Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 24
2024-10-24 13:20:07
Mặt Bạc Thời Diễn âm trầm như nước, hắn đẩy nàng lên giường, nâng tay nắm chặt gò má non mềm của nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cứ như vậy rơi vào tay người khác một cách dễ dàng.
Hắn hỏi: “Ai cho nàng cái gan dám cáu kỉnh với bổn vương? Là do gần đây bổn vương nuông chiều nàng quá rồi?”
“Ngài làm gì…” Thang Ấu Ninh bị bóp mặt chu chu miệng, bàn tay nhỏ xinh gỡ tay hắn ra, nhưng không hề hấn gì với hắn cả.
“Ngài không nói lý gì hết!” Nàng trợn tròn mắt chỉ trích hắn.
Bạc Thời Diễn nhíu mày, giọng trầm thấp nói với nàng: “Bổn vương cũng không muốn nuôi một con mèo ồn ào, nếu nàng dám cào người, bổn vương sẽ rút sạch từng móng vuốt của nàng.”
“Ta không phải mèo, nhưng ngài thật sự là chó.” Thang Ấu Ninh trộm cuộn tròn ngón tay rồi hỏi: “Rốt cuộc Vương gia muốn ta làm thế nào đây?”
Nàng thật sự không hiểu, sao mọi người ai cũng có thể nhanh chóng trở mặt không quen người như thế.
Vô duyên vô cớ lại xụ mặt tức giận.
Là do nàng quá ngốc nên không hiểu sao?
Bạc Thời Diễn cũng không đến mức cãi cọ dây dưa với một đồ ngốc, chỉ là mới vừa rồi thấy nàng cầm xiêm y muốn chạy đi, trong nháy mắt, hắn cực kỳ không vui.
Lúc này Bạc Thời Diễn buông lỏng tay, mặt không cảm xúc nói: “Sau này đừng mặc loại áo ngủ này nữa.”
Hả?
Thang Ấu Ninh sửng sốt, bò ngồi trên giường, cúi đầu nhìn kỹ lại mình.
Là vì y phục sao?
Nàng nghe hắn nói tiếp: “Có một số chuyện không nên nghĩ đến, nhân lúc còn sớm nên bỏ đi, không cần làm chuyện dư thừa.”
Thang Ấu Ninh khó hiểu: “Cái gì là chuyện dư thừa?”
Bạc Thời Diễn cười nhạt một tiếng: “Bổn vương không cần nàng hầu hạ.”
“Được thôi…” Mặt Thang Ấu Ninh xuất hiện vẻ mờ mịt.
Cụ thể hầu hạ thế nào thì nàng không hiểu, nhưng chuyện hắn đang cảnh cáo nàng thì nàng hiểu.
Không chạm vào, không nên, không thể, ý là không thích.
Có lẽ còn có chút ghét bỏ?
Nàng không khỏi nâng mắt, nghiêm túc nhìn Bạc Thời Diễn.
Một đôi mày kiếm, hai tròng mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng thường nói ra những lời lạnh lùng.
Ban đầu nàng cho rằng, hắn tuy hung dữ, nhưng lại là người rất tốt, hắn cho nàng rất nhiều thứ, cho nàng tự do làm chuyện nàng thích và cảm nhận vui sướng.
Hiện tại nghĩ lại, mấy điều này? Thật ra cũng chỉ như đối xử với mấy con chó con mèo thôi.
Đối với hắn mà nói, đây đều là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến.
Tại thế gian này, người giống phụ thân và nhũ nương thật sự khó gặp.
Huống hồ, tuy nàng là thiếp thất của vương phủ, ở một mặt nào đó lại chẳng chút thân quen gì với hắn.
Hắn không có nghĩa vụ đối xử tốt với nàng, không thể đánh đồng với hai người họ được.
Ngay cả Tư Vân đã làm bạn nhiều năm với nàng… cũng đã rời nàng mà đi cơ mà.
Thang Ấu Ninh chưa bao giờ thông minh như thế này, lập tức nghĩ thông suốt.
Là người có tâm hồn rộng rãi, ưu sầu chưa bao giờ quấn lấy nàng.
Nàng muốn xuống giường: “Ta thay áo ngủ đi là được chứ gì?”
“Không cần.” Bạc Thời Diễn vừa lòng với sự "hiểu chuyện" của nàng: “Ngủ đi.”
Thang Ấu Ninh nghe vậy cũng không quậy nữa, ngoan ngoãn nằm về.
Giường có hai chăn đơn, là mùa hè nên dùng loại mỏng, nàng tự dịch một góc chăn.
Bạc Thời Diễn cũng nằm xuống, trên chiếc giường to thế này, Thang Ấu Ninh co người đến góc tường, ở giữa rộng một khoảng lớn.
Nàng cách xa, không dựa gần hắn, nhưng hơi thở thuộc về một người khác vẫn thực rõ ràng.
Không ai lên tiếng nữa, Thang Ấu Ninh nhắm mắt, chưa đến vài giây nàng đã đi vào giấc ngủ.
Xưa nay nàng đã vậy rồi.
Nhưng thật sự khiến Bạc Thời Diễn giật mình, người mới vừa rồi còn tỉnh táo mà đã hít thở đều đặn lâm vào giấc ngủ nhanh thế sao?
“…”
Nàng nói nàng không quen ngủ với người khác, là không quen thế này đấy à.
Hơn nữa, hắn còn tưởng tiểu cô nương sẽ cáu kỉnh, bực bội tránh vào góc tường… Hiển nhiên là do hắn nghĩ nhiều.
Bạc Thời Diễn không chỉ bị đau đầu thường xuyên, tối nào hắn cũng khó khăn lắm mới ngủ được.
Đây là lần đầu hắn nhìn thấy có người ngủ nhanh như vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm giác vi diệu không nói lên lời.
Ghé mắt đánh giá khuôn mặt ngủ ngon không hề phòng bị của Thang Ấu Ninh, đầu ngón tay hắn giật giật, rốt cuộc cũng không nhéo má nàng khiến nàng tỉnh giấc.
Chậc.
**
Đến giờ Mẹo nhị khắc, Thang Ấu Ninh tỉnh lại giống canh giờ thường ngày.
Nàng ngồi dậy, duỗi người, vừa cử động một cái lại đụng phải người bên cạnh.
Nàng hoảng sợ, thế mà lại có người ngủ cùng giường với nàng?
Bạc Thời Diễn mở mắt ra, hai mắt đối diện với vẻ mặt ngốc nghếch của Thang Ấu Ninh.
“Ngài…” Nàng nghiêng đầu nhớ lại mới nhớ tới chuyện trước khi ngủ tối qua.
Mím mím cánh môi đầy đặn, nàng không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Bạc Thời Diễn mới vừa rồi còn đang ngủ say, không nhớ rõ tối qua mình đi vào giấc ngủ thế nào.
Hiếm khi hắn có được một giấc ngủ sâu. Sau đó bị động tác của nàng đánh thức.
Ánh mặt trời bên ngoài sáng chói, cơn mưa tầm tã suốt đêm cũng đã tạnh.
Thang Ấu Ninh ngồi dậy, nàng muốn rời giường.
Theo động tác của nàng, tầm mắt của Bạc Thời Diễn bỗng rơi vào bộ áo ngủ hỗn độn kia.
Hắn hơi cụp mắt, vạt áo vốn nửa trong suốt bị hé mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khối thịt tuyết trắng không được chiếc áo lót kia bao bọc xuất hiện, trắng vô cùng.
Khe rãnh như ẩn như hiện.
Đột nhiên bị chấn động như vậy, bất luận một nam nhân nào cũng không thể bỏ qua, Bạc Thời Diễn cũng không thể.
Hắn nhắm mắt, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Thang Ấu Ninh đã nhanh nhẹn dịch xuống cuối giường.
“Hình như ta nghe thấy tiếng kêu của Tia Chớp?”
Chắc chắn là nó không sai được!
Tia Chớp? Con chó của Tề Diệu Bạch đấy à.
Bạc Thời Diễn chậm rãi ngồi dậy, chân dài di chuyển đến cạnh giường, Thang Ấu Ninh vốn dĩ định bước qua, như nhớ tới cái gì lại dừng lại.
“Vương gia, ta muốn đi xuống.” Làm phiền nhường một chút, đừng để nàng đụng phải hắn.
Tâm trạng tốt đẹp vì ngủ ngon của Bạc Thời Diễn nháy mắt tụt xuống âm độ.
Mặt hắn lạnh tanh, không chịu nhường đường: “Nàng ăn mặc như vậy, dám mở cửa à?”
Nàng ăn mặc thế nào? Thang Ấu Ninh cúi đầu đánh giá mình, "a" một tiếng trốn vào trong chăn.
Cũng không phải vì nàng thẹn thùng, chỉ là từ nhỏ đã được dạy dỗ không được để nam tử nhìn thấy cơ thể mình. Đây là không đúng.
“Vương gia, phi lễ chớ nhìn.”
“Bổn vương cứ nhìn đấy thì sao?” Giọng nói hắn hơi khàn, sắc mặt hắn không được tốt.
Thang Ấu Ninh nhíu mày, nàng không phải người biết ăn nói, cũng không thể trả lời được thì sao.
Chỉ cảm thấy người này đúng là tâm trạng thất thường, không phải hắn ghét bỏ nàng à?
Tương Nghi và Thập Lan múc nước đi vào hầu hạ, hiện giờ Vương gia và Thang di nương đang ở cùng một phòng, lúc này Nhiễm Tùng không tiện tiến vào nên gần như trở thành người nhàn rỗi.
*
Sau khi hai người lần lượt rửa mặt, đồ ăn sáng vẫn chưa được bưng lên, Mậu Lam ở bên ngoài bỗng nhiên có việc muốn bẩm báo.
Bạc Thời Diễn kêu hắn tiến vào.
Hôm qua giông tố suốt đêm, sáng nay trời tạm thời trong xanh trở lại.
Có người phát hiện, khu rừng cách trạm dịch Tân Phong năm dặm đã cháy, lập tức báo lại.
Mậu Lam nói: “Chắc là do sét đánh cháy rừng, Chu tướng quân muốn điều 300 người đến đó hỗ trợ dập lửa, sai người tới hỏi ý của Vương gia một chút.”
Chu Vệ Bình là tướng lãnh có quyền cao nhất, phụ trách chuyến ra ngoài lần này của Hoàng đế, chỉ huy hai ngàn tinh binh đi theo.
Chuyện này liên quan đến an nguy của bệ hạ, hắn sợ có người sử dụng kế điệu hổ ly sơn, cần phải lo trước lo sau.
Bạc Thời Diễn hỏi: “Mức độ lửa cháy thế nào, diện tích che phủ lớn không? Đã xem qua bản đồ địa hình chưa?”
Mấy thứ này Mậu Lam đã dò hỏi rõ ràng, từng câu từng câu bẩm với hắn, cả bản đồ của huyện Tân Phong cũng đem đến.
Bạc Thời Diễn nhìn qua rồi nhờ y chuyển lời cho Chu Vệ Bình: “Có thể đưa theo 200 người, thôn dân của ba thôn bên cạnh cũng có thể hỗ trợ.”
Khoảng cách gần như thế, đa phần các thôn trang nếu phát hiện cháy rừng đều thường tự tổ chức dập lửa.
Tính thêm 200 tinh binh, còn dư dả lắm.
Mậu Lam lĩnh mệnh rời đi.
Bạc Thời Diễn đã dùng cơm xong, cũng cùng rời đi. Hắn trăm công ngàn việc, Thang Ấu Ninh cũng có việc cần làm.
Tương Nghi và Thập Lan biết nàng muốn đi đốt tiền giấy, hỏi chưởng quầy nhận đồ hôm qua đã đặt, cùng ra cửa với Thang Ấu Ninh.
Tại khoảng đất trống bên ngoài trạm dịch, có rất nhiều lều trại đồn trú, binh lính nghiêm túc hành quân, người không có việc gì không đến gần.
Các nàng chọn một nơi tốt, rời khỏi doanh địa, cũng không đi quá xa, chỉ đặt lư hương bên một dòng suối nhỏ.
Không chuẩn bị bàn thờ, chỉ dùng một cái bếp lò dâng hương, bao nhiêu trái cây cúng bái bày biện trên mặt đất, thật sự có chút đơn sơ.
Thang Ấu Ninh lại thực hiện lễ bái rất nghiêm túc, kể về Tư Vân với vị mẫu thân nàng chưa từng gặp, sau này bên cạnh nàng không còn tỳ nữ này nữa, đổi thành Tương Nghi Tương Xảo và Thập Lan.
Sau đó bọn họ đốt tiền giấy.
Hiếm khi Thang Ấu Ninh được ra ngoài, quay đầu lại nhìn về phía hướng doanh địa, hỏi Thập Lan: “Chúng ta có thể đi chút nữa mới về được không?”
Nàng chưa từng đặt chân đến dòng suối nhỏ cạnh rừng hoang dã thế này, chứ huống chi là du ngoạn.
Lúc trước khi rời kinh, đội ngũ trên đường dừng lại nghỉ trưa, vì chân Thang Ấu Ninh bị thương, nàng bị ra lệnh cưỡng chế không được đặt chân xuống đất. Nàng luôn trông mong nhìn cây cối hoa cỏ bên ngoài, cả quãng đường nàng hầu như ngồi trên xe ngựa.
Thập Lan thông cảm cho tâm tư hiếu động của tiểu nương tử, gật đầu nói: “Ở gần đây thì không sao.”
Nếu có chuyện gì, lớn giọng kêu sẽ gọi được binh lính thủ vệ, nếu không thể thì vẫn còn nàng ta đi cùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cứ như vậy rơi vào tay người khác một cách dễ dàng.
Hắn hỏi: “Ai cho nàng cái gan dám cáu kỉnh với bổn vương? Là do gần đây bổn vương nuông chiều nàng quá rồi?”
“Ngài làm gì…” Thang Ấu Ninh bị bóp mặt chu chu miệng, bàn tay nhỏ xinh gỡ tay hắn ra, nhưng không hề hấn gì với hắn cả.
“Ngài không nói lý gì hết!” Nàng trợn tròn mắt chỉ trích hắn.
Bạc Thời Diễn nhíu mày, giọng trầm thấp nói với nàng: “Bổn vương cũng không muốn nuôi một con mèo ồn ào, nếu nàng dám cào người, bổn vương sẽ rút sạch từng móng vuốt của nàng.”
“Ta không phải mèo, nhưng ngài thật sự là chó.” Thang Ấu Ninh trộm cuộn tròn ngón tay rồi hỏi: “Rốt cuộc Vương gia muốn ta làm thế nào đây?”
Nàng thật sự không hiểu, sao mọi người ai cũng có thể nhanh chóng trở mặt không quen người như thế.
Vô duyên vô cớ lại xụ mặt tức giận.
Là do nàng quá ngốc nên không hiểu sao?
Bạc Thời Diễn cũng không đến mức cãi cọ dây dưa với một đồ ngốc, chỉ là mới vừa rồi thấy nàng cầm xiêm y muốn chạy đi, trong nháy mắt, hắn cực kỳ không vui.
Lúc này Bạc Thời Diễn buông lỏng tay, mặt không cảm xúc nói: “Sau này đừng mặc loại áo ngủ này nữa.”
Hả?
Thang Ấu Ninh sửng sốt, bò ngồi trên giường, cúi đầu nhìn kỹ lại mình.
Là vì y phục sao?
Nàng nghe hắn nói tiếp: “Có một số chuyện không nên nghĩ đến, nhân lúc còn sớm nên bỏ đi, không cần làm chuyện dư thừa.”
Thang Ấu Ninh khó hiểu: “Cái gì là chuyện dư thừa?”
Bạc Thời Diễn cười nhạt một tiếng: “Bổn vương không cần nàng hầu hạ.”
“Được thôi…” Mặt Thang Ấu Ninh xuất hiện vẻ mờ mịt.
Cụ thể hầu hạ thế nào thì nàng không hiểu, nhưng chuyện hắn đang cảnh cáo nàng thì nàng hiểu.
Không chạm vào, không nên, không thể, ý là không thích.
Có lẽ còn có chút ghét bỏ?
Nàng không khỏi nâng mắt, nghiêm túc nhìn Bạc Thời Diễn.
Một đôi mày kiếm, hai tròng mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng thường nói ra những lời lạnh lùng.
Ban đầu nàng cho rằng, hắn tuy hung dữ, nhưng lại là người rất tốt, hắn cho nàng rất nhiều thứ, cho nàng tự do làm chuyện nàng thích và cảm nhận vui sướng.
Hiện tại nghĩ lại, mấy điều này? Thật ra cũng chỉ như đối xử với mấy con chó con mèo thôi.
Đối với hắn mà nói, đây đều là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến.
Tại thế gian này, người giống phụ thân và nhũ nương thật sự khó gặp.
Huống hồ, tuy nàng là thiếp thất của vương phủ, ở một mặt nào đó lại chẳng chút thân quen gì với hắn.
Hắn không có nghĩa vụ đối xử tốt với nàng, không thể đánh đồng với hai người họ được.
Ngay cả Tư Vân đã làm bạn nhiều năm với nàng… cũng đã rời nàng mà đi cơ mà.
Thang Ấu Ninh chưa bao giờ thông minh như thế này, lập tức nghĩ thông suốt.
Là người có tâm hồn rộng rãi, ưu sầu chưa bao giờ quấn lấy nàng.
Nàng muốn xuống giường: “Ta thay áo ngủ đi là được chứ gì?”
“Không cần.” Bạc Thời Diễn vừa lòng với sự "hiểu chuyện" của nàng: “Ngủ đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thang Ấu Ninh nghe vậy cũng không quậy nữa, ngoan ngoãn nằm về.
Giường có hai chăn đơn, là mùa hè nên dùng loại mỏng, nàng tự dịch một góc chăn.
Bạc Thời Diễn cũng nằm xuống, trên chiếc giường to thế này, Thang Ấu Ninh co người đến góc tường, ở giữa rộng một khoảng lớn.
Nàng cách xa, không dựa gần hắn, nhưng hơi thở thuộc về một người khác vẫn thực rõ ràng.
Không ai lên tiếng nữa, Thang Ấu Ninh nhắm mắt, chưa đến vài giây nàng đã đi vào giấc ngủ.
Xưa nay nàng đã vậy rồi.
Nhưng thật sự khiến Bạc Thời Diễn giật mình, người mới vừa rồi còn tỉnh táo mà đã hít thở đều đặn lâm vào giấc ngủ nhanh thế sao?
“…”
Nàng nói nàng không quen ngủ với người khác, là không quen thế này đấy à.
Hơn nữa, hắn còn tưởng tiểu cô nương sẽ cáu kỉnh, bực bội tránh vào góc tường… Hiển nhiên là do hắn nghĩ nhiều.
Bạc Thời Diễn không chỉ bị đau đầu thường xuyên, tối nào hắn cũng khó khăn lắm mới ngủ được.
Đây là lần đầu hắn nhìn thấy có người ngủ nhanh như vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm giác vi diệu không nói lên lời.
Ghé mắt đánh giá khuôn mặt ngủ ngon không hề phòng bị của Thang Ấu Ninh, đầu ngón tay hắn giật giật, rốt cuộc cũng không nhéo má nàng khiến nàng tỉnh giấc.
Chậc.
**
Đến giờ Mẹo nhị khắc, Thang Ấu Ninh tỉnh lại giống canh giờ thường ngày.
Nàng ngồi dậy, duỗi người, vừa cử động một cái lại đụng phải người bên cạnh.
Nàng hoảng sợ, thế mà lại có người ngủ cùng giường với nàng?
Bạc Thời Diễn mở mắt ra, hai mắt đối diện với vẻ mặt ngốc nghếch của Thang Ấu Ninh.
“Ngài…” Nàng nghiêng đầu nhớ lại mới nhớ tới chuyện trước khi ngủ tối qua.
Mím mím cánh môi đầy đặn, nàng không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Bạc Thời Diễn mới vừa rồi còn đang ngủ say, không nhớ rõ tối qua mình đi vào giấc ngủ thế nào.
Hiếm khi hắn có được một giấc ngủ sâu. Sau đó bị động tác của nàng đánh thức.
Ánh mặt trời bên ngoài sáng chói, cơn mưa tầm tã suốt đêm cũng đã tạnh.
Thang Ấu Ninh ngồi dậy, nàng muốn rời giường.
Theo động tác của nàng, tầm mắt của Bạc Thời Diễn bỗng rơi vào bộ áo ngủ hỗn độn kia.
Hắn hơi cụp mắt, vạt áo vốn nửa trong suốt bị hé mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khối thịt tuyết trắng không được chiếc áo lót kia bao bọc xuất hiện, trắng vô cùng.
Khe rãnh như ẩn như hiện.
Đột nhiên bị chấn động như vậy, bất luận một nam nhân nào cũng không thể bỏ qua, Bạc Thời Diễn cũng không thể.
Hắn nhắm mắt, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Thang Ấu Ninh đã nhanh nhẹn dịch xuống cuối giường.
“Hình như ta nghe thấy tiếng kêu của Tia Chớp?”
Chắc chắn là nó không sai được!
Tia Chớp? Con chó của Tề Diệu Bạch đấy à.
Bạc Thời Diễn chậm rãi ngồi dậy, chân dài di chuyển đến cạnh giường, Thang Ấu Ninh vốn dĩ định bước qua, như nhớ tới cái gì lại dừng lại.
“Vương gia, ta muốn đi xuống.” Làm phiền nhường một chút, đừng để nàng đụng phải hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm trạng tốt đẹp vì ngủ ngon của Bạc Thời Diễn nháy mắt tụt xuống âm độ.
Mặt hắn lạnh tanh, không chịu nhường đường: “Nàng ăn mặc như vậy, dám mở cửa à?”
Nàng ăn mặc thế nào? Thang Ấu Ninh cúi đầu đánh giá mình, "a" một tiếng trốn vào trong chăn.
Cũng không phải vì nàng thẹn thùng, chỉ là từ nhỏ đã được dạy dỗ không được để nam tử nhìn thấy cơ thể mình. Đây là không đúng.
“Vương gia, phi lễ chớ nhìn.”
“Bổn vương cứ nhìn đấy thì sao?” Giọng nói hắn hơi khàn, sắc mặt hắn không được tốt.
Thang Ấu Ninh nhíu mày, nàng không phải người biết ăn nói, cũng không thể trả lời được thì sao.
Chỉ cảm thấy người này đúng là tâm trạng thất thường, không phải hắn ghét bỏ nàng à?
Tương Nghi và Thập Lan múc nước đi vào hầu hạ, hiện giờ Vương gia và Thang di nương đang ở cùng một phòng, lúc này Nhiễm Tùng không tiện tiến vào nên gần như trở thành người nhàn rỗi.
*
Sau khi hai người lần lượt rửa mặt, đồ ăn sáng vẫn chưa được bưng lên, Mậu Lam ở bên ngoài bỗng nhiên có việc muốn bẩm báo.
Bạc Thời Diễn kêu hắn tiến vào.
Hôm qua giông tố suốt đêm, sáng nay trời tạm thời trong xanh trở lại.
Có người phát hiện, khu rừng cách trạm dịch Tân Phong năm dặm đã cháy, lập tức báo lại.
Mậu Lam nói: “Chắc là do sét đánh cháy rừng, Chu tướng quân muốn điều 300 người đến đó hỗ trợ dập lửa, sai người tới hỏi ý của Vương gia một chút.”
Chu Vệ Bình là tướng lãnh có quyền cao nhất, phụ trách chuyến ra ngoài lần này của Hoàng đế, chỉ huy hai ngàn tinh binh đi theo.
Chuyện này liên quan đến an nguy của bệ hạ, hắn sợ có người sử dụng kế điệu hổ ly sơn, cần phải lo trước lo sau.
Bạc Thời Diễn hỏi: “Mức độ lửa cháy thế nào, diện tích che phủ lớn không? Đã xem qua bản đồ địa hình chưa?”
Mấy thứ này Mậu Lam đã dò hỏi rõ ràng, từng câu từng câu bẩm với hắn, cả bản đồ của huyện Tân Phong cũng đem đến.
Bạc Thời Diễn nhìn qua rồi nhờ y chuyển lời cho Chu Vệ Bình: “Có thể đưa theo 200 người, thôn dân của ba thôn bên cạnh cũng có thể hỗ trợ.”
Khoảng cách gần như thế, đa phần các thôn trang nếu phát hiện cháy rừng đều thường tự tổ chức dập lửa.
Tính thêm 200 tinh binh, còn dư dả lắm.
Mậu Lam lĩnh mệnh rời đi.
Bạc Thời Diễn đã dùng cơm xong, cũng cùng rời đi. Hắn trăm công ngàn việc, Thang Ấu Ninh cũng có việc cần làm.
Tương Nghi và Thập Lan biết nàng muốn đi đốt tiền giấy, hỏi chưởng quầy nhận đồ hôm qua đã đặt, cùng ra cửa với Thang Ấu Ninh.
Tại khoảng đất trống bên ngoài trạm dịch, có rất nhiều lều trại đồn trú, binh lính nghiêm túc hành quân, người không có việc gì không đến gần.
Các nàng chọn một nơi tốt, rời khỏi doanh địa, cũng không đi quá xa, chỉ đặt lư hương bên một dòng suối nhỏ.
Không chuẩn bị bàn thờ, chỉ dùng một cái bếp lò dâng hương, bao nhiêu trái cây cúng bái bày biện trên mặt đất, thật sự có chút đơn sơ.
Thang Ấu Ninh lại thực hiện lễ bái rất nghiêm túc, kể về Tư Vân với vị mẫu thân nàng chưa từng gặp, sau này bên cạnh nàng không còn tỳ nữ này nữa, đổi thành Tương Nghi Tương Xảo và Thập Lan.
Sau đó bọn họ đốt tiền giấy.
Hiếm khi Thang Ấu Ninh được ra ngoài, quay đầu lại nhìn về phía hướng doanh địa, hỏi Thập Lan: “Chúng ta có thể đi chút nữa mới về được không?”
Nàng chưa từng đặt chân đến dòng suối nhỏ cạnh rừng hoang dã thế này, chứ huống chi là du ngoạn.
Lúc trước khi rời kinh, đội ngũ trên đường dừng lại nghỉ trưa, vì chân Thang Ấu Ninh bị thương, nàng bị ra lệnh cưỡng chế không được đặt chân xuống đất. Nàng luôn trông mong nhìn cây cối hoa cỏ bên ngoài, cả quãng đường nàng hầu như ngồi trên xe ngựa.
Thập Lan thông cảm cho tâm tư hiếu động của tiểu nương tử, gật đầu nói: “Ở gần đây thì không sao.”
Nếu có chuyện gì, lớn giọng kêu sẽ gọi được binh lính thủ vệ, nếu không thể thì vẫn còn nàng ta đi cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro