Lời nói ứng ngh...
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
Phương Nhị từ tốn nói: “Ngày đó ta bị Phương Lượng hại chết, hồn lìa khỏi xác, sau đó bất tri bất giác đi đến đạo quan trên núi. Là vị Tam cô nương kia đã dẫn ta đến đạo quan để gặp vị quan chủ nọ, à, chính là vị vừa rồi ngồi sau bức bình phong đó, nàng ấy còn bảo về sau sẽ là chủ nhân của đạo quan này, kêu ta cứ xưng hô nàng là quan chủ là được. Quan chủ đã cho ta mạng sống thứ hai, đổi lại ta phải phụ trách lo thức ăn trong bảy bảy bốn chín ngày tới cho nàng. Bây giờ còn thiếu bốn mươi bảy ngày nữa.”
Tuy Phương Nhị cảm thấy yêu cầu này có chút kì quái, nhưng hắn rất vui lòng phụ trách. Trương Lục Nương nghe xong đầu đuôi câu chuyện, tức giận rồi liếc chồng mình một cái: “Dựa vào tay nghề của chàng thì nghỉ đi, lần sau ta sẽ nấu thức ăn, chàng chỉ cần phụ trách kiếm tiền về nhà là được rồi.”
“Được, đều nghe vợ hết.” Phương Nhị nói rồi liền nhẹ nhàng cọ trán vào Trương Lục Nương: “Thế về sau tính mạng của ta coi như là nàng cho.”
Mặt của nàng khẽ ửng đỏ: “Già rồi mà còn không đứng đắn.”
Hai vợ chồng tình ý nồng đậm, khung cảnh cực kì hài hòa và ấm áp.
Sau đó, mỗi ngày hai vợ chồng đều lên núi đưa đồ ăn vào buổi tối.
Hành động của bọn họ không qua khỏi ánh mắt tinh tường của nhóm thôn dân, vì thế dần dần, lời đồn Phương Nhị có thể câu thông được với quỷ thần được lan truyền. Ánh mắt mọi người lúc nhìn hắn đều có chút kì quái.
Khoảng chừng bảy ngày sau, Phương Nhị vừa cùng vợ về nhà, bỗng có người tìm đến trước cửa.
Khi nhìn thấy người nọ, trong đầu của Phương Nhị nhanh chóng nảy ra một suy nghĩ, xem ra lời nói của vị quan chủ ứng nghiệm rồi.
Người tới tìm Phương Nhị là một thợ mộc ngoài ba mươi tuổi, hắn mang họ Hà, là người ở Hà gia thôn bên cạnh.
Sở dĩ nguyên nhân hắn tới tìm Phương Nhị là vì con trai của hắn đã mất tích ba ngày nay, cho nên muốn nhờ Phương Nhị đến trong quan hỏi một chút, xem có thể tìm được tung tích của con hắn hay không?
“Đang yên đang lành sao bỗng dưng lại mất tích, hay là nó bị bắt cóc rồi?” Có người không biết chuyện nên tiến lên nói một câu.
Nói đến đây, trên mặt của người đàn ông họ Hà lộ ra vẻ chua xót: “Đại Lang nhà ta vì cãi nhau với ta cho nên mới bỏ nhà đi. Nó mới có mười hai tuổi, ta vốn muốn nó học theo nghề thợ mộc, sau này tốt xấu gì cũng có cái nghề thành thạo để kiếm cơm. Nhưng nó ngại nghề thợ mộc vất vả, một hai không chịu học, cứ đòi đi làm buôn bán gì đó. Vì việc này cho nên hai cha con ta mới cãi nhau, tới tận hôm nay vẫn chưa thấy nó trở về.”
Thôn dân đứng hóng chuyện ở bên cạnh vừa nghe vậy liền nói chen vào: “Tính tình của đứa nhỏ này đúng là ương bướng, cứ để nó nếm chút mùi đau khổ, nếu không sau nãy sẽ tiếp tục tái diễn đấy.”
“Mới đầu ta cũng nghĩ như vậy, cho nên mới mặc kệ mà không vội vã đuổi theo. Đến ngày thứ hai nó vẫn chưa chịu về nhà, ta còn tưởng là nó đang ở nhờ nhà bà ngoại, kết quả đi hỏi thử hết một vòng làng trên xóm dưới, mọi người đều nói không nhìn thấy nó. Hiện tại đã là ngày thứ tư rồi mà vẫn không thấy tin tức gì, mẹ nó khóc đến nỗi hai mắt cũng sắp mù đến nơi rồi. Ta nghe nói đạo quan ở trên nút rất linh nghiệm, cho nên mới muốn đến nhờ Phương Nhị huynh đệ đi hỏi giúp một chút. Dù thế nào cũng phải tìm cho bằng được người rồi đem hắn trở về, ta chỉ có mỗi một đứa con trai này thôi.” Hà thợ mộc nghẹn ngào nói.
Tuy Phương Nhị cảm thấy yêu cầu này có chút kì quái, nhưng hắn rất vui lòng phụ trách. Trương Lục Nương nghe xong đầu đuôi câu chuyện, tức giận rồi liếc chồng mình một cái: “Dựa vào tay nghề của chàng thì nghỉ đi, lần sau ta sẽ nấu thức ăn, chàng chỉ cần phụ trách kiếm tiền về nhà là được rồi.”
“Được, đều nghe vợ hết.” Phương Nhị nói rồi liền nhẹ nhàng cọ trán vào Trương Lục Nương: “Thế về sau tính mạng của ta coi như là nàng cho.”
Mặt của nàng khẽ ửng đỏ: “Già rồi mà còn không đứng đắn.”
Hai vợ chồng tình ý nồng đậm, khung cảnh cực kì hài hòa và ấm áp.
Sau đó, mỗi ngày hai vợ chồng đều lên núi đưa đồ ăn vào buổi tối.
Hành động của bọn họ không qua khỏi ánh mắt tinh tường của nhóm thôn dân, vì thế dần dần, lời đồn Phương Nhị có thể câu thông được với quỷ thần được lan truyền. Ánh mắt mọi người lúc nhìn hắn đều có chút kì quái.
Khoảng chừng bảy ngày sau, Phương Nhị vừa cùng vợ về nhà, bỗng có người tìm đến trước cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi nhìn thấy người nọ, trong đầu của Phương Nhị nhanh chóng nảy ra một suy nghĩ, xem ra lời nói của vị quan chủ ứng nghiệm rồi.
Người tới tìm Phương Nhị là một thợ mộc ngoài ba mươi tuổi, hắn mang họ Hà, là người ở Hà gia thôn bên cạnh.
Sở dĩ nguyên nhân hắn tới tìm Phương Nhị là vì con trai của hắn đã mất tích ba ngày nay, cho nên muốn nhờ Phương Nhị đến trong quan hỏi một chút, xem có thể tìm được tung tích của con hắn hay không?
“Đang yên đang lành sao bỗng dưng lại mất tích, hay là nó bị bắt cóc rồi?” Có người không biết chuyện nên tiến lên nói một câu.
Nói đến đây, trên mặt của người đàn ông họ Hà lộ ra vẻ chua xót: “Đại Lang nhà ta vì cãi nhau với ta cho nên mới bỏ nhà đi. Nó mới có mười hai tuổi, ta vốn muốn nó học theo nghề thợ mộc, sau này tốt xấu gì cũng có cái nghề thành thạo để kiếm cơm. Nhưng nó ngại nghề thợ mộc vất vả, một hai không chịu học, cứ đòi đi làm buôn bán gì đó. Vì việc này cho nên hai cha con ta mới cãi nhau, tới tận hôm nay vẫn chưa thấy nó trở về.”
Thôn dân đứng hóng chuyện ở bên cạnh vừa nghe vậy liền nói chen vào: “Tính tình của đứa nhỏ này đúng là ương bướng, cứ để nó nếm chút mùi đau khổ, nếu không sau nãy sẽ tiếp tục tái diễn đấy.”
“Mới đầu ta cũng nghĩ như vậy, cho nên mới mặc kệ mà không vội vã đuổi theo. Đến ngày thứ hai nó vẫn chưa chịu về nhà, ta còn tưởng là nó đang ở nhờ nhà bà ngoại, kết quả đi hỏi thử hết một vòng làng trên xóm dưới, mọi người đều nói không nhìn thấy nó. Hiện tại đã là ngày thứ tư rồi mà vẫn không thấy tin tức gì, mẹ nó khóc đến nỗi hai mắt cũng sắp mù đến nơi rồi. Ta nghe nói đạo quan ở trên nút rất linh nghiệm, cho nên mới muốn đến nhờ Phương Nhị huynh đệ đi hỏi giúp một chút. Dù thế nào cũng phải tìm cho bằng được người rồi đem hắn trở về, ta chỉ có mỗi một đứa con trai này thôi.” Hà thợ mộc nghẹn ngào nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro