Đáng ghét thật,...
2024-09-17 15:46:39
Vết sẹo càng gây ấn tượng cho người khác thôi, ba của Ôn Kha chỉ là một người giỏi việc đấm đá nhưng mẹ của anh lại là một mỹ nhân hàng thật giá thật, gương mặt anh mang nét vừa thanh thoát vừa mềm mại. Anh thừa hưởng nhan sắc từ mẹ, đẹp đến mức khiến người khác không thể không ngoái đầu lại nhìn.
Từ nhỏ Trấn Nam đã ngưỡng mộ Ôn Kha, người khác từng nói anh là thiên tài, anh am hiểu các loại súng và dùng chúng rất thành thạo. Nếu như không theo con đường của ba mình, sớm đã trở thành vận động viên chuyên nghiệp.
“Anh lấy số điện thoại của em từ chỗ chị ấy rồi đúng chứ?” Cậu vừa cất khẩu súng lục vào ngăn tủ vừa hỏi.
“Tôi lấy rồi.” Ôn Kha lôi ra một chiếc hộp nhỏ, anh bước đến bên cạnh cậu tiếp tục nói “Chiếc bông tai này có gắn định vị, tôi đeo giúp cậu.”
“Tai em lành lại rồi.” Trấn Nam giải thích “Trường học không cho phép đeo khuyên”
Trấn Nam khẽ giật mình, Ôn Kha hành động rất nhanh, anh bấm cái lỗ cho cậu chỉ trong vài giây.
Anh chậm rãi dặn dò: “Lạc mất khuyên tai, mạng sống tôi cũng mất luôn, cậu gìn giữ cẩn thận”
“Em biết rồi” Trấn Nam nghiêm túc đáp.
Ôn Kha vươn tay muốn xoa đầu cậu, cánh tay vừa nhấc lên lại hạ xuống, Trấn Nam lớn rồi, suy nghĩ của cậu cũng chính chắn hơn, anh không thể tự tiện hành động, xa cách nhau vài năm ai biết được Trấn Nam nhìn anh bằng con mắt gì.
Trong suy nghĩ của Ôn Kha, anh như con quái vật trong mắt người khác vậy.
Trấn Nam rời khỏi cửa hàng, ngồi trên chuyến xe buýt đón nắng chiều, trở về nhà của Lăng Hải Thành.
Kể cả hôm qua cũng vậy, chỉ cần cậu về đến nhà liền cảm nhận được mùi thức ăn. Nó không xộc thẳng vào khoang mũi mà nhè nhẹ lượn lờ trong không khí, Trấn Nam khế vào phòng tắm sơ qua.
Mấy ngày gần đây Lăng Hải Thành không tăng ca, đều đặn đúng giờ tan làm chính là vì muốn học nấu ăn.
Trấn Nam tắm xong chỉ mặt cái áo phông trắng, cùng với cái quần đùi, cậu vừa kéo ghế vừa nói: “Ngày mai tôi dùng bữa bên ngoài.”
“Mấy giờ, tôi đưa em đi” Lăng Hải Thành nhẹ nhàng đặt cốc nước bên cạnh câu.
Với cái liếc mắt đã nhìn thấy cái khuyên tại ánh lên từng đợt sáng, Lăng Hải Thành chạm nhẹ vào vành tai hỏi: “Đau không?”
Trấn Nam bất giác tránh né: “Không”
“Chỉ xỏ một bên tại thôi à?” Hắn tò mò hỏi.
“Không cần thiết phải xỏ hai bên.” Cậu chột dạ đáp.
Lăng Hải Thành ngồi xuống phía đối diện, không thoải mái nói: “Bên còn lại, tôi muốn nó là của tôi chứ không phải một ai khác.
Hắn nhìn sơ cũng đủ để xác nhận những viên kim cương với kích thước nhỏ kia là hàng thật, chất liệu làm khuyên tai tròn hoàn toàn bằng vàng trắng, Lăng Hải Thành tin vào mắt mình và hắn dám cá, Trấn Nam không thể tự mua nó.
Trấn Nam cảm nhận được Lăng Hải Thành có chút buồn, có lẽ hắn nhận ra hoặc không, nhưng điều đó quan trọng đến thế sao? Cậu không hiểu.
“Tôi chỉ dùng bữa gần cửa hàng... Không cần phiền phức như vậy” Trấn Nam lưỡng lự nói.
Cậu nói chuyện trước giờ chưa từng ấp úng, cho dù là đứng trên bục giảng trả bài cho giáo viên, hay việc thuyết trình trước lớp điều trôi chảy. Đối diện với con người này, cậu dường như không thể thuận miệng mà nói hết một câu, thật kỳ lạ.
Hắn bỏ công sức ra để nấu bữa cơm đủ đầy, cậu không thể khước từ điều đó.
“Được thôi.” Lăng Hải Thành không nặng không nhẹ đáp.
Từ ngày chuyển đến, Trấn Nam và hắn không ngủ cùng một phòng, có gì đó đã thay đổi nhưng dường như chẳng đổi thay gì cả, cuộc sống của cả hai cứ như bị bức tường kín gió chắn ngang.
Hắn bận rộn với khối công việc tồn động, cậu quần quật với cửa hàng hoa và kinh doanh online. Ngồi xuống dùng chung một bữa cơm, cảm giác gượng gạo và chẳng có mấy chủ đề để nói.
Tiến độ theo đuổi Trấn Nam cứ chậm rì rì, khi nào hắn mới thoát khỏi tình
cảnh này đây? Hắn biết bản thân nhận sai thôi thì chưa đủ, nhưng sự bao dung và che chở đến từ hắn, Trấn Nam có cần đến đâu?
“Tôi muốn đi xem phim.” Hắn đột ngột đề xuất.
Cậu bất giác hỏi: “Anh đi đến mấy giờ? Có lẽ tôi sẽ thức đến tận sáng, không làm phiền chứ?”
Gần đây Trấn Nam nhận được vài đơn đặt trước, những chiếc túi được làm từ len đang trở thành trào lưu, mặc dù nó không quá đắt nhưng có còn hơn không.
“Là chúng ta.” Hắn đặc biệt nhấn mạnh.
Cậu im bặt, lát sau ngại ngùng lên tiếng: “Nếu anh không thỏa mãn được nhu cầu, có thể ra bên ngoài giải tỏa, tôi không để ý đâu.”
Máu chảy ngược về não, gân xanh nổi đầy trán, hắn hùng hổ đứng dậy rồi ngoan ngoãn ngồi lại, cố gắng giữ bình tĩnh, đè nén tính khí quái gở của mình. Lăng Hải Thành không muốn dáng vẻ của bản thân trở nên méo mó một lần nữa.
“Tôi thích em.” Thẳng thừng và đánh thẳng vào trọng tâm.
Cậu đờ đẫn hỏi: “Ở điểm nào?”
Vào một ngày mưa và cả cái đêm hôm nhìn thấy em khóc, hắn thầm nghĩ.
Từ nhỏ Trấn Nam đã ngưỡng mộ Ôn Kha, người khác từng nói anh là thiên tài, anh am hiểu các loại súng và dùng chúng rất thành thạo. Nếu như không theo con đường của ba mình, sớm đã trở thành vận động viên chuyên nghiệp.
“Anh lấy số điện thoại của em từ chỗ chị ấy rồi đúng chứ?” Cậu vừa cất khẩu súng lục vào ngăn tủ vừa hỏi.
“Tôi lấy rồi.” Ôn Kha lôi ra một chiếc hộp nhỏ, anh bước đến bên cạnh cậu tiếp tục nói “Chiếc bông tai này có gắn định vị, tôi đeo giúp cậu.”
“Tai em lành lại rồi.” Trấn Nam giải thích “Trường học không cho phép đeo khuyên”
Trấn Nam khẽ giật mình, Ôn Kha hành động rất nhanh, anh bấm cái lỗ cho cậu chỉ trong vài giây.
Anh chậm rãi dặn dò: “Lạc mất khuyên tai, mạng sống tôi cũng mất luôn, cậu gìn giữ cẩn thận”
“Em biết rồi” Trấn Nam nghiêm túc đáp.
Ôn Kha vươn tay muốn xoa đầu cậu, cánh tay vừa nhấc lên lại hạ xuống, Trấn Nam lớn rồi, suy nghĩ của cậu cũng chính chắn hơn, anh không thể tự tiện hành động, xa cách nhau vài năm ai biết được Trấn Nam nhìn anh bằng con mắt gì.
Trong suy nghĩ của Ôn Kha, anh như con quái vật trong mắt người khác vậy.
Trấn Nam rời khỏi cửa hàng, ngồi trên chuyến xe buýt đón nắng chiều, trở về nhà của Lăng Hải Thành.
Kể cả hôm qua cũng vậy, chỉ cần cậu về đến nhà liền cảm nhận được mùi thức ăn. Nó không xộc thẳng vào khoang mũi mà nhè nhẹ lượn lờ trong không khí, Trấn Nam khế vào phòng tắm sơ qua.
Mấy ngày gần đây Lăng Hải Thành không tăng ca, đều đặn đúng giờ tan làm chính là vì muốn học nấu ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trấn Nam tắm xong chỉ mặt cái áo phông trắng, cùng với cái quần đùi, cậu vừa kéo ghế vừa nói: “Ngày mai tôi dùng bữa bên ngoài.”
“Mấy giờ, tôi đưa em đi” Lăng Hải Thành nhẹ nhàng đặt cốc nước bên cạnh câu.
Với cái liếc mắt đã nhìn thấy cái khuyên tại ánh lên từng đợt sáng, Lăng Hải Thành chạm nhẹ vào vành tai hỏi: “Đau không?”
Trấn Nam bất giác tránh né: “Không”
“Chỉ xỏ một bên tại thôi à?” Hắn tò mò hỏi.
“Không cần thiết phải xỏ hai bên.” Cậu chột dạ đáp.
Lăng Hải Thành ngồi xuống phía đối diện, không thoải mái nói: “Bên còn lại, tôi muốn nó là của tôi chứ không phải một ai khác.
Hắn nhìn sơ cũng đủ để xác nhận những viên kim cương với kích thước nhỏ kia là hàng thật, chất liệu làm khuyên tai tròn hoàn toàn bằng vàng trắng, Lăng Hải Thành tin vào mắt mình và hắn dám cá, Trấn Nam không thể tự mua nó.
Trấn Nam cảm nhận được Lăng Hải Thành có chút buồn, có lẽ hắn nhận ra hoặc không, nhưng điều đó quan trọng đến thế sao? Cậu không hiểu.
“Tôi chỉ dùng bữa gần cửa hàng... Không cần phiền phức như vậy” Trấn Nam lưỡng lự nói.
Cậu nói chuyện trước giờ chưa từng ấp úng, cho dù là đứng trên bục giảng trả bài cho giáo viên, hay việc thuyết trình trước lớp điều trôi chảy. Đối diện với con người này, cậu dường như không thể thuận miệng mà nói hết một câu, thật kỳ lạ.
Hắn bỏ công sức ra để nấu bữa cơm đủ đầy, cậu không thể khước từ điều đó.
“Được thôi.” Lăng Hải Thành không nặng không nhẹ đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ ngày chuyển đến, Trấn Nam và hắn không ngủ cùng một phòng, có gì đó đã thay đổi nhưng dường như chẳng đổi thay gì cả, cuộc sống của cả hai cứ như bị bức tường kín gió chắn ngang.
Hắn bận rộn với khối công việc tồn động, cậu quần quật với cửa hàng hoa và kinh doanh online. Ngồi xuống dùng chung một bữa cơm, cảm giác gượng gạo và chẳng có mấy chủ đề để nói.
Tiến độ theo đuổi Trấn Nam cứ chậm rì rì, khi nào hắn mới thoát khỏi tình
cảnh này đây? Hắn biết bản thân nhận sai thôi thì chưa đủ, nhưng sự bao dung và che chở đến từ hắn, Trấn Nam có cần đến đâu?
“Tôi muốn đi xem phim.” Hắn đột ngột đề xuất.
Cậu bất giác hỏi: “Anh đi đến mấy giờ? Có lẽ tôi sẽ thức đến tận sáng, không làm phiền chứ?”
Gần đây Trấn Nam nhận được vài đơn đặt trước, những chiếc túi được làm từ len đang trở thành trào lưu, mặc dù nó không quá đắt nhưng có còn hơn không.
“Là chúng ta.” Hắn đặc biệt nhấn mạnh.
Cậu im bặt, lát sau ngại ngùng lên tiếng: “Nếu anh không thỏa mãn được nhu cầu, có thể ra bên ngoài giải tỏa, tôi không để ý đâu.”
Máu chảy ngược về não, gân xanh nổi đầy trán, hắn hùng hổ đứng dậy rồi ngoan ngoãn ngồi lại, cố gắng giữ bình tĩnh, đè nén tính khí quái gở của mình. Lăng Hải Thành không muốn dáng vẻ của bản thân trở nên méo mó một lần nữa.
“Tôi thích em.” Thẳng thừng và đánh thẳng vào trọng tâm.
Cậu đờ đẫn hỏi: “Ở điểm nào?”
Vào một ngày mưa và cả cái đêm hôm nhìn thấy em khóc, hắn thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro