Làm Trâu Làm Ng...
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
Đợi sau khi hai người vào cửa, vợ chồng Phương Nhị rất tự giác mà canh giữ ở bên ngoài, bảo mọi người cứ kiên nhẫn chờ đợi.
Bên này, hai vợ chồng Hà thợ mộc bước vào trong đạo quan, vòng qua bức tượng Tam Thanh, thấy trước mặt có một tấm bình phong ngăn trở tầm mắt của bọn họ.
“Chủ nhân, người tới rồi.” Nữ tử váy trắng đứng bên cạnh bình phong rồi bẩm báo.
“Ừ.” Có người lên tiếng đáp lại sau bình phong.
Vợ chồng Hà thợ mộc thấy thế liền vội vàng quỳ xuống, nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện đầu gối của mình không cong được.
“Hai vị không cần hành đại lễ như thế đâu. Ta họ Phó, các ngươi cứ gọi ta là Phó quan chủ như bọn người Phương Nhị là được rồi.” Nữ tử sau bức bình phong nói.
“Vâng, vâng.” Hà thợ mộc căng thẳng đáp lời, sau đó hắn nuốt nuốt nước miếng, vội cất giọng nói: “Phó Quan chủ, lần này chúng ta lên núi là muốn cầu xin ngài cứu con trai ta. Hai vợ chồng chúng ta chỉ có một đứa con này thôi, nếu không có nó, sau này chúng ta không biết phải sống thế nào nữa.”
Nghĩ đến thi thể của con trai, hốc mắt của Hà thợ mộc không nhịn được mà đỏ lên, Hà thẩm ở bên cạnh cũng đã nghẹn ngào ra tiếng.
Nhưng một câu của nữ tử đã trực tiếp cắt đứt hy vọng của bọn họ: “Ta không cứu được.”
Hiển nhiên là câu trả lời nằm trong dự kiến của Hà thợ mộc, chỉ là lúc trước hắn còn ôm một tia hy vọng, mà hiện tại đã hoàn toàn không còn chút hy vọng nào: “Ngay cả ngài cũng không cứu được sao……”
“Đứa bé đó đã chết lâu như vậy, thần tiên cũng khó cứu. Có điều, ta có thể khiến cho các ngươi một lần nữa mang thai hắn, mười tháng sau hắn vẫn là con trai của các ngươi như cũ. Chỉ là, các ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện.” Nữ tử không nhanh không chậm nói.
Dù cho tiếng nói của nàng vẫn thô ráp như vậy, nhưng lời này rơi vào tai vợ chồng Hà thợ mộc, lại không khác gì âm thanh của sự sống.
“...Ngài...ngài mới nói cái gì!” Hà thợ mộc còn chưa kịp bình tĩnh lại, vợ của hắn đã vội vàng nói: “Đại Lang thật sự có thể trở lại bên người chúng ta sao? Chỉ cần con ta có thể trở về, chuyện gì chúng ta cũng đồng ý với ngài, cho dù là vì ngài làm trâu làm ngựa cũng được!”
“Làm trâu làm ngựa thì không cần. Các ngươi cũng thấy đấy, nơi này của ta vô cùng tồi tàn, vừa lúc các ngươi là thợ mộc. Chỉ cần các ngươi tu sửa được đạo quan này, chuyện ta đáp ứng sẽ trở thành sự thật.” Nữ tử nói xong liền kiên nhẫn chờ bọn họ đưa ra đáp án: “Chi phí tu sửa đạo quan cũng không ít, việc này các ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ càng đi đã. Tam Nương, tiễn khách.”
“Vâng.”
Sau đó vợ chồng Hà thợ mộc không tự chủ được mà đứng lên, hai chân không nghe theo sai bảo tự giác bước ra ngoài.
Mãi cho đến ra khỏi cửa lớn, bọn họ mới ngừng lại được. Thôn dân chờ ở bên ngoài vội vàng xông tới, dò hỏi kết quả như thế nào. Hai vợ chồng Hà thợ mộc đưa mắt nhìn nhau, há miệng thở dốc, miệng lại phát không phát ra chút âm thanh nào.
Phương Nhị thấy thế liền lên tiếng giải vây: “Đi thôi, xuống núi trước rồi nói.”
Bên này, hai vợ chồng Hà thợ mộc bước vào trong đạo quan, vòng qua bức tượng Tam Thanh, thấy trước mặt có một tấm bình phong ngăn trở tầm mắt của bọn họ.
“Chủ nhân, người tới rồi.” Nữ tử váy trắng đứng bên cạnh bình phong rồi bẩm báo.
“Ừ.” Có người lên tiếng đáp lại sau bình phong.
Vợ chồng Hà thợ mộc thấy thế liền vội vàng quỳ xuống, nhưng rất nhanh, bọn họ phát hiện đầu gối của mình không cong được.
“Hai vị không cần hành đại lễ như thế đâu. Ta họ Phó, các ngươi cứ gọi ta là Phó quan chủ như bọn người Phương Nhị là được rồi.” Nữ tử sau bức bình phong nói.
“Vâng, vâng.” Hà thợ mộc căng thẳng đáp lời, sau đó hắn nuốt nuốt nước miếng, vội cất giọng nói: “Phó Quan chủ, lần này chúng ta lên núi là muốn cầu xin ngài cứu con trai ta. Hai vợ chồng chúng ta chỉ có một đứa con này thôi, nếu không có nó, sau này chúng ta không biết phải sống thế nào nữa.”
Nghĩ đến thi thể của con trai, hốc mắt của Hà thợ mộc không nhịn được mà đỏ lên, Hà thẩm ở bên cạnh cũng đã nghẹn ngào ra tiếng.
Nhưng một câu của nữ tử đã trực tiếp cắt đứt hy vọng của bọn họ: “Ta không cứu được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiển nhiên là câu trả lời nằm trong dự kiến của Hà thợ mộc, chỉ là lúc trước hắn còn ôm một tia hy vọng, mà hiện tại đã hoàn toàn không còn chút hy vọng nào: “Ngay cả ngài cũng không cứu được sao……”
“Đứa bé đó đã chết lâu như vậy, thần tiên cũng khó cứu. Có điều, ta có thể khiến cho các ngươi một lần nữa mang thai hắn, mười tháng sau hắn vẫn là con trai của các ngươi như cũ. Chỉ là, các ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện.” Nữ tử không nhanh không chậm nói.
Dù cho tiếng nói của nàng vẫn thô ráp như vậy, nhưng lời này rơi vào tai vợ chồng Hà thợ mộc, lại không khác gì âm thanh của sự sống.
“...Ngài...ngài mới nói cái gì!” Hà thợ mộc còn chưa kịp bình tĩnh lại, vợ của hắn đã vội vàng nói: “Đại Lang thật sự có thể trở lại bên người chúng ta sao? Chỉ cần con ta có thể trở về, chuyện gì chúng ta cũng đồng ý với ngài, cho dù là vì ngài làm trâu làm ngựa cũng được!”
“Làm trâu làm ngựa thì không cần. Các ngươi cũng thấy đấy, nơi này của ta vô cùng tồi tàn, vừa lúc các ngươi là thợ mộc. Chỉ cần các ngươi tu sửa được đạo quan này, chuyện ta đáp ứng sẽ trở thành sự thật.” Nữ tử nói xong liền kiên nhẫn chờ bọn họ đưa ra đáp án: “Chi phí tu sửa đạo quan cũng không ít, việc này các ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ càng đi đã. Tam Nương, tiễn khách.”
“Vâng.”
Sau đó vợ chồng Hà thợ mộc không tự chủ được mà đứng lên, hai chân không nghe theo sai bảo tự giác bước ra ngoài.
Mãi cho đến ra khỏi cửa lớn, bọn họ mới ngừng lại được. Thôn dân chờ ở bên ngoài vội vàng xông tới, dò hỏi kết quả như thế nào. Hai vợ chồng Hà thợ mộc đưa mắt nhìn nhau, há miệng thở dốc, miệng lại phát không phát ra chút âm thanh nào.
Phương Nhị thấy thế liền lên tiếng giải vây: “Đi thôi, xuống núi trước rồi nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro