Chương 18
2024-10-05 18:39:30
Trong căn phòng tối om, nước da vốn đã trắng của cô càng sáng rực hơn.
Cô vội vàng kéo mái tóc dài đến thắt lưng che trước người, tức giận ngẩng đầu, đôi mắt hừng hực nhìn vào Dung Hoài Yến đang đứng bên cạnh:
“Không phải chỉ là một vụ bê bối thôi sao?”
“Anh có thể rộng lượng một chút không?”
“Tôi cũng đâu phạm phải sai lầm mà tất cả phụ nữ đều mắc phải.”
Đôi mắt đào hoa vốn đã rất đẹp, lúc này lại đang ngấn nước để lộ vệt hồng nhạt lóe lên ở đuôi mắt, trong bóng tối, đôi con ngươi đẫm lệ ấy như một lưỡi câu quấn quanh đầu tim của người khác.
Dung Hoài Yến im lặng cúi đầu nhìn cô, bình tĩnh lắng nghe và còn đáp lại.
Sau đó… ngón tay dài khẽ cử động, dứt khoát bật đèn.
Cố Tinh Đàn: “...”
Chết tiệt.
Nãy giờ nói chẳng có ích gì sất.
…
…
Dưới ánh đèn sáng như ban ngày, Cố Tinh Đàn ngồi trên bàn trang điểm, tấm lưng gầy gò nhỏ nhắn dán vào mặt gương lạnh lẽo, đôi mắt mê người kia giờ đang phủ kín một lớp sương mờ, mi mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước chỉ chực nhỏ xuống.
Nhành hoa hải đường được vẽ một cách bí ẩn treo lơ lửng bên mép bàn.
Mắt cá chân lắc lư qua lại, nhánh Tây Phủ hải đường kia trông sống động như thật, thậm chí còn khiến xung quanh cùng ửng lên một lớp phấn hồng mỏng.
“Dung Hoài Yến, hôm nay anh sao vậy?”
Đôi môi mỏng của Cố Tinh Đàn mấp máy, rất lâu sau mới mơ hồ hỏi một câu.
Người nói vô tình.
Anh làm sao?
Dung Hoài Yến bỗng dừng lại, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng như đang chảy máu của cô, trong đầu không có gì ngoài tấm hình kia, cảnh cô đang nhếch môi nhìn đối tượng ‘chồng nuôi từ bé’ ấy.
Lòng bàn tay anh chậm rãi mơn trớn cánh môi cô, rồi đột nhiên dùng lực.
Cố Tinh Đàn đau đớn nhíu mày.
Ánh mắt của Dung Hoài Yến chợt nhíu lại trong giây lát, đôi mắt vốn mang màu sâu thẳm như biển cả dần dần bình tĩnh lại.
Người đàn ông đặt lòng bàn tay lên mặt gương sắp tan chảy vì nhiệt độ cơ thể, hết sức chậm rãi đứng thẳng lên.
Một phút sau.
Cố Tinh Đàn ngơ ngác nhìn bóng lưng của người đàn ông nhanh nhẹn dứt khoát rời đi, không hề luyến tiếc chút gì.
Vậy là đi hả? Ai xúc phạm anh à?!!
Chiếc áo sơ mi được vứt bên cạnh bàn trang điểm, sống lưng anh uốn lượn đầy gợi cảm, anh chỉ mặc chiếc quần cũng đã lỏng lẻo ngổn ngang, quý ông đứng đắn đột nhiên biến thành một thanh niên ăn chơi.
Nếu không phải vừa rồi anh còn tỏ vẻ kiên trì quyết không bỏ cuộc suốt hai tiếng đồng hồ thì cô đã thực sự nghĩ là kích thích quá nên tự dưng bất lực.
Trên bàn trang điểm, cô gái với mái tóc đen xõa dài trên làn da như ngọc lười nhác tựa vào gương, tay chân mềm nhũn như không xương, mệt đến mức không cử động nổi.
Chẳng lẽ…
Cố Tinh Đàn suy nghĩ hồi lâu, bỗng mở to hai mắt, cô suy đoán: Trả thù bằng cách giết địch 1000, tự hại mình 800 à?
Chậc chậc chậc.
Cũng đúng.
Suy cho cùng đối với cậu chủ cao quý như Dung Hoài Yến thì việc vợ mình có tin đồn với người đàn ông khác quả thực có phần xúc phạm đến anh.
Cố Tinh Đàn lê cơ thể yếu ớt của mình đi vào phòng tắm.
Nếu đây là trả thù.
Thì Dung Hoài Yến đã thắng.
Bây giờ cô thấy khó chịu khắp người, mệt mỏi hơn cả làm cả đêm nữa!
Ngâm mình trong bọt tắm hồi lâu, Cố Tinh Đàn mới cảm thấy mình sống lại, cô lấy chiếc di động mà mình không quên mang theo khi bị Dung Hoài Yến bế về phòng, ngập ngừng suy nghĩ vài giây.
Cuối cùng vẫn bấm vào xem tìm kiếm đang gây sốt.
Mặc dù cô sẽ nhìn thấy những thứ mình coi là xui xẻo, nhưng càng đọc những bình luận tương tác cao trên mạng, vẻ mặt Cố Tinh Đàn càng chán ghét, dính bê bối tình cảm với ai không dính, vậy mà trúng ngay Trình Duy Sở.
[A a a a, tôi thích tôi thích tôi thích, chỉ với mỗi bức ảnh này tôi đã có thể tự nghĩ ra cuốn tiểu thuyết một triệu chữ trong đầu.]
[Doanh nhân mới nổi và quý cô phục chế thư họa cổ xinh đẹp nhất, trời ơi sự ghép đôi tài tình tuyệt vời gì thế này.]
[Chỉ xét về ngoại hình thì tuyệt đối không có ai xứng đôi hơn họ luôn ấy, xin phép gặm kẹo thưởng thức trước.]
[Hu hu hu hu hu hu, làm ơn nhốt họ lại đi.]
[Quả nhiên, nhan sắc hoàn hảo của cả hai quá xứng đôi! Sau này có em bé có phải còn đẹp hơn không?]
[...]
Dòng bình luận cuối cùng này.
Thật sự chọc trúng vết thương của Cố Tinh Đàn.
Có em bé?
Ai muốn có em bé với Trình Duy Sở?!
Nhớ lại hình ảnh mình bị ba nhốt vào phòng khách sạn một năm trước, đôi môi xinh xắn của cô mím chặt thành một đường thẳng, nước ấm trong bồn cũng không thể làm tan đi cái lạnh chạy dọc sống lưng cô.
Lúc ấy ba cô đứng trước cửa nói: “Hai đứa các con, một đứa xinh đẹp, một đứa thông minh, đứa trẻ được sinh ra sẽ ưu tú biết nhường nào.”
Cố Tinh Đàn nghiêm gương mặt xinh đẹp, không chút ngần ngại mở Weibo mới chỉ đăng duy nhất một bài viết đẹp lên tường.
Giờ là hai bài viết.
Cố Tinh Đàn V: “Đâu phải ai cũng có thể làm chồng tôi, phải biết lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, giỏi cả cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú, đáng tiếc… người anh em mọi người vô tình gặp được kia chỉ là một cỗ máy kiếm tiền.”
Sau khoảng thời gian thường xuyên xuất hiện trên mục tìm kiếm nóng thì lượng người hâm mộ của Cố Tinh Đàn đã sắp vượt hơn một triệu người.
Đặc biệt, hiện tại cô vẫn đang là xu hướng trên Weibo.
Bài đăng vừa ra mắt, lập tức có vô số cư dân mạng hóng hớt đổ xô vào xem.
Bình luận nóng đầu tiên: [Tôi cực kỳ nghi ngờ chẳng biết người đàn ông như vậy có tồn tại hay không. Cô có chắc đây không phải là một nhân vật ảo được thiết kế hoàn hảo trong sách không?”
Đúng là Cố Tinh Đàn từng nghĩ như thế, Dung Hoài Yến thực sự rất giống một người được thiết lập hoàn hảo trong sách, tựa như không có cảm xúc dục vọng, làm đến mức đó rồi vẫn có thể bình tĩnh lại, nên trao cho anh giải nhân vật trong sách xuất sắc nhất.
Đầu ngón tay trắng mềm dừng lại một giây, sau đó chậm rãi trả lời: [Quả thực cũng giống với người trong sách.]
Cư dân mạng bắt đầu gọi cô: [Nói dối, lừa đảo!]
[Người trong sách sao có thể vẽ tranh lên đùi của cô? Vẽ trong mơ hả?]
Cố Tinh Đàn: [Đúng là trong mơ mà, tôi nằm mơ thấy Tây Phủ hải đường nở rộ trong mùa đông, cánh hoa rơi xuống bên chân tôi rồi giống như bị đóng dấu vậy. Khi tôi thức dậy, mọi người đoán xem tôi phát hiện cái gì, trên đùi tôi thật sự có thêm một nhánh hải đường, có kỳ lạ không?]
Cư dân mạng đang hóng hớt: [...]
[???]
Có chắc là bọn họ vào đúng Weibo của người phục chế văn vật không thế?
Chứ không phải Weibo tâm linh nào hả?
Sau khi bắt nạt cư dân mạng xong, Cố Tinh Đàn thoải mái hơn, cuối cùng cũng có tâm trạng bắt đầu hưởng thụ ngâm mình trong bồn tắm.
*
Ở bể bơi trong nhà.
Sau khi Dung Hoài Yến ý thức được cảm xúc bản thân bất ổn, anh bơi liên tục khoảng hai tiếng rồi mới lên bờ.
Anh tiện tay lau khô mái tóc ngắn ẩm ướt bằng một chiếc khăn trắng, để lộ ra gương mặt đẹp trai, không biết tự bao giờ gương mặt ấy đã khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh lùng, như tuyết đọng quanh năm không tan trên đỉnh núi cao, mang lại cảm giác lạnh lẽo khó tiếp cận.
Anh nhấc chiếc di động đặt trên ghế tựa bên cạnh lên gọi cho thư ký Giang.
Ông chủ không ngủ, người làm công như thư ký Giang càng không dám ngủ, hai giờ sáng vẫn lập tức nghe điện thoại, nói năng lưu loát: “Tổng giám đốc Dung có gì căn dặn ạ?”
Giọng của Dung Hoài Yến hơi khàn đi do vận động quá độ.
Nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước: “Xóa sạch hot search về vợ tôi.”
Việc này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của tổng giám đốc Dung nhà mình nên thư ký Giang vẫn đang chú ý suốt đêm.
Anh ấy thoáng ngạc nhiên: “Anh có chắc muốn xóa luôn phần giải thích của cô Dung không?”
Nếu xóa vào lúc này.
Phải chăng tổng giám đốc Dung có sở thích được cắm sừng?
Dung Hoài Yến khẽ cau mày, mở tấm ảnh chụp màn hình từ Weibo mà thư ký Giang gửi tới, lọt vào mắt anh là những câu trả lời khiến người ta tức chết của cô Dung trên Weibo.
Khóe mắt lơ đãng lướt qua mặt hồ lấp lánh sóng nước, chợt khựng lại khi thấy một bóng người phản chiếu.
Anh vô thức ngước mắt lên, thân hình bé nhỏ uyển chuyển được bọc trong chiếc áo sơ mi đen không vừa với người mình, cô tựa lên lan can tầng ba và nhìn xuống.
Sau vài giây nhìn nhau.
Cố Tinh Đàn lắc lắc chiếc di động trên tay với anh.
Dùng khẩu hình môi nói: Mau xem điện thoại.
Chiếc điện thoại trong tay Dung Hoài Yến rung lên mấy hồi.
Đó là tin nhắn từ WeChat.
Cô Dung: [Anh còn không muốn thấy màu xanh lá nữa không?]
Thấy dòng tin nhắn này, cánh môi ướt đẫm của Dung Hoài Yến khẽ cong lên. Anh ngước mắt, như có điều suy tư ngắm nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ kia đang mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền.
Giống hệt một bé hồ ly nhỏ vừa thực hiện mưu kế thành công.
*
Ngày hôm sau, Dung Hoài Yến bước ra khỏi phòng họp sau cuộc họp buổi sáng.
Ngón tay dài của anh xoa huyệt thái dương, gương mặt đẹp trai như trong tranh có hơi mệt mỏi.
Vừa đến văn phòng.
Thư ký Giang đã đưa một tập tài liệu tới: “Tổng giám đốc Dung, đây là danh sách thống kê những người muốn trao đổi đồ cổ với anh trong hội thưởng thức đồ cổ tối qua.”
Món đồ cổ mà Dung Hoài Yến mang tới là món đồ sứ Thanh Hoa từ thời nhà Nguyên, quý hiếm lạ thường. Suy cho cùng một gia tộc trăm năm tuổi cũng cất giữ không ít bộ sưu tập đồ cổ truyền lại cho đời sau, song hiếm có người biết chuyện đó.
Dung Hoài Yến nói với giọng điệu cực bình tĩnh: “Không…” Đổi.
Vừa nói xong một chữ, anh chợt nghĩ đến điều gì đó bèn vươn tay cầm lấy tập tài liệu trong tay thư ký Giang.
Trong đó có khá nhiều trang sức quý giá mà phụ nữ sẽ yêu thích.
Anh thuận tiện lật vài trang.
Thư ký Giang sửng sốt hoảng loạn khi nhìn tổng giám đốc Dung của bọn họ ngẫu nhiên khoanh tròn vài thứ.
Từ những chiếc vòng tay đính đá sapphire quý hiếm đến những chiếc vòng cổ ngọc bích ánh tím đẹp nhất của hoàng tộc, đôi hoa tai kim cương đỏ với giá cao ngất ngưởng trên mỗi cara… Khoan đã, những thứ này có thể tạo thành một bộ trang sức hoàn chỉnh.
Tuy nhiên dù thế nào, giá của chúng cũng lên tới hàng trăm triệu. Dẫu sao, những thứ có thể xuất hiện ở hội thưởng thức đồ cổ này đều đã được chọn lựa cẩn thận.
Ngoài giá cả của chúng, quan trọng hơn là giá trị của món đồ trang sức cổ, càng không có món trang sức xa xỉ được bán tràn lan nào hiện nay so sánh được.
Trong lòng anh ấy có một suy đoán táo bạo…
Cho đến khi.
Vào ngày cuối cùng trong kỳ hạn một tuần của hội thưởng thức đồ cổ, suy đoán của anh ấy càng được chứng thực khi đến lúc các nhà sựu tập đồ cổ trao đổi các bộ sưu tập với nhau.
Đêm hôm đó.
Món đồ cổ quý giá xuất thân từ gia tộc trí thức lâu đời, được tổ tiên truyền lại, nhiều năm qua chưa từng đến được tay bất cứ nhà sưu tập nào dù có ra giá cao bao nhiêu, nhà họ Dung ngồi ở vị trí cao nhất trong giới đồ cổ bất ngờ giáng trần ở hội thưởng thức đồ cổ lần này…
Trước nay chưa từng có ai dám lấy sáu món đồ cổ được truyền lại từ đời tổ tông khiến các nhà sưu tập thèm nhỏ dãi ra để đổi lấy những món trang sức tốt nhất từ phía bọn họ.
Quả thực khiến mắt muốn nổ đom đóm.
Thậm chí tin tức còn ra đến nước ngoài.
Vô số nhà sưu tập nước ngoài thất vọng khôn xiết vì không thể đến.
Hội thưởng thức vẫn chưa kết thúc, nhiều cơ quan truyền thông nhận được tin tức đã đổ xô đến hiện trường để thu tin trực tiếp.
Nguyễn Kỳ Chước tận mắt chứng kiến cảnh này đã lập tức nắm bắt cơ hội, nhanh chóng cử người đến phát sóng trực tiếp.
Không biết từ khi nào, những bông tuyết mịn ở bên ngoài bắt đầu rơi.
Trong ống kính.
Một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác quý phái lịch lãm, để lộ bộ vest đen tinh xảo bên dưới, gương mặt đẹp trai đứng đắn, so với sự thật phía sau như được trang bị vũ trang đầy đủ. Anh đứng nhàn nhã trước cửa tòa lâu đài cổ kính dưới ánh đèn rực rỡ, tuyết trắng phủ trên vai.
Thấy càng ngày càng có nhiều phóng viên đến.
Nguyễn Kỳ Chước không kiềm chế được nữa, tin tức trực tiếp đầu tiên phải thuộc về nhà họ!
Anh ấy bước tới trước hai bước, giật lấy chiếc máy quay phát sóng trực tiếp của nhà mình và đối mặt với Dung Hoài Yến: “Xin hỏi tổng giám đốc Dung, hôm nay nhà họ Dung đột nhiên trao đổi nhiều đồ cổ được truyền lại từ tổ tiên như vậy, phải chăng là đang có ý gì?”
Hiện trường lập tức im lặng vài giây.
Mọi người đều nghi ngờ đó có thể là tín hiệu nhà họ Dung gửi đến các nhà sưu tập và nhà đấu giá trên toàn thế giới.
Dưới ánh mắt của mọi người, Dung Hoài Yến chỉ chậm rãi vỗ tuyết rơi trên vai bằng bàn tay thon dài trắng nõn lạnh lẽo.
Khi tất cả nghĩ rằng cậu chủ cao quý này sẽ không trả lời.
Lại thấy đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của anh ngước lên, nhìn thẳng vào ống kính, chầm chậm nói với giọng điệu lạnh như ngọc không mang cảm xúc: “Không có ý nghĩa gì đặc biệt cả.”
“Để được chiêm ngưỡng nụ cười của bà xã thôi.”
Cô vội vàng kéo mái tóc dài đến thắt lưng che trước người, tức giận ngẩng đầu, đôi mắt hừng hực nhìn vào Dung Hoài Yến đang đứng bên cạnh:
“Không phải chỉ là một vụ bê bối thôi sao?”
“Anh có thể rộng lượng một chút không?”
“Tôi cũng đâu phạm phải sai lầm mà tất cả phụ nữ đều mắc phải.”
Đôi mắt đào hoa vốn đã rất đẹp, lúc này lại đang ngấn nước để lộ vệt hồng nhạt lóe lên ở đuôi mắt, trong bóng tối, đôi con ngươi đẫm lệ ấy như một lưỡi câu quấn quanh đầu tim của người khác.
Dung Hoài Yến im lặng cúi đầu nhìn cô, bình tĩnh lắng nghe và còn đáp lại.
Sau đó… ngón tay dài khẽ cử động, dứt khoát bật đèn.
Cố Tinh Đàn: “...”
Chết tiệt.
Nãy giờ nói chẳng có ích gì sất.
…
…
Dưới ánh đèn sáng như ban ngày, Cố Tinh Đàn ngồi trên bàn trang điểm, tấm lưng gầy gò nhỏ nhắn dán vào mặt gương lạnh lẽo, đôi mắt mê người kia giờ đang phủ kín một lớp sương mờ, mi mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước chỉ chực nhỏ xuống.
Nhành hoa hải đường được vẽ một cách bí ẩn treo lơ lửng bên mép bàn.
Mắt cá chân lắc lư qua lại, nhánh Tây Phủ hải đường kia trông sống động như thật, thậm chí còn khiến xung quanh cùng ửng lên một lớp phấn hồng mỏng.
“Dung Hoài Yến, hôm nay anh sao vậy?”
Đôi môi mỏng của Cố Tinh Đàn mấp máy, rất lâu sau mới mơ hồ hỏi một câu.
Người nói vô tình.
Anh làm sao?
Dung Hoài Yến bỗng dừng lại, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng như đang chảy máu của cô, trong đầu không có gì ngoài tấm hình kia, cảnh cô đang nhếch môi nhìn đối tượng ‘chồng nuôi từ bé’ ấy.
Lòng bàn tay anh chậm rãi mơn trớn cánh môi cô, rồi đột nhiên dùng lực.
Cố Tinh Đàn đau đớn nhíu mày.
Ánh mắt của Dung Hoài Yến chợt nhíu lại trong giây lát, đôi mắt vốn mang màu sâu thẳm như biển cả dần dần bình tĩnh lại.
Người đàn ông đặt lòng bàn tay lên mặt gương sắp tan chảy vì nhiệt độ cơ thể, hết sức chậm rãi đứng thẳng lên.
Một phút sau.
Cố Tinh Đàn ngơ ngác nhìn bóng lưng của người đàn ông nhanh nhẹn dứt khoát rời đi, không hề luyến tiếc chút gì.
Vậy là đi hả? Ai xúc phạm anh à?!!
Chiếc áo sơ mi được vứt bên cạnh bàn trang điểm, sống lưng anh uốn lượn đầy gợi cảm, anh chỉ mặc chiếc quần cũng đã lỏng lẻo ngổn ngang, quý ông đứng đắn đột nhiên biến thành một thanh niên ăn chơi.
Nếu không phải vừa rồi anh còn tỏ vẻ kiên trì quyết không bỏ cuộc suốt hai tiếng đồng hồ thì cô đã thực sự nghĩ là kích thích quá nên tự dưng bất lực.
Trên bàn trang điểm, cô gái với mái tóc đen xõa dài trên làn da như ngọc lười nhác tựa vào gương, tay chân mềm nhũn như không xương, mệt đến mức không cử động nổi.
Chẳng lẽ…
Cố Tinh Đàn suy nghĩ hồi lâu, bỗng mở to hai mắt, cô suy đoán: Trả thù bằng cách giết địch 1000, tự hại mình 800 à?
Chậc chậc chậc.
Cũng đúng.
Suy cho cùng đối với cậu chủ cao quý như Dung Hoài Yến thì việc vợ mình có tin đồn với người đàn ông khác quả thực có phần xúc phạm đến anh.
Cố Tinh Đàn lê cơ thể yếu ớt của mình đi vào phòng tắm.
Nếu đây là trả thù.
Thì Dung Hoài Yến đã thắng.
Bây giờ cô thấy khó chịu khắp người, mệt mỏi hơn cả làm cả đêm nữa!
Ngâm mình trong bọt tắm hồi lâu, Cố Tinh Đàn mới cảm thấy mình sống lại, cô lấy chiếc di động mà mình không quên mang theo khi bị Dung Hoài Yến bế về phòng, ngập ngừng suy nghĩ vài giây.
Cuối cùng vẫn bấm vào xem tìm kiếm đang gây sốt.
Mặc dù cô sẽ nhìn thấy những thứ mình coi là xui xẻo, nhưng càng đọc những bình luận tương tác cao trên mạng, vẻ mặt Cố Tinh Đàn càng chán ghét, dính bê bối tình cảm với ai không dính, vậy mà trúng ngay Trình Duy Sở.
[A a a a, tôi thích tôi thích tôi thích, chỉ với mỗi bức ảnh này tôi đã có thể tự nghĩ ra cuốn tiểu thuyết một triệu chữ trong đầu.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Doanh nhân mới nổi và quý cô phục chế thư họa cổ xinh đẹp nhất, trời ơi sự ghép đôi tài tình tuyệt vời gì thế này.]
[Chỉ xét về ngoại hình thì tuyệt đối không có ai xứng đôi hơn họ luôn ấy, xin phép gặm kẹo thưởng thức trước.]
[Hu hu hu hu hu hu, làm ơn nhốt họ lại đi.]
[Quả nhiên, nhan sắc hoàn hảo của cả hai quá xứng đôi! Sau này có em bé có phải còn đẹp hơn không?]
[...]
Dòng bình luận cuối cùng này.
Thật sự chọc trúng vết thương của Cố Tinh Đàn.
Có em bé?
Ai muốn có em bé với Trình Duy Sở?!
Nhớ lại hình ảnh mình bị ba nhốt vào phòng khách sạn một năm trước, đôi môi xinh xắn của cô mím chặt thành một đường thẳng, nước ấm trong bồn cũng không thể làm tan đi cái lạnh chạy dọc sống lưng cô.
Lúc ấy ba cô đứng trước cửa nói: “Hai đứa các con, một đứa xinh đẹp, một đứa thông minh, đứa trẻ được sinh ra sẽ ưu tú biết nhường nào.”
Cố Tinh Đàn nghiêm gương mặt xinh đẹp, không chút ngần ngại mở Weibo mới chỉ đăng duy nhất một bài viết đẹp lên tường.
Giờ là hai bài viết.
Cố Tinh Đàn V: “Đâu phải ai cũng có thể làm chồng tôi, phải biết lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, giỏi cả cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú, đáng tiếc… người anh em mọi người vô tình gặp được kia chỉ là một cỗ máy kiếm tiền.”
Sau khoảng thời gian thường xuyên xuất hiện trên mục tìm kiếm nóng thì lượng người hâm mộ của Cố Tinh Đàn đã sắp vượt hơn một triệu người.
Đặc biệt, hiện tại cô vẫn đang là xu hướng trên Weibo.
Bài đăng vừa ra mắt, lập tức có vô số cư dân mạng hóng hớt đổ xô vào xem.
Bình luận nóng đầu tiên: [Tôi cực kỳ nghi ngờ chẳng biết người đàn ông như vậy có tồn tại hay không. Cô có chắc đây không phải là một nhân vật ảo được thiết kế hoàn hảo trong sách không?”
Đúng là Cố Tinh Đàn từng nghĩ như thế, Dung Hoài Yến thực sự rất giống một người được thiết lập hoàn hảo trong sách, tựa như không có cảm xúc dục vọng, làm đến mức đó rồi vẫn có thể bình tĩnh lại, nên trao cho anh giải nhân vật trong sách xuất sắc nhất.
Đầu ngón tay trắng mềm dừng lại một giây, sau đó chậm rãi trả lời: [Quả thực cũng giống với người trong sách.]
Cư dân mạng bắt đầu gọi cô: [Nói dối, lừa đảo!]
[Người trong sách sao có thể vẽ tranh lên đùi của cô? Vẽ trong mơ hả?]
Cố Tinh Đàn: [Đúng là trong mơ mà, tôi nằm mơ thấy Tây Phủ hải đường nở rộ trong mùa đông, cánh hoa rơi xuống bên chân tôi rồi giống như bị đóng dấu vậy. Khi tôi thức dậy, mọi người đoán xem tôi phát hiện cái gì, trên đùi tôi thật sự có thêm một nhánh hải đường, có kỳ lạ không?]
Cư dân mạng đang hóng hớt: [...]
[???]
Có chắc là bọn họ vào đúng Weibo của người phục chế văn vật không thế?
Chứ không phải Weibo tâm linh nào hả?
Sau khi bắt nạt cư dân mạng xong, Cố Tinh Đàn thoải mái hơn, cuối cùng cũng có tâm trạng bắt đầu hưởng thụ ngâm mình trong bồn tắm.
*
Ở bể bơi trong nhà.
Sau khi Dung Hoài Yến ý thức được cảm xúc bản thân bất ổn, anh bơi liên tục khoảng hai tiếng rồi mới lên bờ.
Anh tiện tay lau khô mái tóc ngắn ẩm ướt bằng một chiếc khăn trắng, để lộ ra gương mặt đẹp trai, không biết tự bao giờ gương mặt ấy đã khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh lùng, như tuyết đọng quanh năm không tan trên đỉnh núi cao, mang lại cảm giác lạnh lẽo khó tiếp cận.
Anh nhấc chiếc di động đặt trên ghế tựa bên cạnh lên gọi cho thư ký Giang.
Ông chủ không ngủ, người làm công như thư ký Giang càng không dám ngủ, hai giờ sáng vẫn lập tức nghe điện thoại, nói năng lưu loát: “Tổng giám đốc Dung có gì căn dặn ạ?”
Giọng của Dung Hoài Yến hơi khàn đi do vận động quá độ.
Nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước: “Xóa sạch hot search về vợ tôi.”
Việc này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của tổng giám đốc Dung nhà mình nên thư ký Giang vẫn đang chú ý suốt đêm.
Anh ấy thoáng ngạc nhiên: “Anh có chắc muốn xóa luôn phần giải thích của cô Dung không?”
Nếu xóa vào lúc này.
Phải chăng tổng giám đốc Dung có sở thích được cắm sừng?
Dung Hoài Yến khẽ cau mày, mở tấm ảnh chụp màn hình từ Weibo mà thư ký Giang gửi tới, lọt vào mắt anh là những câu trả lời khiến người ta tức chết của cô Dung trên Weibo.
Khóe mắt lơ đãng lướt qua mặt hồ lấp lánh sóng nước, chợt khựng lại khi thấy một bóng người phản chiếu.
Anh vô thức ngước mắt lên, thân hình bé nhỏ uyển chuyển được bọc trong chiếc áo sơ mi đen không vừa với người mình, cô tựa lên lan can tầng ba và nhìn xuống.
Sau vài giây nhìn nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tinh Đàn lắc lắc chiếc di động trên tay với anh.
Dùng khẩu hình môi nói: Mau xem điện thoại.
Chiếc điện thoại trong tay Dung Hoài Yến rung lên mấy hồi.
Đó là tin nhắn từ WeChat.
Cô Dung: [Anh còn không muốn thấy màu xanh lá nữa không?]
Thấy dòng tin nhắn này, cánh môi ướt đẫm của Dung Hoài Yến khẽ cong lên. Anh ngước mắt, như có điều suy tư ngắm nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ kia đang mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền.
Giống hệt một bé hồ ly nhỏ vừa thực hiện mưu kế thành công.
*
Ngày hôm sau, Dung Hoài Yến bước ra khỏi phòng họp sau cuộc họp buổi sáng.
Ngón tay dài của anh xoa huyệt thái dương, gương mặt đẹp trai như trong tranh có hơi mệt mỏi.
Vừa đến văn phòng.
Thư ký Giang đã đưa một tập tài liệu tới: “Tổng giám đốc Dung, đây là danh sách thống kê những người muốn trao đổi đồ cổ với anh trong hội thưởng thức đồ cổ tối qua.”
Món đồ cổ mà Dung Hoài Yến mang tới là món đồ sứ Thanh Hoa từ thời nhà Nguyên, quý hiếm lạ thường. Suy cho cùng một gia tộc trăm năm tuổi cũng cất giữ không ít bộ sưu tập đồ cổ truyền lại cho đời sau, song hiếm có người biết chuyện đó.
Dung Hoài Yến nói với giọng điệu cực bình tĩnh: “Không…” Đổi.
Vừa nói xong một chữ, anh chợt nghĩ đến điều gì đó bèn vươn tay cầm lấy tập tài liệu trong tay thư ký Giang.
Trong đó có khá nhiều trang sức quý giá mà phụ nữ sẽ yêu thích.
Anh thuận tiện lật vài trang.
Thư ký Giang sửng sốt hoảng loạn khi nhìn tổng giám đốc Dung của bọn họ ngẫu nhiên khoanh tròn vài thứ.
Từ những chiếc vòng tay đính đá sapphire quý hiếm đến những chiếc vòng cổ ngọc bích ánh tím đẹp nhất của hoàng tộc, đôi hoa tai kim cương đỏ với giá cao ngất ngưởng trên mỗi cara… Khoan đã, những thứ này có thể tạo thành một bộ trang sức hoàn chỉnh.
Tuy nhiên dù thế nào, giá của chúng cũng lên tới hàng trăm triệu. Dẫu sao, những thứ có thể xuất hiện ở hội thưởng thức đồ cổ này đều đã được chọn lựa cẩn thận.
Ngoài giá cả của chúng, quan trọng hơn là giá trị của món đồ trang sức cổ, càng không có món trang sức xa xỉ được bán tràn lan nào hiện nay so sánh được.
Trong lòng anh ấy có một suy đoán táo bạo…
Cho đến khi.
Vào ngày cuối cùng trong kỳ hạn một tuần của hội thưởng thức đồ cổ, suy đoán của anh ấy càng được chứng thực khi đến lúc các nhà sựu tập đồ cổ trao đổi các bộ sưu tập với nhau.
Đêm hôm đó.
Món đồ cổ quý giá xuất thân từ gia tộc trí thức lâu đời, được tổ tiên truyền lại, nhiều năm qua chưa từng đến được tay bất cứ nhà sưu tập nào dù có ra giá cao bao nhiêu, nhà họ Dung ngồi ở vị trí cao nhất trong giới đồ cổ bất ngờ giáng trần ở hội thưởng thức đồ cổ lần này…
Trước nay chưa từng có ai dám lấy sáu món đồ cổ được truyền lại từ đời tổ tông khiến các nhà sưu tập thèm nhỏ dãi ra để đổi lấy những món trang sức tốt nhất từ phía bọn họ.
Quả thực khiến mắt muốn nổ đom đóm.
Thậm chí tin tức còn ra đến nước ngoài.
Vô số nhà sưu tập nước ngoài thất vọng khôn xiết vì không thể đến.
Hội thưởng thức vẫn chưa kết thúc, nhiều cơ quan truyền thông nhận được tin tức đã đổ xô đến hiện trường để thu tin trực tiếp.
Nguyễn Kỳ Chước tận mắt chứng kiến cảnh này đã lập tức nắm bắt cơ hội, nhanh chóng cử người đến phát sóng trực tiếp.
Không biết từ khi nào, những bông tuyết mịn ở bên ngoài bắt đầu rơi.
Trong ống kính.
Một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác quý phái lịch lãm, để lộ bộ vest đen tinh xảo bên dưới, gương mặt đẹp trai đứng đắn, so với sự thật phía sau như được trang bị vũ trang đầy đủ. Anh đứng nhàn nhã trước cửa tòa lâu đài cổ kính dưới ánh đèn rực rỡ, tuyết trắng phủ trên vai.
Thấy càng ngày càng có nhiều phóng viên đến.
Nguyễn Kỳ Chước không kiềm chế được nữa, tin tức trực tiếp đầu tiên phải thuộc về nhà họ!
Anh ấy bước tới trước hai bước, giật lấy chiếc máy quay phát sóng trực tiếp của nhà mình và đối mặt với Dung Hoài Yến: “Xin hỏi tổng giám đốc Dung, hôm nay nhà họ Dung đột nhiên trao đổi nhiều đồ cổ được truyền lại từ tổ tiên như vậy, phải chăng là đang có ý gì?”
Hiện trường lập tức im lặng vài giây.
Mọi người đều nghi ngờ đó có thể là tín hiệu nhà họ Dung gửi đến các nhà sưu tập và nhà đấu giá trên toàn thế giới.
Dưới ánh mắt của mọi người, Dung Hoài Yến chỉ chậm rãi vỗ tuyết rơi trên vai bằng bàn tay thon dài trắng nõn lạnh lẽo.
Khi tất cả nghĩ rằng cậu chủ cao quý này sẽ không trả lời.
Lại thấy đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của anh ngước lên, nhìn thẳng vào ống kính, chầm chậm nói với giọng điệu lạnh như ngọc không mang cảm xúc: “Không có ý nghĩa gì đặc biệt cả.”
“Để được chiêm ngưỡng nụ cười của bà xã thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro