Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 15
2024-10-24 13:20:07
Hai người vừa ngồi xuống, tiểu hoàng đế và Thái Hậu cũng tới.
Bên cạnh Thái Hậu có một vị thiếu nữ váy đỏ, đó là Trác Lan Thuần. Từ nhỏ, nàng ta đã được gia tộc dạy dỗ nghiêm khắc, cử chỉ lời nói cực kỳ đoan trang, so với Thái Hậu không hề kém hơn.
Phía sau còn có một vị nữ tử áo xanh mộc mạc đi theo, trên đầu chỉ cắm một chiếc trâm gỗ vô cùng đơn điệu, chắc chắn là Ngu Tố m.
Thái Hậu sai người ban ghế, để nàng ta ngồi dưới Trác Lan Thuần, đúng là rất cho mặt mũi.
Bữa tiệc bắt đầu, từng cung nhân đưa đồ ăn lên.
Thời tiết nắng nóng, món khai vị được mang lên trước nhiều hơn so với món nguội, Thái Hậu cố ý truyền lệnh, Ngu nương tử đã ăn chay nhiều năm, bên dưới nhớ chú ý chút.
Các phu nhân thấy bà ta bắt đầu nói chuyện thì sôi nổi phụ hoạ, khen phẩm chất thanh cao của Ngu nương tử hết lời.
“Chư vị phu nhân quá khen rồi.” Ngu Tố Âm đáp lễ.
Giọng nói nàng ta chậm rãi, có vài phần lạnh nhạt không màng hơn thua.
Những người khác mặt cười, mắt nhìn, lòng lại nghĩ: Bề ngoài thì tỏ vẻ không quan tâm thế tục, cũng không biết trong lòng có từng hối hận chưa?
Ngu gia vì gia phong đạo hiếu mà từ bỏ rể hiền như Nhiếp Chính Vương!
… Thật sự làm người ta thổn thức.
Mạch nước ngầm trên bàn tiệc, Thang Ấu Ninh không mảy may biết gì.
Nàng không lên tiếng, thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ tập trung vào lát cá trước mặt.
Lát cá mỏng, không có xương, màu tựa ngọc trắng, tươi mới trơn mềm, được bắt ngay tại Khê Ninh Cốc, rất hợp với khẩu vị của nàng.
Trác Thái Hậu ở phía trên lặng lẽ liếc nàng một cái, nhìn liền biết tiểu nương tử này không giỏi giao lưu.
Không phải vậy thì sao không thuận theo khen ngợi Ngu nương tử vài câu như những phu nhân khác, vừa thể hiện sự tồn tại của bản thân, lại xây dựng được hình tượng hào phóng tự nhiên.
Nàng ta không biết Ngu Tố Âm là ai sao?
Ban đầu Trác Thái Hậu còn hơi lo lắng, sợ Bạc Thời Diễn đột nhiên dẫn theo nữ quyến sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch, hiện tại xem ra chẳng đáng ngại gì.
Chỉ là một giàn hoa xinh đẹp thôi.
Một khi nắm trong tay chuyện xấu "Nhiếp Chính Vương khó kìm lòng nổi với Phật duyên nương tử", tất nhiên hắn sẽ phải làm lơ chuyện lập Hậu.
Nếu không, tin này mà truyền ra thì vô cùng mất mặt.
Mặc dù Bạc gia của hắn không sợ lời đồn đãi, nhưng hắn có thể không quan tâm đến Ngu gia sao? Năm đó Ngu gia kịp thời từ hôn đã là tận tâm tận nghĩa với hắn rồi.
Đi tu tuy dễ, muốn hoàn tục lại rất khó, một khi chuyện này truyền ra thì sẽ không còn đường lui.
Nếu Ngu Tố Âm bị lôi ra, danh tiếng nhiều năm khổ tâm tích lũy sẽ bị hủy hoại một sớm một chiều, Ngu gia cũng không tránh được bị nói mua danh chuộc tiếng, lấy thần phật ra diễn trò.
Trác Thái Hậu khẽ cười, trên mặt càng đoan trang hiền từ hơn.
Phía dưới có quan viên nói đến chuyện lũ lụt phương Nam lần này, hết lời nịnh nọt Nhiếp Chính Vương và tiểu hoàng đế xong thì đứng dậy kính rượu.
Chương Thần Đế nghe vậy cũng đáp: “Cũng nhờ có chư vị ái khanh, trẫm lại vượt qua khảo nghiệm của trời xanh lần nữa.”
Y nâng chén kính Nhiếp Chính Vương, sau đó nhấp một ngụm.
Chương Thần Đế còn nhỏ tuổi, ít khi uống rượu, mới uống một chút đã ho khụ khụ.
Trác Lan Thuần thấy thế vội tiến lên dâng trà.
Tiểu hoàng đế lập tức né tránh, y không thèm che giấu động tác, còn đột ngột, khiến nhiều người nhìn lên làm Trác Lan Thuần vô cùng xấu hổ.
Bạc Thời Diễn như không thấy gì, nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Buông ly xuống, thoáng nhìn thấy người bên cạnh đang nhìn chằm chằm ly rượu trống không của hắn, hắn khẽ nhếch đuôi lông mày: “Sao vậy, nàng cũng muốn uống hửm?”
Thang Ấu Ninh lắc đầu: “Nghe như mùi thuốc vậy, ta không muốn uống.”
“Đây là dùng sương mộc ủ, không phải rượu thuốc.” Bạc Thời Diễn vươn tay đổ thêm một ly: “Nàng ngửi được không?”
“Cái gì?”
Thang Ấu Ninh vô tình làm rơi một cái bánh vào tay áo, trước khi đầu óc phản ứng, nàng vô thức vươn tay đem bắt lấy: “May mà chưa rơi xuống đất…”
Tương Nghi đứng phía sau thấp giọng nói: “Nương tử, nên để nô tỳ nhặt mới phải…”
Trong tay đầy bột đường, dính dính khó chịu.
“Bẩn tay mất rồi.” Thang Ấu Ninh cúi đầu, xòe bàn tay trắng nõn ra xem.
Cảm giác có hai tầm mắt nhìn về phía nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lại, là Ngu nương tử ở đối diện, với cả người nuôi chó đen ở bên trái.
Thang Ấu Ninh trộm giấu tay vào dưới bàn, không lẽ bọn họ đang chê cười nàng vì đã làm bẩn tay?
Động tác của nàng bị Bạc Thời Diễn nhìn thấy, hắn hơi nheo đôi mắt hẹp dài, rút khăn trong tay Tương Nghi ra, bao lấy bàn tay dính bột của Thang Ấu Ninh: “Ai kêu nàng cứ ngọ nguậy vậy hả?”
“Ta không…” Nàng muốn phủ nhận.
Bạc Thời Diễn nhéo đầu ngón tay mềm mại của nàng, dùng khăn lau lau nói: “Đi rửa tay đi.”
Thang Ấu Ninh trả lời: “Ta không sao.”
Giọng điệu hắn lạnh căm căm: “Bổn vương sợ nàng bôi vào người bổn vương.”
“… À.”
**
Thang Ấu Ninh tạm thời rời chỗ, ra ngoài theo đường nhỏ.
Cung nữ hầu hạ bên ngoài sẽ tự chỉ dẫn các quý nhân đến chỗ thay xiêm y.
Có Tương Nghi và Thập Lan đi theo, rất nhanh nàng đã sửa soạn xong.
“May mà không dính vào tay áo.” Tương Nghi cẩn thận kiểm tra lại cho nàng.
“Sạch rồi.” Thang Ấu Ninh không quá để bụng chuyện này, vừa quay đầu, nàng nhìn thấy đom đóm cạnh một dòng suối nhỏ.
Tòa hành cung này bao lấy một dòng suối nhỏ, nước suối mát lạnh, có không ít đom đóm.
Chúng là tiểu tinh linh của màn đêm, lấp lánh long lanh, vừa mộng ảo vừa xinh đẹp.
“Đẹp quá.” Thang Ấu Ninh vô thức bước chậm lại.
Thập Lan đứng bên cạnh nói: “Nương tử có thể đi xem một chút, tiện thể tiêu thực.”
Dạ yến kiểu này thường kéo dài rất lâu, thỉnh thoảng cũng có vài người rời chỗ một lát, mấy ai có thể ăn từ đầu đến cuối chứ.
Thang Ấu Ninh nghe vậy thì vui vẻ gật đầu.
Chủ tớ ba người đi vào một mái đình, đèn trong đình sáng ngời, đúng lúc có thể làm quen với Thập Lan mới tới.
Thang Ấu Ninh chưa mở miệng thì lại nghe thấy tiếng bước chân truyền tới.
Các nàng theo tiếng động nhìn lại, một nam tử mặt dài đi ra từ lối nhỏ với người hầu.
Người nọ thấy Thang Ấu Ninh, trên mặt hiện lên vẻ ngoài ý muốn, tiến lên phía trước hai bước nói: “Không ngờ ta ra ngoài cho bớt mùi rượu mà lại gặp được Thang di nương.”
“Ngươi quen ta?” Thang Ấu Ninh chưa bao giờ gặp qua hắn.
Nam tử mặt dài cười cười: “Tại hạ Mã Nguyên Vũ, đã từng đến Thang gia với tiểu hầu gia, tiếc là không thể lộ mặt với Thang di nương để chúng ta có thể làm quen.”
Lời này rất vô lễ, Thập Lan nghiêm mặt quát: “Nếu Mã công tử đã say, phiền ngài tránh sang một bên cho tỉnh rượu, bớt làm càn ở đây!”
“Ai nói ta say?” Mã Nguyên Vũ cười ha ha nâng tay: “Ta có nói gì đâu?”
Đôi mắt gã dính lên người Thang Ấu Ninh không dứt ra được, đẹp quá, khó trách lúc trước tiểu hầu gia lại coi trọng.
Tưởng gã không biết sao? Nếu không có vị muội muội này, đám người Thang gia đến tư cách làm túi tiền cho những người quyền cao chức trọng như bọn họ cũng không có. Ai lại thiếu chân chạy vặt đến thế chứ?
Tiếc là lần này tiểu hầu gia không tới, lúc trước hắn mới ăn 20 đại bản, còn đang nằm liệt kia kìa!
Thập Lan lạnh mặt, tiến về phía trước, chuẩn bị dạy dỗ người này một chút, loại đôi mắt không biết liêm sỉ này, phải đánh ——
Thang Ấu Ninh không biết Thập Lan có võ công, kéo nàng ấy lại nói: “Hắn ta là hồ bằng cẩu hữu của tiểu hầu gia, chúng ta mau rời đi.”
Tương Nghi dù tức giận nhưng cũng do dự, nếu cứ quậy tanh bành lên sẽ hại đến thanh danh của nữ tử, nhưng không lẽ cứ để yên cho gã ta vậy sao?!
Đúng lúc này, lại có thêm hai người xuất hiện trên đường nhỏ.
“Có chuyện gì vậy?” Tề Diệu Bạch đi bộ đến gần, nhìn thoáng qua Mã Nguyên Vũ: “Ồ, họ Mã đó à.”
Mã Nguyên Vũ thu hồi sắc mặt, chắp tay có lệ: “Tề thế tử.”
Mã gia đi theo Trác gia, lấy Trác gia làm đầu, mà phụ thân Tề Diệu Bạch lại là con cháu của Nhàn Vương, đối đầu với đám ngoại thích này, hai bên tranh đấu gay gắt.
Mặc dù đều là tay ăn chơi, nhưng cũng là mỗi bên mỗi kiểu, không thể nào chơi với nhau được.
Không có tiểu hầu gia ở đây, Mã Nguyên Vũ không thể tự mình đối đầu với Tề thế tử, huống chi gã ta cũng không định làm gì Thang Ấu Ninh nên đành dẫn người hầu vòng qua nơi khác.
Thập Lan cau mày, tính tình của tiểu nương tử quá mềm mỏng, xuất thân lại không cao, e rằng từ trước tới nay đều được dạy dỗ là phải nhường nhịn tránh né, mặc cho loại chó mèo nào cũng dám có ánh mắt thiếu tôn trọng như vậy!
Tất nhiên Thập Lan phải bẩm báo việc này cho Vương gia, không thì sao Vương gia lại sắp xếp người có võ như nàng ấy bên cạnh nương tử chứ?
Tề Diệu Bạch cũng nói: “Thang di nương, sau này không cần khách sáo với mấy loại người như vậy!”
Tề Diệu Bạch đột nhiên có chút bất mãn với Bạc Thời Diễn, kinh thành ai cũng nói hắn tài giỏi thế nào, sao đến một tiểu cô nương cũng không bảo vệ được!
Thang Ấu Ninh không quá để ý, nhìn thấy hắn ta liền nhớ tới chú chó đen: “Tia Chớp nhà ngài còn khoẻ chứ?”
Nói đến thú cưng nhà mình, Tề Diệu Bạch lập tức mỉm cười: “Đương nhiên khoẻ! Ta còn đưa nó đến đây nè! Hôm nào thả ra để nó phi ngựa với ta, nó còn biết bắt thỏ nữa đó!”
“Nó giỏi vậy hả!” Thang Ấu Ninh kinh ngạc cảm thán.
“Đương nhiên rồi!” Tề Diệu Bạch cười lộ hàm răng trắng.
Tiểu nương tử cũng thích Tia Chớp giống hắn ta! Không giống mấy nữ tử khác, một đám vừa nhìn thấy nó mặt liền trắng nhợt, chậc!
Thang Ấu Ninh muốn trở về, không nghỉ ngơi trong đình nữa.
Tề Diệu Bạch biết là không thể, nhưng vẫn không nhịn được mà đi theo một đoạn ngắn, dưới ánh mắt lườm nguýt của Thập Lan và Tương Nghi kể về chú chó đen nhà mình.
Hai người mới vừa đi vòng qua một ngọn núi giả thì va phải một bóng người.
Đèn cung đình có sáng đến mấy thì tầm nhìn ban đêm cũng không so được với ban ngày, Thập Lan tinh mắt nói: “Là Vương gia.”
Tề Diệu Bạch nghe vậy thì dừng bước.
Thang Ấu Ninh vẫn tiến về phía trước, đến hơi gần mới phát hiện không phải chỉ có một mình Bạc Thời Diễn, bên cạnh hắn còn có một nữ tử mộc mạc trong sáng.
Chính là Ngu Tố Âm.
Hình như Bạc Thời Diễn không ổn lắm, hắn cau chặt mày, Ngu Tố Âm và Nhiễm Tùng một trái một phải, vẻ mặt lo lắng.
Thang Ấu Ninh đang muốn tiến lên hỏi làm sao vậy, nam tử đối diện bỗng nhiên bước nhanh về phía trước, đến trước mặt nàng, cánh tay vươn ra vòng lấy eo nàng, bế bổng nàng lên khỏi mặt đất.
Thang Ấu Ninh sửng sốt, theo bản năng giãy giụa, Bạc Thời Diễn đã vùi đầu vào hõm cổ nàng, sống mũi thẳng tắp chạm vào xương quai xanh của nàng, hắn thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hơi thở ấm áp phả vào da thịt non mềm của nàng, cả người Thang Ấu Ninh run rẩy, đối với loại tư thế bất ngờ này, nàng không thể đứng im được.
Nàng đá cẳng chân hắn: “Ngài đang làm gì vậy?!”
“Im miệng!”
Một tay Bạc Thời Diễn siết chặt hông nàng, quay người đi về Đồng Lộ Điện.
-
Bên cạnh Thái Hậu có một vị thiếu nữ váy đỏ, đó là Trác Lan Thuần. Từ nhỏ, nàng ta đã được gia tộc dạy dỗ nghiêm khắc, cử chỉ lời nói cực kỳ đoan trang, so với Thái Hậu không hề kém hơn.
Phía sau còn có một vị nữ tử áo xanh mộc mạc đi theo, trên đầu chỉ cắm một chiếc trâm gỗ vô cùng đơn điệu, chắc chắn là Ngu Tố m.
Thái Hậu sai người ban ghế, để nàng ta ngồi dưới Trác Lan Thuần, đúng là rất cho mặt mũi.
Bữa tiệc bắt đầu, từng cung nhân đưa đồ ăn lên.
Thời tiết nắng nóng, món khai vị được mang lên trước nhiều hơn so với món nguội, Thái Hậu cố ý truyền lệnh, Ngu nương tử đã ăn chay nhiều năm, bên dưới nhớ chú ý chút.
Các phu nhân thấy bà ta bắt đầu nói chuyện thì sôi nổi phụ hoạ, khen phẩm chất thanh cao của Ngu nương tử hết lời.
“Chư vị phu nhân quá khen rồi.” Ngu Tố Âm đáp lễ.
Giọng nói nàng ta chậm rãi, có vài phần lạnh nhạt không màng hơn thua.
Những người khác mặt cười, mắt nhìn, lòng lại nghĩ: Bề ngoài thì tỏ vẻ không quan tâm thế tục, cũng không biết trong lòng có từng hối hận chưa?
Ngu gia vì gia phong đạo hiếu mà từ bỏ rể hiền như Nhiếp Chính Vương!
… Thật sự làm người ta thổn thức.
Mạch nước ngầm trên bàn tiệc, Thang Ấu Ninh không mảy may biết gì.
Nàng không lên tiếng, thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ tập trung vào lát cá trước mặt.
Lát cá mỏng, không có xương, màu tựa ngọc trắng, tươi mới trơn mềm, được bắt ngay tại Khê Ninh Cốc, rất hợp với khẩu vị của nàng.
Trác Thái Hậu ở phía trên lặng lẽ liếc nàng một cái, nhìn liền biết tiểu nương tử này không giỏi giao lưu.
Không phải vậy thì sao không thuận theo khen ngợi Ngu nương tử vài câu như những phu nhân khác, vừa thể hiện sự tồn tại của bản thân, lại xây dựng được hình tượng hào phóng tự nhiên.
Nàng ta không biết Ngu Tố Âm là ai sao?
Ban đầu Trác Thái Hậu còn hơi lo lắng, sợ Bạc Thời Diễn đột nhiên dẫn theo nữ quyến sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch, hiện tại xem ra chẳng đáng ngại gì.
Chỉ là một giàn hoa xinh đẹp thôi.
Một khi nắm trong tay chuyện xấu "Nhiếp Chính Vương khó kìm lòng nổi với Phật duyên nương tử", tất nhiên hắn sẽ phải làm lơ chuyện lập Hậu.
Nếu không, tin này mà truyền ra thì vô cùng mất mặt.
Mặc dù Bạc gia của hắn không sợ lời đồn đãi, nhưng hắn có thể không quan tâm đến Ngu gia sao? Năm đó Ngu gia kịp thời từ hôn đã là tận tâm tận nghĩa với hắn rồi.
Đi tu tuy dễ, muốn hoàn tục lại rất khó, một khi chuyện này truyền ra thì sẽ không còn đường lui.
Nếu Ngu Tố Âm bị lôi ra, danh tiếng nhiều năm khổ tâm tích lũy sẽ bị hủy hoại một sớm một chiều, Ngu gia cũng không tránh được bị nói mua danh chuộc tiếng, lấy thần phật ra diễn trò.
Trác Thái Hậu khẽ cười, trên mặt càng đoan trang hiền từ hơn.
Phía dưới có quan viên nói đến chuyện lũ lụt phương Nam lần này, hết lời nịnh nọt Nhiếp Chính Vương và tiểu hoàng đế xong thì đứng dậy kính rượu.
Chương Thần Đế nghe vậy cũng đáp: “Cũng nhờ có chư vị ái khanh, trẫm lại vượt qua khảo nghiệm của trời xanh lần nữa.”
Y nâng chén kính Nhiếp Chính Vương, sau đó nhấp một ngụm.
Chương Thần Đế còn nhỏ tuổi, ít khi uống rượu, mới uống một chút đã ho khụ khụ.
Trác Lan Thuần thấy thế vội tiến lên dâng trà.
Tiểu hoàng đế lập tức né tránh, y không thèm che giấu động tác, còn đột ngột, khiến nhiều người nhìn lên làm Trác Lan Thuần vô cùng xấu hổ.
Bạc Thời Diễn như không thấy gì, nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Buông ly xuống, thoáng nhìn thấy người bên cạnh đang nhìn chằm chằm ly rượu trống không của hắn, hắn khẽ nhếch đuôi lông mày: “Sao vậy, nàng cũng muốn uống hửm?”
Thang Ấu Ninh lắc đầu: “Nghe như mùi thuốc vậy, ta không muốn uống.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là dùng sương mộc ủ, không phải rượu thuốc.” Bạc Thời Diễn vươn tay đổ thêm một ly: “Nàng ngửi được không?”
“Cái gì?”
Thang Ấu Ninh vô tình làm rơi một cái bánh vào tay áo, trước khi đầu óc phản ứng, nàng vô thức vươn tay đem bắt lấy: “May mà chưa rơi xuống đất…”
Tương Nghi đứng phía sau thấp giọng nói: “Nương tử, nên để nô tỳ nhặt mới phải…”
Trong tay đầy bột đường, dính dính khó chịu.
“Bẩn tay mất rồi.” Thang Ấu Ninh cúi đầu, xòe bàn tay trắng nõn ra xem.
Cảm giác có hai tầm mắt nhìn về phía nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lại, là Ngu nương tử ở đối diện, với cả người nuôi chó đen ở bên trái.
Thang Ấu Ninh trộm giấu tay vào dưới bàn, không lẽ bọn họ đang chê cười nàng vì đã làm bẩn tay?
Động tác của nàng bị Bạc Thời Diễn nhìn thấy, hắn hơi nheo đôi mắt hẹp dài, rút khăn trong tay Tương Nghi ra, bao lấy bàn tay dính bột của Thang Ấu Ninh: “Ai kêu nàng cứ ngọ nguậy vậy hả?”
“Ta không…” Nàng muốn phủ nhận.
Bạc Thời Diễn nhéo đầu ngón tay mềm mại của nàng, dùng khăn lau lau nói: “Đi rửa tay đi.”
Thang Ấu Ninh trả lời: “Ta không sao.”
Giọng điệu hắn lạnh căm căm: “Bổn vương sợ nàng bôi vào người bổn vương.”
“… À.”
**
Thang Ấu Ninh tạm thời rời chỗ, ra ngoài theo đường nhỏ.
Cung nữ hầu hạ bên ngoài sẽ tự chỉ dẫn các quý nhân đến chỗ thay xiêm y.
Có Tương Nghi và Thập Lan đi theo, rất nhanh nàng đã sửa soạn xong.
“May mà không dính vào tay áo.” Tương Nghi cẩn thận kiểm tra lại cho nàng.
“Sạch rồi.” Thang Ấu Ninh không quá để bụng chuyện này, vừa quay đầu, nàng nhìn thấy đom đóm cạnh một dòng suối nhỏ.
Tòa hành cung này bao lấy một dòng suối nhỏ, nước suối mát lạnh, có không ít đom đóm.
Chúng là tiểu tinh linh của màn đêm, lấp lánh long lanh, vừa mộng ảo vừa xinh đẹp.
“Đẹp quá.” Thang Ấu Ninh vô thức bước chậm lại.
Thập Lan đứng bên cạnh nói: “Nương tử có thể đi xem một chút, tiện thể tiêu thực.”
Dạ yến kiểu này thường kéo dài rất lâu, thỉnh thoảng cũng có vài người rời chỗ một lát, mấy ai có thể ăn từ đầu đến cuối chứ.
Thang Ấu Ninh nghe vậy thì vui vẻ gật đầu.
Chủ tớ ba người đi vào một mái đình, đèn trong đình sáng ngời, đúng lúc có thể làm quen với Thập Lan mới tới.
Thang Ấu Ninh chưa mở miệng thì lại nghe thấy tiếng bước chân truyền tới.
Các nàng theo tiếng động nhìn lại, một nam tử mặt dài đi ra từ lối nhỏ với người hầu.
Người nọ thấy Thang Ấu Ninh, trên mặt hiện lên vẻ ngoài ý muốn, tiến lên phía trước hai bước nói: “Không ngờ ta ra ngoài cho bớt mùi rượu mà lại gặp được Thang di nương.”
“Ngươi quen ta?” Thang Ấu Ninh chưa bao giờ gặp qua hắn.
Nam tử mặt dài cười cười: “Tại hạ Mã Nguyên Vũ, đã từng đến Thang gia với tiểu hầu gia, tiếc là không thể lộ mặt với Thang di nương để chúng ta có thể làm quen.”
Lời này rất vô lễ, Thập Lan nghiêm mặt quát: “Nếu Mã công tử đã say, phiền ngài tránh sang một bên cho tỉnh rượu, bớt làm càn ở đây!”
“Ai nói ta say?” Mã Nguyên Vũ cười ha ha nâng tay: “Ta có nói gì đâu?”
Đôi mắt gã dính lên người Thang Ấu Ninh không dứt ra được, đẹp quá, khó trách lúc trước tiểu hầu gia lại coi trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng gã không biết sao? Nếu không có vị muội muội này, đám người Thang gia đến tư cách làm túi tiền cho những người quyền cao chức trọng như bọn họ cũng không có. Ai lại thiếu chân chạy vặt đến thế chứ?
Tiếc là lần này tiểu hầu gia không tới, lúc trước hắn mới ăn 20 đại bản, còn đang nằm liệt kia kìa!
Thập Lan lạnh mặt, tiến về phía trước, chuẩn bị dạy dỗ người này một chút, loại đôi mắt không biết liêm sỉ này, phải đánh ——
Thang Ấu Ninh không biết Thập Lan có võ công, kéo nàng ấy lại nói: “Hắn ta là hồ bằng cẩu hữu của tiểu hầu gia, chúng ta mau rời đi.”
Tương Nghi dù tức giận nhưng cũng do dự, nếu cứ quậy tanh bành lên sẽ hại đến thanh danh của nữ tử, nhưng không lẽ cứ để yên cho gã ta vậy sao?!
Đúng lúc này, lại có thêm hai người xuất hiện trên đường nhỏ.
“Có chuyện gì vậy?” Tề Diệu Bạch đi bộ đến gần, nhìn thoáng qua Mã Nguyên Vũ: “Ồ, họ Mã đó à.”
Mã Nguyên Vũ thu hồi sắc mặt, chắp tay có lệ: “Tề thế tử.”
Mã gia đi theo Trác gia, lấy Trác gia làm đầu, mà phụ thân Tề Diệu Bạch lại là con cháu của Nhàn Vương, đối đầu với đám ngoại thích này, hai bên tranh đấu gay gắt.
Mặc dù đều là tay ăn chơi, nhưng cũng là mỗi bên mỗi kiểu, không thể nào chơi với nhau được.
Không có tiểu hầu gia ở đây, Mã Nguyên Vũ không thể tự mình đối đầu với Tề thế tử, huống chi gã ta cũng không định làm gì Thang Ấu Ninh nên đành dẫn người hầu vòng qua nơi khác.
Thập Lan cau mày, tính tình của tiểu nương tử quá mềm mỏng, xuất thân lại không cao, e rằng từ trước tới nay đều được dạy dỗ là phải nhường nhịn tránh né, mặc cho loại chó mèo nào cũng dám có ánh mắt thiếu tôn trọng như vậy!
Tất nhiên Thập Lan phải bẩm báo việc này cho Vương gia, không thì sao Vương gia lại sắp xếp người có võ như nàng ấy bên cạnh nương tử chứ?
Tề Diệu Bạch cũng nói: “Thang di nương, sau này không cần khách sáo với mấy loại người như vậy!”
Tề Diệu Bạch đột nhiên có chút bất mãn với Bạc Thời Diễn, kinh thành ai cũng nói hắn tài giỏi thế nào, sao đến một tiểu cô nương cũng không bảo vệ được!
Thang Ấu Ninh không quá để ý, nhìn thấy hắn ta liền nhớ tới chú chó đen: “Tia Chớp nhà ngài còn khoẻ chứ?”
Nói đến thú cưng nhà mình, Tề Diệu Bạch lập tức mỉm cười: “Đương nhiên khoẻ! Ta còn đưa nó đến đây nè! Hôm nào thả ra để nó phi ngựa với ta, nó còn biết bắt thỏ nữa đó!”
“Nó giỏi vậy hả!” Thang Ấu Ninh kinh ngạc cảm thán.
“Đương nhiên rồi!” Tề Diệu Bạch cười lộ hàm răng trắng.
Tiểu nương tử cũng thích Tia Chớp giống hắn ta! Không giống mấy nữ tử khác, một đám vừa nhìn thấy nó mặt liền trắng nhợt, chậc!
Thang Ấu Ninh muốn trở về, không nghỉ ngơi trong đình nữa.
Tề Diệu Bạch biết là không thể, nhưng vẫn không nhịn được mà đi theo một đoạn ngắn, dưới ánh mắt lườm nguýt của Thập Lan và Tương Nghi kể về chú chó đen nhà mình.
Hai người mới vừa đi vòng qua một ngọn núi giả thì va phải một bóng người.
Đèn cung đình có sáng đến mấy thì tầm nhìn ban đêm cũng không so được với ban ngày, Thập Lan tinh mắt nói: “Là Vương gia.”
Tề Diệu Bạch nghe vậy thì dừng bước.
Thang Ấu Ninh vẫn tiến về phía trước, đến hơi gần mới phát hiện không phải chỉ có một mình Bạc Thời Diễn, bên cạnh hắn còn có một nữ tử mộc mạc trong sáng.
Chính là Ngu Tố Âm.
Hình như Bạc Thời Diễn không ổn lắm, hắn cau chặt mày, Ngu Tố Âm và Nhiễm Tùng một trái một phải, vẻ mặt lo lắng.
Thang Ấu Ninh đang muốn tiến lên hỏi làm sao vậy, nam tử đối diện bỗng nhiên bước nhanh về phía trước, đến trước mặt nàng, cánh tay vươn ra vòng lấy eo nàng, bế bổng nàng lên khỏi mặt đất.
Thang Ấu Ninh sửng sốt, theo bản năng giãy giụa, Bạc Thời Diễn đã vùi đầu vào hõm cổ nàng, sống mũi thẳng tắp chạm vào xương quai xanh của nàng, hắn thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hơi thở ấm áp phả vào da thịt non mềm của nàng, cả người Thang Ấu Ninh run rẩy, đối với loại tư thế bất ngờ này, nàng không thể đứng im được.
Nàng đá cẳng chân hắn: “Ngài đang làm gì vậy?!”
“Im miệng!”
Một tay Bạc Thời Diễn siết chặt hông nàng, quay người đi về Đồng Lộ Điện.
-
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro