Làm Mũ Có Rèm
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
“À, muội muốn làm giúp người khác ấy mà.” Trương Lục Nương nói tiếp: “Chỉ là, muội thật sự không biết mũ rèm này là cái gì, đành phải tới hỏi tỷ một chút.”
Đêm qua, Tam cô nương đã dặn dò kỹ lưỡng, nhất định phải làm mũ có rèm và bao tay. Bao tay thì nàng biết làm rồi, bởi vì mùa đông vẫn thường làm cho người nhà, nhưng mũ có rèm lại không biết là cái gì.
“Thứ này cũng khá đơn giản, để ta làm giúp muội.” Tú nương sảng khoái nói.
Chờ đến khi thấy Trương Lục Nương lấy mảnh vải màu đen ra, nàng sửng sốt hỏi: “Muội muốn may màu đen sao?”
“Đúng vậy.” Trương Lục Nương gật đầu đáp.
“Nhưng mà…màu đen……” Tú nương vốn định nói chưa từng có ai làm mũ rèm màu đen, nhưng nhớ đến những lời đồn đại về nhà Phương Nhị trong khoảng thời gian gần đây, liền thu lại những lời định nói: “Được rồi, khoảng hai khắc sẽ xong.”
Nhà tú nương đã có sẵn khung mũ làm bằng trúc, hiện tại chỉ cần khâu vải xô xung quanh mũ là được.
Hai khắc nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn.
Tú nương vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với Trương Lục Nương để giết thời gian.
“…… Ta nói cho muội nghe, những tiểu thư trong huyện thành mình cũng chả mấy ai mang mũ rèm. Lần gần đây nhất ta nhìn thấy là khoảng hai tháng trước, có một vị thiên kim tiểu thư tới núi Nhạn Quy để lễ Phật hay sao đó. Chậc chậc, quần áo trên người nàng ta, từ xa nhìn lại chẳng khác gì màu xanh của trời, từ trước đến giờ ta chưa từng nhìn thấy nguyên liệu tốt như vậy. Đáng tiếc, khi vị tiểu thư kia xuống núi lại ngồi trong kiệu, nếu không có thể gặp lại, ta nhất định phải nhìn kỹ xem trên váy nàng thêu hoa văn gì.” Đây vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng của Tú nương, cho nên nàng ta gặp người nào sẽ lôi ra kể cho người đó.
Nghe tú nương nhắc tới chuyện này, Trương Lục Nương mới nhớ hình như mình cũng đã nghe qua, nghe đâu vị kia là quý nữ kinh thành hồi hương thăm người thân. Lúc đi ngang qua nơi này mới ghé lên núi Nhạn Quy để thăm thú, tiện thể bái Phật.
Nhưng việc này không có quan hệ gì với mình, cho nên nghe xong cũng thôi.
“Thật sao. Tỷ đúng là may mắn, vậy mà được gặp quý nhân, ta còn chưa nhìn thấy bao giờ đâu.” Trương Lục Nương biết tú nương thích nghe lời hay, cho nên thổi phồng vài câu.
Quả nhiên, tú nương cười đến hai mắt híp lại.
Đêm qua, Tam cô nương đã dặn dò kỹ lưỡng, nhất định phải làm mũ có rèm và bao tay. Bao tay thì nàng biết làm rồi, bởi vì mùa đông vẫn thường làm cho người nhà, nhưng mũ có rèm lại không biết là cái gì.
“Thứ này cũng khá đơn giản, để ta làm giúp muội.” Tú nương sảng khoái nói.
Chờ đến khi thấy Trương Lục Nương lấy mảnh vải màu đen ra, nàng sửng sốt hỏi: “Muội muốn may màu đen sao?”
“Đúng vậy.” Trương Lục Nương gật đầu đáp.
“Nhưng mà…màu đen……” Tú nương vốn định nói chưa từng có ai làm mũ rèm màu đen, nhưng nhớ đến những lời đồn đại về nhà Phương Nhị trong khoảng thời gian gần đây, liền thu lại những lời định nói: “Được rồi, khoảng hai khắc sẽ xong.”
Nhà tú nương đã có sẵn khung mũ làm bằng trúc, hiện tại chỉ cần khâu vải xô xung quanh mũ là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai khắc nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn.
Tú nương vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với Trương Lục Nương để giết thời gian.
“…… Ta nói cho muội nghe, những tiểu thư trong huyện thành mình cũng chả mấy ai mang mũ rèm. Lần gần đây nhất ta nhìn thấy là khoảng hai tháng trước, có một vị thiên kim tiểu thư tới núi Nhạn Quy để lễ Phật hay sao đó. Chậc chậc, quần áo trên người nàng ta, từ xa nhìn lại chẳng khác gì màu xanh của trời, từ trước đến giờ ta chưa từng nhìn thấy nguyên liệu tốt như vậy. Đáng tiếc, khi vị tiểu thư kia xuống núi lại ngồi trong kiệu, nếu không có thể gặp lại, ta nhất định phải nhìn kỹ xem trên váy nàng thêu hoa văn gì.” Đây vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng của Tú nương, cho nên nàng ta gặp người nào sẽ lôi ra kể cho người đó.
Nghe tú nương nhắc tới chuyện này, Trương Lục Nương mới nhớ hình như mình cũng đã nghe qua, nghe đâu vị kia là quý nữ kinh thành hồi hương thăm người thân. Lúc đi ngang qua nơi này mới ghé lên núi Nhạn Quy để thăm thú, tiện thể bái Phật.
Nhưng việc này không có quan hệ gì với mình, cho nên nghe xong cũng thôi.
“Thật sao. Tỷ đúng là may mắn, vậy mà được gặp quý nhân, ta còn chưa nhìn thấy bao giờ đâu.” Trương Lục Nương biết tú nương thích nghe lời hay, cho nên thổi phồng vài câu.
Quả nhiên, tú nương cười đến hai mắt híp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro