Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Ám ảnh
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
“Không... không... Cô cút đi, anh ấy là của tôi, là của tôi. Biết không con đàn bà khốn khiếp kia!”
“ Nếu cô dám làm gì anh ấy, chắc chắn tôi sẽ xé xác cô ra làm từng mảnh, sau đó ném cho cá ăn.”
Mắt Tiểu Ngọc trở nên đỏ ngầu, giọng nói vô cùng dữ tợn, giống như một con mãnh thú tỉnh giấc vậy.
Điên loạn, tức giận và căm thù là những cảm xúc mà một cô gái mới lớn như Tiểu Ngọc đang phải trải qua. Thử hỏi, một chàng trai mà cô luôn thầm yêu suốt bao năm, mê đắm vô cùng, thậm chí cô còn vì tình yêu đó mà thay đổi tính cách, chỉ để muốn anh ấy trở nên vui vẻ, thế mà... có một con ả khác lại làm trò “biến thái” với anh ấy trước mặt cô thì làm sao cô có thể chịu được.
Nó như một đả kích vô cùng lớn đối với cô, thậm chí, bàn tay vì nắm quá mạnh mà khiến cho móng cắm vào thịt, khiến cho máu rỉ ra mà cô chẳng hề hay biết. Cô muốn giết người, cô muốn giết con ả này ngay bây giờ.
Nguyệt Sương đương nhiên nghe được những câu đó, cô cũng chỉ mỉm cười, nhìn Tiểu Ngọc nói với giọng vô cùng ngọt ngào:
“ Đầu tiên, muốn bày tỏ tình cảm với một người con trai, em cần phải ôm chặt lấy anh ta.”
Nói xong, không chờ Tiểu Ngọc phản ứng, Nguyệt Sương đã ôm chặt lấy Lâm Thần, vẻ mặt vô cùng thích thú nhìn Tiểu Ngọc.
“ Aaaaaa....Tôi sẽ giết chết cô. Thứ lợn cái bẩn thỉu, mau buông hai bàn tay dơ bẩn đó ra khỏi người anh ấy.” Tiểu Ngọc giống như nổi điên, âm thanh có chút rè rè do loa không thể truyền tải hết được.
Nhưng mà, chính Tiểu Ngọc cũng không biết, càng làm vậy thì Nguyệt Sương càng hứng thú. Cộng thêm việc Lâm Thần lúc này chẳng thể dậy được, thế nên, cô càng lúc càng lớn mật.
“ Em có biết là anh ấy xoa đầu chị như thế nào không?”
“ Em có biết anh ấy bế chị như thế nào không?”
“ Em có biết cách tạo dấu hôn như nào không?”
...
“ Thấy chưa! Trên cổ anh ấy đã được chị đánh dấu rồi nè!”
“ Em có biết cách chị hôn anh ấy không? Tuy hơi xấu hổ nhưng vì em nên chị ...”
Tiểu Ngọc lúc này giống như điên rồi! Nhìn thấy đôi môi của Nguyệt Sương sắp chạm tới Lâm Thần, cô đã làm một hành động mà khiến cho Nguyệt Sương cũng rất bất ngờ.
Quỳ xuống??? Không sai... Tiểu Ngọc quỳ xuống trước mặt cô. Vẻ mặt vô cùng đau khổ nhìn cô... Nó khiến cho cô ngưng lại động tác, ánh mắt có chút mong chờ nhìn lấy Tiểu Ngọc.
Quỳ xuống còn chưa đủ, Tiểu Ngọc còn dùng hai tay dính máu chắp lạy. Vẻ mặt cầu xin nói:
“ Xin cô...đừng...đừng hôn anh ấy. Tôi xin cô... làm ơn đừng...”
Nói xong, Tiểu Ngọc còn dập đầu rất thành khẩn, đôi môi thậm chí còn có vết máu. Có vẻ như những thứ này đã khiến cho cô có sự đả kích vô cùng lớn.
Tuy nhiên, Nguyệt Sương đâu dễ bỏ qua. Cô muốn Lâm Thần là của cô, chẳng có lý do gì mà cô lại phải dừng cả. Thế nên, cô chẳng hề ngần ngại mà làm điều “vô cùng kinh khủng” trước mặt Nguyệt Sương.
Vì Lâm Thần đang ngủ, thế nên rất nhanh, tuyến phòng thủ mỏng manh đã bị cậy phá. Từng âm thanh như là những nhát dao đâm thẳng vào trái tim của thiếu nữ trong điện thoại.
Thậm chí, chưa dừng lại ở đó, Nguyệt Sương còn vừa làm vừa quay cận cảnh.
“Ở đoạn này...em phải nhẹ nhàng, không được làm quá mạnh. Nếu không môi anh ấy sẽ đau.”
“ Em nhìn xem,...”
Từng câu nói, Nguyệt Sương đều làm ví dụ, thậm chí, cái dục vọng của cô cũng từ đó bị kích phát, cùng với cái cảm giác muốn hành hạ Tiểu Ngọc, cô điên cuồng “làm trò” đối với Lâm Thần. Điều này khiến cho Tiểu Ngọc tức đến mức ngất xỉu, điện thoại cũng vì thế mà mất tín hiệu.
Tuy rằng, cô đã chiến thắng, nhưng dục hỏa trong người cô vẫn bùng cháy một cách dữ dội. Thế nên, cho dù Tiểu Ngọc đã ngắt tín hiệu, cô vẫn “thân mật”.
Trong căn phòng chỉ còn lại âm thanh mờ ám, chỉ đến sáng sớm hôm sau, mặt trời mới ló lên thì âm thanh đó mới biến mất.
Ánh nắng chiếu vào trong phòng, Lâm Thần nằm trên giường mệt mỏi mở mắt, giọng nói có chút khàn khàn:
“ Sáng...sáng rồi ư???”
Nói xong, cậu không tự chủ ho một cái, cảm giác ngọt ngọt từ đâu truyền xuống cổ họng, nó khiến cho cậu nghi hoặc, tự nói:
“ Vị này là như thế nào? Nước cam từ hôm qua hay sao? Sao lại có cảm giác lạ lạ thế nhỉ?”
Nói xong, cậu muốn ngồi dậy thì cơ thể đột nhiên bị tê, rất khó cử động. Hơn nữa, miệng lúc này có cảm giác đau nhức, thậm chí hai hàm răng của cậu còn run lẩy bẩy vì cơn đau nhức đó.
“ Chắc có lẽ là di chứng từ vụ lúc trước.” Lâm Thần chỉ biết cười khổ nói.
Nhờ ơn cái cơn đau đó, mười năm phút sau cậu mới có thể đứng dậy được. Tuy nhiên, khi đi qua chiếc gương, cậu mới phát hiện là cái áo cậu đang mặc bị xé tả tơi, không hề nguyên vẹn.
Vết xé vô cùng điên cuồng, giống như một con hổ vồ mồi vậy. Nó khiến cho cậu nhíu mày, nhìn xung quanh tự hỏi:
“ Kỳ lạ... chẳng lẽ đêm qua mình mệt quá nên làm trò này?”
Lâm Thần tự đặt câu hỏi tự trả lời. Bởi cậu biết cửa đang khóa, chỉ có một mình cậu ở trong này, thế nên ngoài cậu ra thì chẳng có ai làm được hành động này cả. Tuy nhiên, những hành động này khiến cho cậu cảm thấy rất lạ kỳ, giống như nó không đơn giản như vẻ ngoài vậy.
Vứt chiếc áo bị xé toạc đó vào thùng rác, thay một bộ áo mới, rửa mặt một lúc rồi cậu đi ra ngoài.
Thấy vẫn còn sớm, cậu cũng làm những công việc thường ngày, quét dọn nhà cửa cùng với nấu ăn cho bữa sáng.
Vừa làm, cậu vừa cố nghĩ chuyện đêm qua, nó thực sự quá quỷ dị. Một giấc ngủ mà giống như vừa trải qua một cuộc đại chiến, hơn nữa, cậu lại có linh cảm, có một chuyện gì đó vô cùng xấu.
Không thể nghĩ được gì cả, cậu tạm thời bỏ qua suy nghĩ, tập trung làm việc.
Sau nửa tiếng, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong, cậu hài lòng gọi Nguyệt Sương ra ăn cơm.
Cũng như một cô gái nhanh nhẹn, rất nhanh cô cũng đã ngồi đối diện thưởng thức món ăn với Lâm Thần, vẻ mặt xinh đẹp nhìn Lâm Thần mỉm cười:
“ Anh sao không ăn vậy? Có chuyện gì sao?”
Lâm Thần đang lúc suy nghĩ thì bị Nguyệt Sương ngắt đoạn, cậu giật mình nói:
“ Không...không có gì... em cứ ăn đi!”
Nguyệt Sương cũng chẳng để ý nhiều, gật đầu ngoan ngoãn thưởng thức tiếp món ăn.
Trong lúc này, Lâm Thần để ý tới hai mí mắt của Nguyệt Sương, lo lắng hỏi:
“ Em hôm qua không ngủ đủ giấc hay sao vậy? Hai mí mắt của em có chút...”
Nguyệt Sương nghe thấy lời này, cô giật mình, ánh mắt có chút né tránh Lâm Thần.
Điều này khiến cho cậu càng có chút nghi hoặc... Tuy nhiên, rất nhanh sự nghi hoặc đó đã bị đánh tan bởi câu nói:
“ Tại...tại anh không cho em ngủ cùng...Đêm qua em rất khó ngủ...”
Thấy dáng vẻ có chút cô đơn, ánh mắt mong chờ, cậu chỉ có thể thở dài, giải thích:
“ Em là một cô gái xinh đẹp, với lại cũng là một tiểu thư rất có địa vị. Thế nên anh không thể để em ở chung phòng với anh được. Nếu chuyện này mà lọt vào tai mẹ em thì sẽ ra sao? Em hãy cố gắng ngủ riêng nhé! ”
Nguyệt Sương được Lâm Thần giải thích một cách ôn nhu, tuy rằng biểu cảm có chút không muốn nhưng cô vẫn gật đầu nói:
“ Vâng anh...em sẽ cố gắng!!!”
Nguyệt Sương bĩu môi nói khiến cho Lâm Thần phải xoa đầu em ấy, vẻ mặt có chút hối lỗi nói:
“ Được rồi được rồi... anh hôm nay sẽ dẫn em đi chơi. Được chưa nào?”
Cứ tưởng em ấy sẽ nhảy òa lên, tuy nhiên, dường như bàn tay của cậu có một cái ma lực khủng khiếp với Nguyệt Sương. Em ấy chỉ dùng biểu cảm vui sướng để bọc lộ câu nói, sau đó nhắm mắt hưởng thụ cái đặc quyền này.
“ Nếu cô dám làm gì anh ấy, chắc chắn tôi sẽ xé xác cô ra làm từng mảnh, sau đó ném cho cá ăn.”
Mắt Tiểu Ngọc trở nên đỏ ngầu, giọng nói vô cùng dữ tợn, giống như một con mãnh thú tỉnh giấc vậy.
Điên loạn, tức giận và căm thù là những cảm xúc mà một cô gái mới lớn như Tiểu Ngọc đang phải trải qua. Thử hỏi, một chàng trai mà cô luôn thầm yêu suốt bao năm, mê đắm vô cùng, thậm chí cô còn vì tình yêu đó mà thay đổi tính cách, chỉ để muốn anh ấy trở nên vui vẻ, thế mà... có một con ả khác lại làm trò “biến thái” với anh ấy trước mặt cô thì làm sao cô có thể chịu được.
Nó như một đả kích vô cùng lớn đối với cô, thậm chí, bàn tay vì nắm quá mạnh mà khiến cho móng cắm vào thịt, khiến cho máu rỉ ra mà cô chẳng hề hay biết. Cô muốn giết người, cô muốn giết con ả này ngay bây giờ.
Nguyệt Sương đương nhiên nghe được những câu đó, cô cũng chỉ mỉm cười, nhìn Tiểu Ngọc nói với giọng vô cùng ngọt ngào:
“ Đầu tiên, muốn bày tỏ tình cảm với một người con trai, em cần phải ôm chặt lấy anh ta.”
Nói xong, không chờ Tiểu Ngọc phản ứng, Nguyệt Sương đã ôm chặt lấy Lâm Thần, vẻ mặt vô cùng thích thú nhìn Tiểu Ngọc.
“ Aaaaaa....Tôi sẽ giết chết cô. Thứ lợn cái bẩn thỉu, mau buông hai bàn tay dơ bẩn đó ra khỏi người anh ấy.” Tiểu Ngọc giống như nổi điên, âm thanh có chút rè rè do loa không thể truyền tải hết được.
Nhưng mà, chính Tiểu Ngọc cũng không biết, càng làm vậy thì Nguyệt Sương càng hứng thú. Cộng thêm việc Lâm Thần lúc này chẳng thể dậy được, thế nên, cô càng lúc càng lớn mật.
“ Em có biết là anh ấy xoa đầu chị như thế nào không?”
“ Em có biết anh ấy bế chị như thế nào không?”
“ Em có biết cách tạo dấu hôn như nào không?”
...
“ Thấy chưa! Trên cổ anh ấy đã được chị đánh dấu rồi nè!”
“ Em có biết cách chị hôn anh ấy không? Tuy hơi xấu hổ nhưng vì em nên chị ...”
Tiểu Ngọc lúc này giống như điên rồi! Nhìn thấy đôi môi của Nguyệt Sương sắp chạm tới Lâm Thần, cô đã làm một hành động mà khiến cho Nguyệt Sương cũng rất bất ngờ.
Quỳ xuống??? Không sai... Tiểu Ngọc quỳ xuống trước mặt cô. Vẻ mặt vô cùng đau khổ nhìn cô... Nó khiến cho cô ngưng lại động tác, ánh mắt có chút mong chờ nhìn lấy Tiểu Ngọc.
Quỳ xuống còn chưa đủ, Tiểu Ngọc còn dùng hai tay dính máu chắp lạy. Vẻ mặt cầu xin nói:
“ Xin cô...đừng...đừng hôn anh ấy. Tôi xin cô... làm ơn đừng...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Tiểu Ngọc còn dập đầu rất thành khẩn, đôi môi thậm chí còn có vết máu. Có vẻ như những thứ này đã khiến cho cô có sự đả kích vô cùng lớn.
Tuy nhiên, Nguyệt Sương đâu dễ bỏ qua. Cô muốn Lâm Thần là của cô, chẳng có lý do gì mà cô lại phải dừng cả. Thế nên, cô chẳng hề ngần ngại mà làm điều “vô cùng kinh khủng” trước mặt Nguyệt Sương.
Vì Lâm Thần đang ngủ, thế nên rất nhanh, tuyến phòng thủ mỏng manh đã bị cậy phá. Từng âm thanh như là những nhát dao đâm thẳng vào trái tim của thiếu nữ trong điện thoại.
Thậm chí, chưa dừng lại ở đó, Nguyệt Sương còn vừa làm vừa quay cận cảnh.
“Ở đoạn này...em phải nhẹ nhàng, không được làm quá mạnh. Nếu không môi anh ấy sẽ đau.”
“ Em nhìn xem,...”
Từng câu nói, Nguyệt Sương đều làm ví dụ, thậm chí, cái dục vọng của cô cũng từ đó bị kích phát, cùng với cái cảm giác muốn hành hạ Tiểu Ngọc, cô điên cuồng “làm trò” đối với Lâm Thần. Điều này khiến cho Tiểu Ngọc tức đến mức ngất xỉu, điện thoại cũng vì thế mà mất tín hiệu.
Tuy rằng, cô đã chiến thắng, nhưng dục hỏa trong người cô vẫn bùng cháy một cách dữ dội. Thế nên, cho dù Tiểu Ngọc đã ngắt tín hiệu, cô vẫn “thân mật”.
Trong căn phòng chỉ còn lại âm thanh mờ ám, chỉ đến sáng sớm hôm sau, mặt trời mới ló lên thì âm thanh đó mới biến mất.
Ánh nắng chiếu vào trong phòng, Lâm Thần nằm trên giường mệt mỏi mở mắt, giọng nói có chút khàn khàn:
“ Sáng...sáng rồi ư???”
Nói xong, cậu không tự chủ ho một cái, cảm giác ngọt ngọt từ đâu truyền xuống cổ họng, nó khiến cho cậu nghi hoặc, tự nói:
“ Vị này là như thế nào? Nước cam từ hôm qua hay sao? Sao lại có cảm giác lạ lạ thế nhỉ?”
Nói xong, cậu muốn ngồi dậy thì cơ thể đột nhiên bị tê, rất khó cử động. Hơn nữa, miệng lúc này có cảm giác đau nhức, thậm chí hai hàm răng của cậu còn run lẩy bẩy vì cơn đau nhức đó.
“ Chắc có lẽ là di chứng từ vụ lúc trước.” Lâm Thần chỉ biết cười khổ nói.
Nhờ ơn cái cơn đau đó, mười năm phút sau cậu mới có thể đứng dậy được. Tuy nhiên, khi đi qua chiếc gương, cậu mới phát hiện là cái áo cậu đang mặc bị xé tả tơi, không hề nguyên vẹn.
Vết xé vô cùng điên cuồng, giống như một con hổ vồ mồi vậy. Nó khiến cho cậu nhíu mày, nhìn xung quanh tự hỏi:
“ Kỳ lạ... chẳng lẽ đêm qua mình mệt quá nên làm trò này?”
Lâm Thần tự đặt câu hỏi tự trả lời. Bởi cậu biết cửa đang khóa, chỉ có một mình cậu ở trong này, thế nên ngoài cậu ra thì chẳng có ai làm được hành động này cả. Tuy nhiên, những hành động này khiến cho cậu cảm thấy rất lạ kỳ, giống như nó không đơn giản như vẻ ngoài vậy.
Vứt chiếc áo bị xé toạc đó vào thùng rác, thay một bộ áo mới, rửa mặt một lúc rồi cậu đi ra ngoài.
Thấy vẫn còn sớm, cậu cũng làm những công việc thường ngày, quét dọn nhà cửa cùng với nấu ăn cho bữa sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa làm, cậu vừa cố nghĩ chuyện đêm qua, nó thực sự quá quỷ dị. Một giấc ngủ mà giống như vừa trải qua một cuộc đại chiến, hơn nữa, cậu lại có linh cảm, có một chuyện gì đó vô cùng xấu.
Không thể nghĩ được gì cả, cậu tạm thời bỏ qua suy nghĩ, tập trung làm việc.
Sau nửa tiếng, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong, cậu hài lòng gọi Nguyệt Sương ra ăn cơm.
Cũng như một cô gái nhanh nhẹn, rất nhanh cô cũng đã ngồi đối diện thưởng thức món ăn với Lâm Thần, vẻ mặt xinh đẹp nhìn Lâm Thần mỉm cười:
“ Anh sao không ăn vậy? Có chuyện gì sao?”
Lâm Thần đang lúc suy nghĩ thì bị Nguyệt Sương ngắt đoạn, cậu giật mình nói:
“ Không...không có gì... em cứ ăn đi!”
Nguyệt Sương cũng chẳng để ý nhiều, gật đầu ngoan ngoãn thưởng thức tiếp món ăn.
Trong lúc này, Lâm Thần để ý tới hai mí mắt của Nguyệt Sương, lo lắng hỏi:
“ Em hôm qua không ngủ đủ giấc hay sao vậy? Hai mí mắt của em có chút...”
Nguyệt Sương nghe thấy lời này, cô giật mình, ánh mắt có chút né tránh Lâm Thần.
Điều này khiến cho cậu càng có chút nghi hoặc... Tuy nhiên, rất nhanh sự nghi hoặc đó đã bị đánh tan bởi câu nói:
“ Tại...tại anh không cho em ngủ cùng...Đêm qua em rất khó ngủ...”
Thấy dáng vẻ có chút cô đơn, ánh mắt mong chờ, cậu chỉ có thể thở dài, giải thích:
“ Em là một cô gái xinh đẹp, với lại cũng là một tiểu thư rất có địa vị. Thế nên anh không thể để em ở chung phòng với anh được. Nếu chuyện này mà lọt vào tai mẹ em thì sẽ ra sao? Em hãy cố gắng ngủ riêng nhé! ”
Nguyệt Sương được Lâm Thần giải thích một cách ôn nhu, tuy rằng biểu cảm có chút không muốn nhưng cô vẫn gật đầu nói:
“ Vâng anh...em sẽ cố gắng!!!”
Nguyệt Sương bĩu môi nói khiến cho Lâm Thần phải xoa đầu em ấy, vẻ mặt có chút hối lỗi nói:
“ Được rồi được rồi... anh hôm nay sẽ dẫn em đi chơi. Được chưa nào?”
Cứ tưởng em ấy sẽ nhảy òa lên, tuy nhiên, dường như bàn tay của cậu có một cái ma lực khủng khiếp với Nguyệt Sương. Em ấy chỉ dùng biểu cảm vui sướng để bọc lộ câu nói, sau đó nhắm mắt hưởng thụ cái đặc quyền này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro