Kinh hỉ
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
Phương Nhị lắc đầu nói: “Chưa chắc, phải xem Hà thợ mộc có tìm đến đây nữa không?”
Nếu thật sự tìm tới, vậy hắn nhất định phải dẫn người lên núi. Còn về chuyện có thể cứu hay không, đến lúc đó sẽ biết.
Hai vợ chồng đang nói chuyện, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng chó sủa. Nhìn xuyên qua cửa sổ liền thấy người đến là Hà thợ mộc, đồng thời còn có một người phụ nữ đi theo phía sau hắn, đây chắc hẳn là vợ của Hà thợ mộc.
Hai người bọn họ vừa tiến vào cửa, người phụ nữ nhìn thấy Phương Nhị lập tức quỳ xuống, luôn miệng van cầu hắn giúp mình.
Phương Nhị chưa bao giờ gặp qua tình huống như thế này, đột nhiên tay chân không biết nên để ở đâu, vẫn là Trương Lục Nương tiến lên trước đỡ lấy người phụ nữ kia, bảo nàng có chuyện gì đứng lên rồi từ từ nói.
“Hà đại tẩu đừng như vậy, ta biết các ngươi tới là vì chuyện gì, việc này vị quan chủ trên núi kia cũng hiểu rõ.” Trương Lục Nương luống cuống tay chân mà an ủi: “Các ngươi cứ về trước rồi lo liệu mọi việc trong nhà đi, chờ buổi tối hãy quay lại đây, chúng ta sẽ dẫn các ngươi lên núi bái kiến vị quan chủ kia.”
“Có thật không?” Vợ chồng Hà thợ mộc có chút kinh hỉ. Bây giờ hai vợ chồng bọn họ như người chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng, mặc kệ có hi vọng hay không, đều chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
“Chuyện này sao có thể đem ra lừa gạt được? Ban ngày chúng ta cũng không gặp được người, quan chủ chỉ rảnh vào buổi tối thôi.”
“Vậy chúng ta chờ ở đây cho đến khi trời tối rồi đi luôn.” Hà thẩm lo sợ chuyện này không phải thật, muốn nắm chặt cơ hội mong manh này.
Vợ chồng Phương Nhị cũng rất hiểu tâm trạng của bọn họ, liền lên tiếng đáp trả: “Cũng được, giờ cũng gần chiều tối rồi, hai người cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi một lúc đi.”
Cứ như vậy, hai vợ chồng Hà thợ mộc ngồi chờ tại nhà Phương Nhị. Thôn dân xung quanh nhìn thấy liền hỏi han, sau khi biết buổi tối bọn họ muốn lên núi cũng ở lại cùng. Lại có người kể chuyện ngày ấy Phương Nhị sống lại như thế nào để an ủi hai vợ chồng bọn họ.
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, hơn hai mươi người lục tục đi tới nhà họ Phương, toàn bộ đều là người muốn đi theo lên núi bái thần.
Ban đầu Trương Lục Nương cảm thấy có quá nhiều người, lo lắng sẽ không tốt, nhưng Phương Nhị lại tỏ ra thản nhiên: “Có quan chủ ở đó, sớm hay muộn gì hương khói trong đạo quan cũng sẽ vượng lên, nhiều hơn mấy người mà thôi, không có vấn đề gì.” Hắn cảm thấy về sau đạo quan dần nổi tiếng, sẽ càng có nhiều người tới hơn nữa, bởi vậy nên sớm tập thành thói quen.
Vì thế, thừa dịp trời tối, một đoàn hơn hai ba chục người nối đuôi nhau đi lên núi.
Sau khi tới đạo quan, cánh cửa được mở ra, trước tượng Tam Thanh đã thắp nến từ lúc nào. Ánh nến có phần yếu ớt, Tam cô nương mặc áo trắng xuất hiện ở sau cánh cửa, tròng mắt của nàng cử động một cách cứng ngắc, cuối cùng nhìn về phía hai vợ chồng Hà thợ mộc rồi nói: “Hai người, tiến vào.”
Vợ chồng Hà thợ mộc theo bản năng mà nhìn về phía của Phương Nhị, Phương Nhị vội trấn an: “Mau đi đi, quan chủ muốn gặp các ngươi đấy.”
Vợ chồng Hà thợ mộc vội vàng đi vào bên trong.
Nếu thật sự tìm tới, vậy hắn nhất định phải dẫn người lên núi. Còn về chuyện có thể cứu hay không, đến lúc đó sẽ biết.
Hai vợ chồng đang nói chuyện, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng chó sủa. Nhìn xuyên qua cửa sổ liền thấy người đến là Hà thợ mộc, đồng thời còn có một người phụ nữ đi theo phía sau hắn, đây chắc hẳn là vợ của Hà thợ mộc.
Hai người bọn họ vừa tiến vào cửa, người phụ nữ nhìn thấy Phương Nhị lập tức quỳ xuống, luôn miệng van cầu hắn giúp mình.
Phương Nhị chưa bao giờ gặp qua tình huống như thế này, đột nhiên tay chân không biết nên để ở đâu, vẫn là Trương Lục Nương tiến lên trước đỡ lấy người phụ nữ kia, bảo nàng có chuyện gì đứng lên rồi từ từ nói.
“Hà đại tẩu đừng như vậy, ta biết các ngươi tới là vì chuyện gì, việc này vị quan chủ trên núi kia cũng hiểu rõ.” Trương Lục Nương luống cuống tay chân mà an ủi: “Các ngươi cứ về trước rồi lo liệu mọi việc trong nhà đi, chờ buổi tối hãy quay lại đây, chúng ta sẽ dẫn các ngươi lên núi bái kiến vị quan chủ kia.”
“Có thật không?” Vợ chồng Hà thợ mộc có chút kinh hỉ. Bây giờ hai vợ chồng bọn họ như người chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng, mặc kệ có hi vọng hay không, đều chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
“Chuyện này sao có thể đem ra lừa gạt được? Ban ngày chúng ta cũng không gặp được người, quan chủ chỉ rảnh vào buổi tối thôi.”
“Vậy chúng ta chờ ở đây cho đến khi trời tối rồi đi luôn.” Hà thẩm lo sợ chuyện này không phải thật, muốn nắm chặt cơ hội mong manh này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ chồng Phương Nhị cũng rất hiểu tâm trạng của bọn họ, liền lên tiếng đáp trả: “Cũng được, giờ cũng gần chiều tối rồi, hai người cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi một lúc đi.”
Cứ như vậy, hai vợ chồng Hà thợ mộc ngồi chờ tại nhà Phương Nhị. Thôn dân xung quanh nhìn thấy liền hỏi han, sau khi biết buổi tối bọn họ muốn lên núi cũng ở lại cùng. Lại có người kể chuyện ngày ấy Phương Nhị sống lại như thế nào để an ủi hai vợ chồng bọn họ.
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, hơn hai mươi người lục tục đi tới nhà họ Phương, toàn bộ đều là người muốn đi theo lên núi bái thần.
Ban đầu Trương Lục Nương cảm thấy có quá nhiều người, lo lắng sẽ không tốt, nhưng Phương Nhị lại tỏ ra thản nhiên: “Có quan chủ ở đó, sớm hay muộn gì hương khói trong đạo quan cũng sẽ vượng lên, nhiều hơn mấy người mà thôi, không có vấn đề gì.” Hắn cảm thấy về sau đạo quan dần nổi tiếng, sẽ càng có nhiều người tới hơn nữa, bởi vậy nên sớm tập thành thói quen.
Vì thế, thừa dịp trời tối, một đoàn hơn hai ba chục người nối đuôi nhau đi lên núi.
Sau khi tới đạo quan, cánh cửa được mở ra, trước tượng Tam Thanh đã thắp nến từ lúc nào. Ánh nến có phần yếu ớt, Tam cô nương mặc áo trắng xuất hiện ở sau cánh cửa, tròng mắt của nàng cử động một cách cứng ngắc, cuối cùng nhìn về phía hai vợ chồng Hà thợ mộc rồi nói: “Hai người, tiến vào.”
Vợ chồng Hà thợ mộc theo bản năng mà nhìn về phía của Phương Nhị, Phương Nhị vội trấn an: “Mau đi đi, quan chủ muốn gặp các ngươi đấy.”
Vợ chồng Hà thợ mộc vội vàng đi vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro