Chương 6
2024-10-05 18:39:30
Phong Hồ Cư là tên căn nhà tân hôn cực kỳ xa hoa của chủ nhân đương nhiệm nhà họ Dung. Nó có diện tích gần ba nghìn mét vuông, toạ lạc ở trung tâm Lăng Thành tấc đất tấc vàng. Từ hơn trăm năm trước tới nay, Phong Hồ Cư luôn là nơi có vị trí phong thuỷ đẹp nhất thành phố. Đủ để phô bày địa vị thế gia hiển hách vững như Thái Sơn của nhà họ Dung!
Phòng làm việc được trang trí với phong cách đơn giản nhưng vẫn cực kỳ cao quý sang chảnh, ánh nắng ban trưa mang theo cái lạnh giá của ngày đông bị cửa sổ chặn lại, chỉ còn lại hơi ấm len lỏi vào phòng. Dung Hoài Yến đứng trước bàn làm việc có hoa văn óc chó sẫm màu, ánh nắng đan xen rọi lên góc nghiêng thần thánh khiến anh thoạt trông càng nhã nhặn dịu dàng.
Bấy giờ, đầu ngón tay trắng thon dài trắng của vị công tử nho nhã này đang móc lấy chiếc vòng cổ kim loại gắn chuông. Dung Hoài Yến lắc lắc ngón tay thon dài, tiếng chuông réo rắt tựa tiếng chim hót ngọc chạm vang lên, anh rung mạnh hơn, tiếng chuông nghe như giọng người đẹp đang nỉ non khóc lóc.
Hình ảnh chiếc vòng cổ tình thú nhuốm hơi thở tình dục bị đôi bàn tay mang nét cấm kỵ của Dung Hoài Yến chơi đùa lại toát lên nét sang trọng thanh nhã. Dung Hoài Yến thưởng thức vòng cổ xong, cúi đầu nhìn chiếc thùng giấy không hề ăn nhập với chiếc bàn làm việc sang trọng phía dưới. Bên trong chứa đủ loại đồ chơi tình dục. Nghĩ tới vẻ mặt Cố Tinh Đàn khi thấy bức ảnh, anh không khỏi bật cười. Dù đã qua hai ngày, nhưng khi yết hầu trượt lên trượt xuống, những vệt trắng mỏng dài vẫn cực kỳ rõ ràng ở vùng cổ.
Dung Hoài Yến thầm nghĩ, Cố Tinh Đàn chắc hẳn đang giả vờ chưa đọc tin nhắn. Sau thoáng chốc im lặng, anh lại gửi thêm một tin nhắn cho cô.
[Tối nay về nhà cũ ăn cơm, thư ký Giang sẽ tới đón em.]
Thư ký Giang biết tin này xong thì lấy làm lạ, song lại cực kỳ khó hiểu. Hôm nay đâu phải ngày cần trở về nhà cũ họ Dung ăn cơm?
Sau khi ông cụ Dung qua đời, tổng giám đốc Dung ít qua lại hẳn với ba mẹ anh và người trong nhà.
Nếu trước lúc lâm chung, ông cụ Dung không quy định, chỉ cần tổng giám đốc Dung ở Lăng Thành, mỗi mùng bảy đầu tháng đều phải về nhà cũ một lần thì có khi mấy năm trời tổng giám đốc Dung cũng chẳng nhớ ra anh vẫn còn hai ông bố bà mẹ! Thế mà giờ tổng giám đốc Dung lại chủ động muốn về nhà?!
…
Cố Tinh Đàn uống liền mấy ngụm nước lạnh mới khiến cảm giác đầu lưỡi nóng rát khi bị cà phê nóng rẫy làm đỡ bỏng hơn đôi chút. Cô cầm điện thoại, ủ rũ vùi người trên chiếc ghế dựa dài rộng, trong đầu chỉ toàn bức ảnh Dung Hoài Yến vừa gửi. Cõi lòng Cố Tinh Đàn tan nát.
Á á á á! Hối hận quá đi mất!
Lúc đó, Cố Tinh Đàn hừng hực sức xuân đặt mua hàng. Lần đầu cô mua đồ chơi tình thú nên chưa có kinh nghiệm gì, chỉ nghĩ lỡ may lộ hàng trong quá trình vận chuyển, để người ta biết Cố Tinh Đàn mua gì thì chẳng biết giấu mặt vào đâu nữa! Thế là cô quả quyết điền “Dung Hoài Yến” vào phần người đặt hàng, nhưng vẫn giữ nguyên số điện thoại liên lạc của cô. Nào ngờ… Anh shipper lại giao hàng tới tận tay Dung Hoài Yến!
Trong căn phòng làm việc vẫn giữ được nét duyên dáng cân đối của kiến trúc cổ kính, cô gái xinh đẹp đeo chiếc kính gọng vàng chống hai tay lên má, vành tai trắng nõn mềm mại ánh lên sắc hồng nhạt tựa như cánh hoa đào nở rộ rung rinh theo làn gió. Cố Tinh Đàn nhìn chằm chằm khung trò chuyện WeChat trước mặt. Cô còn chưa kịp tìm lý do hợp lý, tin nhắn tiếp theo đã được gửi phía dưới bức ảnh. Cố Tinh Đàn hơi run tay, vô thức cầm chặt điện thoại mới không để nó rơi xuống đất. Đón cô về nhà cũ?!
Cố Tinh Đàn bối rối hồi lâu, vẫn chẳng gõ nổi chữ nào. Cuối cùng, cô đành ép bản thân tập trung vào công việc, đắm mình trong những bức tranh cổ cần được phục chế gấp để quên việc mất mặt này đi.
Chẳng biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Cô Cố, ngoài bảo tàng có người tới tìm cô ạ.”
Cố Tinh Đàn thoát khỏi dòng suy nghĩ, đứng dậy mở cửa với vẻ thấm mệt. Người gõ cửa là một học viên ở phòng phục chế sách cổ bên cạnh.
Cố Tinh Đàn vẫn đang bị cơn bỏng rát ở lưỡi hành hạ nên lười trả lời, chỉ gật nhẹ đầu tỏ ý đã biết. Đối phương lại cười hì hì, hỏi với vẻ tọc mạch: “Cô Cố, có phải bạn trai cô tới đón không ạ?”
Cố Tinh Đàn nhìn đối phương với vẻ thờ ơ, nhếch môi cười nhạt. Cô vẫn nhớ rõ giọng đối phương, dù sao cũng từng tận tai nghe thấy tên này tung tin đồn nhảm, nói cô vào đây nhờ quan hệ. Cô xoay người khoá cửa, đoạn lướt qua anh ta, đi thẳng ra ngoài.
Quả nhiên, chiếc xe Porsche quen thuộc đang đỗ bên lề đường phía ngoài Viện bảo tàng quốc gia. Cố Tinh Đàn lên xe, phát hiện trong xe chỉ có tài xế và thư ký Giang bèn thở phào nhẹ nhõm. May quá! Cô vẫn còn thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Thư ký Giang đã đánh bật các thư ký khác để thăng lên chức thư ký trưởng, khỏi cần nói cũng biết IQ và EQ của anh ấy đều thuộc hàng khủng. Trên đường tới bảo tàng, thư ký Giang đã hiểu tại sao tổng giám đốc Dung chợt muốn đón bà chủ về nhà cũ.
Tổng giám đốc coi những người ở nhà chính là bậc thang để bà chủ bước xuống thôi. Có lẽ, vị trí cô Dung này của Cố Tinh Đàn vững như bàn thạch rồi. Lúc này anh ấy không tranh thủ giúp một tay thì còn đợi tới khi nào?
Thư ký Giang ân cần đưa Cố Tinh Đàn máy sưởi tay đã chuẩn bị từ sáng: "Tổng giám Dung vốn định tự mình tới đón cô, nhưng anh ấy có một cuộc họp qua video, sợ sẽ làm phiền tới cô nên đã về đợi ở nhà cũ trước."
Những ngón tay lạnh ngắt của Cố Tinh Đàn được sưởi ấm, cô híp mắt đầy thoải mái, cũng thấy thư ký Giang thuận mắt hơn nhiều. Cô không tính giấu diếm anh ấy nên thong thả ôm máy sưởi tay, nói: "May mà không tới."
Thư ký Giang: "???"
Hình như dạo này tai anh ấy càng ngày càng kém, thường xuyên rối loạn phần nghe thì phải? Hôm nào phải tranh thủ xin nghỉ đi khám mới được.
Nhưng thư ký Giang không hề hay biết đây là sự đối xử đặc biệt cô Dung dành cho anh ấy. Dù sao thì… mới nói vài chữ mà đầu lưỡi Cố Tinh Đàn lại bắt đầu bỏng rát rồi.
Suốt dọc đường tới nhà cũ của nhà họ Dung, bầu không khí trong xe yên ắng vô cùng. Ngoài trời, tuyết đã rơi tự lúc nào, từng bông tuyết nhỏ bé li ti như hạt cườm tung bay khắp trời. Chẳng mấy chốc, cả thành phố đã được bao phủ bởi một lớp màn mỏng màu trắng.
Cố Tinh Đàn xuống xe, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là gốc bồ đề trăm năm với bộ rễ đan xen sừng sững trước cổng chính nhà cũ họ Dung. Từ thuở căn nhà mới xây cất, gốc bồ đề đã ở đây canh giữ khoảng trời riêng này.
Những bông tuyết trắng tung bay trong không trung, từ từ rơi xuống phía người đàn ông cao gầy mặc đồ đen đang đứng dưới gốc cây. Trừ phụ kiện ghim cài áo hình lá bồ đề màu bạc được đính trên áo khoác ngoài ra, đồ anh mặc không còn màu sắc gì khác ngoài đen.
Có lẽ vì đã nhìn thấy Cố Tinh Đàn, người đàn ông dùng bàn tay trắng tái chậm rãi giơ chiếc ô lớn màu đen lên, gương mặt cao quý trầm tĩnh lạnh lùng tựa sương tuyết dần lộ ra trước mặt Cố Tinh Đàn. Anh thong thả đi về phía cô.
Mỗi động tác của anh đều đượm vẻ sắc nét mà cao cấp như những thước phim đen trắng thời xưa. Anh hệt như đấng quân tử khiêm nhường, chậm rãi bước ra từ cuốn sách cổ thấm đẫm mùi mực, cất từng bước tiến về phía Cố Tinh Đàn.
Cố Tinh Đàn ngẩn ngơ, chỉ biết làm theo lời trái tim mách bảo… Chiêm ngưỡng trai đẹp dưới trời tuyết! Cảnh đẹp nhường này, không thưởng thức thì thiệt hết biết!
Nhưng câu đầu tiên sau khi đấng quân tử cao quý nho nhã này che ô lên cho Cố Tinh Đàn lại là:
“Cô Dung có sở thích đời tư độc đáo quá. Không ngờ em lại thích trói, buộc, điều giáo, BDSM. Dung mỗ thất lễ rồi!"
Biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Cố Tinh Đàn chợt rạn nứt. Lát sau, Cố Tinh Đàn khôi phục vẻ thản nhiên vốn có. Cô cố gắng nhịn cơn đau rát ở lưỡi, không chịu thua kém, cự lại: "Anh ăn mặc như này, tính tới dự tiệc hay tham gia lễ tang đấy?"
Diện cả cây đen xì thế, xui xẻo chết đi được!
Dung Hoài Yến chẳng để tâm, chỉ nghe giọng nói vốn mềm mại uyển chuyển của Cố Tinh Đàn như díu hết vào nhau, nghe không được tròn vành rõ chữ. Dung Hoài Yến cúi đầu nhìn cô, toan hỏi rõ nguyên do thì cánh cổng lớn vốn đang đóng chặt phía sau chợt mở ra. Quản gia đã tới đón họ.
Cố Tinh Đàn vội khoác cánh tay Dung Hoài Yến theo phản xạ có điều kiện, ra vẻ chúng tôi cực kỳ ngọt ngào hạnh phúc. Xong xuôi, cô còn kiễng chân, dịu dàng phủi “bông tuyết” trên vai anh xuống.
Đầu lưỡi bỏng rát khiến Cố Tinh Đàn chẳng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt cô diễn đạt hết biết, như đau đáu xót xa vì đã để anh đứng ngoài trời tuyết đợi cô… Dung Hoài Yến hơi cúi xuống cười khẽ, đồng thời nói nhỏ bên tai cô: “Cô Dung, diễn hơi lố rồi em, tôi che ô mà.”
Cố Tinh Đàn: “…”
Đệt mịa! Quên béng mất!
Mãi khi ngồi xuống bàn ăn dùng bữa với người nhà họ Dung, Cố Tinh Đàn vẫn ghim lấy ghim để đồ Dung Hoài Yến vô ơn, không thèm nể mặt cô! Cô giả vờ ngọt ngào hạnh phúc vì ai hả? Cô cố gắng diễn tròn vai cô Dung cao quý nhã nhặn, không để Dung Hoài Yến mất mặt, thế mà anh lại chế giễu cô! Tức quá đi mất!
Nếu không phải Cố Tinh Đàn còn cần Dung Hoài Yến phối hợp diễn cảnh tình nồng ý mật trước mặt người nhà thì cô đã đập bàn lượn luôn cho nước trong rồi! Thôi, cố nhịn vậy. Cố Tinh Đàn vân vê chiếc đồng hồ bỏ túi luôn mang bên mình, nở nụ cười công nghiệp đúng chuẩn.
Trước lúc vào bữa, mọi người trong nhà đều chờ Dung Hoài Yến động đũa trước. Dù trên bàn ăn có nhiều người thuộc bậc cha chú của anh, nhưng nhà họ Dung vẫn giữ vững nguyên tắc đã kéo dài suốt trăm năm qua: người đứng đầu gia tộc lớn nhất.
Nội quy nhà họ Dung rất nghiêm ngặt, cả bàn cơm không ai lên tiếng trò chuyện. Cố Tinh Đàn vừa ăn vừa thầm phỉ nhổ: Chẳng hiểu sao một gia tộc dòng hiển hách dõi thư hương suốt trăm năm với những quy tắc nghiêm khắc đến ngặt nghèo như nhà họ Dung lại sinh ra một Dung Hoài Yến bên ngoài nhã nhặn lễ độ bên trong đen tối suy đồi vậy? Cơm nước xong xuôi, Dung Hoài Yến bận việc nên tới căn nhà nhỏ ở sân sau.
Mẹ chồng Cố Tinh Đàn - Bà Dung mặc chiếc sườn xám kẻ sọc đơn giản nhưng không kém phần tinh tế đang thưởng thức trà thơm một cách tao nhã cùng những vị khách nữ khác trong phòng khách.
Bà ta cực kỳ khách sáo và xa cách với Cố Tinh Đàn, thái độ lạnh nhạt hơn cả với khách khứa. Có điều, tối nay dù sao cũng là lần đầu con dâu lại mặt sau khi kết hôn, vả lại mọi người trong nhà họ Dung đều có mặt, nên bà Dung vẫn tặng Cố Tinh Đàn một đôi vòng ngọc. Vẻ mặt bà ta rất hờ hững, chẳng thấy chút vui vẻ nào khi đón dâu mới vào nhà.
Cố Tinh Đàn đóng vai vợ chồng ngọt ngào tình cảm với Dung Hoài Yến chứ chẳng tới cầu xin gì mẹ chồng hết. Cô bị bỏng lưỡi, vốn đã chẳng tiện nói chuyện, nên nhận vòng ngọc xong, cô bắt đầu làm người câm luôn.
Nhưng bà Dung không định buông tha cho cô, truy hỏi: "Kết hôn tám tháng rồi, bụng dạ có động tĩnh gì chưa?"
"Sản nghiệp nhà chúng ta rất lớn, người thừa kế ra đời càng sớm càng đỡ lo."
Cố Tinh Đàn còn chưa kịp đáp lời, bà cô Dung ngồi cạnh đã cười mỉa, giở giọng đâm chọt: "Chắc gì đã là người thừa kế? Chẳng may Hoài Yến cũng muốn chọn cháu trai làm người thừa kế thì sao?"
Nghe vậy, sắc mặt mọi người thoắt cái đều thay đổi. Cả nhà họ Dung đều biết, di chúc ông cụ Dung để lại trước khi tạ thế một năm trước ghi rõ trao vị trí người đứng đầu gia tộc và tập đoàn Dung Thị cho cháu đích tôn Dung Hoài Yến. Vả lại, thật ra Dung Hoài Yến đã trở thành người nắm quyền thực sự của nhà họ Dung trong mấy năm ông cụ Dung bệnh nặng liệt giường.
Nhưng vợ chồng bà Dung vốn chẳng có chút tình cảm máu mủ ruột già nào với cậu con trai cả từ nhỏ đã được ông nội nuôi lớn này, nên vẫn luôn bất mãn và muốn tranh giành quyền đứng đầu gia tộc với Dung Hoài Yến. Nhưng hiện giờ, họ đã bị thủ đoạn quả quyết chẳng chút khoan nhượng của con trai cả dọa sợ mất mật từ lâu.
Bắt đầu rồi đây! Kiểu tranh cãi ăn miếng trả miếng, mỉa mai nhau đầy ẩn ý, miệng nam mô bụng một bồ dao găm trong các gia đình tài phiệt sớm muộn gì cũng xuất hiện lên sàn rồi!
Cố Tinh Đàn định ngả mình xuống sofa để thưởng thức màn kịch trước mắt. Nhưng... cô vừa cử động thì sực nhớ ra vai diễn của mình trong màn "kịch" này. Cô là bà chủ nhà tài phiệt, vợ của người đứng đầu nhà họ Dung. Cô phải nhân lúc mọi người không ai chú ý tới cô, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này mới được!
Cố Tinh Đàn nhớ lại lần đầu cô tới nhà chính họ Dung là khi cô và Dung Hoài Yến vẫn chưa kết hôn. Lần đó, cô cùng ông ngoại tới thăm ông cụ Dung đang ốm nặng. Ông cụ Dung vừa nhã nhặn vừa dịu dàng, dù gương mặt hằn rõ những vết nhăn nheo do năm tháng để lại, nhưng vẫn chẳng thể che khuất nét phong độ khí thế thời trai trẻ của ông. Ông cụ Dung còn hệt như một ông lão bình thường, đích thân đưa cô đi tham quan xung quanh dù bệnh tật quấn thân.
Tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào. Dù đã gần tám giờ tối, nhưng khu vườn nhà họ Dung được giăng đèn sáng trưng, thỉnh thoảng còn có người làm đi qua đi lại nên không đáng sợ chút nào.
Cố Tinh Đàn thả bước dọc theo con đường lát đá cuội, dẫm lên lớp tuyết mỏng, thong thả tản bộ. Tiếp đó, cô chợt nhớ tới chiếc xích đu trong khu vườn này. Sắp tới rồi. Hai mắt Cố Tinh Đàn sáng rực, chiếc xích đu ở ngay sau hòn non bộ thôi.
Cố Tinh Đàn toan đi vòng qua hòn non bộ thì nhác thấy cô em họ Dung Đinh Đinh của Dung Hoài Yến đang ngồi trên xích đu gọi điện thoại. Cô vốn định quay người tránh mặt để đỡ phiền phức. Nào ngờ... Giọng nói của cô em họ càng ngày càng lớn, Cố Tinh Đàn muốn tránh cũng chẳng kịp nữa.
"Tớ cũng không muốn cho cậu leo cây đâu, nhưng giờ ai mà không biết nhà họ Dung đã khác xưa chứ? Ông trời kia về nhà ăn cơm, bọn tớ phải lút cút tới đón tiếp chứ sao?"
Dung Đinh Đinh nắm lấy dây thừng hai bên xích đu, ra sức vặn xoắn, nom bực bội hết biết.
"Đúng vậy, anh họ tớ coi trọng phép tắc lắm. Nếu anh Hoài Cảnh còn sống thì tốt biết mấy, bầu không khí ngày trước lúc mọi người ăn cơm hoà hợp lắm luôn ấy..."
Nói tới đây, Dung Đinh Đinh chống má thở dài: "Tiếc là, anh ấy bị anh ta khắc chết mất rồi..."
Vào lúc cô ta nói tới hai chữ "khắc chết", tiếng bạt tai giòn giã cũng vang lên theo, điện thoại rơi ra, văng luôn xuống đất. Dung Đinh Đinh bị đau ngu người luôn. Cô ta ngẩng đầu, đối diện là một gương mặt xinh đẹp tới loá mắt. Bấy giờ, ánh mắt người đẹp như đang bừng bừng ngọn lửa giận, cúi xuống nhìn chằm chằm cô ta.
“Chị… chị đánh tôi?”
Tiếp đó, Cố Tinh Đàn lại vung tay cho Dung Đinh Đinh thêm một cái tát như thay câu trả lời: Ừ, chị đây đánh cưng đó! Sao hả?
Bên cạnh xích đu có một ngọn đèn treo, dưới ánh đèn, đôi môi đỏ mọng mím chặt của Cố Tinh Đàn hơi hé mở, thốt lên hai chữ đơn giản thẳng thắn: "Đáng đánh."
Dung Đinh Đinh được nuông chiều từ nhỏ, nào đã bị đối xử như vậy bao giờ, thế là cô ta đứng bật dậy, định giơ tay đánh trả: "Sao chị dám đánh tôi?"
Nhưng Dung Đinh Đinh còn chưa hạ tay xuống đã trông thấy cái bóng bị ánh đèn kéo dài của người đàn ông đang đứng sau Cố Tinh Đàn không xa. Cánh tay cô ta chợt cứng đờ giữa không trung.
Tiếp đó, mặt mày Dung Đinh Đinh tái mét rồi luống cuống quay người bỏ chạy dưới ánh mắt bối rối khó hiểu của Cố Tinh Đàn, thậm chí cô ta còn chẳng kịp nhặt chiếc điện thoại vẫn nằm chỏng chơ dưới đất lên. Hệt như vừa trông thấy quỷ.
Đợi đã nào?! Cố Tinh Đàn vô thức ngoảnh ra sau, đập vào mắt là cảnh anh đẹp đang thả bước chậm rãi tiến về phía cô. Dù có là quỷ thì cũng là anh quỷ đẹp trai!
Cố Tinh Đàn nghĩ tới cảnh cô trút giận giúp Dung Hoài Yến bị anh nhìn thấy, cũng chẳng thèm giả vờ nữa. Cô tát người ta hai cái khiến bàn tay mềm mại đỏ bừng cả lên. Cô bèn giơ tay vẫy vẫy trước mặt Dung Hoài Yến đang bước về phía mình. Đôi mắt long lanh ngập nước tỏ vẻ: Anh thấy chưa? Tôi làm thế vì anh cả đó, anh tính trả ơn tôi như nào đây?
Dung Hoài Yến dừng lại, cúi đầu, im lặng nhìn thẳng vào mắt cô. Anh không ngờ mình chỉ tới phòng sưu tầm tìm giấy cổ một lát, cô Dung nhà anh đã kịp hùng hổ cho người ta hai cái bạt tai rồi. Đối phương còn là Dung Đinh Đinh khó đối phó nhất!
Lòng bàn tay Cố Tinh Đàn hơi tấy đỏ, mà hành động của cô cũng tỏ rõ ý tới mức Dung Hoài Yến chẳng thể nhắm mắt nằm ngơ. Người đàn ông dùng ngón tay thon dài mát lạnh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, đầu ngón tay chạm vào làn da nóng hổi trên lòng bàn tay cô, chầm chậm xoa giúp cô. Nơi Dung Hoài Yến chạm vào tê tê, còn hơi ngứa nữa. Cố Tinh Đàn vô thức cuộn ngón tay lại, nhưng lại được anh vuốt thẳng ra.
“Anh nghe thấy chưa?” Cố Tinh Đàn không nhịn nổi nữa, chậm rãi phun từng chữ ra.
Dung Hoài Yến cười, ánh mắt trong vắt, chậm rãi đáp: “Nghe thấy rồi.”
Nghe thấy em họ ruột thịt mắng mình là “đồ khắc tinh” mà còn bình tĩnh vậy được hả? Cố Tinh Đàn không hiểu nổi.
Cô lại nghe Dung Hoài Yến nói tiếp: “Muốn tôi trả ơn à?”
Ánh mắt Cố Tinh Đàn bỗng chốc sáng rực, gật đầu như giã tỏi. Mau trả ơn cho cánh tay nhỏ bé bị thương của cô. Dùng giấy ấy!
Nhưng giây sau, Dung Hoài Yến vừa xoa lòng bàn tay cô, vừa thong thả cất lời: “Được, tôi sẽ mua loại thuốc bôi tốt nhất cho em.”
Cố Tinh Đàn mặt lạnh tanh, rút tay về. Coi như Dung Hoài Yến may mắn, lưỡi cô bị bỏng nên không nói được nhiều. Nếu không giờ Cố Tinh Đàn sẽ “đập” một tạ những câu tục tĩu lên mặt anh, còn là kiểu tục ơi là tục ấy!
Phòng làm việc được trang trí với phong cách đơn giản nhưng vẫn cực kỳ cao quý sang chảnh, ánh nắng ban trưa mang theo cái lạnh giá của ngày đông bị cửa sổ chặn lại, chỉ còn lại hơi ấm len lỏi vào phòng. Dung Hoài Yến đứng trước bàn làm việc có hoa văn óc chó sẫm màu, ánh nắng đan xen rọi lên góc nghiêng thần thánh khiến anh thoạt trông càng nhã nhặn dịu dàng.
Bấy giờ, đầu ngón tay trắng thon dài trắng của vị công tử nho nhã này đang móc lấy chiếc vòng cổ kim loại gắn chuông. Dung Hoài Yến lắc lắc ngón tay thon dài, tiếng chuông réo rắt tựa tiếng chim hót ngọc chạm vang lên, anh rung mạnh hơn, tiếng chuông nghe như giọng người đẹp đang nỉ non khóc lóc.
Hình ảnh chiếc vòng cổ tình thú nhuốm hơi thở tình dục bị đôi bàn tay mang nét cấm kỵ của Dung Hoài Yến chơi đùa lại toát lên nét sang trọng thanh nhã. Dung Hoài Yến thưởng thức vòng cổ xong, cúi đầu nhìn chiếc thùng giấy không hề ăn nhập với chiếc bàn làm việc sang trọng phía dưới. Bên trong chứa đủ loại đồ chơi tình dục. Nghĩ tới vẻ mặt Cố Tinh Đàn khi thấy bức ảnh, anh không khỏi bật cười. Dù đã qua hai ngày, nhưng khi yết hầu trượt lên trượt xuống, những vệt trắng mỏng dài vẫn cực kỳ rõ ràng ở vùng cổ.
Dung Hoài Yến thầm nghĩ, Cố Tinh Đàn chắc hẳn đang giả vờ chưa đọc tin nhắn. Sau thoáng chốc im lặng, anh lại gửi thêm một tin nhắn cho cô.
[Tối nay về nhà cũ ăn cơm, thư ký Giang sẽ tới đón em.]
Thư ký Giang biết tin này xong thì lấy làm lạ, song lại cực kỳ khó hiểu. Hôm nay đâu phải ngày cần trở về nhà cũ họ Dung ăn cơm?
Sau khi ông cụ Dung qua đời, tổng giám đốc Dung ít qua lại hẳn với ba mẹ anh và người trong nhà.
Nếu trước lúc lâm chung, ông cụ Dung không quy định, chỉ cần tổng giám đốc Dung ở Lăng Thành, mỗi mùng bảy đầu tháng đều phải về nhà cũ một lần thì có khi mấy năm trời tổng giám đốc Dung cũng chẳng nhớ ra anh vẫn còn hai ông bố bà mẹ! Thế mà giờ tổng giám đốc Dung lại chủ động muốn về nhà?!
…
Cố Tinh Đàn uống liền mấy ngụm nước lạnh mới khiến cảm giác đầu lưỡi nóng rát khi bị cà phê nóng rẫy làm đỡ bỏng hơn đôi chút. Cô cầm điện thoại, ủ rũ vùi người trên chiếc ghế dựa dài rộng, trong đầu chỉ toàn bức ảnh Dung Hoài Yến vừa gửi. Cõi lòng Cố Tinh Đàn tan nát.
Á á á á! Hối hận quá đi mất!
Lúc đó, Cố Tinh Đàn hừng hực sức xuân đặt mua hàng. Lần đầu cô mua đồ chơi tình thú nên chưa có kinh nghiệm gì, chỉ nghĩ lỡ may lộ hàng trong quá trình vận chuyển, để người ta biết Cố Tinh Đàn mua gì thì chẳng biết giấu mặt vào đâu nữa! Thế là cô quả quyết điền “Dung Hoài Yến” vào phần người đặt hàng, nhưng vẫn giữ nguyên số điện thoại liên lạc của cô. Nào ngờ… Anh shipper lại giao hàng tới tận tay Dung Hoài Yến!
Trong căn phòng làm việc vẫn giữ được nét duyên dáng cân đối của kiến trúc cổ kính, cô gái xinh đẹp đeo chiếc kính gọng vàng chống hai tay lên má, vành tai trắng nõn mềm mại ánh lên sắc hồng nhạt tựa như cánh hoa đào nở rộ rung rinh theo làn gió. Cố Tinh Đàn nhìn chằm chằm khung trò chuyện WeChat trước mặt. Cô còn chưa kịp tìm lý do hợp lý, tin nhắn tiếp theo đã được gửi phía dưới bức ảnh. Cố Tinh Đàn hơi run tay, vô thức cầm chặt điện thoại mới không để nó rơi xuống đất. Đón cô về nhà cũ?!
Cố Tinh Đàn bối rối hồi lâu, vẫn chẳng gõ nổi chữ nào. Cuối cùng, cô đành ép bản thân tập trung vào công việc, đắm mình trong những bức tranh cổ cần được phục chế gấp để quên việc mất mặt này đi.
Chẳng biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Cô Cố, ngoài bảo tàng có người tới tìm cô ạ.”
Cố Tinh Đàn thoát khỏi dòng suy nghĩ, đứng dậy mở cửa với vẻ thấm mệt. Người gõ cửa là một học viên ở phòng phục chế sách cổ bên cạnh.
Cố Tinh Đàn vẫn đang bị cơn bỏng rát ở lưỡi hành hạ nên lười trả lời, chỉ gật nhẹ đầu tỏ ý đã biết. Đối phương lại cười hì hì, hỏi với vẻ tọc mạch: “Cô Cố, có phải bạn trai cô tới đón không ạ?”
Cố Tinh Đàn nhìn đối phương với vẻ thờ ơ, nhếch môi cười nhạt. Cô vẫn nhớ rõ giọng đối phương, dù sao cũng từng tận tai nghe thấy tên này tung tin đồn nhảm, nói cô vào đây nhờ quan hệ. Cô xoay người khoá cửa, đoạn lướt qua anh ta, đi thẳng ra ngoài.
Quả nhiên, chiếc xe Porsche quen thuộc đang đỗ bên lề đường phía ngoài Viện bảo tàng quốc gia. Cố Tinh Đàn lên xe, phát hiện trong xe chỉ có tài xế và thư ký Giang bèn thở phào nhẹ nhõm. May quá! Cô vẫn còn thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Thư ký Giang đã đánh bật các thư ký khác để thăng lên chức thư ký trưởng, khỏi cần nói cũng biết IQ và EQ của anh ấy đều thuộc hàng khủng. Trên đường tới bảo tàng, thư ký Giang đã hiểu tại sao tổng giám đốc Dung chợt muốn đón bà chủ về nhà cũ.
Tổng giám đốc coi những người ở nhà chính là bậc thang để bà chủ bước xuống thôi. Có lẽ, vị trí cô Dung này của Cố Tinh Đàn vững như bàn thạch rồi. Lúc này anh ấy không tranh thủ giúp một tay thì còn đợi tới khi nào?
Thư ký Giang ân cần đưa Cố Tinh Đàn máy sưởi tay đã chuẩn bị từ sáng: "Tổng giám Dung vốn định tự mình tới đón cô, nhưng anh ấy có một cuộc họp qua video, sợ sẽ làm phiền tới cô nên đã về đợi ở nhà cũ trước."
Những ngón tay lạnh ngắt của Cố Tinh Đàn được sưởi ấm, cô híp mắt đầy thoải mái, cũng thấy thư ký Giang thuận mắt hơn nhiều. Cô không tính giấu diếm anh ấy nên thong thả ôm máy sưởi tay, nói: "May mà không tới."
Thư ký Giang: "???"
Hình như dạo này tai anh ấy càng ngày càng kém, thường xuyên rối loạn phần nghe thì phải? Hôm nào phải tranh thủ xin nghỉ đi khám mới được.
Nhưng thư ký Giang không hề hay biết đây là sự đối xử đặc biệt cô Dung dành cho anh ấy. Dù sao thì… mới nói vài chữ mà đầu lưỡi Cố Tinh Đàn lại bắt đầu bỏng rát rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suốt dọc đường tới nhà cũ của nhà họ Dung, bầu không khí trong xe yên ắng vô cùng. Ngoài trời, tuyết đã rơi tự lúc nào, từng bông tuyết nhỏ bé li ti như hạt cườm tung bay khắp trời. Chẳng mấy chốc, cả thành phố đã được bao phủ bởi một lớp màn mỏng màu trắng.
Cố Tinh Đàn xuống xe, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là gốc bồ đề trăm năm với bộ rễ đan xen sừng sững trước cổng chính nhà cũ họ Dung. Từ thuở căn nhà mới xây cất, gốc bồ đề đã ở đây canh giữ khoảng trời riêng này.
Những bông tuyết trắng tung bay trong không trung, từ từ rơi xuống phía người đàn ông cao gầy mặc đồ đen đang đứng dưới gốc cây. Trừ phụ kiện ghim cài áo hình lá bồ đề màu bạc được đính trên áo khoác ngoài ra, đồ anh mặc không còn màu sắc gì khác ngoài đen.
Có lẽ vì đã nhìn thấy Cố Tinh Đàn, người đàn ông dùng bàn tay trắng tái chậm rãi giơ chiếc ô lớn màu đen lên, gương mặt cao quý trầm tĩnh lạnh lùng tựa sương tuyết dần lộ ra trước mặt Cố Tinh Đàn. Anh thong thả đi về phía cô.
Mỗi động tác của anh đều đượm vẻ sắc nét mà cao cấp như những thước phim đen trắng thời xưa. Anh hệt như đấng quân tử khiêm nhường, chậm rãi bước ra từ cuốn sách cổ thấm đẫm mùi mực, cất từng bước tiến về phía Cố Tinh Đàn.
Cố Tinh Đàn ngẩn ngơ, chỉ biết làm theo lời trái tim mách bảo… Chiêm ngưỡng trai đẹp dưới trời tuyết! Cảnh đẹp nhường này, không thưởng thức thì thiệt hết biết!
Nhưng câu đầu tiên sau khi đấng quân tử cao quý nho nhã này che ô lên cho Cố Tinh Đàn lại là:
“Cô Dung có sở thích đời tư độc đáo quá. Không ngờ em lại thích trói, buộc, điều giáo, BDSM. Dung mỗ thất lễ rồi!"
Biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Cố Tinh Đàn chợt rạn nứt. Lát sau, Cố Tinh Đàn khôi phục vẻ thản nhiên vốn có. Cô cố gắng nhịn cơn đau rát ở lưỡi, không chịu thua kém, cự lại: "Anh ăn mặc như này, tính tới dự tiệc hay tham gia lễ tang đấy?"
Diện cả cây đen xì thế, xui xẻo chết đi được!
Dung Hoài Yến chẳng để tâm, chỉ nghe giọng nói vốn mềm mại uyển chuyển của Cố Tinh Đàn như díu hết vào nhau, nghe không được tròn vành rõ chữ. Dung Hoài Yến cúi đầu nhìn cô, toan hỏi rõ nguyên do thì cánh cổng lớn vốn đang đóng chặt phía sau chợt mở ra. Quản gia đã tới đón họ.
Cố Tinh Đàn vội khoác cánh tay Dung Hoài Yến theo phản xạ có điều kiện, ra vẻ chúng tôi cực kỳ ngọt ngào hạnh phúc. Xong xuôi, cô còn kiễng chân, dịu dàng phủi “bông tuyết” trên vai anh xuống.
Đầu lưỡi bỏng rát khiến Cố Tinh Đàn chẳng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt cô diễn đạt hết biết, như đau đáu xót xa vì đã để anh đứng ngoài trời tuyết đợi cô… Dung Hoài Yến hơi cúi xuống cười khẽ, đồng thời nói nhỏ bên tai cô: “Cô Dung, diễn hơi lố rồi em, tôi che ô mà.”
Cố Tinh Đàn: “…”
Đệt mịa! Quên béng mất!
Mãi khi ngồi xuống bàn ăn dùng bữa với người nhà họ Dung, Cố Tinh Đàn vẫn ghim lấy ghim để đồ Dung Hoài Yến vô ơn, không thèm nể mặt cô! Cô giả vờ ngọt ngào hạnh phúc vì ai hả? Cô cố gắng diễn tròn vai cô Dung cao quý nhã nhặn, không để Dung Hoài Yến mất mặt, thế mà anh lại chế giễu cô! Tức quá đi mất!
Nếu không phải Cố Tinh Đàn còn cần Dung Hoài Yến phối hợp diễn cảnh tình nồng ý mật trước mặt người nhà thì cô đã đập bàn lượn luôn cho nước trong rồi! Thôi, cố nhịn vậy. Cố Tinh Đàn vân vê chiếc đồng hồ bỏ túi luôn mang bên mình, nở nụ cười công nghiệp đúng chuẩn.
Trước lúc vào bữa, mọi người trong nhà đều chờ Dung Hoài Yến động đũa trước. Dù trên bàn ăn có nhiều người thuộc bậc cha chú của anh, nhưng nhà họ Dung vẫn giữ vững nguyên tắc đã kéo dài suốt trăm năm qua: người đứng đầu gia tộc lớn nhất.
Nội quy nhà họ Dung rất nghiêm ngặt, cả bàn cơm không ai lên tiếng trò chuyện. Cố Tinh Đàn vừa ăn vừa thầm phỉ nhổ: Chẳng hiểu sao một gia tộc dòng hiển hách dõi thư hương suốt trăm năm với những quy tắc nghiêm khắc đến ngặt nghèo như nhà họ Dung lại sinh ra một Dung Hoài Yến bên ngoài nhã nhặn lễ độ bên trong đen tối suy đồi vậy? Cơm nước xong xuôi, Dung Hoài Yến bận việc nên tới căn nhà nhỏ ở sân sau.
Mẹ chồng Cố Tinh Đàn - Bà Dung mặc chiếc sườn xám kẻ sọc đơn giản nhưng không kém phần tinh tế đang thưởng thức trà thơm một cách tao nhã cùng những vị khách nữ khác trong phòng khách.
Bà ta cực kỳ khách sáo và xa cách với Cố Tinh Đàn, thái độ lạnh nhạt hơn cả với khách khứa. Có điều, tối nay dù sao cũng là lần đầu con dâu lại mặt sau khi kết hôn, vả lại mọi người trong nhà họ Dung đều có mặt, nên bà Dung vẫn tặng Cố Tinh Đàn một đôi vòng ngọc. Vẻ mặt bà ta rất hờ hững, chẳng thấy chút vui vẻ nào khi đón dâu mới vào nhà.
Cố Tinh Đàn đóng vai vợ chồng ngọt ngào tình cảm với Dung Hoài Yến chứ chẳng tới cầu xin gì mẹ chồng hết. Cô bị bỏng lưỡi, vốn đã chẳng tiện nói chuyện, nên nhận vòng ngọc xong, cô bắt đầu làm người câm luôn.
Nhưng bà Dung không định buông tha cho cô, truy hỏi: "Kết hôn tám tháng rồi, bụng dạ có động tĩnh gì chưa?"
"Sản nghiệp nhà chúng ta rất lớn, người thừa kế ra đời càng sớm càng đỡ lo."
Cố Tinh Đàn còn chưa kịp đáp lời, bà cô Dung ngồi cạnh đã cười mỉa, giở giọng đâm chọt: "Chắc gì đã là người thừa kế? Chẳng may Hoài Yến cũng muốn chọn cháu trai làm người thừa kế thì sao?"
Nghe vậy, sắc mặt mọi người thoắt cái đều thay đổi. Cả nhà họ Dung đều biết, di chúc ông cụ Dung để lại trước khi tạ thế một năm trước ghi rõ trao vị trí người đứng đầu gia tộc và tập đoàn Dung Thị cho cháu đích tôn Dung Hoài Yến. Vả lại, thật ra Dung Hoài Yến đã trở thành người nắm quyền thực sự của nhà họ Dung trong mấy năm ông cụ Dung bệnh nặng liệt giường.
Nhưng vợ chồng bà Dung vốn chẳng có chút tình cảm máu mủ ruột già nào với cậu con trai cả từ nhỏ đã được ông nội nuôi lớn này, nên vẫn luôn bất mãn và muốn tranh giành quyền đứng đầu gia tộc với Dung Hoài Yến. Nhưng hiện giờ, họ đã bị thủ đoạn quả quyết chẳng chút khoan nhượng của con trai cả dọa sợ mất mật từ lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bắt đầu rồi đây! Kiểu tranh cãi ăn miếng trả miếng, mỉa mai nhau đầy ẩn ý, miệng nam mô bụng một bồ dao găm trong các gia đình tài phiệt sớm muộn gì cũng xuất hiện lên sàn rồi!
Cố Tinh Đàn định ngả mình xuống sofa để thưởng thức màn kịch trước mắt. Nhưng... cô vừa cử động thì sực nhớ ra vai diễn của mình trong màn "kịch" này. Cô là bà chủ nhà tài phiệt, vợ của người đứng đầu nhà họ Dung. Cô phải nhân lúc mọi người không ai chú ý tới cô, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này mới được!
Cố Tinh Đàn nhớ lại lần đầu cô tới nhà chính họ Dung là khi cô và Dung Hoài Yến vẫn chưa kết hôn. Lần đó, cô cùng ông ngoại tới thăm ông cụ Dung đang ốm nặng. Ông cụ Dung vừa nhã nhặn vừa dịu dàng, dù gương mặt hằn rõ những vết nhăn nheo do năm tháng để lại, nhưng vẫn chẳng thể che khuất nét phong độ khí thế thời trai trẻ của ông. Ông cụ Dung còn hệt như một ông lão bình thường, đích thân đưa cô đi tham quan xung quanh dù bệnh tật quấn thân.
Tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào. Dù đã gần tám giờ tối, nhưng khu vườn nhà họ Dung được giăng đèn sáng trưng, thỉnh thoảng còn có người làm đi qua đi lại nên không đáng sợ chút nào.
Cố Tinh Đàn thả bước dọc theo con đường lát đá cuội, dẫm lên lớp tuyết mỏng, thong thả tản bộ. Tiếp đó, cô chợt nhớ tới chiếc xích đu trong khu vườn này. Sắp tới rồi. Hai mắt Cố Tinh Đàn sáng rực, chiếc xích đu ở ngay sau hòn non bộ thôi.
Cố Tinh Đàn toan đi vòng qua hòn non bộ thì nhác thấy cô em họ Dung Đinh Đinh của Dung Hoài Yến đang ngồi trên xích đu gọi điện thoại. Cô vốn định quay người tránh mặt để đỡ phiền phức. Nào ngờ... Giọng nói của cô em họ càng ngày càng lớn, Cố Tinh Đàn muốn tránh cũng chẳng kịp nữa.
"Tớ cũng không muốn cho cậu leo cây đâu, nhưng giờ ai mà không biết nhà họ Dung đã khác xưa chứ? Ông trời kia về nhà ăn cơm, bọn tớ phải lút cút tới đón tiếp chứ sao?"
Dung Đinh Đinh nắm lấy dây thừng hai bên xích đu, ra sức vặn xoắn, nom bực bội hết biết.
"Đúng vậy, anh họ tớ coi trọng phép tắc lắm. Nếu anh Hoài Cảnh còn sống thì tốt biết mấy, bầu không khí ngày trước lúc mọi người ăn cơm hoà hợp lắm luôn ấy..."
Nói tới đây, Dung Đinh Đinh chống má thở dài: "Tiếc là, anh ấy bị anh ta khắc chết mất rồi..."
Vào lúc cô ta nói tới hai chữ "khắc chết", tiếng bạt tai giòn giã cũng vang lên theo, điện thoại rơi ra, văng luôn xuống đất. Dung Đinh Đinh bị đau ngu người luôn. Cô ta ngẩng đầu, đối diện là một gương mặt xinh đẹp tới loá mắt. Bấy giờ, ánh mắt người đẹp như đang bừng bừng ngọn lửa giận, cúi xuống nhìn chằm chằm cô ta.
“Chị… chị đánh tôi?”
Tiếp đó, Cố Tinh Đàn lại vung tay cho Dung Đinh Đinh thêm một cái tát như thay câu trả lời: Ừ, chị đây đánh cưng đó! Sao hả?
Bên cạnh xích đu có một ngọn đèn treo, dưới ánh đèn, đôi môi đỏ mọng mím chặt của Cố Tinh Đàn hơi hé mở, thốt lên hai chữ đơn giản thẳng thắn: "Đáng đánh."
Dung Đinh Đinh được nuông chiều từ nhỏ, nào đã bị đối xử như vậy bao giờ, thế là cô ta đứng bật dậy, định giơ tay đánh trả: "Sao chị dám đánh tôi?"
Nhưng Dung Đinh Đinh còn chưa hạ tay xuống đã trông thấy cái bóng bị ánh đèn kéo dài của người đàn ông đang đứng sau Cố Tinh Đàn không xa. Cánh tay cô ta chợt cứng đờ giữa không trung.
Tiếp đó, mặt mày Dung Đinh Đinh tái mét rồi luống cuống quay người bỏ chạy dưới ánh mắt bối rối khó hiểu của Cố Tinh Đàn, thậm chí cô ta còn chẳng kịp nhặt chiếc điện thoại vẫn nằm chỏng chơ dưới đất lên. Hệt như vừa trông thấy quỷ.
Đợi đã nào?! Cố Tinh Đàn vô thức ngoảnh ra sau, đập vào mắt là cảnh anh đẹp đang thả bước chậm rãi tiến về phía cô. Dù có là quỷ thì cũng là anh quỷ đẹp trai!
Cố Tinh Đàn nghĩ tới cảnh cô trút giận giúp Dung Hoài Yến bị anh nhìn thấy, cũng chẳng thèm giả vờ nữa. Cô tát người ta hai cái khiến bàn tay mềm mại đỏ bừng cả lên. Cô bèn giơ tay vẫy vẫy trước mặt Dung Hoài Yến đang bước về phía mình. Đôi mắt long lanh ngập nước tỏ vẻ: Anh thấy chưa? Tôi làm thế vì anh cả đó, anh tính trả ơn tôi như nào đây?
Dung Hoài Yến dừng lại, cúi đầu, im lặng nhìn thẳng vào mắt cô. Anh không ngờ mình chỉ tới phòng sưu tầm tìm giấy cổ một lát, cô Dung nhà anh đã kịp hùng hổ cho người ta hai cái bạt tai rồi. Đối phương còn là Dung Đinh Đinh khó đối phó nhất!
Lòng bàn tay Cố Tinh Đàn hơi tấy đỏ, mà hành động của cô cũng tỏ rõ ý tới mức Dung Hoài Yến chẳng thể nhắm mắt nằm ngơ. Người đàn ông dùng ngón tay thon dài mát lạnh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, đầu ngón tay chạm vào làn da nóng hổi trên lòng bàn tay cô, chầm chậm xoa giúp cô. Nơi Dung Hoài Yến chạm vào tê tê, còn hơi ngứa nữa. Cố Tinh Đàn vô thức cuộn ngón tay lại, nhưng lại được anh vuốt thẳng ra.
“Anh nghe thấy chưa?” Cố Tinh Đàn không nhịn nổi nữa, chậm rãi phun từng chữ ra.
Dung Hoài Yến cười, ánh mắt trong vắt, chậm rãi đáp: “Nghe thấy rồi.”
Nghe thấy em họ ruột thịt mắng mình là “đồ khắc tinh” mà còn bình tĩnh vậy được hả? Cố Tinh Đàn không hiểu nổi.
Cô lại nghe Dung Hoài Yến nói tiếp: “Muốn tôi trả ơn à?”
Ánh mắt Cố Tinh Đàn bỗng chốc sáng rực, gật đầu như giã tỏi. Mau trả ơn cho cánh tay nhỏ bé bị thương của cô. Dùng giấy ấy!
Nhưng giây sau, Dung Hoài Yến vừa xoa lòng bàn tay cô, vừa thong thả cất lời: “Được, tôi sẽ mua loại thuốc bôi tốt nhất cho em.”
Cố Tinh Đàn mặt lạnh tanh, rút tay về. Coi như Dung Hoài Yến may mắn, lưỡi cô bị bỏng nên không nói được nhiều. Nếu không giờ Cố Tinh Đàn sẽ “đập” một tạ những câu tục tĩu lên mặt anh, còn là kiểu tục ơi là tục ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro