Ta Có Một Toà Đạo Quan

Có Chút Giá Trị

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra

2024-08-02 12:36:52

“Đúng là rất xinh đẹp.” Phó Yểu giơ giọt nước mắt trong lòng bàn tay lên, dưới ánh trăng, nước mắt như một viên đá quý, chiết xạ ra ra thứ ánh sáng đoạt hồn phách, nhìn qua cực kì mỹ lệ: “Nhóc con, lúc này ngươi mới coi như có chút giá trị.”

Đại Lang không ngờ tới nàng sẽ đột nhiên xuất hiện, hắn ngẩn người, sau đó vội khẩn cầu nói: “Quan chủ, cầu xin ngài hãy cứu lấy cha của đệ, đệ đồng ý cho ngài lưỡi của mình.”

“Được, vì giọt nước mắt của quỷ này mà ta sẽ không tăng giá.” Phó Yểu tiếp tục nói: “Về phần bệnh của cha ngươi, đại phu nói với mẹ ngươi rằng bệnh của hắn không chữa được, chẳng qua là vì hắn cần một loại dược liệu vô cùng đắt đỏ để duy trì. Chỉ cần có tiền, hắn có thể giống người thường, tung tăng nhảy nhót. Tóm lại, vấn đề ở đây là tiền.”

“Nhưng mà, tình huống hiện tại của cha đệ không tốt.”

“Ngày mai đưa người lên núi là được.”

Chạng vạng ngày hôm sau, Hà đại nương nhờ người nâng chồng mình lên núi. Lúc này nàng phát hiện trong đạo quan nhiều thêm một thứ, chỉ thấy giữa sân có một cái lư hương lớn.

Lư hương này đã có phần cũ kỹ, bên ngoài rỉ sét loang lổ. Bên trong lại có một lớp cát trắng, ngoài ra không có gì cả.

Vòng qua chỗ để lư hương là cửa lớn của nhà chính, Tam Nương và Đại Lang đều chờ ở nơi đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Có bao nhiêu người tới?” Giọng nói của Phó Yểu truyền đến từ phía sau của tượng Tam Thanh, những thôn dân đứng gần một chút đều nghe được.

Đại Lang đáp với giọng cung kính: “Báo cáo quan chủ, tổng cộng có hai mươi bảy người ạ.”

“Người nào tuổi gà thì tránh đi, những người còn lại mỗi người một nén nhang.” Phó Yểu không nhanh không chậm nói.

“Nhang ư?” Đại Lang sửng sốt, hình như bọn họ không có nhang thì phải?

Cuối cùng Phương Nhị chủ động nói: “Để ta xuống núi lấy.”

Đợt Tết Thanh minh vừa rồi nhà hắn còn dư lại một ít nhang nến, với lại qua một thời gian nên hắn cũng quên mất, đến bây giờ còn chưa thắp nén nhang nào.

Hắn vội vàng đi rồi nhanh chóng trở lại. Cuối cùng mỗi người được phát cho một nén nhang, đốt lên, cúi đầu trước tượng Tam Thanh, sau đó cắm vào giữa đỉnh đồng.

Không biết vì sao, sau khi cây nhang được cắm vào trong đỉnh thì cháy nhanh vô cùng, bình thường thì một cây nhang phải một khắc mới cháy xong, thế mà mới một lát đã không còn. Những người xung quanh thấy thế, trong lòng đều cảm thấy lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Một Toà Đạo Quan

Số ký tự: 0