Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 37
2024-10-24 13:20:07
Sau trận thi đấu mã cầu, mùa hè nóng bức lặng lẽ trôi qua, kỳ thi hương chính thức bắt đầu rồi.
Trước Tết Trung Thu, mọi việc liên quan đến các hạng khoa khảo và quy trình công bố kết quả thi đã được hoàn tất. Khắp kinh thành, đâu đâu cũng bàn tán về chuyện thi cử.
Mọi người say sưa bàn luận về những ứng cử viên đoạt giải nhất.
Trong chuyện này, Ngu Hành Phong là án thủ của Nam Nghiêu, được bàn tán khá nhiều.
Dù sao Ngu gia cũng là dòng dõi thư hương, từ đời tổ tông bọn họ đã có vài người làm sơn trưởng, Ngu Thế Tân tuy không được tính là có học trò khắp thiên hạ, nhưng đệ tử của ông ta cũng trải rộng ở khắp nơi.
Thang Ấu Ninh bảo Tương Nghi mang bức tranh đi giao dịch với Ngu Hành Phong, còn mình thì chờ ở trong quán trà khác.
Bây giờ nàng muốn ra khỏi phủ cũng khá dễ dàng, nói với Trần quản gia một tiếng, là có thể sắp xếp xe ngựa đi ra ngoài.
Chưa uống hết một bình trà, Tương Nghi đã cầm ba trăm lượng trở về.
Thang Ấu Ninh cầm đống vàng nặng trịch, chợt có chút thấp thỏm: “... Có đắt quá không nhỉ?”
Tranh của nàng thật sự đáng giá như vậy sao?
Mặc dù là đối phương chủ động ra giá, nhưng nàng đã hoàn toàn không do dự mà đồng ý.
“Sao nương tử lại nghĩ vậy?” Tương Nghi mỉm cười giải thích: “Nguyên liệu mà Vương phủ cung cấp đều rất quý giá, đá Khổng Tước Thanh Kim, phấn vỏ sò, trăm năm không phai màu, nếu bảo quản tốt, còn có thể để được lâu hơn nữa!”
Thập Lan cũng nói: “Ngàn vàng khó mua được sở thích, Ngu lang quân là người biết nhìn hàng.”
Thang Ấu Ninh nghe các nàng ấy nói như vậy, rất nhanh liền vứt bỏ chút lo lắng kia đi, cười ngây ngô.
Đây là lần đầu tiên nàng tự kiếm được một khoản tiền.
Họ lập tức ra khỏi quán trà, chuẩn bị đến Thiên Bảo Các xem thử.
Trên đường rất trùng hợp, lại gặp được Tề Diệu Bạch.
Tề Diệu Bạch đang cùng một đám tiểu lang quân tiêu khiển giết thời gian, chính là mấy người cùng đội tập luyện mã cầu với hắn ta.
Cách một khoảng, hắn ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng của Thang Ấu Ninh.
Ngay lập tức, hắn ta đổi giọng, lấy cớ nhớ ra một việc gấp, xua tay đuổi mấy người kia đi.
Tề Diệu Bạch sửa sang lại vạt áo, thong thả bước về phía trước.
Lúc này Thang Ấu Ninh mới nhìn thấy hắn ta: “Tề thế tử.”
Đôi mắt to tròn của nàng đảo một vòng quanh người hắn ta, Tề Diệu Bạch biết ngay nàng đang tìm cái gì, khẽ cười nói: “Hôm nay Tia Chớp không đi theo, nó có thai rồi.”
Đây là điều khiến Thang Ấu Ninh bất ngờ, nàng nghiêng đầu: “Tia Chớp là con cái à?”
Tề Diệu Bạch gật đầu, nhưng nhấn mạnh: “Nó rất thông minh cũng rất khỏe, không thua chó đực.”
“Vậy...” Thang Ấu Ninh không biết chó mang thai thì nên làm gì, bèn hỏi: “Có cần bồi bổ cho nó không?”
Việc này đương nhiên Tề Diệu Bạch đã giao phó sẵn, sẽ có người chăm sóc Tia Chớp.
Hắn ta thấy nàng thật lòng yêu thích chú chó lớn nhà mình, cười nói: “Đến lúc chó con ra đời, nàng có muốn nhận nuôi một con không?”
Thang Ấu Ninh mím môi, lắc đầu tiếc nuối.
Tề Diệu Bạch tưởng rằng nàng sợ chó con khó nuôi dưỡng, đang định mở miệng thuyết phục, thì nghe nàng nói: “Vương gia sẽ không đồng ý đâu.”
Hắn ta không khỏi nghẹn lời, đáng ghét, sao Bạc Thời Diễn có thể nhẫn tâm từ chối nàng ấy chứ!
Hai người không tiếp tục chủ đề về Tia Chớp nữa, Tề Diệu Bạch biết Thang Ấu Ninh muốn đặt làm một bộ yên ngựa, nên giới thiệu với nàng: “Ta biết một cửa hàng, tay nghề rất tốt, nàng muốn đi xem một chút không?”
Thang Ấu Ninh đang lo lắng không biết chọn lựa như thế nào, nghe vậy đồng ý ngay, vô cùng cảm kích.
Tề Diệu Bạch nói cửa hàng kia ngay tại Nhạc An phường, phố xá nhộn nhịp, ngõ nhỏ thông nhau, cửa hàng san sát.
Nếu không phải người quen thuộc với nơi đây, đi lòng vòng rất dễ bị lạc.
Thang Ấu Ninh được dẫn vào xưởng làm yên ngựa, chưởng quầy vừa thấy là Tề Diệu Bạch đến, vội vàng chạy ra nghênh đón.
Công tử nhà giàu ở kinh thành, nhiều người thích đặt đồ riêng, Tề Diệu Bạch cũng không ngoại lệ, nhưng lại là một ngoại lệ, đại khái hắn ta là người bình dị nhất trong đám nhà giàu này.
Ví dụ như hắn ta không coi tiền như rác, sẽ trả giá, nhưng cũng chỉ hào phóng với chó của mình.
Thang Ấu Ninh nói muốn đặt làm một cái yên ngựa vàng, mặt trên khảm bảo thạch tinh xảo, yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần làm nổi bật ra chữ “quý giá” là được.
Cái này mới có thể xứng với thân phận của Vương gia, nàng đang muốn đáp lễ.
Tiểu nương tử mặt mày non nớt, vừa nhìn đã biết là người không sành sỏi, lại không biết cách trả giá.
Tề Diệu Bạch xắn tay áo túm lấy chưởng quầy, không những bắt đối phương giảm giá mà còn phải tặng thêm một vật trang trí cùng kiểu với yên ngựa.
Món đồ nhỏ bé này đối với bọn họ mà nói rất đơn giản, nhưng ý nghĩa lại rất tốt đẹp, giống như chiếc bàn tính bằng vàng nhỏ, có thể mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi.
“Ôi Tề thế tử, của hàng nhỏ bé này của ta, sao có thể bớt nhiều như vậy được...”
Chưởng quầy ngoài miệng liên tục than vãn, nói rằng sợ lỗ vốn, nhưng rồi vẫn đồng ý.
Thang Ấu Ninh bảo Tương Nghi trả tiền đặt cọc, rồi quay đầu nhỏ giọng hỏi Tề Diệu Bạch: “Ông ta sợ ngài à?”
“Sao ông ta có thể sợ ta chứ?” Tề Diệu Bạch lắc đầu khẽ cười: “Kẻ buôn bán chỉ biết lợi nhuận, dù kiếm được tiền cũng phải kêu lỗ, mặc kệ ông ta đi!”
Thang Ấu Ninh có vẻ hiểu, chưởng quầy không phải là không muốn chuyện mua bán này, cũng không bị thân phận của Tề thế tử ức hiếp, ông ta đang diễn trò mà thôi.
Đặt xong yên ngựa dát vàng, còn có thể được tặng thêm một món đồ trang trí nhỏ, Thang Ấu Ninh rất hài lòng, lại cảm ơn Tề Diệu Bạch một lần nữa.
Đến lúc nàng phải về rồi, mấy ngày nữa Tương Nghi đến lấy hàng là được.
Tề Diệu Bạch bất đắc dĩ dừng bước, chia tay nàng.
Đứng ở góc đường đưa mắt nhìn nàng rời đi, trong lòng hắn có chút lưu luyến.
Tuy rằng Vương gia nói ‘Những chuyện này không cần bẩm báo với hắn’, nhưng Thập Lan vẫn không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ: “Nương tử, sau này nên ít làm phiền Tề thế tử một chút.”
Lang quân mới lớn, đang trong giai đoạn rung động đầu đời. Nếu không sớm giữ khoảng cách với hắn ta, e rằng sẽ rước lấy họa.
Thang Ấu Ninh không hiểu lắm sự lo lắng của Thập Lan, nhưng nàng gật đầu, chậm rãi nói thêm: “Không thể thường xuyên làm phiền người khác.”
Mọi việc đều có qua có lại, nàng lại không thể giúp được gì cho bọn họ.
Thập Lan nghe vậy cười: “Nương tử muốn làm gì, cứ dặn dò Thập Lan, nhất định Thập Lan sẽ hoàn thành.”
Thập Lan không dám nhận là quá am hiểu kinh thành, nhưng vài chuyện nhỏ nhặt, sao có thể không biết chứ?
Chủ tớ ba người thực ra cũng không vội hồi phủ, Thang Ấu Ninh hiếm khi có cơ hội được ra ngoài, ba trăm lượng cũng chưa tiêu hết, liền dẫn các nàng ấy đi Phúc Mãn Lâu ăn gì đó.
Giờ nàng chỉ biết mỗi chỗ này, còn lại cũng chưa từng đến nơi nào khác.
Tương Nghi và Thập Lan nhìn nhau cười: “Khiến nương tử tốn kém rồi.”
Thang Ấu Ninh cười tít mắt: “Còn phải gói mang về, cho nhũ nương và Tương Xảo ăn nữa.”
Nàng bắt đầu cảm nhận được thú vui tiêu tiền.
*
Phúc Mãn Lâu ở Trường Gia phường, khi xe ngựa đi qua, đột nhiên bị chặn đường.
Tiếng ồn ào vang lên phía trước, không biết đã xảy ra chuyện gì, người đi đường dừng lại trên đường phố rộng lớn, không thể đi qua được.
Thập Lan vén rèm trúc lên nhìn, nàng ấy có thị lực rất tốt: “Có người đang đánh nhau phía trước.”
“Cái gì?” Thang Ấu Ninh chưa thấy đánh nhau bao giờ, cũng tiến đến bên cửa sổ xem trò vui.
“Nhìn y phục của bọn họ, là học trò của Quốc Tử Giám.” Thập Lan nhận ra.
Con phố này vừa hay là nơi Thang Ấu Ninh từng tới, hiệu sách Văn Huy Đường nằm ở chỗ này, Quốc Tử Giám cũng rất gần.
Không chỉ có Thập Lan nhận ra, những người xung quanh cũng nhận ra.
Các học trò tới lui mỗi ngày, là nguồn khách chính của rất nhiều quán ăn nhỏ.
Đánh nhau cũng chẳng có gì là lạ, người trẻ tuổi sức lực dồi dào, cho dù là người đọc sách, cũng có lúc bốc đồng.
Nhưng bọn họ cứ tiếp tục đánh như vậy, liệu có xảy ra chuyện gì không?
Người qua đường chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.
Thang Ấu Ninh vừa nghe, vừa nhìn.
Bỗng nhiên, nàng khựng lại, quay đầu sang: “Thập Lan, hình như ta nhìn thấy huynh trưởng của ta.”
“Huynh trưởng của nương tử? Đại lang quân Thang gia?”
Thập Lan suy nghĩ một chút, đỡ Thang Ấu Ninh xuống xe xem tình hình, để nàng quyết định có nên nhúng tay vào hay không.
Đúng lúc này, “chiến cuộc” phía trước xe ngựa đã lan rộng ra, những kẻ đánh không lại chửi rủa rồi bỏ chạy.
Thang Ấu Ninh cứ như vậy đối mặt trực diện với Thang Dịch Tông.
Hai huynh muội hai năm không gặp, cái nhìn đầu tiên đều có chút ngạc nhiên và nghi ngờ.
Một bên má Thang Dịch Tông bị đánh đỏ lên, phỏng chừng ngày mai sẽ sưng tấy, hiện vết bầm tím.
Hắn ta phản ứng rất nhanh, vội vàng chạy về phía Thang Ấu Ninh, miệng lớn tiếng gọi: “Muội muội, muội tới thật đúng lúc!”
Đằng sau Thang Dịch Tông có người đuổi theo, hung hăng nói: “Thiên vương lão tử đến cũng không cứu được ngươi!”
“Ngươi dám?” Thang Dịch Tông quay đầu lại hừ với tên kia một tiếng: “Muội muội ta là người của phủ Nhiếp Chính Vương, ta là đại cữu ca của phủ Nhiếp Chính Vương, ngươi dám động thủ thử xem!”
Hắn ta nói xong, chạy đến bên cạnh Thang Ấu Ninh, đưa tay định đẩy nàng ra.
Thập Lan kịp phản ứng, tốc độ ra tay của nàng ấy, nhanh hơn hắn ta gấp nhiều lần, Thang Dịch Tông chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, cánh tay đã bị người cưỡng chế bẻ ngược ra sau.
“A a a...” Thang Dịch Tông không kịp đề phòng, vẻ mặt đau đớn kêu lên.
Thư sinh đuổi theo hắn ta cũng ngừng lại, quan sát ba tiểu nương tử trước mặt.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên trên rèm xe ngựa là biểu tượng của phủ Nhiếp chính Vương!
Nhưng hiện tại là...
Thập Lan không rõ ràng về gia thế Thang gia, cũng không biết ân oán năm xưa giữa Thang Ấu Ninh và nhà đích mẫu, nhưng cũng ngầm hiểu mối quan hệ giữa họ không tốt.
Nếu không, sao lại lâu như vậy không hỏi thăm lấy một câu? Hơn nữa, vị đại lang quân này, vừa chạy đến đây đã muốn đẩy muội muội ra ngoài.
Hắn ta không hề do dự chút nào, có thể thấy đây là chuyện thường tình!
Thập Lan hơi dùng lực trên tay, Thang Dịch Tông lập tức nhăn mặt, một thư sinh, tứ chi bất lực, sao chịu nổi sự tác động của người tập võ.
“Buông ra, buông ra! Ta là thân ca của thê tử các ngươi...”
“Vừa rồi ngươi định làm gì?” Thập Lan hừ lạnh một tiếng, cố ý tăng thêm sức lực.
Mặt Thang Dịch Tông đỏ bừng, hiển nhiên rất khó chịu.
Thấy tình cảnh này, những người kêu gào muốn đánh người ngược lại dừng tay.
Bọn họ liếc nhau, đương nhiên biết Thang di nương của phủ Nhiếp Chính Vương, chính là xuất thân từ Thang gia.
Chẳng qua song phương không có qua lại gì.
Lúc này, bọn họ thấy biểu tượng của Nhiếp chính vương phủ, còn có người biết võ đi theo, nên tạm thời tha cho hắn ta một mạng.
Mấy người kia đều lui đi, Thang Ấu Ninh lên tiếng: “Thập Lan, thả huynh ấy ra đi.”
Có câu nói này, Thang Dịch Tông mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta phẫn nộ ngẩng đầu, không dám chửi mắng, chỉ nhìn quanh một vòng, nghiến răng nói: “Muội muội hiện giờ đã khác xưa, ngay cả Tư Vân cũng không cần nữa, đổi thành mấy người lợi hại này?”
Đây mà là nha hoàn à!
“Huynh đang đánh nhau với người ta.” Thang Ấu Ninh nhìn hắn ta, nói: “Đánh xong thì về đi.”
Cũng không định hỏi thêm nửa câu.
Thang Dịch Tông lại muốn tiến lên hàn huyên với nàng: “Huynh trưởng có chuyện muốn nói với muội, hay là đến tửu lầu nói chuyện đi?”
Thang Ấu Ninh lắc đầu nói: “Ta không muốn đi.”
“Không muốn đi?” Thang Dịch Tông lập tức nghiêm mặt: “Lâu rồi không gặp, đến lời của huynh trưởng cũng không nghe nữa sao?”
Tương Nghi cười, đỡ Thang Ấu Ninh, hỏi: “Nương tử, vị này là huynh trưởng nào vậy?”
Lời nói khá là khiếm nhã, Thang Dịch Tông cảm thấy mất mặt, chỉ vào Tương Nghi: “Ngươi là hạ nhân, sao dám nói chuyện với ta như vậy? Đây là loại nha hoàn gì thế! Đồ điêu nô hỗn láo với chủ!”
Thang Ấu Ninh vốn không giỏi tranh cãi, quay sang Tương Nghi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Còn phải đến Phúc Mãn Lâu mua điểm tâm về ăn, nàng không muốn nói nhiều với huynh ấy.
Tương Nghi thấy nàng không bị đại lang quân Thang gia dụ đi, nhất thời yên tâm, cười nói: “Vậy mau đỡ nương tử lên xe.”
Thang Dịch Tông thấy bọn họ sắp đi, đương nhiên có lời muốn nói, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Thập Lan đã lạnh mặt chắn trước mặt hắn ta.
Thập Lan có khuôn mặt tròn trịa, nghiêm mặt cũng không hung dữ mấy.
Nhưng những kẻ từng nếm trải sức mạnh của nàng ấy, nào dám coi thường nàng ấy.
Thập Lan nhìn chằm chằm Thang Dịch Tông, nói: “Nương tử từ trước đến nay nhu thuận, không bao giờ lợi dụng danh hiệu vương phủ để làm gì, ngươi dám tự xưng là đại cữu ca?”
Huynh đệ ruột của chính thê mới được gọi là đại cữu ca.
Thang Dịch Tông biết mình đã quá lời, hắn ta nói bậy bạ có thể sẽ hại Thang Ấu Ninh.
Hắn ta là một người đọc sách, còn cần người khác nhắc nhở những thứ này ư?
Lúc này mặt hắn đỏ bừng, hắn tức giận nói: “Cũng không tới phiên một tiểu nha hoàn như ngươi dạy!”
“Ta sẽ bẩm báo chi tiết cho vương gia.” Thập Lan cảnh cáo: “Phòng ngừa Thang đại lang quân mượn danh tiếng vương phủ gây họa bên ngoài.”
Nhà đích mẫu cắt đứt liên lạc đã lâu, không biết xấu hổ còn mượn thế bọn họ để mưu lợi?
“Ngươi!” Mặt Thang Dịch Tông biến sắc, không ngờ người bên cạnh Thang Ấu Ninh lại ghê gớm như vậy.
Trước đó không lâu nghe nói Thang di nương bên cạnh Nhiếp Chính Vương đang được sủng ái, hắn ta để tâm nghe ngóng một chút, quả nhiên là muội muội ngốc nhà mình.
Còn chưa kịp vui mừng, mẫu thân đã dội cho hắn ta một gáo nước lạnh, nói rằng không bị trả thù là tốt rồi, đừng nghĩ đến việc trèo cao.
Thang Dịch Tông nghe xong, ít nhiều có chút không cam lòng, kẻ ngốc nào biết mang thù!
Hiện tại xem ra, thật đúng là không dễ trèo cao!
Trước Tết Trung Thu, mọi việc liên quan đến các hạng khoa khảo và quy trình công bố kết quả thi đã được hoàn tất. Khắp kinh thành, đâu đâu cũng bàn tán về chuyện thi cử.
Mọi người say sưa bàn luận về những ứng cử viên đoạt giải nhất.
Trong chuyện này, Ngu Hành Phong là án thủ của Nam Nghiêu, được bàn tán khá nhiều.
Dù sao Ngu gia cũng là dòng dõi thư hương, từ đời tổ tông bọn họ đã có vài người làm sơn trưởng, Ngu Thế Tân tuy không được tính là có học trò khắp thiên hạ, nhưng đệ tử của ông ta cũng trải rộng ở khắp nơi.
Thang Ấu Ninh bảo Tương Nghi mang bức tranh đi giao dịch với Ngu Hành Phong, còn mình thì chờ ở trong quán trà khác.
Bây giờ nàng muốn ra khỏi phủ cũng khá dễ dàng, nói với Trần quản gia một tiếng, là có thể sắp xếp xe ngựa đi ra ngoài.
Chưa uống hết một bình trà, Tương Nghi đã cầm ba trăm lượng trở về.
Thang Ấu Ninh cầm đống vàng nặng trịch, chợt có chút thấp thỏm: “... Có đắt quá không nhỉ?”
Tranh của nàng thật sự đáng giá như vậy sao?
Mặc dù là đối phương chủ động ra giá, nhưng nàng đã hoàn toàn không do dự mà đồng ý.
“Sao nương tử lại nghĩ vậy?” Tương Nghi mỉm cười giải thích: “Nguyên liệu mà Vương phủ cung cấp đều rất quý giá, đá Khổng Tước Thanh Kim, phấn vỏ sò, trăm năm không phai màu, nếu bảo quản tốt, còn có thể để được lâu hơn nữa!”
Thập Lan cũng nói: “Ngàn vàng khó mua được sở thích, Ngu lang quân là người biết nhìn hàng.”
Thang Ấu Ninh nghe các nàng ấy nói như vậy, rất nhanh liền vứt bỏ chút lo lắng kia đi, cười ngây ngô.
Đây là lần đầu tiên nàng tự kiếm được một khoản tiền.
Họ lập tức ra khỏi quán trà, chuẩn bị đến Thiên Bảo Các xem thử.
Trên đường rất trùng hợp, lại gặp được Tề Diệu Bạch.
Tề Diệu Bạch đang cùng một đám tiểu lang quân tiêu khiển giết thời gian, chính là mấy người cùng đội tập luyện mã cầu với hắn ta.
Cách một khoảng, hắn ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng của Thang Ấu Ninh.
Ngay lập tức, hắn ta đổi giọng, lấy cớ nhớ ra một việc gấp, xua tay đuổi mấy người kia đi.
Tề Diệu Bạch sửa sang lại vạt áo, thong thả bước về phía trước.
Lúc này Thang Ấu Ninh mới nhìn thấy hắn ta: “Tề thế tử.”
Đôi mắt to tròn của nàng đảo một vòng quanh người hắn ta, Tề Diệu Bạch biết ngay nàng đang tìm cái gì, khẽ cười nói: “Hôm nay Tia Chớp không đi theo, nó có thai rồi.”
Đây là điều khiến Thang Ấu Ninh bất ngờ, nàng nghiêng đầu: “Tia Chớp là con cái à?”
Tề Diệu Bạch gật đầu, nhưng nhấn mạnh: “Nó rất thông minh cũng rất khỏe, không thua chó đực.”
“Vậy...” Thang Ấu Ninh không biết chó mang thai thì nên làm gì, bèn hỏi: “Có cần bồi bổ cho nó không?”
Việc này đương nhiên Tề Diệu Bạch đã giao phó sẵn, sẽ có người chăm sóc Tia Chớp.
Hắn ta thấy nàng thật lòng yêu thích chú chó lớn nhà mình, cười nói: “Đến lúc chó con ra đời, nàng có muốn nhận nuôi một con không?”
Thang Ấu Ninh mím môi, lắc đầu tiếc nuối.
Tề Diệu Bạch tưởng rằng nàng sợ chó con khó nuôi dưỡng, đang định mở miệng thuyết phục, thì nghe nàng nói: “Vương gia sẽ không đồng ý đâu.”
Hắn ta không khỏi nghẹn lời, đáng ghét, sao Bạc Thời Diễn có thể nhẫn tâm từ chối nàng ấy chứ!
Hai người không tiếp tục chủ đề về Tia Chớp nữa, Tề Diệu Bạch biết Thang Ấu Ninh muốn đặt làm một bộ yên ngựa, nên giới thiệu với nàng: “Ta biết một cửa hàng, tay nghề rất tốt, nàng muốn đi xem một chút không?”
Thang Ấu Ninh đang lo lắng không biết chọn lựa như thế nào, nghe vậy đồng ý ngay, vô cùng cảm kích.
Tề Diệu Bạch nói cửa hàng kia ngay tại Nhạc An phường, phố xá nhộn nhịp, ngõ nhỏ thông nhau, cửa hàng san sát.
Nếu không phải người quen thuộc với nơi đây, đi lòng vòng rất dễ bị lạc.
Thang Ấu Ninh được dẫn vào xưởng làm yên ngựa, chưởng quầy vừa thấy là Tề Diệu Bạch đến, vội vàng chạy ra nghênh đón.
Công tử nhà giàu ở kinh thành, nhiều người thích đặt đồ riêng, Tề Diệu Bạch cũng không ngoại lệ, nhưng lại là một ngoại lệ, đại khái hắn ta là người bình dị nhất trong đám nhà giàu này.
Ví dụ như hắn ta không coi tiền như rác, sẽ trả giá, nhưng cũng chỉ hào phóng với chó của mình.
Thang Ấu Ninh nói muốn đặt làm một cái yên ngựa vàng, mặt trên khảm bảo thạch tinh xảo, yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần làm nổi bật ra chữ “quý giá” là được.
Cái này mới có thể xứng với thân phận của Vương gia, nàng đang muốn đáp lễ.
Tiểu nương tử mặt mày non nớt, vừa nhìn đã biết là người không sành sỏi, lại không biết cách trả giá.
Tề Diệu Bạch xắn tay áo túm lấy chưởng quầy, không những bắt đối phương giảm giá mà còn phải tặng thêm một vật trang trí cùng kiểu với yên ngựa.
Món đồ nhỏ bé này đối với bọn họ mà nói rất đơn giản, nhưng ý nghĩa lại rất tốt đẹp, giống như chiếc bàn tính bằng vàng nhỏ, có thể mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi.
“Ôi Tề thế tử, của hàng nhỏ bé này của ta, sao có thể bớt nhiều như vậy được...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưởng quầy ngoài miệng liên tục than vãn, nói rằng sợ lỗ vốn, nhưng rồi vẫn đồng ý.
Thang Ấu Ninh bảo Tương Nghi trả tiền đặt cọc, rồi quay đầu nhỏ giọng hỏi Tề Diệu Bạch: “Ông ta sợ ngài à?”
“Sao ông ta có thể sợ ta chứ?” Tề Diệu Bạch lắc đầu khẽ cười: “Kẻ buôn bán chỉ biết lợi nhuận, dù kiếm được tiền cũng phải kêu lỗ, mặc kệ ông ta đi!”
Thang Ấu Ninh có vẻ hiểu, chưởng quầy không phải là không muốn chuyện mua bán này, cũng không bị thân phận của Tề thế tử ức hiếp, ông ta đang diễn trò mà thôi.
Đặt xong yên ngựa dát vàng, còn có thể được tặng thêm một món đồ trang trí nhỏ, Thang Ấu Ninh rất hài lòng, lại cảm ơn Tề Diệu Bạch một lần nữa.
Đến lúc nàng phải về rồi, mấy ngày nữa Tương Nghi đến lấy hàng là được.
Tề Diệu Bạch bất đắc dĩ dừng bước, chia tay nàng.
Đứng ở góc đường đưa mắt nhìn nàng rời đi, trong lòng hắn có chút lưu luyến.
Tuy rằng Vương gia nói ‘Những chuyện này không cần bẩm báo với hắn’, nhưng Thập Lan vẫn không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ: “Nương tử, sau này nên ít làm phiền Tề thế tử một chút.”
Lang quân mới lớn, đang trong giai đoạn rung động đầu đời. Nếu không sớm giữ khoảng cách với hắn ta, e rằng sẽ rước lấy họa.
Thang Ấu Ninh không hiểu lắm sự lo lắng của Thập Lan, nhưng nàng gật đầu, chậm rãi nói thêm: “Không thể thường xuyên làm phiền người khác.”
Mọi việc đều có qua có lại, nàng lại không thể giúp được gì cho bọn họ.
Thập Lan nghe vậy cười: “Nương tử muốn làm gì, cứ dặn dò Thập Lan, nhất định Thập Lan sẽ hoàn thành.”
Thập Lan không dám nhận là quá am hiểu kinh thành, nhưng vài chuyện nhỏ nhặt, sao có thể không biết chứ?
Chủ tớ ba người thực ra cũng không vội hồi phủ, Thang Ấu Ninh hiếm khi có cơ hội được ra ngoài, ba trăm lượng cũng chưa tiêu hết, liền dẫn các nàng ấy đi Phúc Mãn Lâu ăn gì đó.
Giờ nàng chỉ biết mỗi chỗ này, còn lại cũng chưa từng đến nơi nào khác.
Tương Nghi và Thập Lan nhìn nhau cười: “Khiến nương tử tốn kém rồi.”
Thang Ấu Ninh cười tít mắt: “Còn phải gói mang về, cho nhũ nương và Tương Xảo ăn nữa.”
Nàng bắt đầu cảm nhận được thú vui tiêu tiền.
*
Phúc Mãn Lâu ở Trường Gia phường, khi xe ngựa đi qua, đột nhiên bị chặn đường.
Tiếng ồn ào vang lên phía trước, không biết đã xảy ra chuyện gì, người đi đường dừng lại trên đường phố rộng lớn, không thể đi qua được.
Thập Lan vén rèm trúc lên nhìn, nàng ấy có thị lực rất tốt: “Có người đang đánh nhau phía trước.”
“Cái gì?” Thang Ấu Ninh chưa thấy đánh nhau bao giờ, cũng tiến đến bên cửa sổ xem trò vui.
“Nhìn y phục của bọn họ, là học trò của Quốc Tử Giám.” Thập Lan nhận ra.
Con phố này vừa hay là nơi Thang Ấu Ninh từng tới, hiệu sách Văn Huy Đường nằm ở chỗ này, Quốc Tử Giám cũng rất gần.
Không chỉ có Thập Lan nhận ra, những người xung quanh cũng nhận ra.
Các học trò tới lui mỗi ngày, là nguồn khách chính của rất nhiều quán ăn nhỏ.
Đánh nhau cũng chẳng có gì là lạ, người trẻ tuổi sức lực dồi dào, cho dù là người đọc sách, cũng có lúc bốc đồng.
Nhưng bọn họ cứ tiếp tục đánh như vậy, liệu có xảy ra chuyện gì không?
Người qua đường chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.
Thang Ấu Ninh vừa nghe, vừa nhìn.
Bỗng nhiên, nàng khựng lại, quay đầu sang: “Thập Lan, hình như ta nhìn thấy huynh trưởng của ta.”
“Huynh trưởng của nương tử? Đại lang quân Thang gia?”
Thập Lan suy nghĩ một chút, đỡ Thang Ấu Ninh xuống xe xem tình hình, để nàng quyết định có nên nhúng tay vào hay không.
Đúng lúc này, “chiến cuộc” phía trước xe ngựa đã lan rộng ra, những kẻ đánh không lại chửi rủa rồi bỏ chạy.
Thang Ấu Ninh cứ như vậy đối mặt trực diện với Thang Dịch Tông.
Hai huynh muội hai năm không gặp, cái nhìn đầu tiên đều có chút ngạc nhiên và nghi ngờ.
Một bên má Thang Dịch Tông bị đánh đỏ lên, phỏng chừng ngày mai sẽ sưng tấy, hiện vết bầm tím.
Hắn ta phản ứng rất nhanh, vội vàng chạy về phía Thang Ấu Ninh, miệng lớn tiếng gọi: “Muội muội, muội tới thật đúng lúc!”
Đằng sau Thang Dịch Tông có người đuổi theo, hung hăng nói: “Thiên vương lão tử đến cũng không cứu được ngươi!”
“Ngươi dám?” Thang Dịch Tông quay đầu lại hừ với tên kia một tiếng: “Muội muội ta là người của phủ Nhiếp Chính Vương, ta là đại cữu ca của phủ Nhiếp Chính Vương, ngươi dám động thủ thử xem!”
Hắn ta nói xong, chạy đến bên cạnh Thang Ấu Ninh, đưa tay định đẩy nàng ra.
Thập Lan kịp phản ứng, tốc độ ra tay của nàng ấy, nhanh hơn hắn ta gấp nhiều lần, Thang Dịch Tông chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, cánh tay đã bị người cưỡng chế bẻ ngược ra sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A a a...” Thang Dịch Tông không kịp đề phòng, vẻ mặt đau đớn kêu lên.
Thư sinh đuổi theo hắn ta cũng ngừng lại, quan sát ba tiểu nương tử trước mặt.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên trên rèm xe ngựa là biểu tượng của phủ Nhiếp chính Vương!
Nhưng hiện tại là...
Thập Lan không rõ ràng về gia thế Thang gia, cũng không biết ân oán năm xưa giữa Thang Ấu Ninh và nhà đích mẫu, nhưng cũng ngầm hiểu mối quan hệ giữa họ không tốt.
Nếu không, sao lại lâu như vậy không hỏi thăm lấy một câu? Hơn nữa, vị đại lang quân này, vừa chạy đến đây đã muốn đẩy muội muội ra ngoài.
Hắn ta không hề do dự chút nào, có thể thấy đây là chuyện thường tình!
Thập Lan hơi dùng lực trên tay, Thang Dịch Tông lập tức nhăn mặt, một thư sinh, tứ chi bất lực, sao chịu nổi sự tác động của người tập võ.
“Buông ra, buông ra! Ta là thân ca của thê tử các ngươi...”
“Vừa rồi ngươi định làm gì?” Thập Lan hừ lạnh một tiếng, cố ý tăng thêm sức lực.
Mặt Thang Dịch Tông đỏ bừng, hiển nhiên rất khó chịu.
Thấy tình cảnh này, những người kêu gào muốn đánh người ngược lại dừng tay.
Bọn họ liếc nhau, đương nhiên biết Thang di nương của phủ Nhiếp Chính Vương, chính là xuất thân từ Thang gia.
Chẳng qua song phương không có qua lại gì.
Lúc này, bọn họ thấy biểu tượng của Nhiếp chính vương phủ, còn có người biết võ đi theo, nên tạm thời tha cho hắn ta một mạng.
Mấy người kia đều lui đi, Thang Ấu Ninh lên tiếng: “Thập Lan, thả huynh ấy ra đi.”
Có câu nói này, Thang Dịch Tông mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta phẫn nộ ngẩng đầu, không dám chửi mắng, chỉ nhìn quanh một vòng, nghiến răng nói: “Muội muội hiện giờ đã khác xưa, ngay cả Tư Vân cũng không cần nữa, đổi thành mấy người lợi hại này?”
Đây mà là nha hoàn à!
“Huynh đang đánh nhau với người ta.” Thang Ấu Ninh nhìn hắn ta, nói: “Đánh xong thì về đi.”
Cũng không định hỏi thêm nửa câu.
Thang Dịch Tông lại muốn tiến lên hàn huyên với nàng: “Huynh trưởng có chuyện muốn nói với muội, hay là đến tửu lầu nói chuyện đi?”
Thang Ấu Ninh lắc đầu nói: “Ta không muốn đi.”
“Không muốn đi?” Thang Dịch Tông lập tức nghiêm mặt: “Lâu rồi không gặp, đến lời của huynh trưởng cũng không nghe nữa sao?”
Tương Nghi cười, đỡ Thang Ấu Ninh, hỏi: “Nương tử, vị này là huynh trưởng nào vậy?”
Lời nói khá là khiếm nhã, Thang Dịch Tông cảm thấy mất mặt, chỉ vào Tương Nghi: “Ngươi là hạ nhân, sao dám nói chuyện với ta như vậy? Đây là loại nha hoàn gì thế! Đồ điêu nô hỗn láo với chủ!”
Thang Ấu Ninh vốn không giỏi tranh cãi, quay sang Tương Nghi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Còn phải đến Phúc Mãn Lâu mua điểm tâm về ăn, nàng không muốn nói nhiều với huynh ấy.
Tương Nghi thấy nàng không bị đại lang quân Thang gia dụ đi, nhất thời yên tâm, cười nói: “Vậy mau đỡ nương tử lên xe.”
Thang Dịch Tông thấy bọn họ sắp đi, đương nhiên có lời muốn nói, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Thập Lan đã lạnh mặt chắn trước mặt hắn ta.
Thập Lan có khuôn mặt tròn trịa, nghiêm mặt cũng không hung dữ mấy.
Nhưng những kẻ từng nếm trải sức mạnh của nàng ấy, nào dám coi thường nàng ấy.
Thập Lan nhìn chằm chằm Thang Dịch Tông, nói: “Nương tử từ trước đến nay nhu thuận, không bao giờ lợi dụng danh hiệu vương phủ để làm gì, ngươi dám tự xưng là đại cữu ca?”
Huynh đệ ruột của chính thê mới được gọi là đại cữu ca.
Thang Dịch Tông biết mình đã quá lời, hắn ta nói bậy bạ có thể sẽ hại Thang Ấu Ninh.
Hắn ta là một người đọc sách, còn cần người khác nhắc nhở những thứ này ư?
Lúc này mặt hắn đỏ bừng, hắn tức giận nói: “Cũng không tới phiên một tiểu nha hoàn như ngươi dạy!”
“Ta sẽ bẩm báo chi tiết cho vương gia.” Thập Lan cảnh cáo: “Phòng ngừa Thang đại lang quân mượn danh tiếng vương phủ gây họa bên ngoài.”
Nhà đích mẫu cắt đứt liên lạc đã lâu, không biết xấu hổ còn mượn thế bọn họ để mưu lợi?
“Ngươi!” Mặt Thang Dịch Tông biến sắc, không ngờ người bên cạnh Thang Ấu Ninh lại ghê gớm như vậy.
Trước đó không lâu nghe nói Thang di nương bên cạnh Nhiếp Chính Vương đang được sủng ái, hắn ta để tâm nghe ngóng một chút, quả nhiên là muội muội ngốc nhà mình.
Còn chưa kịp vui mừng, mẫu thân đã dội cho hắn ta một gáo nước lạnh, nói rằng không bị trả thù là tốt rồi, đừng nghĩ đến việc trèo cao.
Thang Dịch Tông nghe xong, ít nhiều có chút không cam lòng, kẻ ngốc nào biết mang thù!
Hiện tại xem ra, thật đúng là không dễ trèo cao!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro