Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Trang điểm
Nam thần chiến hữu
2024-09-10 10:35:07
Lâm Thần nhìn Tô Nhan đang tỏ vẻ giận dỗi dắt tay cậu đi. Cậu cảm
thấy cô nàng này thực sự rất trẻ con, cậu cũng khó thể tin được một vị
chủ tịch lạnh lùng như Tô Nhan lại giận dỗi chỉ vì cậu bắt chuyện với
một cô gái khác. Lâm Thần nghĩ mà trong lòng cười thầm, cậu cũng không
nói gì cả, mặc kệ cho Tô Nhan kéo cậu đi.
Lily nhìn Tô Nhan kéo Lâm Thần đi, trong lòng cô có chút không vui, cô không biết lý do tại sao cô lại có cảm giác như vậy, cô chỉ bắt chuyện vài câu với cậu ấy mà thôi. Tuy nhiên, Lâm Thần khác hẳn với tất cả những người khác. Cô cũng là một ngôi sao cực kỳ nổi, tất cả những người muốn bắt chuyện cùng cô đều có ánh mắt cực kỳ dơ bẩn, cô nhìn cực kỳ chướng mắt.
Lâm Thần khác với bọn họ, cô có thể cảm nhận được cậu ấy không hề để ý đến thân thể cô, mặc dù khoảng cách gần như vậy. Chưa hết, khí chất của cậu ấy làm cho cô cảm giác là chỉ cần ở cùng cậu ấy thì sẽ rất an toàn. Càng ở cùng cậu ấy, cô lại càng thích thú. Chính vì vậy cô mới nói chuyện lâu với cậu ấy như vậy.
Thư ký của cô ấy từ phòng khác chạy đến chỗ cô, nói với giọng xin lỗi:
-Xin lỗi, tôi vừa nãy có việc bận không thể ở cùng cô được (: nói tiếng ngoại quốc)
Lily chỉ cười nhè nhẹ, cô chỉ hướng Tô Nhan và nói:
-Cô có biết Tô Nhan là ai không? *
Thư ký của Lily nhìn về hướng Tô Nhan, tuy nhiên do cô ấy đi khá xa nên cô không nhìn thấy rõ. Rất may là cô hiểu biết về vị tổng đài cực kỳ khủng bố này, cô tỏ vẻ cung kính nói:
-Thưa tiểu thư, vị chủ tịch Tô Nhan là một trong những người có tầm ảnh hưởng nhất cả nước. Tất cả những công ty lớn đều có cô ấy góp mặt. Có một số nguồn tin đáng tin cậy nói rằng Tô Nhan làm diễn viên chỉ vì mua vui...*
Lily nghe xong cũng phải hít một hơi khí lạnh. Thật sự cô gái đó khủng khiếp như vậy sao, tại sao cái gì cô ấy cũng to vậy, đến cả.... Lily nhìn xuống trước ngực mình, cô đỏ mặt tức giận: “ Không công bằng...tại sao chỗ đó cô ấy lại to khủng khiếp như vậy”. Lily giận dỗi một lúc rồi chợt nhớ ra gì đó, cô hỏi với thư ký:
-Cô có nghe thấy nam sinh nào tiếp cận được Tô Nhan không ???*
Thư ký nghe Lily nói vậy, cô suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
-Không thưa cô, Tô Nhan tuy khủng bố như vậy tuy nhiên tính cách cô ấy rất bất thường. Tôi chưa thấy thông tin nào nói về ai có thể tiếp cận được cô ấy cả. Có một số vị công tử muốn ngỏ ý cầu hôn cô ấy nhưng chỉ sau vài hôm thì tài sản vị công tử đó đều bốc hơi một cách bí ẩn...
Lily cảm thấy kỳ lạ, nếu như vậy thì tại sao cô ấy lại tức giận chỉ vì cậu ấy nói chuyện với cô. Lily tuy là một con người không thích trêu chọc người khác, tuy nhiên do cậu ấy quá hợp với cô, vì vậy cô quyết định sẽ điều tra xem cậu ấy như thế nào, cô rất muốn có một người bạn bình thường, và Lâm Thần chính là đối tượng phù hợp nhất với cô. Cô sẽ không bỏ qua cơ hội này,...cho dù có thể sẽ phải đối đầu với một người mà cô rất sợ động tới.
Lâm Thần được Tô Nhan dẫn đến căn phòng trang điểm, Lâm Thần cũng không biết cô ấy dẫn cậu đến đây làm gì cả. Tô Nhan vừa đến thì có một cô gái hớt hả chạy đến trước mặt Tô Nhan, cúi đầu nói:
-Tô Tổng có thể cho tôi trang điểm giúp ngài được không ạ???
Tô Nhan lúc này mới buông tay Lâm Thần, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào Lâm Thần và nói với cô nhân viên:
-Cô đưa đồ nghề của cô cho cậu ấy, cậu ấy sẽ là người trang điểm cho tôi...
Cô nhân viên nghe vậy sững sờ, trong lòng cô cảm thấy không đáng. Cô là một con người từ bé đã tập luyện về lĩnh vực này rất nhiều, thậm chí nhắm mắt cô vẫn có thể trang điểm một cách hoàn hảo. Bằng cấp chứng chỉ cô đều có cả, cô nhìn Lâm Thần với vẻ mặt nghi hoặc, cậu ấy đâu giống một người chuyên trang điểm. Vẻ mặt thì bình thường, quần áo thì có vẻ không sang trọng, lại còn là một cậu nam sinh. Cô nhìn Lâm Thần đang ngơ ngác, chất vấn nói:
-Cậu có bằng cấp chuyên ngành về trang điểm không?
Lâm Thần lắc đầu. Thấy vậy, cô nhân viên lại càng kiêu căng hơn và nói:
-Cậu đã từng trang điểm qua chưa???
Lâm Thần suy nghĩ câu này, cậu nhớ lại là chính cậu hay trang điểm cho em gái cậu. Lúc đó em gái cậu coi cậu giống như vị thần vậy, cậu học trang điểm từ bé chính là do khuôn mặt cậu quá nguy hiểm. Nếu chỉ cần để mấy nữ sinh nhìn thấy mặt thật của cậu thì cậu sẽ nguy hiểm mất. Chính vì vậy, Lâm Thần nghe câu này, cậu gật đầu tỏ vẻ bỡ ngỡ nói:
-Có một chút...
Cô nhân viên nghe vậy thì sắc mặt trở nên tức giận, cô nói giống như đang nhắc nhở Lâm Thần:
-Cậu có biết vị bên cạnh cậu cao quý đến mức nào không. Nếu cậu làm xây xước một chút thì cậu có đền được không???Cậu...
Cô nhân viên chưa kịp nói xong thì đã bị Tô Nhan lạnh giọng cảnh cáo:
-Cô nói xong chưa? Cô được quyền chất vấn thư ký của tôi sao???
Cô nhân viên nghe Tô Nhan tức giận như vậy, chân cô mềm nhũn. Nhưng điều làm cô không thể tin nổi đó là cậu nam sinh này lại là thư ký của vị chủ tịch này. Thông tin này quá nhiều, cô không thể tiếp nhận được, tại sao cô ấy lại tuyển thư ký là nam. Từ trước đến giờ cô ấy rất ghét nam sinh cơ mà, tại sao lại như vậy...
Lâm Thần thấy Tô Nhan quát cô ấy như vậy, cậu cũng tỏ vẻ khó chịu nói với Tô Nhan:
-Thưa tô tổng, tôi cũng đâu phải nhà trang điểm, cô nên nhờ những người phù hợp hơn ạ!
Tô Nhan đã tức giận, nghe Lâm Thần nói vậy, cô lại càng giận hơn, cô nói giống như mệnh lệnh:
-Cậu là thư ký của ta, việc trang điểm cũng là của cậu. Cấm cãi...
Lâm Thần nghe vậy. Trong lòng đầy nghi hoặc, việc trang điểm với thư ký nó liên quan quái gì đến nhau? Cô nàng này thật là hết nói nổi...
Lâm Thần đang định nói thì Tô Nhan đã chỉ tay vào một cô khác đang đứng trang điểm cho một vị ca sĩ, nói:
-Cô mau đưa đồ trang điểm và đưa cô này ra ngoài. Tôi bây giờ đang rất gấp...
Vị ca sĩ đang trang điểm nghe như vậy, mặt cậu ấy tức giận ngoảnh sang bên xem ai đang làm trò ở đây. Tuy nhiên, khi cậu nhìn thấy người đó là Tô Nhan, cảm giác sợ hãi từ sâu trong lòng dâng trào, cậu không dám nói gì cả, chỉ cười rồi ngoảnh lại giống như không có chuyện gì. Cậu không dám chọc Tô Nhan, chỉ cần nghĩ đến việc mấy công tử động đến cô ấy đều phá sản một cách bí ẩn đã làm cậu rét run rồi,... quá đáng sợ...
Sau một hồi, Lâm Thần bất đắc dĩ nhận đồ trang điểm, còn Tô Nhan thấy thế thì vui vẻ ngồi vào ghế, nói với Lâm Thần đang cực kỳ ngơ ngác:
-Cậu còn ở đó làm gì, mau vào trang điểm cho tôi. Sắp đến giờ diễn rồi...
Lâm Thần cũng hết lời nói với cô này rồi, cậu cũng chẳng muốn cãi nhau với cô nàng tính trẻ con này làm gì. Cậu lấy cuốn kịch bản trên bàn rồi đọc sơ qua.
Tô Nhan tý nữa sẽ đóng vai vào một vị nữ kiếm khách đi giải cứu dân thường. Yêu cầu trang điểm ở đó cũng ghi rõ... Lâm Thần đọc cũng nhíu mày,... cậu nhíu mày bởi vì nó còn dễ hơn cả việc trang điểm cho em gái cậu.
Nhìn Lâm Thần nhíu mày, Tô Nhan nghĩ việc mình trừng phạt cũng hơi quá, tuy nhiên cô cũng không tha cho cậu ấy vì chuyện vừa nãy, cô an ủi nói:
-Nếu cậu khó khăn có thể nhờ nhân viên bên ngoài, tôi sẽ không ép cậu...
Lâm Thần đang nhập tâm nên không nghe thấy lời Tô Nhan. Lâm Thần sau khi tưởng tượng xong, cậu thở dài, bắt đầu công việc bất đắc dĩ...
Từng động tác, từng cử chỉ của Lâm Thần đều cực kỳ chuyên nghiệp, chuyện nghiệp đến nỗi mà tất cả mọi người trong phòng đều há hốc mồm mà nhìn chằm chằm. Bàn tay của Lâm Thần giống như ma thuật, lúc ẩn lúc hiện. Tất cả đồ nghề của cô nhân viên vừa nãy cũng thoắt ẩn thoắt hiện như vậy, cực kỳ ảo diệu...
Đến cả nam ca sĩ vừa nãy đều cực kỳ sốc trước tay nghề của Lâm Thần. Cậu chưa bao giờ tin rằng trang điểm có thể thay đổi được khuôn mặt gốc, tuy nhiên Lâm Thần đã đập tan suy nghĩ đó của cậu. Tô Nhan đã rất xinh đẹp rồi, tuy nhiên nhờ bàn tay ma thuật của Lâm Thần mà vẻ đẹp của Tô Nhan đã lên một tầm cao mới.
Lâm Thần đang làm thì sẽ không để ý đến ai cả, nếu cậu để ý thì sẽ thấy Tô Nhan đang tỏ vẻ không thể tin được. Tô Nhan giống như được lột xác vậy, ai nhìn thấy Tô Nhan sẽ không thể không cầm lòng nhìn thêm lần nữa, một vẻ đẹp nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ cuốn hút... Tô Nhan nói nhỏ với chính mình:
-Đáng sợ...thật đáng sợ...Mình không ngờ cậu ấy lại kinh khủng đến mức này...( Quá OP).
Lily nhìn Tô Nhan kéo Lâm Thần đi, trong lòng cô có chút không vui, cô không biết lý do tại sao cô lại có cảm giác như vậy, cô chỉ bắt chuyện vài câu với cậu ấy mà thôi. Tuy nhiên, Lâm Thần khác hẳn với tất cả những người khác. Cô cũng là một ngôi sao cực kỳ nổi, tất cả những người muốn bắt chuyện cùng cô đều có ánh mắt cực kỳ dơ bẩn, cô nhìn cực kỳ chướng mắt.
Lâm Thần khác với bọn họ, cô có thể cảm nhận được cậu ấy không hề để ý đến thân thể cô, mặc dù khoảng cách gần như vậy. Chưa hết, khí chất của cậu ấy làm cho cô cảm giác là chỉ cần ở cùng cậu ấy thì sẽ rất an toàn. Càng ở cùng cậu ấy, cô lại càng thích thú. Chính vì vậy cô mới nói chuyện lâu với cậu ấy như vậy.
Thư ký của cô ấy từ phòng khác chạy đến chỗ cô, nói với giọng xin lỗi:
-Xin lỗi, tôi vừa nãy có việc bận không thể ở cùng cô được (: nói tiếng ngoại quốc)
Lily chỉ cười nhè nhẹ, cô chỉ hướng Tô Nhan và nói:
-Cô có biết Tô Nhan là ai không? *
Thư ký của Lily nhìn về hướng Tô Nhan, tuy nhiên do cô ấy đi khá xa nên cô không nhìn thấy rõ. Rất may là cô hiểu biết về vị tổng đài cực kỳ khủng bố này, cô tỏ vẻ cung kính nói:
-Thưa tiểu thư, vị chủ tịch Tô Nhan là một trong những người có tầm ảnh hưởng nhất cả nước. Tất cả những công ty lớn đều có cô ấy góp mặt. Có một số nguồn tin đáng tin cậy nói rằng Tô Nhan làm diễn viên chỉ vì mua vui...*
Lily nghe xong cũng phải hít một hơi khí lạnh. Thật sự cô gái đó khủng khiếp như vậy sao, tại sao cái gì cô ấy cũng to vậy, đến cả.... Lily nhìn xuống trước ngực mình, cô đỏ mặt tức giận: “ Không công bằng...tại sao chỗ đó cô ấy lại to khủng khiếp như vậy”. Lily giận dỗi một lúc rồi chợt nhớ ra gì đó, cô hỏi với thư ký:
-Cô có nghe thấy nam sinh nào tiếp cận được Tô Nhan không ???*
Thư ký nghe Lily nói vậy, cô suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
-Không thưa cô, Tô Nhan tuy khủng bố như vậy tuy nhiên tính cách cô ấy rất bất thường. Tôi chưa thấy thông tin nào nói về ai có thể tiếp cận được cô ấy cả. Có một số vị công tử muốn ngỏ ý cầu hôn cô ấy nhưng chỉ sau vài hôm thì tài sản vị công tử đó đều bốc hơi một cách bí ẩn...
Lily cảm thấy kỳ lạ, nếu như vậy thì tại sao cô ấy lại tức giận chỉ vì cậu ấy nói chuyện với cô. Lily tuy là một con người không thích trêu chọc người khác, tuy nhiên do cậu ấy quá hợp với cô, vì vậy cô quyết định sẽ điều tra xem cậu ấy như thế nào, cô rất muốn có một người bạn bình thường, và Lâm Thần chính là đối tượng phù hợp nhất với cô. Cô sẽ không bỏ qua cơ hội này,...cho dù có thể sẽ phải đối đầu với một người mà cô rất sợ động tới.
Lâm Thần được Tô Nhan dẫn đến căn phòng trang điểm, Lâm Thần cũng không biết cô ấy dẫn cậu đến đây làm gì cả. Tô Nhan vừa đến thì có một cô gái hớt hả chạy đến trước mặt Tô Nhan, cúi đầu nói:
-Tô Tổng có thể cho tôi trang điểm giúp ngài được không ạ???
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhan lúc này mới buông tay Lâm Thần, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào Lâm Thần và nói với cô nhân viên:
-Cô đưa đồ nghề của cô cho cậu ấy, cậu ấy sẽ là người trang điểm cho tôi...
Cô nhân viên nghe vậy sững sờ, trong lòng cô cảm thấy không đáng. Cô là một con người từ bé đã tập luyện về lĩnh vực này rất nhiều, thậm chí nhắm mắt cô vẫn có thể trang điểm một cách hoàn hảo. Bằng cấp chứng chỉ cô đều có cả, cô nhìn Lâm Thần với vẻ mặt nghi hoặc, cậu ấy đâu giống một người chuyên trang điểm. Vẻ mặt thì bình thường, quần áo thì có vẻ không sang trọng, lại còn là một cậu nam sinh. Cô nhìn Lâm Thần đang ngơ ngác, chất vấn nói:
-Cậu có bằng cấp chuyên ngành về trang điểm không?
Lâm Thần lắc đầu. Thấy vậy, cô nhân viên lại càng kiêu căng hơn và nói:
-Cậu đã từng trang điểm qua chưa???
Lâm Thần suy nghĩ câu này, cậu nhớ lại là chính cậu hay trang điểm cho em gái cậu. Lúc đó em gái cậu coi cậu giống như vị thần vậy, cậu học trang điểm từ bé chính là do khuôn mặt cậu quá nguy hiểm. Nếu chỉ cần để mấy nữ sinh nhìn thấy mặt thật của cậu thì cậu sẽ nguy hiểm mất. Chính vì vậy, Lâm Thần nghe câu này, cậu gật đầu tỏ vẻ bỡ ngỡ nói:
-Có một chút...
Cô nhân viên nghe vậy thì sắc mặt trở nên tức giận, cô nói giống như đang nhắc nhở Lâm Thần:
-Cậu có biết vị bên cạnh cậu cao quý đến mức nào không. Nếu cậu làm xây xước một chút thì cậu có đền được không???Cậu...
Cô nhân viên chưa kịp nói xong thì đã bị Tô Nhan lạnh giọng cảnh cáo:
-Cô nói xong chưa? Cô được quyền chất vấn thư ký của tôi sao???
Cô nhân viên nghe Tô Nhan tức giận như vậy, chân cô mềm nhũn. Nhưng điều làm cô không thể tin nổi đó là cậu nam sinh này lại là thư ký của vị chủ tịch này. Thông tin này quá nhiều, cô không thể tiếp nhận được, tại sao cô ấy lại tuyển thư ký là nam. Từ trước đến giờ cô ấy rất ghét nam sinh cơ mà, tại sao lại như vậy...
Lâm Thần thấy Tô Nhan quát cô ấy như vậy, cậu cũng tỏ vẻ khó chịu nói với Tô Nhan:
-Thưa tô tổng, tôi cũng đâu phải nhà trang điểm, cô nên nhờ những người phù hợp hơn ạ!
Tô Nhan đã tức giận, nghe Lâm Thần nói vậy, cô lại càng giận hơn, cô nói giống như mệnh lệnh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Cậu là thư ký của ta, việc trang điểm cũng là của cậu. Cấm cãi...
Lâm Thần nghe vậy. Trong lòng đầy nghi hoặc, việc trang điểm với thư ký nó liên quan quái gì đến nhau? Cô nàng này thật là hết nói nổi...
Lâm Thần đang định nói thì Tô Nhan đã chỉ tay vào một cô khác đang đứng trang điểm cho một vị ca sĩ, nói:
-Cô mau đưa đồ trang điểm và đưa cô này ra ngoài. Tôi bây giờ đang rất gấp...
Vị ca sĩ đang trang điểm nghe như vậy, mặt cậu ấy tức giận ngoảnh sang bên xem ai đang làm trò ở đây. Tuy nhiên, khi cậu nhìn thấy người đó là Tô Nhan, cảm giác sợ hãi từ sâu trong lòng dâng trào, cậu không dám nói gì cả, chỉ cười rồi ngoảnh lại giống như không có chuyện gì. Cậu không dám chọc Tô Nhan, chỉ cần nghĩ đến việc mấy công tử động đến cô ấy đều phá sản một cách bí ẩn đã làm cậu rét run rồi,... quá đáng sợ...
Sau một hồi, Lâm Thần bất đắc dĩ nhận đồ trang điểm, còn Tô Nhan thấy thế thì vui vẻ ngồi vào ghế, nói với Lâm Thần đang cực kỳ ngơ ngác:
-Cậu còn ở đó làm gì, mau vào trang điểm cho tôi. Sắp đến giờ diễn rồi...
Lâm Thần cũng hết lời nói với cô này rồi, cậu cũng chẳng muốn cãi nhau với cô nàng tính trẻ con này làm gì. Cậu lấy cuốn kịch bản trên bàn rồi đọc sơ qua.
Tô Nhan tý nữa sẽ đóng vai vào một vị nữ kiếm khách đi giải cứu dân thường. Yêu cầu trang điểm ở đó cũng ghi rõ... Lâm Thần đọc cũng nhíu mày,... cậu nhíu mày bởi vì nó còn dễ hơn cả việc trang điểm cho em gái cậu.
Nhìn Lâm Thần nhíu mày, Tô Nhan nghĩ việc mình trừng phạt cũng hơi quá, tuy nhiên cô cũng không tha cho cậu ấy vì chuyện vừa nãy, cô an ủi nói:
-Nếu cậu khó khăn có thể nhờ nhân viên bên ngoài, tôi sẽ không ép cậu...
Lâm Thần đang nhập tâm nên không nghe thấy lời Tô Nhan. Lâm Thần sau khi tưởng tượng xong, cậu thở dài, bắt đầu công việc bất đắc dĩ...
Từng động tác, từng cử chỉ của Lâm Thần đều cực kỳ chuyên nghiệp, chuyện nghiệp đến nỗi mà tất cả mọi người trong phòng đều há hốc mồm mà nhìn chằm chằm. Bàn tay của Lâm Thần giống như ma thuật, lúc ẩn lúc hiện. Tất cả đồ nghề của cô nhân viên vừa nãy cũng thoắt ẩn thoắt hiện như vậy, cực kỳ ảo diệu...
Đến cả nam ca sĩ vừa nãy đều cực kỳ sốc trước tay nghề của Lâm Thần. Cậu chưa bao giờ tin rằng trang điểm có thể thay đổi được khuôn mặt gốc, tuy nhiên Lâm Thần đã đập tan suy nghĩ đó của cậu. Tô Nhan đã rất xinh đẹp rồi, tuy nhiên nhờ bàn tay ma thuật của Lâm Thần mà vẻ đẹp của Tô Nhan đã lên một tầm cao mới.
Lâm Thần đang làm thì sẽ không để ý đến ai cả, nếu cậu để ý thì sẽ thấy Tô Nhan đang tỏ vẻ không thể tin được. Tô Nhan giống như được lột xác vậy, ai nhìn thấy Tô Nhan sẽ không thể không cầm lòng nhìn thêm lần nữa, một vẻ đẹp nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ cuốn hút... Tô Nhan nói nhỏ với chính mình:
-Đáng sợ...thật đáng sợ...Mình không ngờ cậu ấy lại kinh khủng đến mức này...( Quá OP).
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro