Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Chương 23

2024-10-05 18:39:30

Phòng tắm ở đây không lớn và xa xỉ như ở Phong Hồ Cư, thường một mình Cố Tinh Đàn tắm cũng khá thoải mái, nhưng bây giờ có thêm cơ thể của người đàn ông gần một mét chín nên cảm giác chật chội hơn.

Trong khi đó, đôi môi mỏng của Dung Hoài Yến đang dán sát tai cô, đọc những câu thơ bị bóp méo thành thơ dâm đãng. Âm thanh phản xạ trên bề mặt gạch men có sức cuốn hút đặc biệt, như làm rung động cả màng nhĩ của cô.

Khi anh viết, Cố Tinh Đàn dễ dàng cảm nhận được cảm giác nóng bỏng dưới ngón tay dài, vô thức mở ra đôi môi đỏ ướt đẫm hơi nước. Sau một lúc lâu chỉ thốt ra được nửa câu nói khó nói: "Tại sao mọi bài thơ khi đến miệng anh, lại trở thành loại này..."

Cô chống tay lên bề mặt gương lạnh lẽo, hít thở thật sâu cố gắng giữ bình tĩnh, cắn chặt đôi môi nghi ngờ: "Gia đình thư hương trăm năm bồi dưỡng anh làm ra những thể loại thơ ca như vậy hả?"

“Hả?”

Chữ "hương" cuối cùng đã được Dung Hoài Yến viết đến hõm eo của cô. Lúc này ngón tay làm bút nhẹ nhàng dừng lại, từ cổ họng của anh thoát ra những âm điệu đơn giản.

Trên môi anh hiện lên một nụ cười, đột nhiên nói:

"Đó là 'Cơn gió cuồn cuộn làm phai màu hoa hải đường, những bông hoa mỏng manh rơi xuống tràn đầy ao'..."

Khi đọc những từ này, ngón tay dài từ từ di chuyển đến bông hoa hải đường đẹp nhất trong tuyết, đến gần rồi lại rời xa làm đôi mi của Cố Tinh Đàn run lên.

Sau khi cảm thấy "hoa mỏng manh đầy ao", tay còn lại của Dung Hoài Yến từ từ siết chặt vòng eo thon gọn của cô.

Cố Tinh Đàn không kịp phòng bị, eo lưng mảnh mai của cô va chạm vào người quân tử khiêm tốn đầy thi vị, thấm đẫm khí chất thư hương trăm năm. Ngay lập tức cô nhận ra rằng bụng và eo của anh đều tràn đầy sự tấn công mạnh mẽ.

Sau đó, cô nghe thấy.

Câu thơ anh chưa nói hết: "Hay là 'Cây ngọc hoa quỳnh, uốn khúc cạnh nhau'?"

Cố Tinh Đàn sửng sốt mấy giây.

Trong làn hơi nước nóng bức, tấm gương toàn thân phản chiếu bóng dáng mờ ảo của hai người, ẩn hiện thấp thoáng khiến người ta càng thêm mơ màng.

Cho đến khi nhiệt độ biến đổi tiếp tục tăng lên.

Cố Tinh Đàn bỗng ý thức được ý nghĩa của "Cây ngọc hoa quỳnh" trong câu thơ của anh.

Trong chốc lát, má cô còn ửng hồng hơn cả lớp son cô đã lau trước đó.

A a a a.

Đây là thơ bậy bạ gì thế này!

Cố Tinh Đàn hít thở khó khăn, đôi lông mi ướt sũng của cô run lên như lông quạ, cùng với trái tim đập thình thịch không có quy luật.

“Dung, biến, thái!”

“Ngụy quân tử!”

Người đẹp thì có mắng người khác cũng đẹp.

Đôi mắt của Dung Hoài Yến lướt qua khuôn mặt đỏ thẫm xinh đẹp đó, giống như đóa hoa hải đường nóng bỏng nhất ngày xuân, quyến rũ đầy mê hoặc.

Đứng ngắm nhìn đôi chân thon dài của cô, những bông hoa hải đường rực rỡ trên làn da mịn màng đã tan biến mất, biến thành một nắm tuyết trắng tinh.

“Nhìn cái gì mà nhìn, buông tay!”

Cố Tinh Đàn cố giữ lý trí, muốn thoát khỏi vòng tay của anh cùng với cảm giác tồn tại mãnh liệt của tên biến thái họ Dung.

Vòi hoa sen đột nhiên bị anh bật lên.

Nước ấm phun ra từ đầu đến chân.

“Này!”

Có nước nên lực ma sát càng nhỏ hơn.

Trong làn hơi nước mù mịt, khuôn mặt người đàn ông như một bức tranh hiếm khi tràn ngập dục vọng, anh trầm giọng ở bên tai cô gọi nhỏ:

“Hải Đường.”

Xưng hô này.

Đồng tử của Cố Tinh Đàn bỗng nhiên giãn ra, há miệng đang định hỏi: "Anh..."

Bỗng nhiên.

Chiếc cổ thiên nga thon thả của cô không còn sức lực tựa vào bộ ngực xinh đẹp của Dung Hoài Yến, mái tóc đen mềm mại xõa qua xương quai xanh rõ nét.

Ngọn tóc uốn cong nhẹ nhàng, chậm rãi và có quy luật, từng chút một quét qua eo bụng thon thả nhưng rắn chắc của người đàn ông,





Không biết đã bao lâu, đến mức mà cả cơ thể của Cố Tinh Đàn hoàn toàn bị bao phủ bởi hương vị lạnh lùng của tuyết và gỗ mun đó. Trong tâm trí mơ màng, bên tai cô vẫn còn vang vọng giọng điệu lạnh lùng, thanh cao như viên ngọc lạnh của người đàn ông, từ từ gọi cô.

“Hải Đường.”

Bởi vì câu nói "Hải Đường" của Dung Hoài Yến mà đêm đó Cố Tinh Đàn đã có rất nhiều giấc mơ kỳ lạ.

*

Hôm sau.

Khi trời tờ mờ sáng, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào qua những khung cửa sổ bằng gỗ.

Người đẹp đang ngủ say bỗng nhiên bừng tỉnh từ trên giường ngồi bật dậy.

Ngồi dậy được một nửa bị ngã xuống.

Chiếc chăn cực dày trên người “đập” mạnh cô nằm lại.

Ông cụ Đàm đã sưu tầm rất nhiều tác phẩm thư pháp và hội họa ở nhà, phần lớn là đồ cổ đã bị hư hỏng nặng. Ông cụ yêu thích tranh như mạng sống lại không sợ lạnh ngay cả trong tháng mùa đông lạnh giá nhất, nhiệt độ ở nhà sẽ không được tăng lên quá cao.

Cho nên chăn đệm trong mỗi phòng đều vô cùng dày.

Ngoài ra, cánh tay của Dung Hoài Yến vẫn ôm lấy eo cô.

Cố Tinh Đàn nằm lại lên gối, nhìn chằm chằm lên trần nhà vài giây, sau đó thoát khỏi gông xiềng của anh, tức giận hét lên: "Dung Hoài Yến!"

Vừa dứt lời.

Vòng eo mảnh khảnh như cành liễu của cô lại một lần nữa bị cánh tay đó ôm lại như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói lạnh lùng và tao nhã của người đàn ông lúc này mang theo chút lười biếng mê hoặc: "Chăn."

“Chăn cái gì mà chăn!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Tinh Đàn xốc luôn chăn ra khỏi người anh, cái lạnh buổi sáng lập tức ập vào da thịt. Xuyên qua chiếc áo ngủ mỏng màu đen có thể thấy rõ đường nét trên cơ thể người đàn ông.

Nhìn rất gợi cảm.

Không được, bây giờ không phải là lúc để thưởng thức mĩ nam.

Cố Tinh Đàn lấy hết chăn ôm vào trong ngực mình, không cho anh cơ hội kéo lại, trong đôi mắt xinh đẹp ngập tràn nghi vấn:

"Nói đi, sao anh biết biệt danh của em?"

Mặc dù đêm qua mệt đến mức ngủ quên nhưng trong đầu cô vẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này.

Thảo nào.

Có rất nhiều hoa nhưng Dung Hoài Yến lại chọn vẽ cành hoa hải đường lên người cô.

Ban đầu cô nghĩ rằng anh biết cô thích hoa hải đường vì thường ngày cô cũng hay dùng nước hoa hương hải đường.

Bây giờ nghĩ lại, cô thật ngây thơ, sao lại có chuyện trùng hợp như thế được!

“Hải Đường” là biệt danh mà mẹ đặt cho cô.

Mặc dù bà Cố sinh ra ở Lăng Thành, nơi có bốn mùa rõ rệt, nhưng tính tình của bà ấy lại giống một tiểu thư điển hình đến từ vùng sông nước Giang Nam, giọng nói rất nhẹ nhàng dễ nghe.

Ký ức của Cố Tinh Đàn về mẹ đã bắt đầu mờ nhạt, nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng bà ấy đã gọi cô là "Hải Đường" như đang hát đi theo suốt tuổi thơ của cô.

Vậy nên vào năm Cố Tinh Đàn chín tuổi, cô không muốn nghe thấy ai gọi mình là "Hải Đường" từ sau khi bà Cố mất vào năm đó nữa. Sau này, người trong nhà coi cái tên này là điều cấm kỵ.

Mặc dù bây giờ đã trưởng thành và không còn bướng bỉnh cực đoan như hồi còn nhỏ, song cũng hiếm khi có người nhắc đến chuyện đó.

Đôi mày xinh đẹp của Cố Tinh Đàn hơi nhíu lại, bắt đầu từ khi anh bảo cô vẽ tranh, sau đó dạy cô vẽ, bây giờ anh lại gọi cô bằng biệt danh.

Dung Hoài Yến ngồi dậy xoa đuôi lông mày, ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp đang nhíu mày của Cố Tinh Đàn.

Vì nhiệt độ trong phòng thấp nên cô Dung luôn chui vào trong ngực anh như con bạch tuộc, không chừa một kẽ hở nào, điều này thực sự rất thử thách khả năng tự chủ của anh.

Cô ngủ rất ngon nhưng hầu như suốt đêm anh không ngủ được.

Ánh mặt trời chiếu xiên qua khe cửa, chiếu vào nửa khuôn mặt thanh tú của người đàn ông, nhưng đôi mắt đen và điềm tĩnh của anh lại phản chiếu thành màu hổ phách, trong trẻo và xuyên thấu giống như anh có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ.

Lông mi cong vút của Cố Tinh Đàn khẽ chớp.

Nhưng chỉ thấy anh chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng mặc lại chiếc áo ngủ đang treo lơ lửng trên giá áo ngủ cạnh bình phong: “Làm sao anh biết biệt danh của cô Dung được?”

"Anh biết!" Cố Tinh Đàn theo bản năng phản bác: "Tối hôm qua anh còn gọi rồi!"

Không thể nào khả năng là ảo giác của cô được?

Thấy người đàn ông có vẻ đang suy nghĩ.

Một lát sau.

Đôi mắt trong veo của anh dường như hiểu ra điều gì đó, khuôn mặt điển trai điềm tĩnh: “Thì ra Hải Đường chính là biệt danh của cô Dung.”

Sau khi Cố Tinh Đàn nói xong, ánh mắt anh liếc nhìn đôi chân dài trắng như tuyết từng được vẽ lên cành hoa hải đường dưới chăn của cô, ý vị sâu xa nói thêm: "Rất hợp với em."

Cố Tinh Đàn bị trêu chọc: "..."

Cô nghi ngờ nhìn bóng lưng người đàn ông đi rửa mặt, không hề nhìn ra dấu vết của lời nói dối nào cả.



Sau khi Dung Hoài Yến rời khỏi phòng ngủ, Cố Tinh Đàn nhìn căn phòng yên tĩnh lạnh lẽo, dần dần bình tĩnh lại.

Khi suy nghĩ quay trở lại cô mới cảm thấy lạnh.

“Ôi…”

Chẳng trách khi nhấc chiếc chăn bông ra khỏi người Dung Hoài Yến, anh bị lạnh đến mức các đường nét cơ bắp dường như ngưng tụ thành những đường nét điêu khắc.

Nếu ai đó bất ngờ nhấc chiếc chăn ấm áp lên khi cô đang ngủ, chắc cô sẽ hóa điên ngay tại chỗ.

Không nhịn được thầm khen ngợi một câu: Chưa kể những điều khác, nhưng tên họ Dung đó thực sự được giáo dục tốt, không ném cô ra ngoài ngay tại chỗ.

Nghĩ tới hành vi không được tử tế cho lắm của mình, Cố Tinh Đàn cảm thấy hơi áy náy.

Chỉ có một tí xíu!

Tất nhiên, cảm giác tội lỗi của Cố Tinh Đàn không kéo dài được lâu.

Cô mặc bộ đồ mặc nhà lông xù màu trắng từ hồi sinh viên, uể oải bước ra khỏi phòng với một cốc nước ấm, mơ hồ nghe thấy giọng nói ân cần của ông ngoại ở tầng một: “Đàn Đàn chưa chưa dậy à, chắc lại ngủ nướng hả?"

Cố Tinh Đàn phàn nàn: Cháu bận đến tận hai ba giờ sáng, làm sao mà ngủ ngon cho được.

Mới chỉ uống một ngụm nước, còn chưa kịp xuống lầu.

Bỗng nhiên.

Giọng nói của người đàn ông nghe như ngọc bích lạnh lẽo vang lên: “Là lỗi của cháu khiến cô ấy ngủ không ngon, tối qua cháu có cùng cô ấy thảo luận một ít thơ ca ạ.”

“Phụt…”

Ngụm nước Cố Tinh Đàn chưa nuốt xuống suýt nữa không nhịn được phun ra ngoài.

May mắn là sau nhiều năm rèn luyện phong thái quý cô nên cũng phần nào giúp cô không làm ra bất kỳ hành động thô lỗ nào.

Thảo luận thơ ca chỗ nào chứ!

Nhớ lại tối hôm qua hai người thảo luận thơ ca như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Cố Tinh Đàn bỗng nhiên đỏ lên từ hai bên tai.

Sao Dung Hoài Yến lại dám nói ra những lời như vậy với ông ngoại của mình!

Bị sặc nước, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà húng hắng mấy tiếng.

Chắc vì Cố Tinh Đàn gây ra tiếng động lớn quá nên mấy người ở tầng dưới cùng lúc nhìn qua.

Cố Tinh Đàn mở to hai mắt bị sặc ho ra nước mắt, đi vòng qua góc cầu thang, cuối cùng nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong phòng khách.

Ngoại trừ ông ngoại đang ngồi một mình ở ghế chính, còn có hai người đàn ông cao gầy ngồi hai bên bàn trà.

Người bên trái có một đôi mắt dài và hẹp, điểm thêm một nốt ruồi màu hồng ở dưới đuôi mắt, thoạt nhìn trông có vẻ đẹp kiểu nữ tính, nhưng khi nhìn kỹ thì trông giống một tay chơi hơn.

Người còn lại mang vẻ cao quý điển trai, lạnh lùng và tao nhã. Toàn thân như được ngâm trong bạch ngọc thượng phẩm từ núi tuyết, dường như đang thong dong trên chiến trường không có khói thuốc súng.

Ngoại hình và tài năng hoàn hảo như nhau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một người là 'chồng nuôi từ bé' do ba cô chọn.

Một người là ‘đính hôn từ bé’ do ông ngoại chọn.

Lúc này, bọn họ đều đang nhìn Cố Tinh Đàn.

Cố Tinh Đàn đang phải chịu áp lực rất lớn, cảnh tượng kinh khủng gì thế này?

Tại sao Trình Duy Sở lại ở đây?

"Đàn Đàn dậy rồi à. Ông ngoại làm mì trộn cho cháu nhé."

Ông Đàm nhìn thấy cháu gái đi xuống lầu, lập tức tươi cười đi làm bữa sáng cho cô.

Khi người giúp việc muốn ngăn cản ông còn nói: “Đàn Đàn thích đồ ăn tôi làm nhất.”

Đôi mắt ngập nước mùa thu của Cố Tinh Đàn lập tức cong lên: "Cám ơn ông ngoại, ông ngoại làm là ngon nhất!"

Người già dù muốn làm gì đó cho thế hệ trẻ cũng có cảm giác thành tựu. Cố Tinh Đàn đương nhiên hiểu điều này.

Sau khi ông ngoại vào bếp.

Ánh mắt cô hướng về hai bức tượng Phật còn sót lại trong phòng khách.

Cố Tinh Đàn thầm cảm thấy lo lắng. Dù sao, một bên là người chồng hiện tại, một bên là người đàn ông từng là "chồng nuôi từ bé", nếu không giải quyết tốt có thể dễ dàng gây ra xung đột trong gia đình.

Nhưng mà!

Tên khốn kiếp kia nữa, lại nói những lời vô liêm sỉ như vậy trước mặt ông ngoại và Trình Duy Sở.

Cố Tinh Đàn nhịn không được trừng mắt nhìn Dung Hoài Yến, sau đó cũng không nhúc nhích mà chỉ đứng ở bậc thang cúi đầu nhìn Trình Duy Sở, lạnh lùng hỏi: "Không đi làm đứa con hiếu thảo của anh mà lại đến đây làm gì?”

Trình Duy Sở ngước mắt lên, nói với giọng điệu đùa cợt: “Nếu không tới, làm sao biết công chúa nhỏ của chúng ta không thích học văn nhưng sau khi kết hôn lại thích thảo luận thơ ca với người khác chứ."

Khóe môi mềm mại của Cố Tinh Đàn hơi cứng lại.

Ai thích cái này chứ.

Cô cười chế giễu: "Sao nào? Anh đến đây để lấy lòng ông ngoại tôi, lại muốn cướp đi ông ngoại của tôi à?"

Trình Duy Sở vẫn khoan dung như cũ, thở dài nói: "Công chúa nhỏ à, không ai có thể cướp đi người thân của em."

Giống như đối xử với một đứa trẻ đang giận dỗi.

Cố Tinh Đàn không nói gì nữa, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn anh ta, không ai nhường ai.

Vài giây sau.

Dung Hoài Yến chậm rãi đặt tách trà xuống, tách trà chạm vào chiếc bàn trà bằng gỗ nguyên khối phát ra âm thanh trầm đục.

Phá vỡ sự im lặng lúc này.

Vẻ mặt của anh ôn hòa, lời ít ý nhiều nói mấy chữ: "Hải Đường, tới đây."

Năm chữ này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây ngoại trừ anh và Cố Tinh Đàn đều thay đổi sắc mặt.

Trong đó có dì Chu, người đã chăm sóc ông Đàm hơn hai mươi năm.

Có ai không biết?

Hai chữ “Hải Đường" này là cấm kỵ trước mặt Cố Tinh Đàn!

Ngay cả Trình Duy Sở, người luôn “ra vẻ đạo mạo” ăn vào tận xương cũng hiếm khi cảm thấy ngạc nhiên.

Điều làm họ ngạc nhiên hơn nữa.

Cố Tinh Đàn bám vào tay vịn cầu thang bằng gỗ rồi chậm rãi đi xuống lầu, dường như đã quen với xưng hô này, chẳng những không nổi giận trước mặt mọi người mà thậm chí còn đáp lại: "Anh làm gì vậy?"

Ánh mắt của Trình Duy Sở nhìn Dung Hoài Yến hoàn toàn thay đổi.

Người khác không biết xưng hô này là điều cấm kỵ của Cố Tinh Đàn, nhưng anh ta biết rõ nhất.

Năm đó là bởi vì anh ta theo thói quen gọi "Hải Đường", Cố Tinh Đàn một giây trước vừa gọi anh ta là anh trai lập tức trở mặt, hơn nữa suốt một năm không nói với anh ta một lời.

Từ đó trở đi, Trình Duy Sở không bao giờ gọi cô bằng biệt danh nữa, và... cũng không ai dám phạm vào điều này.

Cố Tinh Đàn bước đi thận trọng, cô chỉ nghĩ đến việc duy trì tốc độ không đổi để không ai có thể thấy nhìn ra sự vô liêm sỉ về “thơ ca” mà Dung Hoài Yến nói tối qua.

Đi được nửa đường, đôi chân nhỏ dưới bộ đồ mặc nhà bằng lông xù run lên, rồi lại dừng lại.

Lông mi dài của cô nhướn lên, ám chỉ thủ phạm gây tội nào đó đến đỡ cô!

Dung Hoài Yến hoàn toàn tiếp thu được lời gợi ý của cô Dung, nhẹ nhàng hỏi trước mặt dì giúp việc, Trình Duy Sở và ông ngoại vừa từ phòng bếp mang bữa sáng đi ra: "Không đi nổi à?"





Sợ nhất là không khí đột ngột yên tĩnh.

Mãi cho đến khi ông cụ bưng đồ ăn vào phòng khách, không nghĩ nhiều mà thản nhiên hỏi: "Đàn Đàn sao thế? Chân bị thương à?"

Đôi môi mỏng của Dung Hoài Yến hơi hé ra, đang định đáp lại lời của ông ngoại: “Tối qua…”

Vừa nói ra hai chữ này, Cố Tinh Đàn khẩn trương lên, bất chấp đôi chân bủn rủn không có sức lực. Bằng hai ba bước chân nhảy xuống cầu thang lao về phía anh, vội vàng hét lên: "Dung Hoài Yến!"

Câm miệng!

Ai ngờ.

Cuối cùng, cô lao tới vội vàng đến mức sức lực bắp chân không theo kịp, khuỵu gối trước ghế sô pha.

May mà Dung Hoài Yến đang ngồi trên ghế sô pha đã bước tới kịp thời đỡ hai cánh tay mảnh khảnh của cô, mới không để cô quỳ mạnh xuống mà chỉ nhẹ nhàng chấm đất.

Cố Tinh Đàn quỳ ngơ người.

Sau đó cô nghe thấy Dung Hoài Yến bình tĩnh gọi cô: "Cô Dung."

Cô vô thức ngẩng đầu lên.

Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng như vầng trăng lạnh giá trong đêm đông.

Dung Hoài Yến bình tĩnh hơi đỡ cô, môi mỏng phát ra một câu giống như đang nói chuyện bình thường: “Tối qua dạy thơ là trách nhiệm của anh, cô Dung không cần mới sáng sớm đã cảm ơn như này đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Số ký tự: 0