[T2] Nam Thần Jg Đã “Cưới” Tôi
Chương 60
2024-11-08 23:13:17
Hai người đi qua đoạn đường núi, sau đó lại đi qua một đường cao tốc, bên cạnh vô lăng có điện thoại luôn duy trì kết nối để nói ra sự tình đằng sau.
Khoa Vũ: “Bảo sao Tiểu Nguyên nhất quyết không hề hé nửa lời nào về chuyện của em, chị coi như bây giờ là xin lỗi vì lo chuyện không cần thiết.
Viễn Phong: “Em còn muốn quên họ đấy chứ, công dưỡng nhưng lại lợi dụng và bỏ rơi em như thế thì chẳng bằng em tự sống còn tốt hơn.”
Khoa Vũ: “Ít nhất chúng ta mới là những người biết chuyện này thôi, phải nhanh chóng xử lý trước khi có bên chó săn đánh hơi thấy mùi tin tức.”
Anh im lặng không đáp lại, cô tiện hỏi: “Em vẫn còn muốn gặp lại họ lần cuối chứ, không phải ý chị là họ không tồn tại nữa đâu ?”
Viễn Phong: “...”
Anh không biết nên đối mặt với họ thế nào, thực tế hơn chính là anh không có lựa chọn muốn gặp lại họ thêm lần nào.
Những ngày tháng anh tự kiếm sống ấy, nó sớm đã vùi dập đi những ký ức liên quan đến người thân, thậm chí hỏi anh có ai thân thích bên cạnh không thì anh thản nhiên lảng tránh đi, như thể không muốn đề cập tới.
Cho dù ông trời có trừng phạt, anh cũng không phản đối, nhưng anh không có quyền chối bỏ rằng họ đã từng nuôi lớn anh đến ngày ấy.
Thế nên, việc đi thăm họ lần cuối này, xem như là việc báo ơn nuôi dưỡng anh có thể làm trong mọi khả năng, đương nhiên anh không muốn để Đào Nguyên biết chuyện này.
Giờ sắp tới ngày khởi hành Chung kết của Honor Of King, cường độ luyện tập họ phải tự mình quản lý và tiến hành, mong rằng cậu có thể làm tốt trong việc kết nối tinh thần của đồng đội.
Khoa Vũ: “Tiểu Nguyên có biết hiện tại em đang làm gì không ?”
Viễn Phong: “Em ấy hoàn toàn không biết đâu, và chị cũng đừng nói gì về việc này đấy”
Khoa Vũ; “Chị biết chị nên làm gì và không nên làm gì.”
Cùng lúc đó, Đào Nguyên cầm điện thoại trên tay, cố nối máy với điện thoại của anh, nhưng lần nào cũng bị từ chối liên lạc cả.
Không phải là anh....đang cố làm gì đó mờ ám mà không cho cậu biết đấy chứ ?
Hữu Lộc vừa tắm xong vội chạy đi tìm cậu: “Bạn thân ơi, tối nay chúng ta ngủ chung được không ?”
Cậu vội chê bai ra mặt: “Thôi nhé, đừng lôi tớ nằm chung với cậu. Lần nào nằm cùng, cậu đều suýt đẩy tớ khỏi giường bằng những tư thế trong lúc cậu mộng du đấy !”
Hữu Lộc: “Lần này có Ngọc Lân nằm cùng, yên tâm đi, cậu ấy sẽ quản lý tư thế nằm của tớ”
“Người ta ngủ rồi sao lại có thể quản lý được ?”
Đúng nhỉ.”
Không muốn bị đau lưng hay đau khớp nên vội chạy vào phòng, nhưng Hữu Lộc hiếm lắm mới có dịp ngủ cùng cậu thì làm sao để người ta chạy thế được, nên đã dốc hết sức lôi cậu vào phòng.
Ngọc Lân ngồi lướt điện thoại nhìn cửa phòng mở ra: “Cậu ấy không muốn nằm cũng đừng nên cưỡng chế người ta, đây là điểm tớ ghét ở cậu đấy !”
Hữu Lộc: “Đùa chứ, chúng ta đánh xong Chung Két thì đâu còn cơ hội ở lại đây nữa, còn mấy ngày thì ít nhất cũng nên tạo những kỉ niệm.
Đào Nguyên nghe thấy vậy vội vàng hỏi: “Các cậu có dự định đi đâu ư ?”
Hữu Lộc: “Tụi tớ có ý định là sẽ sang nơi nào khác để kiếm sống rồi, gia đình tớ đã từ mặt vì tớ quyết định đi theo con đường điện tử này, nhưng tớ biết rằng nó không còn cơ hội quay đầu.
Ngọc Lân: “Tớ thì có thể tạm ổn, nhưng nếu là về chuyện gia đình thì cũng không khả quan đâu, và tớ chưa bao giờ hối hận về lựa chọn này.”
Đào Nguyên: “....Vậy tớ chỉ đành có thể đứng sau hai cậu để chúc phúc rồi”
Hữu Lộc lại tiếp tục nằm lăn lóc trên giường, Ngọc Lân vì bị chiếm tiện nghi liền muốn đẩy ra mà không được; cậu nhìn cảnh tượng này cũng không cảm thấy lo lắng, ngược lại với tính cách của hai người họ hoạt bát như thế chắc chắn có thể tìm được một việc làm bán thời gian.
Còn ba người khác trong đội, tuy không tiếp xúc nhiều trong giao tiếp lắm, nhưng họ cũng là người tử tế, nên......
*Bang*
Một cái gối nằm bất ngờ hạ cạnh vào mặt cậu, theo lực quán tính từ đó mà cả người đều bật ngửa ra sau, Hữu Lộc giơ hai ngón tay biểu thị cho chiến thắng.
“Trúng đích, một phát hạ ngay !”
“Cậu....Tên khốn ngụy tử....Tiếp theo hãy lãnh đòn của lão phu tử ta đây !”
Đào Nguyên cầm lấy cái gối lập tức ném trả lại vào thủ phạm, sau đó hai người lấy gối xung quanh ném qua ném lại chẳng màng hậu quả, gối cổ hay gối ôm, thậm chí là gối kê chân cũng đều bị lấy làm vũ khí.
Ngọc Lân hết cứu chữa với hai tên này nên cũng chỉ yên lặng mà tập trung vào điện thoại tiếp, nhưng một cái gối do Hữu Lộc ném trật hướng đã tiếp đất vào tay, làm cho điện thoại đập thẳng vào mặt.
Hai người họ cũng dừng tay lại, nhìn nạn nhân mà lòng không khỏi cảm thấy thương xót.
“Xin....xin lỗi bạn thân.....
“Tốt, tốt lắm, tôi sẽ khiến cho mấy cậu không ngủ ngon được đêm nay !”
Ngọc Lân tham gia vào cuộc chiến ném gối, tung hết độc chiêu khiến hai người không kịp ứng phó, cả ba người cứ như vậy chơi ném gối đến tận nửa đêm, mệt bở hởi thì lại nằm cạnh nhau như một gia đình.
Khoa Vũ: “Bảo sao Tiểu Nguyên nhất quyết không hề hé nửa lời nào về chuyện của em, chị coi như bây giờ là xin lỗi vì lo chuyện không cần thiết.
Viễn Phong: “Em còn muốn quên họ đấy chứ, công dưỡng nhưng lại lợi dụng và bỏ rơi em như thế thì chẳng bằng em tự sống còn tốt hơn.”
Khoa Vũ: “Ít nhất chúng ta mới là những người biết chuyện này thôi, phải nhanh chóng xử lý trước khi có bên chó săn đánh hơi thấy mùi tin tức.”
Anh im lặng không đáp lại, cô tiện hỏi: “Em vẫn còn muốn gặp lại họ lần cuối chứ, không phải ý chị là họ không tồn tại nữa đâu ?”
Viễn Phong: “...”
Anh không biết nên đối mặt với họ thế nào, thực tế hơn chính là anh không có lựa chọn muốn gặp lại họ thêm lần nào.
Những ngày tháng anh tự kiếm sống ấy, nó sớm đã vùi dập đi những ký ức liên quan đến người thân, thậm chí hỏi anh có ai thân thích bên cạnh không thì anh thản nhiên lảng tránh đi, như thể không muốn đề cập tới.
Cho dù ông trời có trừng phạt, anh cũng không phản đối, nhưng anh không có quyền chối bỏ rằng họ đã từng nuôi lớn anh đến ngày ấy.
Thế nên, việc đi thăm họ lần cuối này, xem như là việc báo ơn nuôi dưỡng anh có thể làm trong mọi khả năng, đương nhiên anh không muốn để Đào Nguyên biết chuyện này.
Giờ sắp tới ngày khởi hành Chung kết của Honor Of King, cường độ luyện tập họ phải tự mình quản lý và tiến hành, mong rằng cậu có thể làm tốt trong việc kết nối tinh thần của đồng đội.
Khoa Vũ: “Tiểu Nguyên có biết hiện tại em đang làm gì không ?”
Viễn Phong: “Em ấy hoàn toàn không biết đâu, và chị cũng đừng nói gì về việc này đấy”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoa Vũ; “Chị biết chị nên làm gì và không nên làm gì.”
Cùng lúc đó, Đào Nguyên cầm điện thoại trên tay, cố nối máy với điện thoại của anh, nhưng lần nào cũng bị từ chối liên lạc cả.
Không phải là anh....đang cố làm gì đó mờ ám mà không cho cậu biết đấy chứ ?
Hữu Lộc vừa tắm xong vội chạy đi tìm cậu: “Bạn thân ơi, tối nay chúng ta ngủ chung được không ?”
Cậu vội chê bai ra mặt: “Thôi nhé, đừng lôi tớ nằm chung với cậu. Lần nào nằm cùng, cậu đều suýt đẩy tớ khỏi giường bằng những tư thế trong lúc cậu mộng du đấy !”
Hữu Lộc: “Lần này có Ngọc Lân nằm cùng, yên tâm đi, cậu ấy sẽ quản lý tư thế nằm của tớ”
“Người ta ngủ rồi sao lại có thể quản lý được ?”
Đúng nhỉ.”
Không muốn bị đau lưng hay đau khớp nên vội chạy vào phòng, nhưng Hữu Lộc hiếm lắm mới có dịp ngủ cùng cậu thì làm sao để người ta chạy thế được, nên đã dốc hết sức lôi cậu vào phòng.
Ngọc Lân ngồi lướt điện thoại nhìn cửa phòng mở ra: “Cậu ấy không muốn nằm cũng đừng nên cưỡng chế người ta, đây là điểm tớ ghét ở cậu đấy !”
Hữu Lộc: “Đùa chứ, chúng ta đánh xong Chung Két thì đâu còn cơ hội ở lại đây nữa, còn mấy ngày thì ít nhất cũng nên tạo những kỉ niệm.
Đào Nguyên nghe thấy vậy vội vàng hỏi: “Các cậu có dự định đi đâu ư ?”
Hữu Lộc: “Tụi tớ có ý định là sẽ sang nơi nào khác để kiếm sống rồi, gia đình tớ đã từ mặt vì tớ quyết định đi theo con đường điện tử này, nhưng tớ biết rằng nó không còn cơ hội quay đầu.
Ngọc Lân: “Tớ thì có thể tạm ổn, nhưng nếu là về chuyện gia đình thì cũng không khả quan đâu, và tớ chưa bao giờ hối hận về lựa chọn này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đào Nguyên: “....Vậy tớ chỉ đành có thể đứng sau hai cậu để chúc phúc rồi”
Hữu Lộc lại tiếp tục nằm lăn lóc trên giường, Ngọc Lân vì bị chiếm tiện nghi liền muốn đẩy ra mà không được; cậu nhìn cảnh tượng này cũng không cảm thấy lo lắng, ngược lại với tính cách của hai người họ hoạt bát như thế chắc chắn có thể tìm được một việc làm bán thời gian.
Còn ba người khác trong đội, tuy không tiếp xúc nhiều trong giao tiếp lắm, nhưng họ cũng là người tử tế, nên......
*Bang*
Một cái gối nằm bất ngờ hạ cạnh vào mặt cậu, theo lực quán tính từ đó mà cả người đều bật ngửa ra sau, Hữu Lộc giơ hai ngón tay biểu thị cho chiến thắng.
“Trúng đích, một phát hạ ngay !”
“Cậu....Tên khốn ngụy tử....Tiếp theo hãy lãnh đòn của lão phu tử ta đây !”
Đào Nguyên cầm lấy cái gối lập tức ném trả lại vào thủ phạm, sau đó hai người lấy gối xung quanh ném qua ném lại chẳng màng hậu quả, gối cổ hay gối ôm, thậm chí là gối kê chân cũng đều bị lấy làm vũ khí.
Ngọc Lân hết cứu chữa với hai tên này nên cũng chỉ yên lặng mà tập trung vào điện thoại tiếp, nhưng một cái gối do Hữu Lộc ném trật hướng đã tiếp đất vào tay, làm cho điện thoại đập thẳng vào mặt.
Hai người họ cũng dừng tay lại, nhìn nạn nhân mà lòng không khỏi cảm thấy thương xót.
“Xin....xin lỗi bạn thân.....
“Tốt, tốt lắm, tôi sẽ khiến cho mấy cậu không ngủ ngon được đêm nay !”
Ngọc Lân tham gia vào cuộc chiến ném gối, tung hết độc chiêu khiến hai người không kịp ứng phó, cả ba người cứ như vậy chơi ném gối đến tận nửa đêm, mệt bở hởi thì lại nằm cạnh nhau như một gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro