Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Chương 7

2024-10-04 18:55:08

Lúc hai người về tới Phong Hồ Cư còn chưa tới mười giờ tối.

Tấm kính mờ của phòng tắm bị hơi nước bao phủ. Cửa nhà tắm hé nửa, bồn tắm hình bầu dục đầy bọt tắm màu hồng. Trong không khí tràn ngập hương thơm vấn vít của tinh chất hoa Tây Phủ hải đường đặc chế.

Cố Tinh Đàn ngâm mình trong làn nước nóng hổi, hơi nước mù mịt như sương chẳng thể che thấp thân hình xinh đẹp tuyệt trần của cô. Hai hàng mi dài mảnh mai nhuốm hơi nước ướt át, khiến cô như toát lên vẻ đẹp u sầu với đôi mắt vương nỗi buồn dưới ánh đèn trắng mờ của nhà tắm.

Thời gian nộp tranh càng ngày càng gần, làm sao mới có thể khiến Dung Hoài Yến chịu đưa giấy cổ cho cô đây?

"Haiz..."

Cố Tinh Đàn thở dài thườn thượt. Khó quá đi mất! Mặc dù chỉ tiếp xúc với Dung Hoài Yến một khoảng thời gian ngắn, nhưng cô cũng hiểu anh đôi chút. Anh thoạt trông rất tử tế và có chừng mực, hệt như vị quý công tử dịu dàng nho nhã, nhưng sâu trong nội tâm là người lạnh lùng vô tình hơn ai hết!

Dung Hoài Yến không có nhược điểm, cũng không có điểm yếu. Đối phó với một người như vậy, Cố Tinh Đàn bó tay toàn tập, không biết phải bắt đầu từ đâu. Sau cùng, cô bỗng có một ý tưởng đầy táo bạo: dùng sắc đẹp thu phục anh!

Một tiếng sau, Cố Tinh Đàn bước ra từ phòng tắm đầy hơi nước. Chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng tôn lên những đường cong mong manh trắng nõn trên cơ thể cô, toát lên vẻ đẹp nhàn nhã biếng nhác thường ngày, cũng thấm đẫm vẻ quyến rũ xinh đẹp toát ra từ bên trong!

Cố Tinh Đàn thấy Dung Hoài Yến cũng vừa tắm xong nên những lọn tóc ngắn đen tuyền dính chặt vào trán. Cổ áo choàng tắm màu trắng của anh hơi hé mở, để lộ cơ bụng tám múi hoàn hảo, trông cực kỳ rõ ràng, cũng vô cùng bắt mắt.

Lúc này, trông Dung Hoài Yến không quá nghiêm túc đứng đắn nữa, thay vào đó là nét ngang ngược bất trị. Bấy giờ, anh đang dựa lưng lên gối mềm, chăn mỏng đắp ngang eo, cuốn sách tài chính dày cộp đặt trên đầu gối. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, chiếc bình xịt màu xanh nhạt nằm trên cuốn sách đang mở một nửa trông cực kỳ bắt mắt.

"Qua đây." Dung Hoài Yến thấy Cố Tinh Đàn xuất hiện thì khẽ cong ngón tay thon dài, gõ mặt sách, gọi cô: "Bôi thuốc."

"Anh mua thuốc thật à?" Cố Tinh Đàn còn chưa kịp chuẩn bị tư thế quyến rũ để sắc phục anh, chỉ đành ngoan ngoãn đi tới, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mua thuốc muộn xíu nữa là tôi khỏi hẳn rồi đó."

Cố Tinh Đàn vừa ngồi xuống mép giường, còn chưa kịp đưa tay cho Dung Hoài Yến, cằm đã bị đầu ngón tay mát lạnh của ai kia khẽ bóp, tiếp đó giọng nói trầm ấm của anh vang lên: "Há miệng ra."

Cố Tinh Đàn ngước đôi mắt ngập nước quyến rũ, ánh mắt còn mang chút ngơ ngác lên nhìn Dung Hoài Yến, vẫn chưa hiểu anh muốn làm gì.. Sao tự dưng chủ động thế? Nhưng cô vẫn vô thức nghe lời anh, há miệng ra.

Cô "a" bằng giọng mũi, nghe mềm mại ngọt ngào cực kỳ. Dung Hoài Yến khựng lại, nhìn đầu lưỡi ngoài việc hơi xinh xắn và hoạt bát quá đà ra thì chẳng còn vết thương nào khác. Âm thanh tuyệt vời vừa nãy như tiếng chuông rung ban ngày, lọt thẳng vào tai anh.

Bỗng chốc... Đôi mắt trong vắt như nhìn thấy đáy của Dung Hoài Yến dần bị màu u tối bao phủ.

Cố Tinh Đàn cũng không biết tại sao đầu lưỡi mình không nghe lời, ánh mắt vô tội, cứ như người vừa làm chuyện xấu không phải cô. Tại Dung Hoài Yến chủ động trước mà?

Dung Hoài Yến cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng mở bình xịt ra, phun lên vết thương một cách chính xác.

"Đủ rồi, đau quá."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cơn đau đột ngột lan khắp môi và lưỡi khiến hàm răng trắng sáng của Cố Tinh Đàn không khỏi run lập cập. May mà Dung Hoài Yến đã liệu trước được, kịp thời rút tay về nên không bị cắn phải.

Khó khăn lắm mới đỡ đau hơn chút xíu, Cố Tinh Đàn tức phát rồ, tạm thời quên mất mục đích và cơn đau của mình. Cô giật chăn của Dung Hoài Yến ra, gào lên:

"Anh có biết bỗng dưng bôi thuốc sẽ rất đau không hả? Hả? Hả?!!!"

Cô sợ đau lắm biết không hả?! Đó cũng là lý do Cố Tinh Đàn định để vết thương tự lành dần! Ai ngờ Dung Hoài Yến lại xịt thẳng thuốc vào vết thương của cô?! Cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần!

Dung Hoài Yến hờ hững tắt đèn, nhắc nhở: "Tới giờ đi ngủ rồi."

Ngủ cái đếch gì?! Sao anh có thể yên giấc khi có người vợ sắc nước hương trời nằm cạnh vậy?!

Dung Hoài Yến nhếch môi mỏng, nhìn thẳng vào ánh mắt tủi hờn của Cố Tinh Đàm: "Cô Dung, với những đôi vợ chồng trẻ, tần suất hoàn hảo nhất cho chuyện chăn gối là ba ngày một lần. Ngày mai tôi nhất định sẽ thỏa mãn nhu cầu của em."

Cứ như Cố Tinh Đàn là yêu tinh muốn hút tinh khí của con người, còn Dung Hoài Yến là đấng quân tử điềm tĩnh, không bị sắc đẹp mê hoặc ý!

Cố Tinh Đàn vốn gom hết can đảm định quyến rũ người ta tới bến, nào ngờ... Giờ cô hệt như quả bóng xì hơi, cạn kiệt năng lượng, ỉu xìu. Trái tim thiếu nữ đau quá man!

Cố Tinh Đàn định tạm thời bỏ qua kế hoạch, tối mai tính sau, đợi thêm một, hai ngày cũng chẳng mất gì. Nào ngờ, khi cô mơ màng sắp thiếp đi, bỗng dưng được một đôi bàn tay rắn chắc với khớp xương rõ ràng bế lên, ôm cô nằm lên ngực mình. Cô cũng cảm nhận rõ váy ngủ mỏng manh bị cởi ra, lớp vải tơ tằm mịn màng men theo đà trượt thẳng xuống. Trên người cô không mảnh vải che thân, chỉ còn mái tóc đen dài như mực xõa tung trên tấm lưng thon thả. Từng lọn tóc cô lay động, thay đổi hình dáng theo động tác của người đàn ông, làn da trắng ngần như phát sáng thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối mịt mờ.

Cố Tinh Đàn run mi mấy lần mới mở được mắt ra. Bóng đêm bên ngoài dày đặc, thậm chí chẳng thấy ánh trăng, trong phòng ngủ cũng tối đen như mực, cô đang tự hỏi có phải mình lại nằm mơ rồi không?

Mái tóc dài sau eo Cố Tinh Đàn bất chợt bị một bàn tay vén lên, đuôi tóc vô tình cọ vào làn da giúp cô có kết luận cuối cùng: Không phải mơ!

Cố Tinh Đàn cố vực dậy tinh thần, đặt cánh tay trắng bóc mảnh khảnh lên bờ vai rắn chắc của người đàn ông một cách lười biếng. Đoạn cô ngáp một cái, thỏ thẻ hỏi: "Nửa đêm nửa hôm, anh làm gì vậy?"

"Chẳng phải anh nói ba ngày một lần sao?"

Lẽ nào vị chính nhân quân tử này có sở thích đặc biệt nào đó vào ban đêm? Ví dụ như thắt bím tóc cho cô vợ xinh đẹp của mình chẳng hạn?

Động tác của Dung Hoài Yến vẫn cực kỳ thong thả chậm rãi, anh vẫn cầm mái tóc dài của cô trong lòng bàn tay. Sau đó, anh dùng chiếc vòng cổ gắn chuông ban ngày thắt thành chiếc nơ bướm xinh đẹp buộc ở đuôi bím tóc vợ thay vì tròng nó vào cổ cô.

Trong bóng tối, giọng nói vốn rõ ràng của người đàn ông hơi khàn, hơi thở thoang thoảng hương gỗ mun mát lạnh: "0 giờ rồi."

Đúng là canh giờ chuẩn tới từng phút!

Cố Tinh Đàn hoàn toàn tỉnh táo, phải mất một lát ánh mắt cô mới thích ứng dần với bóng đêm, nhìn được lờ mờ trong phòng. Sau đó, cô chợt khựng lại.

Đập vào mắt cô là chiếc tủ đầu giường vốn xếp đầy những cuốn sách tài chính nghiêm túc giờ đây đã bị lấp kín bằng những đồ chơi tình thú cô mua lúc trước, còn được sắp xếp rất gọn gàng. Cô chầm chậm chớp mắt, sau đó lại chớp mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Tinh Đàn nín thở suy nghĩ một lát. Hiểu rồi! Cô gắng sức rời khỏi vòng tay Dung Hoài Yến, nhắm mắt giơ hai tay ra như tội phạm chờ trói, nhọc nhằn phun từng chữ ra từ kẽ môi: "Tới đi!"

Dung Hoài Yến vừa thắt chuông xong, nhìn hàng mi run rẩy của cô, ánh mắt tối sầm lại. Nhưng giọng nói của anh vẫn bình thản như trước: "Bà xã, sở thích của tôi không đặc biệt như em. Nên em cũng không cần thiết phải... xả thân vì nghĩa." Anh còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.

Hả? Cái gì cơ??? Cố Tinh Đàn cô là một thiếu nữ trong sáng thuần khiết, từ khi nào biến thành tay già đời có sở thích đặc biệt vậy trời?! Nhưng cô chưa kịp phản bác đã lại bị Dung Hoài Yến ôm vào lòng.

Bên ngoài, trận tuyết vốn đã ngừng rơi lại bắt đầu trút xuống từ khi nào. Tuyết càng rơi càng lớn, gió lạnh thấu tận xương, tuyết trắng giăng khắp trời.

Nhưng trong phòng ngủ lại ấm áp như ngày xuân. Khi bím tóc của Cố Tinh Đàn đung đưa, chiếc chuông buộc ở đuôi tóc cũng vang lên những âm thanh giòn giã như ngọc quý chạm nhau. Sau đó, tiếng chuông càng lúc càng dồn dập, hoà lẫn với tiếng khóc nỉ non của người đẹp hàng thật giá thật. Giữa những tiếng nức nở của người đẹp, vẫn loáng thoáng nghe được vài câu đứt quãng:

"Hức, muốn giấy cổ cơ~"

"Khóc thêm tiếng nữa."

"Giấy cổ~"

“Khóc tới khi tôi hài lòng, tôi sẽ cho em.”

“Dung Hoài Yến!”

“Ngày mai…”

Trong tiếng nỉ non đứt quãng không rõ, hình như Cố Tinh Đàn nghe thấy câu trả lời của anh rồi? Đó là câu trả lời nhỉ?

*

Hôm sau, Khi Cố Tinh Đàn tỉnh giấc, trên giường chỉ còn mình cô như thường lệ.

Dung Hoài Yến dường như không hề có tế bào dịu dàng kiểu thức giấc cùng bà xã xinh đẹp gì gì đó. Nếu không phải vì chuyện sinh hoạt vợ chồng rất thú vị, còn khá tốn thời gian, Cố Tinh Đàn cho rằng anh sẽ đưa luôn việc giường chiếu vào danh sách việc buộc phải hoàn thành mỗi ngày!

Dung Hoài Yến chẳng giống người thật chút nào hết! Nhưng lại dùng ngoại hình rất "người" của mình để ngụy trang bản thân thành một con người thực sự.

Có điều, Cố Tinh Đàn đã lập tức thay đổi cái nhìn về Dung Hoài Yến khi thấy tờ giấy nhớ màu trắng trông cực kỳ bắt mắt được kẹp ngay ngắn dưới đống đồ chơi tình thú trên đầu giường. Gương mặt cô không sao giấu nổi niềm vui, thậm chí trông còn xinh đẹp tuyệt trần át cả vẻ quyến rũ khi vừa làm chuyện ấy xong.

Cô không quan tâm Dung Hoài Yến là người thật hay người giả, chỉ cần có thể đưa giấy cổ cho cô, thì chính là người tuyệt vời nhất trên đời này!!!

Cố Tinh Đàn kéo rèm cửa ra, căn phòng lập tức tràn ngập ánh sáng, nội dung trên tờ giấy nhắn cũng trở nên cực kỳ rõ ràng: [Thư ký Giang sẽ đưa giấy cổ tới phòng làm việc của em vào buổi chiều.]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Ái Sự Kiêu Ngạo Của Em

Số ký tự: 0