Gọi hồn
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
Phương Nhị ở bên cạnh vẫn không nói một lời, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của hắn, nhất thời thế không biết có nên truyền lại lời Quan chủ hay không.
Đêm khuya giờ Tý, đứng bên bờ hồ Phong Thủy gọi tên không phải là gọi hồn sao...
Nói cách khác, đứa nhỏ của Hà gia tám phần đã không còn.
Trương Lục Nương cũng nghĩ đến khả năng này, hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Thấy vẻ mặt của bọn họ, Hà thợ mộc cho rằng bọn họ muốn cự tuyệt, vội nói: “Chỉ cần vị cao nhân kia có thể giúp ta chuyện này, ta nguyện ý quyên bạc cho đạo quan, hay là vị cao nhân kia đã rời đi rồi?”
“Cũng không phải là vậy…” Nội tâm của Phương Nhị không ngừng dãy dụa, cuối cùng mới cắn răng nói: “Thật không dám giấu diếm, bảy ngày trước quan chủ đã từng có lời dặn dò, nói bảy ngày sau sẽ có người tới tìm ta, bảo ta đến lúc đó chỉ cần nói với người nọ, đêm khuya giờ Tý đến hồ Phong Thủy gọi tên người cần tìm ba lần, lập tức sẽ thấy người. Bây giờ ngươi đã tìm đến đây, hay là làm theo lời này thử xem sao?”
Mới đầu Hà thợ mộc rất vui vẻ, lúc sau bình tĩnh lại, sắc mắt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Cả người của hắn loạng choạng, khẽ lùi về phía sau một bước, lại ngẩng đầu miễn cưỡng cười với Phương Nhị: “Ta vẫn nên đi tìm ở chỗ khác thì hơn, có khi nó bị lạc trong núi mà chưa thấy đường ra.”
Hà thợ mộc vừa nói xong, dường như sợ bị Phương Nhị gọi lại, liền nhanh chóng cất bước rời đi.
Nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, trong lòng hai vợ chồng Phương Nhị và Trương Lục Nương thoáng hụt hẫng. Bọn họ cũng là người làm cha làm mẹ, sao có thể không hiểu tâm trạng lúc này của Hà thợ mộc.
Chỉ là sau khi Hà thợ mộc rời đi, nhóm thôn dân vây xem vẫn đứng lại hỏi: “Phương Nhị, lời ngươi nói ban nãy là thật hay giả, sao nghe có vẻ mơ hồ vậy?”
“Đúng đó, ngươi nhắc đến vị quan chủ, chẳng lẽ là cái vị đã cứu mạng ngươi hả, sau này người đó sẽ ở trong đạo quan cũ nát kia à?”
“Phương Nhị, ngươi thật sự có thể nhìn thấy quỷ sao?”
Đối với những câu hỏi này, Phương Nhị thật sự không biết phải trả lời như thế nào, đành phải nói mình đang rất bận, sau đó lấy cớ rời đi.
Về phần Hạ thợ mộc ở bên này, dù trong lòng kháng cự đáp án, nhưng ngày hôm sau Phương Nhị vẫn nghe các thôn dân nói lại, nghe đâu Hà thợ mộc tiếp tục tìm con trai thêm một ngày mà vẫn không có kết quả, cuối cùng lúc nửa đêm đến hồ Phong Thuỷ, làm theo lời dặn của quan chủ, không ngờ thật sự tìm được xác của đứa bé kia.
“Ta nghe nói khi Đại Lang nhà hắn bỏ đi, Hà thợ mộc bảo nó vĩnh viễn đừng quay trở về. Tính tình của đứa bé cũng rất ương bướng, nói không về liền không về. Lúc đầu gọi hồn, Hà thợ mộc gọi vài tiếng vẫn không có động tĩnh gì, cho đến khi Hà thẩm tự mình mở miệng, thi thể mới chậm rãi nổi lên.”
Phương Nhị nghe xong, lúc về nhà nhịn không được mà kể lại cho vợ mình: “Hai cho con bọn họ đều quá xúc động.” Cũng bởi vì một phút bốc đồng, cả nhà bọn họ coi như xong.
Trương Lục Nương lại nghĩ đến một chuyện khác: “Chàng nói xem, vị kia có thể cứu được mạng của đứa bé đó hay không?”
Đêm khuya giờ Tý, đứng bên bờ hồ Phong Thủy gọi tên không phải là gọi hồn sao...
Nói cách khác, đứa nhỏ của Hà gia tám phần đã không còn.
Trương Lục Nương cũng nghĩ đến khả năng này, hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Thấy vẻ mặt của bọn họ, Hà thợ mộc cho rằng bọn họ muốn cự tuyệt, vội nói: “Chỉ cần vị cao nhân kia có thể giúp ta chuyện này, ta nguyện ý quyên bạc cho đạo quan, hay là vị cao nhân kia đã rời đi rồi?”
“Cũng không phải là vậy…” Nội tâm của Phương Nhị không ngừng dãy dụa, cuối cùng mới cắn răng nói: “Thật không dám giấu diếm, bảy ngày trước quan chủ đã từng có lời dặn dò, nói bảy ngày sau sẽ có người tới tìm ta, bảo ta đến lúc đó chỉ cần nói với người nọ, đêm khuya giờ Tý đến hồ Phong Thủy gọi tên người cần tìm ba lần, lập tức sẽ thấy người. Bây giờ ngươi đã tìm đến đây, hay là làm theo lời này thử xem sao?”
Mới đầu Hà thợ mộc rất vui vẻ, lúc sau bình tĩnh lại, sắc mắt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Cả người của hắn loạng choạng, khẽ lùi về phía sau một bước, lại ngẩng đầu miễn cưỡng cười với Phương Nhị: “Ta vẫn nên đi tìm ở chỗ khác thì hơn, có khi nó bị lạc trong núi mà chưa thấy đường ra.”
Hà thợ mộc vừa nói xong, dường như sợ bị Phương Nhị gọi lại, liền nhanh chóng cất bước rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, trong lòng hai vợ chồng Phương Nhị và Trương Lục Nương thoáng hụt hẫng. Bọn họ cũng là người làm cha làm mẹ, sao có thể không hiểu tâm trạng lúc này của Hà thợ mộc.
Chỉ là sau khi Hà thợ mộc rời đi, nhóm thôn dân vây xem vẫn đứng lại hỏi: “Phương Nhị, lời ngươi nói ban nãy là thật hay giả, sao nghe có vẻ mơ hồ vậy?”
“Đúng đó, ngươi nhắc đến vị quan chủ, chẳng lẽ là cái vị đã cứu mạng ngươi hả, sau này người đó sẽ ở trong đạo quan cũ nát kia à?”
“Phương Nhị, ngươi thật sự có thể nhìn thấy quỷ sao?”
Đối với những câu hỏi này, Phương Nhị thật sự không biết phải trả lời như thế nào, đành phải nói mình đang rất bận, sau đó lấy cớ rời đi.
Về phần Hạ thợ mộc ở bên này, dù trong lòng kháng cự đáp án, nhưng ngày hôm sau Phương Nhị vẫn nghe các thôn dân nói lại, nghe đâu Hà thợ mộc tiếp tục tìm con trai thêm một ngày mà vẫn không có kết quả, cuối cùng lúc nửa đêm đến hồ Phong Thuỷ, làm theo lời dặn của quan chủ, không ngờ thật sự tìm được xác của đứa bé kia.
“Ta nghe nói khi Đại Lang nhà hắn bỏ đi, Hà thợ mộc bảo nó vĩnh viễn đừng quay trở về. Tính tình của đứa bé cũng rất ương bướng, nói không về liền không về. Lúc đầu gọi hồn, Hà thợ mộc gọi vài tiếng vẫn không có động tĩnh gì, cho đến khi Hà thẩm tự mình mở miệng, thi thể mới chậm rãi nổi lên.”
Phương Nhị nghe xong, lúc về nhà nhịn không được mà kể lại cho vợ mình: “Hai cho con bọn họ đều quá xúc động.” Cũng bởi vì một phút bốc đồng, cả nhà bọn họ coi như xong.
Trương Lục Nương lại nghĩ đến một chuyện khác: “Chàng nói xem, vị kia có thể cứu được mạng của đứa bé đó hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro