Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 36
2024-10-24 13:20:07
Họ tiếp tục đi về phía trước, bất ngờ bắt gặp hai người ở trước mặt, là Ngu Hành Phong và thư đồng của hắn ta.
Mùa thu đang đến gần, các học trò nên chuyên tâm ở nhà ôn tập, nhưng Ngu Thế Tân thấy được một cơ hội thích hợp để diện kiến mọi người như vậy, sao có thể bỏ qua.
Nên ông ta dẫn con trai mình đến.
Ngu Hành Phong không thích sự vội vàng của phụ thân, nhưng cũng không nói gì.
Lúc này Ngu Hành Phong bắt gặp hai vị nữ lang, lẽ ra phải cúi đầu tránh.
Chỉ có điều… hắn ta do dự một chút, chắp tay về phía Nhạc La và Thang Ấu Ninh nói: “Tiểu sinh mạo muội muốn hỏi, bức tranh mà ta nhìn thấy trong tay Huyện chúa ngày hôm đó, là do Thang nương tử vẽ sao?”
Ngu Hành Phong bị bức tranh gây ấn tượng mạnh, vốn muốn nhờ người đi nghe ngóng tìm hiểu, ai ngờ hai ngày sau, có tin đồn truyền ra về sự công nhận của Như Ý phu nhân dành cho Thang nương tử.
Hắn ta vốn không chắc bức tranh đó có phải do Thang nương tử vẽ, chỉ là hôm nay bắt gặp Huyện chúa thân thiết với nàng, mới nghĩ ra.
“Bức tranh gì?” Thang Ấu Ninh không quen biết hắn ta, vẻ mặt bối rối.
Nhạc La ghé sát vào cắn tai nàng: “Chính là đệ đệ của Ngu nương tử mà ta từng kể với muội đó.”
Thang Ấu Ninh nhớ tới chuyện đó, Nhạc La nói hắn ta khen nàng, lập tức mỉm cười thừa nhận: “Là ta vẽ đó.”
Nàng hoàn toàn không biết che giấu sắc mặt, được khen ngợi liền vui vẻ, một nụ cười xinh xắn nở trên khuôn mặt mềm mại.
Ngu Hành Phong không dám nhìn thẳng nàng, từ trước đến nay hắn ta không thích nữ tử quá xinh đẹp, ỷ vào sắc đẹp mà kiêu ngạo, dùng nhan sắc để lấy lòng người khác...
Nhưng nàng dường như có chút khác biệt.
Thế giới trong tranh của nàng tươi sáng rạng rỡ.
“Tiểu sinh đường đột, không biết Thang nương tử, có thể bán cho ta một bức tranh không?”
Ngu Hành Phong chắp tay cúi đầu, đầy đủ lễ giáo.
Huyện chúa Nhạc La nghe vậy, lập tức nhướng mày: “Khẩu khí ngươi lớn quá nhỉ? Muốn người ta hạ mình bán tranh cho ngươi? Còn không mau cút khỏi đây!”
“Tiểu sinh tuyệt đối không có ý như vậy, chỉ là đặc biệt thích tranh của Thang nương tử, muốn giữ một bản để học hỏi.” Ngu Hành Phong trả lời.
Tương Nghi cau mày, xua tay nói: “Cảm tạ lang quân cất nhắc, nương tử của chúng ta không bán tranh, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”
Ngu Hành Phong cũng biết không ổn, thở dài nói: “Là tiểu sinh mạo phạm rồi.”
Thang Ấu Ninh sững sờ, mới phản ứng được ý của hắn ta.
Mở miệng giữ người lại, hỏi: “Ngươi có thể trả bao nhiêu bạc?”
“Hả?” Vài người sửng sốt.
Nhạc La kéo nàng, nói: “Muội đừng hồ đồ, bán tranh cho loại người này làm gì?”
Chẳng lẽ ngốc tới mức được hắn ta khen ngợi vài câu liền nghĩ hắn ta là người tốt!
Thang Ấu Ninh lắc đầu, giải thích: “Ta muốn tự mình kiếm chút bạc.”
Mua quà sinh thần cho Vương gia.
Hiện tại nàng có rất ít bạc, nhũ nương giữ bạc cho nàng để sau này dưỡng lão, ngày thường đều rất tiết kiệm.
Thậm chí trước khi Tần bà tử sinh bệnh, thỉnh thoảng ở Trác Hòa viện, bà ấy phải làm thêm mấy món thêu thùa để hỗ trợ chi phí cho viện.
Thang Ấu Ninh không thể giúp được gì, cũng nhận thức được “bản thân rất nghèo.”
Bây giờ cuộc sống tốt hơn rồi, cơm ăn áo mặc phương tiện đi lại cũng khác trước, nhưng vẫn không thể dùng số bạc mà nhũ nương đã vất vả tiết kiệm.
Những lý do này, Thang Ấu Ninh không nói rõ, Nhạc La cũng sẽ không truy hỏi đến cùng tại sao nàng lại muốn tự kiếm bạc.
Nàng ta lập tức vỗ ngực nói: “Vậy muội cũng đừng bán cho hắn ta, bán cho ta không tốt sao, bao nhiêu tranh ta lấy hết!”
Tiểu Huyện chủ giàu có hào sảng, Thang Ấu Ninh chớp chớp hàng mi dài, cười nói: “Tỷ là bạn ta, không cần mua, ta tặng cho tỷ.”
Nhạc La nghe được lời này liền cảm động: “Hu hu, muội tốt với ta quá...”
“Tỷ cũng rất tốt.” Nàng có thể cảm nhận được, đối phương không ghét bỏ nàng vụng về.
Nghe được cuộc nói chuyện đơn thuần này, Ngu Hành Phong thấy hổ thẹn với suy nghĩ trước đây của mình.
Vốn dĩ hắn ta cho rằng, Thang di nương là hồ ly tuyệt sắc, rất giỏi trong việc quyến rũ người, khiến tỷ tỷ hắn không có cơ hội.
Bây giờ xem ra là Nhiếp chính vương không có ý gì với tỷ tỷ.
Hắn ta thu lại suy nghĩ, hắng giọng nói: “Tiểu sinh nguyện trả ba trăm lượng mua một bức tranh của Thang nương tử.”
“Ba trăm lượng?” Thang Ấu Ninh kinh ngạc, nhiều như vậy sao.
Nhạc La ở bên cạnh phụ họa: “Phải như vậy mới không hạ thấp tranh của muội.”
Ngu gia định cư ở Nam Nghiêu nhiều năm, của cải đương nhiên nhiều, thứ mà họ thiếu là quyền hành, chứ không phải tiền bạc.
Hai bên đều không có dị nghị với định giá, thống nhất ngày nào sẽ giao tranh, lúc đấy Tương Nghi sẽ mang đến cho hắn ta.
Sau khi tạm biệt Ngu Hành Phong, Thang Ấu Ninh mới giải thích, nàng muốn mua quà cho Bạc Thời Diễn.
Tiền tiêu hàng tháng của nàng không tăng, trong phủ đã mua cho nàng rất nhiều quần áo trang sức, lại không dễ cầm đi tặng người khác.
Tương Nghi và Thập Lan đều đoán được, nên cũng không ngăn cản.
Tâm ý của chủ tử, bọn họ đều cảm thấy rất tốt.
Nhạc La tỏ ra thấu hiểu, giúp nàng lên kế hoạch: “Muội chuẩn bị mua thứ gì cho hắn?”
Thang Ấu Ninh thành thật lắc đầu: “Ta không biết.”
Đừng nói đến việc chọn quà cho nam tử, đến kinh nghiệm tặng quà nàng cũng không có dù chỉ một chút.
Nhạc La cũng vậy, có điều đối chiếu với những thứ mà lão gia nàng ấy nhận được, nghĩ một chút, nói: “Cũng chỉ là những thứ như phát quan, ngọc bội, vòng tay...”
Tương Nghi tiếp lời: “Vòng tay thường hợp với nam tử lớn tuổi.”
“Vậy thì không chọn vòng tay, đổi thành ngọc ban chỉ cũng được.” Nhạc La thấy cũng như nhau.
Thang Ấu Ninh không có ý kiến gì, cứ thế gật đầu: “Được.”
Đến lúc đó nàng đi chọn một mẫu, cũng không biết hắn có vui như lúc nàng nhận được hạt châu không?
**
Hiệp hai của trận đấu đánh mã cầu bắt đầu đúng giờ, hai người Thang Ấu Ninh vội vàng về kịp chỗ ngồi.
Trước khi không khí trận đấu nóng lên, bên Đại Yển đột nhiên có người bị thương.
Khi phải thay tuyển thủ dự bị, Y Mộ Qua đã mời Bạc Thời Diễn.
“Nghe nói Nhiếp chính vương cũng là anh hùng trên lưng ngựa, hôm nay tiểu vương có thể vinh hạnh được mở mang một phen không?”
Y Mộ Qua hỏi như vậy, khiến một số lão thần tử nhớ lại chuyện cách đây vài năm.
Bạc Thời Diễn lần đầu dẫn quân, khi đó chưa tới hai mươi tuổi.
Khi đó vùng biên giới thường xuyên bị các nước thù địch gây rối, ba lần đưa quân tiếp viện nhưng lần nào cũng thất bại, sĩ khí của đối phương dâng cao.
Tiên đế đã bắt đầu có dấu hiệu suy yếu thể chất, giao cho Bạc Thời Diễn cầm năm vạn quân, lệnh cho hắn tiến về phía trước, những người phản đối trong triều chiếm đa số.
Tuy nhiên, việc khăng khăng làm theo ý mình của Tiên đế đã không phải lần một lần hai, dốc lòng khuyên can cũng không có kết quả, mọi người chỉ có thể tiễn vị tướng trẻ này ra khỏi kinh thành.
Thời điểm đó, quả thực cũng không còn ai nữa.
Sau đó một loạt tin thắng trận lần lượt truyền về!
Nghe nói lực cánh tay của Bạc Thời Diễn hơn người, với một cây cung sắt, hắn có thể khiến tướng địch bị mũi tên xuyên qua cổ họng mà chết.
Tưởng rằng tấn công tầm xa là điểm mạnh của hắn, mới phát hiện chiến đấu ở khoảng cách gần càng mạnh hơn.
Thanh kiếm dài đó chém sắt như bùn, đi qua nơi nào, tay chân đều đứt lìa, máu bắn tung tóe ba thước.
Có rất nhiều tin đồn, nhưng các văn võ bá quan trong triều đều chưa từng được nhìn thấy.
Có lẽ tướng quân Chu Vệ Bình lúc trước từng vinh hạnh được chứng kiến, nên giờ đây rất phục tùng mệnh lệnh của Nhiếp chính vương.
Lúc này, Y Mộ Qua đưa ra lời mời, Bạc Thời Diễn đứng dậy, nhận lời hắn ta.
Nhiễm Tùng thấy vậy, vội vàng đi ra xe lấy y phục cưỡi ngựa để thuận tiện cho việc di chuyển, còn Mậu Lam đi dắt ngựa của Vương gia đến.
Thang Ấu Ninh đứng dậy theo, nhìn vị tiểu Hoàng tử dưới sân, lại nhìn Bạc Thời Diễn: “Ngài muốn xuống đó sao?”
“Ừm.”
Bạc Thời Diễn nhìn sang, tưởng nàng sẽ dặn dò điều gì, lại nhìn thấy ánh mắt của tiểu cô nương rơi vào vạt áo của hắn.
Mặc dù Thang Ấu Ninh không nói gì, nhưng lúc này, hắn có thể đoán được suy nghĩ của nàng.
Bạc Thời Diễn hơi mím môi, lạnh giọng nói: “Bổn vương không có ý định cởi trần, khiến nàng thất vọng rồi.”
“Hả?”
Thang Ấu Ninh bối rối ngước mắt lên, mặt bị hắn nhéo một cái.
Bạc Thời Diễn đánh úp xong xuôi, quay người rời đi.
Phía sau truyền tới lời căn dặn muộn màng của nàng: “Ngài phải trân trọng thân thể của mình, bị nhiều tiểu nương tử nhìn thấy không tốt đâu...”
“...” Bạc Thời Diễn rất muốn quay lại nhéo nàng một cái nữa.
Có Nhiếp chính vương gia nhập, trường đua ngựa gần như sục sôi vì phấn khích.
Đội của Tề Diệu Bạch không bị bỏ lại phía sau, lại có thêm trợ lực mạnh, nhóm người Y Mộ Qua tháo chạy.
Lúc đầu mọi người xì xào: “Nhiếp chính vương quanh năm xử lý việc nước, sao có nhiều thời gian cưỡi ngựa?”
Ai biết công sức rèn luyện cưỡi ngựa của Bạc Thời Diễn, không hề lãng phí một chút nào.
Hắn cực kỳ kỉ luật, thường dậy sớm luyện kiếm, mới có thể duy trì thể lực tốt như thế.
Trên trận đánh mã cầu, cho dù thiếu sự ăn ý, nhưng với kỹ năng và tốc độ của hắn cũng đủ bù đắp cho sự xa lạ của hắn với đồng đội.
Ngựa trắng hí vang, góc áo bay phần phật.
Trên khán đài đều kinh ngạc reo hò, mấy tiểu cô nương không khỏi nhớ lại cảnh tượng hoành tráng lúc Bạc Thời Diễn đắc thắng trở về thành.
Khi đó, các nữ lang không hề biết, Bạc Thời Diễn tuấn tú như vậy, không ai chuẩn bị túi thơm, chỉ có thể ném khăn tay của mình xuống.
Mà sau này, hắn một lần nữa xuất trận, đã trở thành Nhiếp chính vương, sau khi Tiên đế băng hà đã giúp tiểu Hoàng đế lên ngôi, tay dính không ít máu tươi.
Các cô nương ở kinh thành, sao có gan ném túi thơm cho hắn?
Bây giờ, nhìn dáng vẻ dũng mãnh đại sát tứ phương của hắn, mọi người đều thấy tiếc nuối, sát khí quá nặng, che lấp đi một thân thể tuấn tú.
Thang Ấu Ninh cũng xem rất chăm chú, nàng không ngờ, hắn lại lợi hại như vậy, khí phách nổi bật.
Chả trách được nhiều người tôn sùng như anh hùng.
Nàng đột nhiên biết nên tặng thứ gì cho hắn rồi.
Bạc Thời Diễn chiến thắng áp đảo, Y Mộ Qua trái lại rất thoải mái, tâm phục khẩu phục, thẳng thắn khen hắn là niềm hãnh diện của Đại Yển.
Nếu người ngoài muốn nghĩ đến Đại Yển, không thể chỉ nhìn vào tiểu Hoàng đế, không qua được Nhiếp chính vương sao được?
Cổ Lương quốc cũng không muốn nhai xương cứng, coi chừng răng không tốt, lại tự làm mình bị thương.
**
Thang Ấu Ninh ra khỏi cung, liền bắt đầu vẽ tranh.
Thỏa thuận với Ngu Hành Phong là hai ngày sau, mà sinh thần của Bạc Thời Diễn là nửa tháng sau.
Lấy được bạc, nàng còn rất nhiều thời gian.
Thứ nàng vẽ là trường đua ngựa, thảm cỏ xanh, khán đài cao.
Ngựa chạy trên đó như những con kiến nhỏ, bóng người cưỡi trên lưng ngựa cũng không thấy rõ, bắt mắt nhất chính là cây cầu trượng giơ cao trên tay.
Thang Ấu Ninh cảm thấy, nam tử sẽ thích trường đua ngựa hơn là cây anh đào.
Dù sao Ngu Hành Phong cũng trả ba trăm lượng, nàng phải vẽ thật đẹp.
Lúc Bạc Thời Diễn tới dùng bữa, tình cờ bắt gặp nàng đang thu dọn.
Ánh mắt hắn rơi vào con ngựa trắng trên tờ giấy, hỏi: “Đây là bổn vương?”
“Đúng thế, còn có người này là Tề thế tử.” Thang Ấu Ninh chỉ vào con ngựa màu táo đỏ.
Bạc Thời Diễn nhìn liếc qua, không mấy hứng thú: “Lên thức ăn đi.”
Gần đây hắn thường xuyên đến Tuyết Lô viên dùng bữa, nhưng không ngủ lại, đám người Tần bà tử cũng quen rồi.
Ra lệnh cho người mang thức ăn tới.
Thang Ấu Ninh rửa sạch đôi tay nhỏ nhắn, đi tới ngồi cạnh hắn.
Trong đầu nàng vẫn nghĩ tới cảnh tượng hoành tráng ở trường đua ngựa, nàng thấp giọng hỏi: “Vương gia, ta có thể học cưỡi ngựa không?”
Bạc Thời Diễn không nói có được hay không, chỉ quan sát nàng: “Nàng yếu ớt như vậy, sẽ phải chịu khổ.”
Cưỡi ngựa không vui như nàng nghĩ đâu.
Thang Ấu Ninh để hai tay lên bàn, vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu: “Ta không sợ khổ.”
Nghe vậy, Bạc Thời Diễn nhướng mày nói: “Trường đua ngựa của vương phủ ở Tây thành, có thể gọi Trần Kính sắp xếp để nàng qua đó.”
“Ngài đồng ý rồi?”
Thang Ấu Ninh mở to đôi mắt, chăm chú nhìn hắn, bỗng có một loại ảo giác, hình như nàng đưa ra yêu cầu gì, hắn đều sẽ đáp ứng.
Nàng quyết định, phải mua một món quà đắt tiền cho hắn.
Vốn định mua một chiếc yên ngựa tốt, bây giờ không bằng nâng cấp thành yên ngựa bằng vàng, sau đó khảm ngọc châu bảo thạch là được…
Bạc Thời Diễn thậm chí còn không biết rằng mình sắp nhận được một món quà sinh thần “nặng trĩu”, điều hắn nghĩ đến là hai quả cầu tuyết nặng trĩu trên người nàng.
Lưng ngựa rung lắc, tìm một nữ phu tử dạy… hắn hơi nhíu mày, đổi lời: “Bổn vương chưa đồng ý.”
Chung quy bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt, cho dù đối phương là nữ tử.
“Cái gì?” Thang Ấu Ninh khó hiểu.
Bạc Thời Diễn vắt chiếc khăn tay ướt, nói: “Sau này, bổn vương có thời gian rảnh sẽ dẫn nàng đi.”
Hắn đích thân dạy.
Thang Ấu Ninh nào biết, chỉ trong vài hơi thở vừa rồi, trong đầu người này đã lóe lên rất nhiều cảnh tượng.
Nàng chỉ vui vẻ gật đầu: “Đa tạ Vương gia!”
“Gọi Tương Vân Phường tới may đồ cưỡi ngựa cho nàng.” Hắn hy vọng những tú nương có kinh nghiệm, có thể thông minh một chút, Thang Ấu Ninh cần phải nịt ngực.
Việc này, chắc không phải đợi hắn dặn dò nữa nhỉ?
“Lại phải may quần áo mới?” Thang Ấu Ninh chưa từng có nhiều quần áo như vậy, nàng không thể mặc hết đâu.
Nàng đã quen với việc tiết kiệm, nói: “Tay nghề của Tương Xảo và Tương Nghi rất tốt, họ cũng có thể làm được.”
Tương Nghi? Bạc Thời Diễn từ chối nói: “Bọn họ không được.”
Đừng tưởng rằng hắn không biết chiếc váy bó sát eo trên người nàng, là do nha đầu này sắp xếp.
“Được thôi...”
Thang Ấu Ninh mơ hồ có cảm giác, Vương gia có thành kiến với Tương Nghi...?
Mùa thu đang đến gần, các học trò nên chuyên tâm ở nhà ôn tập, nhưng Ngu Thế Tân thấy được một cơ hội thích hợp để diện kiến mọi người như vậy, sao có thể bỏ qua.
Nên ông ta dẫn con trai mình đến.
Ngu Hành Phong không thích sự vội vàng của phụ thân, nhưng cũng không nói gì.
Lúc này Ngu Hành Phong bắt gặp hai vị nữ lang, lẽ ra phải cúi đầu tránh.
Chỉ có điều… hắn ta do dự một chút, chắp tay về phía Nhạc La và Thang Ấu Ninh nói: “Tiểu sinh mạo muội muốn hỏi, bức tranh mà ta nhìn thấy trong tay Huyện chúa ngày hôm đó, là do Thang nương tử vẽ sao?”
Ngu Hành Phong bị bức tranh gây ấn tượng mạnh, vốn muốn nhờ người đi nghe ngóng tìm hiểu, ai ngờ hai ngày sau, có tin đồn truyền ra về sự công nhận của Như Ý phu nhân dành cho Thang nương tử.
Hắn ta vốn không chắc bức tranh đó có phải do Thang nương tử vẽ, chỉ là hôm nay bắt gặp Huyện chúa thân thiết với nàng, mới nghĩ ra.
“Bức tranh gì?” Thang Ấu Ninh không quen biết hắn ta, vẻ mặt bối rối.
Nhạc La ghé sát vào cắn tai nàng: “Chính là đệ đệ của Ngu nương tử mà ta từng kể với muội đó.”
Thang Ấu Ninh nhớ tới chuyện đó, Nhạc La nói hắn ta khen nàng, lập tức mỉm cười thừa nhận: “Là ta vẽ đó.”
Nàng hoàn toàn không biết che giấu sắc mặt, được khen ngợi liền vui vẻ, một nụ cười xinh xắn nở trên khuôn mặt mềm mại.
Ngu Hành Phong không dám nhìn thẳng nàng, từ trước đến nay hắn ta không thích nữ tử quá xinh đẹp, ỷ vào sắc đẹp mà kiêu ngạo, dùng nhan sắc để lấy lòng người khác...
Nhưng nàng dường như có chút khác biệt.
Thế giới trong tranh của nàng tươi sáng rạng rỡ.
“Tiểu sinh đường đột, không biết Thang nương tử, có thể bán cho ta một bức tranh không?”
Ngu Hành Phong chắp tay cúi đầu, đầy đủ lễ giáo.
Huyện chúa Nhạc La nghe vậy, lập tức nhướng mày: “Khẩu khí ngươi lớn quá nhỉ? Muốn người ta hạ mình bán tranh cho ngươi? Còn không mau cút khỏi đây!”
“Tiểu sinh tuyệt đối không có ý như vậy, chỉ là đặc biệt thích tranh của Thang nương tử, muốn giữ một bản để học hỏi.” Ngu Hành Phong trả lời.
Tương Nghi cau mày, xua tay nói: “Cảm tạ lang quân cất nhắc, nương tử của chúng ta không bán tranh, đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”
Ngu Hành Phong cũng biết không ổn, thở dài nói: “Là tiểu sinh mạo phạm rồi.”
Thang Ấu Ninh sững sờ, mới phản ứng được ý của hắn ta.
Mở miệng giữ người lại, hỏi: “Ngươi có thể trả bao nhiêu bạc?”
“Hả?” Vài người sửng sốt.
Nhạc La kéo nàng, nói: “Muội đừng hồ đồ, bán tranh cho loại người này làm gì?”
Chẳng lẽ ngốc tới mức được hắn ta khen ngợi vài câu liền nghĩ hắn ta là người tốt!
Thang Ấu Ninh lắc đầu, giải thích: “Ta muốn tự mình kiếm chút bạc.”
Mua quà sinh thần cho Vương gia.
Hiện tại nàng có rất ít bạc, nhũ nương giữ bạc cho nàng để sau này dưỡng lão, ngày thường đều rất tiết kiệm.
Thậm chí trước khi Tần bà tử sinh bệnh, thỉnh thoảng ở Trác Hòa viện, bà ấy phải làm thêm mấy món thêu thùa để hỗ trợ chi phí cho viện.
Thang Ấu Ninh không thể giúp được gì, cũng nhận thức được “bản thân rất nghèo.”
Bây giờ cuộc sống tốt hơn rồi, cơm ăn áo mặc phương tiện đi lại cũng khác trước, nhưng vẫn không thể dùng số bạc mà nhũ nương đã vất vả tiết kiệm.
Những lý do này, Thang Ấu Ninh không nói rõ, Nhạc La cũng sẽ không truy hỏi đến cùng tại sao nàng lại muốn tự kiếm bạc.
Nàng ta lập tức vỗ ngực nói: “Vậy muội cũng đừng bán cho hắn ta, bán cho ta không tốt sao, bao nhiêu tranh ta lấy hết!”
Tiểu Huyện chủ giàu có hào sảng, Thang Ấu Ninh chớp chớp hàng mi dài, cười nói: “Tỷ là bạn ta, không cần mua, ta tặng cho tỷ.”
Nhạc La nghe được lời này liền cảm động: “Hu hu, muội tốt với ta quá...”
“Tỷ cũng rất tốt.” Nàng có thể cảm nhận được, đối phương không ghét bỏ nàng vụng về.
Nghe được cuộc nói chuyện đơn thuần này, Ngu Hành Phong thấy hổ thẹn với suy nghĩ trước đây của mình.
Vốn dĩ hắn ta cho rằng, Thang di nương là hồ ly tuyệt sắc, rất giỏi trong việc quyến rũ người, khiến tỷ tỷ hắn không có cơ hội.
Bây giờ xem ra là Nhiếp chính vương không có ý gì với tỷ tỷ.
Hắn ta thu lại suy nghĩ, hắng giọng nói: “Tiểu sinh nguyện trả ba trăm lượng mua một bức tranh của Thang nương tử.”
“Ba trăm lượng?” Thang Ấu Ninh kinh ngạc, nhiều như vậy sao.
Nhạc La ở bên cạnh phụ họa: “Phải như vậy mới không hạ thấp tranh của muội.”
Ngu gia định cư ở Nam Nghiêu nhiều năm, của cải đương nhiên nhiều, thứ mà họ thiếu là quyền hành, chứ không phải tiền bạc.
Hai bên đều không có dị nghị với định giá, thống nhất ngày nào sẽ giao tranh, lúc đấy Tương Nghi sẽ mang đến cho hắn ta.
Sau khi tạm biệt Ngu Hành Phong, Thang Ấu Ninh mới giải thích, nàng muốn mua quà cho Bạc Thời Diễn.
Tiền tiêu hàng tháng của nàng không tăng, trong phủ đã mua cho nàng rất nhiều quần áo trang sức, lại không dễ cầm đi tặng người khác.
Tương Nghi và Thập Lan đều đoán được, nên cũng không ngăn cản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm ý của chủ tử, bọn họ đều cảm thấy rất tốt.
Nhạc La tỏ ra thấu hiểu, giúp nàng lên kế hoạch: “Muội chuẩn bị mua thứ gì cho hắn?”
Thang Ấu Ninh thành thật lắc đầu: “Ta không biết.”
Đừng nói đến việc chọn quà cho nam tử, đến kinh nghiệm tặng quà nàng cũng không có dù chỉ một chút.
Nhạc La cũng vậy, có điều đối chiếu với những thứ mà lão gia nàng ấy nhận được, nghĩ một chút, nói: “Cũng chỉ là những thứ như phát quan, ngọc bội, vòng tay...”
Tương Nghi tiếp lời: “Vòng tay thường hợp với nam tử lớn tuổi.”
“Vậy thì không chọn vòng tay, đổi thành ngọc ban chỉ cũng được.” Nhạc La thấy cũng như nhau.
Thang Ấu Ninh không có ý kiến gì, cứ thế gật đầu: “Được.”
Đến lúc đó nàng đi chọn một mẫu, cũng không biết hắn có vui như lúc nàng nhận được hạt châu không?
**
Hiệp hai của trận đấu đánh mã cầu bắt đầu đúng giờ, hai người Thang Ấu Ninh vội vàng về kịp chỗ ngồi.
Trước khi không khí trận đấu nóng lên, bên Đại Yển đột nhiên có người bị thương.
Khi phải thay tuyển thủ dự bị, Y Mộ Qua đã mời Bạc Thời Diễn.
“Nghe nói Nhiếp chính vương cũng là anh hùng trên lưng ngựa, hôm nay tiểu vương có thể vinh hạnh được mở mang một phen không?”
Y Mộ Qua hỏi như vậy, khiến một số lão thần tử nhớ lại chuyện cách đây vài năm.
Bạc Thời Diễn lần đầu dẫn quân, khi đó chưa tới hai mươi tuổi.
Khi đó vùng biên giới thường xuyên bị các nước thù địch gây rối, ba lần đưa quân tiếp viện nhưng lần nào cũng thất bại, sĩ khí của đối phương dâng cao.
Tiên đế đã bắt đầu có dấu hiệu suy yếu thể chất, giao cho Bạc Thời Diễn cầm năm vạn quân, lệnh cho hắn tiến về phía trước, những người phản đối trong triều chiếm đa số.
Tuy nhiên, việc khăng khăng làm theo ý mình của Tiên đế đã không phải lần một lần hai, dốc lòng khuyên can cũng không có kết quả, mọi người chỉ có thể tiễn vị tướng trẻ này ra khỏi kinh thành.
Thời điểm đó, quả thực cũng không còn ai nữa.
Sau đó một loạt tin thắng trận lần lượt truyền về!
Nghe nói lực cánh tay của Bạc Thời Diễn hơn người, với một cây cung sắt, hắn có thể khiến tướng địch bị mũi tên xuyên qua cổ họng mà chết.
Tưởng rằng tấn công tầm xa là điểm mạnh của hắn, mới phát hiện chiến đấu ở khoảng cách gần càng mạnh hơn.
Thanh kiếm dài đó chém sắt như bùn, đi qua nơi nào, tay chân đều đứt lìa, máu bắn tung tóe ba thước.
Có rất nhiều tin đồn, nhưng các văn võ bá quan trong triều đều chưa từng được nhìn thấy.
Có lẽ tướng quân Chu Vệ Bình lúc trước từng vinh hạnh được chứng kiến, nên giờ đây rất phục tùng mệnh lệnh của Nhiếp chính vương.
Lúc này, Y Mộ Qua đưa ra lời mời, Bạc Thời Diễn đứng dậy, nhận lời hắn ta.
Nhiễm Tùng thấy vậy, vội vàng đi ra xe lấy y phục cưỡi ngựa để thuận tiện cho việc di chuyển, còn Mậu Lam đi dắt ngựa của Vương gia đến.
Thang Ấu Ninh đứng dậy theo, nhìn vị tiểu Hoàng tử dưới sân, lại nhìn Bạc Thời Diễn: “Ngài muốn xuống đó sao?”
“Ừm.”
Bạc Thời Diễn nhìn sang, tưởng nàng sẽ dặn dò điều gì, lại nhìn thấy ánh mắt của tiểu cô nương rơi vào vạt áo của hắn.
Mặc dù Thang Ấu Ninh không nói gì, nhưng lúc này, hắn có thể đoán được suy nghĩ của nàng.
Bạc Thời Diễn hơi mím môi, lạnh giọng nói: “Bổn vương không có ý định cởi trần, khiến nàng thất vọng rồi.”
“Hả?”
Thang Ấu Ninh bối rối ngước mắt lên, mặt bị hắn nhéo một cái.
Bạc Thời Diễn đánh úp xong xuôi, quay người rời đi.
Phía sau truyền tới lời căn dặn muộn màng của nàng: “Ngài phải trân trọng thân thể của mình, bị nhiều tiểu nương tử nhìn thấy không tốt đâu...”
“...” Bạc Thời Diễn rất muốn quay lại nhéo nàng một cái nữa.
Có Nhiếp chính vương gia nhập, trường đua ngựa gần như sục sôi vì phấn khích.
Đội của Tề Diệu Bạch không bị bỏ lại phía sau, lại có thêm trợ lực mạnh, nhóm người Y Mộ Qua tháo chạy.
Lúc đầu mọi người xì xào: “Nhiếp chính vương quanh năm xử lý việc nước, sao có nhiều thời gian cưỡi ngựa?”
Ai biết công sức rèn luyện cưỡi ngựa của Bạc Thời Diễn, không hề lãng phí một chút nào.
Hắn cực kỳ kỉ luật, thường dậy sớm luyện kiếm, mới có thể duy trì thể lực tốt như thế.
Trên trận đánh mã cầu, cho dù thiếu sự ăn ý, nhưng với kỹ năng và tốc độ của hắn cũng đủ bù đắp cho sự xa lạ của hắn với đồng đội.
Ngựa trắng hí vang, góc áo bay phần phật.
Trên khán đài đều kinh ngạc reo hò, mấy tiểu cô nương không khỏi nhớ lại cảnh tượng hoành tráng lúc Bạc Thời Diễn đắc thắng trở về thành.
Khi đó, các nữ lang không hề biết, Bạc Thời Diễn tuấn tú như vậy, không ai chuẩn bị túi thơm, chỉ có thể ném khăn tay của mình xuống.
Mà sau này, hắn một lần nữa xuất trận, đã trở thành Nhiếp chính vương, sau khi Tiên đế băng hà đã giúp tiểu Hoàng đế lên ngôi, tay dính không ít máu tươi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các cô nương ở kinh thành, sao có gan ném túi thơm cho hắn?
Bây giờ, nhìn dáng vẻ dũng mãnh đại sát tứ phương của hắn, mọi người đều thấy tiếc nuối, sát khí quá nặng, che lấp đi một thân thể tuấn tú.
Thang Ấu Ninh cũng xem rất chăm chú, nàng không ngờ, hắn lại lợi hại như vậy, khí phách nổi bật.
Chả trách được nhiều người tôn sùng như anh hùng.
Nàng đột nhiên biết nên tặng thứ gì cho hắn rồi.
Bạc Thời Diễn chiến thắng áp đảo, Y Mộ Qua trái lại rất thoải mái, tâm phục khẩu phục, thẳng thắn khen hắn là niềm hãnh diện của Đại Yển.
Nếu người ngoài muốn nghĩ đến Đại Yển, không thể chỉ nhìn vào tiểu Hoàng đế, không qua được Nhiếp chính vương sao được?
Cổ Lương quốc cũng không muốn nhai xương cứng, coi chừng răng không tốt, lại tự làm mình bị thương.
**
Thang Ấu Ninh ra khỏi cung, liền bắt đầu vẽ tranh.
Thỏa thuận với Ngu Hành Phong là hai ngày sau, mà sinh thần của Bạc Thời Diễn là nửa tháng sau.
Lấy được bạc, nàng còn rất nhiều thời gian.
Thứ nàng vẽ là trường đua ngựa, thảm cỏ xanh, khán đài cao.
Ngựa chạy trên đó như những con kiến nhỏ, bóng người cưỡi trên lưng ngựa cũng không thấy rõ, bắt mắt nhất chính là cây cầu trượng giơ cao trên tay.
Thang Ấu Ninh cảm thấy, nam tử sẽ thích trường đua ngựa hơn là cây anh đào.
Dù sao Ngu Hành Phong cũng trả ba trăm lượng, nàng phải vẽ thật đẹp.
Lúc Bạc Thời Diễn tới dùng bữa, tình cờ bắt gặp nàng đang thu dọn.
Ánh mắt hắn rơi vào con ngựa trắng trên tờ giấy, hỏi: “Đây là bổn vương?”
“Đúng thế, còn có người này là Tề thế tử.” Thang Ấu Ninh chỉ vào con ngựa màu táo đỏ.
Bạc Thời Diễn nhìn liếc qua, không mấy hứng thú: “Lên thức ăn đi.”
Gần đây hắn thường xuyên đến Tuyết Lô viên dùng bữa, nhưng không ngủ lại, đám người Tần bà tử cũng quen rồi.
Ra lệnh cho người mang thức ăn tới.
Thang Ấu Ninh rửa sạch đôi tay nhỏ nhắn, đi tới ngồi cạnh hắn.
Trong đầu nàng vẫn nghĩ tới cảnh tượng hoành tráng ở trường đua ngựa, nàng thấp giọng hỏi: “Vương gia, ta có thể học cưỡi ngựa không?”
Bạc Thời Diễn không nói có được hay không, chỉ quan sát nàng: “Nàng yếu ớt như vậy, sẽ phải chịu khổ.”
Cưỡi ngựa không vui như nàng nghĩ đâu.
Thang Ấu Ninh để hai tay lên bàn, vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu: “Ta không sợ khổ.”
Nghe vậy, Bạc Thời Diễn nhướng mày nói: “Trường đua ngựa của vương phủ ở Tây thành, có thể gọi Trần Kính sắp xếp để nàng qua đó.”
“Ngài đồng ý rồi?”
Thang Ấu Ninh mở to đôi mắt, chăm chú nhìn hắn, bỗng có một loại ảo giác, hình như nàng đưa ra yêu cầu gì, hắn đều sẽ đáp ứng.
Nàng quyết định, phải mua một món quà đắt tiền cho hắn.
Vốn định mua một chiếc yên ngựa tốt, bây giờ không bằng nâng cấp thành yên ngựa bằng vàng, sau đó khảm ngọc châu bảo thạch là được…
Bạc Thời Diễn thậm chí còn không biết rằng mình sắp nhận được một món quà sinh thần “nặng trĩu”, điều hắn nghĩ đến là hai quả cầu tuyết nặng trĩu trên người nàng.
Lưng ngựa rung lắc, tìm một nữ phu tử dạy… hắn hơi nhíu mày, đổi lời: “Bổn vương chưa đồng ý.”
Chung quy bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt, cho dù đối phương là nữ tử.
“Cái gì?” Thang Ấu Ninh khó hiểu.
Bạc Thời Diễn vắt chiếc khăn tay ướt, nói: “Sau này, bổn vương có thời gian rảnh sẽ dẫn nàng đi.”
Hắn đích thân dạy.
Thang Ấu Ninh nào biết, chỉ trong vài hơi thở vừa rồi, trong đầu người này đã lóe lên rất nhiều cảnh tượng.
Nàng chỉ vui vẻ gật đầu: “Đa tạ Vương gia!”
“Gọi Tương Vân Phường tới may đồ cưỡi ngựa cho nàng.” Hắn hy vọng những tú nương có kinh nghiệm, có thể thông minh một chút, Thang Ấu Ninh cần phải nịt ngực.
Việc này, chắc không phải đợi hắn dặn dò nữa nhỉ?
“Lại phải may quần áo mới?” Thang Ấu Ninh chưa từng có nhiều quần áo như vậy, nàng không thể mặc hết đâu.
Nàng đã quen với việc tiết kiệm, nói: “Tay nghề của Tương Xảo và Tương Nghi rất tốt, họ cũng có thể làm được.”
Tương Nghi? Bạc Thời Diễn từ chối nói: “Bọn họ không được.”
Đừng tưởng rằng hắn không biết chiếc váy bó sát eo trên người nàng, là do nha đầu này sắp xếp.
“Được thôi...”
Thang Ấu Ninh mơ hồ có cảm giác, Vương gia có thành kiến với Tương Nghi...?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro