Tam tiểu thư nh...
2024-09-17 15:46:39
Dáng vẻ lúc ngủ càng vô hại, Lăng Hải Nhi trong chiếc váy dài đến mắt cá chân, cô ta đang nằm trên sofa, đôi mắt nhắm nghiền, trên người là cái áo ngoài của Lăng Hải Thành.
Trấn Nam đang tựa vào bàn làm việc, đôi mắt nhìn ra bên ngoài, gương mặt có chút khó xử.
Nhìn thấy cậu, Hạ Yên phảng phất nỗi buồn, thả bước chân đến gần, cô khẽ lên tiếng: "Tam tiểu thư về nước lúc sáng, cứ nằng nặc đòi ở lại đây."
"Em không sao." Cậu nhìn về chỗ Lăng Hải Nhi, tiếp tục nói "Lăng Hải Thành không cho cô ấy vào bên trong nghĩ à? Ngồi trên máy bay mấy tiếng, ngã lưng ở sofa sẽ không dễ chịu chút nào."
Nhìn theo ánh mắt cậu, Hạ Yến lắc đầu: "Lăng Tổng không thích người khác chạm vào đồ của mình, nên nhất quyết không cho phép."
Cô đặt báo cáo trên bàn rồi ra ngoài, giấu nhẹm chuyện Lăng Hải Thành đích thân ra sân bay rước người.
Với vai trò là trợ lý riêng của Lăng Tổng, Hạ Yến thừa sức làm những việc đó, người đưa ra yêu cầu là ai chứ, là
Lăng Hải Nhi, đứa con gái duy nhất của nhà họ Lăng.
Giọng nói của cô ta như làm từ đường, vừa thanh mát vừa giải nhiệt.
Nài nỉ Lăng Hải Thành phải gác lại công việc ra tận sân bay.
Khung cảnh khi đó làm Hạ Yến tức đến hộc máu.
Dòng người tấp nập ngược xuôi, một lớn một nhỏ đứng đợi, Lăng Hải Nhi trong cặp kính không tròng, cô ta thông minh khi lựa chọn tông hồng lạnh để đập lên mặt, như nàng công chúa bước ra từ truyện tranh, trên tay cầm theo con thỏ làm từ bông mịn.
Cô ta đưa vali cho Hạ Yến rồi cười nói với Lăng Hải Thành: "Anh hai, lâu rồi không gặp."
Giữa bọn họ chẳng có cái gọi là xa cách nhiều năm, dáng vẻ gượng gạo gì đó đều không có.
Lăng Hải Thành không mặn không nhạt hỏi: "Có mệt không?"
"Ngồi máy bay vài tiếng thôi mà, em không mệt xíu nào hết." Giọng nói không phải dẹo đến chảy nước, ngược lại thanh âm rất dễ nghe như vỗ về bên tai.
"Em muốn đến công ty rồi cùng anh về nhà, nha!" Lăng Hải Nhi lay cánh tay người bên cạnh, giọng điệu này nỉ.
"Buối trưa tôi có hẹn với vợ rồi, cô đi theo làm bóng đèn hả?" Lăng Hải Thành thờ ơ hỏi.
"Mặc kệ, làm bóng đèn thì làm bóng đèn." Cô ta tỏ vẻ thần bí nói tiếp "Em có chuẩn bị quà cho anh ấy rồi."
"Tùy cô vậy." Lăng Hải Thành không mấy quan tâm, đáp cho có.
Hồi tưởng lại mà thấy nổi da gà, Hạ Yến xoa xoa bắp tay mình, vừa đi được vài bước đã chạm mặt Lăng Hải Thành, cô cuối người chào hỏi rồi thông báo tin động trời này vào nhóm lớn của công ty.
Lăng Hải Thành đẩy cửa vào trong, nhìn thấy bóng lưng của Trấn Nam, cơn tức giận dần lắng xuống, chậm rãi bước đến bên cạnh.
Hắn cất giọng, mang theo chút oán trách: "Tôi đã nói em không được phép đi một mình, muốn bị phạt thế nào đây?"
"Đánh vào mông, mấy cái thì được nhỉ?" Hắn nhướng mày hỏi.
Trấn Nam nhìn qua chỗ Lăng Hải Nhi, gấp gáp lên tiếng: "Anh nói linh tinh, trong phòng còn có người."
"Tôi hôn em trước mặt người khác cũng đâu có thấy em xấu hổ." Lăng Hải Thành bước đến gần, chạm vào vành tai đang ửng đỏ của Trấn Nam, hắn khẽ hôn xuống nơi đó.
Trong lúc hai cơ thể gần như dính chặt vào nhau, Trấn Nam khiếp vía khi thấy Lăng Hải Nhi lờ mờ mở mắt.
"Anh hai, em khát nước." Chất giọng ngái ngủ của Lăng Hải Nhi vang lên.
Lăng Hải Thành xoay người chắn cho Trấn Nam, bờ vai rộng, tấm lưng dài như bức tường kín, một cơn gió cũng không thế lọt qua.
Hắn bực dọc nói: "Ra ngoài gặp Hạ Yến, cô ấy sẽ chỉ chỗ lấy nước."
Lăng Hải Nhi đưa tay dụi mắt, từ trong hốc mắt đã đỏ lên như thể sắp khóc: "Em mệt, không muốn đi."
Con thỏ trắng bị cô ta dằn xé đến biến dạng, khi đứng lên mái tóc xõa dài có độ xoăn nhẹ, mỗi bước chân nện xuống sàn như thể có thù hận từ lâu lắm rồi.
Mắt đối mắt với Lăng Hải Thành, cô ta ấm ức nói: "Cổ họng em như cái sa mạc rồi, anh hai còn tán tỉnh vợ, em có biết Hạ Yến là ai đâu."
Trấn Nam đứng bên cạnh có chút bối rối: "Cô muốn uống trà đúng không? Tôi sẽ đi lấy."
Hàng mi cụp xuống, đến lúc nâng lên ánh mắt trong veo như mặt nước hồ thu, Lăng Hải Nhi hạ giọng, đem theo chút khó chịu: "Nước lọc."
"Chủ ngữ đâu? Cô học được thứ gì bên đất nước xa xôi kia vậy?" Lăng Hải Thành nghiêm giọng hỏi.
"Em muốn uống nước lọc, phiền anh lấy giúp em." Lăng Hải Nhi vén tóc ra sau tai, cử chỉ dịu dàng thướt tha.
Nói rồi cô ta quay sang Lăng Hải Thành, nở nụ cười nhẹ nhàng như cơn gió đầu xuân: "Em vừa rồi không cố ý, anh đừng để bụng."
Lăng Hải Thành cười lạnh: "Có lần một sẽ có lần hai, Trấn Nam không phải người cô có thể sai bảo."
"Đi ăn thôi, đến nơi muốn uống bao nhiêu thì tùy." Hắn tiếp tục nói.
Lăng Hải Nhi bĩu môi, ánh mắt không phục, cô ta đi theo bên cạnh Lăng Hải Thành, tay vẫn cầm chặt con thỏ không rời.
Trấn Nam đang tựa vào bàn làm việc, đôi mắt nhìn ra bên ngoài, gương mặt có chút khó xử.
Nhìn thấy cậu, Hạ Yên phảng phất nỗi buồn, thả bước chân đến gần, cô khẽ lên tiếng: "Tam tiểu thư về nước lúc sáng, cứ nằng nặc đòi ở lại đây."
"Em không sao." Cậu nhìn về chỗ Lăng Hải Nhi, tiếp tục nói "Lăng Hải Thành không cho cô ấy vào bên trong nghĩ à? Ngồi trên máy bay mấy tiếng, ngã lưng ở sofa sẽ không dễ chịu chút nào."
Nhìn theo ánh mắt cậu, Hạ Yến lắc đầu: "Lăng Tổng không thích người khác chạm vào đồ của mình, nên nhất quyết không cho phép."
Cô đặt báo cáo trên bàn rồi ra ngoài, giấu nhẹm chuyện Lăng Hải Thành đích thân ra sân bay rước người.
Với vai trò là trợ lý riêng của Lăng Tổng, Hạ Yến thừa sức làm những việc đó, người đưa ra yêu cầu là ai chứ, là
Lăng Hải Nhi, đứa con gái duy nhất của nhà họ Lăng.
Giọng nói của cô ta như làm từ đường, vừa thanh mát vừa giải nhiệt.
Nài nỉ Lăng Hải Thành phải gác lại công việc ra tận sân bay.
Khung cảnh khi đó làm Hạ Yến tức đến hộc máu.
Dòng người tấp nập ngược xuôi, một lớn một nhỏ đứng đợi, Lăng Hải Nhi trong cặp kính không tròng, cô ta thông minh khi lựa chọn tông hồng lạnh để đập lên mặt, như nàng công chúa bước ra từ truyện tranh, trên tay cầm theo con thỏ làm từ bông mịn.
Cô ta đưa vali cho Hạ Yến rồi cười nói với Lăng Hải Thành: "Anh hai, lâu rồi không gặp."
Giữa bọn họ chẳng có cái gọi là xa cách nhiều năm, dáng vẻ gượng gạo gì đó đều không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Hải Thành không mặn không nhạt hỏi: "Có mệt không?"
"Ngồi máy bay vài tiếng thôi mà, em không mệt xíu nào hết." Giọng nói không phải dẹo đến chảy nước, ngược lại thanh âm rất dễ nghe như vỗ về bên tai.
"Em muốn đến công ty rồi cùng anh về nhà, nha!" Lăng Hải Nhi lay cánh tay người bên cạnh, giọng điệu này nỉ.
"Buối trưa tôi có hẹn với vợ rồi, cô đi theo làm bóng đèn hả?" Lăng Hải Thành thờ ơ hỏi.
"Mặc kệ, làm bóng đèn thì làm bóng đèn." Cô ta tỏ vẻ thần bí nói tiếp "Em có chuẩn bị quà cho anh ấy rồi."
"Tùy cô vậy." Lăng Hải Thành không mấy quan tâm, đáp cho có.
Hồi tưởng lại mà thấy nổi da gà, Hạ Yến xoa xoa bắp tay mình, vừa đi được vài bước đã chạm mặt Lăng Hải Thành, cô cuối người chào hỏi rồi thông báo tin động trời này vào nhóm lớn của công ty.
Lăng Hải Thành đẩy cửa vào trong, nhìn thấy bóng lưng của Trấn Nam, cơn tức giận dần lắng xuống, chậm rãi bước đến bên cạnh.
Hắn cất giọng, mang theo chút oán trách: "Tôi đã nói em không được phép đi một mình, muốn bị phạt thế nào đây?"
"Đánh vào mông, mấy cái thì được nhỉ?" Hắn nhướng mày hỏi.
Trấn Nam nhìn qua chỗ Lăng Hải Nhi, gấp gáp lên tiếng: "Anh nói linh tinh, trong phòng còn có người."
"Tôi hôn em trước mặt người khác cũng đâu có thấy em xấu hổ." Lăng Hải Thành bước đến gần, chạm vào vành tai đang ửng đỏ của Trấn Nam, hắn khẽ hôn xuống nơi đó.
Trong lúc hai cơ thể gần như dính chặt vào nhau, Trấn Nam khiếp vía khi thấy Lăng Hải Nhi lờ mờ mở mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh hai, em khát nước." Chất giọng ngái ngủ của Lăng Hải Nhi vang lên.
Lăng Hải Thành xoay người chắn cho Trấn Nam, bờ vai rộng, tấm lưng dài như bức tường kín, một cơn gió cũng không thế lọt qua.
Hắn bực dọc nói: "Ra ngoài gặp Hạ Yến, cô ấy sẽ chỉ chỗ lấy nước."
Lăng Hải Nhi đưa tay dụi mắt, từ trong hốc mắt đã đỏ lên như thể sắp khóc: "Em mệt, không muốn đi."
Con thỏ trắng bị cô ta dằn xé đến biến dạng, khi đứng lên mái tóc xõa dài có độ xoăn nhẹ, mỗi bước chân nện xuống sàn như thể có thù hận từ lâu lắm rồi.
Mắt đối mắt với Lăng Hải Thành, cô ta ấm ức nói: "Cổ họng em như cái sa mạc rồi, anh hai còn tán tỉnh vợ, em có biết Hạ Yến là ai đâu."
Trấn Nam đứng bên cạnh có chút bối rối: "Cô muốn uống trà đúng không? Tôi sẽ đi lấy."
Hàng mi cụp xuống, đến lúc nâng lên ánh mắt trong veo như mặt nước hồ thu, Lăng Hải Nhi hạ giọng, đem theo chút khó chịu: "Nước lọc."
"Chủ ngữ đâu? Cô học được thứ gì bên đất nước xa xôi kia vậy?" Lăng Hải Thành nghiêm giọng hỏi.
"Em muốn uống nước lọc, phiền anh lấy giúp em." Lăng Hải Nhi vén tóc ra sau tai, cử chỉ dịu dàng thướt tha.
Nói rồi cô ta quay sang Lăng Hải Thành, nở nụ cười nhẹ nhàng như cơn gió đầu xuân: "Em vừa rồi không cố ý, anh đừng để bụng."
Lăng Hải Thành cười lạnh: "Có lần một sẽ có lần hai, Trấn Nam không phải người cô có thể sai bảo."
"Đi ăn thôi, đến nơi muốn uống bao nhiêu thì tùy." Hắn tiếp tục nói.
Lăng Hải Nhi bĩu môi, ánh mắt không phục, cô ta đi theo bên cạnh Lăng Hải Thành, tay vẫn cầm chặt con thỏ không rời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro