Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Xin đừng châm l...

2024-09-17 15:46:39

Dọc theo dãy hành lang ánh sáng yếu ớt chiếu vào, bên dưới bị màn sương bao phủ, cảnh vật trở nên thực thực ảo ảo, không gian dường như bị kéo dài vô tận, khiến người ta như lạc vào một thế giới khác, nơi mà ranh giới giữa thực và ảo trở nên mờ nhạt đến khó phân biệt.

"Khung cảnh ở đây thật thích hợp để chụp một bức ảnh." Đôi mắt Lăng Hải Nhi tràn đầy mong đợi, cô ta nói "Anh hai, chụp giúp em một tấm, chỉ lần này thôi, nha!"

Trời hôm nay mặc dù không đẹp, nhưng bỏ Lăng Hải Nhi vào, khung cảnh sẽ kéo lại cho cân bằng, vẻ đẹp không lẫn tạp chất, thuần khiết như giọt sương đọng trên lá vào sáng sớm.

Dù ánh nắng có thể không rực rỡ, nhưng chỉ cần Lăng Hải Nhi hiện diện, cả không gian như bừng sáng. Mái tóc mềm mại, đôi mắt trong veo và nụ cười dịu dàng thổi làn gió mới vào khung cảnh u ám, biến mọi thứ trở nên có sức sống.

Cô ta làm ra vẻ mặt cầu xin, sau đó nhét điện thoại vào tay Trấn Nam, kéo Lăng Hải Thành ra phía tấm kính, đứng ngược sáng nhưng cả hai ở trong khung hình lại đẹp đến bất ngờ

Hai người bọn họ mang hai sắc thái đối lập, như thể một bông hoa xanh bung xòe trên nền tuyết giá lạnh, dùng hết khả năng để vùng đất hoang vu có thêm sinh lực.

"Thật tốt." Lăng Hải Nhi cười híp mắt.

Cô ta đến chỗ Trấn Nam kéo tay cậu về vị trí lúc nãy, ánh mắt long lanh nói: "Em cũng chụp cùng thành viên mới trong gia đình."

Lăng Hải Thành cầm điện thoại trên tay, căn chỉnh bắt trọn khoảnh khắc đẹp nhất của Trấn Nam, cậu không cười nhưng khuôn miệng tựa như đang mỉm cười, hắn ban đầu còn nghĩ bản thân hoa mắt.

Lăng Hải Nhi nôn nóng hỏi: "Anh hai xong chưa?"

Cô ta giành điện thoại về tay, xem xét một chút rồi nói: "Xấu quá."

"Vậy xóa đi." Hắn thờ ơ nói.

Lăng Hải Thành để tâm biểu cảm khác lạ của Trấn Nam, tốt nhất là nên xóa đi.

Cậu chưa một lần mỉm cười với hắn, với người khác cũng đừng mơ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lăng Hải Nhi thẳng tay kéo bức ảnh vào thùng rác.

Trấn Nam chẳng để ý đến chuyện đó, sánh vai đi bên cạnh Lăng Hải Thành.

Bọn họ lựa chọn nhà hàng gần nhất để dùng bữa trưa, căn phòng với thiết kế thanh lịch, lấy màu đen làm chủ đạo, nội thất hầu hết làm từ gỗ, hơi lạnh phả ra từ điều hòa lan khắp căn phòng.

Lăng Hải Nhi xoa xoa hai tay nói: "Hướng này điều hòa trực tiếp thổi vào, em thấy lạnh."

Cô ta nhẹ nhàng đứng lên, tay cầm theo con thỏ trắng đi vòng qua chỗ Trấn Nam.

Cậu khó hiểu hỏi: "Cô muốn ngồi ở đây sao?"

Lăng Hải Nhi khẽ lắc đầu: "Em ngồi bên cạnh anh có được không? Anh hai dùng đũa tay trái, em không muốn ngồi ở bên phía còn lại."

"Không vấn đề gì." Trấn Nam nhanh chóng đồng ý.

Trên bàn đầy ắp thức ăn, Lăng Hải Nhi lúc nãy không phải nói đùa, chưa gì bỏ bụng cô ta đã nốc sạch ly nước lọc.

Ly nước bất ngờ trượt khỏi tay Lăng Hải Nhi đáp thẳng vào đùi Trấn Nam, ướt một mảng lớn, rồi rơi xuống đất vỡ tan tành.

Cô ta gấp gáp phủi nước trên người cậu, đôi mắt trong veo lấp ló vài tia sợ hãi: "Em có hơi bất cẩn, làm ướt hết đồ anh rồi."

Đôi tay nhỏ bé lướt qua từng tấc vải, mắt thấy Trấn Nam muốn đứng dậy, Lăng Hải Nhi cuối người nhặt mảnh vỡ vứt ra xa, vô tình làm tay bị cắt một đường dài.

"Cô đừng động." Trấn Nam cầm lấy cổ tay Lăng Hải Nhi tiếp tục nói "Đừng làm bản thân bị thương nữa, tôi ổn."

Lăng Hải Thành nghiến răng, hơi thở trở nên nặng nề: "Cô nghĩ bản thân đang làm gì vậy?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cô ấy không phải cố ý, anh bình tĩnh lại đã." Cậu không lương thiện đến mức bao biện cho người khác, lần này

Lăng Hải Nhi thật sự không cố ý.

Còn về nhặt mảnh vỡ, cậu không chắc.

Lăng Hải Thành gọi Hạ Yến đến đưa đồ dự phòng, kể từ vụ việc lần trước, hắn luôn đem theo một bộ đồ mới cho

Trấn Nam, để phòng trường hợp bắt trắc.

Trấn Nam thay xong, hắn lập tức dẫn cậu về nhà, bỏ mặc Lăng Hải Nhi tự sinh tự diệt. Cô ta sống ở đây những mấy năm trời, mới đi du học có ba năm, không đột nhiên quên mất nhà mình ở đâu.

Ngồi trong xe, hắn cười khẩy hỏi: "Chỉ cần là phụ nữ em đều đối tốt như vậy hả?"

"Anh nói gì chứ?" Trấn Nam ngồi ở ghế phụ lái, nghiêng đầu hỏi.

"Tôi nói, cả Tô Miên lẫn Lăng Hải Nhi đều được em xem như báu vật." Lời nói gần như phát ra từ kẽ răng, hắn thật sự đang rất tức giận.

Trấn Nam như thường lệ, không muốn phân tranh với người đang mất bình tĩnh.

Một đường về nhà cả hai đều không ai nhìn mặt ai, phỏng chừng sẽ tiếp tục chiến tranh lạnh, điều Trấn Nam không ngờ đến là việc Lăng Hải Thành sẽ thô bạo vác cậu lên vai.

"Anh lại nổi điên cái gì vậy?" Cậu ra sức vùng vẫy.

Bờ vai hắn vững chãi, sức lực lại hơn người, cho dù thế nào cũng không thể thoát khỏi.

Lăng Hải Thành ném cậu xuống giường không thương tiếc, Trấn Nam lảo đảo muốn chạy, tiếc là bị đối phương bắt lấy cổ chân kéo cả thân người về phía hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Số ký tự: 0