[T2] Nam Thần Jg Đã “Cưới” Tôi
Chương 60
2024-11-08 23:13:17
Ba ngày sau đã yên lặng trôi qua, cách trận đấu Chung Kết chỉ còn ba giờ.
"Cậu nói, nam thần đã đi đâu rồi, lại để Đào Nguyên tự mình gánh vác trách nhiệm của huấn luyện viên suốt mấy ngày qua vậy ?"
"Tớ nghe nói anh ấy có việc đột xuất, nhưng chúng ta lại không biết, có phải là....."
Đào Nguyên gõ nhẹ bảng ba nhịp: "Cảm phiền nhé, tớ giải thích chỗ chiến lược này một chút sau đó chúng ta sẽ tới chỗ thi đấu trước một tiếng."
Năm người nghe vậy liền chủ động yên lặng nghe cậu giảng đạo, trận đấu cuối cùng càng phải đặt trọng điểm vào vấn đề chính hơn.
Ba ngày qua, giờ nào cũng chỉ có việc đánh tập thâu đêm, đánh tập từ 8 giờ sáng đến tận 11 giờ tối, cứ 3 tiếng lại có nửa tiếng nghỉ ngơi và phụ giúp công việc trong nhà, nên kỹ thuật trước và trong khoảng thời gian đánh giải đều đã có sự khác biệt rõ rệt.
Trận Chung kết hôm nay, họ chỉ việc tung hết sức để giành giải Quán quân, xem như là báo đáp khoảng thời gian chiến đội BKA đã cho họ một cơ hội được thể hiện trước khán giả vô danh để cảm nhận cảm giác thi đấu chuyên nghiệp.
Ngọc Lân: "Chúng ta....nên đi bằng gì đây? Nam thần cũng không ở đây, taxi tới đây thì ít nhất cũng phải mất gần nửa tiếng."
Đào Nguyên: "Không sao, tớ nhờ anh Doanh tới đón tụi mình rồi, đương nhiên là sẽ không làm trễ thời gian đâu."
Vừa nhắc Tào tháo, Tào tháo ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt họ rồi.
Minh Vân mở của xe chạy xuống ôm lấy cậu: "Nhớ em quá đi, mấy ngày nay chị đi du lịch mà thấy em sụt cân luôn đấy !"
Đào Nguyên ngố người: "Em...Nhìn em như thể ốm đi rồi hả ?"
Hàn Doanh châm biếm một kiểu nửa đùa nửa thật: "Không chỉ ốm, phần bụng của em lại nhìn vào cứ tưởng em nhét luôn một đội bóng....."
"Có tin em sút anh ngay trước mặt mấy đứa không ?"
Minh Vân không tin cô không làm thật thì cô đây đổi tên là Hàn Vân, còn Hàn Doanh biết rõ tính tình liền vội vã kéo cửa kính lên và khởi động sẵn động cơ.
"Mấy đứa tập trung lại đây sau đó chị đếm từng người nhé, đảm bảo không thiếu ai hết đấy."
Hữu Lộc tới gần nói nhỏ: "Sao chúng ta lại cảm thấy mình giống như trẻ nhỏ được cô giáo dẫn đi khu đi tích nhỉ ?"
Cậu mở một mắt nhắm một mắt đáp: "Dù sao cũng là thành ý của chị ấy, chỉ bằng mình cứ chấp nhận việc này đi..."
Mười phút sau đó.
Đi thẳng tới giữa cầu thì GPS thông báo rằng còn 5km nữa sẽ tới địa điểm được định sẵn, ngoài cậu, Minh Vân và
Hàn Doanh ra còn lại đều ngủ bù thêm một chút để xốc lại tinh thần.
Hàn Doanh: "Mấy ngày nay tham gia sự kiện thế này, có đọng lại cho em những cảm giác thế nào không ?"
Đào Nguyên: "Nếu nói là có đọng lại.....thì có lẽ cũng nhiều lắm, nhưng hiện tại em không phải thi đấu cùng các anh."
Hàn Doanh: "Sau này khi em vào dự bị rồi, cơ hội thi đấu ban đầu của em có thể ít ỏi, nhưng về sau thực lực càng được chứng minh thì tự ắt sẽ có trái ngọt thôi."
Đào Nguyên: "Em hiểu, cảm ơn anh."
Cậu không mong đợi gì từ một câu trả lời nào khác biệt cả, cơ hội còn nhiều thì mình cũng có thể tận dụng được nhiêu.
"Lại nói, em không biết hai người quen nhau như thế nào luôn đấy ?"
Minh Vân: "Chị quen Hàn Doanh là lúc anh ấy lần đầu lên sân thi đấu, lúc đó đội BKA vẫn chưa có danh tiếng, nhưng chị thì lại trúng tình sét ái tình nên ngay lúc kết thúc trận đấu là chị tỏ tình luôn đấy."
Đào Nguyên: "......"
Đấy gọi là chưa yêu đã tán - một lựa chọn tưởng chừng thất bại ?
Minh Vân: "Nhưng Viễn Phong đâu rồi, anh ấy ngay cả việc quan trọng thế này mà cũng quên đấy sao ?"
Cậu bình tĩnh đáp lại: "Chuyện này em cũng không rõ lắm, ngày đó anh ấy nói là có việc nhưng không nói cho em biết cụ thể...."
Hàn Doanh: "Cậu ta đấy....Em đừng để ý tới việc riêng, anh tin cậu ấy sẽ giải quyết ổn thỏa thôi."
Tuy người ta nói vậy cậu cũng nhẹ lòng đi đôi chút, nhưng anh cũng không liên lạc lại với cậu mấy ngày rồi.
Mấy lúc thế này, một lời cổ vũ cũng là quá đủ......
Phía khác, Viễn Phong và Khoa Vũ đã lái xe tới trước một căn nhà tưởng như bỏ hoang, nhìn bên ngoài giống như có thể sụp đồ xuống bất cứ lúc nào.
"Tới nơi rồi đấy, công nhận chuyến này đi quá lâu luôn rồi, muốn quay lại thì phải đi tới sân bay thôi."
Viễn Phong: "'Em còn không nhớ rằng mình đã từng sống ở một nơi như thế đấy...."
Nhìn căn nhà trước mắt, sau đó lại để ý một chiếc thùng rác lớn bị những dây leo bám chặt chứng tỏ rằng đã lâu rồi không ai dùng nữa, trái tim anh lại khẽ nhếch lên một cảm giác tủi thân.
Nhìn căn nhà trước mắt, sau đó lại để ý một chiếc thùng rác lớn bị những dây leo bám chặt chứng tỏ rằng đã lâu rồi không ai dùng nữa, trái tim anh lại khẽ nhếch lên một cảm giác tủi thân.
Đó là thùng rác anh nhìn thấy bên trong chứa giấy khai sinh và những thứ bị vứt bỏ năm ấy, rốt cuộc cũng có thể nhìn lại nó lần cuối.....
"อล ดุนส์ เลิน roi...."
"Mẫy đứa là cặp đôi mới cưới hả ?"
Một ông lão đi ngang qua đề ý tới chiếc xe sang khẽ hỏi một câu, hai người không hẹn mà cùng lúc giật mình.
Khoa Vũ lắp bắp: "Tụi cháu....không phải như vậy đâu, cháu là nhân viên mua bán đất cho khách, còn cậu ấy là người mua......"
Ông lão: "Vậy bác khuyến nghị một điều, căn nhà đứng trước mắt này....đã bị phóng hỏa từ bên trong rồi, đừng nên mua thì tốt hơn đấy.
"Cậu nói, nam thần đã đi đâu rồi, lại để Đào Nguyên tự mình gánh vác trách nhiệm của huấn luyện viên suốt mấy ngày qua vậy ?"
"Tớ nghe nói anh ấy có việc đột xuất, nhưng chúng ta lại không biết, có phải là....."
Đào Nguyên gõ nhẹ bảng ba nhịp: "Cảm phiền nhé, tớ giải thích chỗ chiến lược này một chút sau đó chúng ta sẽ tới chỗ thi đấu trước một tiếng."
Năm người nghe vậy liền chủ động yên lặng nghe cậu giảng đạo, trận đấu cuối cùng càng phải đặt trọng điểm vào vấn đề chính hơn.
Ba ngày qua, giờ nào cũng chỉ có việc đánh tập thâu đêm, đánh tập từ 8 giờ sáng đến tận 11 giờ tối, cứ 3 tiếng lại có nửa tiếng nghỉ ngơi và phụ giúp công việc trong nhà, nên kỹ thuật trước và trong khoảng thời gian đánh giải đều đã có sự khác biệt rõ rệt.
Trận Chung kết hôm nay, họ chỉ việc tung hết sức để giành giải Quán quân, xem như là báo đáp khoảng thời gian chiến đội BKA đã cho họ một cơ hội được thể hiện trước khán giả vô danh để cảm nhận cảm giác thi đấu chuyên nghiệp.
Ngọc Lân: "Chúng ta....nên đi bằng gì đây? Nam thần cũng không ở đây, taxi tới đây thì ít nhất cũng phải mất gần nửa tiếng."
Đào Nguyên: "Không sao, tớ nhờ anh Doanh tới đón tụi mình rồi, đương nhiên là sẽ không làm trễ thời gian đâu."
Vừa nhắc Tào tháo, Tào tháo ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt họ rồi.
Minh Vân mở của xe chạy xuống ôm lấy cậu: "Nhớ em quá đi, mấy ngày nay chị đi du lịch mà thấy em sụt cân luôn đấy !"
Đào Nguyên ngố người: "Em...Nhìn em như thể ốm đi rồi hả ?"
Hàn Doanh châm biếm một kiểu nửa đùa nửa thật: "Không chỉ ốm, phần bụng của em lại nhìn vào cứ tưởng em nhét luôn một đội bóng....."
"Có tin em sút anh ngay trước mặt mấy đứa không ?"
Minh Vân không tin cô không làm thật thì cô đây đổi tên là Hàn Vân, còn Hàn Doanh biết rõ tính tình liền vội vã kéo cửa kính lên và khởi động sẵn động cơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mấy đứa tập trung lại đây sau đó chị đếm từng người nhé, đảm bảo không thiếu ai hết đấy."
Hữu Lộc tới gần nói nhỏ: "Sao chúng ta lại cảm thấy mình giống như trẻ nhỏ được cô giáo dẫn đi khu đi tích nhỉ ?"
Cậu mở một mắt nhắm một mắt đáp: "Dù sao cũng là thành ý của chị ấy, chỉ bằng mình cứ chấp nhận việc này đi..."
Mười phút sau đó.
Đi thẳng tới giữa cầu thì GPS thông báo rằng còn 5km nữa sẽ tới địa điểm được định sẵn, ngoài cậu, Minh Vân và
Hàn Doanh ra còn lại đều ngủ bù thêm một chút để xốc lại tinh thần.
Hàn Doanh: "Mấy ngày nay tham gia sự kiện thế này, có đọng lại cho em những cảm giác thế nào không ?"
Đào Nguyên: "Nếu nói là có đọng lại.....thì có lẽ cũng nhiều lắm, nhưng hiện tại em không phải thi đấu cùng các anh."
Hàn Doanh: "Sau này khi em vào dự bị rồi, cơ hội thi đấu ban đầu của em có thể ít ỏi, nhưng về sau thực lực càng được chứng minh thì tự ắt sẽ có trái ngọt thôi."
Đào Nguyên: "Em hiểu, cảm ơn anh."
Cậu không mong đợi gì từ một câu trả lời nào khác biệt cả, cơ hội còn nhiều thì mình cũng có thể tận dụng được nhiêu.
"Lại nói, em không biết hai người quen nhau như thế nào luôn đấy ?"
Minh Vân: "Chị quen Hàn Doanh là lúc anh ấy lần đầu lên sân thi đấu, lúc đó đội BKA vẫn chưa có danh tiếng, nhưng chị thì lại trúng tình sét ái tình nên ngay lúc kết thúc trận đấu là chị tỏ tình luôn đấy."
Đào Nguyên: "......"
Đấy gọi là chưa yêu đã tán - một lựa chọn tưởng chừng thất bại ?
Minh Vân: "Nhưng Viễn Phong đâu rồi, anh ấy ngay cả việc quan trọng thế này mà cũng quên đấy sao ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu bình tĩnh đáp lại: "Chuyện này em cũng không rõ lắm, ngày đó anh ấy nói là có việc nhưng không nói cho em biết cụ thể...."
Hàn Doanh: "Cậu ta đấy....Em đừng để ý tới việc riêng, anh tin cậu ấy sẽ giải quyết ổn thỏa thôi."
Tuy người ta nói vậy cậu cũng nhẹ lòng đi đôi chút, nhưng anh cũng không liên lạc lại với cậu mấy ngày rồi.
Mấy lúc thế này, một lời cổ vũ cũng là quá đủ......
Phía khác, Viễn Phong và Khoa Vũ đã lái xe tới trước một căn nhà tưởng như bỏ hoang, nhìn bên ngoài giống như có thể sụp đồ xuống bất cứ lúc nào.
"Tới nơi rồi đấy, công nhận chuyến này đi quá lâu luôn rồi, muốn quay lại thì phải đi tới sân bay thôi."
Viễn Phong: "'Em còn không nhớ rằng mình đã từng sống ở một nơi như thế đấy...."
Nhìn căn nhà trước mắt, sau đó lại để ý một chiếc thùng rác lớn bị những dây leo bám chặt chứng tỏ rằng đã lâu rồi không ai dùng nữa, trái tim anh lại khẽ nhếch lên một cảm giác tủi thân.
Nhìn căn nhà trước mắt, sau đó lại để ý một chiếc thùng rác lớn bị những dây leo bám chặt chứng tỏ rằng đã lâu rồi không ai dùng nữa, trái tim anh lại khẽ nhếch lên một cảm giác tủi thân.
Đó là thùng rác anh nhìn thấy bên trong chứa giấy khai sinh và những thứ bị vứt bỏ năm ấy, rốt cuộc cũng có thể nhìn lại nó lần cuối.....
"อล ดุนส์ เลิน roi...."
"Mẫy đứa là cặp đôi mới cưới hả ?"
Một ông lão đi ngang qua đề ý tới chiếc xe sang khẽ hỏi một câu, hai người không hẹn mà cùng lúc giật mình.
Khoa Vũ lắp bắp: "Tụi cháu....không phải như vậy đâu, cháu là nhân viên mua bán đất cho khách, còn cậu ấy là người mua......"
Ông lão: "Vậy bác khuyến nghị một điều, căn nhà đứng trước mắt này....đã bị phóng hỏa từ bên trong rồi, đừng nên mua thì tốt hơn đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro