Chết cũng không...
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
“Cái gì mà chẳng may? Ngươi vì một lời nói hàm hồ mà khiến cho đệ đệ ta đã chết cũng không được yên hả?” Lão đại của nhà họ Phương cao giọng nói.
Trải qua một trận huyên náo, mọi người không ai nhắc đến chuyện đưa Phương Nhị tới đạo quan như lời nữ tử kia nói nữa. Ngay cả Trương Lục Nương cũng tự mình rót một ly trà để trấn an Phương Đại, khuyên bọn họ không cần phải tiếp tục cãi nhau.
Thấy nàng như vậy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Đã không còn chồng, con trai cũng không có, về sau goá phụ như nàng muốn sinh hoạt còn phải xem sắc mặt của thúc bá.
Lời nói của nữ tử váy trắng kia quá mông lung, vì mấy câu nói đó mà đi đắc tội với thúc bá nhà chồng thì đúng là thiếu sáng suốt.
Haizzz, cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương mà thôi.
Lại qua nửa canh giờ, đêm cũng đã khuya, hàng xóm dần dần rời đi, chỉ còn huynh đệ của hai nhà Trương Phương ở lại gác đêm.
Bởi vì mâu thuẫn trước đó, hai nhà đều nhìn nhau không vừa mắt. Thấy huynh đệ nhà họ Trương ngồi bên cạnh quan tài, đám người nhà họ Phương lại chọn ngồi ở phòng ngoài.
Phòng ngoài có đốt nhang bồ để đuổi muỗi, hơn nữa gió nhẹ hiu hiu thổi vào không ngừng, mọi người lại có thói quen đi ngủ sớm, cho nên rất nhanh cơn buồn ngủ liền kéo đến. Mấy huynh đệ nhà họ Phương cố gắng chống đỡ nhưng cuối cùng chịu không nổi, cả đám đều ghé vào bàn mà ngáy khò khè.
Tất cả vẫn yên tĩnh như thường lệ.
Cho đến nửa đêm, lão tam của nhà họ Phương bị cơn mắc tiểu làm cho tỉnh lại. Hắn mơ mơ màng màng muốn đi nhà xí, khi đi qua phòng trong thì khẽ liếc nhìn một cái, ai ngờ lại thấy đám huynh đệ nhà họ Trương vốn ngồi cạnh quan tài giờ đã không thấy đâu.
Hắn xoa xoa đôi mắt đỏ ngầu, trong miệng thầm mắng hai tiếng: “Lười biếng.” Đến lúc đi vào nhà trong, xém chút nữa hắn bị doạ đến nỗi bay mất hồn phách, xác chết trong quan tài đã không thấy đâu nữa!
Hắn vội vàng đánh thức đám huynh đệ nhà mình, lại tìm kiếm một vòng quanh nhà họ Phương, phát hiện không chỉ huynh đệ nhà họ Trương rời đi, ngay cả Nhị tẩu cũng không thấy.
Còn nguyên nhân vì sao không thấy, không cần trả lời cũng biết đáp án.
“Đại ca, chuyện này...” Bọn họ vậy mà đi tin lời nàng kia nói: “Chúng ta có nên đuổi theo không?”
Nếu việc này mà truyền ra ngoài, cho dù kết quả như thế nào, mấy huynh đệ bọn họ cũng sẽ bị nói ra nói vào.
Con cả nhà họ Phương cũng tức giận không thôi: “Đương nhiên là phải tìm người đem về.”
“Nhưng mà Hoa Vân quan gần đây nhất cũng phải đi mất ba mươi dặm lận đấy, bọn họ phí sức như thế để làm gì?” Lão tam cất giọng oán trách.
“Bọn họ không đi Hoa Vân quan.” Đệ đệ nhỏ nhất trong nhà họ Phương đột nhiên nhìn phía trước rồi nói. Những người khác cũng nhìn theo hướng của hắn vừa chỉ, thấy trên núi thỉnh thoảng có ánh lửa lập loè: “Ta nhớ không nhầm thì ngay sau núi Quy Nhạn này cũng có một đạo quan thì phải.”
“Vậy bọn họ đúng là làm loạn, đạo quan kia sớm đã bị bỏ hoang từ lâu rồi.”
Tuy nhiên nói thì nói vậy, nhưng nơi đó có ánh lửa, chứng tỏ rất có thể đám người nhà họ Trương ngu dốt kia đã nâng thi thể lên đó.
Trải qua một trận huyên náo, mọi người không ai nhắc đến chuyện đưa Phương Nhị tới đạo quan như lời nữ tử kia nói nữa. Ngay cả Trương Lục Nương cũng tự mình rót một ly trà để trấn an Phương Đại, khuyên bọn họ không cần phải tiếp tục cãi nhau.
Thấy nàng như vậy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Đã không còn chồng, con trai cũng không có, về sau goá phụ như nàng muốn sinh hoạt còn phải xem sắc mặt của thúc bá.
Lời nói của nữ tử váy trắng kia quá mông lung, vì mấy câu nói đó mà đi đắc tội với thúc bá nhà chồng thì đúng là thiếu sáng suốt.
Haizzz, cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương mà thôi.
Lại qua nửa canh giờ, đêm cũng đã khuya, hàng xóm dần dần rời đi, chỉ còn huynh đệ của hai nhà Trương Phương ở lại gác đêm.
Bởi vì mâu thuẫn trước đó, hai nhà đều nhìn nhau không vừa mắt. Thấy huynh đệ nhà họ Trương ngồi bên cạnh quan tài, đám người nhà họ Phương lại chọn ngồi ở phòng ngoài.
Phòng ngoài có đốt nhang bồ để đuổi muỗi, hơn nữa gió nhẹ hiu hiu thổi vào không ngừng, mọi người lại có thói quen đi ngủ sớm, cho nên rất nhanh cơn buồn ngủ liền kéo đến. Mấy huynh đệ nhà họ Phương cố gắng chống đỡ nhưng cuối cùng chịu không nổi, cả đám đều ghé vào bàn mà ngáy khò khè.
Tất cả vẫn yên tĩnh như thường lệ.
Cho đến nửa đêm, lão tam của nhà họ Phương bị cơn mắc tiểu làm cho tỉnh lại. Hắn mơ mơ màng màng muốn đi nhà xí, khi đi qua phòng trong thì khẽ liếc nhìn một cái, ai ngờ lại thấy đám huynh đệ nhà họ Trương vốn ngồi cạnh quan tài giờ đã không thấy đâu.
Hắn xoa xoa đôi mắt đỏ ngầu, trong miệng thầm mắng hai tiếng: “Lười biếng.” Đến lúc đi vào nhà trong, xém chút nữa hắn bị doạ đến nỗi bay mất hồn phách, xác chết trong quan tài đã không thấy đâu nữa!
Hắn vội vàng đánh thức đám huynh đệ nhà mình, lại tìm kiếm một vòng quanh nhà họ Phương, phát hiện không chỉ huynh đệ nhà họ Trương rời đi, ngay cả Nhị tẩu cũng không thấy.
Còn nguyên nhân vì sao không thấy, không cần trả lời cũng biết đáp án.
“Đại ca, chuyện này...” Bọn họ vậy mà đi tin lời nàng kia nói: “Chúng ta có nên đuổi theo không?”
Nếu việc này mà truyền ra ngoài, cho dù kết quả như thế nào, mấy huynh đệ bọn họ cũng sẽ bị nói ra nói vào.
Con cả nhà họ Phương cũng tức giận không thôi: “Đương nhiên là phải tìm người đem về.”
“Nhưng mà Hoa Vân quan gần đây nhất cũng phải đi mất ba mươi dặm lận đấy, bọn họ phí sức như thế để làm gì?” Lão tam cất giọng oán trách.
“Bọn họ không đi Hoa Vân quan.” Đệ đệ nhỏ nhất trong nhà họ Phương đột nhiên nhìn phía trước rồi nói. Những người khác cũng nhìn theo hướng của hắn vừa chỉ, thấy trên núi thỉnh thoảng có ánh lửa lập loè: “Ta nhớ không nhầm thì ngay sau núi Quy Nhạn này cũng có một đạo quan thì phải.”
“Vậy bọn họ đúng là làm loạn, đạo quan kia sớm đã bị bỏ hoang từ lâu rồi.”
Tuy nhiên nói thì nói vậy, nhưng nơi đó có ánh lửa, chứng tỏ rất có thể đám người nhà họ Trương ngu dốt kia đã nâng thi thể lên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro