tới lượt Dung Hoài Yến lại khác một trời một vực thế này, anh còn rảnh rỗi đi tính độ sâu của bể bơi nữa?
Đây là việc mà con người làm đấy à?
Dung Hoài Yến đứng dưới chỗ có ánh đèn sáng rực nhất.
Từ góc nhìn của Cố Tinh Đàn không thể thấy rõ vẻ mặt anh, ánh sáng làm lu mờ gương mặt lạnh như ngọc kia, cũng chẳng rõ giọng anh đang vui hay giận, chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi môi mỏng ấy hé mở:
“Cô Dung quả thực rất giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Tất cả chỉ là… hiểu lầm thôi!”
Cố Tinh Đàn vừa nghe là đã hiểu người đàn ông này thấy hot search trên mạng rồi.
Cô lại gần hơn, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Hoài Yến: “Yên tâm, đầu anh không xanh chút nào.”
Bộ bikini màu ngọc bích khoe lên vóc dáng trắng như tuyết lả lướt của cô, giống như một việc ngọc màu xanh lục lấp lánh, màu sắc rực rỡ như vậy được khoác trên người lại càng khiến người ta sinh lòng ham muốn.
Đặc biệt là đóa Tây Phủ hải đường lộng lẫy đang nở rộ trên mắt cá chân, kiêu ngạo huênh hoang, đẹp đến mức không thể rời mắt.
“Không xanh ư?”
Dung Hoài Yến khẽ nghiêng cười, một tay ôm eo và nâng cô lên khỏi mặt nước.
Hành động quá đột ngột, từng mảng nước lớn trượt theo đường cong uyển chuyển của người con gái, rơi xuống bể bơi rồi bắn ra từng bọt nước tung tóe như một nàng tiên cá bất ngờ vươn khỏi mặt nước.
Từ làn da trắng mịn cho đến những ngón chân như châu ngọc đều có nước trượt xuống.
Cố Tinh Đàn bất ngờ chẳng bị phòng bị, đôi tay vung loạn, theo bản năng ôm lấy vòng eo thon săn chắc của đàn ông.
Áo sơ mi và quần anh nhanh chóng ướt đẫm.
Những giọt nước vẫn không ngừng lăn xuống.
“Anh làm gì…”
Cô chợt thấy một ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lành lạnh gỡ mái tóc ướt của mình, sóng mũi thẳng tắp cao ráo của người đàn ông bình tĩnh áp sát, đôi môi mỏng dán vào cần cổ ngọc ngà, giọng nói cực kỳ trầm: “Cả người đều là mùi đàn ông.”
“Cái quái gì cơ?”
Cô đã bơi qua bơi lại không biết bao nhiêu lần?
Đừng nói là mùi đàn ông, ngay cả mùi phụ nữ cũng không có!
Ngay sau đó.
Dây đai mỏng trên lưng cô khẽ mở ra một chút, người đàn ông ôm cô nói với giọng điệu điềm tĩnh mà nghiêm túc, như thể đang phát biểu một vấn đề quan trọng: “Gần đây tôi không thích nhìn thấy màu xanh lục.”
“Áo tắm của tôi!”
Cố Tinh Đàn quay đầu chỉ nhìn thấy mảnh vải che thân duy nhất của mình bị ném xuống bể bơi.
Hàng mi cô chớp mấy lần, đôi mắt gợn sóng tràn ngập vẻ hoài nghi.
Cơ thể mềm mại uốn cong trong lòng anh, cố gắng vươn tới bộ đồ màu xanh ngọc bích của mình!
Cô không phải người mặt dày chẳng biết xấu hổ, bất cứ lúc nào người giúp việc cũng có thể bước vào đây nên nếu để người ta thấy thì cô Dung độn thổ mất!
Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm tới mặt nước.
Mảnh vải ngọc bích đã từ từ trôi xa, cuối cùng dừng ở nơi vừa được tô thêm chút màu sắc nhàn nhạt vì đổ rượu vang đỏ, cực kỳ bắt mắt.
Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Tinh Đàn đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào anh: “Dung Hoài Yến!”
Hiếm khi thấy cô tức giận như vậy, Dung Hoài Yến không đáp, thản nhiên đi về phía cầu thang xoắn ốc đằng kia.
Cố Tinh Đàn vội vàng túm lấy cổ áo sơ mi của anh, lúng túng nhận sai: “Tôi sai rồi tôi sai rồi tôi sai rồi…”
Chắc phải nói nhiều thì anh mới cảm nhận được sự chân thành.
Cố Tinh Đàn định nhận sai xong sẽ bỏ chạy ngay.
Có điều, Dung Hoài Yến lại dễ dàng khống chế được thân hình mảnh mai của Cố Tinh Đàn, thậm chí còn rảnh tay từ tốn vuốt ve mái tóc dài ngang eo của cô giống như đang đánh đàn.
Cố Tinh Đàn thoáng sửng sốt: Quan trọng là anh biết đánh đàn sao?
Không không, đó không phải vấn đề trọng tâm!
Dung Hoài Yến nhắm mắt làm ngơ trước những suy nghĩ vớ vẩn của cô Dung nhà mình, đi thẳng lên lầu.
“Ối…”
Thấy sắp đến phòng khách ở tầng một.
Ở đây có nhiều người giúp việc ra vào nhất.
Cố Tinh Đàn sợ tới mức toàn thân co rúm trong vòng tay của người đàn ông, hận không thể cởi hết cúc áo sơ mi của anh mà chui vào trong.
Cô đang rất căng thẳng.
Thậm chí còn không chú ý tới từ tầng hai cho đến phòng ngủ chính ở tầng ba hoàn toàn không bắt gặp bất cứ bóng người nào, thậm chí ngay cả đèn còn chưa bật, toàn bộ căn biệt thự rộng lớn như vậy mà yên tĩnh không thôi, cứ như chỉ có hai người bọn họ.
Trong ánh sáng mờ ảo, Dung Hoài Yến ôm chặt cô tới trước gương trang điểm.
Anh vừa định bật đèn thì lại bị một đôi tay nắm lấy cổ tay: “Bật đèn khác đi.”
Bình thường Cố Tinh Đàn luôn nói chuyện rất mạnh miệng, nhưng thực tế cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì mấy, nhất là Dung Hoài Yến đã nhiều lần làm đủ kiểu khiến cô hoàn toàn không theo kịp nhịp điệu của anh.
Ngày thường trong chuyện phòng the của vợ chồng, đều là anh vượt quá giới hạn nhiều lần, lần này…
Ai biết người này sẽ làm gì?
Cố Tinh Đàn cảm thấy không ổn lắm.
Quan trọng hơn…
Sau khi mắt đã quen với ánh sáng mơ hồ, những gì lọt vào tầm mắt cô chính là hình ảnh phản chiếu của bản thân trước gương trang điểm.
!!!
Cố Tinh Đàn đã bơi hai vòng để giải tỏa cảm xúc.
Lúc này, cô đang lười biếng tựa vào thành bể, bộ bikini cực mỏng màu xanh ngọc bích ôm lấy cơ thể duyên dáng đầy quyến rũ. Từng bọt nước li ti bắn tung tóe trong làn nước xanh nhạt theo những giọt nước mịn màng lăn dọc trên làn da của cô,
Chiếc điện thoại kế bên đang có người nói chuyện.
Chu Hạc Linh thản nhiên trêu chọc: “Chà, người chồng bí ẩn của bậc thầy phục chế xinh đẹp nhất Cố Tinh Đàn quả nhiên là anh ta.”
“Cặp đôi mới nổi đẹp nhất Lăng Thành…”
“Dừng dừng dừng.”
Cố Tinh Đàn nghe anh ấy đọc bình luận nóng trên mạng, tâm tình vừa tốt hơn xíu lại bị phá hỏng, biểu cảm lười biếng nhàn nhã của cô đã nhuốm vài phần chán ghét: “Đừng nhắc tới anh ta nữa, xui xẻo chết đi được.”
Chu Hạc Linh nghe lời đổi sang chuyện khác.
“Được rồi, không nhắc tới anh ta nữa, em vẫn còn nhớ mình mới kết hôn chứ?”
Cố Tinh Đàn thờ ơ đùa nghịch làn nước bên cạnh, dưới ánh đèn rực rỡ trong nhà, hàng mi cong vút của cô in từng hàng bóng mờ lên làn da trắng ngần.
“Vẫn nhớ…”
Cô cũng đâu có quên được dễ thế, huống chi, cô còn đang đứng dưới mái hiên đây này.
Cô quan sát xung quanh rồi khẽ tặc lưỡi.
Nhà cô không có không gian lớn như vậy để làm những thứ này, thậm chí là cả tầng như thế. Các khu khác còn thiết kế nguyên một khu Spa, bồn tắm massage, khu vực nghỉ ngơi… Còn đầy đủ hơn các câu lạc bộ bơi lội cao cấp.
“Vậy… em có từng nghĩ, mình phải giải thích như thế nào nếu chuyện từng có chồng nuôi từ bé, bê bối tình cảm của bản thân bị chồng em phát hiện chưa?”
Chu Hạc Linh chậm rãi nhắc nhở.
“...”
Bàn tay đang nghịch nước của Cố Tinh Đàn đột nhiên dừng lại.
Phải ha.
Hiện giờ cô vẫn còn mang danh cô Dung, lại có bê bối tình cảm với người đàn ông khác, quả thực cô cần phải xin lỗi Dung Hoài Yến.
Hầy.
Cố Tinh Đàn vươn cánh tay trắng nõn ra, cầm lấy ly rượu gần đó đã được chuẩn bị từ trước, thành thật cảm thấy mừng cho tổng giám đốc Dung bị ép ôm cặp sừng: “Cũng may, người ta vẫn chưa biết Dung Hoài Yến mới chính là người chồng bí mật.”
Chu Hạc Linh hiếm khi không nói nên lời: “...”
Sau vài giây im lặng: “Có phải em nghĩ là bình thường nhìn Dung Hoài Yến trông đàng hoàng khiêm tốn nên cho rằng anh ta dễ bắt nạt không? Anh ta…”
Loại người như vậy mới thực sự nguy hiểm.
Tuy nhiên, không đợi Chu Hạc Linh kịp nói xấu về Dung Hoài Yến lần nữa.
Cố Tinh Đàn lập tức phản bác:
“Em không có nghĩ vậy!”
Cô cúi mắt nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt nước và đôi chân vốn sạch sẽ trắng trẻo của mình giờ đang nở rộ từng đóa hoa hải đường tuyệt đẹp. Cố Tinh Đàn cười khẩy, nói không mấy thiện cảm:
“Cậu Dung của chúng ta nhìn thì tưởng đàng hoàng, nhưng ai biết được là biết chơi lắm đâu.
Miêu tả bằng một từ sống động hoàn hảo đủ tiêu chuẩn chính là….”
“Mặt, người, dạ, thú.”
Từng câu chữ mạnh mẽ vừa thốt ra.
Cô vô thức nâng chiếc cằm nhỏ tinh tế của mình lên, tiếp tục nhấp rượu lấy bình tĩnh.
Cố Tinh Đàn thoáng thấy bóng dáng cao ráo đang chầm chậm đi về phía này, khi người đàn ông ngẩng mặt lên, Cố Tinh Đàn thấy rõ gương mặt anh.
Ánh sáng chói lóa chiếu rọi, phác họa rõ ràng từng đường nét của người đàn ông, mái tóc ngắn đen tuyền, đôi môi mỏng hồng hào hơi mím lại thành đường cong nhẹ nhàng mà tinh tế. Anh tiện tay cởi chiếc áo khoác lạnh trên người, để lộ chiếc quần tây được may đo tỉ mẩn và áo sơ mi trắng phẳng phiu bên trong.
Cô chợt sặc rượu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khụ khụ khụ!”
Quả báo đây mà, nói xấu sau lưng người ta thế nào thì nhận lại thế ấy!
Vì ho dữ dội quá nên làn da mỏng manh không còn đủ sức chống đỡ, cơ thể trượt thẳng xuống bể bơi, làm đổ cả nửa ly rượu vang đỏ còn lại.
Khiến làn nước trong vắt dưới bể bơi từ từ loang thành một màu hồng.
Chiếc ly nổi lênh đênh.
Nhưng…
Cố Tinh Đàn phát hiện bản thân không nổi lên được vì đôi chân đang mỏi nhừ.
Chu Hạc Linh ở đầu bên kia nghe thấy tiếng ho khan của Cố Tinh Đàn bèn lo lắng hỏi: “Đàn em, em có sao không?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vì bật loa ngoài nên giọng nói rất to.
Đặc biệt là khi còn truyền xuyên qua nước.
Dung Hoài Yến nghe thấy giọng của một người đàn ông xa lạ, hơi nhướng mày, thản nhiên ung dung cởi từng cúc áo sơ mi, cúi đầu nhìn thân hình tinh tế đang tung tăng trong nước từ trên cao.
Rồi anh than thở bằng một giọng rất nhẹ: “Cô Dung, cái bể này chỉ sâu có 1 mét 3.”
Âm thanh khá nhỏ nhưng cũng đủ để người trong di động nghe được.
Quả nhiên.
Chu Hạc Linh vừa nãy còn đang lo lắng, chợt im lặng vài giây rồi chọn cúp máy.
Cố Tinh Đàn sững sờ.
Mũi chân của cô cũng chạm vào đáy bể bơi, cơ thể mảnh khảnh duyên dáng của cô đặc biệt động lòng người khi dao động theo từng gợn sóng.
Cô trơ mắt nhìn Dung Hoài Yến đi về phía này mà không khỏi cảm thấy chột dạ. Cố Tinh Đàn bèn vùi nửa gương mặt xuống làn nước trong veo, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen trắng rõ ràng ngây thơ vô tội, cùng mái tóc ướt sũng trên vai đầy mong manh dễ vỡ.
Trong lòng cô không khỏi mắng thầm:
Tên khốn không có lương tâm!
Chẳng phải như bình thường khi thấy cô vợ xinh đẹp đuối nước, dưới tình thế nguy kịch trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế thì tâm trí nam chính trên phim đều trống rỗng, thậm chí quên mất bản thân không biết bơi mà liều mình nhảy xuống đồng sinh cộng tử với người yêu chứ.
Sao mà tới lượt Dung Hoài Yến lại khác một trời một vực thế này, anh còn rảnh rỗi đi tính độ sâu của bể bơi nữa?
Đây là việc mà con người làm đấy à?
Dung Hoài Yến đứng dưới chỗ có ánh đèn sáng rực nhất.
Từ góc nhìn của Cố Tinh Đàn không thể thấy rõ vẻ mặt anh, ánh sáng làm lu mờ gương mặt lạnh như ngọc kia, cũng chẳng rõ giọng anh đang vui hay giận, chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi môi mỏng ấy hé mở:
“Cô Dung quả thực rất giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Tất cả chỉ là… hiểu lầm thôi!”
Cố Tinh Đàn vừa nghe là đã hiểu người đàn ông này thấy hot search trên mạng rồi.
Cô lại gần hơn, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Hoài Yến: “Yên tâm, đầu anh không xanh chút nào.”
Bộ bikini màu ngọc bích khoe lên vóc dáng trắng như tuyết lả lướt của cô, giống như một việc ngọc màu xanh lục lấp lánh, màu sắc rực rỡ như vậy được khoác trên người lại càng khiến người ta sinh lòng ham muốn.
Đặc biệt là đóa Tây Phủ hải đường lộng lẫy đang nở rộ trên mắt cá chân, kiêu ngạo huênh hoang, đẹp đến mức không thể rời mắt.
“Không xanh ư?”
Dung Hoài Yến khẽ nghiêng cười, một tay ôm eo và nâng cô lên khỏi mặt nước.
Hành động quá đột ngột, từng mảng nước lớn trượt theo đường cong uyển chuyển của người con gái, rơi xuống bể bơi rồi bắn ra từng bọt nước tung tóe như một nàng tiên cá bất ngờ vươn khỏi mặt nước.
Từ làn da trắng mịn cho đến những ngón chân như châu ngọc đều có nước trượt xuống.
Cố Tinh Đàn bất ngờ chẳng bị phòng bị, đôi tay vung loạn, theo bản năng ôm lấy vòng eo thon săn chắc của đàn ông.
Áo sơ mi và quần anh nhanh chóng ướt đẫm.
Những giọt nước vẫn không ngừng lăn xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh làm gì…”
Cô chợt thấy một ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lành lạnh gỡ mái tóc ướt của mình, sóng mũi thẳng tắp cao ráo của người đàn ông bình tĩnh áp sát, đôi môi mỏng dán vào cần cổ ngọc ngà, giọng nói cực kỳ trầm: “Cả người đều là mùi đàn ông.”
“Cái quái gì cơ?”
Cô đã bơi qua bơi lại không biết bao nhiêu lần?
Đừng nói là mùi đàn ông, ngay cả mùi phụ nữ cũng không có!
Ngay sau đó.
Dây đai mỏng trên lưng cô khẽ mở ra một chút, người đàn ông ôm cô nói với giọng điệu điềm tĩnh mà nghiêm túc, như thể đang phát biểu một vấn đề quan trọng: “Gần đây tôi không thích nhìn thấy màu xanh lục.”
“Áo tắm của tôi!”
Cố Tinh Đàn quay đầu chỉ nhìn thấy mảnh vải che thân duy nhất của mình bị ném xuống bể bơi.
Hàng mi cô chớp mấy lần, đôi mắt gợn sóng tràn ngập vẻ hoài nghi.
Cơ thể mềm mại uốn cong trong lòng anh, cố gắng vươn tới bộ đồ màu xanh ngọc bích của mình!
Cô không phải người mặt dày chẳng biết xấu hổ, bất cứ lúc nào người giúp việc cũng có thể bước vào đây nên nếu để người ta thấy thì cô Dung độn thổ mất!
Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm tới mặt nước.
Mảnh vải ngọc bích đã từ từ trôi xa, cuối cùng dừng ở nơi vừa được tô thêm chút màu sắc nhàn nhạt vì đổ rượu vang đỏ, cực kỳ bắt mắt.
Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Tinh Đàn đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào anh: “Dung Hoài Yến!”
Hiếm khi thấy cô tức giận như vậy, Dung Hoài Yến không đáp, thản nhiên đi về phía cầu thang xoắn ốc đằng kia.
Cố Tinh Đàn vội vàng túm lấy cổ áo sơ mi của anh, lúng túng nhận sai: “Tôi sai rồi tôi sai rồi tôi sai rồi…”
Chắc phải nói nhiều thì anh mới cảm nhận được sự chân thành.
Cố Tinh Đàn định nhận sai xong sẽ bỏ chạy ngay.
Có điều, Dung Hoài Yến lại dễ dàng khống chế được thân hình mảnh mai của Cố Tinh Đàn, thậm chí còn rảnh tay từ tốn vuốt ve mái tóc dài ngang eo của cô giống như đang đánh đàn.
Cố Tinh Đàn thoáng sửng sốt: Quan trọng là anh biết đánh đàn sao?
Không không, đó không phải vấn đề trọng tâm!
Dung Hoài Yến nhắm mắt làm ngơ trước những suy nghĩ vớ vẩn của cô Dung nhà mình, đi thẳng lên lầu.
“Ối…”
Thấy sắp đến phòng khách ở tầng một.
Ở đây có nhiều người giúp việc ra vào nhất.
Cố Tinh Đàn sợ tới mức toàn thân co rúm trong vòng tay của người đàn ông, hận không thể cởi hết cúc áo sơ mi của anh mà chui vào trong.
Cô đang rất căng thẳng.
Thậm chí còn không chú ý tới từ tầng hai cho đến phòng ngủ chính ở tầng ba hoàn toàn không bắt gặp bất cứ bóng người nào, thậm chí ngay cả đèn còn chưa bật, toàn bộ căn biệt thự rộng lớn như vậy mà yên tĩnh không thôi, cứ như chỉ có hai người bọn họ.
Trong ánh sáng mờ ảo, Dung Hoài Yến ôm chặt cô tới trước gương trang điểm.
Anh vừa định bật đèn thì lại bị một đôi tay nắm lấy cổ tay: “Bật đèn khác đi.”
Bình thường Cố Tinh Đàn luôn nói chuyện rất mạnh miệng, nhưng thực tế cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì mấy, nhất là Dung Hoài Yến đã nhiều lần làm đủ kiểu khiến cô hoàn toàn không theo kịp nhịp điệu của anh.
Ngày thường trong chuyện phòng the của vợ chồng, đều là anh vượt quá giới hạn nhiều lần, lần này…
Ai biết người này sẽ làm gì?
Cố Tinh Đàn cảm thấy không ổn lắm.
Quan trọng hơn…
Sau khi mắt đã quen với ánh sáng mơ hồ, những gì lọt vào tầm mắt cô chính là hình ảnh phản chiếu của bản thân trước gương trang điểm.
!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro