Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Thân mật
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Tiểu Ngọc nhìn Nguyệt Sương với ánh mắt vô cùng căm thù, giống như một chú mèo dựng lông khi bị ai đó đạp phải đuôi vậy. Dáng vẻ vô cùng đáng yêu nhưng chẳng kém phần giận dữ.
Thấy Tiểu Ngọc nhìn mình bằng ánh mắt căm thù như thế, trong lòng Nguyệt Sương có cảm giác như mình đã lấy lại chút gì đó, giống như cô đang từ từ chiếm lấy lợi thế vậy.
Cô cố gắng mỉm cười, vui vẻ chào hỏi Nguyệt Sương:
“ Chào em...em hình như chính là Tiểu Ngọc đúng không?”
Tiểu Ngọc bị cái dáng vẻ của Nguyệt Sương càng làm cho cô tức giận, vậy nên cô mới nóng giận quát:
“Ai cho phép cô gọi tôi như thế! Đồ lợn cái bẩn thỉu.”
Hình tượng dễ thương ban nãy bị câu nói này đánh bay sạch. Nguyệt Sương ôm đầu lắc nhẹ, thật sự cô gái Tiểu Ngọc này lật mặt quá nhanh rồi. Vừa gặp mặt người lạ như cô thế mà đã tuôn ra những lời lẽ như thế, điều này làm cho cô vô cùng bất ngờ.
Nhìn Nguyệt Sương còn đang lắc đầu giống như rất thất vọng về cô, điều này càng khiến cho Tiểu Ngọc căm giận hơn. Chẳng những cướp điện thoại của anh trai mình, hơn nữa cô ta còn trưng cái bộ dạng trách móc mình như thế này. Đầu óc cô ta có vấn đề sao? Phải chăng sự xinh đẹp đã ăn hết trí khôn của cô ta rồi.
“ Cô mau trả lại chiếc điện thoại của anh trai tôi! Ăn cắp không phải là chuyện tốt đâu? Hơn nữa, nếu cô thiếu thốn thì có thể thông báo một tiếng với anh trai tôi, anh ấy chắc chắn sẽ giúp cô” Tiểu Ngọc nói bằng giọng thương hại.
Trong thâm tâm cô, việc cô gái này đang cầm lấy chiếc điện thoại của anh trai mình thì chỉ có hai khả năng. Một là trộm, hai là lén lấy điện thoại vì quá ngưỡng mộ anh trai.
Sở dĩ cô nghĩ có trường hợp thứ hai là vì anh ấy bị rất nhiều nữ sinh ở đây theo đuổi. Nó thậm chí còn trở thành thứ rất bình thường đối với anh ấy. Chính cô cũng đã thấy những bạn học của mình rình rập anh trai. Thế nên, chuyện một cô gái xinh đẹp sở hữu được chiếc điện thoại thì nó là điều có thể xảy ra.
Còn về vấn đề ăn trộm, khi nhìn bộ đồ đắt tiền cộng thêm vẻ mặt xinh đẹp động lòng người của cô ta, thì chính bản thân cô cũng không cho rằng cô ta thiếu tiền đến mức độ này cả. Thậm chí, cô có cảm giác, cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Biết là như vậy nhưng cô vẫn nói Nguyệt Sương ăn trộm, chẳng vì lý do gì cả, chỉ vì cô thích vậy thôi.
Nguyệt Sương bị một cô bé nói là ăn trộm, trong lòng cô lại tuôn trào ra một cỗ lửa giận. Ăn trộm? Một thứ bẩn thỉu đó lại bị gán cho cô hay sao?
Thấy Tiểu Ngọc lại nhìn cô bằng cái ánh mắt thương hại, giống như nghĩ chính cô là ăn xin thật. Điều này khiến cho cô tức giận đến mức cười lên, vẻ mặt cố gắng kiềm chế nói:
“ Em gái...nói hay lắm. Nếu em dám nói câu đó trước mặt quý tộc như chị thì chắc em không còn sống trên đời nữa đâu!”
Tiểu Ngọc cười cười nói:
“ Ui chao, bây giờ lại cô lại chém gió rằng mình là quý tộc à. Có phải là quý tộc ở cái thành phố X hay không?”
Tiểu Ngọc vừa nói vừa suy nghĩ. Bởi lúc trước, cô có nghe trên ti vi, thành phố X là thành phố lớn mà bí ẩn nhất của cả nước. Một nơi không chịu sự quản lý của nhà nước, thậm chí, nó còn được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Chẳng những nó bí ẩn, thậm chí cô còn loáng thoáng nghe, ở đó có rất nhiều quý tộc với truyền thống hàng trăm năm. Tuy có chút hoài nghi về tính xác thực, bởi vì thời hiện đại thì làm gì có quý tộc chứ, thế nhưng cô vẫn muốn hỏi xem. Nó cũng là một cách để châm biếm cô nàng không biết xấu hổ này.
Thế nhưng, trái ngược lại với suy nghĩ của cô, Nguyệt Sương lại khá bất ngờ, giọng nói có chút tán thưởng nói:
“ Wow!!! Không ngờ em lại biết cơ á!!! Đúng vậy, chị chính là người thuộc dòng dõi quý tộc!!!”
Tiểu Ngọc thấy dáng vẻ này, cô cười cười không tin, hỏi lại:
“ Nực cười! Cô đưa tôi xem bằng chứng nào! Chiếc thẻ chứng minh cô là người quý tộc!”
Cái này cô biết cũng là nghe nói từ đám bạn. Ở trong thành phố đó, những quý tộc thì sẽ có một chiếc thẻ đen chứng minh thân phận của mình, chiếc thẻ đó vừa là một thứ thẻ quyền lực nhưng nó cũng là cái bắt buộc để có thể sống ở thành phố đó. Nó không thể bị làm giả và cũng không thể bắt chước.
Tuy nhiên, khi Nguyệt Sương nhẹ nhàng lôi chiếc thẻ đó từ trong túi ra cùng mới cái biểu cảm mỉm cười châm biếm, cô mới ngơ ngác và bàng hoàng. Thậm chí là đờ ra không nói được gì cả.
“ Có phải em cần thứ này phải không?” Nguyệt Sương mỉm cười nói.
Chiếc thẻ đen nhánh, được chạm khắc tinh xảo từng chi tiết. Tên Nguyệt Sương được in khắc rõ đính kim cương sáng bóng. Vừa nhìn đã biết đó chính là hàng thật, Tiểu Ngọc lúc này cứng họng, không biết trả lời như thế nào.
Chính cô cũng không tin được, cái cô ả này lại là quý tộc thật sự, một dạng người mà cô mơ cũng không thể mơ được. Một người vừa xinh đẹp lại vừa quyền lực như vậy, nếu như cô ta có hứng thú với anh trai mình thì... Nghĩ đến đây, tay chân cô bắt đầu run rẩy.
Thấy Tiểu Ngọc bắt đầu bối rối, cô lại có cảm giác chiến thắng. Sự tự tin trong lòng càng ngày càng bành trướng. Thậm chí, tự tin đó còn chuyển thành một nụ cười tự tin. Muốn đối đầu với chị? Muốn chiến thắng chị à ?Cưng nằm mơ đi nhá!!!
Tiểu Ngọc trong lúc này đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn Nguyệt Sương nói:
“ Cho tôi xin lỗi vì chuyện vừa nãy vì đã nghi ngờ thân phận cô. Tuy nhiên, tôi muốn hỏi là: Tại sao cô lại cầm trong tay điện thoại của anh trai tôi!”
Nguyệt Sương nghe vậy, cô nở một nụ cười vô cùng gian xảo, ánh mắt có chút mê li, nói:
“ Anh trai em? Có phải Lâm Thần đúng không?”
Tiểu Ngọc: “ Đúng! Tại sao cô biết tên anh trai tôi?”
Nguyệt Sương dùng ánh mắt có chút bất ngờ, nói với Tiểu Ngọc:
“ Ơ? Chị tưởng anh ấy đã nói cho em biết! Hai anh chị đã là cặp đôi của nhau rồi!”
Lời nói như tiếng sét giữa trời xanh, Tiểu Ngọc dường như không thể tin được khi nghe được câu nói đó. Thậm chí, cô còn cười nhẹ, hỏi lại:
“ Cô...cô nói thật hay đùa vậy? Đây là một trò đùa phải không?”
Dáng vẻ giống như chỉ coi câu đó là một trò đùa, điều này khiến cho Nguyệt Sương không nhịn nổi mà bật cười. Ngay sau đó, cô giả vờ ngã xuống ngực của Lâm Thần, vẻ mặt có chút bối rối nói:
“ Aya!!! Xin lỗi em nha... chị hơi bất cẩn nên ngã mất tiêu.”
“Anh...anh trai...”
Vẻ mặt của Tiểu Ngọc trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thần, nước mắt chảy ròng trông vô cùng đáng thương. Hiện tại, tâm trạng của Tiểu Ngọc cũng chẳng khác mấy Nguyệt Sương khi gặp mẹ của cô ấy lúc trước cả.
Đương nhiên, Tiểu Ngọc càng đau khổ thì cô càng vui vẻ rồi. Cô đặt điện thoại sang một bên, sau đó cả thân thể bắt đầu ngồi trên bụng của Lâm Thần, ánh mắt giống như sắp thưởng thức món ăn ngon vậy.
“ Anh...anh ơi...mau dậy, mau dậy đi...cô ta sắp làm trò biến thái với anh...!!!” Tiểu Ngọc gào thét trong điện thoại, nước mắt dàn giụa trông vô cùng đáng thương.
Nguyệt Sương dùng ánh mắt của kẻ chiến thắng nhìn Tiểu Ngọc, sau đó, cô còn nháy mắt gian xảo, nói nhẹ:
“ Hiện tại để chị hướng dẫn em cách để thân mật hơn với con trai nha?”
Thấy Tiểu Ngọc nhìn mình bằng ánh mắt căm thù như thế, trong lòng Nguyệt Sương có cảm giác như mình đã lấy lại chút gì đó, giống như cô đang từ từ chiếm lấy lợi thế vậy.
Cô cố gắng mỉm cười, vui vẻ chào hỏi Nguyệt Sương:
“ Chào em...em hình như chính là Tiểu Ngọc đúng không?”
Tiểu Ngọc bị cái dáng vẻ của Nguyệt Sương càng làm cho cô tức giận, vậy nên cô mới nóng giận quát:
“Ai cho phép cô gọi tôi như thế! Đồ lợn cái bẩn thỉu.”
Hình tượng dễ thương ban nãy bị câu nói này đánh bay sạch. Nguyệt Sương ôm đầu lắc nhẹ, thật sự cô gái Tiểu Ngọc này lật mặt quá nhanh rồi. Vừa gặp mặt người lạ như cô thế mà đã tuôn ra những lời lẽ như thế, điều này làm cho cô vô cùng bất ngờ.
Nhìn Nguyệt Sương còn đang lắc đầu giống như rất thất vọng về cô, điều này càng khiến cho Tiểu Ngọc căm giận hơn. Chẳng những cướp điện thoại của anh trai mình, hơn nữa cô ta còn trưng cái bộ dạng trách móc mình như thế này. Đầu óc cô ta có vấn đề sao? Phải chăng sự xinh đẹp đã ăn hết trí khôn của cô ta rồi.
“ Cô mau trả lại chiếc điện thoại của anh trai tôi! Ăn cắp không phải là chuyện tốt đâu? Hơn nữa, nếu cô thiếu thốn thì có thể thông báo một tiếng với anh trai tôi, anh ấy chắc chắn sẽ giúp cô” Tiểu Ngọc nói bằng giọng thương hại.
Trong thâm tâm cô, việc cô gái này đang cầm lấy chiếc điện thoại của anh trai mình thì chỉ có hai khả năng. Một là trộm, hai là lén lấy điện thoại vì quá ngưỡng mộ anh trai.
Sở dĩ cô nghĩ có trường hợp thứ hai là vì anh ấy bị rất nhiều nữ sinh ở đây theo đuổi. Nó thậm chí còn trở thành thứ rất bình thường đối với anh ấy. Chính cô cũng đã thấy những bạn học của mình rình rập anh trai. Thế nên, chuyện một cô gái xinh đẹp sở hữu được chiếc điện thoại thì nó là điều có thể xảy ra.
Còn về vấn đề ăn trộm, khi nhìn bộ đồ đắt tiền cộng thêm vẻ mặt xinh đẹp động lòng người của cô ta, thì chính bản thân cô cũng không cho rằng cô ta thiếu tiền đến mức độ này cả. Thậm chí, cô có cảm giác, cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Biết là như vậy nhưng cô vẫn nói Nguyệt Sương ăn trộm, chẳng vì lý do gì cả, chỉ vì cô thích vậy thôi.
Nguyệt Sương bị một cô bé nói là ăn trộm, trong lòng cô lại tuôn trào ra một cỗ lửa giận. Ăn trộm? Một thứ bẩn thỉu đó lại bị gán cho cô hay sao?
Thấy Tiểu Ngọc lại nhìn cô bằng cái ánh mắt thương hại, giống như nghĩ chính cô là ăn xin thật. Điều này khiến cho cô tức giận đến mức cười lên, vẻ mặt cố gắng kiềm chế nói:
“ Em gái...nói hay lắm. Nếu em dám nói câu đó trước mặt quý tộc như chị thì chắc em không còn sống trên đời nữa đâu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Ngọc cười cười nói:
“ Ui chao, bây giờ lại cô lại chém gió rằng mình là quý tộc à. Có phải là quý tộc ở cái thành phố X hay không?”
Tiểu Ngọc vừa nói vừa suy nghĩ. Bởi lúc trước, cô có nghe trên ti vi, thành phố X là thành phố lớn mà bí ẩn nhất của cả nước. Một nơi không chịu sự quản lý của nhà nước, thậm chí, nó còn được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Chẳng những nó bí ẩn, thậm chí cô còn loáng thoáng nghe, ở đó có rất nhiều quý tộc với truyền thống hàng trăm năm. Tuy có chút hoài nghi về tính xác thực, bởi vì thời hiện đại thì làm gì có quý tộc chứ, thế nhưng cô vẫn muốn hỏi xem. Nó cũng là một cách để châm biếm cô nàng không biết xấu hổ này.
Thế nhưng, trái ngược lại với suy nghĩ của cô, Nguyệt Sương lại khá bất ngờ, giọng nói có chút tán thưởng nói:
“ Wow!!! Không ngờ em lại biết cơ á!!! Đúng vậy, chị chính là người thuộc dòng dõi quý tộc!!!”
Tiểu Ngọc thấy dáng vẻ này, cô cười cười không tin, hỏi lại:
“ Nực cười! Cô đưa tôi xem bằng chứng nào! Chiếc thẻ chứng minh cô là người quý tộc!”
Cái này cô biết cũng là nghe nói từ đám bạn. Ở trong thành phố đó, những quý tộc thì sẽ có một chiếc thẻ đen chứng minh thân phận của mình, chiếc thẻ đó vừa là một thứ thẻ quyền lực nhưng nó cũng là cái bắt buộc để có thể sống ở thành phố đó. Nó không thể bị làm giả và cũng không thể bắt chước.
Tuy nhiên, khi Nguyệt Sương nhẹ nhàng lôi chiếc thẻ đó từ trong túi ra cùng mới cái biểu cảm mỉm cười châm biếm, cô mới ngơ ngác và bàng hoàng. Thậm chí là đờ ra không nói được gì cả.
“ Có phải em cần thứ này phải không?” Nguyệt Sương mỉm cười nói.
Chiếc thẻ đen nhánh, được chạm khắc tinh xảo từng chi tiết. Tên Nguyệt Sương được in khắc rõ đính kim cương sáng bóng. Vừa nhìn đã biết đó chính là hàng thật, Tiểu Ngọc lúc này cứng họng, không biết trả lời như thế nào.
Chính cô cũng không tin được, cái cô ả này lại là quý tộc thật sự, một dạng người mà cô mơ cũng không thể mơ được. Một người vừa xinh đẹp lại vừa quyền lực như vậy, nếu như cô ta có hứng thú với anh trai mình thì... Nghĩ đến đây, tay chân cô bắt đầu run rẩy.
Thấy Tiểu Ngọc bắt đầu bối rối, cô lại có cảm giác chiến thắng. Sự tự tin trong lòng càng ngày càng bành trướng. Thậm chí, tự tin đó còn chuyển thành một nụ cười tự tin. Muốn đối đầu với chị? Muốn chiến thắng chị à ?Cưng nằm mơ đi nhá!!!
Tiểu Ngọc trong lúc này đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn Nguyệt Sương nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Cho tôi xin lỗi vì chuyện vừa nãy vì đã nghi ngờ thân phận cô. Tuy nhiên, tôi muốn hỏi là: Tại sao cô lại cầm trong tay điện thoại của anh trai tôi!”
Nguyệt Sương nghe vậy, cô nở một nụ cười vô cùng gian xảo, ánh mắt có chút mê li, nói:
“ Anh trai em? Có phải Lâm Thần đúng không?”
Tiểu Ngọc: “ Đúng! Tại sao cô biết tên anh trai tôi?”
Nguyệt Sương dùng ánh mắt có chút bất ngờ, nói với Tiểu Ngọc:
“ Ơ? Chị tưởng anh ấy đã nói cho em biết! Hai anh chị đã là cặp đôi của nhau rồi!”
Lời nói như tiếng sét giữa trời xanh, Tiểu Ngọc dường như không thể tin được khi nghe được câu nói đó. Thậm chí, cô còn cười nhẹ, hỏi lại:
“ Cô...cô nói thật hay đùa vậy? Đây là một trò đùa phải không?”
Dáng vẻ giống như chỉ coi câu đó là một trò đùa, điều này khiến cho Nguyệt Sương không nhịn nổi mà bật cười. Ngay sau đó, cô giả vờ ngã xuống ngực của Lâm Thần, vẻ mặt có chút bối rối nói:
“ Aya!!! Xin lỗi em nha... chị hơi bất cẩn nên ngã mất tiêu.”
“Anh...anh trai...”
Vẻ mặt của Tiểu Ngọc trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thần, nước mắt chảy ròng trông vô cùng đáng thương. Hiện tại, tâm trạng của Tiểu Ngọc cũng chẳng khác mấy Nguyệt Sương khi gặp mẹ của cô ấy lúc trước cả.
Đương nhiên, Tiểu Ngọc càng đau khổ thì cô càng vui vẻ rồi. Cô đặt điện thoại sang một bên, sau đó cả thân thể bắt đầu ngồi trên bụng của Lâm Thần, ánh mắt giống như sắp thưởng thức món ăn ngon vậy.
“ Anh...anh ơi...mau dậy, mau dậy đi...cô ta sắp làm trò biến thái với anh...!!!” Tiểu Ngọc gào thét trong điện thoại, nước mắt dàn giụa trông vô cùng đáng thương.
Nguyệt Sương dùng ánh mắt của kẻ chiến thắng nhìn Tiểu Ngọc, sau đó, cô còn nháy mắt gian xảo, nói nhẹ:
“ Hiện tại để chị hướng dẫn em cách để thân mật hơn với con trai nha?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro