Cười Rụng Răng
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
“Đã làm việc dưới trướng của ta thì phải làm tròn trách nhiệm. Tâm tư của ngươi ta sẽ mặc kệ không quản, nhưng nếu ngươi gây trở ngại cho ta, ta cũng không ngại đổi thị tỳ khác đâu.” Phó Yểu cảnh cáo xong, gọi Đại Lang đứng ngoài cửa tiến vào, lại ném cho hắn cái bình rượu: “Ngày mai đưa thứ này cho cha ngươi, để ông ấy uống trong vòng ba ngày, uống xong thì đến tìm đại phu để lấy thuốc.”
“Cảm ơn quan chủ!” Cảm tạ xong, Đại Lang lại nghĩ tới cái gì đó, ngập ngừng hỏi: “Chuyện đó…không cần tro hương sao?”
Hắn nhớ rõ lúc ấy còn phải thả một nắm tro hương vào, còn bảo cái gì mà người tuổi gà tránh ra chỗ khác.
“Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?” Phó Yểu không vội trả lời mà hỏi ngược lại Đại Lang.
“À……” Lúc này Đại Lang cũng không nhiều lời nữa, lập tức thu bình rượu cất vào túi áo.
Tuy rằng hắn vẫn không hiểu vì sao phải thả tro hương, nhưng hình như quan chủ không thích giải đáp vấn đề này, vì vậy không hỏi còn hơn, tránh làm ngài ấy phật lòng.
Đại Lang thu đồ xong, Phó Yểu lại quay sang nói với Tam Nương: “Bảo Phương Nhị sau này không cần đưa thức ăn lên núi nữa, nhờ thê tử của hắn may cho ta một bộ y phục.” Phó Yểu nói xong liền biến mất ngay tại chỗ.
Lúc sau, Đại Lang xác định quan chủ thật sự đi rồi , nghĩ muốn đến an ủi Tam Nương, lại không biết nói cái gì mới tốt, cuối cùng đành lên tiếng trấn an: “Tam Nương tỷ tỷ, tỷ cũng đừng khổ sở.”
Tam Nương không để ý đến hắn, liền đi xuyên tường rồi biến mất.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Trương Lục Nương dậy thật sớm đi chợ mua một tấm vải quý, trên đường trở về, thuận tiện ghé qua nhà tú nương chuyên may quần áo ở thôn bên cạnh, dò hỏi xem mũ có rèm phải làm như thế nào.
“Gì? Mũ có rèm á?” Tú nương nghe xong cảm thấy có chút bất ngờ: “Muội muốn làm cái này sao?”
Thứ này chỉ có tiểu thư nhà giàu mới mang, bởi vì người dân bình thường không dư tiền để mua vải rồi may linh tinh, chưa kể đội lên cũng sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
“Cảm ơn quan chủ!” Cảm tạ xong, Đại Lang lại nghĩ tới cái gì đó, ngập ngừng hỏi: “Chuyện đó…không cần tro hương sao?”
Hắn nhớ rõ lúc ấy còn phải thả một nắm tro hương vào, còn bảo cái gì mà người tuổi gà tránh ra chỗ khác.
“Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?” Phó Yểu không vội trả lời mà hỏi ngược lại Đại Lang.
“À……” Lúc này Đại Lang cũng không nhiều lời nữa, lập tức thu bình rượu cất vào túi áo.
Tuy rằng hắn vẫn không hiểu vì sao phải thả tro hương, nhưng hình như quan chủ không thích giải đáp vấn đề này, vì vậy không hỏi còn hơn, tránh làm ngài ấy phật lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Lang thu đồ xong, Phó Yểu lại quay sang nói với Tam Nương: “Bảo Phương Nhị sau này không cần đưa thức ăn lên núi nữa, nhờ thê tử của hắn may cho ta một bộ y phục.” Phó Yểu nói xong liền biến mất ngay tại chỗ.
Lúc sau, Đại Lang xác định quan chủ thật sự đi rồi , nghĩ muốn đến an ủi Tam Nương, lại không biết nói cái gì mới tốt, cuối cùng đành lên tiếng trấn an: “Tam Nương tỷ tỷ, tỷ cũng đừng khổ sở.”
Tam Nương không để ý đến hắn, liền đi xuyên tường rồi biến mất.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Trương Lục Nương dậy thật sớm đi chợ mua một tấm vải quý, trên đường trở về, thuận tiện ghé qua nhà tú nương chuyên may quần áo ở thôn bên cạnh, dò hỏi xem mũ có rèm phải làm như thế nào.
“Gì? Mũ có rèm á?” Tú nương nghe xong cảm thấy có chút bất ngờ: “Muội muốn làm cái này sao?”
Thứ này chỉ có tiểu thư nhà giàu mới mang, bởi vì người dân bình thường không dư tiền để mua vải rồi may linh tinh, chưa kể đội lên cũng sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro