Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Khoan đã!

Phúc Bồ

2024-06-30 21:39:16

“Này, này, này…”

Sự xuất hiện đột ngột của rất nhiều vệ binh được trang bị đầy đủ, cao lớn dũng mãnh, hung thần ác sát khiến tất cả những người có mặt đều sợ hãi!

Ngay cả đội trưởng Trương cũng bị thế trận này doạ đến mức đổ mồ hôi lạnh, nước bọt túa ra không ngừng!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Lúc này, tiếng bước chân như tiếng trống vang lên bên tai mọi người.

Sau vài giây.

Một vị tướng quân nặng hơn hai trăm cân, tuy mập nhưng không hề yếu ớt, vẻ mặt hung dữ, trên vai có ngôi sao huy hiệu tướng quân sáng bóng bước vào đại sảnh.

Thân hình của mọi người đều chấn động.

Tất cả đều bị choáng ngợp trước oai vũ của vị tướng quân mập này!

“Anh Long! Cuối cùng anh cũng đã được ra rồi! Long Miêu rất nhớ anh!”

Tên tướng quân mập này bỗng cười toe toét, lắc lắc thân hình mập mạp chạy về phía Long Cửu Thần, bế anh lên xoay mấy vòng rồi mới đặt xuống.

“Ha ha! Vốn tưởng rằng anh Long bị nhốt năm năm sẽ biến thành một tên ốm o gầy mòn, nào ngờ lại còn khoẻ mạnh hơn trước! Đúng là không ai ngược được anh Long nhỉ?”

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!

Vị tướng quân mập này lại gọi Long Cửu Thần là anh Long ư?

Vậy chẳng phải là cha của Long Cửu Thần còn hiển hách hơn cả vị tướng quân mập này à?

“Long Miêu, hiện tại tôi không có tâm trạng đùa giỡn với cậu.” Long Cửu Thần trầm giọng nói.

“Tôi hiểu rồi, anh Long!” Long Miêu nghiêm nghị nói: “Bọn chúng không thể đánh bại anh Long nên mới kéo lính tuần tra đến, đổi lại là Long Miêu tôi cũng sẽ tức giận.”

“Anh Long yên tâm, chuyện còn lại cứ giao cho Long Miêu. Long Miêu phải giết chết chúng để xả giận cho anh Long!”

Dứt lời, Long Miêu xoay người, trong nháy mắt đã biến thành một bộ mặt ghê tởm, lấy từ trong túi ra một quyển giấy chứng nhận, ném cho đội trưởng Trương.

Sau khi đội trưởng Trương xem xong, lập tức đứng nghiêm chào.

“Chào tướng quân Chu!”

Long Miêu tên thật là Chu Nguyên Vũ, là một trong tám người con nuôi của Long Kiêu. Trong tất cả những người con nuôi của Long Kiêu, anh ta là người có quan hệ tốt nhất với Long Cửu Thần. Bởi vì anh ta mập, lại đáng yêu, mà trên chiến trường vô cùng hung hãn nên Long Cửu Thần đã đặt biệt danh cho anh ta là Long Miêu.

“Nơi này không còn chuyện của mấy người nữa, lui xuống đi!”

Long Miêu khoát tay.

“Vâng, thưa tướng Chu!”

Đội trưởng Trương nào dám không nghe?

Khi họ chuẩn bị dẫn quân rời đi.

“Khoan đã!”

Quản gia Lưu bất ngờ hét lên: “Đội trưởng Trương, tôi nghi ngờ đám người này là quân lính giả.”

“Ông nói gì?”

Long Miêu nắm lấy cổ áo của quản gia Lưu, không thể tin nổi nói: “Sao ông dám nói chúng tôi là quân lính giả?”

“Đúng vậy!”

Quản gia Lưu lớn tiếng nói: “Long Cửu Thần bị kết án năm năm vì tội cưỡng hiếp Dương Tử Hi!”

“Nếu anh ta là người của tướng Chu, vậy có thể tưởng tượng được hoàn cảnh gia đình của anh ta đáng sợ đến mức nào, ít nhất cha của anh ta cũng phải là một tư lệnh.”

“Người như anh ta mà còn bị bỏ tù vì tội cưỡng hiếp người khác ư? Mà còn bị đi tù những năm năm nữa?”

“Nói lời khó nghe, nhưng cậu chủ của nhà tôi đã cưỡng hiếp ít nhất năm mươi người rồi mà chẳng có chuyện gì ráo, cho dù gặp chuyện không may thì cứ tuỳ tiện ném ra mấy trăm ngàn là xong, chẳng phải ngồi tù ngày nào cả.”

“Cho nên tôi thực sự nghi ngờ anh chính là diễn viên do Long Cửu Thần mời tới. Những khẩu súng này đều là súng đồ chơi, định hù người khác à?”

“Tử Hi, ông ấy nói rất có lý.” Trương Ngọc Lan khẽ nói: “Lúc con mang thai bảy tháng còn viết một lá đơn bãi nại cho anh ta, xin toà án thả anh ta ra.”

“Nhưng họ không thả.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nếu Long Cửu Thần thật sự là con cháu dòng dõi nhà tướng thì đã được thả ra từ lâu rồi, sao có thể bị kết án năm năm tù giam được?”

“Cho nên chức tướng quân này và đám binh lính kia chính là đám diễn viên do Long Cửu Thần mời đến!”

Dương Tử Hi trầm ngâm gật đầu.

Cô cũng biết về hoàn cảnh gia đình của Long Cửu Thần, hẳn là không đáng sợ đến thế, nếu không cũng sẽ không bị phạt về tội cưỡng bức cô.

“Đưa súng cho tôi.”

Long Miêu đưa tay ra và lạnh lùng quát lên.

Ngay lập tức, một người lính đặt khẩu súng tiểu liên vào tay Long Miêu.

Long Miêu ấn họng súng vào trán quản gia Lưu.

“Ông tưởng đây là súng đồ chơi phải không?”

Quản gia Lưu cười nhạo: “Chắc chắn 100% là súng đồ chơi, nếu có thể bắn ra một viên đạn thì coi như tôi thua!”

“Được!”

Long Miêu gật gù.

“Nếu ông đã không nhận ra thì tôi sẽ cho mấy người thấy có phải là súng đồ chơi hay không!”

Nói xong, anh ta bóp cò.

Tạch, tạch, tạch!

Mấy viên đạn xuyên qua giữa hai đầu lông mày của quản gia Lưu, hút ra sương máu và bắn ra từ sau đầu ông ta.

Bùm!

Quản gia Lưu ngã thẳng xuống, chết không nhắm mắt!

Giây tiếp theo!

Cú sốc lan rộng!

“Trời ơi! Không phải súng đồ chơi! Là súng thật!”

Tất cả mọi người đều kinh sợ đến sắp chết ngất đi.

Đội trưởng Trương không dám dừng lại một giây nào, phất tay hét lớn: “Rút! Rút mau!”

Long Miêu nghiến răng nghiến lợi: “Đám hèn nhát tụi bây đánh không lại anh Long của tao nên gọi lính tuần tra tới, xem tao giết chết tụi bây như thế nào!”

Vừa dứt lời.

Tạch, tạch, tạch!

Tiếng súng lại vang lên.

Những người do quản gia Lưu đưa đến, ngoại trừ mấy tên lính tuần tra, tất cả đều bị bắn chết, ngã xuống đất.

Khiến toàn bộ mọi người có mặt đều choáng váng!

Ai nấy đều như hoá đá!

Không ai dám lên tiếng!

Tất cả họ đều sợ hãi trước sự tàn ác của Long Miêu đến nỗi hồn vía đã bay lên chín tầng mây rồi.

“Anh Long, giờ anh đã hết giận chưa?” Long Miêu nhếch mép cười hỏi.

Long Cửu Thần vẫn bịt mặt, cầm một khẩu súng trong tay của một vệ binh, đi đến chỗ Diệp Mặc, dùng giọng điệu đanh thép ra lệnh:

“Hai đứa con của tôi đâu? Còn sống hay đã chết? Nếu không nói, tôi sẽ bắn nát đầu anh!”

Vừa dứt lời.

Long Cửu Thần cũng không quay đầu lại, chĩa súng thẳng về phía sau, bóp cò.

Tạch, tạch, tạch!

Một loạt tiếng súng vang lên.

Lưu Thiếu Kiệt đã bị bắn thành cái sàng!

Lại khiến tất cả mọi người kinh sợ!

Tam quan của Dương Tử Hi vỡ tan thành từng mảnh!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Có phải mấy năm nay cha của tên này đã một bước lên mây, một bước lên trời không mà sao anh ta lại hành động không kiêng nể gì ai thế?”

Trong lòng cô đang gào thét, đã không còn nhận ra người đàn ông sát phạt quyết đoán này lại từng là “vua ăn chơi” Long Cửu Thần trước đây.

Lúc này, Long Miêu yếu ớt hỏi: “Anh Long, anh có con à?”

“Ừ.” Long Cửu Thần bình tĩnh nói: “Tử Hi đã sinh cho tôi một cặp song sinh, một trai một gái, bốn tuổi. Trong mấy năm tôi ngồi trong đó, ông nội của mấy đứa không hề để ý gì đến, để người ta bắt đi rồi!”

Ầm!

Long Miêu như bị sét đánh.

Anh ta biết Long soái sắp gặp hoạ rồi!

Lúc này Long Cửu Thần chĩa họng súng lên đầu Diệp Mặc.

“Đừng bắn! Tôi nói! Tôi nói!”

Diệp Mặc sợ hãi giơ tay lên, kêu gào: “Tôi sẽ nói thật cho anh biết! Cặp song sinh của anh với Dương Tử Hi vẫn chưa chết, tụi nó vẫn còn sống!”

“Thật sao? Cục cưng của tôi vẫn còn sống à?” Dương Tử Hi lập tức phấn chấn lên, vội vã chạy đến trước Diệp Mặc hỏi: “Ở đâu? Mau nói cho tôi biết cục cưng của tôi đang ở đâu?”

Diệp Mặc sợ hãi nói: “Tôi cũng không biết bọn họ ở nơi nào, nhưng tôi biết bọn chúng bắt con của Long Cửu Thần đi chính là muốn giết Long Cửu Thần.”

“Chỉ cần Long Cửu Thần chưa chết thì con của anh ta sẽ không chết. Nếu anh ta chết, con của anh ta sẽ vô giá trị, có thể sẽ bị giết.”

“Long Cửu Thần! Anh đã đắc tội với ai mà lại liên luỵ đến cục cưng của tôi hả?” Khóe môi của Dương Tử Hi hận đến run lên, hai mắt đỏ bừng.

“Có một số việc, chờ tôi tìm con về được rồi sẽ từ từ nói rõ cho em biết.”

Nói đến đây, Long Cửu Thần lại túm Diệp Mặc từ trên mặt đất đứng dậy, lạnh lùng hỏi: “Người bắt con của tôi là ai?”

Diệp Mặc rùng mình nói: “Hay là… anh đi hỏi cha tôi đi, ông ấy biết rất nhiều tin tức.”

“Đương nhiên, anh không được giết tôi, nếu không cha tôi sẽ không bao giờ mở miệng.”

“Đưa anh ta đi gặp cha anh ta.” Long Cửu Thần ra lệnh.

Long Miêu lập tức gọi người áp giải Diệp Mặc ra xe.

“Tử Hi, em và chú dì về trước đi, có tin tức tốt gì, tôi sẽ nói cho mọi người biết.”

Nói xong, Long Cửu Thần sải bước rời đi.

“Gọi điện thoại cho Long Kiêu.”

Trên xe hướng tới nhà Diệp Mặc, Long Cửu Thần âm trầm nói.

Long Miêu lấy điện thoại di động ra nhưng lại không dám gọi.

“Gọi đi!”

Long Cửu Thần quát lớn.

Long Miêu run run bấm số điện thoại của Long Kiêu.

Sau hai hồi chuông, cuộc gọi đã được kết nối.

“Long Miêu à, có gặp Cửu Thần chưa? Nó có nhớ đến người cha này của nó không?”

“Ừm…”

Long Miêu liếc nhìn Long Cửu Thần, vẻ mặt kỳ quái nói: “Long soái, thế tử đang bừng bừng lửa giận, như muốn thiêu đốt ngài.”

Tút tút…

Long Kiêu lập tức cúp điện thoại.

“Gọi tiếp đi!”

Long Cửu Thần lạnh lùng nói.

Long Miêu đã gọi hơn chục cuộc, Long Kiêu mới bắt máy lại, khóc không ra nước mắt nói: “Long Miêu à Long Miêu, có phải đầu của cậu bị úng nước không hả? Sao lại không biết nói tôi đang bận quân vụ, chờ thế tử hết giận lại gọi không được hả?”

Long Cửu Thần giật lấy điện thoại, giận dữ hét lên: “Có phải ông muốn đợi đến lúc cháu trai cháu gái của ông chết hết thì ông mới vui phải không?”

“Cái gì?”

Long Kiêu vô cùng kinh ngạc.

“Cửu Thần, con có ý gì? Sao cha nghe không hiểu gì cả?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Số ký tự: 0