Ta Có Một Toà Đạo Quan

Ở hiền gặp lành

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra

2024-08-02 12:36:52

“Lão nhị?” Con cả nhà họ Phương dẫn đầu chạy tới, muốn nhìn thử xem xác của đệ đệ nhà mình có bị gì hay không, ai ngờ lại bị nhóm thôn dân ngăn cản: “Xuống núi trước đi, chuyện khác nói sau.”

Phương Đại thấy mọi người đều thấp giọng, cộng thêm vẻ mặt kì lạ thì chả hiểu mô tê gì, lại thấy đệ đệ ở bên cạnh không ngừng kéo kéo tay hắn, gian nan nuốt nước miếng rồi nói: “Đại ca...hình như nhị ca có hô hấp...”

.......

Đoàn người sau khi xuống núi thì hối hả chia nhau ra, người thì vội vã mời thầy thuốc, kẻ thì bận rộn gỡ bỏ linh đường, động tĩnh ầm ĩ như thế nhanh chóng thu hút sự chú ý của các thôn dân còn lại ở trong làng.

Khi biết tin Phương Nhị đã chết mà còn sống lại, toàn bộ dân trong thôn đều nửa tin nửa ngờ, vội vã chạy đến nhà Phương Nhị.

Không ngờ vừa vào đến cửa, cả đám đều thấy hai mắt của Phương Nhị đang mở lớn, ngay lập tức có một luồng khí lạnh chạy từ gan bàn chân đến sau gáy, làm cho bọn họ không tự chủ được mà run cầm cập.

“Phương...Phương Nhị?” Ban ngày lúc khiêng Phương Nhị vào quan tài, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, vậy mà bây giờ...người kia lại sống lại?

Có lẽ Phương Nhị nghe được người khác gọi tên mình, đôi mắt quay sang nhìn bọn họ rồi chớp chớp mấy cái, xem như là chào hỏi.

Động tác này của hắn đã trực tiếp xác định, Phương Nhị quả thật đang sống sờ sờ.

Tuy bọn họ không có khả năng tiếp thu chuyện một người đã chết bỗng sống lại, nhưng bây giờ đã không còn sợ hãi như ban nãy, cả đám đã có thể vào cửa thăm hỏi, muốn biết cuối cùng chuyện này là như thế nào?

Đến khi Trương đại ca kể lại mọi chuyện một lần, phòng trong phòng ngoài bỗng im lặng không một tiếng động.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng lúc này, có một người trong đám đột nhiên mở miệng la lên: “Ta nhớ ra rồi! Ngày hôm qua lúc chúng ta xuống núi, có vào đạo quan kia để tránh mưa, lúc chuẩn bị ra về thì Phương Nhị để một mẩu lương khô vào bàn thờ trong miếu. Không phải vì chuyện này cho nên hắn mới được cứu đấy chứ?”

“Trú mưa gì?” Có người lên tiếng hỏi lại.

Người kia cẩn thận kể từ đầu tới cuối chuyện ngày hôm qua cho mọi người cùng nghe.

Sau khi nghe xong, không ít người cảm thấy chuyện này rất có khả năng: “Đạo quan kia mấy chục năm nay không có ai thờ cúng, chưa biết chừng lần này Phương Nhị cung phụng cho nên mới được cứu chữa.”

“Đúng rồi, ở hiền sẽ gặp lành, ông trời đều biết cả đấy.”

Mọi người xôn xao nghị luận, cho đến sáng ngày hôm sau, suy đoán này cùng với tin tức Phương Nhị chết đi sống lại được lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Người muốn đến xem Phương Nhị có thật sự sống lại hay không dường như muốn đạp vỡ cả ngạch cửa nhà hắn. Đồng thời cũng có không ít người vì tò mò mà chạy lên đạo quan ở trên núi, muốn nhìn thử trong đó có gì kì lạ, có thật sự linh nghiệm hay không?

Nhưng khi bọn họ lên đến nơi, đạo quan đổ nát vẫn không có gì thay đổi, cỏ dại mọc thành từng mảng ở bên trong phòng, gạch ngói thì vỡ nát, trong quan cũng rỗng tuếch.

Có người vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lì lợm ngồi chờ đến tận buổi tối, muốn xem có phải trời tối thì cao nhân mới xuất hiện hay không.

Nhưng một đêm qua đi, ngoại trừ vác về một tấm thân bị muỗi chích cho sưng vù thì chả có gì.

Mấy ngày kế tiếp, đạo quan cũ nát thường xuyên được người khác ghé thăm, nhưng vẫn như cũ không thu được kết quả.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Một Toà Đạo Quan

Số ký tự: 0