Dấu vết nhỏ, hạ...
2024-09-17 15:46:39
“Trong lúc em cố siết chặt dương vật của tôi, những tiếng rên rỉ bị em kịch liệt kiềm nén, không em thì chẳng là ai khác.” Hắn lạnh lẽo đáp. (1)
Trạng thái của Lăng Hải Thành giống hệt với cái ngày cưỡng ép cậu, giọng điệu lẫn ánh mắt đều muốn cắn chặt Trấn Nam không buông, cậu không cảm thấy sợ hãi, dáng vẻ này mới đúng với bản chất của hắn.
Trấn Nam nghiêng đầu, yết hầu chuyển động lên xuống, viên kim cương phản chiếu ánh sáng xung quanh, tỏa ra những tia sáng đa sắc, tạo nên một vệt sáng mỏng manh di chuyển theo từng cử động.
Lăng Hải Thành nhìn đến cay mắt, hắn tiến đến chỗ cậu cúi người hôn xuống vành tai đang ửng đỏ, cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, hắn cẩn thận hôn ở nơi không có vết thương.
Suýt nữa thì hắn đã hét lên bản thân đang ghen muốn chết, tỉ mỉ mà suy xét, hắn làm gì có tư cách đó. Cho dù hắn và Trấn Nam là mối quan hệ hợp pháp đi chăng nữa, hắn đã tự tước đoạt đi cái quyền đó rồi. (2)
Bản thân tự làm tự chịu, trách ai đây?
Trấn Nam đột nhiên nhớ ra một chuyện, cậu vội vàng hỏi: “Ngày hôm đó anh bị người khác dùng thuốc, cứ thế mà bỏ qua?”
Bầu không khí ám muội trong phút chốc bị Trấn Nam phá vỡ, hắn tựa vào bàn rồi nói: “Còn ai ngoài cái tên ẻo lả kia, ngày hôm đó sau khi em rời đi, tên đó đã lẻn vào phòng với ý đồ trộm vặt.”
“Nhưng nước là tôi đem đến.” Trấn Nam toát hết mồ hôi khi nghe thấy ngữ điệu của đối phương.
Hắn bày ra vẻ mặt khinh thường đáp: “Vấn đề không dính líu đến em, tôi đã ngửi phải mùi hương lạ từ trên người tên đó.”
Làm ra những chuyện như vậy Lăng Hải Thành không tính toán, phước phần Hàn Lâm Bạch lớn thật, Trấn Nam không ngừng cảm thán trong lòng.
Sau bữa cơm đầy rẫy những cảm xúc tiêu cực, Lăng Hải Thành lặng lẽ thu dọn bàn ăn, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trấn Nam đang đứng bên cạnh.
Cậu nằng nặc đòi rửa bát, là hắn cố chấp muốn rửa cùng, dù sao bãi chiến trường hắn đã bày ra cũng không ít, để một mình cậu làm sẽ tốn rất nhiều thời gian.
“Mặt tôi sẽ thủng một lỗ lớn đó.” Trấn Nam bình tĩnh lên tiếng.
“Tôi muốn để lại dấu hôn.” Lăng Hải Thành chậm chạp nói tiếp “Ngay bên cạnh khuyên tai.”
Cố chấp đến vậy ư? Trấn Nam thoáng kinh ngạc, ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt nghiêm túc của Lăng Hải Thành.
Cậu chẳng nghĩ ngợi mà đáp ứng: “Chuyện đó thì đơn giản mà.”
Trấn Nam nghiêng đầu sang một bên, để lộ phần cổ với làn da khỏe khoắn và rắn chắc.
Ánh mắt Lăng Hải Thành trầm ngâm lướt qua khuyên tai sáng lấp lánh, hơi thở trở nên nặng nề hơn khi hắn từ từ tiến lại gần. Đôi môi hắn chạm nhẹ vào làn da cậu, cảm giác mềm mại, mát lạnh, nhưng ngay lập tức trở nên nóng bỏng khi hắn đặt một nụ hôn dịu dàng ngay sát khuyên tai.
Trấn Nam cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lăng Hải Thành, một chút tê dại chạy dọc theo sống lưng khi đôi môi kia để lại dấu ấn trên da thịt.
Sự chiếm hữu trong hành động của Lăng Hải Thành không hề thô bạo, ngược lại, nó diễn ra một cách lặng lẽ như lời khẳng định ngầm, rằng cả hai thuộc về nhau.
“Những lời nói dung tục trên bàn ăn, cậu không để ý chứ?” Lăng Hải Thành thì thầm, đôi môi vẫn áp sát vào cổ Trấn Nam.
Giọng nói có chút khàn khàn, cậu đáp: “Không đâu.”
Dấu hôn xuất hiện bên cạnh cái khuyên tai tròn trông hợp mắt hơn nhiều, Lăng Hải Thành nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ việc chạm vào người đối phương hắn đã vui đến mức không thể khống chế cảm xúc của mình.
Cả việc Trấn Nam dung túng làm hắn chìm đắm trong mật ngọt.
Trấn Nam sau khi rửa xong bát liền ra ngoài phòng khách làm tiếp công việc của mình, cậu làm túi handmade, những sợi len to được cậu cẩn thận đan vào khung nhựa rồi dần định hình thành một cái túi.
Lăng Hải Thành bận rộn gọt trái cây trong bếp, ánh đèn trên cao phản chiếu xuống lưỡi dao, tạo nên ánh sáng lạnh lẽo, tương phản với màu xanh nhạt của quả dưa lưới đang nằm trên thớt. Hắn gọt hết vỏ ngoài, dùng dao cắt dựa thành những lát mỏng, đều tăm tắp. Mỗi lát dưa đều hoàn hảo, không một vết xước.
Những quả nho xanh mọng nước được xếp ngay ngắn bên cạnh, màu xanh tươi mát của nho nổi bật bên cạnh lát dưa lưới, tạo nên một bản phối hoàn hảo của màu sắc và hương vị.
Lăng Hải Thành đặt dĩa trái cây xuống bàn, cau mày nói: “Em làm đến khi cửa hàng mở cửa luôn sao?”
Trấn Nam tập trung cao độ với đôi tay chậm rãi nhưng đầy điêu luyện, tốc độ của cậu chỉ ở mức trung bình nhưng đổi lại được sự trơn tru không va vấp.
“Số tiền gốc lại tăng lên rồi, tôi phải rút ngắn thời gian ngủ lại.” Cậu bình thản đáp.
Cơ thể Lăng Hải Thành căng cứng như đàn sắp đứt dây.
Ánh mắt hắn như hai ngọn lửa đang cháy bừng bừng, hắn lên vẻ giận dữ không thể che giấu: “Người đó xứng đáng để em phải lao lực như thế sao?”
Trạng thái của Lăng Hải Thành giống hệt với cái ngày cưỡng ép cậu, giọng điệu lẫn ánh mắt đều muốn cắn chặt Trấn Nam không buông, cậu không cảm thấy sợ hãi, dáng vẻ này mới đúng với bản chất của hắn.
Trấn Nam nghiêng đầu, yết hầu chuyển động lên xuống, viên kim cương phản chiếu ánh sáng xung quanh, tỏa ra những tia sáng đa sắc, tạo nên một vệt sáng mỏng manh di chuyển theo từng cử động.
Lăng Hải Thành nhìn đến cay mắt, hắn tiến đến chỗ cậu cúi người hôn xuống vành tai đang ửng đỏ, cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, hắn cẩn thận hôn ở nơi không có vết thương.
Suýt nữa thì hắn đã hét lên bản thân đang ghen muốn chết, tỉ mỉ mà suy xét, hắn làm gì có tư cách đó. Cho dù hắn và Trấn Nam là mối quan hệ hợp pháp đi chăng nữa, hắn đã tự tước đoạt đi cái quyền đó rồi. (2)
Bản thân tự làm tự chịu, trách ai đây?
Trấn Nam đột nhiên nhớ ra một chuyện, cậu vội vàng hỏi: “Ngày hôm đó anh bị người khác dùng thuốc, cứ thế mà bỏ qua?”
Bầu không khí ám muội trong phút chốc bị Trấn Nam phá vỡ, hắn tựa vào bàn rồi nói: “Còn ai ngoài cái tên ẻo lả kia, ngày hôm đó sau khi em rời đi, tên đó đã lẻn vào phòng với ý đồ trộm vặt.”
“Nhưng nước là tôi đem đến.” Trấn Nam toát hết mồ hôi khi nghe thấy ngữ điệu của đối phương.
Hắn bày ra vẻ mặt khinh thường đáp: “Vấn đề không dính líu đến em, tôi đã ngửi phải mùi hương lạ từ trên người tên đó.”
Làm ra những chuyện như vậy Lăng Hải Thành không tính toán, phước phần Hàn Lâm Bạch lớn thật, Trấn Nam không ngừng cảm thán trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau bữa cơm đầy rẫy những cảm xúc tiêu cực, Lăng Hải Thành lặng lẽ thu dọn bàn ăn, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trấn Nam đang đứng bên cạnh.
Cậu nằng nặc đòi rửa bát, là hắn cố chấp muốn rửa cùng, dù sao bãi chiến trường hắn đã bày ra cũng không ít, để một mình cậu làm sẽ tốn rất nhiều thời gian.
“Mặt tôi sẽ thủng một lỗ lớn đó.” Trấn Nam bình tĩnh lên tiếng.
“Tôi muốn để lại dấu hôn.” Lăng Hải Thành chậm chạp nói tiếp “Ngay bên cạnh khuyên tai.”
Cố chấp đến vậy ư? Trấn Nam thoáng kinh ngạc, ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt nghiêm túc của Lăng Hải Thành.
Cậu chẳng nghĩ ngợi mà đáp ứng: “Chuyện đó thì đơn giản mà.”
Trấn Nam nghiêng đầu sang một bên, để lộ phần cổ với làn da khỏe khoắn và rắn chắc.
Ánh mắt Lăng Hải Thành trầm ngâm lướt qua khuyên tai sáng lấp lánh, hơi thở trở nên nặng nề hơn khi hắn từ từ tiến lại gần. Đôi môi hắn chạm nhẹ vào làn da cậu, cảm giác mềm mại, mát lạnh, nhưng ngay lập tức trở nên nóng bỏng khi hắn đặt một nụ hôn dịu dàng ngay sát khuyên tai.
Trấn Nam cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lăng Hải Thành, một chút tê dại chạy dọc theo sống lưng khi đôi môi kia để lại dấu ấn trên da thịt.
Sự chiếm hữu trong hành động của Lăng Hải Thành không hề thô bạo, ngược lại, nó diễn ra một cách lặng lẽ như lời khẳng định ngầm, rằng cả hai thuộc về nhau.
“Những lời nói dung tục trên bàn ăn, cậu không để ý chứ?” Lăng Hải Thành thì thầm, đôi môi vẫn áp sát vào cổ Trấn Nam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói có chút khàn khàn, cậu đáp: “Không đâu.”
Dấu hôn xuất hiện bên cạnh cái khuyên tai tròn trông hợp mắt hơn nhiều, Lăng Hải Thành nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ việc chạm vào người đối phương hắn đã vui đến mức không thể khống chế cảm xúc của mình.
Cả việc Trấn Nam dung túng làm hắn chìm đắm trong mật ngọt.
Trấn Nam sau khi rửa xong bát liền ra ngoài phòng khách làm tiếp công việc của mình, cậu làm túi handmade, những sợi len to được cậu cẩn thận đan vào khung nhựa rồi dần định hình thành một cái túi.
Lăng Hải Thành bận rộn gọt trái cây trong bếp, ánh đèn trên cao phản chiếu xuống lưỡi dao, tạo nên ánh sáng lạnh lẽo, tương phản với màu xanh nhạt của quả dưa lưới đang nằm trên thớt. Hắn gọt hết vỏ ngoài, dùng dao cắt dựa thành những lát mỏng, đều tăm tắp. Mỗi lát dưa đều hoàn hảo, không một vết xước.
Những quả nho xanh mọng nước được xếp ngay ngắn bên cạnh, màu xanh tươi mát của nho nổi bật bên cạnh lát dưa lưới, tạo nên một bản phối hoàn hảo của màu sắc và hương vị.
Lăng Hải Thành đặt dĩa trái cây xuống bàn, cau mày nói: “Em làm đến khi cửa hàng mở cửa luôn sao?”
Trấn Nam tập trung cao độ với đôi tay chậm rãi nhưng đầy điêu luyện, tốc độ của cậu chỉ ở mức trung bình nhưng đổi lại được sự trơn tru không va vấp.
“Số tiền gốc lại tăng lên rồi, tôi phải rút ngắn thời gian ngủ lại.” Cậu bình thản đáp.
Cơ thể Lăng Hải Thành căng cứng như đàn sắp đứt dây.
Ánh mắt hắn như hai ngọn lửa đang cháy bừng bừng, hắn lên vẻ giận dữ không thể che giấu: “Người đó xứng đáng để em phải lao lực như thế sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro