Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 14
2024-10-24 13:20:07
Một tay Bạc Thời Diễn chống lên song cửa sổ, nhẹ nhàng xoay người nhảy ra rồi đi về phía hậu viện.
Tóc hắn còn ẩm ướt, lạnh mặt bước đến chỗ Thang Ấu Ninh.
Thang Ấu Ninh vẫn đang hái quả, nàng ăn cũng no rồi, chỉ là muốn mang về một ít cho Tương Nghi nếm thử.
Đang cố gắng nhét quả vào trong tay áo thì nghe phía sau truyền tới tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên nhìn, là Bạc Thời Diễn.
“Vương gia.” Thang Ấu Ninh dâng những quả nhỏ đỏ lịm trong tay đến trước mặt hắn như hiến vật quý: “Ngài nhìn nè!”
Nụ cười của tiểu cô nương như hoa, đôi mắt to tròn sáng ngời động lòng người, lộ rõ lúm đồng tiền.
Theo hành động kề sát lại của nàng, mùi hương quen thuộc thoang thoảng, xen lẫn hương thơm ngọt ngào của anh đào.
Bạc Thời Diễn nhíu mày hỏi: “Ai cho nàng tới đây hái quả? Nha hoàn đâu?”
Ý cười trên mặt Thang Ấu Ninh dần nhạt xuống, nhận ra hắn không vui, nàng chậm rãi buông tay rồi nói: “Tự, tự ta muốn hái, không liên quan đến Tương Nghi đâu, nàng ấy còn đang bận lắm…”
Có phải nàng gặp rắc rối rồi không…
Bạc Thời Diễn nhìn dáng vẻ rụt rè của nàng: “Nàng biết sai ở đâu chưa?”
Thang Ấu Ninh không biết, nàng vừa mờ mịt vừa sợ hãi, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: “Ta không nên hái anh đào, không hỏi đã hái là ăn trộm đúng không?”
Chết rồi, nàng thành ăn trộm rồi hu hu…
Nơi này cũng đâu phải chỗ ở của mình, đáng lẽ nàng nên hỏi chủ nhân ở đây trước mới phải… Thang Ấu Ninh chưa bao giờ làm sai chuyện gì, sợ tới mức hốc mắt đỏ bừng.
Bạc Thời Diễn mím khóe môi thành một đường thẳng tắp, vươn tay cầm lấy tay nàng, hất hết anh đào trong tay áo nàng ra.
Từng quả anh đào đỏ mọng rơi xuống đất, hắn nhấc chân dẫm nát chúng, cúi người hạ giọng nói: “Chỉ là đống quả nhỏ nhoi, dẫm nát chúng nó cũng đâu có sao?”
Hả? Thang Ấu Ninh ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời quên giãy giụa.
Trong nháy mắt, Bạc Thời Diễn đột nhiên muốn hung hăng dạy dỗ nàng, có một số việc nếu không mạnh tay một chút, e rằng nàng sẽ không bao giờ nhớ.
Nhưng mà… mắt vừa nhìn nàng, hai người đang kề sát, hắn cảm thấy tất cả những lời trách cứ vừa nãy đều có vẻ quá nghiêm khắc.
Bạc Thời Diễn dời mắt, nhìn cánh tay mảnh khảnh trong tay mình, không dám dùng sức, sợ để lại vết đỏ, có khi sẽ trở thành chứng cứ hắn bắt nạt nàng.
“Thôi.”
Hắn buông tay, nói: “Đi theo ta.”
“Đi đâu?” Thang Ấu Ninh muốn đi về, nhưng không yên tâm số anh đào dưới đất, nàng lại không dám nhặt lên.
“Ngài tức giận à, vì thấy ta không thông minh.”
“Tức giận?” Bạc Thời Diễn cho rằng đây là một thứ cảm xúc xa xỉ đối với hắn. Dù Thái Hậu có hạ độc hắn, hắn cũng chưa từng có chút tức giận nào.
Lúc này hắn chỉ muốn dạy dỗ nàng cho tốt, nếu nằm trong tầm kiểm soát của hắn, có một số chuyện hắn bao che được, hắn không ngại làm thay nàng.
Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn đi theo Bạc Thời Diễn về chính điện.
Nhiễm Tùng đang thu xếp cung điện thấy vậy thì mừng rỡ, Vương gia ra phía sau tắm gội mà lại dắt Thang di nương về, tiểu nương tử còn thông minh hơn cả y nghĩ!
Đối với nam nhân lạnh nhạt như chủ tử, nên quấn người một chút!
Bạc Thời Diễn ra lệnh cho người mang đồ của Thang Ấu Ninh đến đây, nàng sẽ ở lại chính điện.
Mặt Nhiễm Tùng hiện vẻ đúng như dự đoán, vui vẻ đi truyền lời.
Thang Ấu Ninh khó hiểu: “Sẽ không làm phiền đến ngài chứ?”
Bạc Thời Diễn nâng mắt: “Ở gần chút, tiện phạt nàng.”
“?!” Nàng kinh ngạc há hốc miệng.
Mới vừa đến hành cung đã nhắc đến chuyện chép sách?
Nàng có chút thất vọng: “Ta còn tưởng ngài đã quên chứ…”
Bạc Thời Diễn không để ý tới nàng, đẩy cửa thư phòng đi vào, gọi ám vệ Thập Cừ.
“Chủ tử.” Thập Cừ xuất hiện, y chuyên môn xử lý những chuyện Mậu Lam không tiện hành động.
Bạc Thời Diễn hỏi: “Thập Li với Thập Lan, ai hợp làm nha hoàn hơn?”
Thập Cừ trả lời: “Thập Lan.”
“Truyền thư gọi nàng ta đến đây.”
“Rõ.” Thập Cừ không hỏi nguyên do, nhận lệnh rồi lập tức rời đi.
Trong lúc Thang Ấu Ninh không biết gì, Bạc Thời Diễn sắp xếp cho nàng một nha hoàn "luôn bên người mọi lúc".
Mệnh lệnh là một tấc không rời, không được phép để nàng một mình, phòng trường hợp nàng sẽ làm ra chuyện thất lễ, khiến người ta nhòm ngó.
Hơn nữa, sau một thời gian dài, có lẽ sẽ biết được nguồn gốc mùi hương trên người nàng.
**
Bọc hành lý của Thang Ấu Ninh vừa bày ra lại được thu dọn đưa đến chính điện.
Đối với chuyện này, người vui sướng nhất chắc chắn là Tương Nghi, nàng ấy tin chắc nương tử đã tiến thêm một bước vào lòng Vương gia.
Gần quan được ban lộc nha!
Chỉ là… đến nửa đêm, Vương gia vẫn chưa triệu kiến Thang Ấu Ninh.
Tương Nghi cầm lược gỗ chải đầu cho nàng, suy tư nói: “Hôm nay mới tới Hành cung Khê Ninh, hẳn là Vương gia mệt mỏi nên đã nghỉ sớm.”
Lúc này Thang Ấu Ninh cũng có chút mệt nhọc, dụi dụi mắt nói: “Thân thể ngài ấy không tốt lắm, dễ mệt.”
“Dạ…” Thân thể không tốt, là chuyện mà nàng ấy đang nghĩ đó hả?
Tương Nghi không dám hỏi, cũng không dám bàn luận về chuyện này, đành đổi chủ đề: “Hai ngày nữa, hình như Thái Hậu nương nương muốn mở tiệc.”
Nương tử thân là nữ quyến của phủ Nhiếp Chính Vương, tất nhiên phải đi, chỗ ngồi còn ở hàng đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng giao lưu với người khác, không giống với những di nương trong hậu viện kia.
“Mở tiệc sao?” Thang Ấu Ninh ngáp: “Lại được ăn rồi.”
Dưới ánh nến bạc, tóc đen của nàng như thác, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, Tương Nghi ban đầu còn hơi lo lắng, thấy thế thì không khỏi bật cười.
Nâng chiếc lược gỗ trong tay, chải từ đầu đến đuôi: “Nương tử phúc lộc vô song, chỉ cần chơi vui là được.”
Nàng là người của Vương gia, ai dám bất kính với nàng, những phu nhân đó đều vốn là tiểu thư khuê các, hiểu rõ quy tắc nữ quyến hơn họ nhiều.
Tinh thần Thái Hậu nương nương không tốt, đóng cửa không ra ngoài, thời gian mở tiệc so với dự đoán muộn hơn hai ngày.
Nghe nói có mời một vị có Phật duyên nương tử đến viết kinh Phật cho bà ta, hiệu quả rất tốt.
Thân thể đã khoẻ lại, xế chiều nay bà ta mở tiệc chiêu đãi nữ quyến ở Hàm Thanh Các.
Tương Nghi sớm đã chuẩn bị, trang điểm cho Thang Ấu Ninh kĩ càng từ đầu đến chân.
Mặt nàng trẻ trung trắng nõn, lại không phải chính thất, không cần trang sức châu ngọc, chỉ trang điểm theo kiểu tự nhiên.
Nàng mặc chiếc váy lưu tiên màu khói, búi kiểu tóc mây bay, phía trên cắm chiếc hoa trâm đính ngọc xanh xen lẫn ngọc trắng, nàng chỉ cần đứng yên một chỗ đã xinh đẹp động lòng người.
Trong bữa tiệc lần này, dưới ánh đèn, đôi mắt mỹ nhân đảo quanh, toả sáng rực rỡ.
Khi hai người ra ngoài thì thấy Bạc Thời Diễn đang đứng chờ ở gian ngoài.
Hắn quay đầu lại, thoáng nhìn qua đôi môi đã bôi son của nàng, đầy đặn mọng nước, nổi bật hơn cả trái anh đào đỏ mọng kia.
Hắn di chuyển tầm mắt, đối diện với đôi mắt đen nhánh trong trẻo của nàng.
Bạc Thời Diễn gọi Thập Lan đến, nói: “Sau này, nàng ta sẽ là nha hoàn của nàng.”
Thập Lan là một cô nương có khuôn mặt tròn trịa, nàng ấy cười hành lễ: “Bái kiến Thang di nương.”
Thang Ấu Ninh hơi kinh ngạc, giơ hai ngón tay về phía hắn: “Ta đã có Tương Xảo Tương Nghi rồi mà.”
Bạc Thời Diễn nói: “Nàng ta sẽ luôn đi bên cạnh nàng.”
“Đi theo ta làm gì?” Nàng khó hiểu.
“Phòng trường hợp nàng lại làm chuyện ngốc nghếch.” Hắn cảm thấy rất cần thiết.
Tuy Tương Xảo Tương Nghi là người Bạc Thời Diễn sắp xếp, nhưng thật ra là người do Trần quản gia chọn.
Tương Xảo Tương Nghi hầu hạ người tất nhiên không có gì để chê, nhưng vấn đề của Thang Ấu Ninh quá nhiều.
Dáng vẻ của nàng hay khiến người ta nhòm ngó, gặp chuyện cần có người ở bên nhắc nhở.
Hơn nữa, ở hành cung khó tránh sẽ đụng phải đoàn người của Tề Diệu Bạch… người này cũng tới.
Bạc Thời Diễn không giải thích quá nhiều với Thang Ấu Ninh, còn nàng thì bởi vì từ "ngốc nghếch" cũng lười hỏi nhiều, chỉ coi như mình có thêm một người bạn chơi cùng.
Chờ đến khi về Vương phủ, trò bắn châu lại có thêm một người gia nhập, cũng không tệ lắm.
**
Hàm Thanh Các được xây ven sông, ngày mùa hè gió đêm thổi nhẹ, bên sông còn nhìn thấy lưu huỳnh lấp lánh.
Lưu huỳnh tuy đẹp, nhưng mọi người trong buổi tiệc lại không có tâm trạng thưởng thức.
Đêm nay rất náo nhiệt, Thái Hậu nương nương dẫn theo cháu gái bên mẫu tộc, hiển nhiên là muốn tạo cơ hội cho nàng ta.
Trác Lan Thuần là người có khả năng bước lên Hậu vị nhất, có lẽ trong chuyến tránh nóng lần này, mọi chuyện sẽ được quyết định.
Toan tính của Trác gia cũng không phải chuyện lạ gì, đến đám trẻ con trong kinh thành cũng biết.
Cái thú vị là vị Phật duyên nương tử gì đó mà Thái Hậu cố ý mời đến, là Ngu Tố Âm.
Bạc gia của Nam Nghiêu tiếng tăm lừng lẫy, Ngu gia chỉ đứng phía sau, đó cũng là chuyện sâu xa giữa những dòng dõi thư hương.
Thời trẻ, hai nhà Bạc - Ngu kết thân, ai cũng nói họ là trai tài gái sắc trời đất tạo nên, ai ngờ được, vừa đính hôn thì lão gia tử Bạc gia từ trần, Bạc Thời Diễn giữ đạo hiếu một năm vì tổ phụ.
Kỳ giữ hiếu của nhà trai chưa đầy, ngay sau đó mẫu thân nhà gái lại bệnh chết, Ngu gia coi trọng hiếu đạo, con cái đều phải giữ đạo hiếu đến ba năm.
Cứ trì hoãn như vậy, Ngu Tố Âm hoàn toàn bỏ lỡ thời kỳ trẻ đẹp nhất, nhà gái chủ động lui hôn, không muốn làm chậm trễ hôn phối của Bạc gia.
Hành động này của Ngu gia tất nhiên rất được khen ngợi, chỉ là… có được danh tiếng lớn lao, lại khổ khuê nữ nhà mình.
Ngu Tố Âm chí thuần chí hiếu, đợi khi giữ đạo hiếu xong thì đã đầu hai mươi, nàng không muốn kết hôn chắp vá, trực tiếp đi tu ở Khổ Nhược Am.
Còn Bạc Thời Diễn, sau khi từ hôn cũng không lập tức đính hôn, hắn xuất binh đi ổn định biên quan, từng bước được tiên hoàng coi trọng, sau đó lại được ngài ấy phó thác trước khi lâm chung, thăng lên làm Nhiếp Chính Vương.
Hai người không còn qua lại, cũng không ai nhớ tới người tên Ngu Tố Âm này.
Lần này Thái Hậu đột nhiên hành động, còn nâng Ngu Tố Âm lên cao, luôn miệng gọi nàng ta là Phật duyên nương tử, không thể không nói, nghe rất kì cục.
Càng trùng hợp hơn đó là, bên người Nhiếp Chính Vương trước nay không có nữ quyến, lần này lại dẫn theo một tiểu nương tử xinh đẹp duyên dáng, không biết nếu hai bên chạm mặt sẽ ra sao?
Mấy người trong bữa tiệc ôm ý đồ xem kịch hay, rửa mắt mong chờ.
Thang Ấu Ninh không có cảm giác gì về chuyện này, nàng thật sự chỉ tới ăn chực.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều ăn cơm một mình, thỉnh thoảng phụ thân mới ăn với nàng, tết nhất lễ lạc mới có thể ngồi ăn cùng đích mẫu và huynh trưởng.
Còn mấy buổi tiệc của người thân bạn bè khác, đích mẫu sẽ không cho nàng lộ mặt.
Hôm nay được ăn cơm với nhiều người như vậy, đối với Thang Ấu Ninh thì đây thật sự là chuyện lớn.
Nàng có chút vui vẻ, lúm đồng tiền bên môi như ẩn như hiện, nàng vừa bước vào trong các đã khiến nhiều người ngơ ngẩn.
Đôi mắt sáng ngời, mặt đẹp eo thon, tiểu nương tử xinh đẹp thật khiến người ta yêu thích!
Lấy thân phận của Bạc Thời Diễn, hắn gần như là người đến cuối cùng, trên ghế đã đầy người ngồi.
Thấy mình bị đám đông nhìn chăm chú, Thang Ấu Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước, không chút luống cuống, ai mà nhìn chằm chằm nàng, nàng liền nhìn ngược lại.
Ung dung thản nhiên, không tránh không trốn, ngược lại khiến đối phương ngượng ngùng, quay mặt đi trước.
Tóc hắn còn ẩm ướt, lạnh mặt bước đến chỗ Thang Ấu Ninh.
Thang Ấu Ninh vẫn đang hái quả, nàng ăn cũng no rồi, chỉ là muốn mang về một ít cho Tương Nghi nếm thử.
Đang cố gắng nhét quả vào trong tay áo thì nghe phía sau truyền tới tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên nhìn, là Bạc Thời Diễn.
“Vương gia.” Thang Ấu Ninh dâng những quả nhỏ đỏ lịm trong tay đến trước mặt hắn như hiến vật quý: “Ngài nhìn nè!”
Nụ cười của tiểu cô nương như hoa, đôi mắt to tròn sáng ngời động lòng người, lộ rõ lúm đồng tiền.
Theo hành động kề sát lại của nàng, mùi hương quen thuộc thoang thoảng, xen lẫn hương thơm ngọt ngào của anh đào.
Bạc Thời Diễn nhíu mày hỏi: “Ai cho nàng tới đây hái quả? Nha hoàn đâu?”
Ý cười trên mặt Thang Ấu Ninh dần nhạt xuống, nhận ra hắn không vui, nàng chậm rãi buông tay rồi nói: “Tự, tự ta muốn hái, không liên quan đến Tương Nghi đâu, nàng ấy còn đang bận lắm…”
Có phải nàng gặp rắc rối rồi không…
Bạc Thời Diễn nhìn dáng vẻ rụt rè của nàng: “Nàng biết sai ở đâu chưa?”
Thang Ấu Ninh không biết, nàng vừa mờ mịt vừa sợ hãi, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: “Ta không nên hái anh đào, không hỏi đã hái là ăn trộm đúng không?”
Chết rồi, nàng thành ăn trộm rồi hu hu…
Nơi này cũng đâu phải chỗ ở của mình, đáng lẽ nàng nên hỏi chủ nhân ở đây trước mới phải… Thang Ấu Ninh chưa bao giờ làm sai chuyện gì, sợ tới mức hốc mắt đỏ bừng.
Bạc Thời Diễn mím khóe môi thành một đường thẳng tắp, vươn tay cầm lấy tay nàng, hất hết anh đào trong tay áo nàng ra.
Từng quả anh đào đỏ mọng rơi xuống đất, hắn nhấc chân dẫm nát chúng, cúi người hạ giọng nói: “Chỉ là đống quả nhỏ nhoi, dẫm nát chúng nó cũng đâu có sao?”
Hả? Thang Ấu Ninh ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời quên giãy giụa.
Trong nháy mắt, Bạc Thời Diễn đột nhiên muốn hung hăng dạy dỗ nàng, có một số việc nếu không mạnh tay một chút, e rằng nàng sẽ không bao giờ nhớ.
Nhưng mà… mắt vừa nhìn nàng, hai người đang kề sát, hắn cảm thấy tất cả những lời trách cứ vừa nãy đều có vẻ quá nghiêm khắc.
Bạc Thời Diễn dời mắt, nhìn cánh tay mảnh khảnh trong tay mình, không dám dùng sức, sợ để lại vết đỏ, có khi sẽ trở thành chứng cứ hắn bắt nạt nàng.
“Thôi.”
Hắn buông tay, nói: “Đi theo ta.”
“Đi đâu?” Thang Ấu Ninh muốn đi về, nhưng không yên tâm số anh đào dưới đất, nàng lại không dám nhặt lên.
“Ngài tức giận à, vì thấy ta không thông minh.”
“Tức giận?” Bạc Thời Diễn cho rằng đây là một thứ cảm xúc xa xỉ đối với hắn. Dù Thái Hậu có hạ độc hắn, hắn cũng chưa từng có chút tức giận nào.
Lúc này hắn chỉ muốn dạy dỗ nàng cho tốt, nếu nằm trong tầm kiểm soát của hắn, có một số chuyện hắn bao che được, hắn không ngại làm thay nàng.
Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn đi theo Bạc Thời Diễn về chính điện.
Nhiễm Tùng đang thu xếp cung điện thấy vậy thì mừng rỡ, Vương gia ra phía sau tắm gội mà lại dắt Thang di nương về, tiểu nương tử còn thông minh hơn cả y nghĩ!
Đối với nam nhân lạnh nhạt như chủ tử, nên quấn người một chút!
Bạc Thời Diễn ra lệnh cho người mang đồ của Thang Ấu Ninh đến đây, nàng sẽ ở lại chính điện.
Mặt Nhiễm Tùng hiện vẻ đúng như dự đoán, vui vẻ đi truyền lời.
Thang Ấu Ninh khó hiểu: “Sẽ không làm phiền đến ngài chứ?”
Bạc Thời Diễn nâng mắt: “Ở gần chút, tiện phạt nàng.”
“?!” Nàng kinh ngạc há hốc miệng.
Mới vừa đến hành cung đã nhắc đến chuyện chép sách?
Nàng có chút thất vọng: “Ta còn tưởng ngài đã quên chứ…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạc Thời Diễn không để ý tới nàng, đẩy cửa thư phòng đi vào, gọi ám vệ Thập Cừ.
“Chủ tử.” Thập Cừ xuất hiện, y chuyên môn xử lý những chuyện Mậu Lam không tiện hành động.
Bạc Thời Diễn hỏi: “Thập Li với Thập Lan, ai hợp làm nha hoàn hơn?”
Thập Cừ trả lời: “Thập Lan.”
“Truyền thư gọi nàng ta đến đây.”
“Rõ.” Thập Cừ không hỏi nguyên do, nhận lệnh rồi lập tức rời đi.
Trong lúc Thang Ấu Ninh không biết gì, Bạc Thời Diễn sắp xếp cho nàng một nha hoàn "luôn bên người mọi lúc".
Mệnh lệnh là một tấc không rời, không được phép để nàng một mình, phòng trường hợp nàng sẽ làm ra chuyện thất lễ, khiến người ta nhòm ngó.
Hơn nữa, sau một thời gian dài, có lẽ sẽ biết được nguồn gốc mùi hương trên người nàng.
**
Bọc hành lý của Thang Ấu Ninh vừa bày ra lại được thu dọn đưa đến chính điện.
Đối với chuyện này, người vui sướng nhất chắc chắn là Tương Nghi, nàng ấy tin chắc nương tử đã tiến thêm một bước vào lòng Vương gia.
Gần quan được ban lộc nha!
Chỉ là… đến nửa đêm, Vương gia vẫn chưa triệu kiến Thang Ấu Ninh.
Tương Nghi cầm lược gỗ chải đầu cho nàng, suy tư nói: “Hôm nay mới tới Hành cung Khê Ninh, hẳn là Vương gia mệt mỏi nên đã nghỉ sớm.”
Lúc này Thang Ấu Ninh cũng có chút mệt nhọc, dụi dụi mắt nói: “Thân thể ngài ấy không tốt lắm, dễ mệt.”
“Dạ…” Thân thể không tốt, là chuyện mà nàng ấy đang nghĩ đó hả?
Tương Nghi không dám hỏi, cũng không dám bàn luận về chuyện này, đành đổi chủ đề: “Hai ngày nữa, hình như Thái Hậu nương nương muốn mở tiệc.”
Nương tử thân là nữ quyến của phủ Nhiếp Chính Vương, tất nhiên phải đi, chỗ ngồi còn ở hàng đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng giao lưu với người khác, không giống với những di nương trong hậu viện kia.
“Mở tiệc sao?” Thang Ấu Ninh ngáp: “Lại được ăn rồi.”
Dưới ánh nến bạc, tóc đen của nàng như thác, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, Tương Nghi ban đầu còn hơi lo lắng, thấy thế thì không khỏi bật cười.
Nâng chiếc lược gỗ trong tay, chải từ đầu đến đuôi: “Nương tử phúc lộc vô song, chỉ cần chơi vui là được.”
Nàng là người của Vương gia, ai dám bất kính với nàng, những phu nhân đó đều vốn là tiểu thư khuê các, hiểu rõ quy tắc nữ quyến hơn họ nhiều.
Tinh thần Thái Hậu nương nương không tốt, đóng cửa không ra ngoài, thời gian mở tiệc so với dự đoán muộn hơn hai ngày.
Nghe nói có mời một vị có Phật duyên nương tử đến viết kinh Phật cho bà ta, hiệu quả rất tốt.
Thân thể đã khoẻ lại, xế chiều nay bà ta mở tiệc chiêu đãi nữ quyến ở Hàm Thanh Các.
Tương Nghi sớm đã chuẩn bị, trang điểm cho Thang Ấu Ninh kĩ càng từ đầu đến chân.
Mặt nàng trẻ trung trắng nõn, lại không phải chính thất, không cần trang sức châu ngọc, chỉ trang điểm theo kiểu tự nhiên.
Nàng mặc chiếc váy lưu tiên màu khói, búi kiểu tóc mây bay, phía trên cắm chiếc hoa trâm đính ngọc xanh xen lẫn ngọc trắng, nàng chỉ cần đứng yên một chỗ đã xinh đẹp động lòng người.
Trong bữa tiệc lần này, dưới ánh đèn, đôi mắt mỹ nhân đảo quanh, toả sáng rực rỡ.
Khi hai người ra ngoài thì thấy Bạc Thời Diễn đang đứng chờ ở gian ngoài.
Hắn quay đầu lại, thoáng nhìn qua đôi môi đã bôi son của nàng, đầy đặn mọng nước, nổi bật hơn cả trái anh đào đỏ mọng kia.
Hắn di chuyển tầm mắt, đối diện với đôi mắt đen nhánh trong trẻo của nàng.
Bạc Thời Diễn gọi Thập Lan đến, nói: “Sau này, nàng ta sẽ là nha hoàn của nàng.”
Thập Lan là một cô nương có khuôn mặt tròn trịa, nàng ấy cười hành lễ: “Bái kiến Thang di nương.”
Thang Ấu Ninh hơi kinh ngạc, giơ hai ngón tay về phía hắn: “Ta đã có Tương Xảo Tương Nghi rồi mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạc Thời Diễn nói: “Nàng ta sẽ luôn đi bên cạnh nàng.”
“Đi theo ta làm gì?” Nàng khó hiểu.
“Phòng trường hợp nàng lại làm chuyện ngốc nghếch.” Hắn cảm thấy rất cần thiết.
Tuy Tương Xảo Tương Nghi là người Bạc Thời Diễn sắp xếp, nhưng thật ra là người do Trần quản gia chọn.
Tương Xảo Tương Nghi hầu hạ người tất nhiên không có gì để chê, nhưng vấn đề của Thang Ấu Ninh quá nhiều.
Dáng vẻ của nàng hay khiến người ta nhòm ngó, gặp chuyện cần có người ở bên nhắc nhở.
Hơn nữa, ở hành cung khó tránh sẽ đụng phải đoàn người của Tề Diệu Bạch… người này cũng tới.
Bạc Thời Diễn không giải thích quá nhiều với Thang Ấu Ninh, còn nàng thì bởi vì từ "ngốc nghếch" cũng lười hỏi nhiều, chỉ coi như mình có thêm một người bạn chơi cùng.
Chờ đến khi về Vương phủ, trò bắn châu lại có thêm một người gia nhập, cũng không tệ lắm.
**
Hàm Thanh Các được xây ven sông, ngày mùa hè gió đêm thổi nhẹ, bên sông còn nhìn thấy lưu huỳnh lấp lánh.
Lưu huỳnh tuy đẹp, nhưng mọi người trong buổi tiệc lại không có tâm trạng thưởng thức.
Đêm nay rất náo nhiệt, Thái Hậu nương nương dẫn theo cháu gái bên mẫu tộc, hiển nhiên là muốn tạo cơ hội cho nàng ta.
Trác Lan Thuần là người có khả năng bước lên Hậu vị nhất, có lẽ trong chuyến tránh nóng lần này, mọi chuyện sẽ được quyết định.
Toan tính của Trác gia cũng không phải chuyện lạ gì, đến đám trẻ con trong kinh thành cũng biết.
Cái thú vị là vị Phật duyên nương tử gì đó mà Thái Hậu cố ý mời đến, là Ngu Tố Âm.
Bạc gia của Nam Nghiêu tiếng tăm lừng lẫy, Ngu gia chỉ đứng phía sau, đó cũng là chuyện sâu xa giữa những dòng dõi thư hương.
Thời trẻ, hai nhà Bạc - Ngu kết thân, ai cũng nói họ là trai tài gái sắc trời đất tạo nên, ai ngờ được, vừa đính hôn thì lão gia tử Bạc gia từ trần, Bạc Thời Diễn giữ đạo hiếu một năm vì tổ phụ.
Kỳ giữ hiếu của nhà trai chưa đầy, ngay sau đó mẫu thân nhà gái lại bệnh chết, Ngu gia coi trọng hiếu đạo, con cái đều phải giữ đạo hiếu đến ba năm.
Cứ trì hoãn như vậy, Ngu Tố Âm hoàn toàn bỏ lỡ thời kỳ trẻ đẹp nhất, nhà gái chủ động lui hôn, không muốn làm chậm trễ hôn phối của Bạc gia.
Hành động này của Ngu gia tất nhiên rất được khen ngợi, chỉ là… có được danh tiếng lớn lao, lại khổ khuê nữ nhà mình.
Ngu Tố Âm chí thuần chí hiếu, đợi khi giữ đạo hiếu xong thì đã đầu hai mươi, nàng không muốn kết hôn chắp vá, trực tiếp đi tu ở Khổ Nhược Am.
Còn Bạc Thời Diễn, sau khi từ hôn cũng không lập tức đính hôn, hắn xuất binh đi ổn định biên quan, từng bước được tiên hoàng coi trọng, sau đó lại được ngài ấy phó thác trước khi lâm chung, thăng lên làm Nhiếp Chính Vương.
Hai người không còn qua lại, cũng không ai nhớ tới người tên Ngu Tố Âm này.
Lần này Thái Hậu đột nhiên hành động, còn nâng Ngu Tố Âm lên cao, luôn miệng gọi nàng ta là Phật duyên nương tử, không thể không nói, nghe rất kì cục.
Càng trùng hợp hơn đó là, bên người Nhiếp Chính Vương trước nay không có nữ quyến, lần này lại dẫn theo một tiểu nương tử xinh đẹp duyên dáng, không biết nếu hai bên chạm mặt sẽ ra sao?
Mấy người trong bữa tiệc ôm ý đồ xem kịch hay, rửa mắt mong chờ.
Thang Ấu Ninh không có cảm giác gì về chuyện này, nàng thật sự chỉ tới ăn chực.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều ăn cơm một mình, thỉnh thoảng phụ thân mới ăn với nàng, tết nhất lễ lạc mới có thể ngồi ăn cùng đích mẫu và huynh trưởng.
Còn mấy buổi tiệc của người thân bạn bè khác, đích mẫu sẽ không cho nàng lộ mặt.
Hôm nay được ăn cơm với nhiều người như vậy, đối với Thang Ấu Ninh thì đây thật sự là chuyện lớn.
Nàng có chút vui vẻ, lúm đồng tiền bên môi như ẩn như hiện, nàng vừa bước vào trong các đã khiến nhiều người ngơ ngẩn.
Đôi mắt sáng ngời, mặt đẹp eo thon, tiểu nương tử xinh đẹp thật khiến người ta yêu thích!
Lấy thân phận của Bạc Thời Diễn, hắn gần như là người đến cuối cùng, trên ghế đã đầy người ngồi.
Thấy mình bị đám đông nhìn chăm chú, Thang Ấu Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước, không chút luống cuống, ai mà nhìn chằm chằm nàng, nàng liền nhìn ngược lại.
Ung dung thản nhiên, không tránh không trốn, ngược lại khiến đối phương ngượng ngùng, quay mặt đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro