Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 21
2024-10-24 13:20:07
Có sự đồng ý của Bạc Thời Diễn, chuyến đi đến hồ Bích Lạc diễn ra đúng hẹn.
Thang Ấu Ninh đến bên hồ, phóng tầm mắt nhìn quanh, nơi này quả thật vô cùng rộng lớn.
Yến Cát sắp xếp hai bà tử biết bơi đi theo, Thập Lan cũng từng học bơi, bọn họ lần lượt lên thuyền.
Người chèo thuyền và đầu bếp đều đã yên vị, cây sào dài đẩy hòn đá bên bờ, con thuyền hai tầng lắc lư di chuyển.
Lúc này mặt trời đã lên cao, sóng nước trên mặt hồ lấp lánh, gió nhẹ thoang thoảng, cũng không quá nóng bức.
Trước mắt là cảnh sông nước tươi đẹp, thật sự khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Thang Ấu Ninh cảm thấy cực kỳ thích thú với thuyền tầng, lần đầu tiên được đi thuyền, nàng bất chấp cảm giác say sóng mà lên lầu hai ngắm nghía khắp nơi.
Tuy đây không phải một con thuyền lớn, cũng không hoa lệ bằng thuyền hoa, nhưng vô cùng lịch sự trang nhã.
Có đầu bếp tới báo cáo các món ăn, Tương Nghi đi theo để điều chỉnh, còn Thập Lan đứng canh giữ bên cạnh Thang Ấu Ninh.
Trên thuyền có chuẩn bị trà với điểm tâm, còn có cả các loại dụng cụ đánh bắt cá để mọi người tiêu khiển.
Mấy cái lưới đánh cá đó không thích hợp để tiểu nương tử dùng, bà tử thấy mặt Thang di nương hiện vẻ nóng lòng muốn thử liền đưa cần câu cá cho nàng.
Thang Ấu Ninh vươn tay nhận lấy, đứng ở đuôi thuyền quăng dây câu cá, tư thế cũng coi như ra dáng ra hình, trông khá giống một người sành đi câu.
Vốn chỉ muốn đùa giỡn một chút, mọi người chỉ đang tìm thứ tiêu khiển chơi chơi, ai ngờ, vừa mới một lát đã có con mồi cắn câu!
“Thập Lan?” Thang Ấu Ninh lần đầu tiên làm mấy chuyện này, mặt đầy hoang mang.
Nhưng Thập Lan cũng không có kinh nghiệm gì, luống cuống tay chân chạy qua hỗ trợ: “Kéo cần mau!”
Hai người hợp lực kéo cần câu lên, con cá văng sang chỗ khác, một con cá đuôi màu trắng bạc đang giãy đành đạch, dưới ánh mặt trời, lớp vảy của nó vô cùng lấp lánh.
“Nhanh vậy đã câu được rồi sao?!” Bà tử đứng bên cạnh cười nói: “Thang di nương lợi hại quá!”
Thập Lan gỡ móc câu xuống, gật đầu nói: “Không ngờ lại câu được nhanh như vậy.”
Thang Ấu Ninh nghe vậy thì vô cùng vui vẻ nói: “Ta cũng cảm thấy ta rất lợi hại!”
Loại chuyện như câu cá, có thu hoạch mới có niềm vui, khiến người ta có cảm giác thành tựu.
Nàng kêu bà tử mắc thêm mồi câu để câu tiếp.
Hai bà tử đứng bên hầu hạ vốn chỉ cố ý khen ngợi vậy thôi, mỗi người khen một câu, ai ngờ một lát sau lại có con cá cắn câu.
Điều này giống như một nút khởi động, rất nhanh sau đó nàng lại câu được thêm mấy con nữa, thật khiến người ta không thể ngờ được!
Chờ đến khi Tương Nghi đi ra từ phòng bếp đã thấy bên trong thùng gỗ đầy các loại cá to nhỏ, tất cả đều là cá do Thang Ấu Ninh câu.
Hai bà tử và Thập Lan đều cười không khép được miệng, liên tục khen ngợi!
Tương Nghi không khỏi kinh ngạc: “Nương tử có duyên với cá vậy cơ à?!”
Chuyện này thực sự khiến người ta hoài nghi không biết có phải cá trong hồ đã đói lắm rồi không, vừa thả mồi vào đã cắn câu.
“Đây là cá ông trời thưởng cho chúng ta.” Thập Lan cười nói: “Có khi đầu bếp sơ chế mãi không hết ấy.”
Đầu bếp tự mang theo nguyên liệu để nấu trên thuyền, họ cũng không trông cậy có thể câu được gì từ hồ, sao có thể để chủ tử bị đói được.
Hôm nay câu được nhiều như vậy thật sự là chuyện vui ngoài ý muốn.
Thang Ấu Ninh hơi trầm ngâm rồi nói: “Mang một ít cá sống về cho Vương gia đi.”
"Làm vậy rất tốt, thể hiện được tấm lòng của nương tử.” Tương Nghi liên tục gật đầu.
Trong lúc đuôi thuyền đang ồn ào náo nhiệt, không biết từ khi nào sườn thuyền đã chạm vào một con thuyền khác, chiếc thuyền kia cũng có hai tầng, độ lớn tương đương chiếc của họ.
Bà tử bên đối phương lên tiếng dò hỏi bên này là ai, huyện chúa bên đó muốn mời nàng cùng câu cá.
Thì ra là du thuyền của huyện chúa Nhạc La, mấy người Thang Ấu Ninh chỉ chú tâm câu cá, hoàn toàn không phát hiện ra.
Huyện chúa Nhạc La cũng đang câu cá, câu với bọn nha hoàn mãi vẫn chưa thu hoạch được gì.
Chỉ để giết thời gian mà thôi, không câu được cũng không phải chuyện gì lớn, ai ngờ nàng ta nhìn thấy "thành quả vĩ đại" của Thang Ấu Ninh.
Nhìn từ khoảng cách xa, nàng ta không nhận ra đây là nương tử nhà ai, nhưng đám cá trắng bạc từng con từng con bị câu lên nàng ta lại thấy rất rõ.
Huyện chúa Nhạc La vừa hâm mộ vừa bội phục!
Đợi đến khi hỏi ra mới biết là Thang di nương của phủ Nhiếp Chính Vương, mặt Nhạc La lập tức đổi sắc.
Lúc trước vì đổ oan cho một tôi tớ, nàng ta đã vô cùng mất mặt, quận vương phủ còn phải tặng mấy thứ tốt để nhận lỗi.
Chính là bà già bên cạnh Thang di nương kia!
Tiểu huyện chủ rất sĩ diện, vội vàng kêu người quay thuyền rời đi: “Bổn huyện chúa khinh thường chuyện giao lưu với một ả thiếp thất.”
Nhưng Thang Ấu Ninh ở bên kia đã phái người đưa thuyền nhỏ ra đón nàng ta lại đây cùng câu cá.
Tương Nghi nghe thấy cái tên huyện chúa Nhạc La liền nhắc nhở Thang Ấu Ninh, đó là vị nữ tử kiêu ngạo suýt chút nữa đã đổ oan cho Tần bà tử.
Thang Ấu Ninh vẫn nhớ cái tên này, muốn nàng ta đến đây.
Huyện chúa Nhạc La không muốn qua, nhưng bà tử bên người nàng ta lại là người mở miệng trước, hiện giờ bên kia đã đưa thuyền ra đón, nếu nàng ta không đi thì không phải nhận thua à?
Nghĩ thế, nàng ta lập tức dẫn theo hai nha hoàn lên thuyền.
Thang Ấu Ninh vẫn đang câu cá ở đuôi thuyền, sau khi chào hỏi với Nhạc La, hai người lặng lẽ đánh giá đối phương.
Hôm dạ yến ở Hàm Thanh Các, Nhạc La cũng có mặt, nhưng vị trí không ở gần Nhiếp Chính Vương.
Lúc này Nhạc La nhìn kỹ Thang Ấu Ninh, thoáng hất cằm nói: “Khi nãy là ngươi câu cá phải không?”
“Là ta.” Thang Ấu Ninh trở lại vị trí, nhận lại cần câu trong tay Tương Nghi.
“Ngươi dùng mồi câu đặc biệt nào đấy?” Nhạc La tiến lên muốn tìm hiểu.
Dụng cụ trên thuyền hầu như đều giống nhau, ngay cả mồi câu cũng không quá khác biệt.
Nhạc La xem xong thì bĩu môi, thật khó tin khi nàng chỉ cần mấy thứ này mà câu được nhiều cá như vậy.
—— Nàng ta vừa nghĩ xong, cần câu trong tay Thang Ấu Ninh lại rung lên!
Nàng còn kéo không nổi!
Nhạc La đang đứng ngay bên cạnh, lập tức hỗ trợ kéo cần, muốn cảm nhận cảm giác vui sướng khi có thu hoạch.
Lúc này hai người câu được một con cá rất lớn, nó suýt kéo đứt cả dây câu, lúc rơi xuống boong tàu vẫn còn giãy giụa, bà tử cũng không đè được nó.
Ước lượng một chút, bà tử hớn hở nói: “Cũng nặng đến 2 cân đấy!”
“To vậy!” Nhạc La không nhịn được kinh ngạc cảm thán.
Thang Ấu Ninh cười tươi như hoa: “Cá kho.”
Tiểu huyện chủ vô cùng hâm mộ, lập tức quên hết mấy lời lúc trước, quyết định sẽ ở đây câu với nàng!
Sau đó, nàng ta được chứng kiến sự khác biệt giữa người với người…
“Cá nấu cải bắc thảo.”
“Canh cá hầm.”
“Cá nấu đậu hủ cay.”
Thang Ấu Ninh sắp gom đủ 18 món cá, mà gậy tre của nàng ta vẫn không động đậy.
Huyện chúa Nhạc La không thể không thừa nhận nàng có chút lợi hại: “Chẳng lẽ con cá nào cũng thích ngươi?”
“Thích ta sẽ bị ăn đó.” Thang Ấu Ninh nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Có lẽ đây là người ngốc có phúc của người ngốc nhỉ?”
Nàng đã từng nghe những lời này vài lần, cũng không ghét chúng.
Nhạc La liếc nhìn nàng “Thật đúng là…”
Vị Thang di nương này, không giống loại ‘hồ ly lấy nhan sắc hầu hạ người’ mà nàng ta nghĩ lắm…
Ngược lại còn có vẻ rất ngây thơ.
Thang Ấu Ninh nhìn vị tiểu huyện chủ này, thấy nàng ta cũng là người thẳng thắn thì hỏi:
“Ngươi tìm được đại trân châu chưa?”
“Sao mà tìm được chứ.” Nhắc đến chuyện này, Nhạc La liền cảm thấy tức giận, hừ mạnh một tiếng: “Rơi vào tay ăn trộm rồi sợ sẽ khó tìm lại được, những tên điêu nô đó khinh ta tuổi nhỏ bất cẩn, đánh chết cũng không hết tội!”
Thang Ấu Ninh nghe vậy liền hỏi: “Ngươi bắt được tên trộm đó rồi sao?”
Nhạc La nghẹn họng, tức giận hơn cả khi nãy: “Chưa bắt được!”
“Vậy đánh chết thế nào được?” Thang Ấu Ninh khó hiểu.
“Muốn cũng không đánh chết được!” Nhạc La chỉ nói miệng vậy thôi, nàng ta bĩu môi nói: “Quận vương phủ bọn ta không có quy định phải đánh chết nô tài.”
Không có chứng cứ không bắt được trộm, nàng ta chỉ có thể tức thôi!
“Vậy lần sau ngươi nhớ cất trang sức kỹ chút, chớ có ném lung tung.” Thang Ấu Ninh đứng lên, nàng chơi đủ rồi, không muốn câu cá nữa: “Ngươi từng ăn tiệc trên thuyền chưa?”
“Đương nhiên là ăn rồi." Nhạc La trong tay vẫn còn cầm cần câu, nàng ta nói: “Khê Ninh Cốc này cũng không có gì thú vị, không so được với Kinh Thành.”
Tới đây nhiều ngày như vậy rồi, nàng ta đã sớm chán ngáy.
Thang Ấu Ninh nghe vậy thì không khỏi hâm mộ: “Chắc ngươi được đi chơi nhiều lắm.”
Nàng không biết kinh thành có gì vui để chơi. Khi còn bé thi thoảng nàng mới ra ngoài, mà mấy lần đó đều là phụ thân dẫn nàng đến y quán.
Nhạc La bỗng nhiên nảy ra ý tưởng: “Thế này đi, ngươi giúp ta câu một con cá, sau này ta đưa ngươi đi chơi!”
Thang Ấu Ninh lắc đầu nói: “Ta không đi được.”
Nàng chỉ là một thiếp thất.
“Nhiếp Chính Vương đối xử với ngươi không tốt à?” Nhạc La không khỏi đồng cảm: “Nhìn hắn có vẻ rất hung dữ.”
Phụ thân nàng ta cũng phải sợ tên đó!
Thang Ấu Ninh như tìm được tri kỉ: “Đúng vậy, hắn hung dữ lắm.”
Nàng vươn tay cầm lấy đuôi cần câu của Nhạc La: “Ta giúp ngươi, có con cá nào cắn câu thì ngươi kéo lên.”
Vậy cũng coi như Nhạc La đã câu được một con.
Tất nhiên là nàng ta đồng ý.
Lần này, hai người chờ một hồi lâu mới có cá cắn câu, động tĩnh không nhỏ.
Sau khi Thang Ấu Ninh đưa cần câu cho Nhạc La, nàng ta không phòng bị, suýt chút nữa trượt tay, bị kéo về phía trước hai bước.
Thật không may, đó là một con cá lớn, lực kéo rất mạnh, tiểu huyện chủ còn chưa từng câu được con nào, sao ứng phó với tình huống thế này được, lập tức gậy trúc trong tay bị tuột mất.
“A!”
Nàng ta sốt ruột, vương tay muốn kéo gậy trúc về, không ngờ lại sơ ý va phải Thang Ấu Ninh đang đứng bên cạnh, cả hai người đều ngã vào hồ!
Ngay khi Thập Lan nhận ra bước chân của Nhạc La không ổn đã lập tức ra tay, nhưng cũng chỉ kịp bắt lấy ống tay áo của Thang Ấu Ninh.
Xiêm y mùa hè mỏng manh, roẹt một tiếng, trong tay chỉ còn một mảnh vải.
Thập Lan nhíu mày, sau đó nhảy vào trong hồ.
“Nương tử!” Tương Nghi che miệng hô lớn.
“Huyện chúa!” Bọn nha hoàn ai cũng luống cuống.
Hai bà tử biết bơi cũng không chậm trễ, bùm hai tiếng cũng nhảy xuống.
Trong chốc lát, trên thuyền và trong nước hai nơi đều ồn ào, tiếng gọi ầm ĩ liên tục vang lên.
Hồ Bích Lạc rất lớn, cũng may mạch nước ngầm ở đây không nhiều, đang ban ngày ban mặt, tầm nhìn vẫn rõ ràng.
Người rơi xuống sẽ giãy giụa, mấy người nhảy xuống cứu chỉ cần liếc qua đã tìm được người, vội bơi đến.
Thang Ấu Ninh và Nhạc La đều được cứu lên an toàn.
Thập Lan là người tập võ, sức lớn, chỉ một mình cũng đỡ được Thang Ấu Ninh lên thuyền.
Dưới mệnh lệnh của mấy người Tương Nghi, người chèo thuyền và đầu bếp trên thuyền đều tránh đi, chỉ còn lại nha hoàn với bà tử, người nào cũng cầm áo choàng chờ ở phía trên.
Tiết trời nóng bức, hồ nước mát lạnh, cũng không khiến người ta thấy quá lạnh.
Nhạc La ho hết nước ra xong liền quay đầu lại nhìn Thang Ấu Ninh hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Suýt nữa thì nàng gặp chuyện rồi…
Đang muốn xin lỗi Thang Ấu Ninh, đôi mắt Nhạc La vừa nhìn qua đã bị điều gì đó thu hút.
Váy lụa mỏng nhiễm nước, dính vào dáng người lả lướt đẫy đà kia, không lộ chút da thịt nào, chỉ phác họa ra đường cong thân thể vô cùng rõ ràng.
Nhạc La là một nữ tử, lúc trước biết Thang Ấu Ninh xinh đẹp, nhưng cũng không quan sát quá kỹ.
Lúc này nàng ta không khỏi nhìn đến ngơ ngác.
Cùng là nữ tử, sao mình không đẹp được như vậy chứ?
Bạc Thời Diễn xử lý xong công vụ liền nhớ tới Thang Ấu Ninh đã đến hồ chơi, thi thoảng hắn mới nhàn rỗi một lần, đúng lúc cũng đến giờ cơm, nên muốn đến đó nếm thử tiệc trên thuyền.
Mới đến bờ hồ, hắn đã nghe thấy trên thuyền ầm ĩ ồn ào, hình như có ai ngã xuống nước.
Hắn như linh cảm được điều gì, bước đi nhanh hơn.
Đến nơi thì thấy người không sao, nhưng có một đống người đứng quanh nàng.
Hơn nữa, bọn họ đều đang đánh giá thân hình của nàng ——
Dù ngay sau đó Thập Lan đã lấy áo choàng trùm lên người Thang Ấu Ninh.
Nhưng Bạc Thời Diễn đã kịp nhìn thấy.
Sắc mặt Huyện chúa Nhạc La ửng đỏ, nàng ta muốn nói lại thôi, Thang Ấu Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn đen lấy, không nhận ra chuyện gì.
Bạc Thời Diễn hơi nhíu mày, xung quanh nàng lúc nào cũng có một đống chuyện.
Có cách nào giấu nàng đi không?
Thang Ấu Ninh đến bên hồ, phóng tầm mắt nhìn quanh, nơi này quả thật vô cùng rộng lớn.
Yến Cát sắp xếp hai bà tử biết bơi đi theo, Thập Lan cũng từng học bơi, bọn họ lần lượt lên thuyền.
Người chèo thuyền và đầu bếp đều đã yên vị, cây sào dài đẩy hòn đá bên bờ, con thuyền hai tầng lắc lư di chuyển.
Lúc này mặt trời đã lên cao, sóng nước trên mặt hồ lấp lánh, gió nhẹ thoang thoảng, cũng không quá nóng bức.
Trước mắt là cảnh sông nước tươi đẹp, thật sự khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Thang Ấu Ninh cảm thấy cực kỳ thích thú với thuyền tầng, lần đầu tiên được đi thuyền, nàng bất chấp cảm giác say sóng mà lên lầu hai ngắm nghía khắp nơi.
Tuy đây không phải một con thuyền lớn, cũng không hoa lệ bằng thuyền hoa, nhưng vô cùng lịch sự trang nhã.
Có đầu bếp tới báo cáo các món ăn, Tương Nghi đi theo để điều chỉnh, còn Thập Lan đứng canh giữ bên cạnh Thang Ấu Ninh.
Trên thuyền có chuẩn bị trà với điểm tâm, còn có cả các loại dụng cụ đánh bắt cá để mọi người tiêu khiển.
Mấy cái lưới đánh cá đó không thích hợp để tiểu nương tử dùng, bà tử thấy mặt Thang di nương hiện vẻ nóng lòng muốn thử liền đưa cần câu cá cho nàng.
Thang Ấu Ninh vươn tay nhận lấy, đứng ở đuôi thuyền quăng dây câu cá, tư thế cũng coi như ra dáng ra hình, trông khá giống một người sành đi câu.
Vốn chỉ muốn đùa giỡn một chút, mọi người chỉ đang tìm thứ tiêu khiển chơi chơi, ai ngờ, vừa mới một lát đã có con mồi cắn câu!
“Thập Lan?” Thang Ấu Ninh lần đầu tiên làm mấy chuyện này, mặt đầy hoang mang.
Nhưng Thập Lan cũng không có kinh nghiệm gì, luống cuống tay chân chạy qua hỗ trợ: “Kéo cần mau!”
Hai người hợp lực kéo cần câu lên, con cá văng sang chỗ khác, một con cá đuôi màu trắng bạc đang giãy đành đạch, dưới ánh mặt trời, lớp vảy của nó vô cùng lấp lánh.
“Nhanh vậy đã câu được rồi sao?!” Bà tử đứng bên cạnh cười nói: “Thang di nương lợi hại quá!”
Thập Lan gỡ móc câu xuống, gật đầu nói: “Không ngờ lại câu được nhanh như vậy.”
Thang Ấu Ninh nghe vậy thì vô cùng vui vẻ nói: “Ta cũng cảm thấy ta rất lợi hại!”
Loại chuyện như câu cá, có thu hoạch mới có niềm vui, khiến người ta có cảm giác thành tựu.
Nàng kêu bà tử mắc thêm mồi câu để câu tiếp.
Hai bà tử đứng bên hầu hạ vốn chỉ cố ý khen ngợi vậy thôi, mỗi người khen một câu, ai ngờ một lát sau lại có con cá cắn câu.
Điều này giống như một nút khởi động, rất nhanh sau đó nàng lại câu được thêm mấy con nữa, thật khiến người ta không thể ngờ được!
Chờ đến khi Tương Nghi đi ra từ phòng bếp đã thấy bên trong thùng gỗ đầy các loại cá to nhỏ, tất cả đều là cá do Thang Ấu Ninh câu.
Hai bà tử và Thập Lan đều cười không khép được miệng, liên tục khen ngợi!
Tương Nghi không khỏi kinh ngạc: “Nương tử có duyên với cá vậy cơ à?!”
Chuyện này thực sự khiến người ta hoài nghi không biết có phải cá trong hồ đã đói lắm rồi không, vừa thả mồi vào đã cắn câu.
“Đây là cá ông trời thưởng cho chúng ta.” Thập Lan cười nói: “Có khi đầu bếp sơ chế mãi không hết ấy.”
Đầu bếp tự mang theo nguyên liệu để nấu trên thuyền, họ cũng không trông cậy có thể câu được gì từ hồ, sao có thể để chủ tử bị đói được.
Hôm nay câu được nhiều như vậy thật sự là chuyện vui ngoài ý muốn.
Thang Ấu Ninh hơi trầm ngâm rồi nói: “Mang một ít cá sống về cho Vương gia đi.”
"Làm vậy rất tốt, thể hiện được tấm lòng của nương tử.” Tương Nghi liên tục gật đầu.
Trong lúc đuôi thuyền đang ồn ào náo nhiệt, không biết từ khi nào sườn thuyền đã chạm vào một con thuyền khác, chiếc thuyền kia cũng có hai tầng, độ lớn tương đương chiếc của họ.
Bà tử bên đối phương lên tiếng dò hỏi bên này là ai, huyện chúa bên đó muốn mời nàng cùng câu cá.
Thì ra là du thuyền của huyện chúa Nhạc La, mấy người Thang Ấu Ninh chỉ chú tâm câu cá, hoàn toàn không phát hiện ra.
Huyện chúa Nhạc La cũng đang câu cá, câu với bọn nha hoàn mãi vẫn chưa thu hoạch được gì.
Chỉ để giết thời gian mà thôi, không câu được cũng không phải chuyện gì lớn, ai ngờ nàng ta nhìn thấy "thành quả vĩ đại" của Thang Ấu Ninh.
Nhìn từ khoảng cách xa, nàng ta không nhận ra đây là nương tử nhà ai, nhưng đám cá trắng bạc từng con từng con bị câu lên nàng ta lại thấy rất rõ.
Huyện chúa Nhạc La vừa hâm mộ vừa bội phục!
Đợi đến khi hỏi ra mới biết là Thang di nương của phủ Nhiếp Chính Vương, mặt Nhạc La lập tức đổi sắc.
Lúc trước vì đổ oan cho một tôi tớ, nàng ta đã vô cùng mất mặt, quận vương phủ còn phải tặng mấy thứ tốt để nhận lỗi.
Chính là bà già bên cạnh Thang di nương kia!
Tiểu huyện chủ rất sĩ diện, vội vàng kêu người quay thuyền rời đi: “Bổn huyện chúa khinh thường chuyện giao lưu với một ả thiếp thất.”
Nhưng Thang Ấu Ninh ở bên kia đã phái người đưa thuyền nhỏ ra đón nàng ta lại đây cùng câu cá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tương Nghi nghe thấy cái tên huyện chúa Nhạc La liền nhắc nhở Thang Ấu Ninh, đó là vị nữ tử kiêu ngạo suýt chút nữa đã đổ oan cho Tần bà tử.
Thang Ấu Ninh vẫn nhớ cái tên này, muốn nàng ta đến đây.
Huyện chúa Nhạc La không muốn qua, nhưng bà tử bên người nàng ta lại là người mở miệng trước, hiện giờ bên kia đã đưa thuyền ra đón, nếu nàng ta không đi thì không phải nhận thua à?
Nghĩ thế, nàng ta lập tức dẫn theo hai nha hoàn lên thuyền.
Thang Ấu Ninh vẫn đang câu cá ở đuôi thuyền, sau khi chào hỏi với Nhạc La, hai người lặng lẽ đánh giá đối phương.
Hôm dạ yến ở Hàm Thanh Các, Nhạc La cũng có mặt, nhưng vị trí không ở gần Nhiếp Chính Vương.
Lúc này Nhạc La nhìn kỹ Thang Ấu Ninh, thoáng hất cằm nói: “Khi nãy là ngươi câu cá phải không?”
“Là ta.” Thang Ấu Ninh trở lại vị trí, nhận lại cần câu trong tay Tương Nghi.
“Ngươi dùng mồi câu đặc biệt nào đấy?” Nhạc La tiến lên muốn tìm hiểu.
Dụng cụ trên thuyền hầu như đều giống nhau, ngay cả mồi câu cũng không quá khác biệt.
Nhạc La xem xong thì bĩu môi, thật khó tin khi nàng chỉ cần mấy thứ này mà câu được nhiều cá như vậy.
—— Nàng ta vừa nghĩ xong, cần câu trong tay Thang Ấu Ninh lại rung lên!
Nàng còn kéo không nổi!
Nhạc La đang đứng ngay bên cạnh, lập tức hỗ trợ kéo cần, muốn cảm nhận cảm giác vui sướng khi có thu hoạch.
Lúc này hai người câu được một con cá rất lớn, nó suýt kéo đứt cả dây câu, lúc rơi xuống boong tàu vẫn còn giãy giụa, bà tử cũng không đè được nó.
Ước lượng một chút, bà tử hớn hở nói: “Cũng nặng đến 2 cân đấy!”
“To vậy!” Nhạc La không nhịn được kinh ngạc cảm thán.
Thang Ấu Ninh cười tươi như hoa: “Cá kho.”
Tiểu huyện chủ vô cùng hâm mộ, lập tức quên hết mấy lời lúc trước, quyết định sẽ ở đây câu với nàng!
Sau đó, nàng ta được chứng kiến sự khác biệt giữa người với người…
“Cá nấu cải bắc thảo.”
“Canh cá hầm.”
“Cá nấu đậu hủ cay.”
Thang Ấu Ninh sắp gom đủ 18 món cá, mà gậy tre của nàng ta vẫn không động đậy.
Huyện chúa Nhạc La không thể không thừa nhận nàng có chút lợi hại: “Chẳng lẽ con cá nào cũng thích ngươi?”
“Thích ta sẽ bị ăn đó.” Thang Ấu Ninh nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Có lẽ đây là người ngốc có phúc của người ngốc nhỉ?”
Nàng đã từng nghe những lời này vài lần, cũng không ghét chúng.
Nhạc La liếc nhìn nàng “Thật đúng là…”
Vị Thang di nương này, không giống loại ‘hồ ly lấy nhan sắc hầu hạ người’ mà nàng ta nghĩ lắm…
Ngược lại còn có vẻ rất ngây thơ.
Thang Ấu Ninh nhìn vị tiểu huyện chủ này, thấy nàng ta cũng là người thẳng thắn thì hỏi:
“Ngươi tìm được đại trân châu chưa?”
“Sao mà tìm được chứ.” Nhắc đến chuyện này, Nhạc La liền cảm thấy tức giận, hừ mạnh một tiếng: “Rơi vào tay ăn trộm rồi sợ sẽ khó tìm lại được, những tên điêu nô đó khinh ta tuổi nhỏ bất cẩn, đánh chết cũng không hết tội!”
Thang Ấu Ninh nghe vậy liền hỏi: “Ngươi bắt được tên trộm đó rồi sao?”
Nhạc La nghẹn họng, tức giận hơn cả khi nãy: “Chưa bắt được!”
“Vậy đánh chết thế nào được?” Thang Ấu Ninh khó hiểu.
“Muốn cũng không đánh chết được!” Nhạc La chỉ nói miệng vậy thôi, nàng ta bĩu môi nói: “Quận vương phủ bọn ta không có quy định phải đánh chết nô tài.”
Không có chứng cứ không bắt được trộm, nàng ta chỉ có thể tức thôi!
“Vậy lần sau ngươi nhớ cất trang sức kỹ chút, chớ có ném lung tung.” Thang Ấu Ninh đứng lên, nàng chơi đủ rồi, không muốn câu cá nữa: “Ngươi từng ăn tiệc trên thuyền chưa?”
“Đương nhiên là ăn rồi." Nhạc La trong tay vẫn còn cầm cần câu, nàng ta nói: “Khê Ninh Cốc này cũng không có gì thú vị, không so được với Kinh Thành.”
Tới đây nhiều ngày như vậy rồi, nàng ta đã sớm chán ngáy.
Thang Ấu Ninh nghe vậy thì không khỏi hâm mộ: “Chắc ngươi được đi chơi nhiều lắm.”
Nàng không biết kinh thành có gì vui để chơi. Khi còn bé thi thoảng nàng mới ra ngoài, mà mấy lần đó đều là phụ thân dẫn nàng đến y quán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhạc La bỗng nhiên nảy ra ý tưởng: “Thế này đi, ngươi giúp ta câu một con cá, sau này ta đưa ngươi đi chơi!”
Thang Ấu Ninh lắc đầu nói: “Ta không đi được.”
Nàng chỉ là một thiếp thất.
“Nhiếp Chính Vương đối xử với ngươi không tốt à?” Nhạc La không khỏi đồng cảm: “Nhìn hắn có vẻ rất hung dữ.”
Phụ thân nàng ta cũng phải sợ tên đó!
Thang Ấu Ninh như tìm được tri kỉ: “Đúng vậy, hắn hung dữ lắm.”
Nàng vươn tay cầm lấy đuôi cần câu của Nhạc La: “Ta giúp ngươi, có con cá nào cắn câu thì ngươi kéo lên.”
Vậy cũng coi như Nhạc La đã câu được một con.
Tất nhiên là nàng ta đồng ý.
Lần này, hai người chờ một hồi lâu mới có cá cắn câu, động tĩnh không nhỏ.
Sau khi Thang Ấu Ninh đưa cần câu cho Nhạc La, nàng ta không phòng bị, suýt chút nữa trượt tay, bị kéo về phía trước hai bước.
Thật không may, đó là một con cá lớn, lực kéo rất mạnh, tiểu huyện chủ còn chưa từng câu được con nào, sao ứng phó với tình huống thế này được, lập tức gậy trúc trong tay bị tuột mất.
“A!”
Nàng ta sốt ruột, vương tay muốn kéo gậy trúc về, không ngờ lại sơ ý va phải Thang Ấu Ninh đang đứng bên cạnh, cả hai người đều ngã vào hồ!
Ngay khi Thập Lan nhận ra bước chân của Nhạc La không ổn đã lập tức ra tay, nhưng cũng chỉ kịp bắt lấy ống tay áo của Thang Ấu Ninh.
Xiêm y mùa hè mỏng manh, roẹt một tiếng, trong tay chỉ còn một mảnh vải.
Thập Lan nhíu mày, sau đó nhảy vào trong hồ.
“Nương tử!” Tương Nghi che miệng hô lớn.
“Huyện chúa!” Bọn nha hoàn ai cũng luống cuống.
Hai bà tử biết bơi cũng không chậm trễ, bùm hai tiếng cũng nhảy xuống.
Trong chốc lát, trên thuyền và trong nước hai nơi đều ồn ào, tiếng gọi ầm ĩ liên tục vang lên.
Hồ Bích Lạc rất lớn, cũng may mạch nước ngầm ở đây không nhiều, đang ban ngày ban mặt, tầm nhìn vẫn rõ ràng.
Người rơi xuống sẽ giãy giụa, mấy người nhảy xuống cứu chỉ cần liếc qua đã tìm được người, vội bơi đến.
Thang Ấu Ninh và Nhạc La đều được cứu lên an toàn.
Thập Lan là người tập võ, sức lớn, chỉ một mình cũng đỡ được Thang Ấu Ninh lên thuyền.
Dưới mệnh lệnh của mấy người Tương Nghi, người chèo thuyền và đầu bếp trên thuyền đều tránh đi, chỉ còn lại nha hoàn với bà tử, người nào cũng cầm áo choàng chờ ở phía trên.
Tiết trời nóng bức, hồ nước mát lạnh, cũng không khiến người ta thấy quá lạnh.
Nhạc La ho hết nước ra xong liền quay đầu lại nhìn Thang Ấu Ninh hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Suýt nữa thì nàng gặp chuyện rồi…
Đang muốn xin lỗi Thang Ấu Ninh, đôi mắt Nhạc La vừa nhìn qua đã bị điều gì đó thu hút.
Váy lụa mỏng nhiễm nước, dính vào dáng người lả lướt đẫy đà kia, không lộ chút da thịt nào, chỉ phác họa ra đường cong thân thể vô cùng rõ ràng.
Nhạc La là một nữ tử, lúc trước biết Thang Ấu Ninh xinh đẹp, nhưng cũng không quan sát quá kỹ.
Lúc này nàng ta không khỏi nhìn đến ngơ ngác.
Cùng là nữ tử, sao mình không đẹp được như vậy chứ?
Bạc Thời Diễn xử lý xong công vụ liền nhớ tới Thang Ấu Ninh đã đến hồ chơi, thi thoảng hắn mới nhàn rỗi một lần, đúng lúc cũng đến giờ cơm, nên muốn đến đó nếm thử tiệc trên thuyền.
Mới đến bờ hồ, hắn đã nghe thấy trên thuyền ầm ĩ ồn ào, hình như có ai ngã xuống nước.
Hắn như linh cảm được điều gì, bước đi nhanh hơn.
Đến nơi thì thấy người không sao, nhưng có một đống người đứng quanh nàng.
Hơn nữa, bọn họ đều đang đánh giá thân hình của nàng ——
Dù ngay sau đó Thập Lan đã lấy áo choàng trùm lên người Thang Ấu Ninh.
Nhưng Bạc Thời Diễn đã kịp nhìn thấy.
Sắc mặt Huyện chúa Nhạc La ửng đỏ, nàng ta muốn nói lại thôi, Thang Ấu Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn đen lấy, không nhận ra chuyện gì.
Bạc Thời Diễn hơi nhíu mày, xung quanh nàng lúc nào cũng có một đống chuyện.
Có cách nào giấu nàng đi không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro