Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 22
2024-10-24 13:20:07
Hai vị chủ tử rơi xuống nước, tất nhiên tiệc trên thuyền cũng không thể tiếp tục.
Hai nàng lần lượt mặc áo choàng, trở về tắm gội thay quần áo.
Thang Ấu Ninh không ngờ Bạc Thời Diễn sẽ đến đây, nàng vui vẻ hớn hở chia sẻ số cá mình đã thu hoạch được với hắn.
“Vương gia, có nhiều cá lắm nè, ta muốn tặng cho ngài ăn!”
“Nàng cũng có tâm nhỉ.” Bạc Thời Diễn liếc xéo nàng một cái.
Lọn tóc ướt đẫm dính vào thái dương, cả người nàng hiện vẻ chật vật, mà nàng vẫn còn cười ngây ngô.
Lúm đồng tiền của Thang Ấu Ninh như hoa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Huyện chúa Nhạc La đi nhanh thế, ta quên đưa nàng ấy một con cá.”
Nàng ấy cũng chưa câu được gì, chẳng lẽ phải về tay không?
“Sao, nàng thích nàng ta à?” Bạc Thời Diễn cảm thấy chuyện này cũng không có gì lạ.
Từ việc Nhạc La đưa một người mới bắt được ở cửa hàng trên phố đến Kinh Triệu Doãn phủ nha, có thể thấy nàng ta không chỉ là người hành động theo cảm tính, mà còn là người không có não.
Vậy mới có thể chơi được với đồ ngốc này chứ.
Thang Ấu Ninh lắc đầu nói: “Cũng không phải thích, nàng ấy đến một con cá cũng không có.”
Đây mới là trọng điểm.
Bạc Thời Diễn hiểu ra: “Nàng đang đắc ý đấy à?”
Thang Ấu Ninh cười chớp chớp mắt: “Đúng rồi! Ta lợi hại quá!”
“Sao nàng trẻ con vậy…” Bạc Thời Diễn không nhịn được vươn tay véo nhẹ vào má nàng: “Đêm nay đến chỗ ta nhận phạt đi.”
“Ừm…” Thang Ấu Ninh cảm thấy có chút vui quá hóa buồn: “Sao ngài còn chưa quên chuyện phạt vậy?”
Đuôi mi hắn khẽ nhếch: “Ta sẽ không quên.”
Bạc Thời Diễn nhận ra, nếu hắn thường xuyên ở cùng nàng, chứngbệnh đau đầu sẽ không phát tác.
Nàng chính là thuốc giải của hắn.
Còn nguyên nhân cụ thể thế nào, chắc phải đưa đến cho thần y xem mới có thể nhận được câu trả lời.
Thang Ấu Ninh không biết mấy tính toán trong lòng hắn, nàng buồn rầu nói: “Ta không chép phạt được không, sửa thành vẽ tranh thì sao?”
“Nàng biết vẽ tranh sao?” Bạc Thời Diễn có chút ngoài ý muốn.
Thang Ấu Ninh gật đầu: “Vương gia, để ta vẽ được không?”
Trước kia khi Tư Vân còn ở đây, nàng ta lười thu dọn mấy thứ thuốc màu với dụng cụ vẽ tranh, ngại phiền, không muốn dọn dẹp nên không cho nàng vẽ.
“Tùy nàng.” Bạc Thời Diễn chỉ muốn đặt nàng bên người, chép phạt là để nàng có việc làm, viết hay vẽ cũng không quá khác nhau.
“Muốn cái gì thì gọi Nhiễm Tùng.” Có những lời này của hắn, sự vui vẻ của Thang Ấu Ninh lại gia tăng.
Sau khi nàng trở về tắm gội thay y phục, lau khô mái tóc đen như mực thì cũng đến giờ cơm chiều.
Tiệc trên thuyền không được tham gia, nhưng vẫn có thể dùng cá tươi của hồ Bích Lạc làm một bàn tiệc cá.
Các cách nấu khác nhau đem đến những mỹ vị khác nhau, hơn nữa đây còn là cá nàng tự câu, ngon khỏi phải bàn.
Thang Ấu Ninh ăn dồn dập, có vẻ ngon lành, khiến người ta nhìn mà cũng muốn ăn.
Bạc Thời Diễn nhìn hai má quai hàm hơi phồng lên của nàng cũng vô thức ăn thêm nửa chén cơm
Sau khi ăn xong hai người đến thư phòng, Nhiễm Tùng đã kêu người đưa thuốc màu và dụng cụ vẽ tranh đến.
Thang Ấu Ninh đi qua nhìn thử thì vô cùng sung sướng.
Không hổ là đồ được Bạc Thời Diễn chấp thuận, tốt hơn nhiều so với mấy thứ nàng từng dùng.
Kim thạch xanh trong, đá khổng tước xanh mơn mởn, trắng khói, chất bột mềm mịn có độ bám.
Thang Ấu Ninh như có được món đồ chơi đã muốn từ lâu, nàng vui vẻ ra mặt, bừng bừng hứng thú đi sang bên cạnh chơi.
Có chuyện để làm, nàng nửa câu cũng không nói, hoàn toàn không ảnh hưởng đến Bạc Thời Diễn xử lý chính vụ.
Hai người mỗi người chiếm một góc phòng, không làm phiền đến nhau.
Khoảng một canh giờ sau, Bạc Thời Diễn kêu Mậu Lam đưa tấu sớ ra chỗ khác, cái bàn lúc trước chồng chất giấy tờ lập tức trống trải.
Hắn ghé mắt nhìn về phía Thang Ấu Ninh, nàng còn đang tập trung vào tờ giấy trước mặt.
Ống tay áo bị vén cao, lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng nõn như ngọc, mà bàn tay nhỏ kia đã dính đầy các loại thuốc màu.
Vẽ tranh bằng tay sao?
Bạc Thời Diễn đứng dậy đi qua, vừa nhìn thử liền chạm phải một bức hoạ rực rỡ sắc màu.
Màu sắc Thang Ấu Ninh chọn rất đẹp, bầu trời trong xanh, hai con con thuyền gỗ màu đỏ thẫm đang đứng song song.
Trên boong tàu đầy cá nhỏ và hoa lá.
Đây chắc chắn là thế giới muôn màu muôn vẻ trong mắt nàng, hình ảnh tươi đẹp lại ấm áp, bố cục trông có vẻ bình thường nhưng hình như có gì đó khác biệt.
Bên dưới góc phải bức tranh, là hai chữ Viên Viên.
Không giống bất kỳ bức hoạ nào Bạc Thời Diễn từng nhìn thấy, hắn không ngờ phong cách vẽ của nàng là thế này.
“Viên Viên là nhũ danh của nàng à?” Hắn lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy,” Thang Ấu Ninh gật đầu: “Là phụ thân đặt cho ta đó.”
Phụ thân nàng Thang Văn Phàn, chỉ là quan tứ phẩm, trước kia Bạc Thời Diễn chưa từng giao lưu, cũng không có ấn tượng gì.
Kêu Mậu Lam đi tra xét Thang gia, cuộc đời Thang Văn Phàn không có gì hơn người, tại Kinh Thành rộng lớn này, quan nhỏ có quá nhiều, nhìn qua thật sự không chút nổi bật.
Cả đời ông ấy sống theo khuôn phép cũ, cưới Bành thị, nếu nói đến chỗ khác người thì chỉ có chuyện mười mấy năm trước, ông ấy đưa một tiểu thiếp về.
Đó là mẫu thân Thang Ấu Ninh, Ngạn thị.
Ngạn thị gặp được Thang Văn Phàn khi ông ấy về quê tế tổ, bà ấy là một nữ tử xinh đẹp nhưng không khoẻ mạnh lắm.
Sau khi đến Kinh Thành với ông ấy, sinh được một khuê nữ, không bao lâu sau liền bệnh nặng qua đời.
Thang Ấu Ninh có chút chậm chạp ngốc nghếch là di chứng từ lúc còn là bào thai.
Bạc Thời Diễn thấy nàng được nuôi không tệ, lão bà tử hầu hạ bên cạnh cũng là một người trung hậu, có thể thấy Thang Văn Phàn thật sự yêu khuê nữ nhà mình.
Mỗi khi nàng nhắc đến phụ thân, giọng điệu cũng khác đi.
HẳnNói chung là trước khi ông ấy té ngã rồi ra đi, tiểu cô nương hay làm nũng với phụ thân.
“Viên Viên.” Bạc Thời Diễn quyết định sau này sẽ gọi nàng như vậy.
Hắn vươn tay, lại nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ của nàng
Thang Ấu Ninh: “Hả?”
Người này có phải véo má nàng ngày càng thuận tay rồi không?
Nhũ danh của nàng, từ sau khi cha qua đời, không còn ai gọi nữa…
*
Tình hình lũ lụt ở phía nam đã ổn định lại, mọi người cũng bắt đầu xây lại đê.
Đúng lúc này, ở thôn Hoàng Ma đột nhiên xuất hiện ôn dịch.
Trấn an sử Giang Lập Đường chưa hồi kinh, phát hiện chuyện này, ông ta lập tức dâng sớ, mong có thể điều người đến xử lý.
Tin này được đưa tới ngay trong đêm, trong Đồng Lộ Điện đèn đuốc sáng trưng, mấy vị đại thần đều bị gọi đến, bọn họ cần phải thương nghị đối sách rồi nhanh chóng thực hiện.
Hộ Bộ thượng thư không ngừng kêu khổ, thật sự không còn bạc nữa rồi.
Gạo thóc may chăng còn hàng tồn kho, nhưng y dược thuốc men từ trước đến nay đều rất ngốn bạc, lại không dễ bảo quản, tất cả đều phải tiêu bạc mà mua.
Hơn nữa, nếu ôn dịch lan ra, bá tánh khốn khổ dân chúng lầm than, chẳng lẽ phải cứu tế lần hai sao?
Không lấy ra được thì phải ép, Bạc Thời Diễn gọi bọn họ đến chuẩn bị trước
Lúc này vấn đề cấp bách, chỉ có thể chọn người đi hỗ trợ ở thành trấn gần thôn Hoàng Ma.
Nhiều mệnh lệnh chính thức liên tục được ban xuống, mấy vị đại thần thương nghị, hiện tại đang thời buổi rối loạn, tốt nhất là họ nên kết thúc chuyến tránh nóng lần này, khởi hành hồi triều.
Mấy quan viên cấp dưới phần lớn không có ai đi theo, mệnh lệnh truyền đi truyền về không thể không hao phí thời gian.
Huống hồ, sứ giả Lương Quốc sắp tới thăm, hồi kinh trước cũng có thể chuẩn bị sớm… Chủ yếu là Hộ Bộ không lấy ra bạc, còn đang cãi cọ với Lễ Bộ nữa mà…
Ngày thứ hai, đề nghị hồi kinh sớm được Trác Thái Hậu tán đồng.
Chuyến này Trác gia đã công cốc, khuê nữ họ tỉ mỉ nuôi dưỡng đã vô dùng, không thể tiếp tục ở Khê Ninh Cốc nữa, bà ta chỉ hận không thể lập tức hồi kinh.
Về cung, không quan tâm đến chuyện này nữa!
Đối với chuyện này, tiểu hoàng đế không có quyền lên tiếng, cũng không có ý kiến.
Thái Hậu và đại thần đều muốn về sớm, vậy thì về thôi.
Có lời của bệ hạ, công việc trong hành cung bắt đầu bận rộn lên.
Ai cũng thu dọn chuẩn bị về kinh.
Rời kinh chưa đến một tháng đã về Vương phủ, Thang Ấu Ninh cảm thấy khá tốt.
“Mang chút đồ về cho nhũ nương với Tương Xảo nữa.” Nàng hỏi Tương Nghi: “Mứt anh đào làm xong chưa?”
Tương Nghi cười gật đầu: “Nương tử yên tâm, vừa giòn vừa ngọt, ăn rất ngon!”
Thang Ấu Ninh thích cây anh đào ở Đồng Lộ Điện, sai người đi hái một ít, ngâm chúng trong vại mật, đúng lúc có thể mang về.
Một chuyến này nàng thu hoạch được rất nhiều thứ, khi Tương Nghi thu dọn hành lý cho nàng, vô duyên vô cớ thừa ra mấy món.
Còn thêm thị nữ Thập Lan nữa.
Đảo mắt một cái đã đến ngày khởi hành. Thời tiết hôm nay khá tốt, vạn dặm không mây, Thang Ấu Ninh đi cạnh Bạc Thời Diễn.
Trước khi lên xe ngựa, hình như nàng nghe được tiếng chó kêu.
Thang Ấu Ninh quay đầu lại nhìn, nơi xa hiện lên bóng một người một chó, là Tề Diệu Bạch cùng với Tia Chớp nhà hắn ta.
Tề Diệu Bạch không tiến đến, cũng không phất tay chào hỏi, chỉ là hai mắt đầy ý cười nhìn về phía này, Tia Chớp cũng vui vẻ vẫy đuôi.
Thang Ấu Ninh không nhịn được cười với bọn họ, khóe miệng vừa giương lên, phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của Bạc Thời Diễn: “Lên xe.”
“Ừm.”
Thang Ấu Ninh vén làn váy, dẫm lên chỗ đặt chân đi vào xe ngựa, lại thấy Bạc Thời Diễn cũng tiến vào ngay sau nàng, hôm nay hắn không cưỡi ngựa.
Xe ngựa rất rộng, không những đủ cho hai người ngồi, nằm luôn cũng được.
Thang Ấu Ninh xê dịch đến ngồi gần Bạc Thời Diễn.
Hắn nhìn qua: “Dựa bổn vương gần vậy làm gì?”
“Ngài không khó chịu à?” Thang Ấu Ninh nghiêng đầu, cẩn thận nhìn khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh của hắn.
Không nhìn ra gì hết.
“Không.” Bạc Thời Diễn không hy vọng nàng đến gần mình quá: “Nàng qua kia ngồi đi.”
“Ngài không sao thì tốt rồi.” Thang Ấu Ninh không yên tâm nhìn hắn một chút, người này hình như lại khó chiều rồi?
Nàng cũng không hỏi nữa, cầm một đĩa mứt thanh mai đến bên cửa sổ ngồi.
Đoàn xe lắc lư khởi hành, Thang Ấu Ninh không ngủ được, đành ngồi ăn vặt xem phong cảnh ven đường.
Đi được nửa ngày, ánh mặt trời lúc đầu đang chói chang oi ả đột nhiên lặng lẽ nấp sau làn mây.
Xa xa nơi chân trời không biết từ khi nào đã tụ một tầng mây dày, có vẻ đang di chuyển về phía này.
Thang Ấu Ninh ngẩng đầu nhìn đám mây siêu lớn kia, sao đó có vị quan ruổi ngựa đến xin chỉ thị, có lẽ trời sắp mưa, không biết Nhiếp Chính Vương muốn thế nào.
Một tay Bạc Thời Diễn vén rèm lên, hắn nhìn sắc trời nói: “Đi với tốc độ nhanh nhất, đến trạm dịch Tân Phong.”
“Rõ.”
Đám mây đen lớn di chuyển rất nhanh, mới một lát đã tiến đến, che khuất nửa bầu trời, gió lạnh thoang thoảng thổi tan nóng bức.
Đoàn xe thay đổi tốc độ, đi nhanh hơn, cuối cùng cũng thuận lợi đến được trạm dịch Tân Phong trước khi trời mưa.
Nhà cửa ở trạm dịch hữu hạn, chỉ một phần có thể vào ở, số còn lại đóng lều trại bên ngoài.
Người hành quân đã quen với chuyện hành quân phải qua đêm trên đường, ngược lại mấy lão thần văn nhân kia, đi chưa được một ngày đã nhe răng trợn mắt không chịu nổi.
*
Khi sắp xếp phòng, đương nhiên Thang Ấu Ninh được phân chia ở cùng Bạc Thời Diễn trong một căn phòng lớn.
Lúc này nàng vẫn chưa nhận ra, đêm nay nàng sẽ phải chia giường đệm của mình cho một người khác.
Các tùy tùng ra ra vào vào dọn hành lý, Thang Ấu Ninh cũng không làm phiền, đứng bên cửa sổ lén lút chơi nước mưa.
Tương Nghi cảm thấy cơ hội tới rồi, ôm một tay nải nhỏ đi vào phòng, bên trong túi đều là áo lót nàng ấy mới khâu, đêm nay phải đưa nương tử thay mới được!
Với cả thuốc bôi Tần bà tử đặc biệt dặn dò, nghe nói đã mua với giá cao, xong việc phải kiểm tra cho nương tử…
Tương Nghi xoa tay tính toán, vừa quay đầu lại liền thấy Thang Ấu Ninh mới nãy còn rất hào hứng, lúc này hai mắt nhắm chặt, ngủ gật bên cửa sổ.
Sau giờ ngọ, trời đổ mưa lớn, tiếng mưa kêu tí tách, thật sự giúp người ta ngon giấc.
Tương Nghi không khỏi cười: “Giường đệm đã được thu dọn xong rồi, nương tử ngủ một lát đi, nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Thang Ấu Ninh không nghe thấy gì, mơ hồ gật đầu một cái, được Tương Nghi hỗ trợ cởi áo khoác ngoài, vừa gối đầu liền ngủ.
Từ trước đến nay nàng ngủ rất sâu, cho nên cũng không cần ngủ quá lâu..
Khoảng một canh giờ sau, nàng đã tỉnh lại.
Trong phòng rất an tĩnh, đệm chăn không phải bộ nàng quen dùng, ngay cả nóc giường cũng xa lạ.
Thang Ấu Ninh còn đang mơ màng, chớp chớp mắt đứng dậy, nhất thời quên mất mình đang ở đâu.
“Tương Nghi?”
Nàng đi chân trần xuống đất, động tác có chút đột ngột, Bạc Thời Diễn đang ở phòng trong tắm gội không đoán được nàng tỉnh dậy, hai người mắt chạm mắt.
Thang Ấu Ninh mới vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đầu lại vẫn trì độn.
Nàng đứng im trước giường, ngơ ngác nhìn nam tử đang chuẩn bị mặc xiêm y trước mặt.
Phòng cho khách ở trạm dịch không có bình phong, dáng người hắn cao lớn, từng khối cơ bắp rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực.
Vừa nhìn liền biết.
Thang Ấu Ninh chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ thế này, đôi mắt nàng di chuyển trên thân hình hắn, sau đó dừng ở một bộ phận kỳ quái nào đó.
Nàng nói: “Ngài mọc một cái đuôi nhỏ kìa…”
“Nơi nào nhỏ?” Bạc Thời Diễn nhíu mi.
Hắn giũ áo trong rồi mặc vào, che đi không để nàng nhìn.
Thang Ấu Ninh nghĩ một lát rồi sửa lời: “Cũng không nhỏ lắm, dài thế cơ mà.”
“…” Đây là kiểu dùng từ gì thế, nàng có biết mình đang nói gì không?
Bạc Thời Diễn hoài nghi đồ ngốc này cũng không biết sự khác biệt giữa nam và nữ.
Hắn trầm giọng ra lệnh: “Quên tất cả những gì nàng vừa thấy đi.”
-
Hai nàng lần lượt mặc áo choàng, trở về tắm gội thay quần áo.
Thang Ấu Ninh không ngờ Bạc Thời Diễn sẽ đến đây, nàng vui vẻ hớn hở chia sẻ số cá mình đã thu hoạch được với hắn.
“Vương gia, có nhiều cá lắm nè, ta muốn tặng cho ngài ăn!”
“Nàng cũng có tâm nhỉ.” Bạc Thời Diễn liếc xéo nàng một cái.
Lọn tóc ướt đẫm dính vào thái dương, cả người nàng hiện vẻ chật vật, mà nàng vẫn còn cười ngây ngô.
Lúm đồng tiền của Thang Ấu Ninh như hoa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Huyện chúa Nhạc La đi nhanh thế, ta quên đưa nàng ấy một con cá.”
Nàng ấy cũng chưa câu được gì, chẳng lẽ phải về tay không?
“Sao, nàng thích nàng ta à?” Bạc Thời Diễn cảm thấy chuyện này cũng không có gì lạ.
Từ việc Nhạc La đưa một người mới bắt được ở cửa hàng trên phố đến Kinh Triệu Doãn phủ nha, có thể thấy nàng ta không chỉ là người hành động theo cảm tính, mà còn là người không có não.
Vậy mới có thể chơi được với đồ ngốc này chứ.
Thang Ấu Ninh lắc đầu nói: “Cũng không phải thích, nàng ấy đến một con cá cũng không có.”
Đây mới là trọng điểm.
Bạc Thời Diễn hiểu ra: “Nàng đang đắc ý đấy à?”
Thang Ấu Ninh cười chớp chớp mắt: “Đúng rồi! Ta lợi hại quá!”
“Sao nàng trẻ con vậy…” Bạc Thời Diễn không nhịn được vươn tay véo nhẹ vào má nàng: “Đêm nay đến chỗ ta nhận phạt đi.”
“Ừm…” Thang Ấu Ninh cảm thấy có chút vui quá hóa buồn: “Sao ngài còn chưa quên chuyện phạt vậy?”
Đuôi mi hắn khẽ nhếch: “Ta sẽ không quên.”
Bạc Thời Diễn nhận ra, nếu hắn thường xuyên ở cùng nàng, chứngbệnh đau đầu sẽ không phát tác.
Nàng chính là thuốc giải của hắn.
Còn nguyên nhân cụ thể thế nào, chắc phải đưa đến cho thần y xem mới có thể nhận được câu trả lời.
Thang Ấu Ninh không biết mấy tính toán trong lòng hắn, nàng buồn rầu nói: “Ta không chép phạt được không, sửa thành vẽ tranh thì sao?”
“Nàng biết vẽ tranh sao?” Bạc Thời Diễn có chút ngoài ý muốn.
Thang Ấu Ninh gật đầu: “Vương gia, để ta vẽ được không?”
Trước kia khi Tư Vân còn ở đây, nàng ta lười thu dọn mấy thứ thuốc màu với dụng cụ vẽ tranh, ngại phiền, không muốn dọn dẹp nên không cho nàng vẽ.
“Tùy nàng.” Bạc Thời Diễn chỉ muốn đặt nàng bên người, chép phạt là để nàng có việc làm, viết hay vẽ cũng không quá khác nhau.
“Muốn cái gì thì gọi Nhiễm Tùng.” Có những lời này của hắn, sự vui vẻ của Thang Ấu Ninh lại gia tăng.
Sau khi nàng trở về tắm gội thay y phục, lau khô mái tóc đen như mực thì cũng đến giờ cơm chiều.
Tiệc trên thuyền không được tham gia, nhưng vẫn có thể dùng cá tươi của hồ Bích Lạc làm một bàn tiệc cá.
Các cách nấu khác nhau đem đến những mỹ vị khác nhau, hơn nữa đây còn là cá nàng tự câu, ngon khỏi phải bàn.
Thang Ấu Ninh ăn dồn dập, có vẻ ngon lành, khiến người ta nhìn mà cũng muốn ăn.
Bạc Thời Diễn nhìn hai má quai hàm hơi phồng lên của nàng cũng vô thức ăn thêm nửa chén cơm
Sau khi ăn xong hai người đến thư phòng, Nhiễm Tùng đã kêu người đưa thuốc màu và dụng cụ vẽ tranh đến.
Thang Ấu Ninh đi qua nhìn thử thì vô cùng sung sướng.
Không hổ là đồ được Bạc Thời Diễn chấp thuận, tốt hơn nhiều so với mấy thứ nàng từng dùng.
Kim thạch xanh trong, đá khổng tước xanh mơn mởn, trắng khói, chất bột mềm mịn có độ bám.
Thang Ấu Ninh như có được món đồ chơi đã muốn từ lâu, nàng vui vẻ ra mặt, bừng bừng hứng thú đi sang bên cạnh chơi.
Có chuyện để làm, nàng nửa câu cũng không nói, hoàn toàn không ảnh hưởng đến Bạc Thời Diễn xử lý chính vụ.
Hai người mỗi người chiếm một góc phòng, không làm phiền đến nhau.
Khoảng một canh giờ sau, Bạc Thời Diễn kêu Mậu Lam đưa tấu sớ ra chỗ khác, cái bàn lúc trước chồng chất giấy tờ lập tức trống trải.
Hắn ghé mắt nhìn về phía Thang Ấu Ninh, nàng còn đang tập trung vào tờ giấy trước mặt.
Ống tay áo bị vén cao, lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng nõn như ngọc, mà bàn tay nhỏ kia đã dính đầy các loại thuốc màu.
Vẽ tranh bằng tay sao?
Bạc Thời Diễn đứng dậy đi qua, vừa nhìn thử liền chạm phải một bức hoạ rực rỡ sắc màu.
Màu sắc Thang Ấu Ninh chọn rất đẹp, bầu trời trong xanh, hai con con thuyền gỗ màu đỏ thẫm đang đứng song song.
Trên boong tàu đầy cá nhỏ và hoa lá.
Đây chắc chắn là thế giới muôn màu muôn vẻ trong mắt nàng, hình ảnh tươi đẹp lại ấm áp, bố cục trông có vẻ bình thường nhưng hình như có gì đó khác biệt.
Bên dưới góc phải bức tranh, là hai chữ Viên Viên.
Không giống bất kỳ bức hoạ nào Bạc Thời Diễn từng nhìn thấy, hắn không ngờ phong cách vẽ của nàng là thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Viên Viên là nhũ danh của nàng à?” Hắn lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy,” Thang Ấu Ninh gật đầu: “Là phụ thân đặt cho ta đó.”
Phụ thân nàng Thang Văn Phàn, chỉ là quan tứ phẩm, trước kia Bạc Thời Diễn chưa từng giao lưu, cũng không có ấn tượng gì.
Kêu Mậu Lam đi tra xét Thang gia, cuộc đời Thang Văn Phàn không có gì hơn người, tại Kinh Thành rộng lớn này, quan nhỏ có quá nhiều, nhìn qua thật sự không chút nổi bật.
Cả đời ông ấy sống theo khuôn phép cũ, cưới Bành thị, nếu nói đến chỗ khác người thì chỉ có chuyện mười mấy năm trước, ông ấy đưa một tiểu thiếp về.
Đó là mẫu thân Thang Ấu Ninh, Ngạn thị.
Ngạn thị gặp được Thang Văn Phàn khi ông ấy về quê tế tổ, bà ấy là một nữ tử xinh đẹp nhưng không khoẻ mạnh lắm.
Sau khi đến Kinh Thành với ông ấy, sinh được một khuê nữ, không bao lâu sau liền bệnh nặng qua đời.
Thang Ấu Ninh có chút chậm chạp ngốc nghếch là di chứng từ lúc còn là bào thai.
Bạc Thời Diễn thấy nàng được nuôi không tệ, lão bà tử hầu hạ bên cạnh cũng là một người trung hậu, có thể thấy Thang Văn Phàn thật sự yêu khuê nữ nhà mình.
Mỗi khi nàng nhắc đến phụ thân, giọng điệu cũng khác đi.
HẳnNói chung là trước khi ông ấy té ngã rồi ra đi, tiểu cô nương hay làm nũng với phụ thân.
“Viên Viên.” Bạc Thời Diễn quyết định sau này sẽ gọi nàng như vậy.
Hắn vươn tay, lại nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ của nàng
Thang Ấu Ninh: “Hả?”
Người này có phải véo má nàng ngày càng thuận tay rồi không?
Nhũ danh của nàng, từ sau khi cha qua đời, không còn ai gọi nữa…
*
Tình hình lũ lụt ở phía nam đã ổn định lại, mọi người cũng bắt đầu xây lại đê.
Đúng lúc này, ở thôn Hoàng Ma đột nhiên xuất hiện ôn dịch.
Trấn an sử Giang Lập Đường chưa hồi kinh, phát hiện chuyện này, ông ta lập tức dâng sớ, mong có thể điều người đến xử lý.
Tin này được đưa tới ngay trong đêm, trong Đồng Lộ Điện đèn đuốc sáng trưng, mấy vị đại thần đều bị gọi đến, bọn họ cần phải thương nghị đối sách rồi nhanh chóng thực hiện.
Hộ Bộ thượng thư không ngừng kêu khổ, thật sự không còn bạc nữa rồi.
Gạo thóc may chăng còn hàng tồn kho, nhưng y dược thuốc men từ trước đến nay đều rất ngốn bạc, lại không dễ bảo quản, tất cả đều phải tiêu bạc mà mua.
Hơn nữa, nếu ôn dịch lan ra, bá tánh khốn khổ dân chúng lầm than, chẳng lẽ phải cứu tế lần hai sao?
Không lấy ra được thì phải ép, Bạc Thời Diễn gọi bọn họ đến chuẩn bị trước
Lúc này vấn đề cấp bách, chỉ có thể chọn người đi hỗ trợ ở thành trấn gần thôn Hoàng Ma.
Nhiều mệnh lệnh chính thức liên tục được ban xuống, mấy vị đại thần thương nghị, hiện tại đang thời buổi rối loạn, tốt nhất là họ nên kết thúc chuyến tránh nóng lần này, khởi hành hồi triều.
Mấy quan viên cấp dưới phần lớn không có ai đi theo, mệnh lệnh truyền đi truyền về không thể không hao phí thời gian.
Huống hồ, sứ giả Lương Quốc sắp tới thăm, hồi kinh trước cũng có thể chuẩn bị sớm… Chủ yếu là Hộ Bộ không lấy ra bạc, còn đang cãi cọ với Lễ Bộ nữa mà…
Ngày thứ hai, đề nghị hồi kinh sớm được Trác Thái Hậu tán đồng.
Chuyến này Trác gia đã công cốc, khuê nữ họ tỉ mỉ nuôi dưỡng đã vô dùng, không thể tiếp tục ở Khê Ninh Cốc nữa, bà ta chỉ hận không thể lập tức hồi kinh.
Về cung, không quan tâm đến chuyện này nữa!
Đối với chuyện này, tiểu hoàng đế không có quyền lên tiếng, cũng không có ý kiến.
Thái Hậu và đại thần đều muốn về sớm, vậy thì về thôi.
Có lời của bệ hạ, công việc trong hành cung bắt đầu bận rộn lên.
Ai cũng thu dọn chuẩn bị về kinh.
Rời kinh chưa đến một tháng đã về Vương phủ, Thang Ấu Ninh cảm thấy khá tốt.
“Mang chút đồ về cho nhũ nương với Tương Xảo nữa.” Nàng hỏi Tương Nghi: “Mứt anh đào làm xong chưa?”
Tương Nghi cười gật đầu: “Nương tử yên tâm, vừa giòn vừa ngọt, ăn rất ngon!”
Thang Ấu Ninh thích cây anh đào ở Đồng Lộ Điện, sai người đi hái một ít, ngâm chúng trong vại mật, đúng lúc có thể mang về.
Một chuyến này nàng thu hoạch được rất nhiều thứ, khi Tương Nghi thu dọn hành lý cho nàng, vô duyên vô cớ thừa ra mấy món.
Còn thêm thị nữ Thập Lan nữa.
Đảo mắt một cái đã đến ngày khởi hành. Thời tiết hôm nay khá tốt, vạn dặm không mây, Thang Ấu Ninh đi cạnh Bạc Thời Diễn.
Trước khi lên xe ngựa, hình như nàng nghe được tiếng chó kêu.
Thang Ấu Ninh quay đầu lại nhìn, nơi xa hiện lên bóng một người một chó, là Tề Diệu Bạch cùng với Tia Chớp nhà hắn ta.
Tề Diệu Bạch không tiến đến, cũng không phất tay chào hỏi, chỉ là hai mắt đầy ý cười nhìn về phía này, Tia Chớp cũng vui vẻ vẫy đuôi.
Thang Ấu Ninh không nhịn được cười với bọn họ, khóe miệng vừa giương lên, phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của Bạc Thời Diễn: “Lên xe.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm.”
Thang Ấu Ninh vén làn váy, dẫm lên chỗ đặt chân đi vào xe ngựa, lại thấy Bạc Thời Diễn cũng tiến vào ngay sau nàng, hôm nay hắn không cưỡi ngựa.
Xe ngựa rất rộng, không những đủ cho hai người ngồi, nằm luôn cũng được.
Thang Ấu Ninh xê dịch đến ngồi gần Bạc Thời Diễn.
Hắn nhìn qua: “Dựa bổn vương gần vậy làm gì?”
“Ngài không khó chịu à?” Thang Ấu Ninh nghiêng đầu, cẩn thận nhìn khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh của hắn.
Không nhìn ra gì hết.
“Không.” Bạc Thời Diễn không hy vọng nàng đến gần mình quá: “Nàng qua kia ngồi đi.”
“Ngài không sao thì tốt rồi.” Thang Ấu Ninh không yên tâm nhìn hắn một chút, người này hình như lại khó chiều rồi?
Nàng cũng không hỏi nữa, cầm một đĩa mứt thanh mai đến bên cửa sổ ngồi.
Đoàn xe lắc lư khởi hành, Thang Ấu Ninh không ngủ được, đành ngồi ăn vặt xem phong cảnh ven đường.
Đi được nửa ngày, ánh mặt trời lúc đầu đang chói chang oi ả đột nhiên lặng lẽ nấp sau làn mây.
Xa xa nơi chân trời không biết từ khi nào đã tụ một tầng mây dày, có vẻ đang di chuyển về phía này.
Thang Ấu Ninh ngẩng đầu nhìn đám mây siêu lớn kia, sao đó có vị quan ruổi ngựa đến xin chỉ thị, có lẽ trời sắp mưa, không biết Nhiếp Chính Vương muốn thế nào.
Một tay Bạc Thời Diễn vén rèm lên, hắn nhìn sắc trời nói: “Đi với tốc độ nhanh nhất, đến trạm dịch Tân Phong.”
“Rõ.”
Đám mây đen lớn di chuyển rất nhanh, mới một lát đã tiến đến, che khuất nửa bầu trời, gió lạnh thoang thoảng thổi tan nóng bức.
Đoàn xe thay đổi tốc độ, đi nhanh hơn, cuối cùng cũng thuận lợi đến được trạm dịch Tân Phong trước khi trời mưa.
Nhà cửa ở trạm dịch hữu hạn, chỉ một phần có thể vào ở, số còn lại đóng lều trại bên ngoài.
Người hành quân đã quen với chuyện hành quân phải qua đêm trên đường, ngược lại mấy lão thần văn nhân kia, đi chưa được một ngày đã nhe răng trợn mắt không chịu nổi.
*
Khi sắp xếp phòng, đương nhiên Thang Ấu Ninh được phân chia ở cùng Bạc Thời Diễn trong một căn phòng lớn.
Lúc này nàng vẫn chưa nhận ra, đêm nay nàng sẽ phải chia giường đệm của mình cho một người khác.
Các tùy tùng ra ra vào vào dọn hành lý, Thang Ấu Ninh cũng không làm phiền, đứng bên cửa sổ lén lút chơi nước mưa.
Tương Nghi cảm thấy cơ hội tới rồi, ôm một tay nải nhỏ đi vào phòng, bên trong túi đều là áo lót nàng ấy mới khâu, đêm nay phải đưa nương tử thay mới được!
Với cả thuốc bôi Tần bà tử đặc biệt dặn dò, nghe nói đã mua với giá cao, xong việc phải kiểm tra cho nương tử…
Tương Nghi xoa tay tính toán, vừa quay đầu lại liền thấy Thang Ấu Ninh mới nãy còn rất hào hứng, lúc này hai mắt nhắm chặt, ngủ gật bên cửa sổ.
Sau giờ ngọ, trời đổ mưa lớn, tiếng mưa kêu tí tách, thật sự giúp người ta ngon giấc.
Tương Nghi không khỏi cười: “Giường đệm đã được thu dọn xong rồi, nương tử ngủ một lát đi, nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Thang Ấu Ninh không nghe thấy gì, mơ hồ gật đầu một cái, được Tương Nghi hỗ trợ cởi áo khoác ngoài, vừa gối đầu liền ngủ.
Từ trước đến nay nàng ngủ rất sâu, cho nên cũng không cần ngủ quá lâu..
Khoảng một canh giờ sau, nàng đã tỉnh lại.
Trong phòng rất an tĩnh, đệm chăn không phải bộ nàng quen dùng, ngay cả nóc giường cũng xa lạ.
Thang Ấu Ninh còn đang mơ màng, chớp chớp mắt đứng dậy, nhất thời quên mất mình đang ở đâu.
“Tương Nghi?”
Nàng đi chân trần xuống đất, động tác có chút đột ngột, Bạc Thời Diễn đang ở phòng trong tắm gội không đoán được nàng tỉnh dậy, hai người mắt chạm mắt.
Thang Ấu Ninh mới vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đầu lại vẫn trì độn.
Nàng đứng im trước giường, ngơ ngác nhìn nam tử đang chuẩn bị mặc xiêm y trước mặt.
Phòng cho khách ở trạm dịch không có bình phong, dáng người hắn cao lớn, từng khối cơ bắp rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực.
Vừa nhìn liền biết.
Thang Ấu Ninh chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ thế này, đôi mắt nàng di chuyển trên thân hình hắn, sau đó dừng ở một bộ phận kỳ quái nào đó.
Nàng nói: “Ngài mọc một cái đuôi nhỏ kìa…”
“Nơi nào nhỏ?” Bạc Thời Diễn nhíu mi.
Hắn giũ áo trong rồi mặc vào, che đi không để nàng nhìn.
Thang Ấu Ninh nghĩ một lát rồi sửa lời: “Cũng không nhỏ lắm, dài thế cơ mà.”
“…” Đây là kiểu dùng từ gì thế, nàng có biết mình đang nói gì không?
Bạc Thời Diễn hoài nghi đồ ngốc này cũng không biết sự khác biệt giữa nam và nữ.
Hắn trầm giọng ra lệnh: “Quên tất cả những gì nàng vừa thấy đi.”
-
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro