Ta Có Một Toà Đạo Quan

Nếm được vị

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra

2024-08-02 12:36:52

Suy nghĩ của Trương Lục Nương còn đang đắm chìm trong câu nói trước đó của chồng: “Ý của chàng là...” Trong đầu bỗng nhớ lại cảnh tượng đêm đó, không nhịn được mà rùng mình, Trương Lục Nương vội nói: “Giờ ta đi ngay.”

Nàng không hỏi chồng lí do vì sao, nhưng cứ có cảm giác, chồng mình hẳn là biết một số chuyện mà người khác không biết...

Cháo nấu từ gạo mới thu hoạch cùng với nước giếng ngọt thanh, không cần thêm bất cứ gia vị gì, mùi thơm của gạo cũng đã đủ mê người.

Đến tận khi cháo nấu chín, Trương Lục Nương mới cẩn thận rút ra cửi lửa, sau khi để nguội một lúc, lại dùng một mảnh vải nhỏ bọc lại hũ cháo, xong xuôi liền nhân dịp trời chưa tối hẳn cùng chồng mình

lên núi.

Đường lên núi vốn gập ghềnh, chả hiểu sao bọn họ lại đi rất thuận lợi.

Cho đến khi tới trước cửa đạo quan, cánh cửa kẽo kẹt mở ra,

nữ tử váy trắng ngày đó im lặng biến mất nay lại xuất hiện bên trong cánh cửa.

“Tam cô nương.” Phương Nhị cung kính gọi một tiếng, sau đó đưa cháo cho nữ tử: “Cháo mà ngài muốn đã nấu xong.”

Nữ tử váy trắng nhận lấy chén cháo, lại xoay người đi về phía tượng Tam Thanh. Hai vợ chồng Phương Nhị không dám tiến lên, cuối cùng đành đứng chờ ở bên ngoài.

Một lát sau, nữ tử váy trắng lại đi ra, Phương Nhị vội nói: “Không biết quan chủ... có vừa lòng không?”

Nữ tử váy trắng khẽ giật giật khoé miệng, dường như muốn biểu đạt gì đó, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, chỉ có thể cứng ngắc cười đáp trả: “Các ngươi, tiến vào đi.”

Vợ chồng Phương Nhị cất bước đi vào đạo quan, bọn họ được nữ tử váy trắng dẫn đến sau bức tượng Tam Thanh.

Phía sau pho tượng có một tấm bình phong màu đen, bọn họ loáng thoáng nhìn thấy phía sau có một bóng người, nhưng lại không thấy rõ bóng dáng của người nọ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cháo này không tệ.” Nghe giọng liền biết đây là một nữ tử, chỉ là vô cùng thô khàn, không hề chói tai nhưng chả hiểu sao lại khiến người nghe theo bản năng mà co rụt lại.

“Ngài thích là được rồi.” Phương Nhị vội vàng cúi đầu nói.

Nữ tử tạm dừng một lúc, lại tiếp tục lên tiếng: “Bảy ngày sau sẽ có người đến tìm ngươi, ngươi cứ nói với bọn họ, giờ Tý đến bên cạnh hồ Phong Thuỷ rồi gọi ba lần tên của người họ muốn tìm, như vậy sẽ có thể nhìn thấy người mà họ muốn gặp. Nếu lần thứ hai bọn họ vẫn đến tìm ngươi, vậy ngươi cứ dẫn hai người đó lên đây.”

“Vâng.” Phương Nhị lập tức cung kính đáp.

“Được, nhớ kĩ rồi thì xuống núi đi.”

Hai vợ chồng cũng không dám ở lại đây lâu, liền dìu dắt nhau rồi vội vàng ra ngoài.

Sau khi bọn họ đi, nữ tử mới tiếp tục ăn nốt chỗ cháo còn lại, ăn xong còn từ tốn cảm thán: “Hương vị của trần thế, thật khiến người khác hoài niệm.”

Nữ tử váy trắng từ bên ngoài đi vào nói: “Không phải, ngài, không thể, nếm được, hương vị sao?”

“Sắp nếm được rồi!”

.............

Dưới chân núi, sau khi hai vợ chồng Phương Nhị về đến nhà, Phương Nhị nhìn vợ mình với vẻ lưỡng lự, vừa muốn nói lại thôi. Trương Lục Nương cũng nhận ra sự phân vân của chồng, liền ân cần nói: “Nếu chuyện đó không thể kể, vậy không kể cũng không sao.”

“Cũng không phải không thể.” Phương Nhị nói xong lại gãi gãi đầu: “Chỉ là ta không biết nên kể từ đâu mà thôi.”

“Vậy chàng chỉ cần kể chuyện quan trọng nhất là được rồi, sao chàng lại biết nữ tử váy trắng kia?” Còn biết người ngồi sau bình phong là vị quan chủ của đạo quan đó.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Một Toà Đạo Quan

Số ký tự: 0