Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 25
2024-10-24 13:20:07
Chủ tớ ba người chậm rãi đi dạo dọc theo dòng suối nhỏ, cỏ ở nơi này mọc um tùm, cảnh vật không quá mới lạ, vào trong mắt Thang Ấu Ninh lại thành cảnh đẹp.
Khi còn nhỏ phụ thân sợ nàng đi lạc, không cho nàng ra ngoài, sau này trưởng thành rồi, nàng vẫn không có cơ hội nào để ra ngoài.
Bỗng nhiên, Thập Lan tiến lên hai bước, cố ý che chắn trước mặt Thang Ấu Ninh.
Bờ bên kia dòng suối nhỏ có người.
Có lẽ chỉ vô tình gặp được họ, rồi trốn đi âm thầm lén lút nhìn trộm.
Thập Lan mặt vô cảm xúc, dần tiến đến gần nguồn nước, đầu ngón tay nàng ấy cầm một đồng tiền xu, chợt bắn ra——
Đồng tiền vừa rời tay nháy mắt hóa thành ám khí, thẳng tắp đánh vào đùi cái tên đang rình coi kia.
Hắn ta lập tức kêu to “Ai da” một tiếng, cả người té ngã xuống mặt đất.
Ngay lập tức, Thập Lan đã nhảy qua từ bờ suối bên kia, đứng trước mặt hắn, trong tay cầm một thanh chủy thủ, đặt ngay dưới cổ họng hắn ta.
Chủy, chủy thủ?!
“Nữ hiệp tha mạng!” Người nọ khiếp sợ, không rảnh quan tâm đến chân đau, không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh ứa ra.
Hắn ta sao mà ngờ được, ba tiểu nương tử, trong đó lại có một người biết võ!
“Ngươi là người phương nào, ở đây làm gì?” Thập Lan trầm giọng hỏi.
“Tiểu nhân là nông dân ở gần đây, được triệu tập đến để dập lửa…” Người nọ nơm nớp lo sợ nói: “Vô tình chạm phải quý nhân, thật sự rất xin lỗi!”
“Thôn dân dập lửa sao lại ở chỗ này?” Thập Lan hừ cười một tiếng: “Ngươi không biết đồn trú phía trước là của ai sao?”
Người nọ vội vàng biện giải: “Quý nhân có điều không biết, tiểu nhân vì lười nhác nên mới tránh con đường phải đi để dập lửa, không khéo lại đi đến nơi này… Tiểu nhân biết sai rồi!”
Tuy hắn nói như vậy, Thập Lan lại không tin.
Nhìn qua quần áo của người này, đúng là loại vải thô, nhưng mu bàn tay trắng trẻo không kén, nhìn giống người làm những việc nhẹ nhàng chứ không phải nông dân.
Thập Lan lập tức trói hắn lại, sờ đạn tín hiệu bên hông phóng lên bầu trời, chẳng mấy chốc Mậu Lam liền dẫn theo vài người chạy tới.
Một loạt các động tác, đừng nói khiến tên kia trợn tròn mắt, Thang Ấu Ninh và Tương Nghi cũng nhìn đến sửng sốt.
Thập Lan vốn xuất thân từ ám vệ, tất nhiên phải có một đôi mắt biết nhìn người, hầu như chưa bao giờ nhìn sai.
Mậu Lam nghe lại ngọn nguồn, cũng cảm thấy người này khả nghi, lập tức dẫn về thẩm vấn.
Với mấy chuyện như thám tử gián điệp, trước nay luôn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Chuyến tản bộ của ba chủ tớ không thể không dừng lại.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ sau khi trở về trạm dịch, cái tên khả nghi kia thật sự bị thẩm vấn ra tội.
Gã ta tên Lý Xuân Sơn, cũng không phải là thám tử nên chưa từng được huấn luyện về phương diện này, mới chỉ dùng hình ép hỏi một tí đã khai ra toàn bộ.
Thì ra gã ta đến đây vì lời đồn đại.
Lời đồn đó là —— Đế tinh mỏng manh, đức không xứng vị.
Lời này lập tức khiến những người ở đó giật mình, Mậu Lam không dám kéo dài thời gian, lập tức bẩm báo Nhiếp Chính Vương.
Nếu vẫn tiếp tục thẩm vấn, vụ cháy rừng kia có khi không phải do sấm sét gây ra, mà là do con người!
Người sau lưng này hiển nhiên biết rõ hành trình của ngự giá sẽ đi qua trạm dịch Tân Phong và hoãn chuyến đi vì mưa to, nên mới nghĩ ra kế này.
Bất kể là tai họa tự nhiên gì, mượn quỷ thần để phát tán tin đồn chắc chắn không hay.
Sét đánh cháy rừng, đó là ý trời, là trời phạt!
Bạc Thời Diễn đi đến, khuôn mặt lạnh lẽo nghe báo cáo, sau đó họ không thẩm vấn được chuyện gì khác từ Lý Xuân Sơn nữa.
Gã ta chỉ là một tên tầm thường, nên không tiếp xúc được với nhiều tin tức hơn.
Bạc Thời Diễn cũng không cần đào thêm tin tức từ miệng gã nữa, ra lệnh cho Mậu Lam điều người đến phía Nam tra rõ.
Nếu muốn lợi dụng quỷ thần, tên đứng sau kia sao có thể bỏ qua ôn dịch với lũ lụt ở phía nam?
Mậu Lam nghe vậy, trong lòng khiếp sợ: “Chuyện này…”
Chuyện này quả thật là rút ra củ cải mang theo bùn, khiến bọn họ hoảng hốt không thôi!
E rằng người kia đã giăng một cái lưới lớn, rao tin thất thiệt về tiểu hoàng đế và Nhiếp Chính Vương, hiển nhiên là có ý châm ngòi.
Nhân lúc lời đồn chưa ảnh hưởng đến dư luận, âm thầm tìm rõ ngọn nguồn, một lưới bắt hết bọn họ mới được.
*
Biết được tin này nhanh như vậy chỉ do ngoài ý muốn.
Chưa kể đến Bạc Thời Diễn cảm thấy thế nào, hai mắt Thang Ấu Ninh đã sáng lấp lánh nhìn Thập Lan, khó nén vui sướng và kính nể.
“Thập Lan siêu quá! Quá lợi hại!”
Thoắt cái đã bay qua bờ, người nọ quỳ xuống kêu nữ hiệp tha mạng, xuất sắc hơn cả kịch.
Thập Lan có một khuôn mặt tròn trịa, cười rộ lên có chút đáng yên, hoàn toàn không nhìn ra thân thủ giỏi giang của nàng.
“Là nhờ phúc khí dồi dào của nương tử, Thập Lan cũng chỉ thơm lây mà thôi.” Nếu không phải nàng muốn đi dạo ở gần đó, sao có thể phát hiện người này được.
Thang Ấu Ninh lắc đầu không đồng ý, giữ chặt nàng ấy nói: “Là ngươi lập công, ta muốn thưởng cho ngươi.”
Nàng còn đang cân nhắc xem nên thưởng gì, Thập Lan lắc đầu không dám nhận: “Sao có thể nhận đồ của nương tử được, Vương gia thưởng phạt phân minh, ngài ấy sẽ thưởng cho ta.”
“Hắn?” Thang Ấu Ninh không khỏi tò mò: “Hắn sẽ thưởng cái gì?”
Thập Lan đáp: “Tiền thưởng mười lượng.”
Ám vệ doanh có quy tắc thưởng phạt, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, đi chịu roi; nếu là làm tốt, vậy thì sẽ có tiền thưởng.
Thang Ấu Ninh nghe vậy thì vui vẻ thay nàng ấy: “Thật tốt quá, là vàng sao!”
Nàng cười cười, lại cảm thấy buồn rầu, Vương gia ban thưởng thứ quý trọng như vàng, thế nàng thưởng gì được đây?
Nàng chỉ có một hộp trang sức nhỏ, bên trong không có thứ nào làm bằng vàng ròng cả, không quý bằng vàng.
Thang Ấu Ninh nhíu mi suy tư, bỗng nhiên nghĩ đến một thứ: “Thập Lan, để ta tết cho chủy thủ của ngươi một cái tua thì sao?”
Nàng nhớ chiếc chủy thủ kia có màu trắng bạc, nếu phối hợp với một chiếc tua đỏ, lấy ngọc trắng làm vật giữ.
Thập Lan lớn lên tại ám vệ doanh, chưa bao giờ làm mấy thứ đồ thủ công của tiểu cô nương, đây là lần đầu tiên có người muốn tết tua tặng nàng.
Lòng lập tức mềm nhũn, nhưng Thập Lan vẫn từ chối: “Những chuyện tốn công tốn sức thế này sao lại để nương tử làm được? Nô tỳ chỉ làm việc đúng bổn phận mà thôi.”
Thang Ấu Ninh không cho phép nàng ấy từ chối: “Mấy thứ như may vá ta không làm được, ta chỉ biết làm cái này.”
Đúng lúc nàng có một món trang sức làm từ ngọc trắng, trang trí bên trên chủy thủ chắc chắn sẽ rất đẹp.
Dưới sự kiên trì của nàng, Thập Lan không từ chối được nữa, đành phải nhận lấy.
Nhưng sau đó nàng ấy suy tư một lát rồi nói: “Vương gia cũng có một thanh kiếm, thường mang bên người, hay nương tử cũng làm thêm một cái tua nữa.”
“Hắn á?” Khi Thang Ấu Ninh dậy sớm ở Đồng Lộ Điện từng nhìn thấy Bạc Thời Diễn luyện kiếm, vung kiến lưu loát, phong thái nghiêm nghị.
Hắn có một thanh kiếm không tệ, nhưng mà, nàng lắc đầu nói: “Ta không muốn làm tua cho hắn.”
Đúng lúc Bạc Thời Diễn vừa giao một ít việc cho Mậu Lam xong, còn chưa vào cửa đã nghe thấy lời từ chối thẳng thừng của nàng.
Hắn không khỏi nheo lại hai mắt, nâng bước đi vào.
Không khí lập tức trở nên vi diệu, các nàng đều biết Vương gia tất nhiên đã nghe thấy.
Tương Nghi vội vàng nói đỡ: “Nương tử đang muốn làm một cái ngọc lạc bên hông cho Vương gia đúng không, dùng ngọc hồng không tệ lắm…”
Thang Ấu Ninh đang muốn lên tiếng nói mình không biết làm ngọc lạc.
Bạc Thời Diễn lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Tương Nghi há miệng, lại không có can đảm nói cái gì nữa, bầu không khí giữa nương tử và Vương gia rất kỳ lạ, những người đứng cạnh như các nàng chỉ có thể lo lắng suông!
Tương Nghi và Thập Lan lui ra, Thang Ấu Ninh cũng muốn đi theo, lại bị Bạc Thời Diễn gọi về.
“Chép sách.”
Mấy quyển trước Thang Ấu Ninh còn chưa chép xong, lại phải chép thêm mấy quyển mới nữa.
Đây là trừng phạt, hơn nữa cũng chưa làm xong, nàng không dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống chép.
*
Lửa rừng bị dập tắt, không có lệnh bác bỏ tin đồn lửa là do sấm sét gây ra.
Thời tiết vẫn còn tốt, đến ngày thứ hai, đội ngũ tiếp tục khởi hành hồi kinh.
Ngày Ngự giá đến kinh thành, đủ loại quan lại tiến đến đón chào, người trên đường phố đã được giải tán hơn phân nửa, nhưng vẫn náo nhiệt vô cùng, mọi người tranh nhau để được nhìn thấy kiệu của Đế vương
Hoặc có thể nói, phần lớn người đều muốn ngắm Nhiếp Chính Vương, ngài ấy ngồi ngựa uy phong, tuấn mỹ như vậy cơ mà.
Nếu hắn không tàn nhẫn vô tình, chỉ sợ đã bị chôn vùi dưới những chiếc khăn thêu túi tiền của các cô nương bạo dạn!
Nhưng đối mặt với một vị vương gia tàn nhẫn khác họ Hoàng gia, rốt cuộc không ai dám đùa giỡn, đành phải kiềm chế.
Thang Ấu Ninh ngồi sau màn trúc, trộm liếc nhìn cảnh náo nhiệt bên ngoài, không khí không khác lúc họ rời kinh lắm.
“Không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy.” Giọng nói của nàng lộ ra vẻ phiền muộn hiếm có: “Sau khi hồi phủ sẽ không ra được nữa…”
Tương Nghi và Thập Lan cũng ngồi trên xe ngựa với nàng, buổi trưa hôm trước cũng truyền lại lời của huyện chúa Nhạc La, nói là sau khi hồi kinh sẽ gửi thiệp mời nàng đi chơi.
Tương Nghi không dám đồng ý, Thang Ấu Ninh cũng không dám đồng ý.
Thập Lan trấn an nàng: “Nương tử chỉ cần hỏi ý Vương gia, ngài ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”
Thang Ấu Ninh lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Làm người không thể quá tham lam.”
Tương Nghi thấy thế thì không đành lòng, nương tử thật sự ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng, sao Vương gia lại nỡ lòng lạnh lùng với nàng ấy nhiều ngày thế chứ?
Hình như hai người cãi nhau rồi sao?
Xe ngựa trở lại Thừa Nghiệp phường, dừng trước cửa chính của phủ Nhiếp Chính Vương, Trần quản gia cũng các hạ nhận cùng ra nghênh đón, thu xếp hành lý của họ đâu vào đấy.
Ông ta vuốt râu bạc, cười ha ha nói với Thang Ấu Ninh, chỗ ở của nàng đã thay đổi.
“Trác Hòa Viện có vấn đề gì sao?” Thang Ấu Ninh khó hiểu, sao lại phải dọn đi.
Trần quản gia cười nói: “Chẳng lẽ Thang di nương đã quên, có một con bò phải nuôi đó.”
Sân ở Trác Hòa Viện nhỏ xíu, nào có chỗ nuôi trâu, sợ sẽ nhiễm mùi gia súc, tất nhiên phải dời chỗ ở ra xa một chút rồi đóng cửa viện, với cả sắp xếp một hạ nhân đi chăn nuôi.
Thang Ấu Ninh sửng sốt, nàng quả thật đã quên mất mình có một con bò, hiện giờ nó là “tài sản” thuộc về nàng.
Nàng có bò!
Trong lòng không khỏi có chút chờ mong, vội vàng đến chỗ ở mới ngắm nghía.
Với cả nhũ nương nữa, đã lâu rồi không gặp, nàng nhớ bà ấy quá…
Nhiễm Tùng đứng phía sau thấy Thang di nương nóng lòng về nhà, cứ như vậy bỏ mặc chủ tử không quan tâm, quả thực phải cảm thán một câu nữ tử vô tình.
Vương gia đối xử với nàng ta không tệ, còn đổi viện cho, vậy mà đến một câu cảm ơn cũng không có?
Bạc Thời Diễn cảm thấy chắc hẳn những lời nói của hắn đã có hiệu quả.
Nàng không nên bởi vì được hắn đối xử đặc biệt mà sinh ra chờ mong, hắn không có kiên nhẫn đi ứng phó với nữ tử quấn người như vậy.
Đặc biệt là ánh mắt mong ngóng kia, dây dưa không biết xấu hổ, thật sự khó coi.
Như vậy cũng tốt, sau này, nàng sẽ không mặc mấy thứ xiêm y như thế đến tranh sủng.
Còn về thuốc thang, chỉ cần nàng vẫn làm tốt bổn phận của mình, vương phủ tự sẽ cho nàng thể diện.
Về chuyện khác… Hắn đâu đến nỗi bụng đói ăn quàng?
—— Nghĩ như vậy, trong đầu lại nhớ đến hôm ở Đồng Lộ Điện cách đây không lâu, nàng cười nói xinh đẹp, không ngừng ríu rít trước mặt hắn.
Bạc Thời Diễn nhíu mày, cũng không đến chỗ Thang Ấu Ninh nhìn qua, đi thẳng về phủ.
Khi còn nhỏ phụ thân sợ nàng đi lạc, không cho nàng ra ngoài, sau này trưởng thành rồi, nàng vẫn không có cơ hội nào để ra ngoài.
Bỗng nhiên, Thập Lan tiến lên hai bước, cố ý che chắn trước mặt Thang Ấu Ninh.
Bờ bên kia dòng suối nhỏ có người.
Có lẽ chỉ vô tình gặp được họ, rồi trốn đi âm thầm lén lút nhìn trộm.
Thập Lan mặt vô cảm xúc, dần tiến đến gần nguồn nước, đầu ngón tay nàng ấy cầm một đồng tiền xu, chợt bắn ra——
Đồng tiền vừa rời tay nháy mắt hóa thành ám khí, thẳng tắp đánh vào đùi cái tên đang rình coi kia.
Hắn ta lập tức kêu to “Ai da” một tiếng, cả người té ngã xuống mặt đất.
Ngay lập tức, Thập Lan đã nhảy qua từ bờ suối bên kia, đứng trước mặt hắn, trong tay cầm một thanh chủy thủ, đặt ngay dưới cổ họng hắn ta.
Chủy, chủy thủ?!
“Nữ hiệp tha mạng!” Người nọ khiếp sợ, không rảnh quan tâm đến chân đau, không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh ứa ra.
Hắn ta sao mà ngờ được, ba tiểu nương tử, trong đó lại có một người biết võ!
“Ngươi là người phương nào, ở đây làm gì?” Thập Lan trầm giọng hỏi.
“Tiểu nhân là nông dân ở gần đây, được triệu tập đến để dập lửa…” Người nọ nơm nớp lo sợ nói: “Vô tình chạm phải quý nhân, thật sự rất xin lỗi!”
“Thôn dân dập lửa sao lại ở chỗ này?” Thập Lan hừ cười một tiếng: “Ngươi không biết đồn trú phía trước là của ai sao?”
Người nọ vội vàng biện giải: “Quý nhân có điều không biết, tiểu nhân vì lười nhác nên mới tránh con đường phải đi để dập lửa, không khéo lại đi đến nơi này… Tiểu nhân biết sai rồi!”
Tuy hắn nói như vậy, Thập Lan lại không tin.
Nhìn qua quần áo của người này, đúng là loại vải thô, nhưng mu bàn tay trắng trẻo không kén, nhìn giống người làm những việc nhẹ nhàng chứ không phải nông dân.
Thập Lan lập tức trói hắn lại, sờ đạn tín hiệu bên hông phóng lên bầu trời, chẳng mấy chốc Mậu Lam liền dẫn theo vài người chạy tới.
Một loạt các động tác, đừng nói khiến tên kia trợn tròn mắt, Thang Ấu Ninh và Tương Nghi cũng nhìn đến sửng sốt.
Thập Lan vốn xuất thân từ ám vệ, tất nhiên phải có một đôi mắt biết nhìn người, hầu như chưa bao giờ nhìn sai.
Mậu Lam nghe lại ngọn nguồn, cũng cảm thấy người này khả nghi, lập tức dẫn về thẩm vấn.
Với mấy chuyện như thám tử gián điệp, trước nay luôn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Chuyến tản bộ của ba chủ tớ không thể không dừng lại.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ sau khi trở về trạm dịch, cái tên khả nghi kia thật sự bị thẩm vấn ra tội.
Gã ta tên Lý Xuân Sơn, cũng không phải là thám tử nên chưa từng được huấn luyện về phương diện này, mới chỉ dùng hình ép hỏi một tí đã khai ra toàn bộ.
Thì ra gã ta đến đây vì lời đồn đại.
Lời đồn đó là —— Đế tinh mỏng manh, đức không xứng vị.
Lời này lập tức khiến những người ở đó giật mình, Mậu Lam không dám kéo dài thời gian, lập tức bẩm báo Nhiếp Chính Vương.
Nếu vẫn tiếp tục thẩm vấn, vụ cháy rừng kia có khi không phải do sấm sét gây ra, mà là do con người!
Người sau lưng này hiển nhiên biết rõ hành trình của ngự giá sẽ đi qua trạm dịch Tân Phong và hoãn chuyến đi vì mưa to, nên mới nghĩ ra kế này.
Bất kể là tai họa tự nhiên gì, mượn quỷ thần để phát tán tin đồn chắc chắn không hay.
Sét đánh cháy rừng, đó là ý trời, là trời phạt!
Bạc Thời Diễn đi đến, khuôn mặt lạnh lẽo nghe báo cáo, sau đó họ không thẩm vấn được chuyện gì khác từ Lý Xuân Sơn nữa.
Gã ta chỉ là một tên tầm thường, nên không tiếp xúc được với nhiều tin tức hơn.
Bạc Thời Diễn cũng không cần đào thêm tin tức từ miệng gã nữa, ra lệnh cho Mậu Lam điều người đến phía Nam tra rõ.
Nếu muốn lợi dụng quỷ thần, tên đứng sau kia sao có thể bỏ qua ôn dịch với lũ lụt ở phía nam?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mậu Lam nghe vậy, trong lòng khiếp sợ: “Chuyện này…”
Chuyện này quả thật là rút ra củ cải mang theo bùn, khiến bọn họ hoảng hốt không thôi!
E rằng người kia đã giăng một cái lưới lớn, rao tin thất thiệt về tiểu hoàng đế và Nhiếp Chính Vương, hiển nhiên là có ý châm ngòi.
Nhân lúc lời đồn chưa ảnh hưởng đến dư luận, âm thầm tìm rõ ngọn nguồn, một lưới bắt hết bọn họ mới được.
*
Biết được tin này nhanh như vậy chỉ do ngoài ý muốn.
Chưa kể đến Bạc Thời Diễn cảm thấy thế nào, hai mắt Thang Ấu Ninh đã sáng lấp lánh nhìn Thập Lan, khó nén vui sướng và kính nể.
“Thập Lan siêu quá! Quá lợi hại!”
Thoắt cái đã bay qua bờ, người nọ quỳ xuống kêu nữ hiệp tha mạng, xuất sắc hơn cả kịch.
Thập Lan có một khuôn mặt tròn trịa, cười rộ lên có chút đáng yên, hoàn toàn không nhìn ra thân thủ giỏi giang của nàng.
“Là nhờ phúc khí dồi dào của nương tử, Thập Lan cũng chỉ thơm lây mà thôi.” Nếu không phải nàng muốn đi dạo ở gần đó, sao có thể phát hiện người này được.
Thang Ấu Ninh lắc đầu không đồng ý, giữ chặt nàng ấy nói: “Là ngươi lập công, ta muốn thưởng cho ngươi.”
Nàng còn đang cân nhắc xem nên thưởng gì, Thập Lan lắc đầu không dám nhận: “Sao có thể nhận đồ của nương tử được, Vương gia thưởng phạt phân minh, ngài ấy sẽ thưởng cho ta.”
“Hắn?” Thang Ấu Ninh không khỏi tò mò: “Hắn sẽ thưởng cái gì?”
Thập Lan đáp: “Tiền thưởng mười lượng.”
Ám vệ doanh có quy tắc thưởng phạt, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, đi chịu roi; nếu là làm tốt, vậy thì sẽ có tiền thưởng.
Thang Ấu Ninh nghe vậy thì vui vẻ thay nàng ấy: “Thật tốt quá, là vàng sao!”
Nàng cười cười, lại cảm thấy buồn rầu, Vương gia ban thưởng thứ quý trọng như vàng, thế nàng thưởng gì được đây?
Nàng chỉ có một hộp trang sức nhỏ, bên trong không có thứ nào làm bằng vàng ròng cả, không quý bằng vàng.
Thang Ấu Ninh nhíu mi suy tư, bỗng nhiên nghĩ đến một thứ: “Thập Lan, để ta tết cho chủy thủ của ngươi một cái tua thì sao?”
Nàng nhớ chiếc chủy thủ kia có màu trắng bạc, nếu phối hợp với một chiếc tua đỏ, lấy ngọc trắng làm vật giữ.
Thập Lan lớn lên tại ám vệ doanh, chưa bao giờ làm mấy thứ đồ thủ công của tiểu cô nương, đây là lần đầu tiên có người muốn tết tua tặng nàng.
Lòng lập tức mềm nhũn, nhưng Thập Lan vẫn từ chối: “Những chuyện tốn công tốn sức thế này sao lại để nương tử làm được? Nô tỳ chỉ làm việc đúng bổn phận mà thôi.”
Thang Ấu Ninh không cho phép nàng ấy từ chối: “Mấy thứ như may vá ta không làm được, ta chỉ biết làm cái này.”
Đúng lúc nàng có một món trang sức làm từ ngọc trắng, trang trí bên trên chủy thủ chắc chắn sẽ rất đẹp.
Dưới sự kiên trì của nàng, Thập Lan không từ chối được nữa, đành phải nhận lấy.
Nhưng sau đó nàng ấy suy tư một lát rồi nói: “Vương gia cũng có một thanh kiếm, thường mang bên người, hay nương tử cũng làm thêm một cái tua nữa.”
“Hắn á?” Khi Thang Ấu Ninh dậy sớm ở Đồng Lộ Điện từng nhìn thấy Bạc Thời Diễn luyện kiếm, vung kiến lưu loát, phong thái nghiêm nghị.
Hắn có một thanh kiếm không tệ, nhưng mà, nàng lắc đầu nói: “Ta không muốn làm tua cho hắn.”
Đúng lúc Bạc Thời Diễn vừa giao một ít việc cho Mậu Lam xong, còn chưa vào cửa đã nghe thấy lời từ chối thẳng thừng của nàng.
Hắn không khỏi nheo lại hai mắt, nâng bước đi vào.
Không khí lập tức trở nên vi diệu, các nàng đều biết Vương gia tất nhiên đã nghe thấy.
Tương Nghi vội vàng nói đỡ: “Nương tử đang muốn làm một cái ngọc lạc bên hông cho Vương gia đúng không, dùng ngọc hồng không tệ lắm…”
Thang Ấu Ninh đang muốn lên tiếng nói mình không biết làm ngọc lạc.
Bạc Thời Diễn lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Tương Nghi há miệng, lại không có can đảm nói cái gì nữa, bầu không khí giữa nương tử và Vương gia rất kỳ lạ, những người đứng cạnh như các nàng chỉ có thể lo lắng suông!
Tương Nghi và Thập Lan lui ra, Thang Ấu Ninh cũng muốn đi theo, lại bị Bạc Thời Diễn gọi về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chép sách.”
Mấy quyển trước Thang Ấu Ninh còn chưa chép xong, lại phải chép thêm mấy quyển mới nữa.
Đây là trừng phạt, hơn nữa cũng chưa làm xong, nàng không dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống chép.
*
Lửa rừng bị dập tắt, không có lệnh bác bỏ tin đồn lửa là do sấm sét gây ra.
Thời tiết vẫn còn tốt, đến ngày thứ hai, đội ngũ tiếp tục khởi hành hồi kinh.
Ngày Ngự giá đến kinh thành, đủ loại quan lại tiến đến đón chào, người trên đường phố đã được giải tán hơn phân nửa, nhưng vẫn náo nhiệt vô cùng, mọi người tranh nhau để được nhìn thấy kiệu của Đế vương
Hoặc có thể nói, phần lớn người đều muốn ngắm Nhiếp Chính Vương, ngài ấy ngồi ngựa uy phong, tuấn mỹ như vậy cơ mà.
Nếu hắn không tàn nhẫn vô tình, chỉ sợ đã bị chôn vùi dưới những chiếc khăn thêu túi tiền của các cô nương bạo dạn!
Nhưng đối mặt với một vị vương gia tàn nhẫn khác họ Hoàng gia, rốt cuộc không ai dám đùa giỡn, đành phải kiềm chế.
Thang Ấu Ninh ngồi sau màn trúc, trộm liếc nhìn cảnh náo nhiệt bên ngoài, không khí không khác lúc họ rời kinh lắm.
“Không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy.” Giọng nói của nàng lộ ra vẻ phiền muộn hiếm có: “Sau khi hồi phủ sẽ không ra được nữa…”
Tương Nghi và Thập Lan cũng ngồi trên xe ngựa với nàng, buổi trưa hôm trước cũng truyền lại lời của huyện chúa Nhạc La, nói là sau khi hồi kinh sẽ gửi thiệp mời nàng đi chơi.
Tương Nghi không dám đồng ý, Thang Ấu Ninh cũng không dám đồng ý.
Thập Lan trấn an nàng: “Nương tử chỉ cần hỏi ý Vương gia, ngài ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”
Thang Ấu Ninh lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Làm người không thể quá tham lam.”
Tương Nghi thấy thế thì không đành lòng, nương tử thật sự ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng, sao Vương gia lại nỡ lòng lạnh lùng với nàng ấy nhiều ngày thế chứ?
Hình như hai người cãi nhau rồi sao?
Xe ngựa trở lại Thừa Nghiệp phường, dừng trước cửa chính của phủ Nhiếp Chính Vương, Trần quản gia cũng các hạ nhận cùng ra nghênh đón, thu xếp hành lý của họ đâu vào đấy.
Ông ta vuốt râu bạc, cười ha ha nói với Thang Ấu Ninh, chỗ ở của nàng đã thay đổi.
“Trác Hòa Viện có vấn đề gì sao?” Thang Ấu Ninh khó hiểu, sao lại phải dọn đi.
Trần quản gia cười nói: “Chẳng lẽ Thang di nương đã quên, có một con bò phải nuôi đó.”
Sân ở Trác Hòa Viện nhỏ xíu, nào có chỗ nuôi trâu, sợ sẽ nhiễm mùi gia súc, tất nhiên phải dời chỗ ở ra xa một chút rồi đóng cửa viện, với cả sắp xếp một hạ nhân đi chăn nuôi.
Thang Ấu Ninh sửng sốt, nàng quả thật đã quên mất mình có một con bò, hiện giờ nó là “tài sản” thuộc về nàng.
Nàng có bò!
Trong lòng không khỏi có chút chờ mong, vội vàng đến chỗ ở mới ngắm nghía.
Với cả nhũ nương nữa, đã lâu rồi không gặp, nàng nhớ bà ấy quá…
Nhiễm Tùng đứng phía sau thấy Thang di nương nóng lòng về nhà, cứ như vậy bỏ mặc chủ tử không quan tâm, quả thực phải cảm thán một câu nữ tử vô tình.
Vương gia đối xử với nàng ta không tệ, còn đổi viện cho, vậy mà đến một câu cảm ơn cũng không có?
Bạc Thời Diễn cảm thấy chắc hẳn những lời nói của hắn đã có hiệu quả.
Nàng không nên bởi vì được hắn đối xử đặc biệt mà sinh ra chờ mong, hắn không có kiên nhẫn đi ứng phó với nữ tử quấn người như vậy.
Đặc biệt là ánh mắt mong ngóng kia, dây dưa không biết xấu hổ, thật sự khó coi.
Như vậy cũng tốt, sau này, nàng sẽ không mặc mấy thứ xiêm y như thế đến tranh sủng.
Còn về thuốc thang, chỉ cần nàng vẫn làm tốt bổn phận của mình, vương phủ tự sẽ cho nàng thể diện.
Về chuyện khác… Hắn đâu đến nỗi bụng đói ăn quàng?
—— Nghĩ như vậy, trong đầu lại nhớ đến hôm ở Đồng Lộ Điện cách đây không lâu, nàng cười nói xinh đẹp, không ngừng ríu rít trước mặt hắn.
Bạc Thời Diễn nhíu mày, cũng không đến chỗ Thang Ấu Ninh nhìn qua, đi thẳng về phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro