Giao Dịch Công...
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
Sau khi nhang cháy hết, Tam Nương lấy chén rượu, lại đem một ít tro hương bỏ vào chén, sau đó ở trước mặt mọi người đổ vào miệng Hà thợ mộc.
Một chén rượu vừa đổ xuống, sắc mặt Hà thợ mộc dần dần trở nên hồng hào. Chỉ một lát sau hắn đã có thể tự mình ngồi dậy từ trên ván gỗ.
“Trời ơi, khỏe lại thật rồi kìa?” Cảnh tượng kì lạ này khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đại Lang cực kì vui mừng, vội tiến lên muốn xem xét cha mình đã hồi phục bình thường hay chưa? Có điều còn chưa tới gần, Hà thợ mộc đã bị những người khác vây quanh.
Trong thoáng chốc, lòng của Đại Lang trào ra một cảm giác trống rỗng.
Tuy rằng hiện tại hắn đang đứng chung một chỗ với cha mẹ, nhưng sống và chết là một bức tường ngăn cách giữa bọn họ, cũng khiến cho hắn ta không thể đoàn tụ với gia đình.
“Các ngươi trở về đi, mai lại tới.” Tam Nương trực tiếp hạ lệnh đuổi người.
“Vâng vâng.” Hà đại nương vội chắp tay thi lễ. Những người khác cũng học nàng, rối rít chắp tay rồi rời đi.
Sau khi đám người đi rồi, đạo quan lại rơi vào một mảnh yên tĩnh. Đại Lang gục xuống, vẻ mặt cô đơn ngồi ở bậc thềm đá xanh cũ kĩ, dáng vẻ thơ thẩn thoáng nét u buồn.
Tam Nương vào phòng cất tiếng hỏi: “Có phải, ngài đã sớm biết, Hà thợ mộc, mắc bệnh?”
“Ừm.” Phó Yểu ngắm giọt nước mắt trong tay, tùy tiện đáp lại một tiếng.
“Cho nên, ngay từ đầu, ngài đã muốn, giúp Đại Lang?”
Phó Yểu dừng lại động tác ở trên tay, cười châm chọc nói: “Ngươi xem, ngươi lại đang phỏng đoán ý của người khác. Ta biết Hà thợ mộc có bệnh, bởi vì ta có bản lĩnh này, ta cùng Đại Lang làm giao dịch vì chúng ta đều có thứ đôi bên cần, đây là giao dịch công bằng. Mà ngươi, lúc đầu bởi vì sợ hãi ta, cho nên nghĩ rằng ta mang ác ý, sau đó thấy ta cứu Hà thợ mộc, lại cho rằng ta có ý tốt. Phó Tam ơi là Phó Tam, lòng người là thứ để ngươi dễ dàng nhìn thấu như vậy sao?”
Bên ngoài bình phong, Tam Nương hốt hoảng đứng tại chỗ, ý định lên tiếng phản bác, lại phát hiện không biết mình nên nói gì mới đúng.
Một chén rượu vừa đổ xuống, sắc mặt Hà thợ mộc dần dần trở nên hồng hào. Chỉ một lát sau hắn đã có thể tự mình ngồi dậy từ trên ván gỗ.
“Trời ơi, khỏe lại thật rồi kìa?” Cảnh tượng kì lạ này khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đại Lang cực kì vui mừng, vội tiến lên muốn xem xét cha mình đã hồi phục bình thường hay chưa? Có điều còn chưa tới gần, Hà thợ mộc đã bị những người khác vây quanh.
Trong thoáng chốc, lòng của Đại Lang trào ra một cảm giác trống rỗng.
Tuy rằng hiện tại hắn đang đứng chung một chỗ với cha mẹ, nhưng sống và chết là một bức tường ngăn cách giữa bọn họ, cũng khiến cho hắn ta không thể đoàn tụ với gia đình.
“Các ngươi trở về đi, mai lại tới.” Tam Nương trực tiếp hạ lệnh đuổi người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng vâng.” Hà đại nương vội chắp tay thi lễ. Những người khác cũng học nàng, rối rít chắp tay rồi rời đi.
Sau khi đám người đi rồi, đạo quan lại rơi vào một mảnh yên tĩnh. Đại Lang gục xuống, vẻ mặt cô đơn ngồi ở bậc thềm đá xanh cũ kĩ, dáng vẻ thơ thẩn thoáng nét u buồn.
Tam Nương vào phòng cất tiếng hỏi: “Có phải, ngài đã sớm biết, Hà thợ mộc, mắc bệnh?”
“Ừm.” Phó Yểu ngắm giọt nước mắt trong tay, tùy tiện đáp lại một tiếng.
“Cho nên, ngay từ đầu, ngài đã muốn, giúp Đại Lang?”
Phó Yểu dừng lại động tác ở trên tay, cười châm chọc nói: “Ngươi xem, ngươi lại đang phỏng đoán ý của người khác. Ta biết Hà thợ mộc có bệnh, bởi vì ta có bản lĩnh này, ta cùng Đại Lang làm giao dịch vì chúng ta đều có thứ đôi bên cần, đây là giao dịch công bằng. Mà ngươi, lúc đầu bởi vì sợ hãi ta, cho nên nghĩ rằng ta mang ác ý, sau đó thấy ta cứu Hà thợ mộc, lại cho rằng ta có ý tốt. Phó Tam ơi là Phó Tam, lòng người là thứ để ngươi dễ dàng nhìn thấu như vậy sao?”
Bên ngoài bình phong, Tam Nương hốt hoảng đứng tại chỗ, ý định lên tiếng phản bác, lại phát hiện không biết mình nên nói gì mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro