Chương 24
2024-10-05 18:39:30
Gần cuối năm, Lăng Thành như một cung điện băng khổng lồ, ngay cả những cây thông ngày thường xanh tươi là thế giờ đây cũng bị tuyết phủ kín.
Người đi bộ tạo thành cảnh trong bức họa “Nuốt mây nhả sương”, trông lạnh lẽo nhưng mang lại cảm giác lạc vào chốn thần tiên.
Chiếc xe phiên bản giới hạn của Cayenne có khung gầm cao, đường nét trên thân xe sắc sảo, nó tựa một loài động vật săn mồi đầy nguy hiểm, dưới trời tuyết trắng vẫn có thể chạy tốt.
Bên trong xe.
Cố Tinh Đàn và Dung Hoài Yến hai người hai chỗ, cô cuộn tròn thân thể mềm mại và vùi cả người vào lưng ghế, toàn thân được bọc trong chăn, chỉ có cái đầu nhỏ lộ ra tựa vào cửa sổ.
Cô dùng hai tay cầm điện thoại nói chuyện phiếm với ai đó, nhìn cửa xe, nhìn di động, chỉ có người bên cạnh đang thở hổn hển là không thèm nhìn.
Dung Hoài Yến liếc nhìn sườn mặt của cô, mấy giây sau anh đã bình tĩnh lại, lặng nhìn con đường phủ đầy tuyết trước mắt.
Trong sắc trời ảm đạm, người ta có thể thấy rõ bóng mờ của hàng mi rủ xuống khuôn mặt người con gái, cùng với…
Mái tóc đen nhánh mềm mại che giấu khuôn mặt cô, dái tai trắng như tuyết tạo thành nét đẹp diễm lệ, vẻ đẹp ấy dường như toát lên từ xương tủy, không cần bất cứ loại son phấn nào bồi đắp.
Cố Tinh Đàn từ trước đến nay là người kiêu ngạo, cô luôn giữ thể diện, đặc biệt là ở trước mặt nhiều người.
Nhưng cô vừa ngã.
Suýt chút nữa ngã rớt vẻ lạnh lùng tôn quý của người đẹp tựa thần tiên rồi!
Đừng nhìn vẻ mặt trông rất bình tĩnh của cô, thực ra trong lòng cô đã sớm nổ tung như pháo hoa, bất cứ khi nào hay bất kỳ nơi đâu cũng có thể lấy mạng Dung Hoài Yến.
Màn hình điện thoại di động của Cố Tinh Đàn sáng lên, thấy là Nguyễn Kỳ Chước thì cô lại càng nổi giận, nhưng dù sao vẫn phải thanh toán khoản tiền sau buổi phát sóng trực tiếp kia.
Nguyễn Kỳ Chước phản hồi: “Chị dâu nhỏ, chị đừng làm khó em, số tiền này thực sự không thể hoàn trả được, càng không thể tiết lộ danh tính khách hàng, em cũng có đạo đức nghề nghiệp mà.”
Kính xe phản chiếu vẻ cau mày của cô, cô đang nghiêm túc suy nghĩ làm cách nào để lấy được số thẻ ngân hàng của “doanh nhân trung niên giàu có” kia.
Lòng bàn tay non mịn cảm nhận được chấn động lạ kỳ.
Hàng mi cong vút của cô rung lên một cái rồi lại lẳng lặng rủ xuống.
Tin nhắn tiếp theo của Nguyễn Kỳ Chước hiện lên: “Chị dâu nhỏ, vì chúng ta có duyên với nhau nên em sẽ chỉ cho chị một đường sáng.”
Cố Tinh Đàn với vẻ mặt vô cảm: “...”
Lại còn đường sáng.
Tên này là giang hồ lừa đảo phải không?
Nguyễn Kỳ Chước: “Người có thể giúp chị ở xa tít chân trời gần ngay trước mắt.”
Cố Tinh Đàn đột nhiên khựng lại một giây.
Sau khi cẩn thận xem xét câu trả lời này, cô nâng đôi mắt đào hoa ngấn nước lên, thản nhiên liếc người đàn ông bên cạnh.
Thì ra là thế…
Đúng vậy.
Tên khốn này không dùng bây giờ thì khi nào mới dùng đây?
Đâu thể vô cớ mà có được cô vợ đẹp tựa thần tiên như cô được.
Anh chỉ hữu dụng ở chỗ cho cô vợ đẹp tựa thần tiên là cô một ít kiến thức thơ ca, nhưng đó đều là những kiến thức không lành mạnh!
Cố Tinh Đàn từ trước đến nay rất thẳng thắn, muốn làm gì sẽ làm mà không do dự.
Tiếp theo.
Bắp chân của cô gái cuộn tròn trong chiếc chăn cổ điển màu xanh xám hơi cử động, đột nhiên cô duỗi bàn chân nhỏ nhắn ra, nước da trắng ngần như những viên ngọc trai cao cấp nhất, tinh xảo nhất.
Lúc này, cô đá vào ống quần tây của người đàn ông bên cạnh.
“Chồng.”
Tiếng “Chồng” này của Cố Tinh Đàn không hề ngọt ngào như người đang cầu cạnh sự giúp đỡ, thay vào đó cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Em sẽ cho anh một cơ hội để bù đắp trái tim nhỏ bé mong manh của người vợ xinh như tiên của anh.”
Dung Hoài Yến đóng tập tài liệu đang để trên đầu gối lại, ánh mắt từ ngón chân mềm mại chuyển đến khuôn mặt lạnh lùng, một âm tiết trầm ổn phát ra: “Ồ?”
Cố Tinh Đàn xem đây như câu trả lời đồng ý của anh.
Cô đưa một đoạn cắt biến động số dư từ “doanh nhân trung niên giàu có” dí vào mặt anh: “Người này vô duyên vô cớ ủng hộ em mấy triệu bạc lận, anh có thể tra xem là ai làm không?”
Dung Hoài Yến tùy tiện liếc nhìn, thản nhiên nói: “Tiền chuyển cho em thì em cứ dùng đi.”
Nghe kìa nghe kìa, đây có phải là tiếng nói của con người không vậy?
Cố Tinh Đàn trợn mắt nhìn anh với đôi mắt trong veo, dựng thẳng cơ thể ngỡ như không xương dậy, tức giận nói:
“Tiêu cái gì mà tiêu? Lỡ vợ người ta tìm tới tính sổ em thì làm thế nào?”
Cô không muốn rơi vào thế khó xử lần nữa đâu.
Để Dung Hoài Yến thấy được sự kiên trì của mình, cô nhấn mạnh: “Em, không, tiêu!”
Cô là tiên nữ trong sạch nhất, tuyệt đối không bị tiền của thế lực đen tối cám dỗ đâu!
“Phải vậy không?”
Người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng như tranh vẽ qua loa đáp lại một câu, bỗng anh cúi người, đầu ngón tay thon dài miết phẳng lại nếp nhăn trên ống quần tây do cô vợ chân nhỏ nào đó làm ra, ung dung hỏi thêm một câu:
“Vậy… để anh tiêu cho?”
Cố Tinh Đàn: ???
!!!
Cô không tin nổi mà nhìn vào khuôn mặt viết đầy mấy chữ “đẹp trai dịu dàng, đàn ông lịch lãm” của Dung Hoài Yến…
Người đàn ông này thực sự sa sút đến mức kiếm tiền bằng nhan sắc của vợ mình!
…
Viện bảo tàng quốc gia, trong phòng phục chế.
Cố Tinh Đàn mặt không đổi sắc đưa bức tranh hoa điểu cho Vân Diệu kiểm tra lần cuối. Nếu không có vấn đề gì, hôm nay nó có thể được giao cho một nhà mô phỏng cổ vật có năng lực hội họa vô cùng cao trong giới.
Sau khi hoàn thành bước cuối cùng, bức tranh cổ này sẽ được khôi phục một cách hoàn hảo.
Sau lần Nguyễn Kỳ Chước đích thân đến lắp đặt phòng phát sóng trực tiếp cho Cố Tinh Đàn thì thỉnh thoảng anh ấy cũng đến đi dạo, hiện tại đã rất quen thuộc với nơi này.
Lúc trò chuyện với Cố Tinh Đàn về khoản tiền ủng hộ kia, anh ấy hết sức vui vẻ đáp:
“Ha ha ha, anh Dung nói vậy thật á?”
Cố Tinh Đàn khẽ nhìn về phía anh ấy.
Đã xác định được tên này và Dung Hoài Yến là cùng một loại người.
Dưới ánh sáng lạnh, cặp kính gọng vàng trên sống mũi thanh tú của cô gái càng khiến cô trông lạnh lùng hơn, cách lớp mắt kính mỏng, cô trông như một người đẹp lạnh lùng mà người thường không thể với tới vậy.
Phong cách này là phong cách Nguyễn Kỳ Chước yêu thích.
Im lặng hồi lâu.
Nguyễn Kỳ Chước đánh liều nói: “Cô Cố.”
Cố Tinh Đàn thản nhiên đáp: “Có chuyện gì à?”
Anh ấy định đưa số tài khoản của “doanh nhân trung niên giàu có” cho cô ư?
Cô không để ý thay đổi trong cách xưng hô của Nguyễn Kỳ Chước.
Ai ngờ.
Khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Kỳ Chước tiến lại gần hơn một chút, anh ấy dò hỏi: “Em thấy tôi như thế nào?”
“Thì vẫn thế.” Cố Tinh Đàn không hứng thú đáp lời, từ nhỏ cô đã được nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trình Duy Sở, lại kết hôn với Dung Hoài Yến, người mà xét về khí chất hay nhan sắc đều không thua kém Trình Duy Sở, thẩm mỹ của cô đã sớm được bồi đắp tới cao ngất ngưởng rồi.
Nguyễn Kỳ Chước nghẹn ngào: “Tuy rằng tôi có hơi kém hơn anh Dung một chút, nhưng mà!”
“Tôi chưa kết hôn!”
“Tôi chỉ kém anh ấy ba tháng tuổi, còn trẻ khỏe, chưa lập gia đình, có rất nhiều tiền, em không thấy rung động với tôi sao?”
Làm tình nhân, bị vợ cả chèn ép thì có gì hay ho?
Kết hôn với anh ấy, cô sẽ là người duy nhất.
Cố Tinh Đàn cuối cùng cũng hiểu được lời Nguyễn Kỳ Chước, đôi môi đỏ mọng của cô từ từ cong lên thành một vòng cung đầy ẩn ý, đôi mắt đẹp khẽ động, nhếch miệng cười: “Cậu đang muốn đào góc tường nhà Dung Hoài Yến?”
Nguyễn Kỳ Chước nhìn nụ cười có thể làm băng tuyết tan chảy của Cố Tinh Đàn, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ cỡ này, có bị Dung Hoài Yến giết chết anh ấy cũng cam lòng.
Anh Dung đã có vợ rồi, lần trước anh ấy còn bỏ ra rất nhiều cổ vật của tổ tiên để đổi lấy trang sức cho vợ mình, điều này chứng tỏ anh rất coi trọng cô Dung.
Vì vậy, tình nhân xinh đẹp mê người chỉ là đùa vui qua đường mà thôi.
Nếu không thì có cho Nguyễn Kỳ Chước mười nghìn là gan, anh ấy cũng không dám động đến người của Dung Hoài Yến.
Nguyễn Kỳ Chước biết rõ tại sao Dung Hoài Yến lại để Cố Tinh Đàn nhận số tiền kia, nhưng anh ấy sẽ không giải thích, ngược lại còn nhân cơ hội này để tăng ưu thế cho bản thân mình: “Hơn nữa cho dù tôi có chết đói, tôi cũng sẽ không để em đổi sắc kiếm cơm đâu.”
“Wow, cậu làm tôi cảm động ghê.”
Đầu ngón tay trắng nõn của Cố Tinh Đàn nhẹ nhàng chạm vào những bức tranh cổ xưa, cẩn thận cất chúng đi, chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi rời đi, cô qua loa đáp: “Cậu nói với Dung Hoài Yến đi rồi tôi sẽ nghĩ đến chuyện kết đôi với cậu.”
Chẳng phải cậu Dung cao quý tao nhã ghét màu xanh lá lắm sao?
Vừa hay.
Công cụ hình người lại tự mình nộp mạng.
Trời cao quả nhiên vẫn ưu ái cô.
Tốt nhất là Nguyễn Kỳ Chước có thể chọc Dung Hoài Yến tức chết, khi đó cô nghiễm nhiên trở thành người thuộc hàng thừa kế thứ nhất, cô có thể nhận một khoản tiền kếch xù rồi nuôi ba trăm sáu lăm cậu trai không chọc cô nóng máu, đẹp trai trắng trẻo, thân cao chân dài, ăn nói nhẹ nhàng dễ nghe.
Mỗi ngày một người, không trùng ngày nào.
Luôn luôn giữ được cảm giác mới mẻ!
Cô duỗi cổ tay trắng như tuyết ra khỏi ống tay áo rộng của chiếc áo khoác cashmere màu hồng khói, quay lưng về phía anh ấy, tùy tiện vẫy vẫy chào tạm biệt.
Nguyễn Kỳ Chước trầm ngâm rời khỏi bảo tàng.
…
Phòng mô phỏng.
Bình thường ngoài phòng phục chế ra, Cố Tinh Đàn rất hiếm đến những nơi khác. Căn phòng này so với phòng phục chế còn cổ kính hơn, trong không khí luôn cảm nhận được mùi mực và màu nước thoang thoảng, quanh quẩn bên chóp mũi.
Trong viện bảo tàng không nhiều họa sĩ mô phỏng, đặc biệt là những người có đủ tư cách tiếp quản những bức tranh nghìn năm tuổi. Những người này đều là thiên tài hội họa, thậm chí có người chỉ cần tùy tiện vẽ vài đường cơ bản cũng có giá gấp mấy lần những bức tranh của họa sĩ nổi tiếng bên ngoài.
Nhưng họ lại sẵn sàng hy sinh con đường nghệ thuật của mình để phục chế những bức tranh và thư pháp cổ.
“Cô Phó Ngạn Thanh có ở đây không?”
Cố Tinh Đàn bắt gặp một cậu học trò trẻ tuổi liền nở nụ cười đẹp không tỳ vết, lịch sự hỏi.
Học viên này là một sinh viên năm nhất, cậu ấy bị sốc bởi sự xuất hiện của người đẹp đến mức mặt đỏ bừng, lắp bắp trả lời: “Cô Phó đã đến bảo tàng Bắc Thành để tham dự sự kiện phục chế tranh cổ quy mô lớn rồi ạ.”
“Vậy cô Phó ở đó bao lâu?”
Cố Tinh Đàn bất ngờ không kịp trở tay, bức tranh trong tay cô không đợi được.
“Nếu thuận lợi thì là ba đến bốn tháng, ngược lại thì mất nửa năm ạ.”
“Vậy phòng mô phỏng còn họa sĩ nào khác không?” Cố Tinh Đàn cau mày nhìn bức hoa điểu trong tay, bức tranh này đã trải qua biết bao sóng gió mới tới được đây, ấy thế mà lại gặp chút vấn đề ở khâu cuối.
Bình thường cô thích làm việc với cô Phó.
Cậu học viên đang định nói gì đó.
Một giọng nói kỳ quái vang lên: “Chẳng có họa sĩ nào ở đây không có đầu óc giống như cô Phó đâu, bức tranh trong tay cô không phải là văn vật trong viện bảo tàng, sau khi phục chế sẽ tới tay của một nhà sưu tầm tư nhân.”
Cố Tinh Đàn chậm rãi nhướng mày.
Tùy Khiến An đứng trước mặt cô đây chính là nhà phục chế gỗ đã thất bại trong việc tranh giành phòng phục chế với cô dạo trước.
Cô cũng không vội vàng lên tiếng.
Có lẽ là hiếm khi thấy được Cố Tinh Đàn ở cửa dưới nên Tùy Khiển An quyết không buông tha cơ hội này: “Tôi khuyên cô đừng phí sức nữa, thân là một nhà phục chế tranh và thư pháp cổ, đến cả một bức vẽ tầm thường cũng phải tìm tới họa sĩ mô phỏng nhờ giúp đỡ, hay là sau này cô còn phải bám theo làm phụ tá cho họa sĩ mô phỏng thì mới phục chế tranh cổ được?”
“Ồ, người phục chế tranh cổ không biết gì về hội họa, đúng là trò cười!”
Lúc này, thanh âm trong trẻo như nước suối của Cố Tinh Đàn đột nhiên cất lên: “Sao thầy Tùy biết tôi không biết vẽ?”
Tùy Khiến An đang rất thoải mái, nghe câu hỏi này thì thuận miệng nói ra: “Tôi đang xem buổi phát sóng trực tiếp của cô…”
Đột nhiên anh ta dừng lại.
“Không ngờ thầy Tùy lại là fan trung thành của tôi đó.”
Mỉa mai ai chẳng làm được.
Cố Tinh Đàn cười cười nhìn anh ta: “Tôi hiểu rồi, anh muốn học lỏm kỹ năng phục chế của tôi để lấy lại phòng sửa chữa mà tôi đang sử dụng, đáng tiếc…”
“Phòng phục chế đó mấy chục năm nay đã nằm dưới tên nhà họ Cố rồi.”
Khịa nhau.
Ai mà không biết!
Tùy Khiến An bị cô nói tới mặt đỏ tía tai mà không đáp lại được.
Ai lại muốn học trộm cái loại kỹ năng dành cho người mới bắt đầu?
Đây không phải là khịa anh ta không thành thạo kỹ năng cơ bản à?
Mặt khác, cậu học viên bên cạnh anh ta lúc này trông vừa sợ hãi vừa bối rối.
Ai bảo ngành phục chế là trong sạch.
Những màn cà khịa, chọc ngoáy lẫn nhau nào có thua kém giới giải trí là bao.
…
Nửa giờ sau.
Cố Tinh Đàn ngồi trong chòi nghỉ bên ngoài phòng mô phỏng gọi điện thoại, đầu ngón tay thon dài lạnh đến ửng đỏ, một cơn gió đông thổi vào, mấy bông tuyết li ti cũng theo đó vào trong chòi.
Khung cảnh càng khiến cô gái ngồi trong chòi nghỉ giống một con búp bê tinh xảo được tạc từ băng và ngọc bích.
Lúc Nam Trĩ đến tìm Cố Tinh Đàn thì nhìn thấy hình ảnh này.
Mới đầu cô ấy còn không dám thở mạnh, sợ làm phiền tới cái người đẹp như tranh kia.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được nhà phục chế tranh cổ hàng ngàn năm tuổi nào tốt hơn.
Cô ấy dè dặt lên tiếng: “Em nghe nói khiếu vẽ tranh của cậu Dung cũng thuộc dạng có một không hai, hay chúng ta nhờ anh ấy đi?”
“Tên đó hẹp hòi lắm, còn khuya mới giúp chúng ta.”
Mấy hôm trước cô vừa thất bại trước Dung Hoài Yến, chưa kể việc cải tạo một bức tranh cổ nghìn năm tuổi cực kỳ tốn công sức và thời gian.
Thời gian của nhà tư bản được tính bằng hàng trăm triệu, cô không đủ khả năng chi trả.
Cô không nhịn được mà phàn nàn vài câu.
Thời điểm Nam Trĩ biết được Cố Tinh Đàn chịu thua thiệt, hít sâu một hơi nói: “Cái gì!”
“Cậu Dung lại là loại người này á?!”
“Cô, cô là vợ tiên, uổng công hôm nào cô cũng làm ấm giường cho anh ấy, ngủ cùng anh ấy, thế mà anh ấy còn để cô phải hy sinh nhan sắc kiếm tiền về cho anh ấy xài!”
“Nhà tư bản quả nhiên toàn kẻ máu lạnh vô tình!”
Nam Trĩ rất tức giận.
Mặc dù cậu Dung và cô Cố ở phương diện làm ấm giường thì không thể phân định rõ ai thiệt ai hơn.
Rất nhanh, cô ấy liền đổi chủ đề: “Vậy cô càng phải dùng nhan sắc xinh đẹp của mình cùng lợi thế được ở gần cậu Dung như thuyền với nước mà chinh phục anh ấy, làm cho anh ấy can tâm tình nguyện để cô sai khiến!”
“Cô thử xem, một người như cậu Dung, lạnh lùng như tuyết trên núi cao lại nguyện hạ mình, trở thành thuộc hạ của cô, tù nhân của cô. Shhhh…”
Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy phấn khích rồi!!!
Cố Tinh Đàn dùng đầu ngón tay gõ gõ cằm, tay kia xoa xoa những cánh hoa hồng ngọc khảm trên chiếc đồng hồ quả quýt nằm trong túi mình.
Hình ảnh hai ngày trước ngã đến suýt nữa thành quỳ trước mặt anh lại hiện lên trong đầu cô, giữa trời đông đầy tuyết, dái tai trắng nõn mềm mỏng lại bắt đầu đỏ bừng.
Thuộc ha?
Tù nhân?
Nghe khá thú vị đó.
Nếu thành công chẳng phải sẽ giống như lời Tùy Khiển An nói sao, có được một họa sĩ mô phỏng đồ cổ cao cấp, đến lúc đó nhất định phải treo bên ngoài cho thế giới trầm trồ.
Nghĩ về “móc khóa hình người” trong tương lai.
Cuối cùng Cố Tinh Đàn cũng đứng dậy và bước ra từ chòi nghỉ lạnh lẽo, vẫy tay với Nam Trĩ: “Tan làm.”
“Cô đi đâu ạ?”
Cố Tinh Đàn nói ngắn gọn: “Đến thể hiện tình yêu với “móc khóa hình người”.”
Cô quả là một tiên nữ rộng lượng, Dung Hoài Yến hẳn sẽ cảm động chết luôn.
Móc khóa hình người?
Bốn chữ này.
Ngọt tới nổ tung luôn được chưa!
Nam Trĩ cười như mẹ hiền, nhìn bóng lưng cô Cố xa dần.
Với tư cách là fan của cp đầu tiên cô Cố và cậu Dung, cô ấy chỉ có thể làm được nhiêu đó thôi.
Lúc này, tại tòa cao ốc của tập đoàn họ Dung.
Biết cô Dung muốn đến làm tổng giám đốc Dung bất ngờ, thư ký Giang nhanh chóng xuống đón cô.
“Có ai ở bên trong không?”
Hôm nay Cố Tinh Đàn thậm chí còn nói chuyện với giọng điệu ôn hòa, càng đến gần văn phòng, cô càng mơ hồ nghe được tiếng nói phát ra từ bên trong.
Thư ký Giang đã tận mắt chứng kiến tính tình kiêu ngạo của cô Dung.
Nói mặc kệ tổng giám đốc Dung là kệ luôn.
Sự khác thường này khiến anh ấy có hơi không quen.
Anh ấy lập tức trả lời: “Giám đốc Nguyễn nói rằng có chuyện quan trọng cần bàn bạc với tổng giám đốc Dung, hay là…”
Cô cứ chờ bên ngoài một chút được không?
Mấy chữ cuối cùng chưa kịp nói thì cửa mở ra.
Bằng mắt thường có thể thấy cô Dung đang cố thể hiện mình là người vợ hiền bỗng chốc lại mang vẻ mặt nghiêm trọng.
Cô thản nhiên ném hộp thức ăn đích thân mang đến cho Dung Hoài Yến cho thư ký Giang rồi nhanh chóng đến gần cửa văn phòng đang khép hờ.
Vừa mở cửa, cô đã nghe thấy Nguyễn Kỳ Chước mạnh dạn nói:
“Người đẹp Cố đã đồng ý ở bên tôi rồi.”
“Anh Dung, anh và cô ấy sớm chia tay trong hòa bình đi, đừng dây dưa nữa.”
Cánh cửa văn phòng đột nhiên mở ra.
Dung Hoài Yến thoáng ngước mắt, vừa lúc nhìn thấy hình dáng người đang cứng ngắc đứng ở cửa, môi mỏng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Thật sao?”
“Đương nhiên…”
Nguyễn Kỳ Chước còn chưa nói xong.
Một giọng nữ du dương, âm điệu kéo dài, bao bọc trong mùi thơm ngọt ngào của hoa hải đường vang lên: “Chồng ơi… oan quá đi à…”
Nguyễn Kỳ Chước vô thức nhường đường.
Chỉ thấy “cơn gió hải đường” kia lao vào vòng tay của Dung Hoài Yến như chốn không người, vùi toàn bộ cơ thể mềm mại vào lòng anh.
Cố Tinh Đàn vòng tay ôm lấy cái cổ thon dài của người đàn ông, cô ngẩng đầu, bày ra bộ dáng chịu mọi oan trái ở đời, chớp chớp đôi mắt đào hoa ươn ướt một cách hồn nhiên: “Anh ấy quyến rũ em.”
Sau đó, cô giơ ba ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh lên thề: “Nhưng em đối với chồng yêu của em chung tình không thay đổi!”
Người đi bộ tạo thành cảnh trong bức họa “Nuốt mây nhả sương”, trông lạnh lẽo nhưng mang lại cảm giác lạc vào chốn thần tiên.
Chiếc xe phiên bản giới hạn của Cayenne có khung gầm cao, đường nét trên thân xe sắc sảo, nó tựa một loài động vật săn mồi đầy nguy hiểm, dưới trời tuyết trắng vẫn có thể chạy tốt.
Bên trong xe.
Cố Tinh Đàn và Dung Hoài Yến hai người hai chỗ, cô cuộn tròn thân thể mềm mại và vùi cả người vào lưng ghế, toàn thân được bọc trong chăn, chỉ có cái đầu nhỏ lộ ra tựa vào cửa sổ.
Cô dùng hai tay cầm điện thoại nói chuyện phiếm với ai đó, nhìn cửa xe, nhìn di động, chỉ có người bên cạnh đang thở hổn hển là không thèm nhìn.
Dung Hoài Yến liếc nhìn sườn mặt của cô, mấy giây sau anh đã bình tĩnh lại, lặng nhìn con đường phủ đầy tuyết trước mắt.
Trong sắc trời ảm đạm, người ta có thể thấy rõ bóng mờ của hàng mi rủ xuống khuôn mặt người con gái, cùng với…
Mái tóc đen nhánh mềm mại che giấu khuôn mặt cô, dái tai trắng như tuyết tạo thành nét đẹp diễm lệ, vẻ đẹp ấy dường như toát lên từ xương tủy, không cần bất cứ loại son phấn nào bồi đắp.
Cố Tinh Đàn từ trước đến nay là người kiêu ngạo, cô luôn giữ thể diện, đặc biệt là ở trước mặt nhiều người.
Nhưng cô vừa ngã.
Suýt chút nữa ngã rớt vẻ lạnh lùng tôn quý của người đẹp tựa thần tiên rồi!
Đừng nhìn vẻ mặt trông rất bình tĩnh của cô, thực ra trong lòng cô đã sớm nổ tung như pháo hoa, bất cứ khi nào hay bất kỳ nơi đâu cũng có thể lấy mạng Dung Hoài Yến.
Màn hình điện thoại di động của Cố Tinh Đàn sáng lên, thấy là Nguyễn Kỳ Chước thì cô lại càng nổi giận, nhưng dù sao vẫn phải thanh toán khoản tiền sau buổi phát sóng trực tiếp kia.
Nguyễn Kỳ Chước phản hồi: “Chị dâu nhỏ, chị đừng làm khó em, số tiền này thực sự không thể hoàn trả được, càng không thể tiết lộ danh tính khách hàng, em cũng có đạo đức nghề nghiệp mà.”
Kính xe phản chiếu vẻ cau mày của cô, cô đang nghiêm túc suy nghĩ làm cách nào để lấy được số thẻ ngân hàng của “doanh nhân trung niên giàu có” kia.
Lòng bàn tay non mịn cảm nhận được chấn động lạ kỳ.
Hàng mi cong vút của cô rung lên một cái rồi lại lẳng lặng rủ xuống.
Tin nhắn tiếp theo của Nguyễn Kỳ Chước hiện lên: “Chị dâu nhỏ, vì chúng ta có duyên với nhau nên em sẽ chỉ cho chị một đường sáng.”
Cố Tinh Đàn với vẻ mặt vô cảm: “...”
Lại còn đường sáng.
Tên này là giang hồ lừa đảo phải không?
Nguyễn Kỳ Chước: “Người có thể giúp chị ở xa tít chân trời gần ngay trước mắt.”
Cố Tinh Đàn đột nhiên khựng lại một giây.
Sau khi cẩn thận xem xét câu trả lời này, cô nâng đôi mắt đào hoa ngấn nước lên, thản nhiên liếc người đàn ông bên cạnh.
Thì ra là thế…
Đúng vậy.
Tên khốn này không dùng bây giờ thì khi nào mới dùng đây?
Đâu thể vô cớ mà có được cô vợ đẹp tựa thần tiên như cô được.
Anh chỉ hữu dụng ở chỗ cho cô vợ đẹp tựa thần tiên là cô một ít kiến thức thơ ca, nhưng đó đều là những kiến thức không lành mạnh!
Cố Tinh Đàn từ trước đến nay rất thẳng thắn, muốn làm gì sẽ làm mà không do dự.
Tiếp theo.
Bắp chân của cô gái cuộn tròn trong chiếc chăn cổ điển màu xanh xám hơi cử động, đột nhiên cô duỗi bàn chân nhỏ nhắn ra, nước da trắng ngần như những viên ngọc trai cao cấp nhất, tinh xảo nhất.
Lúc này, cô đá vào ống quần tây của người đàn ông bên cạnh.
“Chồng.”
Tiếng “Chồng” này của Cố Tinh Đàn không hề ngọt ngào như người đang cầu cạnh sự giúp đỡ, thay vào đó cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Em sẽ cho anh một cơ hội để bù đắp trái tim nhỏ bé mong manh của người vợ xinh như tiên của anh.”
Dung Hoài Yến đóng tập tài liệu đang để trên đầu gối lại, ánh mắt từ ngón chân mềm mại chuyển đến khuôn mặt lạnh lùng, một âm tiết trầm ổn phát ra: “Ồ?”
Cố Tinh Đàn xem đây như câu trả lời đồng ý của anh.
Cô đưa một đoạn cắt biến động số dư từ “doanh nhân trung niên giàu có” dí vào mặt anh: “Người này vô duyên vô cớ ủng hộ em mấy triệu bạc lận, anh có thể tra xem là ai làm không?”
Dung Hoài Yến tùy tiện liếc nhìn, thản nhiên nói: “Tiền chuyển cho em thì em cứ dùng đi.”
Nghe kìa nghe kìa, đây có phải là tiếng nói của con người không vậy?
Cố Tinh Đàn trợn mắt nhìn anh với đôi mắt trong veo, dựng thẳng cơ thể ngỡ như không xương dậy, tức giận nói:
“Tiêu cái gì mà tiêu? Lỡ vợ người ta tìm tới tính sổ em thì làm thế nào?”
Cô không muốn rơi vào thế khó xử lần nữa đâu.
Để Dung Hoài Yến thấy được sự kiên trì của mình, cô nhấn mạnh: “Em, không, tiêu!”
Cô là tiên nữ trong sạch nhất, tuyệt đối không bị tiền của thế lực đen tối cám dỗ đâu!
“Phải vậy không?”
Người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng như tranh vẽ qua loa đáp lại một câu, bỗng anh cúi người, đầu ngón tay thon dài miết phẳng lại nếp nhăn trên ống quần tây do cô vợ chân nhỏ nào đó làm ra, ung dung hỏi thêm một câu:
“Vậy… để anh tiêu cho?”
Cố Tinh Đàn: ???
!!!
Cô không tin nổi mà nhìn vào khuôn mặt viết đầy mấy chữ “đẹp trai dịu dàng, đàn ông lịch lãm” của Dung Hoài Yến…
Người đàn ông này thực sự sa sút đến mức kiếm tiền bằng nhan sắc của vợ mình!
…
Viện bảo tàng quốc gia, trong phòng phục chế.
Cố Tinh Đàn mặt không đổi sắc đưa bức tranh hoa điểu cho Vân Diệu kiểm tra lần cuối. Nếu không có vấn đề gì, hôm nay nó có thể được giao cho một nhà mô phỏng cổ vật có năng lực hội họa vô cùng cao trong giới.
Sau khi hoàn thành bước cuối cùng, bức tranh cổ này sẽ được khôi phục một cách hoàn hảo.
Sau lần Nguyễn Kỳ Chước đích thân đến lắp đặt phòng phát sóng trực tiếp cho Cố Tinh Đàn thì thỉnh thoảng anh ấy cũng đến đi dạo, hiện tại đã rất quen thuộc với nơi này.
Lúc trò chuyện với Cố Tinh Đàn về khoản tiền ủng hộ kia, anh ấy hết sức vui vẻ đáp:
“Ha ha ha, anh Dung nói vậy thật á?”
Cố Tinh Đàn khẽ nhìn về phía anh ấy.
Đã xác định được tên này và Dung Hoài Yến là cùng một loại người.
Dưới ánh sáng lạnh, cặp kính gọng vàng trên sống mũi thanh tú của cô gái càng khiến cô trông lạnh lùng hơn, cách lớp mắt kính mỏng, cô trông như một người đẹp lạnh lùng mà người thường không thể với tới vậy.
Phong cách này là phong cách Nguyễn Kỳ Chước yêu thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Im lặng hồi lâu.
Nguyễn Kỳ Chước đánh liều nói: “Cô Cố.”
Cố Tinh Đàn thản nhiên đáp: “Có chuyện gì à?”
Anh ấy định đưa số tài khoản của “doanh nhân trung niên giàu có” cho cô ư?
Cô không để ý thay đổi trong cách xưng hô của Nguyễn Kỳ Chước.
Ai ngờ.
Khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Kỳ Chước tiến lại gần hơn một chút, anh ấy dò hỏi: “Em thấy tôi như thế nào?”
“Thì vẫn thế.” Cố Tinh Đàn không hứng thú đáp lời, từ nhỏ cô đã được nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trình Duy Sở, lại kết hôn với Dung Hoài Yến, người mà xét về khí chất hay nhan sắc đều không thua kém Trình Duy Sở, thẩm mỹ của cô đã sớm được bồi đắp tới cao ngất ngưởng rồi.
Nguyễn Kỳ Chước nghẹn ngào: “Tuy rằng tôi có hơi kém hơn anh Dung một chút, nhưng mà!”
“Tôi chưa kết hôn!”
“Tôi chỉ kém anh ấy ba tháng tuổi, còn trẻ khỏe, chưa lập gia đình, có rất nhiều tiền, em không thấy rung động với tôi sao?”
Làm tình nhân, bị vợ cả chèn ép thì có gì hay ho?
Kết hôn với anh ấy, cô sẽ là người duy nhất.
Cố Tinh Đàn cuối cùng cũng hiểu được lời Nguyễn Kỳ Chước, đôi môi đỏ mọng của cô từ từ cong lên thành một vòng cung đầy ẩn ý, đôi mắt đẹp khẽ động, nhếch miệng cười: “Cậu đang muốn đào góc tường nhà Dung Hoài Yến?”
Nguyễn Kỳ Chước nhìn nụ cười có thể làm băng tuyết tan chảy của Cố Tinh Đàn, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ cỡ này, có bị Dung Hoài Yến giết chết anh ấy cũng cam lòng.
Anh Dung đã có vợ rồi, lần trước anh ấy còn bỏ ra rất nhiều cổ vật của tổ tiên để đổi lấy trang sức cho vợ mình, điều này chứng tỏ anh rất coi trọng cô Dung.
Vì vậy, tình nhân xinh đẹp mê người chỉ là đùa vui qua đường mà thôi.
Nếu không thì có cho Nguyễn Kỳ Chước mười nghìn là gan, anh ấy cũng không dám động đến người của Dung Hoài Yến.
Nguyễn Kỳ Chước biết rõ tại sao Dung Hoài Yến lại để Cố Tinh Đàn nhận số tiền kia, nhưng anh ấy sẽ không giải thích, ngược lại còn nhân cơ hội này để tăng ưu thế cho bản thân mình: “Hơn nữa cho dù tôi có chết đói, tôi cũng sẽ không để em đổi sắc kiếm cơm đâu.”
“Wow, cậu làm tôi cảm động ghê.”
Đầu ngón tay trắng nõn của Cố Tinh Đàn nhẹ nhàng chạm vào những bức tranh cổ xưa, cẩn thận cất chúng đi, chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi rời đi, cô qua loa đáp: “Cậu nói với Dung Hoài Yến đi rồi tôi sẽ nghĩ đến chuyện kết đôi với cậu.”
Chẳng phải cậu Dung cao quý tao nhã ghét màu xanh lá lắm sao?
Vừa hay.
Công cụ hình người lại tự mình nộp mạng.
Trời cao quả nhiên vẫn ưu ái cô.
Tốt nhất là Nguyễn Kỳ Chước có thể chọc Dung Hoài Yến tức chết, khi đó cô nghiễm nhiên trở thành người thuộc hàng thừa kế thứ nhất, cô có thể nhận một khoản tiền kếch xù rồi nuôi ba trăm sáu lăm cậu trai không chọc cô nóng máu, đẹp trai trắng trẻo, thân cao chân dài, ăn nói nhẹ nhàng dễ nghe.
Mỗi ngày một người, không trùng ngày nào.
Luôn luôn giữ được cảm giác mới mẻ!
Cô duỗi cổ tay trắng như tuyết ra khỏi ống tay áo rộng của chiếc áo khoác cashmere màu hồng khói, quay lưng về phía anh ấy, tùy tiện vẫy vẫy chào tạm biệt.
Nguyễn Kỳ Chước trầm ngâm rời khỏi bảo tàng.
…
Phòng mô phỏng.
Bình thường ngoài phòng phục chế ra, Cố Tinh Đàn rất hiếm đến những nơi khác. Căn phòng này so với phòng phục chế còn cổ kính hơn, trong không khí luôn cảm nhận được mùi mực và màu nước thoang thoảng, quanh quẩn bên chóp mũi.
Trong viện bảo tàng không nhiều họa sĩ mô phỏng, đặc biệt là những người có đủ tư cách tiếp quản những bức tranh nghìn năm tuổi. Những người này đều là thiên tài hội họa, thậm chí có người chỉ cần tùy tiện vẽ vài đường cơ bản cũng có giá gấp mấy lần những bức tranh của họa sĩ nổi tiếng bên ngoài.
Nhưng họ lại sẵn sàng hy sinh con đường nghệ thuật của mình để phục chế những bức tranh và thư pháp cổ.
“Cô Phó Ngạn Thanh có ở đây không?”
Cố Tinh Đàn bắt gặp một cậu học trò trẻ tuổi liền nở nụ cười đẹp không tỳ vết, lịch sự hỏi.
Học viên này là một sinh viên năm nhất, cậu ấy bị sốc bởi sự xuất hiện của người đẹp đến mức mặt đỏ bừng, lắp bắp trả lời: “Cô Phó đã đến bảo tàng Bắc Thành để tham dự sự kiện phục chế tranh cổ quy mô lớn rồi ạ.”
“Vậy cô Phó ở đó bao lâu?”
Cố Tinh Đàn bất ngờ không kịp trở tay, bức tranh trong tay cô không đợi được.
“Nếu thuận lợi thì là ba đến bốn tháng, ngược lại thì mất nửa năm ạ.”
“Vậy phòng mô phỏng còn họa sĩ nào khác không?” Cố Tinh Đàn cau mày nhìn bức hoa điểu trong tay, bức tranh này đã trải qua biết bao sóng gió mới tới được đây, ấy thế mà lại gặp chút vấn đề ở khâu cuối.
Bình thường cô thích làm việc với cô Phó.
Cậu học viên đang định nói gì đó.
Một giọng nói kỳ quái vang lên: “Chẳng có họa sĩ nào ở đây không có đầu óc giống như cô Phó đâu, bức tranh trong tay cô không phải là văn vật trong viện bảo tàng, sau khi phục chế sẽ tới tay của một nhà sưu tầm tư nhân.”
Cố Tinh Đàn chậm rãi nhướng mày.
Tùy Khiến An đứng trước mặt cô đây chính là nhà phục chế gỗ đã thất bại trong việc tranh giành phòng phục chế với cô dạo trước.
Cô cũng không vội vàng lên tiếng.
Có lẽ là hiếm khi thấy được Cố Tinh Đàn ở cửa dưới nên Tùy Khiển An quyết không buông tha cơ hội này: “Tôi khuyên cô đừng phí sức nữa, thân là một nhà phục chế tranh và thư pháp cổ, đến cả một bức vẽ tầm thường cũng phải tìm tới họa sĩ mô phỏng nhờ giúp đỡ, hay là sau này cô còn phải bám theo làm phụ tá cho họa sĩ mô phỏng thì mới phục chế tranh cổ được?”
“Ồ, người phục chế tranh cổ không biết gì về hội họa, đúng là trò cười!”
Lúc này, thanh âm trong trẻo như nước suối của Cố Tinh Đàn đột nhiên cất lên: “Sao thầy Tùy biết tôi không biết vẽ?”
Tùy Khiến An đang rất thoải mái, nghe câu hỏi này thì thuận miệng nói ra: “Tôi đang xem buổi phát sóng trực tiếp của cô…”
Đột nhiên anh ta dừng lại.
“Không ngờ thầy Tùy lại là fan trung thành của tôi đó.”
Mỉa mai ai chẳng làm được.
Cố Tinh Đàn cười cười nhìn anh ta: “Tôi hiểu rồi, anh muốn học lỏm kỹ năng phục chế của tôi để lấy lại phòng sửa chữa mà tôi đang sử dụng, đáng tiếc…”
“Phòng phục chế đó mấy chục năm nay đã nằm dưới tên nhà họ Cố rồi.”
Khịa nhau.
Ai mà không biết!
Tùy Khiến An bị cô nói tới mặt đỏ tía tai mà không đáp lại được.
Ai lại muốn học trộm cái loại kỹ năng dành cho người mới bắt đầu?
Đây không phải là khịa anh ta không thành thạo kỹ năng cơ bản à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt khác, cậu học viên bên cạnh anh ta lúc này trông vừa sợ hãi vừa bối rối.
Ai bảo ngành phục chế là trong sạch.
Những màn cà khịa, chọc ngoáy lẫn nhau nào có thua kém giới giải trí là bao.
…
Nửa giờ sau.
Cố Tinh Đàn ngồi trong chòi nghỉ bên ngoài phòng mô phỏng gọi điện thoại, đầu ngón tay thon dài lạnh đến ửng đỏ, một cơn gió đông thổi vào, mấy bông tuyết li ti cũng theo đó vào trong chòi.
Khung cảnh càng khiến cô gái ngồi trong chòi nghỉ giống một con búp bê tinh xảo được tạc từ băng và ngọc bích.
Lúc Nam Trĩ đến tìm Cố Tinh Đàn thì nhìn thấy hình ảnh này.
Mới đầu cô ấy còn không dám thở mạnh, sợ làm phiền tới cái người đẹp như tranh kia.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được nhà phục chế tranh cổ hàng ngàn năm tuổi nào tốt hơn.
Cô ấy dè dặt lên tiếng: “Em nghe nói khiếu vẽ tranh của cậu Dung cũng thuộc dạng có một không hai, hay chúng ta nhờ anh ấy đi?”
“Tên đó hẹp hòi lắm, còn khuya mới giúp chúng ta.”
Mấy hôm trước cô vừa thất bại trước Dung Hoài Yến, chưa kể việc cải tạo một bức tranh cổ nghìn năm tuổi cực kỳ tốn công sức và thời gian.
Thời gian của nhà tư bản được tính bằng hàng trăm triệu, cô không đủ khả năng chi trả.
Cô không nhịn được mà phàn nàn vài câu.
Thời điểm Nam Trĩ biết được Cố Tinh Đàn chịu thua thiệt, hít sâu một hơi nói: “Cái gì!”
“Cậu Dung lại là loại người này á?!”
“Cô, cô là vợ tiên, uổng công hôm nào cô cũng làm ấm giường cho anh ấy, ngủ cùng anh ấy, thế mà anh ấy còn để cô phải hy sinh nhan sắc kiếm tiền về cho anh ấy xài!”
“Nhà tư bản quả nhiên toàn kẻ máu lạnh vô tình!”
Nam Trĩ rất tức giận.
Mặc dù cậu Dung và cô Cố ở phương diện làm ấm giường thì không thể phân định rõ ai thiệt ai hơn.
Rất nhanh, cô ấy liền đổi chủ đề: “Vậy cô càng phải dùng nhan sắc xinh đẹp của mình cùng lợi thế được ở gần cậu Dung như thuyền với nước mà chinh phục anh ấy, làm cho anh ấy can tâm tình nguyện để cô sai khiến!”
“Cô thử xem, một người như cậu Dung, lạnh lùng như tuyết trên núi cao lại nguyện hạ mình, trở thành thuộc hạ của cô, tù nhân của cô. Shhhh…”
Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy phấn khích rồi!!!
Cố Tinh Đàn dùng đầu ngón tay gõ gõ cằm, tay kia xoa xoa những cánh hoa hồng ngọc khảm trên chiếc đồng hồ quả quýt nằm trong túi mình.
Hình ảnh hai ngày trước ngã đến suýt nữa thành quỳ trước mặt anh lại hiện lên trong đầu cô, giữa trời đông đầy tuyết, dái tai trắng nõn mềm mỏng lại bắt đầu đỏ bừng.
Thuộc ha?
Tù nhân?
Nghe khá thú vị đó.
Nếu thành công chẳng phải sẽ giống như lời Tùy Khiển An nói sao, có được một họa sĩ mô phỏng đồ cổ cao cấp, đến lúc đó nhất định phải treo bên ngoài cho thế giới trầm trồ.
Nghĩ về “móc khóa hình người” trong tương lai.
Cuối cùng Cố Tinh Đàn cũng đứng dậy và bước ra từ chòi nghỉ lạnh lẽo, vẫy tay với Nam Trĩ: “Tan làm.”
“Cô đi đâu ạ?”
Cố Tinh Đàn nói ngắn gọn: “Đến thể hiện tình yêu với “móc khóa hình người”.”
Cô quả là một tiên nữ rộng lượng, Dung Hoài Yến hẳn sẽ cảm động chết luôn.
Móc khóa hình người?
Bốn chữ này.
Ngọt tới nổ tung luôn được chưa!
Nam Trĩ cười như mẹ hiền, nhìn bóng lưng cô Cố xa dần.
Với tư cách là fan của cp đầu tiên cô Cố và cậu Dung, cô ấy chỉ có thể làm được nhiêu đó thôi.
Lúc này, tại tòa cao ốc của tập đoàn họ Dung.
Biết cô Dung muốn đến làm tổng giám đốc Dung bất ngờ, thư ký Giang nhanh chóng xuống đón cô.
“Có ai ở bên trong không?”
Hôm nay Cố Tinh Đàn thậm chí còn nói chuyện với giọng điệu ôn hòa, càng đến gần văn phòng, cô càng mơ hồ nghe được tiếng nói phát ra từ bên trong.
Thư ký Giang đã tận mắt chứng kiến tính tình kiêu ngạo của cô Dung.
Nói mặc kệ tổng giám đốc Dung là kệ luôn.
Sự khác thường này khiến anh ấy có hơi không quen.
Anh ấy lập tức trả lời: “Giám đốc Nguyễn nói rằng có chuyện quan trọng cần bàn bạc với tổng giám đốc Dung, hay là…”
Cô cứ chờ bên ngoài một chút được không?
Mấy chữ cuối cùng chưa kịp nói thì cửa mở ra.
Bằng mắt thường có thể thấy cô Dung đang cố thể hiện mình là người vợ hiền bỗng chốc lại mang vẻ mặt nghiêm trọng.
Cô thản nhiên ném hộp thức ăn đích thân mang đến cho Dung Hoài Yến cho thư ký Giang rồi nhanh chóng đến gần cửa văn phòng đang khép hờ.
Vừa mở cửa, cô đã nghe thấy Nguyễn Kỳ Chước mạnh dạn nói:
“Người đẹp Cố đã đồng ý ở bên tôi rồi.”
“Anh Dung, anh và cô ấy sớm chia tay trong hòa bình đi, đừng dây dưa nữa.”
Cánh cửa văn phòng đột nhiên mở ra.
Dung Hoài Yến thoáng ngước mắt, vừa lúc nhìn thấy hình dáng người đang cứng ngắc đứng ở cửa, môi mỏng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Thật sao?”
“Đương nhiên…”
Nguyễn Kỳ Chước còn chưa nói xong.
Một giọng nữ du dương, âm điệu kéo dài, bao bọc trong mùi thơm ngọt ngào của hoa hải đường vang lên: “Chồng ơi… oan quá đi à…”
Nguyễn Kỳ Chước vô thức nhường đường.
Chỉ thấy “cơn gió hải đường” kia lao vào vòng tay của Dung Hoài Yến như chốn không người, vùi toàn bộ cơ thể mềm mại vào lòng anh.
Cố Tinh Đàn vòng tay ôm lấy cái cổ thon dài của người đàn ông, cô ngẩng đầu, bày ra bộ dáng chịu mọi oan trái ở đời, chớp chớp đôi mắt đào hoa ươn ướt một cách hồn nhiên: “Anh ấy quyến rũ em.”
Sau đó, cô giơ ba ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh lên thề: “Nhưng em đối với chồng yêu của em chung tình không thay đổi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro