Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Chương 19

2024-10-05 18:39:30

Đứng trước lâu đài cổ tĩnh lặng, đoạn video "Nụ cười của bà xã" của Dung Hoài Yến quay giữa trời tuyết trắng được các trang web lớn chia sẻ và ngay lập tức đạt hàng trăm triệu lượt xem.

Ai có thể cưỡng lại được màn thể hiện tình cảm của cậu ấm lạnh lùng được người ta ví như tuyết rơi trên núi chứ.

[Đợi đã, từ ngữ mấu chốt là... bà xã?]

[Á! Cậu chủ Dung kết hôn rồi sao?]

[Sao bảo là không ai có thể khiến người đàn ông lạnh như tuyết trên núi này tan chảy được hả!!!]

[Quào, người phụ nữ có được danh hiệu cô Dung này rốt cuộc là thần thánh phương nào thế?]

Rất nhanh, những tin đồn về cô Dung nhanh chóng nổi lên.

Bao gồm tất cả những người phụ nữ xuất hiện trong cùng bữa tiệc và các đối tác nữ.

Chỉ cần đã từng đứng chung khung hình thì đều sẽ được người hâm mộ liệt vào danh sách.

[A hu hu, nghe nói đây là đồ cổ gia truyền đấy, chỉ vì nụ cười của bà xã mà đánh đổi như vậy sao!]

[Mau xem lý lịch của anh Dung đi, đây là người chồng trong truyện cổ tích được lập trình sẵn sao?]

[Mãi mãi là người chồng trong truyện cổ tích.]

[Nước mắt ghen ghét và ngưỡng mộ chảy ra từ khóe miệng của tôi rồi.]

Chỉ có thư ký Giang là có thể nhìn rõ mục đích thật sự của cấp trên nhà mình...

Không hổ là tổng giám đốc Dung, đưa trình độ tặng quà lên tới đỉnh cao như vậy, vậy thì sau này cô chủ sẽ cảm thấy chướng mắt trước những món quà nhỏ của người theo đuổi khác mất.

*

Buổi chiều, trong quán cà phê có độ bảo mật rất cao.

"Vẫn là đám cư dân mạng này! Lúc trước nói người chồng cô miêu tả trên Weibo là người trong mơ, chắc bây giờ bị vả cho một cái thật đau rồi!"

Nam Trĩ chống cằm nhìn khuôn mặt ngoài đời còn xinh đẹp và lộng lẫy hơn của Cố Tinh Đàn.

Bỗng nhiên nhớ ra trước đây mình đã vô tình nhìn thấy dấu hôn nhỏ nhắn đằng sau chiếc gáy trắng xinh của Cố Tinh Đàn thì cười ha ha:

Đáng tiếc, chỉ có một mình cô ấy có thể ship cặp vợ chồng thật sự!

Cố Tinh Đàn chán nản nghe Nam Trĩ kích động đọc bình luận của cư dân mạng, đôi môi đỏ bất giác cong lên.

Nghĩ lại từ tối hôm qua tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng người kia lại mím môi, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê: "Được rồi, vị khách đó sẽ tới nhanh thôi."

Gần đây phòng livestream của Cố Tinh Đàn đã bị cấm live, kỳ nghỉ rất dài nên cô nhàn rỗi không có việc gì làm.

Đúng lúc Chu Hạc Linh có một người bạn mới mua được bức tranh hoa điểu cũ, muốn tìm người phục chế lại.

Khi người đó bước vào.

Không chỉ Nam Trĩ bất ngờ hét lên mà ngay cả Cố Tinh Đàn xưa nay luôn bình tĩnh cũng biểu lộ ánh mắt kinh ngạc.

Không ngờ đó lại là nam minh tinh nổi tiếng hàng đầu trong giới giải trí với lượng fans trên Weibo đạt mốc trăm triệu, Vân Diệu.

Thảo nào lại hẹn gặp ở nơi bí ẩn như vậy.

Vân Diệu vừa mới bước vào đã bị khuôn mặt xinh đẹp và kiêu ngạo của Cô Tinh Đàn đập vào mắt.

Còn trẻ như vậy sao?

Anh ta sửng sốt vài giây, cảm thấy hơi lo lắng, nhà phục chế mà Chu Hạc Linh giới thiệu tới có thật sự được chọn bằng kỹ năng chứ không phải là vẻ đẹp không vậy?

Cố Tinh Đàn nhướng mi, liếc nhìn chiếc hộp tranh mà siêu sao nổi tiếng này đang cầm trong tay.

Anh ta không để cho trợ lý đi theo cầm, điều đó cho thấy anh ta cũng là người yêu hội họa, sau khi tìm hiểu sơ qua, cô lịch sự và ân cần nói: "Mời ngồi, tôi có thể xem bức tranh được không?"

Vân Diệu bối rối.

Cuối cùng cũng quyết định tin tưởng vào Chu Hạc Linh.

Anh ta vươn đôi tay trắng bệch ra, ấn vào mép hộp tranh, sau đó đưa bức họa cổ mình trân quý ra một cách chậm rãi rồi hít sâu một hơi: "Nhẹ nhàng thôi! Nó đau đấy!"

Cố Tinh Đàn nhận thấy anh ta không tin tưởng mình, nụ cười ban đầu bỗng nhạt dần.

Sau khi hộp tranh được mở ra.

Mùi cà phê quanh quẩn trong phòng đã nhanh chóng bị lấn át bởi một mùi hương cũ kĩ và mục nát.

Cố Tinh Đàn bất giác nín thở, cúi mắt mà nhìn.

Chỉ mới liếc một cái, vẻ mặt cô đã hoàn toàn thay đổi.

Đột nhiên chiếc hộp bị đóng lại.

Giọng nói vốn mềm mại, du dương giờ lại trở nên vô cùng lạnh lẽo: "Đau thì đã sao, nó đang nguy kịch đây này."

Nghe những lời nói kỳ lạ của cô Cố, Nam Trĩ đang bịt mũi suýt bị dọa chết khiếp.

Cô ơi!

Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không!

Đây chính là nam thần hàng đầu chỉ cần tùy tiện nói một câu là có thể thu hút hàng trăm triệu fans vây quanh đó!

"Hả?"

Vân Diệu vừa mới ngạc nhiên kêu lên một chữ, nữ quản lý bên cạnh anh ta đã tỏ ra không hài lòng với thái độ của cô: "Rốt cuộc cô có phải nhà phục chế chuyên nghiệp không vậy?"

Cố Tinh Đàn cũng không thèm phí lời với bọn họ.

Đợi giải thích xong, bức họa cổ hơn ngàn năm tuổi này sẽ hóa thành tro bụi mất.

Cô lập tức xách bức tranh lên rồi đứng dậy, không kịp giải thích, chỉ nói ngắn gọn: "Đi theo tôi."

"Ăn cướp à, cô có biết bức tranh này trị giá bao nhiêu tiền không? Tôi báo cảnh sát bây giờ!" Người quản lý nhanh chóng bước lên ngăn cản.

Tranh cổ ngàn năm được sưu tầm ở bảo tàng trong nước vốn đã không có nhiều, mỗi bức đều vô cùng quý giá.

Đây là văn vật.

Và cũng là bảo vật quốc gia.

Cố Tinh Đàn không thể bỏ mặc bức tranh cổ này bị một người ngoài nghề không biết bảo vệ văn vật phá hỏng được.

Di sản và lịch sử của nó không thể định giá được.

Nghe người quản lý dùng tiền để định giá bức tranh này, đôi môi đỏ mọng của Cố Tinh Đàn mím chặt lại, sau đó nhìn chủ nhân thật sự của bức tranh: "Có muốn cứu tranh không?"

Vân Diệu không phải kẻ ngốc, cũng đã nhìn ra vấn đề.

Anh ta siết chặt tay.

"Cứu!"

Đi ngang qua cửa quán cà phê.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một mùi hương thoang thoảng lướt qua, Cố Tinh Đàn vờ như không thấy.

Cứ vậy là đi ngang hai người quen.

Chiếc xe thể thao màu bạc nhanh chóng phi thẳng tới viện bảo tàng quốc gia.

Trên ghế phụ, Vân Diệu đang ôm chặt lấy bức tranh yêu quý của anh ta. Ấn tượng đầu tiên về vẻ đẹp cổ điển của Cố Tinh Đàn đột nhiên thay đổi.

"Bác gái, đó hình như là cô Cố." Đường Y Nhược kéo cánh tay bà Dung, nhìn chiếc xe thể thao phi như bay, do dự nói.

Bà Dung đương nhiên cũng nhận ra, trên khuôn mặt được chăm chút kỹ lưỡng xuất hiện vẻ không hài lòng: "Hoàn toàn không có phong thái của một quý cô tí nào cả."

Thật sự không biết lúc trước ông cụ khăng khăng muốn nhận đứa bé từ đời tám hoánh kia về làm cái gì nữa.

Khác nào muốn đẩy con trai bà ta vào hố lửa.

Đường Y Nhược giả vờ vu vơ nói: "Cô Cố lén gặp ai mà phải che kín mít như vậy nhỉ?"

Bà Dung cau mày.

Trong đầu nhớ lại vụ bê bối nhạy cảm của con dâu mấy ngày trước, vẻ mặt vừa rồi còn không mấy để ý chợt biến sắc.

*

Nhờ Cố Tinh Đàn phát hiện kịp thời, cộng thêm tất cả các phương pháp bảo tồn ở bảo tàng phục chế đều rất hoàn thiện nên bức tranh Hoa Điểu của Vân Diệu có thể tạm thời giữ lại được, chỉ là nếu muốn phục chế tốt còn phải lãng phí rất nhiều thời gian và sức lực.

Rạng sáng hôm sau mới về nhà.

"Cô chủ, hôm nay bà chủ đã tới đây." Quản gia bước lên nói.

Cố Tinh Đàn không để tâm tới chuyện này.

Lúc lên lầu còn quơ quơ bàn tay trắng như tuyết, vì quá mệt mỏi nên cô thậm chí còn lười tới mức nói cho có: "Ồ, vậy thì đáng tiếc quá."

Quản gia khẽ mỉm cười: "..."

Cô chủ càng ngày càng thấy thoải mái hơn khi ở trong ngôi nhà này.

Đây hẳn là điều mà ông cụ mong muốn.

Phòng ngủ vẫn lạnh lẽo như vậy.

Cố Tinh Đàn phải tắm mấy lần mới có thể tẩy sạch mùi hương mục nát nồng nặc đó đi, trên người tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của tinh dầu, mái tóc dài mềm mượt vùi vào trong chiếc chăn lụa, cô nghĩ...

Tên Dung Hoài Yến chết tiệt kia.

Đi công tác thì cứ đi công tác thôi, còn sai người mang mấy món trang sức cổ về nữa!

Hại cô cả ngày nhớ mong.

Đầu ngón tay trắng nõn cầm lấy điện thoại, cô nhìn chằm chằm vào màn hình như đang suy nghĩ điều gì đó.

Từ ngày đó đã không còn cuộc trò chuyện nào nữa.

Cô cứ nhìn chằm chằm như vậy, mí mắt càng ngày càng trở nên nặng nề, cổ tay mềm mại mất sức, điện thoại rơi xuống chiếc giường rộng lớn phát ra một âm thanh trầm đục.

Nhưng nó không đánh thức cô gái đang ngủ.

Ngày hôm sau, tới gần 12 giờ.

Mãi cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, người giúp việc cung kính hỏi: "Cô chủ, cô đã dậy chưa?"

"Bà chủ và cô Đường lại tới rồi ạ."

Cố Tinh Đàn run run mi mắt rồi mới chật vật ngồi dậy.

Chiếc chăn trên người trượt xuống eo, để lộ ra dáng người duyên dáng trong bộ váy ngủ hai dây màu hồng phấn, cô ngáp một cái.

Buồn ngủ quá.

Nghe tiếng thúc giục thận trọng của cô người giúp việc, Cố Tinh Đàn đau lòng nghĩ...

Sao mấy người đó lại tới nữa vậy?

Bình thường cũng không thấy mẹ chồng cô quan tâm cuộc sống hôn nhân của con trai thế này, sao đột nhiên lại tới hai lần trong vòng hai tư giờ chứ?

Nửa tiếng sau.

Bà Dung chờ trong phòng khách tới mất kiên nhẫn:

"Con dâu nhà ai mà ngủ tới giữa trưa vẫn chưa dậy nổi?"

"Đều tại Hoài Yến nuông chiều đấy."

Nghe thấy câu cuối cùng này, Đường Y Nhược đang ngồi trên sô pha khựng lại vài giây, sau đó nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày: "Bác bình tĩnh đi ạ, đừng quên mục đích của chúng ta."

Kiềm chế bản thân để không nhìn thấy dấu vết sinh hoạt trong căn biệt thự này.

Bà Dung liếc nhìn mấy chiếc hộp gỗ trên bàn trà.

Sau đó không nói gì nữa.

Lúc này, cuối cùng trên tầng cũng có âm thanh vang lên.

Cố Tinh Đàn thản nhiên bước xuống lầu, lễ phép mà xa cách gọi: "Mẹ..."

"Cô Đường."

"Chào buổi chiều."

Mắt cá chân trắng muốt dưới chiếc váy ngủ lụa thoắt ẩn thoắt hiện theo động tác của cô, những cành hoa đỏ rực rỡ và lộng lẫy trên đó lan rộng lên trên, cuối cùng ẩn mình giữa lớp vải, tạo cảm giác quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện.

Lại còn chào buổi chiều?

Bà Dung không nhịn được sẵng giọng: "Lúc Hoài Yến không đi công tác, cô cũng dậy muộn thế này à?"

Cả năm không thấy bóng dáng đâu.

Vừa tới đã đặt quy tắc cho cô ư?

Cố Tinh Đàn ngồi xuống ghế sô pha đơn, tỏ vẻ lười biếng, đôi mắt ngấn nước chậm rãi ngước lên: "Dạ..."

"Lúc Hoài Yến ở nhà, con dậy còn muộn hơn nữa cơ."

"Mẹ cũng là người từng trải, chắc cũng có thể hiểu được nhỉ?"

Ngay sau đó.

Trước khi mẹ chồng nổi giận, Cố Tinh Đàn nói trước: "Mẹ có việc gì không?"

Lúc này.

Đường Y Nhược duỗi tay ra, mở chiếc hộp được đặt ngay ngắn trên bàn trà ra, để lộ ra những tờ giấy cổ dùng để phục chế đã được phân loại cẩn thận.

Cô ta nhẹ nhàng nói: "Đây là món quà trước đây bác gái tặng cho tôi, không ngờ rằng sẽ khiến nhà họ Dung loạn hết cả lên như vậy, nếu sớm biết vậy..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Giấy trả cho cô, để bác trai bác gái dọn về nhà cũ đi, ba mẹ khỏe mạnh, nhà cũ bỏ trống cũng bất lợi cho danh tiếng của Hoài Yến."

Bà Dung nghe vậy, cũng không còn giữ vẻ cao ngạo nữa mà đau lòng nói: “Chuyện này sao có thể trách cháu được.”

Khuỷu tay xinh xắn của Cố Tinh Đàn chống lên tay vịn ghế da mềm mại, nhìn hai người thân thiết ngồi ở phía đối diện, cứ như họ mới thật sự là mẹ chồng nàng dâu vậy.

Diễn trước mặt cô làm gì, đi mà diễn trước mặt Dung Hoài Yến ấy.

Oan có đầu, nợ có chủ, nên tìm ai thì phải tìm người đó chứ.

Cô dựa người lên sô pha, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ bất lực và phiền muộn: "Con không có quyền quyết định việc có nên dọn về nhà cũ hay không."

"Dù sao thì mẹ cũng đã từng nói, con chỉ là người vợ trên danh nghĩa mà ông cụ chọn cho Hoài Yến mà thôi."

Bà Dung: "..."

Đường Y Nhược: "..."

Vẻ mặt nghẹn ngào.

Bọn họ đã tưởng tượng ra rất nhiều cách phản ứng của Cố Tinh Đàn, chỉ không ngờ rằng...

Cô lại thẳng thắn như vậy.

Bà Dung thấy cô nói nhẹ không nghe, lại còn coi thường bà trước mặt hàng con cháu, vẻ mặt bà ta đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Nếu cô còn nhớ thân phận của mình thì hãy ra dáng cô chủ của nhà họ Dung một chút, ngày thường bớt lan truyền một số chuyện không đáng nhắc tới, tránh làm mất danh dự trăm năm của nhà họ Dung."

Bà ta bắt chẹt điểm yếu của Cố Tinh Đàn, sau đó nâng cằm, dùng giọng điệu ra lệnh, nói: "Nếu trả giấy vẽ lại thì ngày mai chúng tôi sẽ dọn về nhà cũ, cô nhớ báo với Hoài Yến một tiếng."

Cố Tinh Đàn khoanh tay, lạnh lùng nhìn bà ta: "Chuyện này con không thể đồng ý với mẹ được."

Bà Dung: "Cô..."

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Mãi cho tới khi cổng lớn mở ra, giọng nói kích động của quản gia vang lên: "Cậu chủ, cậu về rồi."

Còn không trở lại, vợ cậu sẽ đánh nhau với mẹ cậu mất.

Dung Hoài Yến tiện tay cởi áo khoác trên người xuống rồi đưa qua, hàng lông mày tinh tế khẽ nhếch lên, vừa kéo chiếc cà vạt được thắt tỉ mỉ, vừa ngạc nhiên nhìn quản gia.

Quản gia nhắc: "Bà chủ tới rồi ạ."

Ánh mắt vốn dịu dàng của Dung Hoài Yến dần trở nên lạnh lẽo và u ám

"Hoài Yến, con..."

Bà Dung vừa thấy Dung Hoài Yến thì há hốc mồm, không biết nên nói thế nào với con trai.

Nhớ lại chuyện hôm qua vô tình gặp được Cố Tinh Đàn, bà ta nhân cơ hội mách lẻo: "Con để ý cô ta cho cẩn thận vào, không tôn trọng người lớn thì cũng thôi đi, còn vô duyên vô cớ lên hot search với đàn ông, ảnh hướng tới danh dự của nhà họ Dung chúng ta, hôm qua mẹ còn thấy cô ta lén lút gặp đàn ông nữa đó."

"Không tin thì con cứ hỏi Y Nhược."

Cố Tinh Đàn: "..."

Cô lén gặp đàn ông lúc nào?

Đợi đã.

Thảo nào hôm qua cô cứ cảm thấy hai người vừa đi ngang qua cửa quán cà phê kia trông rất quen.

Thì ra là bọn họ.

Thật sự được mở mang tầm mắt, khả năng trở mặt của quý bà sống trong nhung lụa này quá ghê gớm, thấy con dâu không muốn tham gia vào mớ hỗn độn của mình, bà ta lập tức trở mặt mách lẻo với con trai.

Để đề phòng chuyện lần trước xảy ra, Cố Tinh Đàn đảo mắt, dang rộng vòng tay về phía Dung Hoài Yến đang sải bước đi vào phòng khách, đôi môi đỏ nở nụ cười ngây thơ nhưng lại như khiêu khích: "Chồng ơi, anh tin em hay tin bọn họ?"

Dung Hoài Yến lạnh lùng nhìn hai vị khách không mời mà tới.

Ánh mắt dán chặt vào đôi chân trần của cô Dung trên nền đất lạnh.

Anh tiện tay bế bổng cô lên khỏi sô pha rồi thản nhiên nói: "Lấy cho cô chủ đôi dép lê tới đây."

Cố Tinh Đàn không kịp phòng bị.

Trong nháy mắt đã chuyển từ ngồi trên sô pha sang đùi của Dung Hoài Yến.

Hai bắp chân trắng nõn rũ xuống quần tay của anh.

Đường Y Nhược siết chặt tay để duy trì bình tĩnh, cười nói: "Hoài Yến, em mang giấy về rồi đây."

Dung Hoài Yến không trả lời, thậm chí còn không nhìn những tờ giấy đó, chỉ bình tĩnh nói: "Nể mặt ông Đường, nếu đã trả lại rồi thì không cần dùng tới pháp luật nữa."

Ý vị rất rõ ràng.

Chưa có sự đồng ý mà cô ta đã tự tiện lấy đi, có thể được coi là hành vi trộm cắp.

Lần đầu tiên, Đường Y Nhược không thể duy trì được vẻ dịu dàng trên khuôn mặt.

Bà Dung không thể tin nổi mà nói: "Hoài Yến!"

Dung Hoài Yến chậm rãi nói: "Tiễn khách."

*

Vài phút sau, phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cố Tinh Đàn nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc của Đường Y Nhược, không nhịn được mà cười sảng khoái trong lòng anh.

Những ngón tay mảnh khảnh và mềm mại đặt lên xương bả vai của người đàn ông.

"Hài lòng không?"

Cơ thể cường tráng của Dung Hoài Yến ung dung dựa vào sô pha, cách lớp áo sơ mi mỏng, mơ hồ có thể cảm nhận được rõ ràng đường cong của vòng eo kia.

Những ngón tay thon dài vô tư đùa giỡn những sợi tóc của bà xõa xuống cánh tay anh, đôi môi mỏng khẽ phát ra hai âm tiết trầm thấp.

Cố Tinh Đàn đang định nói "hài lòng" thì đột nhiên chống người đứng dậy liếc nhìn chiếc vali anh kéo từ cửa vào, ngoài cái này ra thì không có gì khác nữa.

Những món trang sức cổ sẽ khiến cô cười đâu rồi?

"Đống châu báu" lớn như thế, nhiều như thế, quý như thế đâu rồi?

Cô chớp mi một cái, rồi lại một cái nữa.

Vài giây sau, đôi chân trắng như ngọc cuộn tròn trong váy ngủ vươn ra, chậm rãi di chuyển xuống dọc theo đầu gối của người đàn ông qua lớp quần âu.

Những ngón chân trắng hồng, đóa hoa hải đường xinh đẹp rực rỡ trên mắt cá chân, và chiếc quần đen, ba màu tương phản rõ rệt, tạo thành một bức tranh căng thẳng mãnh liệt dưới ánh sáng trắng sáng.

Yết hầu của Dung Hoài Yến chậm rãi trượt lên trượt xuống.

Lại bị ngón trỏ dài của cô ấn vào yết hầu.

Giây tiếp theo.

Thấy cô xòe tay ra.

Nói rõ ràng bên tai anh: "Tổng giám đốc Dung, có phải anh đã quên mất một thứ vô cùng quan trọng rồi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Số ký tự: 0