Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Lời vừa dứt
Phúc Bồ
2024-06-30 21:39:16
Lúc này, toàn bộ đại sảnh hoàn toàn im lặng!
Thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
Mọi người nhìn cảnh này đều kinh ngạc!
Về phần Diệp Mặc, đầu óc ong ong, không thể đáp lại lời của Long Cửu Thần.
Một lúc sau, Lưu Thiệu Kiệt lo lắng hét lên: “Còn thất thần ra đó làm gì! Mau cứu cậu Diệp đi!”
Anh ta sợ Diệp Mặc bị giết, vậy anh ta cũng toi đời!
Ngay lập tức, một người đàn ông quát vào mặt Long Cửu Thần: “Buông cậu Diệp ra ngay, nếu không tao sẽ giết mày!”
“Cút!”
Long Cửu Thần trân quý lời nói như vàng, tát gã một cái.
Trong nháy mắt gã đàn ông cơ bắp bay đi vài mét, toàn bộ khuôn mặt bị đập nát, hàm răng văng ra khắp sàn nhà.
“Trời ơi! Sao tên này to gan thế!”
Trương Ngọc Lan há hốc mồm vì sốc!
Dương Tử Hi che miệng lại, đôi mắt đẹp hiện lên những biểu cảm phức tạp như ngạc nhiên, nghi ngờ, khiếp sợ và không thể tin được.
Làm sao mà Long Cửu Thần, một tay ăn chơi khét tiếng lại có thể mạnh mẽ cứng rắn như thế?
“Á!”
Tên đàn ông cường tráng bị tát bay đi đã gầm lên và đứng dậy.
“Mày có biết tao là ai không? Dám đánh tao? Không sợ tao sẽ chém chết cả nhà người đàn bà của mày hả?”
“Cậu là ai?” Trương Ngọc Lan buột miệng.
Gã đàn ông cơ bắp hung dữ nói: “Tao là em vợ của lão đại Hình Hắc Hổ của Đồ Long xã, Phạm Kiên Cường của thế giới ngầm Thành Bắc, trên giang hồ gọi tao là anh Cường!”
“Hỏi mẹ mày có sợ không?”
“Cái gì!”
Cả nhà Dương Tử Hi khi nghe thấy thân phận của người đàn ông này đều lạnh toát từ đầu đến chân.
“Chết chắc rồi! Lần này chết chắc rồi!”
Trương Ngọc Lan cực kỳ tuyệt vọng, bất lực nói với Long Cửu Thần: “Cậu, cậu cứu Tử Hi rồi cùng con bé chạy trốn là được rồi, còn ngồi ở đây làm gì?”
“Giờ thì hay rồi, cả nhà tôi phải chết chung với cậu rồi!”
Long Cửu Thần an ủi: “Dì đừng sợ, chỉ cần có cháu ở đây, dì sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Dì và chú, Tử Hi, tránh xa ra, đừng để máu dính vào người.”
Dương Nghĩa Sơn lo lắng nói: “Vì cứu Tử Hi, cậu ngay cả mạng cũng không cần, tôi thật sự cảm động.”
“Nhưng cậu chỉ có một thân một mình bên ngoài, hoàn toàn không biết Hình Hắc Hổ đáng sợ đến thế nào đâu.”
“Ông ta đã giam giữ hai mươi ngàn tấn hàng hóa của tôi tại bến tàu suốt hai tháng!”
“Tôi đã từng nhập ngũ, tham gia chiến tranh, dù đã cố gắng liên lạc với trung đoàn trưởng cũ nhưng vẫn không lấy được hàng ra ngoài.”
“Đừng chọc tức bọn họ nữa, chạy đi, nếu không bọn họ thật sự sẽ chém chết cậu đấy!”
Long Cửu Thần kiên định nói: “Chờ cháu tra ra được tin tức của hai đứa nhỏ, nhất định sẽ chém Hình Hắc Hổ kia, giúp chú Dương lấy hàng ra.”
Nói xong anh đá chân về phía sau, Diệp Mặc đang quỳ trên mặt đất bị chập mạch não cũng bị đá ra phía sau.
Rồi một mình anh lao về phía gần trăm người đàn ông mặc đồ đen.
“Long Cửu Thần! Anh điên rồi! Lùi lại đi!” Dương Tử Hi kinh hãi hét lên.
“Chết tiệt!”
Phạm Kiên Cường tức giận hét lên: “Lên cho ông! Chém chết thằng chó này! Ông phải băm vằm nó ra cho chó ăn.”
Lời vừa dứt.
Gần trăm tên áo đen đã rút dao rựa từ thắt lưng lao về phía Long Cửu Thần!
“Trời ơi, Nghĩa Sơn, Tử Hi, mau tránh ra!” Trương Ngọc Lan đã bao giờ chứng kiến một trận chiến như vậy đâu, đôi chân bà bị doạ đến mềm nhũn.
Dương Nghĩa Sơn cắn răng hét lớn: “Tử Hi, con trốn qua kia với mẹ đi.”
“Kể từ khi cha bị thương trên chiến trường hai mươi bảy năm trước, cha chưa từng giết ai cả!”
“Đám chó này quá khinh người, dám che giấu cho đám người hại cháu ngoại của cha.”
“Nếu Long Cửu Thần không sợ chết thì cha sẽ chiến đấu với cậu ta, liều mạng với đám chó chết này!”
Nói xong, ông nhìn thấy Long Cửu Thần cầm lấy dao rựa chém vào cổ mấy tên mặc đồ đen.
“Đao pháp tốt!”
Dương Nghĩa Sơn vỗ tay khen ngợi.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt!
Lại có mấy tên áo đen bị chém đứt cổ, ngã xuống vũng máu.
“Ừng ực.”
Dương Tử Hi và Trương Ngọc Lan sợ hãi đến mức gần như nuốt chửng lưỡi, họ chỉ cảm thấy thật đáng sợ!
“Làm tốt lắm Cửu Thần, đao pháp này không thua gì đao vương của đoàn chúng tôi năm đó.”
Dương Nghĩa Sơn nhìn xem mà nhiệt huyết sôi trào, như thể quay lại lúc dùng lưỡi lê đánh giặc trên chiến trường, lập tức cầm dao rựa lao tới.
“Mẹ kiếp tụi bây!”
Dương Nghĩa Sơn bổ một dao xuống.
Cắt đứt động mạch chính của gã đàn ông mặc đồ đen, máu bắn tung tóe khắp mặt.
“Ha ha! Hả giận!”
Dương Nghĩa Sơn sang sảng cười lớn.
“Cửu Thần! Chúng ta cùng nhau chém chết những tên khốn này! Cùng lắm thì bị xử bắn thôi! Có chết cũng phải kéo bọn chúng xuống địa ngục.”
Một gia đình đang yên đang lành lại bị phá cho tan nát, Dương Nghĩa Sơn hận vô cùng, điên cuồng chém tới.
“Chú Dương, đao pháp cũng không tệ.” Long Cửu Thần vừa nói vừa chém, tiến đến gần Dương Nghĩa Sơn, phòng ngừa ông bị chém trúng.
“Đương nhiên. Khi tôi còn ở quân Tây Lương, một trăm vạn quân Hung Nô đã đến khiêu khích chúng tôi. Lão Lương Vương Long Ngạo rất tức giận, vừa ra lệnh, năm vạn quân Long Võ Vệ của chúng tôi xông vào chiến trường, càn quét và nghiền nát chúng bằng đạn dược. Khi đánh hết đạn dược, chúng tôi sẽ chiến đấu với người Hung Nô bằng lưỡi lê.”
“Tôi nhớ lần đó mình đã chém tổng cộng sáu tên Hung Nô, sau đó tôi bị đâm vào thắt lưng, xuyên thủng bụng.”
“Lúc tôi đang dưỡng thương ở bệnh viện dã chiến, lão Lương Vương đến thăm người bị thương. Lúc đó ông đã nắm tay tôi, khen ngợi sự dũng cảm của tôi, ban cho tôi huân chương hạng hai.”
Dương Nghĩa Sơn tỏ ra kiêu hãnh và tự hào, đồng thời chia sẻ hành động anh hùng của mình với Long Cửu Thần.
Lúc này Long Cửu Thần mới biết cha của Tử Hi lại là cựu binh của Tây Lương.
Nếu cha của Tử Hi biết được Long Cửu Thần mà ông đưa ra tòa và kết án năm năm tù chính là cháu trai của Lương Vương Long Ngạo ngày xưa thì sẽ có biểu cảm như thế nào.
Hai người họ giận dữ chém tới.
Chẳng bao lâu, hơn năm mươi tên áo đen ngã xuống vũng máu, những tên áo đen còn lại sợ hãi vội vàng bỏ chạy mà không thèm quan tâm đến Phạm Kiên Cường.
Toàn bộ đại sảnh giống như một lò mổ, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
Dương Tử Hi, Trương Ngọc Lan, Phạm Kiên Cường, Lưu Thiệu Kiệt, Diệp Mặc, tất cả đều bị sốc!
Nhìn Long Cửu Thần và Dương Nhất Sơn như nhìn thấy ác quỷ!
“Ha ha, Cửu Thần, không ngờ đao pháp của cậu lại tốt như thế. Tôi mới chém được có năm tên, vẫn chưa đã tay.” Dương Nghĩa Sơn thở hổn hển cười nói.
Tất cả những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay đều được giải tỏa vào lúc này!
“Vậy thì chém anh ta cho đã tay.”
Long Cửu Thần giẫm gãy chân Phạm Kiên Cường, kéo anh ta về phía Dương Nghĩa Sơn.
“Nếu mày dám chém chết tao thì anh rể của tao sẽ chém chết cả nhà mày.” Phạm Kiên Cường hung tợn uy hiếp.
Dương Nghĩa Sơn nghiến răng nói: “Chuyện đã đến nước này, cho dù tao không chém chết mày thì anh rể của mày nhất định sẽ báo thù!”
“Vậy thà để tao tiễn mày xuống địa ngục trước vậy!”
Nói xong, ông tức giận giơ con dao lên.
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên: “Xem ai dám động đến em rể của anh Hổ!”
Đó là một ông già lao vào cùng một đội cảnh sát.
“Bỏ dao xuống!”
Viên cảnh sát đi đầu tiên hét lên.
Cùng lúc đó, hàng chục khẩu súng chĩa vào họ.
Loảng xoảng!
Dương Nghĩa Sơn lập tức thả con dao xuống và giơ tay lên.
Long Cửu Thần chém một nhát tới.
Bụp!
Một dòng máu phun ra.
Đầu của Phạm Kiên Cường lăn xuống đất.
Ầm!
Dương Tử Hi sửng sốt như bị năm tia sét đánh trúng, trong lòng gầm lên: “Sao tên này dám chém chứ? Anh ta không sợ bị súng bắn chết à?”
“Ha ha ha!”
Diệp Mặc nhìn thấy cơ hội đã đến, điên cuồng cười lớn, gọi lão già kia: “Quản gia Lưu, đội trưởng Trương, mau nổ súng!”
Quản gia Lưu lập tức thúc giục: “Đội trưởng Trương, mau ra lệnh giết chết kẻ cực kỳ hung ác này!”
Đội trưởng Trương tức giận ra lệnh: “Giết tên lưu manh này!”
Ngay lập tức, tất cả họng súng đều chĩa vào Long Cửu Thần.
Dương Tử Hi tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên như sấm nổ!
“Kẻ nào dám đụng đến anh Long, cho dù là ai cũng giết chết không tha.”
Vừa dứt lời đã thấy lực lượng vệ binh dày đặc, được trang bị đầy đủ súng vác vai, đạn lên nòng, tràn vào đại sảnh với những bước chân vang dội và mạnh mẽ!
Thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
Mọi người nhìn cảnh này đều kinh ngạc!
Về phần Diệp Mặc, đầu óc ong ong, không thể đáp lại lời của Long Cửu Thần.
Một lúc sau, Lưu Thiệu Kiệt lo lắng hét lên: “Còn thất thần ra đó làm gì! Mau cứu cậu Diệp đi!”
Anh ta sợ Diệp Mặc bị giết, vậy anh ta cũng toi đời!
Ngay lập tức, một người đàn ông quát vào mặt Long Cửu Thần: “Buông cậu Diệp ra ngay, nếu không tao sẽ giết mày!”
“Cút!”
Long Cửu Thần trân quý lời nói như vàng, tát gã một cái.
Trong nháy mắt gã đàn ông cơ bắp bay đi vài mét, toàn bộ khuôn mặt bị đập nát, hàm răng văng ra khắp sàn nhà.
“Trời ơi! Sao tên này to gan thế!”
Trương Ngọc Lan há hốc mồm vì sốc!
Dương Tử Hi che miệng lại, đôi mắt đẹp hiện lên những biểu cảm phức tạp như ngạc nhiên, nghi ngờ, khiếp sợ và không thể tin được.
Làm sao mà Long Cửu Thần, một tay ăn chơi khét tiếng lại có thể mạnh mẽ cứng rắn như thế?
“Á!”
Tên đàn ông cường tráng bị tát bay đi đã gầm lên và đứng dậy.
“Mày có biết tao là ai không? Dám đánh tao? Không sợ tao sẽ chém chết cả nhà người đàn bà của mày hả?”
“Cậu là ai?” Trương Ngọc Lan buột miệng.
Gã đàn ông cơ bắp hung dữ nói: “Tao là em vợ của lão đại Hình Hắc Hổ của Đồ Long xã, Phạm Kiên Cường của thế giới ngầm Thành Bắc, trên giang hồ gọi tao là anh Cường!”
“Hỏi mẹ mày có sợ không?”
“Cái gì!”
Cả nhà Dương Tử Hi khi nghe thấy thân phận của người đàn ông này đều lạnh toát từ đầu đến chân.
“Chết chắc rồi! Lần này chết chắc rồi!”
Trương Ngọc Lan cực kỳ tuyệt vọng, bất lực nói với Long Cửu Thần: “Cậu, cậu cứu Tử Hi rồi cùng con bé chạy trốn là được rồi, còn ngồi ở đây làm gì?”
“Giờ thì hay rồi, cả nhà tôi phải chết chung với cậu rồi!”
Long Cửu Thần an ủi: “Dì đừng sợ, chỉ cần có cháu ở đây, dì sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Dì và chú, Tử Hi, tránh xa ra, đừng để máu dính vào người.”
Dương Nghĩa Sơn lo lắng nói: “Vì cứu Tử Hi, cậu ngay cả mạng cũng không cần, tôi thật sự cảm động.”
“Nhưng cậu chỉ có một thân một mình bên ngoài, hoàn toàn không biết Hình Hắc Hổ đáng sợ đến thế nào đâu.”
“Ông ta đã giam giữ hai mươi ngàn tấn hàng hóa của tôi tại bến tàu suốt hai tháng!”
“Tôi đã từng nhập ngũ, tham gia chiến tranh, dù đã cố gắng liên lạc với trung đoàn trưởng cũ nhưng vẫn không lấy được hàng ra ngoài.”
“Đừng chọc tức bọn họ nữa, chạy đi, nếu không bọn họ thật sự sẽ chém chết cậu đấy!”
Long Cửu Thần kiên định nói: “Chờ cháu tra ra được tin tức của hai đứa nhỏ, nhất định sẽ chém Hình Hắc Hổ kia, giúp chú Dương lấy hàng ra.”
Nói xong anh đá chân về phía sau, Diệp Mặc đang quỳ trên mặt đất bị chập mạch não cũng bị đá ra phía sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rồi một mình anh lao về phía gần trăm người đàn ông mặc đồ đen.
“Long Cửu Thần! Anh điên rồi! Lùi lại đi!” Dương Tử Hi kinh hãi hét lên.
“Chết tiệt!”
Phạm Kiên Cường tức giận hét lên: “Lên cho ông! Chém chết thằng chó này! Ông phải băm vằm nó ra cho chó ăn.”
Lời vừa dứt.
Gần trăm tên áo đen đã rút dao rựa từ thắt lưng lao về phía Long Cửu Thần!
“Trời ơi, Nghĩa Sơn, Tử Hi, mau tránh ra!” Trương Ngọc Lan đã bao giờ chứng kiến một trận chiến như vậy đâu, đôi chân bà bị doạ đến mềm nhũn.
Dương Nghĩa Sơn cắn răng hét lớn: “Tử Hi, con trốn qua kia với mẹ đi.”
“Kể từ khi cha bị thương trên chiến trường hai mươi bảy năm trước, cha chưa từng giết ai cả!”
“Đám chó này quá khinh người, dám che giấu cho đám người hại cháu ngoại của cha.”
“Nếu Long Cửu Thần không sợ chết thì cha sẽ chiến đấu với cậu ta, liều mạng với đám chó chết này!”
Nói xong, ông nhìn thấy Long Cửu Thần cầm lấy dao rựa chém vào cổ mấy tên mặc đồ đen.
“Đao pháp tốt!”
Dương Nghĩa Sơn vỗ tay khen ngợi.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt!
Lại có mấy tên áo đen bị chém đứt cổ, ngã xuống vũng máu.
“Ừng ực.”
Dương Tử Hi và Trương Ngọc Lan sợ hãi đến mức gần như nuốt chửng lưỡi, họ chỉ cảm thấy thật đáng sợ!
“Làm tốt lắm Cửu Thần, đao pháp này không thua gì đao vương của đoàn chúng tôi năm đó.”
Dương Nghĩa Sơn nhìn xem mà nhiệt huyết sôi trào, như thể quay lại lúc dùng lưỡi lê đánh giặc trên chiến trường, lập tức cầm dao rựa lao tới.
“Mẹ kiếp tụi bây!”
Dương Nghĩa Sơn bổ một dao xuống.
Cắt đứt động mạch chính của gã đàn ông mặc đồ đen, máu bắn tung tóe khắp mặt.
“Ha ha! Hả giận!”
Dương Nghĩa Sơn sang sảng cười lớn.
“Cửu Thần! Chúng ta cùng nhau chém chết những tên khốn này! Cùng lắm thì bị xử bắn thôi! Có chết cũng phải kéo bọn chúng xuống địa ngục.”
Một gia đình đang yên đang lành lại bị phá cho tan nát, Dương Nghĩa Sơn hận vô cùng, điên cuồng chém tới.
“Chú Dương, đao pháp cũng không tệ.” Long Cửu Thần vừa nói vừa chém, tiến đến gần Dương Nghĩa Sơn, phòng ngừa ông bị chém trúng.
“Đương nhiên. Khi tôi còn ở quân Tây Lương, một trăm vạn quân Hung Nô đã đến khiêu khích chúng tôi. Lão Lương Vương Long Ngạo rất tức giận, vừa ra lệnh, năm vạn quân Long Võ Vệ của chúng tôi xông vào chiến trường, càn quét và nghiền nát chúng bằng đạn dược. Khi đánh hết đạn dược, chúng tôi sẽ chiến đấu với người Hung Nô bằng lưỡi lê.”
“Tôi nhớ lần đó mình đã chém tổng cộng sáu tên Hung Nô, sau đó tôi bị đâm vào thắt lưng, xuyên thủng bụng.”
“Lúc tôi đang dưỡng thương ở bệnh viện dã chiến, lão Lương Vương đến thăm người bị thương. Lúc đó ông đã nắm tay tôi, khen ngợi sự dũng cảm của tôi, ban cho tôi huân chương hạng hai.”
Dương Nghĩa Sơn tỏ ra kiêu hãnh và tự hào, đồng thời chia sẻ hành động anh hùng của mình với Long Cửu Thần.
Lúc này Long Cửu Thần mới biết cha của Tử Hi lại là cựu binh của Tây Lương.
Nếu cha của Tử Hi biết được Long Cửu Thần mà ông đưa ra tòa và kết án năm năm tù chính là cháu trai của Lương Vương Long Ngạo ngày xưa thì sẽ có biểu cảm như thế nào.
Hai người họ giận dữ chém tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng bao lâu, hơn năm mươi tên áo đen ngã xuống vũng máu, những tên áo đen còn lại sợ hãi vội vàng bỏ chạy mà không thèm quan tâm đến Phạm Kiên Cường.
Toàn bộ đại sảnh giống như một lò mổ, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
Dương Tử Hi, Trương Ngọc Lan, Phạm Kiên Cường, Lưu Thiệu Kiệt, Diệp Mặc, tất cả đều bị sốc!
Nhìn Long Cửu Thần và Dương Nhất Sơn như nhìn thấy ác quỷ!
“Ha ha, Cửu Thần, không ngờ đao pháp của cậu lại tốt như thế. Tôi mới chém được có năm tên, vẫn chưa đã tay.” Dương Nghĩa Sơn thở hổn hển cười nói.
Tất cả những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay đều được giải tỏa vào lúc này!
“Vậy thì chém anh ta cho đã tay.”
Long Cửu Thần giẫm gãy chân Phạm Kiên Cường, kéo anh ta về phía Dương Nghĩa Sơn.
“Nếu mày dám chém chết tao thì anh rể của tao sẽ chém chết cả nhà mày.” Phạm Kiên Cường hung tợn uy hiếp.
Dương Nghĩa Sơn nghiến răng nói: “Chuyện đã đến nước này, cho dù tao không chém chết mày thì anh rể của mày nhất định sẽ báo thù!”
“Vậy thà để tao tiễn mày xuống địa ngục trước vậy!”
Nói xong, ông tức giận giơ con dao lên.
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên: “Xem ai dám động đến em rể của anh Hổ!”
Đó là một ông già lao vào cùng một đội cảnh sát.
“Bỏ dao xuống!”
Viên cảnh sát đi đầu tiên hét lên.
Cùng lúc đó, hàng chục khẩu súng chĩa vào họ.
Loảng xoảng!
Dương Nghĩa Sơn lập tức thả con dao xuống và giơ tay lên.
Long Cửu Thần chém một nhát tới.
Bụp!
Một dòng máu phun ra.
Đầu của Phạm Kiên Cường lăn xuống đất.
Ầm!
Dương Tử Hi sửng sốt như bị năm tia sét đánh trúng, trong lòng gầm lên: “Sao tên này dám chém chứ? Anh ta không sợ bị súng bắn chết à?”
“Ha ha ha!”
Diệp Mặc nhìn thấy cơ hội đã đến, điên cuồng cười lớn, gọi lão già kia: “Quản gia Lưu, đội trưởng Trương, mau nổ súng!”
Quản gia Lưu lập tức thúc giục: “Đội trưởng Trương, mau ra lệnh giết chết kẻ cực kỳ hung ác này!”
Đội trưởng Trương tức giận ra lệnh: “Giết tên lưu manh này!”
Ngay lập tức, tất cả họng súng đều chĩa vào Long Cửu Thần.
Dương Tử Hi tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên như sấm nổ!
“Kẻ nào dám đụng đến anh Long, cho dù là ai cũng giết chết không tha.”
Vừa dứt lời đã thấy lực lượng vệ binh dày đặc, được trang bị đầy đủ súng vác vai, đạn lên nòng, tràn vào đại sảnh với những bước chân vang dội và mạnh mẽ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro