Hai nhà đánh nh...
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-02 12:36:52
“Lão tam, mấy người các người đến Hoa Vân Quan đi, để phòng vạn nhất ta và lão út sẽ lên núi xem thử.” Lão đại nhà họ Phương nói xong liền tuỳ tiện xách theo cái đèn lồng, dẫn theo đệ đệ đi lên núi.
Hành động của bọn họ nhanh chóng đánh thức hàng xóm, cuối cùng đội hình lên núi từ hai người lại biến thành một đám.
Đường lên núi vốn đã khó đi, đừng nói bây giờ đang là buổi tối.
Đợi đến khi bọn họ hao hết sức lực đi đến trước đạo quan đổ nát kia, quả nhiên thấy được đám người nhà họ Trương đang đứng ở bên ngoài.
Lão đại nhà họ Phương không nói hai lời, liền xông lên đánh một quyền vào mặt người nhà họ Trương: “Đám tạp chủng các ngươi! Nhị đệ của ta đang ở đâu, các ngươi mau giao hắn ra đây cho ta!”
Đám người nhà họ Trương bên này cũng không vừa, rất nhanh hai bên xông lên đánh nhau loạn thành một đoàn, thôn dân bên cạnh kéo đến can ngăn nhưng không được, ngay cả Trương Lục Nương lên khuyên can cũng bị ăn vài quả đấm.
Chờ đến khi mặt mũi của bọn họ bầm dập, cuộc chiến mới chính thức kết thúc, từng người một được tách ra.
“Nhị đệ đâu?” Lão đại nhà họ Phương hung tợn nhìn chằm chằm vào Trương Lục Nương.
Ánh mắt của hắn khiến người khác rét lạnh, nhưng Trương Lục Nương lại hoàn toàn không sợ.
“Sau khi chúng ta rời khỏi nhà, nữ tử váy trắng kia đã dẫn chúng ta lên núi.” Ánh mắt của nàng lúc nhìn người anh chồng chứa vài phần điên cuồng: “Chồng của ta sẽ được cứu.” Chàng sẽ không bỏ mặc mẹ con các nàng, chắc chắn là như vậy!
Lão đại nhà họ Phương đương nhiên không tin mấy lời này, hắn tức giận mắng: “Ta thấy ngươi bị ma quỷ mê hoặc đến phát rồ rồi, lão nhị ở bên trong đúng không, bây giờ ta phải đưa hắn về!”
“Ta không đồng ý!” Trương Lục Nương đứng chắn ở trước cửa, không cho bọn họ tiến vào dù chỉ nửa bước.
Trong phòng, bên dưới bàn thờ trước tượng Tam Thanh, Phương Nhị vẫn nằm thẳng tắp như cũ, chỉ là nếu nhìn kĩ, sẽ thấy lồng ngực của hắn hơi phập phồng lên xuống.
Trời ơi! Thật sự sống lại rồi sao?
Vì để xác nhận thật giả, mọi người đều chen nhau đi vào, ba chân bốn cẳng tiến lại gần Phương Nhị, hết sờ mạch đập lại đưa tay thử hô hấp.
“Tim thật sự đập rồi này!” Bọn họ sợ hãi kêu lên, Trương Lục Nương đứng ở bên cạnh vì quá xúc động nên khóc không thành tiếng.
Chờ đến khi bình tĩnh lại, nàng mới nhớ ra phải nói lời cảm tạ thì đã không thấy nữ tử váy trắng kia đâu nữa.
Lại tìm kiếm phía sau tượng Tam Thanh, vẫn là một mảnh trống rỗng, chỉ thấy ánh trăng u ám chiếu trên nền đất.
Khung cảnh này khiến cho các thôn dân lạnh cả người, cũng may là bọn họ người đông thế mạnh, tạm thời mới trấn an được nỗi sợ hãi.
“Xem ra lần này chúng ta gặp được một người không bình thường.” Đương nhiên trong lòng bọn họ thầm nghĩ đến chuyện ma quỷ, nhưng không có ai dám mở miệng nói ra.
“Trước hết chúng ta cứ đem Phương Nhị xuống núi đi, sau đó lại mời Trịnh đại phu đến xem thử.”
“Đúng đúng, đừng để thật vất vả mới sống lại mà còn...”
“Ngươi câm miệng lại!”
“Đi đi đi.”
Mọi người mồm năm miệng mười rồi giúp đỡ khiêng Phương Nhị ra khỏi đạo quan.
Lúc này hai huynh đệ nhà họ Trương và Phương mới chú ý đến động tĩnh ở bên này, cả đám liền chấm dứt cuộc ẩu đả.
Hành động của bọn họ nhanh chóng đánh thức hàng xóm, cuối cùng đội hình lên núi từ hai người lại biến thành một đám.
Đường lên núi vốn đã khó đi, đừng nói bây giờ đang là buổi tối.
Đợi đến khi bọn họ hao hết sức lực đi đến trước đạo quan đổ nát kia, quả nhiên thấy được đám người nhà họ Trương đang đứng ở bên ngoài.
Lão đại nhà họ Phương không nói hai lời, liền xông lên đánh một quyền vào mặt người nhà họ Trương: “Đám tạp chủng các ngươi! Nhị đệ của ta đang ở đâu, các ngươi mau giao hắn ra đây cho ta!”
Đám người nhà họ Trương bên này cũng không vừa, rất nhanh hai bên xông lên đánh nhau loạn thành một đoàn, thôn dân bên cạnh kéo đến can ngăn nhưng không được, ngay cả Trương Lục Nương lên khuyên can cũng bị ăn vài quả đấm.
Chờ đến khi mặt mũi của bọn họ bầm dập, cuộc chiến mới chính thức kết thúc, từng người một được tách ra.
“Nhị đệ đâu?” Lão đại nhà họ Phương hung tợn nhìn chằm chằm vào Trương Lục Nương.
Ánh mắt của hắn khiến người khác rét lạnh, nhưng Trương Lục Nương lại hoàn toàn không sợ.
“Sau khi chúng ta rời khỏi nhà, nữ tử váy trắng kia đã dẫn chúng ta lên núi.” Ánh mắt của nàng lúc nhìn người anh chồng chứa vài phần điên cuồng: “Chồng của ta sẽ được cứu.” Chàng sẽ không bỏ mặc mẹ con các nàng, chắc chắn là như vậy!
Lão đại nhà họ Phương đương nhiên không tin mấy lời này, hắn tức giận mắng: “Ta thấy ngươi bị ma quỷ mê hoặc đến phát rồ rồi, lão nhị ở bên trong đúng không, bây giờ ta phải đưa hắn về!”
“Ta không đồng ý!” Trương Lục Nương đứng chắn ở trước cửa, không cho bọn họ tiến vào dù chỉ nửa bước.
Trong phòng, bên dưới bàn thờ trước tượng Tam Thanh, Phương Nhị vẫn nằm thẳng tắp như cũ, chỉ là nếu nhìn kĩ, sẽ thấy lồng ngực của hắn hơi phập phồng lên xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời ơi! Thật sự sống lại rồi sao?
Vì để xác nhận thật giả, mọi người đều chen nhau đi vào, ba chân bốn cẳng tiến lại gần Phương Nhị, hết sờ mạch đập lại đưa tay thử hô hấp.
“Tim thật sự đập rồi này!” Bọn họ sợ hãi kêu lên, Trương Lục Nương đứng ở bên cạnh vì quá xúc động nên khóc không thành tiếng.
Chờ đến khi bình tĩnh lại, nàng mới nhớ ra phải nói lời cảm tạ thì đã không thấy nữ tử váy trắng kia đâu nữa.
Lại tìm kiếm phía sau tượng Tam Thanh, vẫn là một mảnh trống rỗng, chỉ thấy ánh trăng u ám chiếu trên nền đất.
Khung cảnh này khiến cho các thôn dân lạnh cả người, cũng may là bọn họ người đông thế mạnh, tạm thời mới trấn an được nỗi sợ hãi.
“Xem ra lần này chúng ta gặp được một người không bình thường.” Đương nhiên trong lòng bọn họ thầm nghĩ đến chuyện ma quỷ, nhưng không có ai dám mở miệng nói ra.
“Trước hết chúng ta cứ đem Phương Nhị xuống núi đi, sau đó lại mời Trịnh đại phu đến xem thử.”
“Đúng đúng, đừng để thật vất vả mới sống lại mà còn...”
“Ngươi câm miệng lại!”
“Đi đi đi.”
Mọi người mồm năm miệng mười rồi giúp đỡ khiêng Phương Nhị ra khỏi đạo quan.
Lúc này hai huynh đệ nhà họ Trương và Phương mới chú ý đến động tĩnh ở bên này, cả đám liền chấm dứt cuộc ẩu đả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro